Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi
Chương 33: Em yêu anh
Tác giả: Họa Ngữ
05/07/2020
Lạc Thanh Hoài trong nháy mắt giật mình tại chỗ, nơi tiếp xúc trên má mềm mại mà nóng bỏng, đầu nóng đến bốc hỏa, hắn lại nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
Chuyện tốt như vậy, chỉ có nằm mơ mới có thể xảy ra.
Có thể vì tiếng tim đập quá lớn, Hoắc Chu tỉnh táo một chút, cuống quít tránh ra.
Anh vừa động Lạc Thanh Hoài cũng liền phục hồi tinh thần. Hắn dường như theo bản năng liền ôm chặt Hoắc Chu, kéo anh vào lồng ngực mình.
Không thể làm anh ấy chạy mất! Hiện tại đầu óc Lạc Thanh Hoài chỉ có một ý niệm này.
Hoắc Chu vốn biết Lạc Thanh Hoài sức lực lớn, hiện tại mới phát hiện sức hắn càng lúc càng lớn.
Bị Lạc Thanh Hoài giữ chặt, Hoắc Chu căn bản không thể động đậy.
Tránh không nổi, kỳ thật cũng luyến tiếc không muốn tách ra, cái ôm của Lạc Thanh Hoài vô cùng ấm áp. Nhưng vì cảm giác ngượng ngùng, Hoắc Chu dứt khoát giả say.
Anh dựa lên người Lạc Thanh Hoài, nhắm hai mắt lại.
Chuyện vừa rồi chỉ là một con ma men không rõ thần trí làm, không liên quan gì đến anh.
Vừa vặn bên đường có một chiếc taxi dừng lại, Lạc Thanh Hoài nửa ôm nửa đỡ đưa Hoắc Chu lên xe, bản thân ngồi sát bên cạnh.
Hoắc Chu còn đang suy nghĩ, chưa kịp nói cho Lạc Thanh Hoài địa chỉ nhà anh liền nghe tiếng hắn báo tài xế địa chỉ vô cùng thuần thục.
Hoắc Chu: "..."
Cuối cùng anh cũng có thể yên tâm mà say.
Lạc Thanh Hoài lo lắng Hoắc Chu uống rượu xong trúng gió sẽ rất khó chịu, kéo toàn bộ cửa sổ kín mít.
Trong xe không khí loãng, nhiệt độ cao hơn bên ngoài, chờ đến thời điểm xuống xe thì Hoắc Chu đã chân chính say đến đi không nổi, cả người hoàn toàn treo trên người Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài hết sức hưởng thụ, hắn ngay cả Hoắc Chu ở tầng nào phòng nào cũng biết, trực tiếp đưa người tới cửa mới không thể không hỏi, "Ca ca, chìa khóa của anh đâu?"
Hoắc Chu đi tới đoạn đường này lại hơi tỉnh một chút, trách Lạc Thanh Hoài, "Tại sao em biết nhà anh ở đâu? Có phải lén theo dõi anh không?"
Lạc Thanh Hoài đáp, "Vâng."
Hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy, Hoắc Chu lập tức không biết nên nói gì.
Đành phải móc ra chìa khóa mở cửa, nhưng mắt anh say lờ đờ nên mông lung, nửa ngày cũng không tra trúng khóa vào ổ.
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên duỗi tay, cầm tay Hoắc Chu dùng sức, "Mở như thế này."
Cửa mở ra, Hoắc Chu liền trở mặt, "Không lẽ anh lại không biết mở cửa? Còn cần em dạy anh?"
"Vâng." Giọng Lạc Thanh Hoài vui vẻ, "Em biết anh sẽ mở, là do em nóng nảy."
Hoắc Chu lại không biết nói cái gì, anh đá lung tung giày ra, cũng không đi dép lê, cứ như vậy mà đi tất giẫm lên sàn nhà.
Lạc Thanh Hoài cũng vội vã đổi giày theo sau, không có cả thời gian để đánh giá nhà Hoắc Chu.
Hoắc Chu bắt lấy vạt áo hắn, "Em đừng đi, anh có việc muốn hỏi em."
Lạc Thanh Hoài gật đầu, "Được, em không đi đâu... Có thể đừng xoay nữa được không? Như vậy sẽ ngất đấy, không thì cũng sẽ ói ra. Anh muốn tìm cái gì thì nói cho em biết để em đi tìm. Anh cứ dừng lại trước đã, muốn ngồi hay muốn nằm?"
Hoắc Chu không biết muốn làm gì, giống như tìm đồ vật nhưng do say nên không xác định được chính xác phương hướng, cứ luôn luôn xoay vòng.
Lắc lắc lắc lắc, khiến cho Lạc Thanh Hoài lo lắng.
"Anh phải tìm một chỗ cố định đã, hình như hơi say thì phải, sàn nhà cũng thấy rung rung." Hoắc Chu đại khái là người đầu tiên thừa nhận mình là con ma men đã say khướt, anh lảo đảo đi đến cửa phòng ngủ, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy tay nắm, "Không phải động đất đấy chứ?"
Lạc Thanh Hoài thay anh bật đèn, "Không có động đất."
Hoắc Chu ngồi lên giường, Lạc Thanh Hoài bước lên để gối đầu sau lưng anh, lại làm cho anh tựa vào đầu giường, "Cảm giác thế nào?"
Hoắc Chu nhẹ nhàng thở ra, "Không động đất."
Lạc Thanh Hoài dở khóc dở cười, nhìn chân anh treo ở mép giường, xoay người vào phòng vệ sinh.
Qua vài phút, hắn bưng một chậu nước ấm ra.
Hai mắt Hoắc Chu mông lung, mờ mịt ngồi ở đầu giường, cái chăn vừa rồi còn gập gọn gàng trên giường không hiểu sao đã rớt dưới sàn nhà.
"Anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Lạc Thanh Hoài vội vàng hỏi, buông chậu nước nhặt chăn lên.
Hoắc Chu chớp chớp mắt, "Em qua đây cho anh sờ."
Lạc Thanh Hoài: "..."
Hắn vẫn là đi qua, chủ động dâng mặt.
Hoắc Chu sờ hai má hắn, bỗng nhiên véo mạnh một chút.
Lạc Thanh Hoài bất ngờ không kịp đề phòng, "... Anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Hoắc Chu không trả lời, cười tủm tỉm buông tay, "Vừa rồi em đi đâu?"
Lạc Thanh Hoài thở dài, "Lấy nước rửa chân cho anh."
Hắn nói xong liền thay Hoắc Chu cởi tất, ấn hai chân anh vào chậu.
Hoắc Chu dường như đột nhiên vui vẻ, hai chân tung tẩy trong bồn vài cái, xem như đã rửa xong.
Lạc Thanh Hoài nhìn thấy, mỉm cười, thay anh lau khô chân, lại nhét vào chăn rồi định đem nước đi đổ.
Hoắc Chu lại vẫy tay với hắn, "Em lại đây, anh với em nói chuyện."
Anh nói chuyện vẫn rất bình thường, khiến cho Lạc Thanh Hoài nghi ngờ có khi nào anh giả say, muốn chơi xấu.
"Nhanh lên." Hoắc Chu giục hắn.
Lạc Thanh Hoài đành phải dịch chậu nước rửa chân đi, sau đó đi đến trước mặt Hoắc Chu.
"Em thấp đầu một chút." Hoắc Chu lại vẫy tay với hắn, "Chúng ta thì thầm thôi."
Ừm, đây là say thật.
Lạc Thanh Hoài xác định, xoay người cúi đầu.
Hoắc Chu lấy tốc độ vô cùng mau lẹ túm chặt một cổ tay Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài theo phản xạ có điều kiện mà phản kích, may mắn mặt Hoắc Chu ngay dưới mi mắt hắn, hắn mới đem cổ tay đã vung một nửa thả lỏng.
"Rắc" một tiếng nhỏ, trên cổ tay Lạc Thanh Hoài có thêm một đồ vật bằng nhung ấm áp.
Lạc Thanh Hoài nghi hoặc nghiêng đầu, liền thấy là một bộ còng tay thật, một đầu kia khóa vào cột đầu giường.
Chẳng qua bên trên được bọc một lớp da, trên da lại có một lớp nhung, không gây lạnh cũng như không ma sát tới tay.
"Chạy không thoát nhỉ?" Hoắc Chu rất vui vẻ, cười đến mi mắt cong cong, vỗ vỗ tay, "Đã hứa với Tiểu Thái Dương rồi, có thể bắt đầu thẩm vấn."
Lạc Thanh Hoài dở khóc dở cười, vuốt một đầu còng tay, "Anh là một pháp y thì làm sao lại có còng tay?"
Hoắc Chu còn nghiêm túc ngẫm nghĩ, "Đây là còng tay tình thú, Tiểu Thái Dương tặng."
Trong nháy mắt, mặt Lạc Thanh Hoài đen xì, Hứa Diệu thế mà tặng Hoắc Chu còng! tay! tình! thú!
Quan hệ giữa hai người rốt cuộc là như thế nào?
"Anh ta, anh ta không phải là thích anh chứ?" Lạc Thanh Hoài không thể không nghĩ nhiều, Hoắc Chu cùng Hứa Diệu có quan hệ tốt từ nhỏ, hiện tại lại một cảnh sát một pháp y, dường như sẽ không bao giờ tách ra.
"Tiểu Thái Dương á? Đương nhiên là cậu ấy thích anh rồi." Hoắc Chu nghiêng đầu, "Năm đó anh thi Học viện Cảnh sát không được, cậu ấy liền tự mình đi thi, nghe anh nói muốn một cái còng tay liền mua tặng cho anh, em nói xem cậu ấy thích anh bao nhiêu?"
Lạc Thanh Hoài trong nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là vạn tiễn xuyên tâm, răng cũng nghiến chặt, "Vậy anh cũng thích anh ta sao?"
"Đâu chỉ là thích chứ." Hoắc Chu nói, "Tiểu Thái Dương là bạn tốt cũng là anh em tốt, anh vô cùng yêu cậu ấy, giống như người nhà vậy."
Lạc Thanh Hoài: "..."
Ngay cả hốc mắt hắn cũng đỏ bừng.
Rốt cuộc vẫn là đã muộn rồi sao?
Hoắc Chu đột nhiên hỏi, "Đừng nói là em ghen tị nhé?"
Đúng vậy, đâu chỉ là ghen, hắn hiện tại quả thực muốn giết người.
Nhưng mà, ngay cả khi Hoắc Chu đã say, Lạc Thanh Hoài cũng không dám dễ dàng thừa nhận.
Thừa nhận xong rồi sẽ thế nào?
"Em ghen tị thì phải nói cho anh biết chứ, em không nói làm sao anh biết là em ghen được? Anh không biết em ghen thì làm sao có thể nói cho em rằng anh cũng rất yêu em được?" Giọng Hoắc Chu vô cùng thâm tình, chẳng có chút nào giống người say rượu cả, không chỉ có suy nghĩ rõ ràng mà mồm miệng cũng rất lưu loát.
Một câu loạn xì ngậu này lại khiến Lạc Thanh Hoài ngơ ngác, chuẩn xác bắt được câu cuối cùng, "Anh nói là anh cũng rất yêu em?"
Giọng nói của hắn giống như lá cây bị gió thổi sắp rụng, run rẩy trong khí lạnh, cố gắng treo giữa không trung, lung lay sắp rụng.
Hoắc Chu bỗng nhiên yên lặng, bình tĩnh nhìn mặt Lạc Thanh Hoài.
Anh không trả lời, Lạc Thanh Hoài vẫn nghẹn một hơi như cũ, không dám hít thở cũng không dám cử động, hắn rõ ràng cảm giác được bản thân sắp hít thở không thông, lại vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Chu, sợ bỏ qua một biểu cảm nào của anh.
"Yêu chứ." Hoắc Chu cuối cùng cũng thở dài, "Là yêu trong tình yêu ấy."
Một tiếng "Đoàng" lớn vang lên, Lạc Thanh Hoài cảm giác bản thân bị nổ thành vô số mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều nhảy một điệu vui sướng.
Chết cũng không tiếc, thật sự.
Lạc Thanh Hoài mừng như điên, ngược lại không dám tin, không biết nên làm gì bây giờ. Hắn cứ ngây ngốc nhìn Hoắc Chu, tay chân cứng đờ không thể động đậy, cũng nói không ra lời.
Đầu óc đều tràn ngập tiếng vọng "Yêu chứ".
Hoắc Chu lung lay mà duỗi tay sờ soạng Lạc Thanh Hoài, lẩm bẩm, "Mộng này cũng đẹp thật."
Hóa ra anh cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Lạc Thanh Hoài phục hồi tinh thần, kích động cầm tay anh, muốn nói cho anh biết đây không phải là mơ.
Nhưng không đợi Lạc Thanh Hoài nói chuyện, Hoắc Chu đột ngột bỏ tay hắn ra, nghiêm túc nói: "Được rồi! Là anh thẩm vấn em chứ không phải em thẩm vấn anh, không cho em nói chuyện! Để anh thẩm vấn em!"
Nhu tình trong lòng Lạc Thanh Hoài lan tràn như cỏ dại, hắn dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn, như thể sợ khiến Hoắc Chu hoảng hốt, "Vâng."
"Không cho nói dối!" Hoắc Chu nhướng mày, "Anh hỏi em vài vấn đề, em có thể không trả lời nhưng không được nói dối, hiểu chưa?"
Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, "Tuyệt không nói dối."
Hoắc Chu nhìn thấy Lạc Thanh Hoài, đột nhiên lại không mở miệng nữa.
Lạc Thanh Hoài chỉ muốn nghe anh nói thêm, "Anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
"Anh muốn hỏi nhiều lắm, đang xem nên hỏi cái nào trước." Hoắc Chu buồn rầu, "Anh muốn hỏi em tại sao năm đó không từ mà biệt? Có phải mẹ ép em không? Muốn hỏi mấy năm nay em sống thế nào? Có ai bắt nạt em không? Muốn hỏi em viết lá thư kia rốt cuộc nội dung là gì? Anh chưa hồi âm cho em, em có đau lòng không? Còn muốn hỏi tại sao em lại đi làm ở một quán bar nhỏ? Tại sao khi trở về lại liên lạc với Đồng Đồng đầu tiên? Quan hệ giữa em và cô ấy tốt lắm sao? Tại sao lại không liên hệ với anh? Không phải là em... Vấn đề nhiều quá, khó hỏi hết."
Trong lòng Lạc Thanh Hoài đã mềm đến rối tinh rối mù, "Không sao, em sẽ từ từ trả lời anh từng vấn đề."
Hoắc Chu lại nói, "Nhưng mà, mấy cái đó cũng không quan trọng, hiện tại anh chỉ muốn hỏi em một vấn đề."
Trong lòng Lạc Thanh Hoài nhảy dựng, "Bây giờ anh muốn hỏi cái gì?"
Hoắc Chu nói, ""Anh rất cô độc" trong tiếng Anh nói như thế nào?"
Hốc mắt Lạc Thanh Hoài liền đỏ bừng, một giây cũng không dừng, lập tức đáp lời, "Em yêu anh."
Hoắc Chu sửng sốt, gãi gãi đầu, "Đáp án của em không chuẩn rồi, phải là I love you."
Lạc Thanh Hoài run rẩy xoa mặt anh, "Bởi vì tiếng Anh của anh không tốt, nên với em, đáp án chuẩn chính là em yêu anh. Ca ca, Hoắc Chu, em yêu anh."
Chuyện tốt như vậy, chỉ có nằm mơ mới có thể xảy ra.
Có thể vì tiếng tim đập quá lớn, Hoắc Chu tỉnh táo một chút, cuống quít tránh ra.
Anh vừa động Lạc Thanh Hoài cũng liền phục hồi tinh thần. Hắn dường như theo bản năng liền ôm chặt Hoắc Chu, kéo anh vào lồng ngực mình.
Không thể làm anh ấy chạy mất! Hiện tại đầu óc Lạc Thanh Hoài chỉ có một ý niệm này.
Hoắc Chu vốn biết Lạc Thanh Hoài sức lực lớn, hiện tại mới phát hiện sức hắn càng lúc càng lớn.
Bị Lạc Thanh Hoài giữ chặt, Hoắc Chu căn bản không thể động đậy.
Tránh không nổi, kỳ thật cũng luyến tiếc không muốn tách ra, cái ôm của Lạc Thanh Hoài vô cùng ấm áp. Nhưng vì cảm giác ngượng ngùng, Hoắc Chu dứt khoát giả say.
Anh dựa lên người Lạc Thanh Hoài, nhắm hai mắt lại.
Chuyện vừa rồi chỉ là một con ma men không rõ thần trí làm, không liên quan gì đến anh.
Vừa vặn bên đường có một chiếc taxi dừng lại, Lạc Thanh Hoài nửa ôm nửa đỡ đưa Hoắc Chu lên xe, bản thân ngồi sát bên cạnh.
Hoắc Chu còn đang suy nghĩ, chưa kịp nói cho Lạc Thanh Hoài địa chỉ nhà anh liền nghe tiếng hắn báo tài xế địa chỉ vô cùng thuần thục.
Hoắc Chu: "..."
Cuối cùng anh cũng có thể yên tâm mà say.
Lạc Thanh Hoài lo lắng Hoắc Chu uống rượu xong trúng gió sẽ rất khó chịu, kéo toàn bộ cửa sổ kín mít.
Trong xe không khí loãng, nhiệt độ cao hơn bên ngoài, chờ đến thời điểm xuống xe thì Hoắc Chu đã chân chính say đến đi không nổi, cả người hoàn toàn treo trên người Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài hết sức hưởng thụ, hắn ngay cả Hoắc Chu ở tầng nào phòng nào cũng biết, trực tiếp đưa người tới cửa mới không thể không hỏi, "Ca ca, chìa khóa của anh đâu?"
Hoắc Chu đi tới đoạn đường này lại hơi tỉnh một chút, trách Lạc Thanh Hoài, "Tại sao em biết nhà anh ở đâu? Có phải lén theo dõi anh không?"
Lạc Thanh Hoài đáp, "Vâng."
Hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy, Hoắc Chu lập tức không biết nên nói gì.
Đành phải móc ra chìa khóa mở cửa, nhưng mắt anh say lờ đờ nên mông lung, nửa ngày cũng không tra trúng khóa vào ổ.
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên duỗi tay, cầm tay Hoắc Chu dùng sức, "Mở như thế này."
Cửa mở ra, Hoắc Chu liền trở mặt, "Không lẽ anh lại không biết mở cửa? Còn cần em dạy anh?"
"Vâng." Giọng Lạc Thanh Hoài vui vẻ, "Em biết anh sẽ mở, là do em nóng nảy."
Hoắc Chu lại không biết nói cái gì, anh đá lung tung giày ra, cũng không đi dép lê, cứ như vậy mà đi tất giẫm lên sàn nhà.
Lạc Thanh Hoài cũng vội vã đổi giày theo sau, không có cả thời gian để đánh giá nhà Hoắc Chu.
Hoắc Chu bắt lấy vạt áo hắn, "Em đừng đi, anh có việc muốn hỏi em."
Lạc Thanh Hoài gật đầu, "Được, em không đi đâu... Có thể đừng xoay nữa được không? Như vậy sẽ ngất đấy, không thì cũng sẽ ói ra. Anh muốn tìm cái gì thì nói cho em biết để em đi tìm. Anh cứ dừng lại trước đã, muốn ngồi hay muốn nằm?"
Hoắc Chu không biết muốn làm gì, giống như tìm đồ vật nhưng do say nên không xác định được chính xác phương hướng, cứ luôn luôn xoay vòng.
Lắc lắc lắc lắc, khiến cho Lạc Thanh Hoài lo lắng.
"Anh phải tìm một chỗ cố định đã, hình như hơi say thì phải, sàn nhà cũng thấy rung rung." Hoắc Chu đại khái là người đầu tiên thừa nhận mình là con ma men đã say khướt, anh lảo đảo đi đến cửa phòng ngủ, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy tay nắm, "Không phải động đất đấy chứ?"
Lạc Thanh Hoài thay anh bật đèn, "Không có động đất."
Hoắc Chu ngồi lên giường, Lạc Thanh Hoài bước lên để gối đầu sau lưng anh, lại làm cho anh tựa vào đầu giường, "Cảm giác thế nào?"
Hoắc Chu nhẹ nhàng thở ra, "Không động đất."
Lạc Thanh Hoài dở khóc dở cười, nhìn chân anh treo ở mép giường, xoay người vào phòng vệ sinh.
Qua vài phút, hắn bưng một chậu nước ấm ra.
Hai mắt Hoắc Chu mông lung, mờ mịt ngồi ở đầu giường, cái chăn vừa rồi còn gập gọn gàng trên giường không hiểu sao đã rớt dưới sàn nhà.
"Anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Lạc Thanh Hoài vội vàng hỏi, buông chậu nước nhặt chăn lên.
Hoắc Chu chớp chớp mắt, "Em qua đây cho anh sờ."
Lạc Thanh Hoài: "..."
Hắn vẫn là đi qua, chủ động dâng mặt.
Hoắc Chu sờ hai má hắn, bỗng nhiên véo mạnh một chút.
Lạc Thanh Hoài bất ngờ không kịp đề phòng, "... Anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Hoắc Chu không trả lời, cười tủm tỉm buông tay, "Vừa rồi em đi đâu?"
Lạc Thanh Hoài thở dài, "Lấy nước rửa chân cho anh."
Hắn nói xong liền thay Hoắc Chu cởi tất, ấn hai chân anh vào chậu.
Hoắc Chu dường như đột nhiên vui vẻ, hai chân tung tẩy trong bồn vài cái, xem như đã rửa xong.
Lạc Thanh Hoài nhìn thấy, mỉm cười, thay anh lau khô chân, lại nhét vào chăn rồi định đem nước đi đổ.
Hoắc Chu lại vẫy tay với hắn, "Em lại đây, anh với em nói chuyện."
Anh nói chuyện vẫn rất bình thường, khiến cho Lạc Thanh Hoài nghi ngờ có khi nào anh giả say, muốn chơi xấu.
"Nhanh lên." Hoắc Chu giục hắn.
Lạc Thanh Hoài đành phải dịch chậu nước rửa chân đi, sau đó đi đến trước mặt Hoắc Chu.
"Em thấp đầu một chút." Hoắc Chu lại vẫy tay với hắn, "Chúng ta thì thầm thôi."
Ừm, đây là say thật.
Lạc Thanh Hoài xác định, xoay người cúi đầu.
Hoắc Chu lấy tốc độ vô cùng mau lẹ túm chặt một cổ tay Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài theo phản xạ có điều kiện mà phản kích, may mắn mặt Hoắc Chu ngay dưới mi mắt hắn, hắn mới đem cổ tay đã vung một nửa thả lỏng.
"Rắc" một tiếng nhỏ, trên cổ tay Lạc Thanh Hoài có thêm một đồ vật bằng nhung ấm áp.
Lạc Thanh Hoài nghi hoặc nghiêng đầu, liền thấy là một bộ còng tay thật, một đầu kia khóa vào cột đầu giường.
Chẳng qua bên trên được bọc một lớp da, trên da lại có một lớp nhung, không gây lạnh cũng như không ma sát tới tay.
"Chạy không thoát nhỉ?" Hoắc Chu rất vui vẻ, cười đến mi mắt cong cong, vỗ vỗ tay, "Đã hứa với Tiểu Thái Dương rồi, có thể bắt đầu thẩm vấn."
Lạc Thanh Hoài dở khóc dở cười, vuốt một đầu còng tay, "Anh là một pháp y thì làm sao lại có còng tay?"
Hoắc Chu còn nghiêm túc ngẫm nghĩ, "Đây là còng tay tình thú, Tiểu Thái Dương tặng."
Trong nháy mắt, mặt Lạc Thanh Hoài đen xì, Hứa Diệu thế mà tặng Hoắc Chu còng! tay! tình! thú!
Quan hệ giữa hai người rốt cuộc là như thế nào?
"Anh ta, anh ta không phải là thích anh chứ?" Lạc Thanh Hoài không thể không nghĩ nhiều, Hoắc Chu cùng Hứa Diệu có quan hệ tốt từ nhỏ, hiện tại lại một cảnh sát một pháp y, dường như sẽ không bao giờ tách ra.
"Tiểu Thái Dương á? Đương nhiên là cậu ấy thích anh rồi." Hoắc Chu nghiêng đầu, "Năm đó anh thi Học viện Cảnh sát không được, cậu ấy liền tự mình đi thi, nghe anh nói muốn một cái còng tay liền mua tặng cho anh, em nói xem cậu ấy thích anh bao nhiêu?"
Lạc Thanh Hoài trong nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là vạn tiễn xuyên tâm, răng cũng nghiến chặt, "Vậy anh cũng thích anh ta sao?"
"Đâu chỉ là thích chứ." Hoắc Chu nói, "Tiểu Thái Dương là bạn tốt cũng là anh em tốt, anh vô cùng yêu cậu ấy, giống như người nhà vậy."
Lạc Thanh Hoài: "..."
Ngay cả hốc mắt hắn cũng đỏ bừng.
Rốt cuộc vẫn là đã muộn rồi sao?
Hoắc Chu đột nhiên hỏi, "Đừng nói là em ghen tị nhé?"
Đúng vậy, đâu chỉ là ghen, hắn hiện tại quả thực muốn giết người.
Nhưng mà, ngay cả khi Hoắc Chu đã say, Lạc Thanh Hoài cũng không dám dễ dàng thừa nhận.
Thừa nhận xong rồi sẽ thế nào?
"Em ghen tị thì phải nói cho anh biết chứ, em không nói làm sao anh biết là em ghen được? Anh không biết em ghen thì làm sao có thể nói cho em rằng anh cũng rất yêu em được?" Giọng Hoắc Chu vô cùng thâm tình, chẳng có chút nào giống người say rượu cả, không chỉ có suy nghĩ rõ ràng mà mồm miệng cũng rất lưu loát.
Một câu loạn xì ngậu này lại khiến Lạc Thanh Hoài ngơ ngác, chuẩn xác bắt được câu cuối cùng, "Anh nói là anh cũng rất yêu em?"
Giọng nói của hắn giống như lá cây bị gió thổi sắp rụng, run rẩy trong khí lạnh, cố gắng treo giữa không trung, lung lay sắp rụng.
Hoắc Chu bỗng nhiên yên lặng, bình tĩnh nhìn mặt Lạc Thanh Hoài.
Anh không trả lời, Lạc Thanh Hoài vẫn nghẹn một hơi như cũ, không dám hít thở cũng không dám cử động, hắn rõ ràng cảm giác được bản thân sắp hít thở không thông, lại vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Chu, sợ bỏ qua một biểu cảm nào của anh.
"Yêu chứ." Hoắc Chu cuối cùng cũng thở dài, "Là yêu trong tình yêu ấy."
Một tiếng "Đoàng" lớn vang lên, Lạc Thanh Hoài cảm giác bản thân bị nổ thành vô số mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều nhảy một điệu vui sướng.
Chết cũng không tiếc, thật sự.
Lạc Thanh Hoài mừng như điên, ngược lại không dám tin, không biết nên làm gì bây giờ. Hắn cứ ngây ngốc nhìn Hoắc Chu, tay chân cứng đờ không thể động đậy, cũng nói không ra lời.
Đầu óc đều tràn ngập tiếng vọng "Yêu chứ".
Hoắc Chu lung lay mà duỗi tay sờ soạng Lạc Thanh Hoài, lẩm bẩm, "Mộng này cũng đẹp thật."
Hóa ra anh cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Lạc Thanh Hoài phục hồi tinh thần, kích động cầm tay anh, muốn nói cho anh biết đây không phải là mơ.
Nhưng không đợi Lạc Thanh Hoài nói chuyện, Hoắc Chu đột ngột bỏ tay hắn ra, nghiêm túc nói: "Được rồi! Là anh thẩm vấn em chứ không phải em thẩm vấn anh, không cho em nói chuyện! Để anh thẩm vấn em!"
Nhu tình trong lòng Lạc Thanh Hoài lan tràn như cỏ dại, hắn dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn, như thể sợ khiến Hoắc Chu hoảng hốt, "Vâng."
"Không cho nói dối!" Hoắc Chu nhướng mày, "Anh hỏi em vài vấn đề, em có thể không trả lời nhưng không được nói dối, hiểu chưa?"
Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, "Tuyệt không nói dối."
Hoắc Chu nhìn thấy Lạc Thanh Hoài, đột nhiên lại không mở miệng nữa.
Lạc Thanh Hoài chỉ muốn nghe anh nói thêm, "Anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
"Anh muốn hỏi nhiều lắm, đang xem nên hỏi cái nào trước." Hoắc Chu buồn rầu, "Anh muốn hỏi em tại sao năm đó không từ mà biệt? Có phải mẹ ép em không? Muốn hỏi mấy năm nay em sống thế nào? Có ai bắt nạt em không? Muốn hỏi em viết lá thư kia rốt cuộc nội dung là gì? Anh chưa hồi âm cho em, em có đau lòng không? Còn muốn hỏi tại sao em lại đi làm ở một quán bar nhỏ? Tại sao khi trở về lại liên lạc với Đồng Đồng đầu tiên? Quan hệ giữa em và cô ấy tốt lắm sao? Tại sao lại không liên hệ với anh? Không phải là em... Vấn đề nhiều quá, khó hỏi hết."
Trong lòng Lạc Thanh Hoài đã mềm đến rối tinh rối mù, "Không sao, em sẽ từ từ trả lời anh từng vấn đề."
Hoắc Chu lại nói, "Nhưng mà, mấy cái đó cũng không quan trọng, hiện tại anh chỉ muốn hỏi em một vấn đề."
Trong lòng Lạc Thanh Hoài nhảy dựng, "Bây giờ anh muốn hỏi cái gì?"
Hoắc Chu nói, ""Anh rất cô độc" trong tiếng Anh nói như thế nào?"
Hốc mắt Lạc Thanh Hoài liền đỏ bừng, một giây cũng không dừng, lập tức đáp lời, "Em yêu anh."
Hoắc Chu sửng sốt, gãi gãi đầu, "Đáp án của em không chuẩn rồi, phải là I love you."
Lạc Thanh Hoài run rẩy xoa mặt anh, "Bởi vì tiếng Anh của anh không tốt, nên với em, đáp án chuẩn chính là em yêu anh. Ca ca, Hoắc Chu, em yêu anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.