Chương 31: Nếu có điểm vô cùng
Chanh ngọt
17/12/2015
“Trình sư muội!”
Hoàng Dung đẩy cửa phòng đi vào. Trời tối, trong phòng lại không chong
đèn, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu vào phòng từ cửa sổ. Soi gọi nữa
gương mặt nhợt nhạt của 1 người. Người đó khi nghe tiếng gọi thì ngẩn
đầu nhìn lên, nhưng đôi mắt vô thần.
“Trình sư muội, ta mang đồ ăn đến cho sư muội đây.” Hoàng Dung bước vào, đặt mâm thức ăn lên bàn, lấy mòi lửa ra chong đèn, nhất thời căn phòng sáng rõ.
Tôi ngơ ngác nhìn ngọn đèn phát sáng lập lòe trước mắt. Tại sao lại chói mắt đến như vậy, chói mắt đến nỗi khiến mắt tôi đau xót, nước mắt cũng chảy ra rồi.
“Tắt đèn đi, chói mắt quá!” Tôi lên tiếng, nhưng không ngờ tới giọng mình đã khẳn đặc tự lúc nào. Thật là khó nghe chết được, tốt nhất là không nên nói chuyện nữa thì hơn.
“Trình sư muội, người chết thì cũng đã chết rồi. Sư muội không cần tự đày đọa bản thân mình như vậy, nếu Phùng sư huynh biết, chắc chắn sẽ không vui đâu.”
“Đã chết rồi, thì làm sao mà biết vui hay buồn.”
“Trình sư muội…”
“Muội không sao, chỉ là muốn ở 1 mình suy nghĩ 1 số chuyện mà thôi.”
“Vậy ta ra ngoài trước, nếu có chuyện gì cứ gọi ta.” Hoàng Dung nói rồi xoay lưng đi ra ngoài. Bỗng nghe “cạch” 1 tiếng nhẹ trên mái nhà, mặt hơi biến sắc, tay trái phẩy tắt ngọn nến trong phòng.
Cả căn phòng lại chìm vào bóng tối. Lúc này 1 giọng nam tử trẻ tuổi vang lên: “Tại hạ đến không có ác ý, chỉ đến gửi thư. Xin Hoàng bang chủ không cần đề phòng.” Nói rồi 1 bóng người nhẹ nhàng đáp xuống sân trước cửa phòng.
Hoàng Dung: “Phải xem người tới là ai thì ta mới biết có nên đề phòng hay không?”
Hoắc Đô ôm quyền nói: “Xin hãy chuyển thư này cho Quách Tĩnh Quách đại hiệp.”
Hoàng Dung bước ra ngoài, đưa tay về phía Hoắc Đô, nói: “Được, đưa thư cho ta.”
Hoắc Đô không đưa phong thư cho Hoàng Dung mà nhìn chằm chằm vào trong căn phòng tối, mày nhíu chặt, sau cười nhạt, nói: “Đây là lễ đối đãi khách của Nam triều sao? Tại hạ đến đưa thư, ít nhất Hoàng bang chủ cũng nên mời vào trong phòng uống ly trà chứ?”
Hoàng Dung cười khẩy: “Lễ tiết Nam triều tùy người mà tiếp. Đối với loại khách không mời mà đến thì không cần giữ lễ.”
Hoắc Đô: “Nếu đã vậy, xin mời Hoàng bang chủ vào trong mời Trình cô nương ra đây. Tại hạ có chuyện muốn nói với nàng ấy.”
Hoàng Dung: “Trình sư muội của ta thì có chuyện gì để nói với thác tử các ngươi kia chứ?”
Hoắc Đô đứng nhìn chằm chằm vào trong phòng, nhưng bên trong tối đen, hắn cơ bản không thể thấy được bất cứ gì bên trong, trong lòng lại càng sốt ruột, đoạn đi tới, định xông vào phòng.
Nhưng Hoàng Dung chặn trước cửa phòng, chỉa cây gậy trúc tới trước mặt Hoắc Đô, không cho hắn tiến vào.
Hoắc Đô bị bức phải nhảy lùi lại, mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, bức thư cũng không còn trên tay, thì ra Hoàng Dung đã dùng đầu gậy khuề dính phong thư. “Ta chỉ là muốn vào phòng uống 1 ly trà, rồi sẽ đi. Chẳng lẽ chỉ có thế mà Hoàng bang chủ cũng làm khó.”
Hoàng Dung: “Trà của phủ chúng ta, há có thể mời ngươi uống. Thư đã đưa, mời đi cho, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Bỗng từ trong phòng 1 cái ấm trà bay ra. Nước trà nóng bỏng vừa mới pha từ trong bình qua vòi bay nhanh ra sân. Hoắc Đô nhanh chóng cầm thiết quạt cản lại, nhảy qua 1 bên tránh né. Nhưng cũng có 1 ít nước bắn trúng vào tay, khiến nơi đó bị bỏng ửng đỏ cả lên.
Hoàng Dung nhân lúc Hoắc Đô còn đang chật vật, vung gậy trúc, thi triển tự quyết chữ “bạn” trong “Đả cẩu bổng pháp”, giật 1 cái làm cho Hoắc Đô ngã xuống. Hắn bật ngay dậy, nhưng Đả cẩu bổng lại khoèo 1 cái nữa, ngã xuống đất. Lần này ngã khá nặng, Hoắc Đô vốn đã bị thương khi ngăn cản Kim Luân pháp vương. Nay lại ngã lên ngã xuống thế này, thân thể không chịu nổi, phun ra máu tươi.
Hắn chật vật bò dậy từ trên đất, mắt vẫn nhìn vào bên trong phòng. Giận dữ, quát to: “Tiểu Trình, nàng mau ra đây, nàng nghĩ có thể trốn được ta sao?”
Lúc này huynh đệ họ Võ nghe tiếng chạy tới. Hoàng Dung liền quát: “Bắt tên tiểu tặc này lại cho ta.” Huynh đệ họ Võ liền sấn tới, đè Hoắc Đô nằm gạp trên đất.
Đột nhiên 1 bóng đen từ trong phòng bay ra, điểm nhanh vào huyệt đạo của huynh đệ họ Võ, rồi túm lấy Hoắc Đô phi thân đi mất.
Tôi mang theo Hoắc Đô tới 1 khu rừng ngoài thành Tương Dương, cách nơi đóng quân của quân Mông Cổ vài dặm. Đặt hắn ngồi dựa vào thân cây, đang định xoay đi thì tay lại bị hắn nắm lại. Hoắc Đô mặt dù sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, nhưng lại cười hết sức rạng rỡ, nói: “Ta biết nàng nhất định sẽ ra gặp ta mà.”
Tôi ngồi xuống trước mặt hắn cười nói: “Hoắc Đô, ngươi có biết không, gương mặt của ngươi rất đẹp, cho đến tận bây giờ ta cũng không thể trơ mắt nhìn 1 người đẹp như ngươi chết đi. Có phải đáng buồn cười lắm không?”
“Bởi vì trong lòng nàng có ta, cho nên mới không nỡ nhìn thấy ta chết.” Hoắc Đô cười nói, kéo lấy tôi ôm vào lòng.
Tôi mặc cho hắn ôm, cũng đưa tay ôm lấy hắn, đầu rút vào ngực hắn, như 1 tiểu cô nương nép vào lòng tình lang, thỏ thẻ nói: “Hoắc Đô, ngươi biết không, trước đây ta tự mê hoặc mình rằng, thế giới này chỉ là 1 giấc mơ. Còn các ngươi chỉ là những nhân vật trong mơ, nên ta không cần phải đặt tình cảm thật vào, cứ vui chơi thỏa thích trong giấc mơ dài này, bởi vì… Đến 1 lúc nào đó ta sẽ tĩnh lại. Nhưng mà, khi ta ôm ta thân thể đầy máu của Phùng sư huynh trong lòng, ta mới biết được, thì ra ta không nằm mơ. Tất cả đều là thật.”
“Nàng nói linh tinh cái gì?”
“Hoắc Đô, ta là người Đại Tống.”
“Vậy thì đã sao?”
“Ta vốn dĩ không phải là người của thế giới này, ta ở 1 nơi rất xa rất xa. Cho nên trước đây đối với ta, người Tống hay người Mông Cổ đều như nhau cả. Nhưng trước lúc Phùng sư huynh chết, huynh ấy nói, ta là người Đại Tống, cho nên ta là người Đại Tống.”
“Nàng im miệng lại cho ta! Dù cho nàng là người Tống hay Mông Cổ, ta cũng không cho phép nàng rời xa ta.”
“Hoắc Đô, ngươi yêu ta sao?”
“Tiểu Trình, nàng…”
“Ngươi đừng yêu ta. Bởi vì… ta không thể yêu đồ đệ của kẻ thù. Ta không có năng lực giết chết Kim Luân pháp vương. Nhưng mà… không có nghĩa ta sẽ cùng đồ đệ của kẻ giết chết Phùng sư huynh, chàng chàng thiếp thiếp. Mà ngươi lại còn là 1 người Mông Cổ.”
“Tiểu Trình! Ta nói rồi, ta không cho phép nàng rời xa ta, nàng có nghe không?” Hoắc Đô ôm tôi thật chặt vào lòng, như muốn khảm sâu tôi vào trong cơ thể hắn.
“Hoắc Đô, gặp được ngươi, cùng ngươi dây dưa những ngày qua ta rất vui. Nhưng giờ thì… Tạm biệt!”
“Tiểu Trình!” Tiếng Hoắc Đô vang vọng trong rừng cây, khiến lũ chim muông hoảng sợ bay tán loạn.
Tôi và Hoắc Đô hiện tại như hai đường thẳng song song, mãi mãi không có giao điểm, nếu có chỉ có thể là điểm vô cùng.
“Trình sư muội, ta mang đồ ăn đến cho sư muội đây.” Hoàng Dung bước vào, đặt mâm thức ăn lên bàn, lấy mòi lửa ra chong đèn, nhất thời căn phòng sáng rõ.
Tôi ngơ ngác nhìn ngọn đèn phát sáng lập lòe trước mắt. Tại sao lại chói mắt đến như vậy, chói mắt đến nỗi khiến mắt tôi đau xót, nước mắt cũng chảy ra rồi.
“Tắt đèn đi, chói mắt quá!” Tôi lên tiếng, nhưng không ngờ tới giọng mình đã khẳn đặc tự lúc nào. Thật là khó nghe chết được, tốt nhất là không nên nói chuyện nữa thì hơn.
“Trình sư muội, người chết thì cũng đã chết rồi. Sư muội không cần tự đày đọa bản thân mình như vậy, nếu Phùng sư huynh biết, chắc chắn sẽ không vui đâu.”
“Đã chết rồi, thì làm sao mà biết vui hay buồn.”
“Trình sư muội…”
“Muội không sao, chỉ là muốn ở 1 mình suy nghĩ 1 số chuyện mà thôi.”
“Vậy ta ra ngoài trước, nếu có chuyện gì cứ gọi ta.” Hoàng Dung nói rồi xoay lưng đi ra ngoài. Bỗng nghe “cạch” 1 tiếng nhẹ trên mái nhà, mặt hơi biến sắc, tay trái phẩy tắt ngọn nến trong phòng.
Cả căn phòng lại chìm vào bóng tối. Lúc này 1 giọng nam tử trẻ tuổi vang lên: “Tại hạ đến không có ác ý, chỉ đến gửi thư. Xin Hoàng bang chủ không cần đề phòng.” Nói rồi 1 bóng người nhẹ nhàng đáp xuống sân trước cửa phòng.
Hoàng Dung: “Phải xem người tới là ai thì ta mới biết có nên đề phòng hay không?”
Hoắc Đô ôm quyền nói: “Xin hãy chuyển thư này cho Quách Tĩnh Quách đại hiệp.”
Hoàng Dung bước ra ngoài, đưa tay về phía Hoắc Đô, nói: “Được, đưa thư cho ta.”
Hoắc Đô không đưa phong thư cho Hoàng Dung mà nhìn chằm chằm vào trong căn phòng tối, mày nhíu chặt, sau cười nhạt, nói: “Đây là lễ đối đãi khách của Nam triều sao? Tại hạ đến đưa thư, ít nhất Hoàng bang chủ cũng nên mời vào trong phòng uống ly trà chứ?”
Hoàng Dung cười khẩy: “Lễ tiết Nam triều tùy người mà tiếp. Đối với loại khách không mời mà đến thì không cần giữ lễ.”
Hoắc Đô: “Nếu đã vậy, xin mời Hoàng bang chủ vào trong mời Trình cô nương ra đây. Tại hạ có chuyện muốn nói với nàng ấy.”
Hoàng Dung: “Trình sư muội của ta thì có chuyện gì để nói với thác tử các ngươi kia chứ?”
Hoắc Đô đứng nhìn chằm chằm vào trong phòng, nhưng bên trong tối đen, hắn cơ bản không thể thấy được bất cứ gì bên trong, trong lòng lại càng sốt ruột, đoạn đi tới, định xông vào phòng.
Nhưng Hoàng Dung chặn trước cửa phòng, chỉa cây gậy trúc tới trước mặt Hoắc Đô, không cho hắn tiến vào.
Hoắc Đô bị bức phải nhảy lùi lại, mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, bức thư cũng không còn trên tay, thì ra Hoàng Dung đã dùng đầu gậy khuề dính phong thư. “Ta chỉ là muốn vào phòng uống 1 ly trà, rồi sẽ đi. Chẳng lẽ chỉ có thế mà Hoàng bang chủ cũng làm khó.”
Hoàng Dung: “Trà của phủ chúng ta, há có thể mời ngươi uống. Thư đã đưa, mời đi cho, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Bỗng từ trong phòng 1 cái ấm trà bay ra. Nước trà nóng bỏng vừa mới pha từ trong bình qua vòi bay nhanh ra sân. Hoắc Đô nhanh chóng cầm thiết quạt cản lại, nhảy qua 1 bên tránh né. Nhưng cũng có 1 ít nước bắn trúng vào tay, khiến nơi đó bị bỏng ửng đỏ cả lên.
Hoàng Dung nhân lúc Hoắc Đô còn đang chật vật, vung gậy trúc, thi triển tự quyết chữ “bạn” trong “Đả cẩu bổng pháp”, giật 1 cái làm cho Hoắc Đô ngã xuống. Hắn bật ngay dậy, nhưng Đả cẩu bổng lại khoèo 1 cái nữa, ngã xuống đất. Lần này ngã khá nặng, Hoắc Đô vốn đã bị thương khi ngăn cản Kim Luân pháp vương. Nay lại ngã lên ngã xuống thế này, thân thể không chịu nổi, phun ra máu tươi.
Hắn chật vật bò dậy từ trên đất, mắt vẫn nhìn vào bên trong phòng. Giận dữ, quát to: “Tiểu Trình, nàng mau ra đây, nàng nghĩ có thể trốn được ta sao?”
Lúc này huynh đệ họ Võ nghe tiếng chạy tới. Hoàng Dung liền quát: “Bắt tên tiểu tặc này lại cho ta.” Huynh đệ họ Võ liền sấn tới, đè Hoắc Đô nằm gạp trên đất.
Đột nhiên 1 bóng đen từ trong phòng bay ra, điểm nhanh vào huyệt đạo của huynh đệ họ Võ, rồi túm lấy Hoắc Đô phi thân đi mất.
Tôi mang theo Hoắc Đô tới 1 khu rừng ngoài thành Tương Dương, cách nơi đóng quân của quân Mông Cổ vài dặm. Đặt hắn ngồi dựa vào thân cây, đang định xoay đi thì tay lại bị hắn nắm lại. Hoắc Đô mặt dù sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, nhưng lại cười hết sức rạng rỡ, nói: “Ta biết nàng nhất định sẽ ra gặp ta mà.”
Tôi ngồi xuống trước mặt hắn cười nói: “Hoắc Đô, ngươi có biết không, gương mặt của ngươi rất đẹp, cho đến tận bây giờ ta cũng không thể trơ mắt nhìn 1 người đẹp như ngươi chết đi. Có phải đáng buồn cười lắm không?”
“Bởi vì trong lòng nàng có ta, cho nên mới không nỡ nhìn thấy ta chết.” Hoắc Đô cười nói, kéo lấy tôi ôm vào lòng.
Tôi mặc cho hắn ôm, cũng đưa tay ôm lấy hắn, đầu rút vào ngực hắn, như 1 tiểu cô nương nép vào lòng tình lang, thỏ thẻ nói: “Hoắc Đô, ngươi biết không, trước đây ta tự mê hoặc mình rằng, thế giới này chỉ là 1 giấc mơ. Còn các ngươi chỉ là những nhân vật trong mơ, nên ta không cần phải đặt tình cảm thật vào, cứ vui chơi thỏa thích trong giấc mơ dài này, bởi vì… Đến 1 lúc nào đó ta sẽ tĩnh lại. Nhưng mà, khi ta ôm ta thân thể đầy máu của Phùng sư huynh trong lòng, ta mới biết được, thì ra ta không nằm mơ. Tất cả đều là thật.”
“Nàng nói linh tinh cái gì?”
“Hoắc Đô, ta là người Đại Tống.”
“Vậy thì đã sao?”
“Ta vốn dĩ không phải là người của thế giới này, ta ở 1 nơi rất xa rất xa. Cho nên trước đây đối với ta, người Tống hay người Mông Cổ đều như nhau cả. Nhưng trước lúc Phùng sư huynh chết, huynh ấy nói, ta là người Đại Tống, cho nên ta là người Đại Tống.”
“Nàng im miệng lại cho ta! Dù cho nàng là người Tống hay Mông Cổ, ta cũng không cho phép nàng rời xa ta.”
“Hoắc Đô, ngươi yêu ta sao?”
“Tiểu Trình, nàng…”
“Ngươi đừng yêu ta. Bởi vì… ta không thể yêu đồ đệ của kẻ thù. Ta không có năng lực giết chết Kim Luân pháp vương. Nhưng mà… không có nghĩa ta sẽ cùng đồ đệ của kẻ giết chết Phùng sư huynh, chàng chàng thiếp thiếp. Mà ngươi lại còn là 1 người Mông Cổ.”
“Tiểu Trình! Ta nói rồi, ta không cho phép nàng rời xa ta, nàng có nghe không?” Hoắc Đô ôm tôi thật chặt vào lòng, như muốn khảm sâu tôi vào trong cơ thể hắn.
“Hoắc Đô, gặp được ngươi, cùng ngươi dây dưa những ngày qua ta rất vui. Nhưng giờ thì… Tạm biệt!”
“Tiểu Trình!” Tiếng Hoắc Đô vang vọng trong rừng cây, khiến lũ chim muông hoảng sợ bay tán loạn.
Tôi và Hoắc Đô hiện tại như hai đường thẳng song song, mãi mãi không có giao điểm, nếu có chỉ có thể là điểm vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.