Chương 76: Nhờ Cửu Kiếm, Hồ Xung Thắng Ðịch
Kim Dung
09/05/2013
Chiêu kiếm này phóng ra không lấy gì làm mau lẹ, nhưng bộ vị tuyệt diệu hết chỗ nói. Ðó chính là "Phá kiếm thức" một tuyệt chiêu trong "Ðộc cô cửu kiếm".
Bảo Bất Khí giật nảy mình lên. Lão không ngờ một gã thiếu niên bùn đất đầy mình mà lại phóng chiêu này một cách đột ngột. Trong lúc cấp bách, lão liền nằm xuống đất lăn đi mấy vòng ra xa ngoài một trượng rồi nhảy vọt lên mới tránh khỏi chiêu kiếm hiểm độc, nhưng cũng phải một phen hú vía.
Mọi người đứng bàng quan nhìn Bảo Bất Khí tránh chiêu kiếm coi rất thảm hại. Ðầu óc, mặt mũi, chân tay bùn dính nhơ nhớp. Thậm chí có người không nhịn được phải phì cười. Nhưng xét cho kỹ nếu không nằm xuống lăn đi thì chẳng còn diệu pháp nào khác để thoát khỏi chiêu kiếm độc địa.
Bảo Bất Khí nghe có tiếng cười mình thì vừa bẽ bàng vừa cáu giận, cả người lẫn kiếm nhảy xổ vào Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung trong lòng rất tỉnh táo, nghĩ thầm:
- Bữa nay ta không thể nào vận nội tức được, chỉ còn cách đem kiếm pháp của thái sư thúc tổ đã truyền thụ cho để phá giải mà thôi.
Tuyệt chiêu "Phá kiếm thức" về "Ðộc cô cửu kiếm" hắn đã rèn luyện rất thuần thục. Bao nhiêu cách chiết giải phức tạp hắn đã thuộc lòng.
Lệnh Hồ Xung thấy Bảo Bất Khí như con cọp điên khùng liều mạng nhảy tới, liền biết ngay chỗ sơ hở của đối phương. Hắn đưa mũi kiếm chênh chếch trỏ vào bụng dưới Bảo Bất Khí.
Giả tỷ là người khác mà gặp tư thế này của Bảo Bất Khí thì chẳng né tránh cũng vung kiếm lên gạt. Như vậy dù bụng dưới Bảo Bất Khí có trống nhưng cũng chẳng cần phải phòng thủ.
Ngờ đâu Lệnh Hồ Xung không né tránh mà cũng không đỡ gạt, chỉ đưa mũi kiếm chênh chếch chờ cho bụng dưới đối phương đâm vào.
Bảo Bất Khí vừa nhảy người lên, hai chân chưa chấm xuống đất đã trông thấy sự thất bại khó lòng cứu vãn. Trong lúc hoang mang, hắn hoảng hốt vung kiếm lên chém xuống thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung đã tiên liệu diễn biến này sẽ xảy ra. Hắn liền giơ tay phải lên. Thanh trường kiếm cũng đưa lên cao hai thước.
Lúc Bảo Bất Khí vung kiếm chém ra, lão chỉ chờ thanh kiếm của Lệnh Hồ Xung đụng vào rồi bất luận nội lực của đối phương mạnh hay yếu, lão cũng mượn đà nhảy vọt ra không ngờ Lệnh Hồ Xung gặp lúc khẩn yếu tối hậu này lại đưa mũi kiếm chếch lên một cách đột ngột, nên nhát kiếm của Bảo Bất Khí chém vào khoảng không. Người lão đang lơ lửng trên không, chẳng còn cách nào xoay sở được.
Miệng lão hét be be, để thắng mình gieo thắng xuống mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung.
Phong Bất Bình vội nhảy tung lên đưa tay ra toan nắm lấy sau lưng Bảo Bất Khí nhưng đã chậm mất rồi.
Bỗng nghe sột một tiếng. Mũi kiếm xuyên qua bả vai Bảo Bất Khí.
Phong Bất Bình chụp sểnh, liền rút kiếm chém vào sau gáy Lệnh Hồ Xung. Ðáng lý Lệnh Hồ Xung phải nhảy lùi về sau để tránh thế kiếm đồng thời thừa cơ phản kích, nhưng những luồng chân khí trong người hắn nhộn nhạo cả lên không phát huy chút nội lực nào thì nhảy về phía sau làm sao được?
Gặp lúc cấp bách, hắn đành xoay kiếm thi triển một chiêu thức trong phép "Ðộc cô cửu kiếm" nhằm đâm vào rốn Phong Bất Bình. Ðứng ngoài coi chiêu này tựa hồ là phép đánh liều mạng để hai bên cùng chết, nhưng cách xoay kiếm của hắn theo một bộ vị đặc biệt để đâm vào rốn địch nhân trước rồi mũi kiếm của đối phương mới đâm tới mình sau.
Biến din này tuy không đầy một chớp mắt, nhưng nếu người sử kiếm là tay đại cao thủ thì có thể lợi dụng thời gian chớp nhoáng đó để đả thương địch mà mình không việc gì.
Phong Bất Bình cũng là tay kiếm thuật đúng vào hạng nhất hiện nay ít người bì kịp. Lão tưởng nhát kiếm của mình địch nhân khó lòng tránh khỏi. Ngờ đâu đối phương lại xoay tay thuận đà nhằm đâm vào rốn lão. Trước chiêu số hiểm nghèo, lập tức lão thu chiêu lùi lại được ngay.
Phong Bất Bình hít một hơi chân khí rồi phóng ra bẩy chiêu theo thế liên hoàn, chiêu nào cũng nhanh như điện chớp, mạnh như vũ bão.
Lệnh Hồ Xung thấy thế kiếm của đối phương cực kỳ lợi hại, biết mình không sao chống nổi, liền đâm liều không nghĩ gì tới sống chết nữa, hắn liền nghĩ đến những chiêu kiếm mà Phong Thanh Dương đã chỉ điểm cho. Cũng có lúc hắn nhớ tới những chiêu kiếm khắc vào vách đá trong hậu động trên ngọn núi sám hối, hắn thuận tay phóng ra để đối phó với Phong Bất Bình.
Mới trong khoảng khắc, hai bên đã chiết giải ngoài 70 chiêu mà thủy chung kiếm hai bên chưa đụng nhau lần nào.
Những người đúng ngoài theo dõi thấy kiếm pháp tuyệt diệu về cả công lẫn thủ của hai người đều đứng ngây ra nhìn, trong bụng không khỏi ngấm ngầm thán phục. Ai cũng thấy hơi thở Lệnh Hồ Xung có vẻ trầm trọng, hiển nhiên khí lực khó lòng chống nổi, song những đường kiếm vẫn cực kỳ thần diệu và chiêu số man mác tựa hồ vô cùng vô tận, biến ảo khôn lường.
Phong Bất Bình ỷ vào sức mạnh, khi thấy chiêu thức khó lòng chống đỡ, lão cứ đâm tràn chém ẩu, vì lão biết rõ nội lực của đối phương không đấu nổi mình, thành ra có gặp quẫn bách, lão cũng giải thoát được.
Khách bàng quang có cả những danh thủ phái Võ Ðang. Họ thấy phép đánh của Phong Bất Bình đi vào chỗ bừa bãi thì trong lòng không khỏi lấy làm bất mãn.
Một vị đạo sĩ phái Thái Sơn lên tiếng:
- Ðồ nhi ở phe khí tông kiếm pháp rất tinh diệu, còn sư thúc ở phe kiếm tông thì nội lực lại cao cường. Sao lại có cảnh trái ngược này? Phải chăng phe khí tông và phe kiếm tông đã đi vào chỗ đảo điên?
Phong Bất Bình thẹn đỏ mặt lên. Lão múa tít thanh trường kiếm, thi triển những chiêu số như gió táp mưa sa. Một là lão nổi danh cao thủ đệ nhất phe kiếm tông phái Hoa Sơn, kiếm thuật quả nhiên phi thường. Hai là Lệnh Hồ Xung không còn nội lực để di chuyển thân hình, hắn phải gắng gượng mới đứng vững nên bỏ mất rất nhiều cơ hội tốt để thủ thắng. Ba là Lệnh Hồ Xung mới lần đầu sử dụng "Ðộc cô cửu kiếm" đã chạm trán ngay với đại địch, trong lòng không khỏi có ý khiếp sợ, kiếm pháp hắn lại chưa được thành thục nên hiệu lực giảm bớt đi rất nhiều. Vì những lẽ trên mà cuộc đấu kéo dài khá lâu vẫn chưa phân thắng bại.
Hai bên đấu hơn ba chục hiêu nữa, Lệnh Hồ Xung phát giác ra là mình tiện tay phóng tràn là đối phương lại khó lòng chống đỡ, chân tay luống cuống, cực kỳ vất vả. Còn những trường hợp ngẫu nhiên hắn sử dụng những kiếm chiêu theo kiếm pháp của phái Hoa Sơn, hoặc của những phái Tung Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn khắc trên vách đá trong hậu động lại là những lúc để cho Phong Bất Bình thừa cơ phản kích phá giải kiếm chiêu một cách dễ dàng. Có lần Phong Bất Bình khoa trường kiếm vạch thành ba đường cánh cung, suýt nữa chặt đứt cánh tay hắn, thật là nguy hiểm vô cùng!
Trong lúc nguy cấp, đột nhiên câu nói của Phong Thanh Dương lại văng vẳng bên tai:
- Kiếm pháp của ngươi chẳng có chiêu thức nào hết thì địch nhân còn phá vào đâu được? Kiếm pháp có đi đến chỗ vô chiêu thắng hữu chiêu mới là tuyệt đỉnh.
Lệnh Hồ Xung đã đấu với Phong Bất Bình đến ngoài trăm chiêu. Những chiêu thức tinh diệu về "Ðộc cô cửu kiếm" hắn lĩnh hội mỗi lúc một nhiều thêm. Bất luận Phong Bất Bình phóng ra những chiêu kiếm lợi hại đến đâu, hắn cũng thấy ngay chỗ sơ hở và thuận tay phản kích bắt buộc lão phải quay về phòng thủ.
Ðấu thêm một lúc nữa Lệnh Hồ Xung lại tăng thêm phần tự tin. Ðột nhiên hắn nhớ tới yếu quyết "Vô chiêu thắng hữu chiêu", hắn thở phào một cái đua thanh kiếm chênh chếch phóng ra.
Nhát kiếm này chẳng vào chiêu thức nào hết. Nó cũng không phải là "Phá kiếm thức" trong phép "Ðộc cô cửu kiếm".
Phong Bất Bình ngẩn người ra tự hỏi:
- Chiêu thức gì mà kỳ vậy?
Vì lão không hiểu chiêu thức của đối phương nên không phá giải được. Lão đành múa tít thanh trường kiếm để hộ vệ thượng bàn. Nhưng Lệnh Hồ Xung phóng kiếm ra đã không có hướng nhất định thì động tác tùy cơ ứng biến. Ðối phương đã hộ vệ thượng bàn, mũi kiếm của hắn rung lên một cái liền nhằm đâm vào sau lưng.
Phong Bất Bình không ngờ đối phương biến chiêu kỳ dị như vậy. Lão kinh hãi vội nhảy lùi về phía sau ba bước.
Lệnh Hồ Xung không có nội lực mà nhảy nhót rượt theo. Hắn tỷ đấu đã lâu dù không động đến nội lực, song phải cầm kiếm đã tốn khá nhiều hơi sức. Bất giác hắn đặt tay kiếm xuống trước ngực mà thở hồng hộc.
Phong Bất Bình không thấy đối phưong truy kích khi nào lão chịu dừng tay. Tiện đà lão phóng kiếm veo véo bốn nhát nhằm đâm vào ngực, bụng, lưng, vai Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung rung tay một cái, mũi kiếm lại nhằm đâm vào mi mắt bên trái Phong Bất Bình.
Phong Bất Bình hốt hoảng la lên một tiếng, nhảy lùi lại ba bước.
Một vị nữ ni đứng tuổi phái Hằng Sơn lên tiếng:
- Quái lạ! Quái lạ! Kiếm pháp của vị cư sĩ này thật khiến cho người ta phải bội phục!
Vị cư sĩ mà mụ nói đây không phải là Phong Bất Bình mà trỏ vào Lệnh Hồ Xung.
Phong Bất Bình nghe nữ ni nói vậy thì bụng bảo dạ:
- Mình là trưởng bối phe kiếm tông phái Hoa Sơn mưu đồ đoạt chức chưởng môn mà lại thua một tên đồ đệ phe khí tông thì cái hy vọng mình ôm ấp bấy lâu nay phải tan thành mây khói, và mình phải tìm vào thâm sơn cùng cốc mà ẩn náu, có lý đâu còn chường mặt ra chốn giang hồ cho bạn hữu võ lâm mỉa mai.
Nghĩ tới đây, lão la thầm:
- Sự đã đến nỗi này, ta còn dấu diếm làm chi nữa?
Phong Bất Bình bỗng ngửa mặt trông trời hú lên một tiếng, lao người chênh chếch đi, hươi trường kiếm lia ngang chém dọc thần tốc phi thường. Lão phóng năm sáu chiêu liền. Kiếm phong rít lên veo véo.
Nguyên thế kiếm này kêu bằng "Cuồng phong khoái kiếm" mà lão đã tự sáng chế ra hồi ẩn cư 15 năm ở trên núi và lão rất lấy làm đắc ý.
Phong Bất Bình hoài bão chí lớn, hắn định tâm bước đầu là đoạt lấy chức chưởng môn phái Hoa Sơn làm bàn đạp để tiến tới chưởng môn Ngũ nhạc kiếm phái. Ðó là mục đích chính yếu mà lão sáng chế phép "Cuồng phong khoái kiếm" với 108 thức. Lão định giữ bí mật kiếm pháp này, không muốn hở cho ai biết. Vì một khi tuyệt nghệ lộ rồi, sau gặp tay đại cao thủ thì người ta đã biết cách đề phòng còn đưa ra một cách đột ngột để thủ thắng thế nào được? Nhưng lúc này lão ở vào thế cưỡi hổ, nếu không đả bại được Lệnh Hồ Xung thì còn chi là thể diện? Gặp trường hợp bất đắc dĩ không còn cách gì khác lão đành thi triển phép "Cuồng phong khoái kiếm".
Phép "Cuồng phong khoái kiếm" quả nhiên uy lực phi thường. Ðầu mũi kiếm phát ra một luồng kình khí ghê gớm mỗi lúc một lan rộng. Những người đứng ngoài theo dõi cuộc đấu đã thấy mặt mũi, chân tay bị kiếm phong quạt tới vừa đau vừa rát chẳng khác gì bị dao cứa. Ai nấy không tự chủ được phải lùi dần về phía sau khiến vòng vây mỗi lúc một rộng thêm ra. Không chừng chiếm cứ một khoảng đất trống đến bốn năm trượng vuông.
Lúc này các cao thủ bậc nhất các phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn cũng không dám khinh thường Phong Bất Bình như trước nữa. Ai nấy đều nghĩ bụng:
- Kiếm pháp này chẳng những chiêu số tinh kỳ mà khí thế cũng vô cùng lợi hại. Thật là một thế không chỉ dùng toàn kiếm chiêu để thủ thắng. Thân thủ lão ta đã đến thế này thì làm chưởng môn phái Hoa Sơn rất xứng đáng.
Những người cưỡi ngựa cầm đuốc đang cháy bao nhiêu ngọn lửa đều bị kiếm khí của Phong Bất Bình thổi lướt ra phía ngoài. Tiếng gió trên thanh kiếm lão phát ra mỗi lúc một mạnh.
Nếu dùng nội lực để tỷ đấu với Phong Bất Bình, Lệnh Hồ Xung nhất định không thể nào thắng được vì lão đã lăn lộn mười mấy năm trong những tình thế hiểm nghèo.
Phái Hoa Sơn chỉ có "Tử hà thần công" của Nhạc Bất Quần là đủ đối phó với phép "Cuồng phong khoái kiếm" của lão trong những chiêu kiếm trong gió táp mưa sa. May ở chỗ lúc này Lệnh Hồ Xung không còn một chút nội lực nào, có điều khi Phong Bất Bình phóng kiếm đâm tới, hắn thuận tay gạt được kiếm của lão. Chiêu kiếm của Phong Bất Bình dù lợi hại đến đâu cũng không ảnh hưởng tới nội lực của hắn.
Mọi người đứng bên theo dõi mắt thấy Lệnh Hồ Xung tựa hồ một chiếc thuyền nhỏ cưỡi trên làn sóng dữ. Từng đợt sóng lớn bằng trái núi xô tới con thuyền. Con thuyền tùy theo ngọn sóng mà lên cao hay xuống thấp, thủy chung vẫn không bị chìm đắm.
Phong Bất Bình càng công kích mãnh liệt hơn, Lệnh Hồ Xung càng lĩnh hội được ý nghĩa tinh vi về môn kiếm học mà Phong Thanh Dương đã chỉ điểm cho. Lúc hắn bắt đầu học "Ðộc cô cửu kiếm" coi Ðiền Bá Quang là một đối thủ ghê gớm. Thực ra đao pháp của Ðiền Bá Quang đã nổi tiếng trong võ lâm, nhưng so với Phong Bất Bình thì chưa vào đâu. Lúc này hắn đấu kiếm với một tay cao thủ hạng nhất trong võ lâm mà đối phương lại phát huy những sở trường đến độ chót.
Ta nên biết uy lực của "Ðộc cô cửu kiếm" đánh với đối phương càng mãnh liệt bao nhiêu càng tuyệt diệu bấy nhiêu, chả thế mà hồi Ðộc cô cầu bại tuổi đã già mà vẫn không một ai chống nổi lấy mười chiêu của lão. Kiếm pháp tinh diệu này đem đối phó với một tay tầm thường thì chẳng khác gì giết gà lại dùng đến dao mổ trâu.
Phép biến hóa về "Ðộc cô cửu kiếm" thực là phức tạp tất nhiên Lệnh Hồ Xung chưa học được hoàn toàn, mà du cho có học được hoàn toàn đi nữa thì cũng chưa thể vận dụng theo ý muốn về những điểm tinh diệu của nó.
Phong Bất Bình trong khoảnh khắc đã sử hết 108 chiêu thức trong phép "Cuồng phong khoái kiếm" mà thủy chung vẫn chẳng làm gì được Lệnh Hồ Xung thì trong lòng cực kỳ xao xuyến, nóng nẩy, lão quát tháo om sòm nào đâm nào chém, tấn công như vũ bão.
Lệnh Hồ Xung huy động trường kiếm vang lên bốn tiếng xẹt! xẹt! xẹt! xẹt!. Phong Bất Bình bị trúng bốn nhát kiếm vào hai tay, hai chân.
Choang! Thanh trường kiếm của lão rớt xuống đất.
Lệnh Hồ Xung một là không muốn đả thương đối phương hai là cánh tay không còn nội lực, nên lão bị thương rất nhẹ.
Phong Bất Bình tuy là bị thương không lấy gì làm trầm trọng, song địa vị lão như vậy chẳng lẽ đã bị thất bại mà còn đánh nữa. Sắc mặt lợt lạt, lão than:
- Hỏng rồi! Hỏng rồi!
Ðoạn quay lại nhìn Tả Phi Anh chắp tay nói:
- Tả đại công tử, tại hạ xin gửi lời công tử về thưa với lệnh tôn là tại hạ rất cảm kích tấm tình lòng của lão nhân gia nhưng... tài nghệ mình không bằng người, chẳng còn mặt mũi nào ...., chẳng còn mặt mũi nào ......
Rồi lão nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, chắp tay thi lễ rồi băng mình chạy đi.
Lão chạy được mười mấy bước đột nhiên dừng lại lớn tiếng hỏi:
- Chàng thiếu niên kia! Kiếm pháp các hạ thiệt là giỏi! Tại hạ chịu thua rồi, nhưng xem ra thì Nhạc Bất Quần cũng chưa bằng các hạ. Vậy tôn tính đại danh các hạ là gì? Vị cao nhân nào đã truyền thụ kiếm pháp cho các hạ? Phong Bất Bình này muốn biết rõ để mà tâm phục.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ là Lệnh Hồ Xung đại đệ tử dưới trướng ân sư Nhạc tiên sinh. Kiếm pháp nhỏ mọn đó may mà thắng được nửa chiêu có chi là đáng kể?
Phong Bất Bình buông một tiếng thở dài đầy vẻ thê lương ảo não rồi từ từ mất hút vào bóng đêm.
Tả Phi Anh cùng Thang Anh Ngạc đưa mắt nhìn nhau nghĩ bụng:
- Kiếm pháp của mình khó lòng địch nổi Phong Bất Bình thì dĩ nhiên không phải là đối thủ của Lệnh Hồ Xung. Giả tỷ phe mình ùa lại đánh tới tấp thì có thể giết được gã tức khắc. Nhưng những tay hảo thủ có mặt tại đây chắc chẳng đời nào chịu hành động đê hèn như vậy.
Hai người tâm ý hiểu nhau gật đầu mấy cái. Tả Phi Anh liền dõng dạc tuyên bố:
- Lệnh Hồ huynh! Kiếm pháp của các hạ rất cao minh khiến cho tại hạ được mở rộng tầm mắt.
Sau này chúng ta có ngày tái hội.
Thang Anh Ngạc cũng lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi!
Hắn vẫy tay một cái rồi cho ngựa quay đầu.
Tả Phi Anh thúc ngựa chạy trước, mọi người khác cũng phi ngựa theo sau.
Chỉ trong khoảng khắc đoàn người ngựa đã chìm vào bóng trong tối tiếng vó ngựa mỗi lúc một xa.
Bảo Bất Khí giật nảy mình lên. Lão không ngờ một gã thiếu niên bùn đất đầy mình mà lại phóng chiêu này một cách đột ngột. Trong lúc cấp bách, lão liền nằm xuống đất lăn đi mấy vòng ra xa ngoài một trượng rồi nhảy vọt lên mới tránh khỏi chiêu kiếm hiểm độc, nhưng cũng phải một phen hú vía.
Mọi người đứng bàng quan nhìn Bảo Bất Khí tránh chiêu kiếm coi rất thảm hại. Ðầu óc, mặt mũi, chân tay bùn dính nhơ nhớp. Thậm chí có người không nhịn được phải phì cười. Nhưng xét cho kỹ nếu không nằm xuống lăn đi thì chẳng còn diệu pháp nào khác để thoát khỏi chiêu kiếm độc địa.
Bảo Bất Khí nghe có tiếng cười mình thì vừa bẽ bàng vừa cáu giận, cả người lẫn kiếm nhảy xổ vào Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung trong lòng rất tỉnh táo, nghĩ thầm:
- Bữa nay ta không thể nào vận nội tức được, chỉ còn cách đem kiếm pháp của thái sư thúc tổ đã truyền thụ cho để phá giải mà thôi.
Tuyệt chiêu "Phá kiếm thức" về "Ðộc cô cửu kiếm" hắn đã rèn luyện rất thuần thục. Bao nhiêu cách chiết giải phức tạp hắn đã thuộc lòng.
Lệnh Hồ Xung thấy Bảo Bất Khí như con cọp điên khùng liều mạng nhảy tới, liền biết ngay chỗ sơ hở của đối phương. Hắn đưa mũi kiếm chênh chếch trỏ vào bụng dưới Bảo Bất Khí.
Giả tỷ là người khác mà gặp tư thế này của Bảo Bất Khí thì chẳng né tránh cũng vung kiếm lên gạt. Như vậy dù bụng dưới Bảo Bất Khí có trống nhưng cũng chẳng cần phải phòng thủ.
Ngờ đâu Lệnh Hồ Xung không né tránh mà cũng không đỡ gạt, chỉ đưa mũi kiếm chênh chếch chờ cho bụng dưới đối phương đâm vào.
Bảo Bất Khí vừa nhảy người lên, hai chân chưa chấm xuống đất đã trông thấy sự thất bại khó lòng cứu vãn. Trong lúc hoang mang, hắn hoảng hốt vung kiếm lên chém xuống thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung đã tiên liệu diễn biến này sẽ xảy ra. Hắn liền giơ tay phải lên. Thanh trường kiếm cũng đưa lên cao hai thước.
Lúc Bảo Bất Khí vung kiếm chém ra, lão chỉ chờ thanh kiếm của Lệnh Hồ Xung đụng vào rồi bất luận nội lực của đối phương mạnh hay yếu, lão cũng mượn đà nhảy vọt ra không ngờ Lệnh Hồ Xung gặp lúc khẩn yếu tối hậu này lại đưa mũi kiếm chếch lên một cách đột ngột, nên nhát kiếm của Bảo Bất Khí chém vào khoảng không. Người lão đang lơ lửng trên không, chẳng còn cách nào xoay sở được.
Miệng lão hét be be, để thắng mình gieo thắng xuống mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung.
Phong Bất Bình vội nhảy tung lên đưa tay ra toan nắm lấy sau lưng Bảo Bất Khí nhưng đã chậm mất rồi.
Bỗng nghe sột một tiếng. Mũi kiếm xuyên qua bả vai Bảo Bất Khí.
Phong Bất Bình chụp sểnh, liền rút kiếm chém vào sau gáy Lệnh Hồ Xung. Ðáng lý Lệnh Hồ Xung phải nhảy lùi về sau để tránh thế kiếm đồng thời thừa cơ phản kích, nhưng những luồng chân khí trong người hắn nhộn nhạo cả lên không phát huy chút nội lực nào thì nhảy về phía sau làm sao được?
Gặp lúc cấp bách, hắn đành xoay kiếm thi triển một chiêu thức trong phép "Ðộc cô cửu kiếm" nhằm đâm vào rốn Phong Bất Bình. Ðứng ngoài coi chiêu này tựa hồ là phép đánh liều mạng để hai bên cùng chết, nhưng cách xoay kiếm của hắn theo một bộ vị đặc biệt để đâm vào rốn địch nhân trước rồi mũi kiếm của đối phương mới đâm tới mình sau.
Biến din này tuy không đầy một chớp mắt, nhưng nếu người sử kiếm là tay đại cao thủ thì có thể lợi dụng thời gian chớp nhoáng đó để đả thương địch mà mình không việc gì.
Phong Bất Bình cũng là tay kiếm thuật đúng vào hạng nhất hiện nay ít người bì kịp. Lão tưởng nhát kiếm của mình địch nhân khó lòng tránh khỏi. Ngờ đâu đối phương lại xoay tay thuận đà nhằm đâm vào rốn lão. Trước chiêu số hiểm nghèo, lập tức lão thu chiêu lùi lại được ngay.
Phong Bất Bình hít một hơi chân khí rồi phóng ra bẩy chiêu theo thế liên hoàn, chiêu nào cũng nhanh như điện chớp, mạnh như vũ bão.
Lệnh Hồ Xung thấy thế kiếm của đối phương cực kỳ lợi hại, biết mình không sao chống nổi, liền đâm liều không nghĩ gì tới sống chết nữa, hắn liền nghĩ đến những chiêu kiếm mà Phong Thanh Dương đã chỉ điểm cho. Cũng có lúc hắn nhớ tới những chiêu kiếm khắc vào vách đá trong hậu động trên ngọn núi sám hối, hắn thuận tay phóng ra để đối phó với Phong Bất Bình.
Mới trong khoảng khắc, hai bên đã chiết giải ngoài 70 chiêu mà thủy chung kiếm hai bên chưa đụng nhau lần nào.
Những người đúng ngoài theo dõi thấy kiếm pháp tuyệt diệu về cả công lẫn thủ của hai người đều đứng ngây ra nhìn, trong bụng không khỏi ngấm ngầm thán phục. Ai cũng thấy hơi thở Lệnh Hồ Xung có vẻ trầm trọng, hiển nhiên khí lực khó lòng chống nổi, song những đường kiếm vẫn cực kỳ thần diệu và chiêu số man mác tựa hồ vô cùng vô tận, biến ảo khôn lường.
Phong Bất Bình ỷ vào sức mạnh, khi thấy chiêu thức khó lòng chống đỡ, lão cứ đâm tràn chém ẩu, vì lão biết rõ nội lực của đối phương không đấu nổi mình, thành ra có gặp quẫn bách, lão cũng giải thoát được.
Khách bàng quang có cả những danh thủ phái Võ Ðang. Họ thấy phép đánh của Phong Bất Bình đi vào chỗ bừa bãi thì trong lòng không khỏi lấy làm bất mãn.
Một vị đạo sĩ phái Thái Sơn lên tiếng:
- Ðồ nhi ở phe khí tông kiếm pháp rất tinh diệu, còn sư thúc ở phe kiếm tông thì nội lực lại cao cường. Sao lại có cảnh trái ngược này? Phải chăng phe khí tông và phe kiếm tông đã đi vào chỗ đảo điên?
Phong Bất Bình thẹn đỏ mặt lên. Lão múa tít thanh trường kiếm, thi triển những chiêu số như gió táp mưa sa. Một là lão nổi danh cao thủ đệ nhất phe kiếm tông phái Hoa Sơn, kiếm thuật quả nhiên phi thường. Hai là Lệnh Hồ Xung không còn nội lực để di chuyển thân hình, hắn phải gắng gượng mới đứng vững nên bỏ mất rất nhiều cơ hội tốt để thủ thắng. Ba là Lệnh Hồ Xung mới lần đầu sử dụng "Ðộc cô cửu kiếm" đã chạm trán ngay với đại địch, trong lòng không khỏi có ý khiếp sợ, kiếm pháp hắn lại chưa được thành thục nên hiệu lực giảm bớt đi rất nhiều. Vì những lẽ trên mà cuộc đấu kéo dài khá lâu vẫn chưa phân thắng bại.
Hai bên đấu hơn ba chục hiêu nữa, Lệnh Hồ Xung phát giác ra là mình tiện tay phóng tràn là đối phương lại khó lòng chống đỡ, chân tay luống cuống, cực kỳ vất vả. Còn những trường hợp ngẫu nhiên hắn sử dụng những kiếm chiêu theo kiếm pháp của phái Hoa Sơn, hoặc của những phái Tung Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn khắc trên vách đá trong hậu động lại là những lúc để cho Phong Bất Bình thừa cơ phản kích phá giải kiếm chiêu một cách dễ dàng. Có lần Phong Bất Bình khoa trường kiếm vạch thành ba đường cánh cung, suýt nữa chặt đứt cánh tay hắn, thật là nguy hiểm vô cùng!
Trong lúc nguy cấp, đột nhiên câu nói của Phong Thanh Dương lại văng vẳng bên tai:
- Kiếm pháp của ngươi chẳng có chiêu thức nào hết thì địch nhân còn phá vào đâu được? Kiếm pháp có đi đến chỗ vô chiêu thắng hữu chiêu mới là tuyệt đỉnh.
Lệnh Hồ Xung đã đấu với Phong Bất Bình đến ngoài trăm chiêu. Những chiêu thức tinh diệu về "Ðộc cô cửu kiếm" hắn lĩnh hội mỗi lúc một nhiều thêm. Bất luận Phong Bất Bình phóng ra những chiêu kiếm lợi hại đến đâu, hắn cũng thấy ngay chỗ sơ hở và thuận tay phản kích bắt buộc lão phải quay về phòng thủ.
Ðấu thêm một lúc nữa Lệnh Hồ Xung lại tăng thêm phần tự tin. Ðột nhiên hắn nhớ tới yếu quyết "Vô chiêu thắng hữu chiêu", hắn thở phào một cái đua thanh kiếm chênh chếch phóng ra.
Nhát kiếm này chẳng vào chiêu thức nào hết. Nó cũng không phải là "Phá kiếm thức" trong phép "Ðộc cô cửu kiếm".
Phong Bất Bình ngẩn người ra tự hỏi:
- Chiêu thức gì mà kỳ vậy?
Vì lão không hiểu chiêu thức của đối phương nên không phá giải được. Lão đành múa tít thanh trường kiếm để hộ vệ thượng bàn. Nhưng Lệnh Hồ Xung phóng kiếm ra đã không có hướng nhất định thì động tác tùy cơ ứng biến. Ðối phương đã hộ vệ thượng bàn, mũi kiếm của hắn rung lên một cái liền nhằm đâm vào sau lưng.
Phong Bất Bình không ngờ đối phương biến chiêu kỳ dị như vậy. Lão kinh hãi vội nhảy lùi về phía sau ba bước.
Lệnh Hồ Xung không có nội lực mà nhảy nhót rượt theo. Hắn tỷ đấu đã lâu dù không động đến nội lực, song phải cầm kiếm đã tốn khá nhiều hơi sức. Bất giác hắn đặt tay kiếm xuống trước ngực mà thở hồng hộc.
Phong Bất Bình không thấy đối phưong truy kích khi nào lão chịu dừng tay. Tiện đà lão phóng kiếm veo véo bốn nhát nhằm đâm vào ngực, bụng, lưng, vai Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung rung tay một cái, mũi kiếm lại nhằm đâm vào mi mắt bên trái Phong Bất Bình.
Phong Bất Bình hốt hoảng la lên một tiếng, nhảy lùi lại ba bước.
Một vị nữ ni đứng tuổi phái Hằng Sơn lên tiếng:
- Quái lạ! Quái lạ! Kiếm pháp của vị cư sĩ này thật khiến cho người ta phải bội phục!
Vị cư sĩ mà mụ nói đây không phải là Phong Bất Bình mà trỏ vào Lệnh Hồ Xung.
Phong Bất Bình nghe nữ ni nói vậy thì bụng bảo dạ:
- Mình là trưởng bối phe kiếm tông phái Hoa Sơn mưu đồ đoạt chức chưởng môn mà lại thua một tên đồ đệ phe khí tông thì cái hy vọng mình ôm ấp bấy lâu nay phải tan thành mây khói, và mình phải tìm vào thâm sơn cùng cốc mà ẩn náu, có lý đâu còn chường mặt ra chốn giang hồ cho bạn hữu võ lâm mỉa mai.
Nghĩ tới đây, lão la thầm:
- Sự đã đến nỗi này, ta còn dấu diếm làm chi nữa?
Phong Bất Bình bỗng ngửa mặt trông trời hú lên một tiếng, lao người chênh chếch đi, hươi trường kiếm lia ngang chém dọc thần tốc phi thường. Lão phóng năm sáu chiêu liền. Kiếm phong rít lên veo véo.
Nguyên thế kiếm này kêu bằng "Cuồng phong khoái kiếm" mà lão đã tự sáng chế ra hồi ẩn cư 15 năm ở trên núi và lão rất lấy làm đắc ý.
Phong Bất Bình hoài bão chí lớn, hắn định tâm bước đầu là đoạt lấy chức chưởng môn phái Hoa Sơn làm bàn đạp để tiến tới chưởng môn Ngũ nhạc kiếm phái. Ðó là mục đích chính yếu mà lão sáng chế phép "Cuồng phong khoái kiếm" với 108 thức. Lão định giữ bí mật kiếm pháp này, không muốn hở cho ai biết. Vì một khi tuyệt nghệ lộ rồi, sau gặp tay đại cao thủ thì người ta đã biết cách đề phòng còn đưa ra một cách đột ngột để thủ thắng thế nào được? Nhưng lúc này lão ở vào thế cưỡi hổ, nếu không đả bại được Lệnh Hồ Xung thì còn chi là thể diện? Gặp trường hợp bất đắc dĩ không còn cách gì khác lão đành thi triển phép "Cuồng phong khoái kiếm".
Phép "Cuồng phong khoái kiếm" quả nhiên uy lực phi thường. Ðầu mũi kiếm phát ra một luồng kình khí ghê gớm mỗi lúc một lan rộng. Những người đứng ngoài theo dõi cuộc đấu đã thấy mặt mũi, chân tay bị kiếm phong quạt tới vừa đau vừa rát chẳng khác gì bị dao cứa. Ai nấy không tự chủ được phải lùi dần về phía sau khiến vòng vây mỗi lúc một rộng thêm ra. Không chừng chiếm cứ một khoảng đất trống đến bốn năm trượng vuông.
Lúc này các cao thủ bậc nhất các phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn cũng không dám khinh thường Phong Bất Bình như trước nữa. Ai nấy đều nghĩ bụng:
- Kiếm pháp này chẳng những chiêu số tinh kỳ mà khí thế cũng vô cùng lợi hại. Thật là một thế không chỉ dùng toàn kiếm chiêu để thủ thắng. Thân thủ lão ta đã đến thế này thì làm chưởng môn phái Hoa Sơn rất xứng đáng.
Những người cưỡi ngựa cầm đuốc đang cháy bao nhiêu ngọn lửa đều bị kiếm khí của Phong Bất Bình thổi lướt ra phía ngoài. Tiếng gió trên thanh kiếm lão phát ra mỗi lúc một mạnh.
Nếu dùng nội lực để tỷ đấu với Phong Bất Bình, Lệnh Hồ Xung nhất định không thể nào thắng được vì lão đã lăn lộn mười mấy năm trong những tình thế hiểm nghèo.
Phái Hoa Sơn chỉ có "Tử hà thần công" của Nhạc Bất Quần là đủ đối phó với phép "Cuồng phong khoái kiếm" của lão trong những chiêu kiếm trong gió táp mưa sa. May ở chỗ lúc này Lệnh Hồ Xung không còn một chút nội lực nào, có điều khi Phong Bất Bình phóng kiếm đâm tới, hắn thuận tay gạt được kiếm của lão. Chiêu kiếm của Phong Bất Bình dù lợi hại đến đâu cũng không ảnh hưởng tới nội lực của hắn.
Mọi người đứng bên theo dõi mắt thấy Lệnh Hồ Xung tựa hồ một chiếc thuyền nhỏ cưỡi trên làn sóng dữ. Từng đợt sóng lớn bằng trái núi xô tới con thuyền. Con thuyền tùy theo ngọn sóng mà lên cao hay xuống thấp, thủy chung vẫn không bị chìm đắm.
Phong Bất Bình càng công kích mãnh liệt hơn, Lệnh Hồ Xung càng lĩnh hội được ý nghĩa tinh vi về môn kiếm học mà Phong Thanh Dương đã chỉ điểm cho. Lúc hắn bắt đầu học "Ðộc cô cửu kiếm" coi Ðiền Bá Quang là một đối thủ ghê gớm. Thực ra đao pháp của Ðiền Bá Quang đã nổi tiếng trong võ lâm, nhưng so với Phong Bất Bình thì chưa vào đâu. Lúc này hắn đấu kiếm với một tay cao thủ hạng nhất trong võ lâm mà đối phương lại phát huy những sở trường đến độ chót.
Ta nên biết uy lực của "Ðộc cô cửu kiếm" đánh với đối phương càng mãnh liệt bao nhiêu càng tuyệt diệu bấy nhiêu, chả thế mà hồi Ðộc cô cầu bại tuổi đã già mà vẫn không một ai chống nổi lấy mười chiêu của lão. Kiếm pháp tinh diệu này đem đối phó với một tay tầm thường thì chẳng khác gì giết gà lại dùng đến dao mổ trâu.
Phép biến hóa về "Ðộc cô cửu kiếm" thực là phức tạp tất nhiên Lệnh Hồ Xung chưa học được hoàn toàn, mà du cho có học được hoàn toàn đi nữa thì cũng chưa thể vận dụng theo ý muốn về những điểm tinh diệu của nó.
Phong Bất Bình trong khoảnh khắc đã sử hết 108 chiêu thức trong phép "Cuồng phong khoái kiếm" mà thủy chung vẫn chẳng làm gì được Lệnh Hồ Xung thì trong lòng cực kỳ xao xuyến, nóng nẩy, lão quát tháo om sòm nào đâm nào chém, tấn công như vũ bão.
Lệnh Hồ Xung huy động trường kiếm vang lên bốn tiếng xẹt! xẹt! xẹt! xẹt!. Phong Bất Bình bị trúng bốn nhát kiếm vào hai tay, hai chân.
Choang! Thanh trường kiếm của lão rớt xuống đất.
Lệnh Hồ Xung một là không muốn đả thương đối phương hai là cánh tay không còn nội lực, nên lão bị thương rất nhẹ.
Phong Bất Bình tuy là bị thương không lấy gì làm trầm trọng, song địa vị lão như vậy chẳng lẽ đã bị thất bại mà còn đánh nữa. Sắc mặt lợt lạt, lão than:
- Hỏng rồi! Hỏng rồi!
Ðoạn quay lại nhìn Tả Phi Anh chắp tay nói:
- Tả đại công tử, tại hạ xin gửi lời công tử về thưa với lệnh tôn là tại hạ rất cảm kích tấm tình lòng của lão nhân gia nhưng... tài nghệ mình không bằng người, chẳng còn mặt mũi nào ...., chẳng còn mặt mũi nào ......
Rồi lão nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, chắp tay thi lễ rồi băng mình chạy đi.
Lão chạy được mười mấy bước đột nhiên dừng lại lớn tiếng hỏi:
- Chàng thiếu niên kia! Kiếm pháp các hạ thiệt là giỏi! Tại hạ chịu thua rồi, nhưng xem ra thì Nhạc Bất Quần cũng chưa bằng các hạ. Vậy tôn tính đại danh các hạ là gì? Vị cao nhân nào đã truyền thụ kiếm pháp cho các hạ? Phong Bất Bình này muốn biết rõ để mà tâm phục.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ là Lệnh Hồ Xung đại đệ tử dưới trướng ân sư Nhạc tiên sinh. Kiếm pháp nhỏ mọn đó may mà thắng được nửa chiêu có chi là đáng kể?
Phong Bất Bình buông một tiếng thở dài đầy vẻ thê lương ảo não rồi từ từ mất hút vào bóng đêm.
Tả Phi Anh cùng Thang Anh Ngạc đưa mắt nhìn nhau nghĩ bụng:
- Kiếm pháp của mình khó lòng địch nổi Phong Bất Bình thì dĩ nhiên không phải là đối thủ của Lệnh Hồ Xung. Giả tỷ phe mình ùa lại đánh tới tấp thì có thể giết được gã tức khắc. Nhưng những tay hảo thủ có mặt tại đây chắc chẳng đời nào chịu hành động đê hèn như vậy.
Hai người tâm ý hiểu nhau gật đầu mấy cái. Tả Phi Anh liền dõng dạc tuyên bố:
- Lệnh Hồ huynh! Kiếm pháp của các hạ rất cao minh khiến cho tại hạ được mở rộng tầm mắt.
Sau này chúng ta có ngày tái hội.
Thang Anh Ngạc cũng lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi!
Hắn vẫy tay một cái rồi cho ngựa quay đầu.
Tả Phi Anh thúc ngựa chạy trước, mọi người khác cũng phi ngựa theo sau.
Chỉ trong khoảng khắc đoàn người ngựa đã chìm vào bóng trong tối tiếng vó ngựa mỗi lúc một xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.