Tiểu Nãi Long Tốt Nghiệp Xuất Sắc Lớp Hải Vương
Chương 20:
Sơ Vân Chi Sơ
26/06/2024
Nàng nói: "Trong nhà không có tích cóp gì sao? Sao lại..."
Bảo Thiền biết ý nàng chưa nói hết, giọng khàn khàn: "Cha ta thân thể không tốt, quanh năm uống thuốc, mẹ ta cũng không phải người giỏi làm ăn, muội muội còn nhỏ, đệ đệ lại phải đi học, làm sao nuôi nổi."
Nhưng cũng không đến mức phải bán nữ nhi vào thanh lâu.
Có tiền rồi nhưng cả đời nữ nhi cũng bị hủy hoại.
Triệu Bảo Lan trong lòng khó chịu, cũng có chút bất mãn đối với người nhà chưa từng gặp mặt của Bảo Thiền: "Tỷ nói bọn họ đi đến kinh thành, đi được mấy năm rồi, có từng trở về thăm tỷ không?"
Bảo Thiền khựng lại một lúc mới nói: "Sáu năm rồi, đường xá xa xôi cách trở, trong nhà cũng không có nam nhân, cô nhi quả mẫu làm sao có thể trở về? Nhưng vẫn sẽ viết thư cho ta, biết nhau bình an là được."
Có thể đi được nhưng không thể trở về?
Triệu Bảo Lan nhíu mày, lại suy nghĩ một chút, đột nhiên ngộ ra: "Tỷ có phải vẫn luôn gửi tiền cho bọn họ không?"
Bảo Thiền có chút bối rối, vặn vẹo chiếc khăn trong tay.
Triệu Bảo Lan thật sự muốn tức chết: "Tỷ có phải ngốc không! Bọn họ đi sáu năm rồi, không muốn trở về thăm tỷ, viết thư cũng chỉ vì tiền, loại người nhà này tỷ còn cần làm gì? Còn không bằng tích cóp tiền tự chuộc mình, rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"
Nàng phẫn nộ, còn muốn nói gì đó, Bảo Thiền ngẩng đầu lên, cố cười nắm lấy tay nàng.
"Được rồi." Nàng ta nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Nàng ta là người thông minh, hẳn cũng hiểu những điều này, nhưng ai có thể bình thản chấp nhận được chứ.
Triệu Bảo Lan trong lòng bực bội, đá giày, lật người nằm xuống giường.
Nghĩ một lúc lại giũ chăn ra đắp lên.
Bảo Thiền nhìn nàng giống như một con gấu trúc con nằm đó giận dỗi, thật sự không nhịn được cười, vỗ vỗ lưng nàng qua lớp chăn: "Nếu mệt thì nghỉ một lát, cho dù là truyền thư bằng chim bồ câu cũng không nhanh như vậy đâu."
Triệu Bảo Lan nghe nàng ta nói vậy, ngược lại cảm thấy không tiện, lật người nhìn Bảo Thiền, đột nhiên nói: "Bảo Thiền tỷ tỷ, ngươi muốn học võ không?"
"Ta nghe người ta nói học võ phải học từ nhỏ mới có thể luyện tốt nền tảng." Bảo Thiền do dự: "Tuổi tác của ta như vậy, còn được không?"
"Tất nhiên là được." Triệu Bảo Lan không chút do dự nói: "Nếu tỷ muốn học võ, ta sẽ truyền thụ cho tỷ một bộ công pháp. Ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tỷ, nếu thật sự gặp nguy hiểm, tỷ cũng có thể tự bảo vệ mình."
Bảo Thiền có chts động lòng, suy nghĩ một chút lại lắc đầu nói: "Làm sao được chứ? Dù sao cũng là công pháp sư môn của ngươi, ta làm sao có thể nhận, không được, không được."
"Không sao." Triệu Bảo Lan đặc biệt thoải mái nói: "Sư môn của chúng ta không có nhiều quy củ, bảo tỷ học thì tỷ học, tỷ không phải cũng đã nói rồi sao, muốn được một lần xông pha giang hồ."
Bảo Thiền vô cùng động lòng: "Thật sự không sao chứ?"
"Không sao, không sao!" Triệu Bảo Lan thấy nàng ta gật đầu, còn vui hơn cả bản thân học được một bộ võ công tuyệt thế, đi viết một tờ giấy, đến cửa đưa cho người hầu: "Mang đi đưa cho ma ma của các ngươi, tối nay ta phải thấy những vị thuốc này."
Người hầu không biết thân phận của nàng, chỉ nghe theo lời dặn của tú bà, biết bên trong ở một vị khách quý, vội vàng đáp một tiếng, lại chạy vội đi đưa tờ giấy.
Tú bà ở trong phòng Bảo Thiền ngồi hết một bữa cơm, một bên má bị chính mình tát sưng lên, đỏ bừng in hằn một dấu tay, bên kia còn thảm hơn, bị một chiếc trâm xuyên qua da thịt đâm cho be bét, động một cái là đau thấu xương.
Bảo Thiền biết ý nàng chưa nói hết, giọng khàn khàn: "Cha ta thân thể không tốt, quanh năm uống thuốc, mẹ ta cũng không phải người giỏi làm ăn, muội muội còn nhỏ, đệ đệ lại phải đi học, làm sao nuôi nổi."
Nhưng cũng không đến mức phải bán nữ nhi vào thanh lâu.
Có tiền rồi nhưng cả đời nữ nhi cũng bị hủy hoại.
Triệu Bảo Lan trong lòng khó chịu, cũng có chút bất mãn đối với người nhà chưa từng gặp mặt của Bảo Thiền: "Tỷ nói bọn họ đi đến kinh thành, đi được mấy năm rồi, có từng trở về thăm tỷ không?"
Bảo Thiền khựng lại một lúc mới nói: "Sáu năm rồi, đường xá xa xôi cách trở, trong nhà cũng không có nam nhân, cô nhi quả mẫu làm sao có thể trở về? Nhưng vẫn sẽ viết thư cho ta, biết nhau bình an là được."
Có thể đi được nhưng không thể trở về?
Triệu Bảo Lan nhíu mày, lại suy nghĩ một chút, đột nhiên ngộ ra: "Tỷ có phải vẫn luôn gửi tiền cho bọn họ không?"
Bảo Thiền có chút bối rối, vặn vẹo chiếc khăn trong tay.
Triệu Bảo Lan thật sự muốn tức chết: "Tỷ có phải ngốc không! Bọn họ đi sáu năm rồi, không muốn trở về thăm tỷ, viết thư cũng chỉ vì tiền, loại người nhà này tỷ còn cần làm gì? Còn không bằng tích cóp tiền tự chuộc mình, rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"
Nàng phẫn nộ, còn muốn nói gì đó, Bảo Thiền ngẩng đầu lên, cố cười nắm lấy tay nàng.
"Được rồi." Nàng ta nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Nàng ta là người thông minh, hẳn cũng hiểu những điều này, nhưng ai có thể bình thản chấp nhận được chứ.
Triệu Bảo Lan trong lòng bực bội, đá giày, lật người nằm xuống giường.
Nghĩ một lúc lại giũ chăn ra đắp lên.
Bảo Thiền nhìn nàng giống như một con gấu trúc con nằm đó giận dỗi, thật sự không nhịn được cười, vỗ vỗ lưng nàng qua lớp chăn: "Nếu mệt thì nghỉ một lát, cho dù là truyền thư bằng chim bồ câu cũng không nhanh như vậy đâu."
Triệu Bảo Lan nghe nàng ta nói vậy, ngược lại cảm thấy không tiện, lật người nhìn Bảo Thiền, đột nhiên nói: "Bảo Thiền tỷ tỷ, ngươi muốn học võ không?"
"Ta nghe người ta nói học võ phải học từ nhỏ mới có thể luyện tốt nền tảng." Bảo Thiền do dự: "Tuổi tác của ta như vậy, còn được không?"
"Tất nhiên là được." Triệu Bảo Lan không chút do dự nói: "Nếu tỷ muốn học võ, ta sẽ truyền thụ cho tỷ một bộ công pháp. Ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tỷ, nếu thật sự gặp nguy hiểm, tỷ cũng có thể tự bảo vệ mình."
Bảo Thiền có chts động lòng, suy nghĩ một chút lại lắc đầu nói: "Làm sao được chứ? Dù sao cũng là công pháp sư môn của ngươi, ta làm sao có thể nhận, không được, không được."
"Không sao." Triệu Bảo Lan đặc biệt thoải mái nói: "Sư môn của chúng ta không có nhiều quy củ, bảo tỷ học thì tỷ học, tỷ không phải cũng đã nói rồi sao, muốn được một lần xông pha giang hồ."
Bảo Thiền vô cùng động lòng: "Thật sự không sao chứ?"
"Không sao, không sao!" Triệu Bảo Lan thấy nàng ta gật đầu, còn vui hơn cả bản thân học được một bộ võ công tuyệt thế, đi viết một tờ giấy, đến cửa đưa cho người hầu: "Mang đi đưa cho ma ma của các ngươi, tối nay ta phải thấy những vị thuốc này."
Người hầu không biết thân phận của nàng, chỉ nghe theo lời dặn của tú bà, biết bên trong ở một vị khách quý, vội vàng đáp một tiếng, lại chạy vội đi đưa tờ giấy.
Tú bà ở trong phòng Bảo Thiền ngồi hết một bữa cơm, một bên má bị chính mình tát sưng lên, đỏ bừng in hằn một dấu tay, bên kia còn thảm hơn, bị một chiếc trâm xuyên qua da thịt đâm cho be bét, động một cái là đau thấu xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.