Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 46: Nguy hiểm trùng trùng

Tác giả: Họa Ngữ

05/07/2020

Lạc Thanh Hoài mua cơm trở về, Hoắc Chu vẫn chưa rời giường, vùi trong chăn vô ý thức làm nũng: "Không có sức, không muốn ăn."

"Không ăn thì đương nhiên không có sức." Lạc Thanh Hoài đem đồ ăn vào phòng ngủ, ân cần nói, "Để em đút cho anh."

Hoắc Chu lại cảm thấy ngượng ngùng, thử đứng lên: "Thôi, mùi rõ quá, đừng ăn ở phòng ngủ, vẫn là để anh đứng lên."

"Không có việc gì." Lạc Thanh Hoài ấn anh vào chăn lại, lại đến mở cửa sổ ra để thông gió, "Cũng không sao đâu, để em bồi thường anh một lần."

Có Lạc Thanh Hoài bên cạnh, trong lòng Hoắc Chu sinh ra một tia trơ mặt liền nằm không nhúc nhích: "Em cũng biết bản thân quá phận?"

Anh nói chính là vừa rồi, Lạc Thanh Hoài làm y như sắp chết tới nơi. Lúc đó thì rất sảng khoái, nhưng thoải mái này thì cũng phải trả giá đại giới, eo này tay chân này của anh hiện tại đều phải chịu tội. Hơn nữa tối qua cũng đã làm, thật sự quá túng dục.

Lạc Thanh Hoài cẩn thận đút cho anh một miếng thịt, "Rất xin lỗi, chỉ là nghĩ tới anh lén lút khóc một mình thì em liền khó chịu."

Hoắc Chu sợ tới một ngụm phun ra: "Em, em tại sao lại biết?"

Anh vừa nãy còn sợ Lạc Thanh Hoài biết, cố ý nói mình chưa từng xem bộ phim kia, làm sao em ấy biết được? Làm sao lại bị lộ?

Lạc Thanh Hoài lau dầu rơi vào chăn: "Bỏ đi, để lấy thuốc tẩy giặt vậy... Anh quên buổi tối họp mặt đó anh có hỏi em vài vấn đề sao?"

Hoắc Chu trợn mắt nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.

Khi ấy anh hỏi Lạc Thanh Hoài ""Anh rất cô độc" trong tiếng Anh như thế nào?". Nếu anh chưa từng xem bộ phim kia thì làm sao có thể hỏi câu đó?

Nhưng do buổi tối hôm đó anh say rượu nên không nhớ rõ ràng mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, vừa rồi thế nhưng không nghĩ tới chuyện này, kết quả chuyển khéo thành vụng.

Hoắc Chu đỏ mặt, cảm giác bản thân có hơi ngu.

Lạc Thanh Hoài lại đút cho anh một thìa cơm, hỏi: "Sau đó anh nhìn thấy ở đâu?"

Hoắc Chu ngẫm nghĩ, vẫn là nói thật: "Anh nghe nói em chuyển trường, tâm trạng không tốt. Về nhà nhìn thấy chiếc đĩa lậu kia liền đi tìm ông chủ tranh cãi, ai biết đúng lúc đó ông ta đang xem bộ phim kia... Thật ra anh cũng không tính là nói dối, chỉ xem được một chút mà thôi, toàn bộ phần còn lại vẫn chưa xem."

Trên thực tế, hiện tại ngay cả phim của thần tượng anh cũng không thể xem nổi nữa.

"Rất xin lỗi." Lạc Thanh Hoài nói, "Em không nghĩ tới..."

"Này không phải lỗi của em." Hoắc Chu vội nói.

Vừa rồi anh nghĩ rằng Lạc Thanh Hoài kích động như vậy vì biết năm đó mình không nghe được lời thổ lộ của em ấy, hóa ra vẫn đang đau lòng anh.

"Không sao đâu." Hoắc Chu nghĩ nghĩ, lại nói, "Như bây giờ chúng ta đều rất tốt, còn có thể bên nhau đã là hạnh phúc nhất rồi. Hơn nữa, tất thảy đều càng ngày càng tốt, không phải sao?"

Anh muốn hỏi Lạc Thanh Hoài một chút rằng mấy năm nay sống như thế nào, lại lo lắng liên lụy đến việc đang làm hiện tại của hắn, do dự một chút vẫn là không hỏi.

"Không sai." Lạc Thanh Hoài kiên định gật đầu, "Nhất định sẽ càng ngày càng tốt."

Hai người ở nhà âu yếm một buổi trưa, tới buổi tối vì Quận tỷ không ngừng thúc giục, Lạc Thanh Hoài không thể không tới quán bar đi làm.

Hoắc Chu ở nhà một mình cũng chán bèn định tới cảnh cục.

Án xác nữ vô danh có manh mối quan trọng như vậy, hai ngày nay nhất định sẽ có đột phá lớn. Hoắc Chu cũng quan tâm đến tiến triển của án, muốn đi xem thêm tình huống.

Hơn nữa Quận tỷ thúc giục gấp như vậy phỏng chừng không chỉ là vấn đề của quán bar. Tính theo lời Lạc Thanh Hoài, dù hắn có không tới thì quán bar vẫn sẽ hoạt động theo lẽ thường. Quận tỷ tìm hắn, khẳng định là một việc không thể thiếu Lạc Thanh Hoài.

Mà thái độ Lạc Thanh Hoài hôm nay cũng có chút kỳ quái, chăm sóc anh là một chuyện, nhưng Hoắc Chu cảm thấy giống như hắn đang cố ý kéo dài thời gian.

Hoắc Chu không hỏi, trong lòng suy đoán bọn chúng có khả năng có chuyện quan trọng khác, anh tới cảnh cục đợi, chẳng may xảy ra chuyện cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Hai người liền cùng nhau xuống lầu.

Tới cửa chung cư, hai người đụng phải một người đàn ông đội mũ.

Trong nháy mắt đi ngang qua, Hoắc Chu theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy bóng dáng người nọ có chút quen mắt.

"Làm sao vậy?" Lạc Thanh Hoài thấy anh không ngừng ngoái lại xem, nhịn không được mà hỏi.



Hoắc Chu lắc đầu, "Cảm thấy người kia có chút quen mắt, lại không nhớ nổi đã từng gặp qua ở đâu."

"Cùng một khu chung cư, có lẽ trước kia anh đã từng gặp?" Lạc Thanh Hoài suy đoán.

Hoắc Chu cảm giác không phải dân ở đây nhưng lại không có ấn tượng khác, đang muốn nói br đi thì lại thấy một chiếc xe việt dã quen mắt đỗ bên đường.

"Kia không phải chiếc xe tối qua sao?" Hoắc Chu cả kinh, "Hoài Bảo, em có nhận ra xe này không?"

Lạc Thanh Hoài nhìn biển số xe: "Em không biết, chưa từng thấy qua."

Tối qua mưa quá lớn, Lạc Thanh Hoài căn bản không chú ý xe tới đón như thế nào, hắn tin tưởng việc này Tiểu Thải Hồng có thể lo liệu tốt.

Nhưng mà Hoắc Chu nhắc tới, hắn lại nghĩ ra lúc nhìn thấy xe tới đón, Hoắc Chu liền nắm chặt tay hắn. Lúc ấy hắn cảm giác được Hoắc Chu vô thức sợ hãi nên mới nhất thời quyết định không tới quán bar nữa.

"Anh từng gặp qua xe này ở đâu?" Lạc Thanh Hoài lập tức ý thức được có gì không đúng, quá trùng hợp.

"Anh không nhớ nổi." Hoắc Chu xoa xoa đầu, "Nhưng tối qua nhìn thấy nó hai lần."

Hoắc Chu nói ra tình hình tối qua.

Hai người liếc nhau, đều cảm thấy vấn đề rất lớn.

Nếu xe kia là bạn Tiểu Thải Hồng, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Đầu tiên là ở cảnh cục, sau đó đi đón bọn Lạc Thanh Hoài, hiện tại lại xuất hiện ở cửa chung cư nhà Hoắc Chu.

"Mấy người hôm qua của em không xảy ra chuyện gì chứ?" Hoắc Chu bỗng nhiên nhớ tới.

"Không có việc gì." Lạc Thanh Hoài lắc đầu, "Tối qua họ quay về an toàn liền nhắn tin cho em."

Như vậy cũng không có nghĩa là xe kia không có vấn đề, bởi vì tối qua cả Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài đều không lên xe. Tối qua không xảy ra việc gì, khả năng chỉ bởi vì mục tiêu không ở đó nên cũng không động thủ.

Xe này chắc chắn có vấn đề, chỉ là không biết nhắm vào Hoắc Chu hay là Lạc Thanh Hoài.

"Anh đoán người vừa rồi là chủ xe." Hoắc Chu nhíu mày.

Lạc Thanh Hoài cũng nghĩ vậy, nhưng người nọ đã không thấy bóng dáng, lúc này đi tìm dễ rút dây động rừng.

"Anh đi trước đi." Lạc Thanh Hoài nói, "Để em đi hỏi Tiểu Thải Hồng một chút, xem lai lịch của xe này rốt cuộc là như thế nào. Mặt khác, đêm nay anh đừng về nhà trước, chờ em tới đón anh tan làm."

Hoắc Chu cũng lo lắng, "Nhưng anh cảm thấy bọn họ giống như nhằm vào em."

"Mặc kệ nhằm vào ai." Sau lưng Lạc Thanh Hoài đã ra một tầng mồ hôi lạnh, "Cẩn thận một chút vẫn là hơn, anh nghe em nói đi, không thì cùng em tới quán bar rồi vào đó ngủ một giấc."

Trong lòng Lạc Thanh Hoài bất an, quả thực hận không thể cất Hoắc Chu vào trong túi, đi tới đâu cũng mang theo. Hiện tại hắn mới phát hiện, tới thời điểm Hoắc Chu có khả năng đối mặt với nguy hiểm, hắn còn sợ hãi hơn cả trong tưởng tượng.

Quả nhiên lúc trước vẫn là do xúc động, Lạc Thanh Hoài nắm chặt tay.

"Không có việc gì, em hỏi Tiểu Thải Hồng trước rồi nói sau." Hoắc Chu cũng lo lắng nhưng cảm giác được Lạc Thanh Hoài bất an liền trấn định, trấn an hắn, "Nói không chừng thật sự là trùng hợp, cũng có khả năng Tiểu Thải Hồng vừa vặn có bạn là người ở khu này."

Lạc Thanh Hoài miễn cưỡng gật đầu, "Vâng, có tin tức gì thì em gọi điện thoại cho anh."

Hoắc Chu duỗi tay nắm tay hắn, "Em còn nguy hiểm hơn anh, bản thân cũng phải cẩn thận."

Hai người mang tâm sự nặng nề mà tới cửa cảnh cục, Lạc Thanh Hoài nhìn Hoắc Chu đi vào trong mới bắt một chiếc xe tới quán bar.

Hoắc Chu lên lầu hai, vào phòng đội Phòng chống ma túy trước.

Hứa Diệu quả nhiên tăng ca, bộ dạng đầu bù tóc rối.

"Ăn cơm chiều chưa?" Hoắc Chu đi qua hỏi.

Hứa Diệu bất mãn nhìn anh một cái, "Cậu thế mà cũng có thời gian tới cảnh cục? À phải, trời tối rồi, người nào đó còn phải đi làm."



Hoắc Chu mặt đỏ lên, đấm một cái lên vai cậu ta, "Đừng có như oán phụ như thế, đi, làm một điếu."

Hai người tới ban công nhỏ, cuối tuần ít người tăng ca, khu nước trà trống vắng.

Hứa Diệu châm một điếu thuốc, đưa cho Hoắc Chu.

Hoắc Chu xua xua tay: "Bỏ thật."

Hứa Diệu liền cầm lên hút, "Nói đi, lại muốn tình báo gì với tôi?"

"Đừng nói khó nghe như vậy." Hoắc Chu cười nói, "Mấy cô kia có hỏi được cái gì không?"

Hứa Diệu nhìn anh một cái, không thừa nước đục thả câu: "Cậu nói không sai, người chết tên Hoàng Trân Trân, là người quen cũ của mấy cô vũ nữ quán bar Mị Sắc, theo lời các cô thì người giết chết Hoàng Trân Trân tên là anh Ngư. Hắn ta yêu thích SM, còn có một đám khách có sở thích tương đồng, bọn họ ngược chết không chỉ có một mình Hoàng Trân Trân. Chẳng qua những cô gái làm nghề này hơn nửa cũng rất đáng thương, hoặc là trong nhà không coi các cô ấy là người nhà nên anh Ngư trực tiếp lấy tiền giải quyết ngầm, hoặc giống như Hoàng Trân Trân, một người thân cũng không có, mất tích một năm cũng không có ai báo án, tùy tiện chôn một chỗ là xong chuyện. Chẳng sợ thi thể bị người khác phát hiện, đến thân phận cũng không xác định nổi thì biết đi đâu bắt hung thủ? Cho nên cái tên kia mới không sợ hãi. Lúc này cũng không biết là hắn xui xẻo hay là ông trời mở mắt."

"Sự thành do người, cậu tin vào mấy chuyện xui xẻo hay ông trời mở mắt sao?" Hoắc Chu nói, "Đội Hình sự tìm được chứng cứ không? Bắt được người chưa?"

Mắt Hứa Diệu hơi sáng lên, "Chứng cứ không dễ tìm, mấy cô kia có thể làm chứng người chết trước khi biến mất là bị anh Ngư kêu đi, trong tay còn có ghi âm nhưng lại không có chứng cứ trực tiếp. Đội trưởng Thái đang liên hệ người nhà của bị hại, đồng thời điều tra từ khách hàng lẫn nhân viên công tác, hy vọng có thể mau chóng tìm được chứng cứ mới. Không thì chỉ có thể thả hắn đi."

Hoắc Chu có chút kỳ quái, Lạc Thanh Hoài làm việc chu đáo cẩn thận, nếu hắn đã đưa anh Ngư đến trước mặt cảnh sát thì nhất định đã tìm ra được chứng cứ phạm tội của hắn. Nếu không, nếu bởi vì anh Ngư chứng cứ không đủ mà được thả ra thì nhất định sẽ phản công, như vậy Lạc Thanh Hoài không phải tự mình tìm phiền toái sao?

Nhưng tại sao cảnh sát còn chưa tìm được chứng cứ? Là chứng cứ giấu quá sâu hay là Lạc Thanh Hoài còn có mục đích khác?

Nếu có mục đích khác thì rốt cuộc là cái gì?

Hoắc Chu suy nghĩ một lúc, nói với Hứa Diệu: "Nếu tôi nhớ không lầm thì cái tay anh Ngư này trước đây cũng có liên lụy tới vài vụ buôn lậu ma túy, hiện tại thời cơ này... Cậu có thể tìm xem hồ sơ vụ án trước kia, xuống tay từ phương diện khác."

Hứa Diệu đột nhiên vỗ đầu, xoay người rời đi.

Hoắc Chu chống lên ban công nhìn bầu trời sao, lo lắng sốt ruột mà xoa xoa huyệt thái dương.

Hoài Bảo, rốt cuộc em gặp phải phiền toái gì?

Quán bar Mị Sắc, Lạc Thanh Hoài xuống xe liền muốn tìm Tiểu Thải Hồng lại bị vệ sĩ của Tuân gia dẫn tới một phòng, Quận tỷ đang không kiên nhẫn chờ đợi. Tuân gia cũng ở đó nhưng biểu tình vững vàng hơn rất nhiều.

"Tuân gia? Quận tỷ?" Lạc Thanh Hoài đành phải áp xuống tâm sự trong bụng, "Rốt cuộc có chuyện gì mà gấp như vậy?"

Quận tỷ bất mãn: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, thể mà cậu lại ở bên tiểu tình nhân! Tiểu Lạc, chị nhớ rõ cậu không phải người yêu đương thiếu nữ như vậy."

Lạc Thanh Hoài lập tức nói: "Không phải tôi yêu đương thiếu nữ, hai vị ngẫm lại xem, tình huống tối qua nguy cấp như vậy, nếu không phải có anh ta hỗ trợ thì chúng tôi còn có thể ra được sao?"

"Không phải nói bán là kẹo sao?" Quận tỷ hỏi.

Lạc Thanh Hoài có chút bất đắc dĩ: "Tỷ, chị tin là kẹo sao? Đây là công của Hoắc Chu."

Tuân gia bỗng nhiên nói: "Hắn là một cảnh sát mà lại làm loại chuyện này?"

"Tôi thề với anh ta là tôi không biết, hơn nữa về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm." Lạc Thanh Hoài có chút kích động, "Hơn nữa, việc này đúng là tôi không biết thật. Tuân gia, Quận tỷ, mấy cô gái kia là anh Ngư đưa tới cho tôi, vậy nghĩa là gì? Không được, tôi phải tìm gã nói chuyện."

"Cậu tìm không thấy hắn đâu." Quận tỷ nói, "Lão Ngư bị cảnh sát bắt rồi."

"Tôi đây cũng đến trước... Hả? Bắt?" Lạc Thanh Hoài khiếp sợ không thôi, "Vì sao vậy? Những cô gái kia khai ra hắn sao? Nhưng rõ ràng tối hôm qua nói không có việc gì."

"Không phải vì bán hàng." Quận tỷ vẫn luôn quan sát biểu tình Lạc Thanh Hoài, nhìn ra cô ả cũng rất phiền, "Là một án giết người... Mẹ nó, chuyện một năm trước không biết làm sao lại lộ ra."

Lạc Thanh Hoài hết nhìn Quận tỷ lại nhìn Tuân gia, vẻ mặt mờ mịt, "Không phải, này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Trước đừng quan tâm việc đã xảy ra." Quận tỷ nói, "Hiện tại có việc muốn giao cho cậu làm."

Lạc Thanh Hoài giật mình: "Việc gì?"

"Việc mua bán trước nói với cậu, thời gian giao dịch sửa thành 12 giờ đêm nay." Quận tỷ nói, "Lần này để cậu phụ trách, hiện tại lập tức đi theo chúng ta."

- ------------------

buồn 1 nỗi là chap này có 1 số chỗ trúng vào lôi của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook