Tiếu Ngạo Giang Hồ Đại Mạc Cuồng Đao
Chương 24: Đi theo sau mông mặt ngửi bụi.
Mục Tự Hấp Trương
23/04/2013
Vương Hạo xuống Hằng Sơn không khỏi có chút đau đầu, Mạc Bắc Song Hùng cũng không biết đi phương hướng nào rồi, hắn làm sao mà đuổi theo đây ? Gãi đầu nửa ngày, Vương Hạo đành phải dùng " sát chiêu cuối cùng " ! Hắn đổi một bao bạc vụn, sau đó gặp ai cũng cho bạc, hỏi thăm xem có gặp qua hai hán tử dáng người cao lớn không ?
Khoan hãy nói, một chiêu này thật sự tuyệt vời. Chỉ cần thấy bạc trước mặt liền có rất nhiều ngươi sung sướng đem những gì mình biết nói cho Vương Hạo. Thông qua những người này miêu tả, rốt cuộc Vương Hạo cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra Mạc Bắc Song Hùng bị Cẩm Y Vệ theo dõi. Quần áo của Cẩm Y Vệ rất dễ nhận biết, cho dù kẻ ngu ngốc cũng biết ăn mặc như thế chỉ có Cẩm Y Vệ .
Tin tức này làm cho Vương Hạo ngẩng đầu suy ngẫm. Tuy rằng trong lịch sử Cẩm Y Vệ có tiếng xấu, nhưng thực tế bọn hắn cũng giữ gìn trật tự xã hội, cũng không phải chỉ biết làm chuyện xấu không. Bọn hắn truy nã Mạc Bắc Song Hùng là chuyện đúng, đó là hành động chính nghĩa tận trung vì nhân dân. Vương Hạo nếu đi trợ giúp Mạc Bắc Song Hùng thì chẳng khác nào chống đối pháp luật, cùng nhân dân đối địch hay sao ?!
Đương nhiên cũng không ít đạo tặc sau khi bị bắt giữ, liền quỳ gối van xin và cuối cùng biến thành Cẩm Y Vệ, chuyện này cũng không phải là hiếm thấy. Nhưng Mạc Bắc Song Hùng chắc chắn sẽ không, bọn hắn thà chết cũng không đầu hàng.
Vương Hạo lo lắng nửa ngày, cuối cùng quyết định nên đi lên xem một chút. Hắn ở trong thời đại này không lâu lắm, nhưng quan niệm tư tưởng đã biến hóa rất lớn. Vương Hạo cùng Mạc Bắc Song Hùng thân cận như thế, mặc kệ bọn họ phạm tội nhiều hay ít nhưng cũng tốt một ít. Cho nên, Vương Hạo lập tức hướng phương bắc đuổi theo.
Nhưng hắn vừa chạy vừa suy tính, sau khi tìm thấy Mạc Bắc Song Hùng có phải tránh một bên không ra tay, nhìn Cẩm Y Vệ đem hai người bọn họ đánh tàn phế rồi bản thân mình ra tay cứu bọn họ . Bởi như vậy Mạc Bắc Song Hùng sẽ không tiếp tục đi làm mã tặc nữa, chẳng phải tốt sao ? Nhưng nếu bảo Vương Hạo ở một bên nhìn Mạc Bắc Song Hùng bị đánh thành tàn phế thì hằn không đành lòng, thật sự tâm trạng của hắn rất mâu thuẫn.
Vương Hạo một đường theo hướng bắc đuổi theo. Hơn nữa phía bắc trường thành hoang vắng, hắn muốn tìm người hỏi thăm sẽ không dễ dàng gì. Nhưng lúc này Vương Hạo cũng không lo lắng lắm, vì bắc trường thành chính là nhà của Mạc Bắc Song Hùng. Hai người bọn họ cực kỳ quen thuộc nơi đây, có được lợi thế địa hình. Chỉ sợ số người của Cẩm Y Vệ có nhiều hơn nữa cũng không có biện pháp bắt hai người họ. Mạc Bắc Song Hùng trở thành mã tặc nhiều năm như thế, kết xuống kẻ thù vô số. Bây giờ còn sống tự nhiên bọn họ có con đường sinh tồn. Cho nên Vương Hạo cũng không vội vã đuổi theo mà bắt đầu du lịch không mục đích. Có thể đuổi tới tự nhiên là tốt, nhưng đuổi không kịp thì không còn là cái gì.
Hôm nay, Vương Hạo đi vào Trương gia khẩu. Vương Hạo chán ăn lương khổ nên tìm một quán tửu lâu chiêu đãi bản thân mình. Sau khi dùng vài món ăn, uống một bầu rượu thì hắn cũng có nửa ngày rỗi rãnh.
Nhưng trong lúc hắn dùng được nửa bữa cơm, thì có một người lên lầu. Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là sáu bảy người tiêu sư. Bọn tiêu sư này không coi ai ra gì, cười nói to tiếng, thanh âm dần dân cao. Nghe bọn hắn nói chuyện, trong lòng Vương Hạo liền động.
Tiêu sư này chính là áp tiêu ở bắc trường thành, luôn đối lập với Mạc Bắc Song Hùng, chính xác là hận thấu xương. Hiện thời mấy tiêu sư này đang đàm luận, chính làm mấy hôm nay Mạc Bắc Song Hùng cực kỳ chật vật, bị Cẩm Y Vệ đuổi không có đường chạy trốn, trời không dung đất không tha. Mạc Bắc Song Hùng không hay ho làm cho mấy tiêu sư cực kỳ vui vẻ, uống rượu càng thêm sảng khoái. Nhưng bọn hắn say liền tiết lộ ra một tin tức trọng yếu cho Vương Hạo, đó là Mạc Bắc Song Hùng bị vây khốn ở một chỗ gọi là Bạch Vân sơn ! Nghe được tin tức này, rốt cuộc Vương Hạo ngồi không yên lập tức ăn vội vàng rồi tình tiền xuống lầu rời đi.
Trung Quốc có nhiều nơi gọi là Bạch Vân sơn, nhưng Bạch Vân sơn như lời mấy tiêu sư kia nói, chính là một ngọn núi trong tỉnh Cam Túc. Vương Hạo từ Trương gia khẩu xuất phát, một đường hướng phía tây mà đi. Đoạn đường này so với quãng đường từ Hằng Sơn đến Trương gia khẩu thì xa xôi hơn nhiều lắm. Vương Hạo cũng không biết tin tức này là tin của mấy ngày trước đó, cho nên trong lòng nóng như lửa, liều mạng thúc ngựa chạy phi nước đại .
Ba ngày ba đêm không chợp mắt, Vương Hạo thay năm con ngựa chết vì kiệt sức, rốt cuộc cũng tới Bạch Vân sơn. Sau khi tới chân núi, Vương Hạo đã mệt mỏi vô cùng, nhưng hắn cơ bản không có tâm trạng nghỉ ngơi mà lập tức đi lên núi.
Bạch Vân sơn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu muốn đem cả ngọn núi này tra xét một lần chỉ sợ tốn hơn mười ngày nửa tháng thời gian. Vương Hạo kéo lê hai đùi nặng như chì đi lên trên một ngọn núi, hắn nhìn khu rừng yên tĩnh chung quanh mà thở dài một tiếng, nói :
- Song hùng này thật biết chọn nơi, nơi này là vùng đất phong thủy trù phú, coi như có chết ở chỗ này, tùy tiện đào một cái hố chôn xuống cũng không chịu tủi nhục.
Ngọn núi này lớn như vậy, Vương Hạo lại không còn sức lực mà đi tìm nữa nên đành phải nằm lên bụi cỏ ngủ một giấc, nhằm bổ sung thể lực mất đi. Cũng không biết hắn ngủ bao lâu, trong ánh trăng mờ mờ có một điều gì đó đang xảy ra. Vương Hạo giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trời tây sáng lòa một mảnh ! Vương Hạo vội vàng đứng lên nhìn tới, không ngờ một ngọn núi ở hướng đó đang dấy lên trận lửa lớn !
Vương Hạo thấy tình hình này, phản ứng đầu tiên chính là Cẩm Y Vệ không bắt được Mạc Bắc Song Hùng liền tức giận đốt rừng đốt núi ! Nhất thời Vương Hạo liền nóng nảy, thi triển " Cuồng phong thân pháp " hóa thành một trận gió chạy tới phía ngọn lửa .
Cái gọi là nhìn núi làm ngựa chết, tuy rằng thoạt nhìn không xa nhưng Vương Hạo phải mất hơn hai canh giờ mới chạy tới nơi. Hai canh giờ chạy như điên, làm cho thể lực khôi phục chút ít liền tiêu hao sạch sẽ. Vương Hạo tuy rằng mệt nhưng hắn không dám nghỉ ngơi, lập tức đi một vòng quanh đỉnh núi. Quả nhiên ở phía bắc hắn phát hiện ba mươi bốn Cẩm Y Vệ, đáng tiếc không tìm thấy tung tích của Mạc Bắc Song Hùng.
Ba mươi bốn Cẩm Y Vệ bộ dáng rất chật vật, chẳng những quần áo rách vụn mà hơn phân nửa đều bị thương. Nhưng lúc này bọn hắn lại đắc ý vô cùng, hướng về phía lửa cháy lớn mà khiêu khích. Nghe bọn hắn chửi bậy, cố nhiên những kẻ này là những kẻ tham gia đuổi giết Mạc Bắc Song Hùng. Nhưng Mạc Bắc Song Hùng chẳng những quen thuộc địa hình mà còn am hiểu lối đánh du kích. Hai người họ đã giết chết hơn trăm Cẩm Y Vệ, hiện tại chỉ có đám người này là sống sót.
Bất quá Mạc Bắc song hùng hai người họ cũng không cầm cự nổi, liên tục nhiều ngày chiến đấu như vậy cũng làm cho bọn họ có chút không chống đỡ được. Cho nên cả hai mới trốn vào ngọn núi này muốn nghỉ ngơi vài ngày. Sau khi bọn Cẩm Y Vệ đuổi tới này lại tổn thất mười mấy người, cuối cùng bọn hắn nhịn không được. Bọn họ không thèm để ý mệnh lệnh bắt sống phạm nhân, cho dù có chịu trách tội, thậm chí bỏ mạng nơi xa xăm cũng phải đem Song Hùng giết chết, cho nên lúc này mới đốt rừng !
Vương Hạo thấy thế lửa mãnh liệt chỉ ảm đạm thở dài. Lửa lớn như vậy, có lẽ chỉ có Tôn hầu tử được lò luyện đan tẩy tủy mới có thể xông vào cứu người. Hiện tại Vương Hạo chỉ hi vọng Mạc Bắc Song Hùng đủ thông minh, có thể trốn thoát trước khi thế lửa lên cao, chứ không chỉ sợ tro cốt của hai người họ cũng không tìm thấy !
Trận lửa lớn đốt ba ngày ba đêm mới tắt dần. Lúc này Cẩm Y Vệ đều chạy đi cả. Vương Hạo cũng không muốn làm khó bọn hắn, giống như lúc trước đã nói, Cẩm Y Vệ tróc nã Mạc Bắc Song Hùng là việc làm trách nhiệm, theo lẽ thường phải nên làm. Nếu bọn hắn cùng Mạc Bắc song hùng giao thủ thì có lẽ Vương Hạo sẽ nhảy ra cứu giúp Mạc Bắc Song Hùng, chấp nhận cùng đám người Cẩm Y Vệ là địch. Nhưng bây giờ chuyện đã thành như vậy, có giết bọn hắn cũng vô nghĩa mà thôi. Cho nên Vương Hạo nhìn đám người Cẩm Y Vệ rời đi xa mới lộ diện.
Lại một ngày trơi qua, ngọn núi bị đốt nóng cũng giảm nhiệt độ xuống. Lúc này Vương Hạo mới đi lên núi tìm tung tích của Mạc Bắc Song Hùng. Hắn hi vọng có thể tìm mốt nửa khối xương cốt chẳng hạn. Nhưng ở trên ngọn núi này thu hoạch tro cốt nào phải chuyện dễ dàng ? Vương Hạo tìm đi tìm lại hai ngày, cũng không có thu hoạch được gì. Không có biện pháp, Vương Hạo chỉ hướng phía tây dập đầu mấy cái, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới thị trấn gần nhất.
Thị trấn phụ cấn không lớn nhưng rất náo nhiệt. Vương Hạo chưa đi tới cửa thành chợt nghe mấy lão nhân nói một chuyện đại sự. Đó là hai ngày trước, có ba bốn mươi Cẩm Y Vệ chật vật chạy tới nơi này, cũng không biết vì sao lại cực kỳ vui vẻ. Bọn hắn trong tửu quán uống rượu một đêm, tất cả đều say ngủ như chết. Kết quả ngày hôm sau có khách tiến vào trong tửu quán, phát hiện ba bốn mươi Cẩm Y Vệ kia tất cả đều bị giết chết trong tửu quán, ngay cả ông chủ tửu quán cũng không thoát khỏi .
Ba bốn mươi Cẩm Y Vệ bị người ta mưu sát, đây chính là đại án kinh thiên ! Huyên lệnh địa phương lúc ấy nghe tin báo lại đã bị dọa ngất, sau khi tỉnh lại liền muốn tìm cái chết. Hắn nói một mình hắn chết đi còn đỡ hơn cả gia đình cùng nhau chết .
Huyện lệnh đã như thế, quan phủ Châu Quan cũng đồng dạng luống cuống không kém, phàm là kẻ nào nghe được tin tức này đều giống như huyện lệnh cả. Tất cả đều bị dọa bệnh, có kẻ chuyển nhà sang nơi khác, có kẻ bị hù biến thành kẻ si ngốc, cái gì cũng không làm. Trong lúc nhất thời làm cho dân chúng địa phương bàng hoàng.
Vương Hạo nghe được tin này, nhất thời ngây dại ! Trong vòng một đem giết hết tất cả Cẩm Y Vệ, ngoại trừ hai người Mạc Bắc Song Hùng ra thì kẻ khác không có lý do gì làm như thế, cũng chưa chắc có lá gan giết những Cẩm Y Vệ này. Án mạng lớn như vậy, rõ ràng động chạm tới mi mắt triều đình, nhất định sẽ làm tổ chức Cẩm Y Vệ triều đình khiếp sợ. Vì vãn hồi mặt mũi, tất nhiên bọn hắn sẽ phái ra số lớn nhân thủ truy bắt hung thủ.
Ai không có việc gì đi trêu chọc triều đình ? Hương vị bị khắp thiên hạ truy đuổi không dễ chịu chút nào. Cho dù là Đông Phương Bất Bại cũng không địch lại thiên quân vạn mã. Cho nên người có đầu óc chắc chắn sẽ không làm loại chuyện như vậy, chỉ có Mạc Bắc Song Hùng bị đuổi giết nên sôi gan nóng máu làm việc bất chấp hậu quả như thế.
Vừa nghĩ tới Mạc Bắc Song Hùng có thể còn sống, Vương Hạo lại kích động lên . Hắn vội vàng vào trong thị trấn tìm người. Nhưng làm sao còn có thể tìm thấy chứ ? Chỉ cần không phải kẻ ngốc đã sớm chạy trốn đi, hắn làm sao dễ dàng tìm được như vậy ? Nha dịch nơi này vì muốn thoát khỏi cảnh tội ngập đầu mà phát động toàn bộ người trong quan phủ truy lùng, kết quả còn chưa tim thấy được, Một mình Vương Hạo có năng lực tìm thấy sao ?
Vương Hạo không tìm được ngườ, nhưng mau chóng bị biến thành đối tượng theo dõi của nha dịch. Bây giờ bọn hắn nhìn thấy người liền hoài nghi là hung thủ. Vương Hạo sau lưng đeo trường đao, vừa nhìn liền biết người giang hồ, há có thể bỏ qua hắn ? Không cần hỏi liền bắt ngươi, dù ngươi có động thủ thật hay không, bắt được một kẻ đến lúc đó để hắn gánh tội thay cũng tốt. Vương Hạo không có tâm trạng làm khó bọn họ, chỉ có thể một đường đi ra khỏi thị trấn
Khoan hãy nói, một chiêu này thật sự tuyệt vời. Chỉ cần thấy bạc trước mặt liền có rất nhiều ngươi sung sướng đem những gì mình biết nói cho Vương Hạo. Thông qua những người này miêu tả, rốt cuộc Vương Hạo cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra Mạc Bắc Song Hùng bị Cẩm Y Vệ theo dõi. Quần áo của Cẩm Y Vệ rất dễ nhận biết, cho dù kẻ ngu ngốc cũng biết ăn mặc như thế chỉ có Cẩm Y Vệ .
Tin tức này làm cho Vương Hạo ngẩng đầu suy ngẫm. Tuy rằng trong lịch sử Cẩm Y Vệ có tiếng xấu, nhưng thực tế bọn hắn cũng giữ gìn trật tự xã hội, cũng không phải chỉ biết làm chuyện xấu không. Bọn hắn truy nã Mạc Bắc Song Hùng là chuyện đúng, đó là hành động chính nghĩa tận trung vì nhân dân. Vương Hạo nếu đi trợ giúp Mạc Bắc Song Hùng thì chẳng khác nào chống đối pháp luật, cùng nhân dân đối địch hay sao ?!
Đương nhiên cũng không ít đạo tặc sau khi bị bắt giữ, liền quỳ gối van xin và cuối cùng biến thành Cẩm Y Vệ, chuyện này cũng không phải là hiếm thấy. Nhưng Mạc Bắc Song Hùng chắc chắn sẽ không, bọn hắn thà chết cũng không đầu hàng.
Vương Hạo lo lắng nửa ngày, cuối cùng quyết định nên đi lên xem một chút. Hắn ở trong thời đại này không lâu lắm, nhưng quan niệm tư tưởng đã biến hóa rất lớn. Vương Hạo cùng Mạc Bắc Song Hùng thân cận như thế, mặc kệ bọn họ phạm tội nhiều hay ít nhưng cũng tốt một ít. Cho nên, Vương Hạo lập tức hướng phương bắc đuổi theo.
Nhưng hắn vừa chạy vừa suy tính, sau khi tìm thấy Mạc Bắc Song Hùng có phải tránh một bên không ra tay, nhìn Cẩm Y Vệ đem hai người bọn họ đánh tàn phế rồi bản thân mình ra tay cứu bọn họ . Bởi như vậy Mạc Bắc Song Hùng sẽ không tiếp tục đi làm mã tặc nữa, chẳng phải tốt sao ? Nhưng nếu bảo Vương Hạo ở một bên nhìn Mạc Bắc Song Hùng bị đánh thành tàn phế thì hằn không đành lòng, thật sự tâm trạng của hắn rất mâu thuẫn.
Vương Hạo một đường theo hướng bắc đuổi theo. Hơn nữa phía bắc trường thành hoang vắng, hắn muốn tìm người hỏi thăm sẽ không dễ dàng gì. Nhưng lúc này Vương Hạo cũng không lo lắng lắm, vì bắc trường thành chính là nhà của Mạc Bắc Song Hùng. Hai người bọn họ cực kỳ quen thuộc nơi đây, có được lợi thế địa hình. Chỉ sợ số người của Cẩm Y Vệ có nhiều hơn nữa cũng không có biện pháp bắt hai người họ. Mạc Bắc Song Hùng trở thành mã tặc nhiều năm như thế, kết xuống kẻ thù vô số. Bây giờ còn sống tự nhiên bọn họ có con đường sinh tồn. Cho nên Vương Hạo cũng không vội vã đuổi theo mà bắt đầu du lịch không mục đích. Có thể đuổi tới tự nhiên là tốt, nhưng đuổi không kịp thì không còn là cái gì.
Hôm nay, Vương Hạo đi vào Trương gia khẩu. Vương Hạo chán ăn lương khổ nên tìm một quán tửu lâu chiêu đãi bản thân mình. Sau khi dùng vài món ăn, uống một bầu rượu thì hắn cũng có nửa ngày rỗi rãnh.
Nhưng trong lúc hắn dùng được nửa bữa cơm, thì có một người lên lầu. Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là sáu bảy người tiêu sư. Bọn tiêu sư này không coi ai ra gì, cười nói to tiếng, thanh âm dần dân cao. Nghe bọn hắn nói chuyện, trong lòng Vương Hạo liền động.
Tiêu sư này chính là áp tiêu ở bắc trường thành, luôn đối lập với Mạc Bắc Song Hùng, chính xác là hận thấu xương. Hiện thời mấy tiêu sư này đang đàm luận, chính làm mấy hôm nay Mạc Bắc Song Hùng cực kỳ chật vật, bị Cẩm Y Vệ đuổi không có đường chạy trốn, trời không dung đất không tha. Mạc Bắc Song Hùng không hay ho làm cho mấy tiêu sư cực kỳ vui vẻ, uống rượu càng thêm sảng khoái. Nhưng bọn hắn say liền tiết lộ ra một tin tức trọng yếu cho Vương Hạo, đó là Mạc Bắc Song Hùng bị vây khốn ở một chỗ gọi là Bạch Vân sơn ! Nghe được tin tức này, rốt cuộc Vương Hạo ngồi không yên lập tức ăn vội vàng rồi tình tiền xuống lầu rời đi.
Trung Quốc có nhiều nơi gọi là Bạch Vân sơn, nhưng Bạch Vân sơn như lời mấy tiêu sư kia nói, chính là một ngọn núi trong tỉnh Cam Túc. Vương Hạo từ Trương gia khẩu xuất phát, một đường hướng phía tây mà đi. Đoạn đường này so với quãng đường từ Hằng Sơn đến Trương gia khẩu thì xa xôi hơn nhiều lắm. Vương Hạo cũng không biết tin tức này là tin của mấy ngày trước đó, cho nên trong lòng nóng như lửa, liều mạng thúc ngựa chạy phi nước đại .
Ba ngày ba đêm không chợp mắt, Vương Hạo thay năm con ngựa chết vì kiệt sức, rốt cuộc cũng tới Bạch Vân sơn. Sau khi tới chân núi, Vương Hạo đã mệt mỏi vô cùng, nhưng hắn cơ bản không có tâm trạng nghỉ ngơi mà lập tức đi lên núi.
Bạch Vân sơn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu muốn đem cả ngọn núi này tra xét một lần chỉ sợ tốn hơn mười ngày nửa tháng thời gian. Vương Hạo kéo lê hai đùi nặng như chì đi lên trên một ngọn núi, hắn nhìn khu rừng yên tĩnh chung quanh mà thở dài một tiếng, nói :
- Song hùng này thật biết chọn nơi, nơi này là vùng đất phong thủy trù phú, coi như có chết ở chỗ này, tùy tiện đào một cái hố chôn xuống cũng không chịu tủi nhục.
Ngọn núi này lớn như vậy, Vương Hạo lại không còn sức lực mà đi tìm nữa nên đành phải nằm lên bụi cỏ ngủ một giấc, nhằm bổ sung thể lực mất đi. Cũng không biết hắn ngủ bao lâu, trong ánh trăng mờ mờ có một điều gì đó đang xảy ra. Vương Hạo giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trời tây sáng lòa một mảnh ! Vương Hạo vội vàng đứng lên nhìn tới, không ngờ một ngọn núi ở hướng đó đang dấy lên trận lửa lớn !
Vương Hạo thấy tình hình này, phản ứng đầu tiên chính là Cẩm Y Vệ không bắt được Mạc Bắc Song Hùng liền tức giận đốt rừng đốt núi ! Nhất thời Vương Hạo liền nóng nảy, thi triển " Cuồng phong thân pháp " hóa thành một trận gió chạy tới phía ngọn lửa .
Cái gọi là nhìn núi làm ngựa chết, tuy rằng thoạt nhìn không xa nhưng Vương Hạo phải mất hơn hai canh giờ mới chạy tới nơi. Hai canh giờ chạy như điên, làm cho thể lực khôi phục chút ít liền tiêu hao sạch sẽ. Vương Hạo tuy rằng mệt nhưng hắn không dám nghỉ ngơi, lập tức đi một vòng quanh đỉnh núi. Quả nhiên ở phía bắc hắn phát hiện ba mươi bốn Cẩm Y Vệ, đáng tiếc không tìm thấy tung tích của Mạc Bắc Song Hùng.
Ba mươi bốn Cẩm Y Vệ bộ dáng rất chật vật, chẳng những quần áo rách vụn mà hơn phân nửa đều bị thương. Nhưng lúc này bọn hắn lại đắc ý vô cùng, hướng về phía lửa cháy lớn mà khiêu khích. Nghe bọn hắn chửi bậy, cố nhiên những kẻ này là những kẻ tham gia đuổi giết Mạc Bắc Song Hùng. Nhưng Mạc Bắc Song Hùng chẳng những quen thuộc địa hình mà còn am hiểu lối đánh du kích. Hai người họ đã giết chết hơn trăm Cẩm Y Vệ, hiện tại chỉ có đám người này là sống sót.
Bất quá Mạc Bắc song hùng hai người họ cũng không cầm cự nổi, liên tục nhiều ngày chiến đấu như vậy cũng làm cho bọn họ có chút không chống đỡ được. Cho nên cả hai mới trốn vào ngọn núi này muốn nghỉ ngơi vài ngày. Sau khi bọn Cẩm Y Vệ đuổi tới này lại tổn thất mười mấy người, cuối cùng bọn hắn nhịn không được. Bọn họ không thèm để ý mệnh lệnh bắt sống phạm nhân, cho dù có chịu trách tội, thậm chí bỏ mạng nơi xa xăm cũng phải đem Song Hùng giết chết, cho nên lúc này mới đốt rừng !
Vương Hạo thấy thế lửa mãnh liệt chỉ ảm đạm thở dài. Lửa lớn như vậy, có lẽ chỉ có Tôn hầu tử được lò luyện đan tẩy tủy mới có thể xông vào cứu người. Hiện tại Vương Hạo chỉ hi vọng Mạc Bắc Song Hùng đủ thông minh, có thể trốn thoát trước khi thế lửa lên cao, chứ không chỉ sợ tro cốt của hai người họ cũng không tìm thấy !
Trận lửa lớn đốt ba ngày ba đêm mới tắt dần. Lúc này Cẩm Y Vệ đều chạy đi cả. Vương Hạo cũng không muốn làm khó bọn hắn, giống như lúc trước đã nói, Cẩm Y Vệ tróc nã Mạc Bắc Song Hùng là việc làm trách nhiệm, theo lẽ thường phải nên làm. Nếu bọn hắn cùng Mạc Bắc song hùng giao thủ thì có lẽ Vương Hạo sẽ nhảy ra cứu giúp Mạc Bắc Song Hùng, chấp nhận cùng đám người Cẩm Y Vệ là địch. Nhưng bây giờ chuyện đã thành như vậy, có giết bọn hắn cũng vô nghĩa mà thôi. Cho nên Vương Hạo nhìn đám người Cẩm Y Vệ rời đi xa mới lộ diện.
Lại một ngày trơi qua, ngọn núi bị đốt nóng cũng giảm nhiệt độ xuống. Lúc này Vương Hạo mới đi lên núi tìm tung tích của Mạc Bắc Song Hùng. Hắn hi vọng có thể tìm mốt nửa khối xương cốt chẳng hạn. Nhưng ở trên ngọn núi này thu hoạch tro cốt nào phải chuyện dễ dàng ? Vương Hạo tìm đi tìm lại hai ngày, cũng không có thu hoạch được gì. Không có biện pháp, Vương Hạo chỉ hướng phía tây dập đầu mấy cái, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới thị trấn gần nhất.
Thị trấn phụ cấn không lớn nhưng rất náo nhiệt. Vương Hạo chưa đi tới cửa thành chợt nghe mấy lão nhân nói một chuyện đại sự. Đó là hai ngày trước, có ba bốn mươi Cẩm Y Vệ chật vật chạy tới nơi này, cũng không biết vì sao lại cực kỳ vui vẻ. Bọn hắn trong tửu quán uống rượu một đêm, tất cả đều say ngủ như chết. Kết quả ngày hôm sau có khách tiến vào trong tửu quán, phát hiện ba bốn mươi Cẩm Y Vệ kia tất cả đều bị giết chết trong tửu quán, ngay cả ông chủ tửu quán cũng không thoát khỏi .
Ba bốn mươi Cẩm Y Vệ bị người ta mưu sát, đây chính là đại án kinh thiên ! Huyên lệnh địa phương lúc ấy nghe tin báo lại đã bị dọa ngất, sau khi tỉnh lại liền muốn tìm cái chết. Hắn nói một mình hắn chết đi còn đỡ hơn cả gia đình cùng nhau chết .
Huyện lệnh đã như thế, quan phủ Châu Quan cũng đồng dạng luống cuống không kém, phàm là kẻ nào nghe được tin tức này đều giống như huyện lệnh cả. Tất cả đều bị dọa bệnh, có kẻ chuyển nhà sang nơi khác, có kẻ bị hù biến thành kẻ si ngốc, cái gì cũng không làm. Trong lúc nhất thời làm cho dân chúng địa phương bàng hoàng.
Vương Hạo nghe được tin này, nhất thời ngây dại ! Trong vòng một đem giết hết tất cả Cẩm Y Vệ, ngoại trừ hai người Mạc Bắc Song Hùng ra thì kẻ khác không có lý do gì làm như thế, cũng chưa chắc có lá gan giết những Cẩm Y Vệ này. Án mạng lớn như vậy, rõ ràng động chạm tới mi mắt triều đình, nhất định sẽ làm tổ chức Cẩm Y Vệ triều đình khiếp sợ. Vì vãn hồi mặt mũi, tất nhiên bọn hắn sẽ phái ra số lớn nhân thủ truy bắt hung thủ.
Ai không có việc gì đi trêu chọc triều đình ? Hương vị bị khắp thiên hạ truy đuổi không dễ chịu chút nào. Cho dù là Đông Phương Bất Bại cũng không địch lại thiên quân vạn mã. Cho nên người có đầu óc chắc chắn sẽ không làm loại chuyện như vậy, chỉ có Mạc Bắc Song Hùng bị đuổi giết nên sôi gan nóng máu làm việc bất chấp hậu quả như thế.
Vừa nghĩ tới Mạc Bắc Song Hùng có thể còn sống, Vương Hạo lại kích động lên . Hắn vội vàng vào trong thị trấn tìm người. Nhưng làm sao còn có thể tìm thấy chứ ? Chỉ cần không phải kẻ ngốc đã sớm chạy trốn đi, hắn làm sao dễ dàng tìm được như vậy ? Nha dịch nơi này vì muốn thoát khỏi cảnh tội ngập đầu mà phát động toàn bộ người trong quan phủ truy lùng, kết quả còn chưa tim thấy được, Một mình Vương Hạo có năng lực tìm thấy sao ?
Vương Hạo không tìm được ngườ, nhưng mau chóng bị biến thành đối tượng theo dõi của nha dịch. Bây giờ bọn hắn nhìn thấy người liền hoài nghi là hung thủ. Vương Hạo sau lưng đeo trường đao, vừa nhìn liền biết người giang hồ, há có thể bỏ qua hắn ? Không cần hỏi liền bắt ngươi, dù ngươi có động thủ thật hay không, bắt được một kẻ đến lúc đó để hắn gánh tội thay cũng tốt. Vương Hạo không có tâm trạng làm khó bọn họ, chỉ có thể một đường đi ra khỏi thị trấn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.