Chương 4: Điểm quan trọng | Khả thi
Quy Hồng Lạc Tuyết
21/05/2022
Chủ tịch Tô ngồi xuống ghế day day trán, dù đã hết say nhưng đầu vẫn hơi choáng, một hồi sau ánh mắt hắn mới tập trung lên người nhóc mọng nước.
Yến Hoa ngồi khoanh chân trên miếng lót chuột, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn.
Một tay chủ tịch Tô ôm bắp tay, một tay sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm nó đầy nghiêm trọng, “Cậu có tên không?”
Yến Hoa gật đầu, “Có chớ, tui là Yến Hoa.”
Chủ tịch Tô tí thì sặc nước miếng, nghiêm túc nói: “Tên tôi là Tô Ngôn Hoa.”
Yến Hoa: “Hông, hông được trùng tên với anh hả?”
Chủ tịch Tô nhíu mày.
Yến Hoa đáng thương nhìn hắn, “Tui rất thích cái tên này, Yến Hoa nghe rất hay.”
Chủ tịch Tô hơi gượng gạo ho khan một tiếng: “Nếu cậu thấy hay thì cứ dùng đi.”
“Cảm ơn chủ tịch Tô!” Hai mắt Yến Hoa sáng bừng lên.
Vẫn chưa tới giờ làm việc, chủ tịch Tô mệt mỏi tựa vào ghế chợp mắt một chốc, nghe thấy tiếng cốc cọ sát trên mặt bàn liền cau mày mở mắt.
Sau đó hắn nhìn thấy nhóc mọng nước đang cắm đầu cắm cổ đẩy nửa cốc nước về phía trước, nom cái tướng đầy vất vả kia thì có vẻ đã phải dùng hết sức bú mẹ để đẩy.
“Cậu làm gì vậy?” Chủ tịch Tô nhíu mày.
Đúng lúc Yến Hoa đẩy được cốc nước tới bên cạnh tay hắn, nó ngẩng đầu cười toe toét với hắn, “Mời chủ tịch Tô uống nước!”
Khóe môi chủ tịch Tô giật giật, nhớ lại dáng vẻ Yến Hoa chui đầu vào cốc của mình uống nước mà chê: “Tôi không khát.”
Yến Hoa mong mỏi nhìn hắn, “Thế, thế tôi đấm lưng cho chủ tịch Tô nhé.”
Chủ tịch Tô giơ ngón trỏ và ngón cái về phía nó để đo nhóc yêu, từ tốn nói: “Cậu có một mẩu như vậy, định gãi ngứa cho tôi à?”
Yến Hoa: “QAQ”
Chủ tịch Tô lại nhíu mày, “Không được làm nũng.”
Yến Hoa tủi thân bặm môi, “Nhưng tui chỉ lớn được ngần nấy thôi, tui không được tắm ánh trăng.”
Chủ tịch Tô nhạy bén xác định được điểm quan trọng trong lời nói của nó, nheo mắt hỏi: “Ý cậu là chỉ cần cậu ra ngoài tắm ánh trăng là có thể biến to ra?”
Yến Hoa gãi gãi đầu, “Có vẻ thế?”
Nó chỉ là một cái cây mọng nước tình cờ thành tinh thôi, trong đầu có rất nhiều thứ mà chính nó cũng mơ màng, nhưng nó nhớ kỹ lời chủ tịch Tô từng dạy bảo người khác rằng, thành công chân chính đến từ những thử nghiệm mạo hiểm.
Thế là nó móc hết can đảm ra nói: “Tối nay chủ tịch Tô có thể đưa tui ra ngoài không? Có khi tui ra ngoài tắm trăng là được á…”
Trong ánh nhìn chăm chú mà sắc bén của chủ tịch Tô, khí thế của Yến Hoa càng ngày càng teo lại, âm lượng cũng ngày càng nhỏ xuống, lí nhí nói: “Nếu không được thì thôi.”
“Được.” Chủ tịch Tô nhìn điệu bộ đáng thương này của nhóc con mà chỉ muốn cầm nó lên bóp, nhưng người làm sếp thì phải biết tự kiềm chế, hắn chỉ có thể xoa nhẹ ngón tay, tiện thể cầm cốc nước bên cạnh lên uống một hớp để thấm giọng.
Nhưng hắn vừa nuốt xuống thì sực nhớ ra đây là cái cốc Yến Hoa đã cắm đầu vào uống, thế là sặc nước ngay tức thì.
Yến Hoa lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chủ tịch Tô chủ tịch Tô, anh không sao chứ?”
“Khụ khụ khụ-” Chủ tịch Tô đặt cốc nước xuống, ho mà lỗ tai cũng hồng cả lên, hắn hắng giọng đáp: “Không sao.”
Yến Hoa thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc dặn dò hắn, “Chủ tịch Tô, lần sau uống nước nhớ phải uống từ từ nhá.”
Cậu chàng tí hon ngẩng cao đầu đứng trên miếng lót chuột, con chuột bên cạnh sắp cao tới đầu gối của nó, cái điệu bộ chững chạc đàng hoàng đó của nhóc quả thực đáng yêu tới rung rinh cả cõi lòng.
Nhưng chủ tịch Tô là một ngài chủ tịch lạnh lùng bạc tình, hắn nhất quyết sẽ không dao động vì nhóc con búng ra sữa này, cho dù hiện tại hắn cực kỳ muốn chọc chọc vào cái bụng mềm mại béo béo của nhóc mọng nước.
“Biết rồi.” Chủ tịch Tô nghiêm túc đáp.
Yến Hoa ngồi khoanh chân trên miếng lót chuột, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn.
Một tay chủ tịch Tô ôm bắp tay, một tay sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm nó đầy nghiêm trọng, “Cậu có tên không?”
Yến Hoa gật đầu, “Có chớ, tui là Yến Hoa.”
Chủ tịch Tô tí thì sặc nước miếng, nghiêm túc nói: “Tên tôi là Tô Ngôn Hoa.”
Yến Hoa: “Hông, hông được trùng tên với anh hả?”
Chủ tịch Tô nhíu mày.
Yến Hoa đáng thương nhìn hắn, “Tui rất thích cái tên này, Yến Hoa nghe rất hay.”
Chủ tịch Tô hơi gượng gạo ho khan một tiếng: “Nếu cậu thấy hay thì cứ dùng đi.”
“Cảm ơn chủ tịch Tô!” Hai mắt Yến Hoa sáng bừng lên.
Vẫn chưa tới giờ làm việc, chủ tịch Tô mệt mỏi tựa vào ghế chợp mắt một chốc, nghe thấy tiếng cốc cọ sát trên mặt bàn liền cau mày mở mắt.
Sau đó hắn nhìn thấy nhóc mọng nước đang cắm đầu cắm cổ đẩy nửa cốc nước về phía trước, nom cái tướng đầy vất vả kia thì có vẻ đã phải dùng hết sức bú mẹ để đẩy.
“Cậu làm gì vậy?” Chủ tịch Tô nhíu mày.
Đúng lúc Yến Hoa đẩy được cốc nước tới bên cạnh tay hắn, nó ngẩng đầu cười toe toét với hắn, “Mời chủ tịch Tô uống nước!”
Khóe môi chủ tịch Tô giật giật, nhớ lại dáng vẻ Yến Hoa chui đầu vào cốc của mình uống nước mà chê: “Tôi không khát.”
Yến Hoa mong mỏi nhìn hắn, “Thế, thế tôi đấm lưng cho chủ tịch Tô nhé.”
Chủ tịch Tô giơ ngón trỏ và ngón cái về phía nó để đo nhóc yêu, từ tốn nói: “Cậu có một mẩu như vậy, định gãi ngứa cho tôi à?”
Yến Hoa: “QAQ”
Chủ tịch Tô lại nhíu mày, “Không được làm nũng.”
Yến Hoa tủi thân bặm môi, “Nhưng tui chỉ lớn được ngần nấy thôi, tui không được tắm ánh trăng.”
Chủ tịch Tô nhạy bén xác định được điểm quan trọng trong lời nói của nó, nheo mắt hỏi: “Ý cậu là chỉ cần cậu ra ngoài tắm ánh trăng là có thể biến to ra?”
Yến Hoa gãi gãi đầu, “Có vẻ thế?”
Nó chỉ là một cái cây mọng nước tình cờ thành tinh thôi, trong đầu có rất nhiều thứ mà chính nó cũng mơ màng, nhưng nó nhớ kỹ lời chủ tịch Tô từng dạy bảo người khác rằng, thành công chân chính đến từ những thử nghiệm mạo hiểm.
Thế là nó móc hết can đảm ra nói: “Tối nay chủ tịch Tô có thể đưa tui ra ngoài không? Có khi tui ra ngoài tắm trăng là được á…”
Trong ánh nhìn chăm chú mà sắc bén của chủ tịch Tô, khí thế của Yến Hoa càng ngày càng teo lại, âm lượng cũng ngày càng nhỏ xuống, lí nhí nói: “Nếu không được thì thôi.”
“Được.” Chủ tịch Tô nhìn điệu bộ đáng thương này của nhóc con mà chỉ muốn cầm nó lên bóp, nhưng người làm sếp thì phải biết tự kiềm chế, hắn chỉ có thể xoa nhẹ ngón tay, tiện thể cầm cốc nước bên cạnh lên uống một hớp để thấm giọng.
Nhưng hắn vừa nuốt xuống thì sực nhớ ra đây là cái cốc Yến Hoa đã cắm đầu vào uống, thế là sặc nước ngay tức thì.
Yến Hoa lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chủ tịch Tô chủ tịch Tô, anh không sao chứ?”
“Khụ khụ khụ-” Chủ tịch Tô đặt cốc nước xuống, ho mà lỗ tai cũng hồng cả lên, hắn hắng giọng đáp: “Không sao.”
Yến Hoa thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc dặn dò hắn, “Chủ tịch Tô, lần sau uống nước nhớ phải uống từ từ nhá.”
Cậu chàng tí hon ngẩng cao đầu đứng trên miếng lót chuột, con chuột bên cạnh sắp cao tới đầu gối của nó, cái điệu bộ chững chạc đàng hoàng đó của nhóc quả thực đáng yêu tới rung rinh cả cõi lòng.
Nhưng chủ tịch Tô là một ngài chủ tịch lạnh lùng bạc tình, hắn nhất quyết sẽ không dao động vì nhóc con búng ra sữa này, cho dù hiện tại hắn cực kỳ muốn chọc chọc vào cái bụng mềm mại béo béo của nhóc mọng nước.
“Biết rồi.” Chủ tịch Tô nghiêm túc đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.