Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi
Chương 2: Ngọt ngào
Tác giả: Họa Ngữ
05/07/2020
Hoắc Chu còn đang hăng hái chọc thì bị mẹ xách đi, "Nhanh lên, thời gian cũng không còn sớm nữa."
Hoắc Chu đành phải lưu luyến mà vẫy tay tạm biệt Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài thở ra một hơi, buông lỏng nắm tay nhỏ vẫn lén nắm chặt.
Đi khỏi khu tập thể, khi Hoắc Chu quay đầu liếc mắt một cái đã không còn thấy Lạc Thanh Hoài.
Mẹ cúi đầu nhìn cậu: "Rất thích Thanh Hoài sao?"
"Vâng." Hoắc Chu gật đầu lia lịa.
Mẹ Hoắc nói: "Vậy con về sau phải chú ý tới em nhiều, Thanh Hoài không có cha. Nếu có người bắt nạt em, con là anh thì phải bảo vệ em, biết chưa?"
Hoắc Chu không hiểu lắm, "Tại sao em ấy lại không có cha?"
Mẹ Hoắc cũng không biết giải thích với cậu như nào, chỉ thở dài một tiếng đầy phức tạp.
Lúc đó Hoắc Chu còn chưa nghe hiểu ý tứ của tiếng thở dài này, chỉ nhất nhất nhớ kỹ phải bảo vệ Lạc Thanh Hoài.
Chờ Hoắc Chu từ nhà bà nội trở về đã là mười giờ đêm, rất nhiều bạn bè đã đi ngủ.
Nhà Lạc Thanh Hoài sáng đèn giữa màn đêm tối tăm, một chồng bát đĩa lớn đặt bên vòi nước, mẹ Lạc ngồi xổm trên mặt đất rửa bát, Lạc Thanh Hoài cầm khăn lông ngồi bên cạnh lau khô từng cái.
Hoắc Chu sờ túi áo, phát hiện ra một viên chocolate vừa lấy từ nhà bà nội về.
Cậu hưng phấn mà chạy tới ven hàng rào tre, la lớn: "Thanh Hoài, em lại đây."
Lạc Thanh Hoài nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn Hoắc Chu đang cười ngu ngốc, đứng tại chỗ không di chuyển.
Mẹ Lạc dùng khuỷu tay huých nó một cái, "Ca ca gọi con đấy, tại sao lại không trả lời? Đi đi, qua xem anh có chuyện gì."
Lạc Thanh Hoài bất đắc dĩ đi tới, một tay cầm bát đĩa một tay cầm khăn lông. Khăn này so với Lạc Thanh Hoài thì quá dài, kéo theo từng bước chân của nó, không hiểu sao lại vô cùng đáng yêu.
Lạc Thanh Hoài đi tới rào tre ven tường, ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì..."
Hoắc Chu nhân dịp nó há mồm, nháy mắt liền đem viên chocolate đã lột vỏ nhét vào miệng.
Lạc Thanh Hoài còn chưa kịp phản ứng đã xong chuyện, một vị ngọt gắt bất ngờ ùa vào đầu lưỡi, nhanh chóng tràn ngập khắp khoang miệng. Vị ngọt như thể không nói đạo lý này giống hệt Hoắc Chu đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của nó, khiến cho người bất ngờ mà không kịp phòng ngừa.
Vị ngọt này không giống với những vị ngọt Lạc Thanh Hoài từng nếm qua trước đó, trơn trơn mềm mềm giống như lụa tơ tằm, còn mang theo cả một mùi khó thể nói nên lời.
Thì ra trên thế giới này còn có loại kẹo ngon như vậy? Lạc Thanh Hoài ngơ ngác nhìn Hoắc Chu đến quên cả phản ứng.
"Ăn ngon không?" Hoắc Chu bám vào hàng rào tre, thấy bộ dạng ngơ ngác của Lạc Thanh Hoài liền cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, "Ngọt không?"
Tại sao một thằng nhóc mà lúc ngẩn người cũng có thể đáng yêu như vậy chứ?
Lạc Thanh Hoài nghe thấy tiếng cậu, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, cho miếng chocolate vào miệng, còn không cầm lòng nổi mà liếm môi dưới, sau đó gật gật đầu.
Mẹ Lạc nghe tiếng Hoắc Chu, ngẩng đầu lên nói, "Chu Chu, đệ đệ hiện tại đang thay răng, không thể ăn quá nhiều kẹo, cháu cứ giữ bản thân ăn đi, đừng cho nó."
"Cháu biết rồi ạ, lần sau sẽ không cho Thanh Hoài nữa." Hoắc Chu nhanh chóng đồng ý với mẹ Lạc.
Tay lau chén đĩa của Lạc Thanh Hoài dừng một chút, đôi mắt hơi ảm đạm.
Hoắc Chu chờ mẹ Lạc cúi đầu làm việc mới nhỏ giọng nói với Lạc Thanh Hoài: "Đừng sợ, anh cũng thay răng."
Cậu nói xong còn nhếch miệng khoe răng, để Lạc Thanh Hoài nhìn thấy hàm răng so le không đồng đều của mình.
Động tác này thật sự quá ngu ngốc, hơn nữa ở chỗ hai răng thiếu là hai lỗ đen nho nhỏ, lại càng thêm ngu ngốc.
Lạc Thanh Hoài không nhịn được vui vẻ, mắt to cong thành hình trăng khuyết, lông mi dài nhẹ nhàng lay động. Sợ chocolate rớt ra, nó còn mím mím môi, một bên gương mặt phồng ra cố làm thành bao kẹo, một bên má còn lại lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu.
Tay Hoắc Chu lại bắt đầu ngứa, tâm động không bằng hành động, cậu vươn tay lên trước, chọc chọc bên má phồng lên, lại chọc chọc lúm đồng tiền.
Lạc Thanh Hoài: "..."
Lạc Thanh Hoài đột nhiên lùi ra sau hai bước, tránh xa hàng rào tre, Hoắc Chu tay ngắn với không tới, đành phải tiếc nuối từ bỏ.
"Ngày mai anh lại tới tìm em chơi." Hoắc Chu cũng không để ý, nhảy nhót chạy đi.
Lạc Thanh Hoài đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Hoắc Chu biến mất mới kéo khăn lông trở về.
"Thích Hoắc Chu ca ca à?" Mẹ Lạc hỏi.
Lạc Thanh Hoài liếm liếm môi, nuốt nước miếng còn mang theo hương chocolate ngọt ngào, gật đầu, "Vâng."
"Về sau phải hòa thuận với các anh ấy, không được đánh nhau nữa, biết chưa?" Mẹ Lạc có chút lo lắng.
Lạc Thanh Hoài mím môi, "Vâng."
"Ngoan lắm." Mẹ Lạc cười nói, "Ngày mai đi chơi với các anh đi."
Lạc Thanh Hoài lắc đầu, "Không đi."
Mẹ Lạc muốn nói lại thôi, nụ cười trên gương mặt còn chưa kịp thành hình đã tan.
Ngày hôm sau, Hoắc Chu háo hức tới tìm Lạc Thanh Hoài chơi, khó có khi không ngủ nướng, lúc ăn cơm cũng không quậy phá. Khi cậu cơm nước xong, mẹ Bàn Đôn cách vách còn đang cao giọng mắng, "Phó Dư Phi, mẹ đếm đến ba mà còn chưa dậy thì sẽ bị đánh!"
"Ba, hai... Một!" Hoắc Chu lén lút đứng cạnh cửa sổ, "Đánh!"
"Hu hu hu... Mẹ, con sai rồi..."
Hoắc Chu cười ha hả, sau đó khoe khoang với mẹ Hoắc, "Mẹ, mẹ xem mẹ sinh được đứa con ngoan như nào này! Mệnh mẹ đúng là thật tốt!"
Mẹ Hoắc dở khóc dở cười, hung hăng xoa đầu cậu, "Mẹ nói với con, nếu ngày nào mà không nghe lời, mẹ đánh còn lợi hại hơn mẹ Bàn Đôn."
"Mẹ cứ yên tâm đi, con trai mẹ là nghe lời nhất!" Hoắc Chu không biết xấu hổ mà khoe khoang, "Con là đứa nhỏ ngoan nhất khu tập thể này luôn... Không đúng, con ngoan thứ hai thôi, đứa nhỏ ngoan nhất là em Thanh Hoài rồi."
Mẹ Hoắc quả thực cạn lời, nhưng vẫn cầm hai viên chocolate đưa cho cậu, "Mang cho em ấy một viên, con đang thay răng, không được ăn nhiều đồ ngọt."
"Cảm ơn mẹ." Hoắc Chu mặt dày mày dạn dán lên, hôn mẹ Hoắc một cái, nhận được một cái liếc mắt ghét bỏ mới vui vẻ rời khỏi cửa.
Đi ngang qua nhà Bàn Đôn, Hoắc Chu còn không có ý tốt gõ gõ cửa.
Mẹ Bàn Đôn mở cửa, thân thiện gọi cậu: "Chu Chu, ăn cơm không?"
Mà nó ngồi bên bàn cơm vừa nức nở vừa ăn.
Hoắc Chu lớn tiếng nói, "Cháu đã ăn xong rồi ạ, mẹ cháu còn thưởng chocolate. Phó Dư Phi, mày chậm quá mà, tao không đợi đâu."
Gây thù chuốc oán chỗ Bàn Đôn xong, Hoắc Chu nghe thấy tiếng mẹ Bàn Đôn mắng nó, "Nhìn xem Hoắc Chu nhà bên kìa..." Cậu vừa lòng xuống lầu, gõ cửa nhà Lạc Thanh Hoài.
Một lúc lâu sau vẫn không có ai đáp lại.
"Lạ thật, đi đâu rồi nhỉ?" Hoắc Chu lẩm bẩm một tiếng, thất vọng rời khỏi.
Giờ còn quá sớm, đám bằng hữu còn chưa rời cửa, Hoắc Chu đành phải đi tới mặt ngoài khu tập thể.
Ven đường mới mở một quán ăn sáng mới, Hoắc Chu đang định đi qua thì đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi xổm một bên rửa bát.
"Thanh Hoài?" Hoắc Chu chạy tới, ngồi xổm trước mặt Lạc Thanh Hoài.
Sắc mặt Lạc Thanh Hoài hơi căng thẳng, cúi đầu hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh tới tìm em chơi." Hoắc Chu nhìn mẹ Lạc đang bận rộn, khoát tay áo, "Để anh giúp em rửa."
"Đừng." Lạc Thanh Hoài vội vàng ngăn cậu lại, "Anh đừng làm, anh cứ ở bên đi."
Hoắc Chu phồng má không vui, "Anh cũng đâu phải không biết rửa bát chứ..."
"Ai da, Chu Chu, cháu không cần làm việc đâu, cứ đi chơi đi." Mẹ Lạc để ý tới tình hình lộn xộn bên này, vội vàng tới ngăn cản.
Hoắc Chu bất đắc dĩ đành phải đứng lên.
Cậu đứng nhìn một chốc, phát hiện mình quả thật không giúp được gì bèn xoay người rời đi.
Lạc Thanh Hoài rũ mắt, gương mặt nhỏ căng cứng, hết sức cọ bát trong tay.
Hoắc Chu nhất định sẽ rất tức giận nhỉ?
Tới mười giờ, quán ăn sáng dần dần vắng người, mẹ Lạc đi tới chỗ Lạc Thanh Hoài, "Giờ con đi chơi đi, một mình mẹ lo là được."
Lạc Thanh Hoài lắc đầu, vừa định nói không cần thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.
"Thanh Hoài ơi!"
Lạc Thanh Hoài mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó liền nhìn thấy Hoắc Chu đứng phía trước cây đại thụ ngoắc tay với nó.
Lạc Thanh Hoài không dám tin, trợn mắt nhìn. Nó còn tưởng rằng Hoắc Chu sẽ không quay lại chơi với nó nữa.
"Anh Hoắc Chu gọi con đó, mau đi chơi đi." Mẹ Lạc đẩy Lạc Thanh Hoài một cái.
Lạc Thanh Hoài xoa mặt, bước nhanh tới chỗ Hoắc Chu.
"Mở miệng." Hoắc Chu nói.
"Cái gì?" Lạc Thanh Hoài khó hiểu hỏi lại.
"Bảo em mở thì cứ mở đi." Hoắc Chu thần thần bí bí, "Cho em đồ ăn thôi."
Lạc Thanh Hoài không nghi ngờ cậu, tin tưởng mở miệng.
Hoắc Chu nhanh chóng nhét một vật vào miệng nó.
Hai giây sâu, Lạc Thanh Hoài trực tiếp nhảy lên: "Cay quá..."
Gương mặt trắng sứ của nó bị cay đến đỏ bừng, không ngừng phun đầu lưỡi, bàn tay nhỏ bé quạt lung tung, nước mắt đã rơm rớm quanh hốc mắt, nó một bên chống lại vị cay một bên liều mạng ngẩng đầu không để nước mắt rơi xuống.
"Ha ha ha ha..." Hoắc Chu thế mà lại đứng bên cạnh cười to, "Hóa ra em sợ cay à?"
Lạc Thanh Hoài tức chết rồi, nhào tới chỗ Hoắc Chu.
Hoắc Chu một tay ôm lấy nó, ôm vào trong lồng ngực, nói, "Đừng sợ đừng sợ, anh cho em ăn kẹo, ăn kẹo vào sẽ không cay nữa."
Lạc Thanh Hoài còn chưa kịp phản ứng lại, trong miệng đã bị nhét vào một viên chocolate.
Vị ngọt hòa tan vị cay, hơn nữa đầu lưỡi vừa chịu qua kích thích càng thêm mẫn cảm với vị ngọt, hương vị chocolate thậm chí còn ngọt hơn hôm qua, vị ngọt lập tức lan tràn, ngay cả ngực cũng thấy ngọt ngào hơn.
"Ngoan, không cay." Hoắc Chu vẫn ôm Lạc Thanh Hoài, bàn tay nhỏ xoa xoa mái tóc mềm mại của nó, "Không cay không cay."
Lạc Thanh Hoài thấp hơn Hoắc Chu tầm một cái đầu, bị Hoắc Chu ôm vào lòng. Chóp mũi đều là mùi mồ hôi sau khi chạy nhảy của Hoắc Chu, lại thêm cả vị ngọt trong khoang miệng, khiến cho Lạc Thanh Hoài trong nháy mắt sinh ra một loại ảo giác – cả người Hoắc Chu đều là vị ngọt.
"Ổn chưa? Còn cay không?" Hoắc Chu cảm giác Lạc Thanh Hoài không giãy dụa nữa mới chậm rãi buông nó ra.
Lạc Thanh Hoài vẫn rất thảm, từ hốc mắt đến mũi rồi đến môi đều đỏ ửng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Trong mắt nó còn lấp lánh nước mắt, chạm vào ánh mắt Hoắc Chu liền lập tức cúi đầu.
"Tại sao em lại thẹn thùng như vậy chứ?" Hoắc Chu thở dài, "Như vậy rất dễ bị bắt nạt đó."
Lạc Thanh Hoài không nói gì.
Hoắc Chu lại nói: "Nhưng mà không cần sợ, anh sẽ bảo vệ em. Đi thôi, ca ca dẫn em đi chơi."
Hoắc Chu nắm tay Lạc Thanh Hoài, kéo nó chạy lên phía trước.
Lạc Thanh Hoài do dự một chút nhưng cũng không rút khỏi cái nắm tay kia.
Hoắc Chu đành phải lưu luyến mà vẫy tay tạm biệt Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài thở ra một hơi, buông lỏng nắm tay nhỏ vẫn lén nắm chặt.
Đi khỏi khu tập thể, khi Hoắc Chu quay đầu liếc mắt một cái đã không còn thấy Lạc Thanh Hoài.
Mẹ cúi đầu nhìn cậu: "Rất thích Thanh Hoài sao?"
"Vâng." Hoắc Chu gật đầu lia lịa.
Mẹ Hoắc nói: "Vậy con về sau phải chú ý tới em nhiều, Thanh Hoài không có cha. Nếu có người bắt nạt em, con là anh thì phải bảo vệ em, biết chưa?"
Hoắc Chu không hiểu lắm, "Tại sao em ấy lại không có cha?"
Mẹ Hoắc cũng không biết giải thích với cậu như nào, chỉ thở dài một tiếng đầy phức tạp.
Lúc đó Hoắc Chu còn chưa nghe hiểu ý tứ của tiếng thở dài này, chỉ nhất nhất nhớ kỹ phải bảo vệ Lạc Thanh Hoài.
Chờ Hoắc Chu từ nhà bà nội trở về đã là mười giờ đêm, rất nhiều bạn bè đã đi ngủ.
Nhà Lạc Thanh Hoài sáng đèn giữa màn đêm tối tăm, một chồng bát đĩa lớn đặt bên vòi nước, mẹ Lạc ngồi xổm trên mặt đất rửa bát, Lạc Thanh Hoài cầm khăn lông ngồi bên cạnh lau khô từng cái.
Hoắc Chu sờ túi áo, phát hiện ra một viên chocolate vừa lấy từ nhà bà nội về.
Cậu hưng phấn mà chạy tới ven hàng rào tre, la lớn: "Thanh Hoài, em lại đây."
Lạc Thanh Hoài nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn Hoắc Chu đang cười ngu ngốc, đứng tại chỗ không di chuyển.
Mẹ Lạc dùng khuỷu tay huých nó một cái, "Ca ca gọi con đấy, tại sao lại không trả lời? Đi đi, qua xem anh có chuyện gì."
Lạc Thanh Hoài bất đắc dĩ đi tới, một tay cầm bát đĩa một tay cầm khăn lông. Khăn này so với Lạc Thanh Hoài thì quá dài, kéo theo từng bước chân của nó, không hiểu sao lại vô cùng đáng yêu.
Lạc Thanh Hoài đi tới rào tre ven tường, ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì..."
Hoắc Chu nhân dịp nó há mồm, nháy mắt liền đem viên chocolate đã lột vỏ nhét vào miệng.
Lạc Thanh Hoài còn chưa kịp phản ứng đã xong chuyện, một vị ngọt gắt bất ngờ ùa vào đầu lưỡi, nhanh chóng tràn ngập khắp khoang miệng. Vị ngọt như thể không nói đạo lý này giống hệt Hoắc Chu đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của nó, khiến cho người bất ngờ mà không kịp phòng ngừa.
Vị ngọt này không giống với những vị ngọt Lạc Thanh Hoài từng nếm qua trước đó, trơn trơn mềm mềm giống như lụa tơ tằm, còn mang theo cả một mùi khó thể nói nên lời.
Thì ra trên thế giới này còn có loại kẹo ngon như vậy? Lạc Thanh Hoài ngơ ngác nhìn Hoắc Chu đến quên cả phản ứng.
"Ăn ngon không?" Hoắc Chu bám vào hàng rào tre, thấy bộ dạng ngơ ngác của Lạc Thanh Hoài liền cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, "Ngọt không?"
Tại sao một thằng nhóc mà lúc ngẩn người cũng có thể đáng yêu như vậy chứ?
Lạc Thanh Hoài nghe thấy tiếng cậu, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, cho miếng chocolate vào miệng, còn không cầm lòng nổi mà liếm môi dưới, sau đó gật gật đầu.
Mẹ Lạc nghe tiếng Hoắc Chu, ngẩng đầu lên nói, "Chu Chu, đệ đệ hiện tại đang thay răng, không thể ăn quá nhiều kẹo, cháu cứ giữ bản thân ăn đi, đừng cho nó."
"Cháu biết rồi ạ, lần sau sẽ không cho Thanh Hoài nữa." Hoắc Chu nhanh chóng đồng ý với mẹ Lạc.
Tay lau chén đĩa của Lạc Thanh Hoài dừng một chút, đôi mắt hơi ảm đạm.
Hoắc Chu chờ mẹ Lạc cúi đầu làm việc mới nhỏ giọng nói với Lạc Thanh Hoài: "Đừng sợ, anh cũng thay răng."
Cậu nói xong còn nhếch miệng khoe răng, để Lạc Thanh Hoài nhìn thấy hàm răng so le không đồng đều của mình.
Động tác này thật sự quá ngu ngốc, hơn nữa ở chỗ hai răng thiếu là hai lỗ đen nho nhỏ, lại càng thêm ngu ngốc.
Lạc Thanh Hoài không nhịn được vui vẻ, mắt to cong thành hình trăng khuyết, lông mi dài nhẹ nhàng lay động. Sợ chocolate rớt ra, nó còn mím mím môi, một bên gương mặt phồng ra cố làm thành bao kẹo, một bên má còn lại lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu.
Tay Hoắc Chu lại bắt đầu ngứa, tâm động không bằng hành động, cậu vươn tay lên trước, chọc chọc bên má phồng lên, lại chọc chọc lúm đồng tiền.
Lạc Thanh Hoài: "..."
Lạc Thanh Hoài đột nhiên lùi ra sau hai bước, tránh xa hàng rào tre, Hoắc Chu tay ngắn với không tới, đành phải tiếc nuối từ bỏ.
"Ngày mai anh lại tới tìm em chơi." Hoắc Chu cũng không để ý, nhảy nhót chạy đi.
Lạc Thanh Hoài đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Hoắc Chu biến mất mới kéo khăn lông trở về.
"Thích Hoắc Chu ca ca à?" Mẹ Lạc hỏi.
Lạc Thanh Hoài liếm liếm môi, nuốt nước miếng còn mang theo hương chocolate ngọt ngào, gật đầu, "Vâng."
"Về sau phải hòa thuận với các anh ấy, không được đánh nhau nữa, biết chưa?" Mẹ Lạc có chút lo lắng.
Lạc Thanh Hoài mím môi, "Vâng."
"Ngoan lắm." Mẹ Lạc cười nói, "Ngày mai đi chơi với các anh đi."
Lạc Thanh Hoài lắc đầu, "Không đi."
Mẹ Lạc muốn nói lại thôi, nụ cười trên gương mặt còn chưa kịp thành hình đã tan.
Ngày hôm sau, Hoắc Chu háo hức tới tìm Lạc Thanh Hoài chơi, khó có khi không ngủ nướng, lúc ăn cơm cũng không quậy phá. Khi cậu cơm nước xong, mẹ Bàn Đôn cách vách còn đang cao giọng mắng, "Phó Dư Phi, mẹ đếm đến ba mà còn chưa dậy thì sẽ bị đánh!"
"Ba, hai... Một!" Hoắc Chu lén lút đứng cạnh cửa sổ, "Đánh!"
"Hu hu hu... Mẹ, con sai rồi..."
Hoắc Chu cười ha hả, sau đó khoe khoang với mẹ Hoắc, "Mẹ, mẹ xem mẹ sinh được đứa con ngoan như nào này! Mệnh mẹ đúng là thật tốt!"
Mẹ Hoắc dở khóc dở cười, hung hăng xoa đầu cậu, "Mẹ nói với con, nếu ngày nào mà không nghe lời, mẹ đánh còn lợi hại hơn mẹ Bàn Đôn."
"Mẹ cứ yên tâm đi, con trai mẹ là nghe lời nhất!" Hoắc Chu không biết xấu hổ mà khoe khoang, "Con là đứa nhỏ ngoan nhất khu tập thể này luôn... Không đúng, con ngoan thứ hai thôi, đứa nhỏ ngoan nhất là em Thanh Hoài rồi."
Mẹ Hoắc quả thực cạn lời, nhưng vẫn cầm hai viên chocolate đưa cho cậu, "Mang cho em ấy một viên, con đang thay răng, không được ăn nhiều đồ ngọt."
"Cảm ơn mẹ." Hoắc Chu mặt dày mày dạn dán lên, hôn mẹ Hoắc một cái, nhận được một cái liếc mắt ghét bỏ mới vui vẻ rời khỏi cửa.
Đi ngang qua nhà Bàn Đôn, Hoắc Chu còn không có ý tốt gõ gõ cửa.
Mẹ Bàn Đôn mở cửa, thân thiện gọi cậu: "Chu Chu, ăn cơm không?"
Mà nó ngồi bên bàn cơm vừa nức nở vừa ăn.
Hoắc Chu lớn tiếng nói, "Cháu đã ăn xong rồi ạ, mẹ cháu còn thưởng chocolate. Phó Dư Phi, mày chậm quá mà, tao không đợi đâu."
Gây thù chuốc oán chỗ Bàn Đôn xong, Hoắc Chu nghe thấy tiếng mẹ Bàn Đôn mắng nó, "Nhìn xem Hoắc Chu nhà bên kìa..." Cậu vừa lòng xuống lầu, gõ cửa nhà Lạc Thanh Hoài.
Một lúc lâu sau vẫn không có ai đáp lại.
"Lạ thật, đi đâu rồi nhỉ?" Hoắc Chu lẩm bẩm một tiếng, thất vọng rời khỏi.
Giờ còn quá sớm, đám bằng hữu còn chưa rời cửa, Hoắc Chu đành phải đi tới mặt ngoài khu tập thể.
Ven đường mới mở một quán ăn sáng mới, Hoắc Chu đang định đi qua thì đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi xổm một bên rửa bát.
"Thanh Hoài?" Hoắc Chu chạy tới, ngồi xổm trước mặt Lạc Thanh Hoài.
Sắc mặt Lạc Thanh Hoài hơi căng thẳng, cúi đầu hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh tới tìm em chơi." Hoắc Chu nhìn mẹ Lạc đang bận rộn, khoát tay áo, "Để anh giúp em rửa."
"Đừng." Lạc Thanh Hoài vội vàng ngăn cậu lại, "Anh đừng làm, anh cứ ở bên đi."
Hoắc Chu phồng má không vui, "Anh cũng đâu phải không biết rửa bát chứ..."
"Ai da, Chu Chu, cháu không cần làm việc đâu, cứ đi chơi đi." Mẹ Lạc để ý tới tình hình lộn xộn bên này, vội vàng tới ngăn cản.
Hoắc Chu bất đắc dĩ đành phải đứng lên.
Cậu đứng nhìn một chốc, phát hiện mình quả thật không giúp được gì bèn xoay người rời đi.
Lạc Thanh Hoài rũ mắt, gương mặt nhỏ căng cứng, hết sức cọ bát trong tay.
Hoắc Chu nhất định sẽ rất tức giận nhỉ?
Tới mười giờ, quán ăn sáng dần dần vắng người, mẹ Lạc đi tới chỗ Lạc Thanh Hoài, "Giờ con đi chơi đi, một mình mẹ lo là được."
Lạc Thanh Hoài lắc đầu, vừa định nói không cần thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.
"Thanh Hoài ơi!"
Lạc Thanh Hoài mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó liền nhìn thấy Hoắc Chu đứng phía trước cây đại thụ ngoắc tay với nó.
Lạc Thanh Hoài không dám tin, trợn mắt nhìn. Nó còn tưởng rằng Hoắc Chu sẽ không quay lại chơi với nó nữa.
"Anh Hoắc Chu gọi con đó, mau đi chơi đi." Mẹ Lạc đẩy Lạc Thanh Hoài một cái.
Lạc Thanh Hoài xoa mặt, bước nhanh tới chỗ Hoắc Chu.
"Mở miệng." Hoắc Chu nói.
"Cái gì?" Lạc Thanh Hoài khó hiểu hỏi lại.
"Bảo em mở thì cứ mở đi." Hoắc Chu thần thần bí bí, "Cho em đồ ăn thôi."
Lạc Thanh Hoài không nghi ngờ cậu, tin tưởng mở miệng.
Hoắc Chu nhanh chóng nhét một vật vào miệng nó.
Hai giây sâu, Lạc Thanh Hoài trực tiếp nhảy lên: "Cay quá..."
Gương mặt trắng sứ của nó bị cay đến đỏ bừng, không ngừng phun đầu lưỡi, bàn tay nhỏ bé quạt lung tung, nước mắt đã rơm rớm quanh hốc mắt, nó một bên chống lại vị cay một bên liều mạng ngẩng đầu không để nước mắt rơi xuống.
"Ha ha ha ha..." Hoắc Chu thế mà lại đứng bên cạnh cười to, "Hóa ra em sợ cay à?"
Lạc Thanh Hoài tức chết rồi, nhào tới chỗ Hoắc Chu.
Hoắc Chu một tay ôm lấy nó, ôm vào trong lồng ngực, nói, "Đừng sợ đừng sợ, anh cho em ăn kẹo, ăn kẹo vào sẽ không cay nữa."
Lạc Thanh Hoài còn chưa kịp phản ứng lại, trong miệng đã bị nhét vào một viên chocolate.
Vị ngọt hòa tan vị cay, hơn nữa đầu lưỡi vừa chịu qua kích thích càng thêm mẫn cảm với vị ngọt, hương vị chocolate thậm chí còn ngọt hơn hôm qua, vị ngọt lập tức lan tràn, ngay cả ngực cũng thấy ngọt ngào hơn.
"Ngoan, không cay." Hoắc Chu vẫn ôm Lạc Thanh Hoài, bàn tay nhỏ xoa xoa mái tóc mềm mại của nó, "Không cay không cay."
Lạc Thanh Hoài thấp hơn Hoắc Chu tầm một cái đầu, bị Hoắc Chu ôm vào lòng. Chóp mũi đều là mùi mồ hôi sau khi chạy nhảy của Hoắc Chu, lại thêm cả vị ngọt trong khoang miệng, khiến cho Lạc Thanh Hoài trong nháy mắt sinh ra một loại ảo giác – cả người Hoắc Chu đều là vị ngọt.
"Ổn chưa? Còn cay không?" Hoắc Chu cảm giác Lạc Thanh Hoài không giãy dụa nữa mới chậm rãi buông nó ra.
Lạc Thanh Hoài vẫn rất thảm, từ hốc mắt đến mũi rồi đến môi đều đỏ ửng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Trong mắt nó còn lấp lánh nước mắt, chạm vào ánh mắt Hoắc Chu liền lập tức cúi đầu.
"Tại sao em lại thẹn thùng như vậy chứ?" Hoắc Chu thở dài, "Như vậy rất dễ bị bắt nạt đó."
Lạc Thanh Hoài không nói gì.
Hoắc Chu lại nói: "Nhưng mà không cần sợ, anh sẽ bảo vệ em. Đi thôi, ca ca dẫn em đi chơi."
Hoắc Chu nắm tay Lạc Thanh Hoài, kéo nó chạy lên phía trước.
Lạc Thanh Hoài do dự một chút nhưng cũng không rút khỏi cái nắm tay kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.