Tiểu Nãi Long Tốt Nghiệp Xuất Sắc Lớp Hải Vương
Chương 16:
Sơ Vân Chi Sơ
26/06/2024
Đầu nhọn đâm vào, xuyên qua da thịt, lạnh lùng thò ra sau tai.
Da thịt bị xuyên thủng, tú bà suýt nữa không nhịn được mà phát ra một tiếng hét thảm kinh thiên động địa, chỉ là bà ta vẫn nhịn được, không dám thốt ra một chữ.
Bởi vì thiếu nữ trước mặt đang cười tủm tỉm nhìn bà ta, chậm rãi nói: "Ta tên là Dịch Nam Tử, đã nghe qua chưa?"
Xuất phát từ phép lịch sự xã giao và sự tôn trọng đối với danh hiệu mỹ miều của Dịch Nam Tử, tú bà đã cố nhịn, không tè ra quần lần thứ hai.
Hệ thống 120 cũng sợ hãi: "Bé ngoan, ngươi đang chơi với lửa đấy! Nếu Dịch Nam Tử biết ngươi giả mạo nàng ta, hoặc là để Huyết Vân Cung biết được..."
"Ta đã nói rồi mà, ta chính là Dịch Nam Tử."
Triệu Bảo Lan ngáp một cái, lười biếng nói: "Còn về việc nàng ta biết thì phải làm sao, giết chết nàng ta trước khi nàng ta biết là được rồi. Vấn đề nhỏ, đừng hoảng."
Hệ thống 120: "???"
Cũng ngay lúc này, nó nhận được bảng điểm của bé ngoan do tổng bộ khẩn cấp truyền đến.
Giải nhất bộ môn trà xanh;
Người kế thừa văn hóa Tổ An cấp thế giới;
Nhà vô địch giải đấu võ thuật thế giới dành cho tra nữ;
Người kế thừa di sản văn hóa thế giới nghệ thuật hấp tinh đại pháp;
Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của lớp đào tạo hải vương;
Đấu Chiến Thắng Phật của giới phản diện...
Hệ thống 120: “...”
Mẹ kiếp, bé ngoan trong truyền thuyết đâu rồi?!!!
Tiếp sau hệ thống 110, hệ thống 120 cũng nứt toác.
Tú bà run rẩy đứng một bên miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng trên má vẫn còn cắm một cây trâm vàng, khi cử động cơ mặt cũng kéo theo vết thương, cơn đau dữ dội ập đến, bà ta run rẩy che mặt, cúi đầu đứng một bên không dám nói gì nữa.
Triệu Bảo Lan không thèm nhìn đến hiện trường thảm khốc trong phòng, ngược lại còn huýt sáo, chỉ cần một ánh mắt, tú bà đã nhanh tay nhanh mắt đưa ghế đến.
Triệu Bảo Lan ngồi xuống, ánh mắt lướt qua những nha hoàn đang sợ ngây người, giọng lạnh lùng: "Ta không muốn có người biết ta ở đây, hiểu chưa?"
Tú bà giật mình, sau đó cảm thấy một luồng hàn ý từ sau lưng dâng lên, không màng đến vết thương trên mặt, bà ta cố nặn ra nụ cười nịnh nọt: "Vâng, vâng, thuộc hạ nhớ rồi."
Triệu Bảo Lan nhàn nhạt nói: "Căn phòng này bẩn rồi, đổi cho ta một căn tốt hơn, Bảo Thiền ở cùng ta, sau này là người của ta."
Tú bà kinh doanh Xuân Phong Lâu nhiều năm, người chết đã thấy không ít, nữ nhân mình tự tay tra tấn đến chết cũng đếm không xuể, nhưng trong thời gian ngắn như vậy trực tiếp giết chết ba người, lại còn là thánh nữ Huyết Vân Cung nổi danh Dịch Nam Tử, bà ta không thể không sợ hãi.
"Bảo, Bảo Thiền được hầu hạ thánh nữ, đó là phúc khí của nó, tám đời cũng không tu được." Tú bà sợ hãi, lắp bắp nịnh nọt: "Căn phòng tốt nhất ở tầng ba, nơi đó rộng rãi, cũng không có người nhàn rỗi nào quấy rầy, bây giờ vẫn còn trống, ngày nào cũng có người quét dọn, mời ngài đến đó..."
Triệu Bảo Lan ừ một tiếng, đứng dậy đến bên giường nói với Bảo Thiền đang trốn dưới chăn: "Đắp kín vào, đừng ra ngoài."
Bảo Thiền mặc dù trùm chăn không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng những gì nên nghe thì không hề bỏ sót, mặc dù trong lòng nghi hoặc vô cùng, lại có chút sợ hãi nhưng cũng biết trong phòng có mấy người chết, không phải cảnh đẹp gì.
Nàng ta bình tĩnh lại, đáp: "Được."
Ngay sau đó, Triệu Bảo Lan bế cả người lẫn chăn, cằm chỉ về phía tú bà: "Đi trước dẫn đường."
Da thịt bị xuyên thủng, tú bà suýt nữa không nhịn được mà phát ra một tiếng hét thảm kinh thiên động địa, chỉ là bà ta vẫn nhịn được, không dám thốt ra một chữ.
Bởi vì thiếu nữ trước mặt đang cười tủm tỉm nhìn bà ta, chậm rãi nói: "Ta tên là Dịch Nam Tử, đã nghe qua chưa?"
Xuất phát từ phép lịch sự xã giao và sự tôn trọng đối với danh hiệu mỹ miều của Dịch Nam Tử, tú bà đã cố nhịn, không tè ra quần lần thứ hai.
Hệ thống 120 cũng sợ hãi: "Bé ngoan, ngươi đang chơi với lửa đấy! Nếu Dịch Nam Tử biết ngươi giả mạo nàng ta, hoặc là để Huyết Vân Cung biết được..."
"Ta đã nói rồi mà, ta chính là Dịch Nam Tử."
Triệu Bảo Lan ngáp một cái, lười biếng nói: "Còn về việc nàng ta biết thì phải làm sao, giết chết nàng ta trước khi nàng ta biết là được rồi. Vấn đề nhỏ, đừng hoảng."
Hệ thống 120: "???"
Cũng ngay lúc này, nó nhận được bảng điểm của bé ngoan do tổng bộ khẩn cấp truyền đến.
Giải nhất bộ môn trà xanh;
Người kế thừa văn hóa Tổ An cấp thế giới;
Nhà vô địch giải đấu võ thuật thế giới dành cho tra nữ;
Người kế thừa di sản văn hóa thế giới nghệ thuật hấp tinh đại pháp;
Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của lớp đào tạo hải vương;
Đấu Chiến Thắng Phật của giới phản diện...
Hệ thống 120: “...”
Mẹ kiếp, bé ngoan trong truyền thuyết đâu rồi?!!!
Tiếp sau hệ thống 110, hệ thống 120 cũng nứt toác.
Tú bà run rẩy đứng một bên miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng trên má vẫn còn cắm một cây trâm vàng, khi cử động cơ mặt cũng kéo theo vết thương, cơn đau dữ dội ập đến, bà ta run rẩy che mặt, cúi đầu đứng một bên không dám nói gì nữa.
Triệu Bảo Lan không thèm nhìn đến hiện trường thảm khốc trong phòng, ngược lại còn huýt sáo, chỉ cần một ánh mắt, tú bà đã nhanh tay nhanh mắt đưa ghế đến.
Triệu Bảo Lan ngồi xuống, ánh mắt lướt qua những nha hoàn đang sợ ngây người, giọng lạnh lùng: "Ta không muốn có người biết ta ở đây, hiểu chưa?"
Tú bà giật mình, sau đó cảm thấy một luồng hàn ý từ sau lưng dâng lên, không màng đến vết thương trên mặt, bà ta cố nặn ra nụ cười nịnh nọt: "Vâng, vâng, thuộc hạ nhớ rồi."
Triệu Bảo Lan nhàn nhạt nói: "Căn phòng này bẩn rồi, đổi cho ta một căn tốt hơn, Bảo Thiền ở cùng ta, sau này là người của ta."
Tú bà kinh doanh Xuân Phong Lâu nhiều năm, người chết đã thấy không ít, nữ nhân mình tự tay tra tấn đến chết cũng đếm không xuể, nhưng trong thời gian ngắn như vậy trực tiếp giết chết ba người, lại còn là thánh nữ Huyết Vân Cung nổi danh Dịch Nam Tử, bà ta không thể không sợ hãi.
"Bảo, Bảo Thiền được hầu hạ thánh nữ, đó là phúc khí của nó, tám đời cũng không tu được." Tú bà sợ hãi, lắp bắp nịnh nọt: "Căn phòng tốt nhất ở tầng ba, nơi đó rộng rãi, cũng không có người nhàn rỗi nào quấy rầy, bây giờ vẫn còn trống, ngày nào cũng có người quét dọn, mời ngài đến đó..."
Triệu Bảo Lan ừ một tiếng, đứng dậy đến bên giường nói với Bảo Thiền đang trốn dưới chăn: "Đắp kín vào, đừng ra ngoài."
Bảo Thiền mặc dù trùm chăn không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng những gì nên nghe thì không hề bỏ sót, mặc dù trong lòng nghi hoặc vô cùng, lại có chút sợ hãi nhưng cũng biết trong phòng có mấy người chết, không phải cảnh đẹp gì.
Nàng ta bình tĩnh lại, đáp: "Được."
Ngay sau đó, Triệu Bảo Lan bế cả người lẫn chăn, cằm chỉ về phía tú bà: "Đi trước dẫn đường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.