Tiểu Mỹ Nhân

Chương 7: Yến tiệc (hạ)

Thập Tứ Nương

22/05/2014

Nam Cung Lâm sắc mặt thật sự rất khó coi.

Hàn khí tỏa ra từ người hắn khiến kẻ hầu người hạ trong Dưỡng Thần Điện đều sợ hãi. Không ai dám lại gần hắn lúc này. Bọn họ đã quá hiểu nguyên tắc mỗi lần hắn giận dữ, tốt nhất không được lại gần, kẻo chuốc họa vào thân. Nhưng lần này, hắn đặc biệt tức giận. Tại sao vậy ?



Trong hoa viên, khi hắn đang nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng hát truyền cảm, nhưng lại mờ ảo xa xăm, khó nắm bắt.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh tuyệt diễm dung nhan kia. Là nàng hát sao ? Hắn vội đứng dậy, đi theo tiếng hát.

Nấp sau một gốc cây lớn, hắn nhìn thấy nàng. Nàng ngồi trên cành cây, đầu tựa vào thân cây, đang cất tiếng hát tuyệt vời. Tóc dài như thác hỗn độn trong gió, chiếc váy kéo cao để lộ đôi chân thon dài, trắng muốt, khuôn mặt tràn đầy niềm vui, càng khiến nhan sắc nàng thêm đằm thắm. Nàng tựa như tiên tử hạ phàm, không vướng nhân gian khói bụi…

Hắn định bước ra, bỗng xuất hiện một nhân vật ngoài ý muốn.

Hoàng Tuấn Duật !

Vì y đánh động, nàng ngã khỏi cành cây. Hắn lại muốn đỡ lấy nàng, nhưng y nhanh chân hơn. Nhìn cảnh nàng trong vòng tay y, tâm hắn muốn loạn. Cứ nghĩ đến việc chiếc eo thon nhỏ của nàng bị Hoàng Tuấn Duật ôm lấy, dung nhan tuyệt diễm của nàng cũng đã bị y nhìn thấy… Hắn tức giận, thật sự rất tức giận.

Nhìn cảnh hai người đối đáp qua lại, liếc mắt đưa tình, hắn thật sự muốn giết chết Hoàng Tuấn Duật, sau đó đoạt lấy nàng. Nhưng trách nhiệm với quốc gia khiến hắn không thể. Chết tiệt, biết vậy, hôm đó hắn đã ăn nàng, rồi biến nàng thành thiếp của hắn. Vậy là tên Hoàng Tuấn Duật kia sẽ không thể mơ tưởng gì đến nàng nữa ! Chỉ vì quá vui mừng nàng vẫn còn là xử nữ, hắn mới quyết định không muốn nàng. Xem như hôm đó, hắn sai lầm rồi.

Nữ nhân này, dám sau lưng hắn thâu nhân !



Trong vương phủ, Quý Dương Điện là nơi dành để tổ chức yến tiệc quan trọng.

Quý Dương Điện có thể xem là nơi lớn nhất trong phủ. Được trang trí vô cùng tinh xảo, mỹ lệ. Trong điện đặt sẵn những chiếc bàn gỗ trầm, loại gỗ thượng hạng của Tố Quốc. Nơi cao nhất là dành cho vương gia. Ghế được trải thảm da hổ, trông vô cùng oai phong. Thảm đỏ được trải từ cửa vào cho đến bàn chủ tọa. Những chiếc đèn lồng màu đỏ được đặt trên giá càng khiến cho nơi này thêm diễm lệ. Hôm nay, Quý Dương Điện sẽ được sử dụng để thết yến đãi sứ thần Bảo Quốc.

Trong điện lúc này tràn ngập người. Ngồi ở vị trí cao nhất là Tứ vương gia Tố Quốc Nam Cung Lâm. Dãy bàn bên trái là các vị đại thần, quan lại trong triều. Bên phải là sứ đoàn Bảo Quốc. Hoàng Tuấn Duật ngồi ở vị trí cao thứ hai, bên phải.

Nam Cung Lâm miệng cười nhưng ánh mắt lạnh băng. Hắn liếc nhìn xung quanh, khi ánh mắt hắn chạm phải Hoàng Tuấn Duật, bỗng lóe lên một tia máu.

Hoàng Tuấn Duật cảm nhận được sát khí từ chỗ của Nam Cung Lâm, nhưng y vẫn phong lưu cười nói với các đại thần Tố Quốc. Dù sao, Nam Cung Lâm cũng không thể làm gì y khi y còn ở trên lãnh thổ Tố Quốc. Mặc dù y không biết lý do khiến Nam Cung Lâm nhìn mình như vậy. Trong đầu y chợt lóe lên một suy nghĩ, phải chăng là vì tiên nữ kia ?



Thật hay, một người như Nam Cung Lâm lại không sở hữu được trái tim của tiên nữ.

Yến tiệc bắt đầu. Nam Cung Lâm giơ ly rượu, đứng dậy.

‘’Hôm nay Thành vương phủ mở yến thết đãi sứ thần Bảo Quốc, mong tình hữu nghị giữa hai nước vĩnh viễn bền lâu !’’

Sau đó là tiếng hô vang của đám đại thần cùng sứ đoàn.

Vĩnh viễn bền lâu ? Hoàng Tuấn Duật cười lạnh. Làm sao y lại không biết dã tâm của Tố Quốc ? Ỷ thế là nước lớn nhất, muốn thâu tóm tam quốc cùng thuộc địa, thống nhất thiên hạ. Hừm ! Bảo Quốc sẽ không để các người như ý đâu ! Y nốc cạn ly rượu, ưu nhã giơ lên.

Tiếng nhạc du dương cất lên, một đoàn mỹ nhân xiêm y lụa là bước vào. Những người tham dự yến tiệc đều chăm chú theo dõi điệu múa của các mỹ nhân, không khỏi trầm trồ khen ngợi.

‘’Phủ đệ của Thành vương gia quả thật rất nhiều mỹ nhân !’’ Hoàng Tuấn Duật cười.

‘’Để Thất vương gia chê cười ! Nghe đồn Thất vương gia phong lưu phóng khoáng, hẳn trong vương phủ mỹ nhân cũng nhiều như sao mới đúng.’’ Nam Cung Lâm nói.

‘’Không giấu gì Thành vương gia, quả thật Thất vương phủ cũng có mỹ nhân, nhưng so với Thành vương phủ không đáng là gì !’’ Y đáp lại ‘’Nghe nói tám vị thị thiếp của vương gia, ai cũng đều là những mỹ nhân như hoa như ngọc, thế gian khó tìm. Không hiểu bổn vương có may mắn được chiêm ngưỡng hay không ?’’

‘’Thất vương gia đã có lời, bổn vương sao dám từ chối !’’ Nam Cung Lân cười ha ha. Đối với hắn, nữ nhân cũng giống như quần áo. Khi cần mới phát huy tác dụng, còn không thì cũng chỉ là vật trang trí mà thôi. Giống như bây giờ vậy! Nếu cần, hắn có thể đem lặng luôn Hoàng Tuấn Duật.

Một lúc sau, tám nữ nhân khuynh quốc khuynh thành bước vào. Sứ đoàn Bảo Quốc không khỏi trầm trồ. Người ta nói Tố Quốc mỹ nhân không thiếu, thì ra là sự thật. Không ngờ Thành vương gia lại có thể sỡ hữu những viên ngọc sáng như vậy. Các nàng so với hậu cung cũng không hề thua kém a!

“Quả là cực phẩm!” Hoàng Tuấn Duật cười tà mị. Trong tâm hắn đang vô cùng vui vẻ, hoàn hảo là không có tiên nữ kia.

“Thất vương gia quá khen!” Mộng Tuyền mềm mại bước lên, ưu nhã đáp.

“Ồ! Kể cả giọng nói cũng mê hoặc nhân tâm như vậy! Thành vương gia thật có phúc! Bổn vương tự thẹn không bằng!” Y cười lớn.

“Để đáp lại lời khen của vương gia, tiện thiếp Mộng Tuyền xin trình bày một khúc múa. Mong các vương gia đừng chê cười!” Mộng Tuyền kiều mỵ đáp.

Ngay lập tức, bảy thị thiếp kia đứng lui lạy, nhường sân khấu cho Mộng Tuyền. Một khúc nhạc cất lên, hồng y tung bay như cánh bướm. Từng động tác ưu nhã mềm mại, phong tình vạn chủng của nàng khiến nam nhân đều chết lặng. Không hổ là đệ nhất danh kỹ, sáu tháng nhập phủ không khiến nàng bị “lụt nghề”!



Mộng Tuyền nhẹ nhàng xoay vòng, gấu váy tung bay, để lộ cổ chân thon thả, trắng ngần. Nàng đưa một tay áo lên che mặt, ánh mắt quyến rũ vô cùng. Nhất thời, cả Nam Cung Lâm cùng Hoàng Tuấn Duật đều nghĩ đến ánh mắt của Uyển Nhu. Đôi mắt sâu thẳm, bí ẩn, huyễn hoặc vô cùng.

Khúc nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Nam Cung Lâm cùng Hoàng Tuấn Duật miễn cưỡng vỗ theo.

“Thật là tiên vũ! Mộng Tuyền phu nhân không hổ danh kinh thành đệ nhất danh kỹ!” Hoàng Tuấn Duật yêu mị cười.

Sắc mặt Mộng Tuyền có hơi tối khi nghe thấy mấy từ đó, nhưng nhanh chóng, nàng lấy lại nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng lui ra sau.

Vũ Tâm vốn đã ghen ghét khi thấy Mộng Tuyền được vương gia sủng ái. Lại vừa được chứng kiến vũ khúc tuyệt vời của nàng, nhất thời khó chịu. Ngay lập tức, nàng tiến lên, mềm mại cúi chào.

“Thất vương gia đại giá quang lâm! Vũ Tâm không có gì ngoài tiếng đàn, xin dâng lên cho mọi người cùng nghe vậy!”

“Hảo! Nghe đồn tiếng đàn của Vũ Tâm cô nương danh chấn thiên hạ, bổn vương lần này thật sự rất có phúc khí!” Hoàng Tuấn Duật không ngừng tán thưởng.

Chỉ Lan ngay lập tức mang cầm đến cho nàng. Phất tay áo, xoay một vòng trước khi ngồi xuống, vẽ nên một đường cong hoàn hảo, như cánh bướm dịu dàng. Vũ Tâm giơ đôi tay ngọc lên, khảy từng dây đàn.

Nhìn đôi tay nàng, Nam Cung Lâm lại nhớ đến bàn tay của Uyển Nhu. Đôi bàn tay thon thả, ngón tay như ngọc, da mềm mại, mát lạnh… Lại thấy, bàn tay Vũ Tâm này tuy đẹp, nhưng vẫn không bằng nàng…

Khúc nhạc trong lành như suối, ôn nhu như nước. Nàng quả thật có cầm nghệ tuyệt vời. Khúc nhạc chấm dứt, tiếng hoan hô không ngừng.

“Nói thật, bổn vương đã nghe nhiều người đàn, nhưng cầm nghệ được như Vũ Tâm phu nhân quả là hiếm có!” Hoàng Tuấn Duật gật gù nhận xét.

“Vương gia quá khen!” Vũ Tâm mỉm cười, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng khẽ liếc Nam Cung Lâm, thấy hắn dường như không chú ý đến nàng, đôi mắt đang nhìn ra cửa lớn, không khỏi giận dỗi trong lòng.

Vũ Tâm vừa lui xuống, Liên Hà, Thanh Loan, Thẩm Tuyết, Hồng Tụ, Như Yên cùng nhau bước lên.

“Mộng Tuyền tỷ tỷ cùng Vũ Tâm tỷ tỷ đều là tài nữ, bọn tiện thiếp không thể sánh bằng. Nhưng vẫn mạo muội được dâng tặng vương gia cùng mọi người một điệu múa!” Liên Hà uyển chuyển cúi chào.

Được cho phép, Liên Hà, Thẩm Tuyết, Hồng Tụ, Thanh Loan nhanh chóng vây thành một hình vuông xung quanh Như Yên. Như Yên đánh đàn, bốn nàng cùng múa. Giọng ca thanh thúy của Như Yên cất lên, hòa cùng tiếng đàn thánh thót, cùng điệu vũ mềm mại… khiến cả điện đều yên lặng.

“Giọng hát này… không thể so với nàng!” Hoàng Tuấn Duật lắc đầu, thầm nghĩ.

Nam Cung Lâm cũng chung suy nghĩ như vậy. Không hiểu tại sao, khi nhìn thấy các thị thiếp của mình, trong đầu hắn lại chỉ nghĩ tới mỗi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook