Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 55: Lệnh Hồ Xung Ðoạt Kiếm Sư Nương

Kim Dung

09/05/2013

Lệnh Hồ Xung nghe nói tới "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" thì trong lòng sợ hãi vô cùng, trán toát mồ hôi.

Nguyên lúc mới lên sơn động hắn cũng tưởng kiếm pháp này cực kỳ xảo diệu, đem ra diễn tập.

Nhưng từ khi thấy những đồ hình trên vách đá trong hậu động, hắn phát giác ra bất luận kiếm chiêu nào của phái Hoa Sơn cũng đều bị người ta phá giải. Cả chiêu "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" càng bị thảm hại hơn, hắn không khỏi mất hết tin tưởng về chiêu kiếm này rồi từ đó không nghĩ tới nữa.

Ngờ đâu bây giờ sư phụ muốn hắn đem ra diễn thử và định dùng nó để giết chết Ðiền Bá Quang, hắn toan nói thẳng là chiêu này vô dụng vì theo đồ hình bị người ta phá mất rồi. Nhưng ở trước mặt bọn Lao Ðức Nặc, Lục Ðại Hữu hắn không tiện chỉ trích chiêu kiếm mà sư nương vẫn tự phụ là tuyệt diệu.

Nhạc Bất Quần thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung ra chiều khác lạ liền hỏi:

- Ngươi chưa luyện thành thuộc được chiêu này ư? Cái đó cũng không quan hệ. Chiêu "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" đòi hỏi ở người luyện một bản lĩnh phi thường của phái Hoa Sơn ta. Nội công ngươi chưa đủ nên không luyện được đến nơi là phải. Ðể sau này hãy từ từ bổ túc.

Nhạc phu nhân cười nói:

- Xung nhi ! Sư phụ ngươi ưng chịu đem "Tử hà công" truyền thụ cho ngươi đó. Sao ngươi không khấu đầu tạ ơn đi?

Lệnh Hồ Xung run lên đáp:

- Dạ đệ tử xin đa tạ sư phụ.

Hắn toan quỳ xuống thì Nhạc Bất Quần đưa tay ra ngăn lại, cười nói:

- "Tử hà công" là một nội công tâm pháp tối cao của bản môn. Sở dĩ ta không truyền thụ một cách khinh xuất không phải là có ý biển lận gì đâu mà là vì sau khi rèn luyện công phu này, tròng lòng phải trút hết tạp niệm mới mong tấn tới được. Hơn nữa đã luyện nó chớ có chểnh mảng chút nào, nếu không thì kẻ luyện chẳng những vô ích mà còn có hại lớn là dần dần đi vào chỗ tẩu hỏa nhập ma.

Xung nhi! Trước ta muốn coi xem gần nửa năm nay công phu ngươi đã tiến đến mức nào rồi sẽ quyết định có thể truyền được khẩu quyết về "Tử hà công" hay không.

Ba người Lao Ðức Nặc, Lục Ðại Hữu và Nhạc Linh San nghe nói tới đại sư ca sắp được truyền thụ "Tử hà công" đều mặt mày hớn hở.

Bọn chúng đều biết rằng "Tử hà công" uy lực rất lớn. Trong Hoa Sơn cửu công thì Tử hà công là đệ nhất. Chúng còn biết trong bản môn võ công chưa ai bén gót Lệnh Hồ Xung và ngày sau tất do y thừa kế chức chưởng môn phái Hoa Sơn, nhưng chúng không ngờ sư phụ lại đem môn đệ nhất thần công của bản phái truyền thụ cho y sớm thế.

Lục Ðại Hữu nói:

- Ðại sư ca rất dụng công luyện võ. Mỗi ngày tiểu đệ đem cơm lên đều thấy y không ngồi luyện khí thì lại tập dượt kiếm pháp.

Nhạc Linh San đưa mắt lườm gã rồi lén làm bộ mặt ngáo ộp nói khẽ:

- Lục hầu nhi sư ca chỉ khéo tán dóc để bênh vực đại sư ca.

Nhạc phu nhân cười nói:

- Xung nhi! Ngươi lấy kiếm ra đi! Ba thầy trò ra đi chiến đấu với Ðiền Bá Quang. Lúc đến việc mới ôm chân Phật, ra trận mới mài gươm thì sao cho kịp?

Lệnh Hồ Xung hỏi:

- Sư nương bảo cả ba người cùng đi chiến đấu với Ðiền Bá Quang ư?

Nhạc phu nhân cười đáp:

- Ngươi ra mặt khiêu chiến với gã, còn ta cùng sư phụ sẽ ngấm ngầm viện thủ cho. Bất luận ai giết được gã đều nói là chính tay ngươi động thủ để đồng đạo võ lâm khỏi bảo ta cùng sư phụ ngươi không giữ địa vị trưởng bối, đi ăn thua với cả hàng hậu bối.

Nhạc Linh San vừa vỗ tay vừa cười reo:

- Thế thì tuyệt quá! Ðã có gia gia cùng má má ngấm ngầm viện trợ thì hài nhi cũng dám đi khiêu chiến với Ðiền Bá Quang. Gã bị giết rồi cứ đổ cho hài nhi động thủ há chẳng hay hơn ư?

Nhạc phu nhân cười nói:

- Con nhỏ này tham lam lắm! Ngươi tưởng ai cũng ra mà nhận công được ư? Ðại sư ca ngươi vào sinh ra tử và đã cùng Ðiền Bá Quang tỷ đấu trước sau đến mấy trăm chiêu. Hắn tỏ tường thực hư bên địch mới có thể làm nên việc. Còn ngươi công phu kém cỏi thì làm gì được? Hơn nữa ngươi là một thiếu nữ thì cả đến tên ác tặc kia cũng không nên nhắc tới chứ đừng nói đến chuyện giáp mặt động thủ với gã.

Ðột nhiên véo một tiếng rít lên. Bà phóng kiếm đâm tới trước ngực Lệnh Hồ Xung.

Bà đang cười nói với con gái ngờ đâu chỉ trong nháy mắt đã rút trường kiếm ở sau lưng ra đâm vào chỗ hiểm yếu của Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung ứng biến cũng cực kỳ mau lẹ. Lập tức hắn rút kiếm ra gạt đánh choang một tiếng.

Hai kiếm vừa giao nhau, đồng thời chân trái hắn đã lùi lại một bước.

Nhạc phu nhân đâm veo véo liên tiếp sáu kiếm, những tiếng choang choảng cũng vang lên sáu lần.

Nhất nhất Lệnh Hồ Xung đều đỡ gạt được.

Nhạc phu nhân quát lên:

- Trả đòn đi!

Bà vừa nói vừa biến đổi kiếm pháp, vung kiếm lên đâm dọc chém ngang cực kỳ thần tốc và không theo Hoa Sơn kiếm pháp nữa.

Lệnh Hồ Xung biết ngay sư nương thi triển môn khoái đao của Ðiền Bá Quang để mình tìm cách phá giải mới có thể giết được cường địch.

Hắn thấy Nhạc phu nhân ra chiêu mỗi lúc một cách cấp bách hơn. Chiêu trước liền chiêu sau không còn nhận ra được vết tích.

Nhạc Linh San nhìn phụ thân nói:

- Gia gia! Má má thi triển chiêu số mau lẹ thì có mau lẹ thật nhưng đây là kiếm pháp chứ không phải đao pháp. Hài nhi e rằng môn "khoái đao" của Ðiền Bá Quang không đúng như vậy.

Nhạc Bất Quần tủm tỉm cười nói:

- Võ công Ðiền Bá Quang cực lỳ lợi hại, dùng đao ra chiêu như gã đâu phải chuyện dễ dàng? Mẫu thân ngươi không mô phỏng đao pháp của gã chỉ phát huy chiêu thức theo chữ "khoái" mà thôi. Muốn trừ khử Ðiền Bá Quang điều cốt yếu không phải ở chỗ phá giải đao pháp mà là tìm cách kiếm chế sự thần tốc về đao chiêu của gã. Ngươi hãy coi kia là "Hữu phụng lai nghi". Hay quá!



Lão thấy Lệnh Hồ Xung hạ thấp vai bên trái xuống một chút kiếm quyết tay trái đưa chênh chếch lên khuỷu tay phải co lại sắp ra chiêu "Hữu phụng lai nghi".

Hữu phụng lai nghi mà thi triển vào lúc này thì thật là hợp cách, nên lão hoan hỉ bật tiếng reo:

Không ngờ lão chưa dứt lời thì chiêu kiếm của Lệnh Hồ Xung phóng ra lại bất lực không thể xuyên qua được làn kiếm dầy đặc như tấm lưới của Nhạc phu nhân để phóng thẳng về phía trước.

Nhạc Bất Quần nhẽ buông một tiếng thở dài, miệng lẩm bẩm:

- Gã sử chiêu này hư mất rồi.

Nhạc phu nhân chẳng chịu nhẹ đòn chút nào. Ba nhát kiếm rít lên veo véo áp bức Lệnh Hồ Xung chân tay luống cuống.

Nhạc Bất Quần thấy hắn ra chiêu rất hoang mang chẳng vào phương pháp nào hết.

Hắn gặp đâu chống đấy, mười chiêu có đến hai ba không phải kiếm thuật bản môn. Thần sắc lão bất giác mỗi lúc một khó coi hơn. Có điều kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung tuy rối loạn mà dần dần cũng trả đòn phản kích được.

Ðột nhiên hắn gặp co hội phóng chiêu "Thương tùng nghinh khách". Những điểm kiếm hoa nhằm đâm vào khoảng lông mi và mé tóc mai Nhạc phu nhân.

Nhạc phu nhân vung kiếm lên gạt đánh choang một tiếng rồi xoay kiếm về hộ thân. Bà biết chiêu "Thương tùng nghinh khách" còn tiếp theo mấy chiêu sau rất lợi hại.

Lệnh Hồ Xung đã luyện chiêu này rất tinh thục, tay hắn không cố tình đả thương phu nhân nhưng bà chống đỡ được cũng không phải dễ dàng. Bà đành chuyển thế công thành thế thủ, ngưng thần chờ đợi.

Chẳng ngờ Lệnh Hồ Xung phóng kiếm ra, thế kiếm đã chậm chạp mà kình lực lại yếu ớt, tuyệt không có sức uy hiếp. Bà liền quát lên:

- Xung nhi! Phải dụng tâm mà ra chiêu. Ngươi còn nghĩ vơ vẩn chi vậy?

Bà vừa quát vừa phóng liền ba nhát kiếm vù vù. Bà thấy Lệnh Hồ Xung nhảy loạn lên né tránh, lại la lớn:

- Chiêu "Thương Tùng nghinh khách" sao lại thế này? Sau một hồi bị trọng bệnh, bao nhiêu kiếm pháp của thầy ngươi trả lại thầy hết.

Lệnh Hồ Xung chỉ dạ một tiếng rồi vẻ mặt thẹn thùng phóng trả hai kiếm.

Lao Ðức Nặc và Lục Ðại Hữu thấy sư phụ mỗi lúc một tỏ ra khó chịu, đều trong lòng nơm nớp kinh hãi. Bỗng nghe tiếng gió phân phất. Nhạc phu nhân chạy vèo vèo khắp trường đấu. Áo xanh biến thành một làn ánh xanh dày dặc. Kiếm quang lấp loáng không nhìn rõ được kiếm chiêu.

Ðầu óc Lệnh Hồ Xung càng thêm rối loạn. Ý niệm này chưa qua ý niệm khác đã tới.

Hắn lẩm bẩm:

- Ta mà sử chiêu "Dã mã phi trì" thì đối phương sẽ có chiêu tinh diệu quét ngang để phá giải. Bằng ta ra chiêu "Cô phong đột khởi" thì đối phương lại phóng kiếm đâm chênh chếch lên tất mình bị trọng thương.

Hắn nghĩ đến kiếm pháp của bản môn là như vậy rồi không khỏi nhớ tới những chiêu phá giải trên vách đá. Vì thế mà lúc đầu hắn ra chiêu "Hữu phụng lai nghi" cùng chiêu "Thượng tùng nghênh khách" đến nửa chừng rồi lại bỏ. Hắn không luyện chiêu thức bản phái tới chỗ tinh vi vì lẽ nhớ đến cách phá giải nó. Trong lòng đã sợ sệt, tự nhiên hắn rút kiếm quay về thủ thế.

Nhạc phu nhân sử "khoái kiếm" là có ý dẫn dụ cho Lệnh Hồ Xung dùng chiêu "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" để phá địch lập công. Nhưng hắn cứ thuận tay chiết giải, chẳng những tâm thần dao động mà còn hoang mang sợ hãi như người mất hồn.

Nhạc phu nhân đã biết Lệnh Hồ Xung là tay gan dạ không vừa. Ngay từ thuở nhỏ hắn đã chẳng sợ trời sợ đất là gì. Thế mà bây giờ chờ hắn chiết chiêu thì lại khác hẳn trước kia. Bất giác bà nổi giận quát hỏi:

- Sao còn chưa sử chiêu kiếm đó?

Lệnh Hồ Xung hoang mang đáp:

- Vâng.

Hắn giơ trường kiếm lên đâm tới. Phép vận kình và cách ra chiêu đúng là "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" mà bà đã chế tạo ra.

Nhạc phu nhân reo lên:

- Hay lắm!

Bà biết chiêu này lợi hại tuyệt luân, không dám thẳng thắn đón tiếp. Bà nghiêng người đi né tránh rồi mới xoay kiếm lại phản kích.

Nhưng Lệnh Hồ Xung lại la thầm:

- Chiêu này không được. Thật là vô dụng. Thế nào cũng thua, thế nào cũng thua!

Ðột nhiên cổ tay hắn chấn động, thanh trường kiếm rớt ra bay vọt lên không.

Hắn giật mình kinh hãi bật tiếng la hoảng:

- Trời ơi!

Nhạc phu nhân phát huy nội lực hất tung thanh trường kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung bay lên không.

Tiếp theo bà phóng kiếm nhằm gã lao thẳng tới. Thế kiếm vọt đi như cầu vòng. Kiếm phong rít lên veo véo. Ðó chính là chiêu "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm".

Bữa nay bà phóng chiêu này so với ngày mới sáng chế, uy lực còn lợi hại gấp mấy.

Nguyên sau khi bà sáng chế ra chiêu này, trong lòng rất lấy làm đắc ý, nên hàng ngày bà bỏ ra hai giờ để tiềm tâm rèn luyện hoặc ngẫm nghĩ cách phát chiêu thế nào cho mau lẹ, huy động kình lực thế nào cho mãnh liệt, cốt để h ra đòn là trúng đích và địch nhân khó bề chống đỡ.

Nhạc phu nhân thấy Lệnh Hồ Xung sử chiêu đắc ý của mình tuy bề ngoài tương tự mà thực chất lại khác hẳn. Ðúng là vẽ hổ không nên thành ra con chó. Tuyệt chiêu "Ninh thị nhất kiếm" uy lực mãnh liệt kỳ dị mà hắn thi triển lờ vờ chẳng ra trò trống gì. Bà tức quá liền tự mình phóng chiêu này ra.

Nhạc phu nhân ra chiêu "Ninh thị nhất kiếm" tuy không có ý đả thương đồ đệ, nhưng chiêu thức uy lực quá mạnh, lưỡi kiếm chưa tới mà kiếm khí đã chụp xuống toàn thân Lệnh Hồ Xung .

Nhạc Bất Quần thấy toàn thân Lệnh Hồ Xung bốn mặt tám phương đều có lưỡi kiếm của Nhạc phu nhân đâm tới khiến hắn chẳng còn cách nào né tránh, đỡ gạt hoặc phản kích.

Lão la thầm:



- Nguy rồi!

Lão liền đưa kiếm ra lướt qua bên mình con gái, đồng thời tiến lên một bước. Lão sợ bà vợ đã nổi

nóng rồi thu kiếm về không được, đâm Lệnh Hồ Xung đến bị trọng thương.

Lúc này tình thế đã nguy cấp lắm. Thanh trường kiếm của Nhạc phu nhân sắp đưa thêm về phía trước nửa thước.

Nhạc Bất Quần đưa kiếm ra đỡ gạt.

Công lực của hai vị sư huynh, sư muội này không hơn kém nhau mấy. Tuy lực lượng Nhạc Bất Quần hơn được một chút, song Nhạc phu nhân đã chiếm tiên cơ. Lão không nắm vững có ngăn chặn được hay không và chỉ mong sao Lệnh Hồ Xung bị thương nhẹ là hay lắm rồi.

Giữa lúc nguy nan trong chớp mắt.

Lệnh Hồ Xung tiện tay xoay tay về rút vỏ kiếm ở sau lưng ra.

Người hắn lún xuống một chút, hạ thấp lưng ngồi chênh chếch. Ðồng thời gã lấy vỏ kiếm để đối phó với

kiếm thế của Nhạc phu nhân.

Ðây chính là chiêu thức khắc trên đồ hình trong vách đá hậu động. Chiêu thức này sử côn để chống lại lưỡi kiếm đối phương. Côn kiếm dính liền với nhau thành một đường dây. Trường hợp nội lực hai bên ngang nhau là thanh kiếm tất nhiên bị gãy.

Nguyên Lệnh Hồ Xung bị chấn động hất băng trường kiếm đi. Tiếp theo sư nương lại ra chiêu như sấm sét đánh tới.

Tâm thần gã đã cực kỳ hỗn loạn mà trong đầu óc hình ảnh mọi chiêu số trên vách đá không ngớt lởn vởn xuất hiện. Hắn thấy không còn cách nào chống cự được thế kiếm của Nhạc phu nhân.

Muốn toàn mạng tự nhiên hắn phải sử dụng chiêu thức trên vách đá. Kiếm đâm tới đã mau mà cách chiết giải cũng thần tốc.

Gặp lúc cấp bách không còn đất để suy nghĩ lại chẳng lấy đâu ra được côn bổng. Hắn đành thò tay rút vỏ kiếm ở sau lưng để chống chọi với trường kiếm của Nhạc phu nhân, nhằm đưa vỏ kiếm dính vào trường kiếm đối phương thành một dây.

Ðừng nói hắn có vỏ kiếm mà chỉ là một cành cây hay ngọn cỏ hắn cũng sử chiêu thức này để bám chặt vào lưỡi kiếm của đối phương.

Chiêu này vừa phóng ra, nội lực cánh tay tự động phát huy.

Bỗng nghe đánh soạt một tiếng, thanh trường kiếm của Nhạc phu nhân cắm tọt vào vỏ kiếm của Lệnh Hồ Xung.

Nguyên Lệnh Hồ Xung đang lúc hoang mang không kịp trở đầu vỏ kiếm cứ nắm lấy đằng đuôi để đối phó với chiêu kiếm đâm tới. Không ngờ lưỡi kiếm phóng tới lại trúng vào miệng vỏ kiếm nên không thể chấn động nội lực để bẻ gãy trường kiếm của Nhạc phu nhân.

Nhạc phu nhân thấy thanh trường kiếm của mình xỏ vào vỏ kiếm của Lệnh Hồ Xung thì giật mình kinh hãi. Hổ khẩu đau đớn tê nhức. Thanh trường kiếm rời khỏi tay bà liền bị vỏ kiếm của Lệnh Hồ Xung đoạt mất.

Lệnh Hồ Xung ra chiêu này còn mấy chiêu kế tiếp. Lúc đó hắn cũng không dừng lại được nữa. Vỏ kiếm phóng thẳng tới nhằm yết hầu Nhạc phu nhân và chính chuôi trường kiếm của bà lại đâm nhầm chỗ nguy hại.

Nhạc Bất Quần đứng lên vừa kinh hãi vừa tức giận. Lão vung trường kiếm đập vào vỏ kiếm của Lệnh Hồ Xung đánh chát một tiếng. Lão đã sử "Tử hà công".

Lệnh Hồ Xung thấy toàn thân nóng ran, loạng choạng lùi lại ba bước ngồi phệt ngay xuống.

Cả vỏ kiếm lẫn bạch quang lấp loáng. Thanh trường kiếm từ trên không rớt xuống đâm sâu vào lòng đất ngập đến chuôi.

Nguyên đây là thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung tuột tay văng lên không rồi rớt xuống và chỉ biến diễn trong nháy mắt. Từ lúc Nhạc phu nhân sử chiêu "Ninh thị nhất kiếm", kế đến Lệnh Hồ Xung dùng vỏ kiếm đoạt kiếm. Sau nữa là Nhạc Bất Quần phóng "Tử hà thần công" đập gãy cả vỏ lẫn kiếm cũng ở trong khoảnh khắc này.

Bọn Lao Ðức Nặc, Lục Ðại Hữu, Nhạc Linh San coi biến diễn hoa cả mắt đều đứng ngẩn người ra.

Nhạc Bất Quần nhảy xổ lại trước mặt Lệnh Hồ Xung giơ tay lên tát vào má hắn bốp bốp luôn bốn cái.

Vẻ mặt đầy phẫn nộ lão lớn tiếng quát:

- Quân tiểu súc sinh này! Mi giở trò gì vậy?

Lệnh Hồ Xung đầu óc choáng váng, người lảo đảo. Hắn quỳ xuống nói:

- Bẩm sư phụ cùng sư nương! Ðệ tử tội thật đáng chết.

Nhạc Bất Quần căm hận đến cực điểm hỏi:

- Trong vòng nửa năm nay, ngươi ở đây sám hối vậy đã sám hối ra sao? Luyện công những gì?

Lệnh Hồ Xung ấp úng:

- Ðệ... đệ tử không luyện... được công phu gì cả...

Nhạc Bất Quần lớn tiếng hỏi:

- Vừa rồi ngươi nghĩ vơ vẩn thế nào mà lại ra chiêu để đối phó với sư nương?

Lệnh Hồ Xung ấp úng đáp:

- Ðệ tử... không nghĩ ngợi chi hết. Trước mắt thấy cơn nguy cấp tiện tay liền phóng ra chiêu đó mà thôi.

Nhạc Bất Quần thở dài nói:

- Ta cũng đoán ngươi không nghĩ gì tiện tay phóng ra chiêu đó nên ta mới... cáu giận như vậy.

Ngươi có biết là đi vào đường tà là lâm vào tình trạng khó lòng thoát ra được rồi không?

Lệnh Hồ Xung sợ hãi cúi đầu đáp:

- Xin sư phụ chỉ điểm cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook