Chương 96
huangxy531509390
27/10/2020
Ánh trăng rất là nhu hòa xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trên cái bụng hở ra của Văn Dục. Văn Dục bị ôm, ẩn ẩn cảm nhận được trong bụng hình như có cái gì đó đang dùng sức co rút, động đậy, có chút đau. Văn Dục mở mắt, cảm thấy hô hấp đều khó khăn.
-“Tường…Tường…” Văn Dục cố hết sức kéo áo Thiên Tường. Bụng truyền đến từng trận đau nhức, đau đến đầy người đều là mồ hôi lạnh.
-“Dục nhi…” Nhâm Thiên Tường ngủ mơ màng. Hắn vươn tay mở đèn lên liền thấy sắc mặt Văn Dục trắng bệch. Lập tức thanh tỉnh lại, hắn vội vàng nắm chặt tay Văn Dục “Sao lại thế này? Dục nhi, có chỗ nào không thoải mái sao?”
-“Tường…vù vù…” Văn Dục cố hết sức thở “…Đứa nhỏ…đứa nhỏ muốn đi ra…Kêu…kêu phó giáo thụ…mau…”
-“Dục nhi, ta lập tức đưa ngươi đi bệnh viện!” Nhâm Thiên Tường nóng vội.
-“Không…không được…Tường…nghe lời ta…Không thể đi bệnh viện… Mau gọi cho Phó giáo thụ…còn có Kì Hoằng…A…” Văn Đục đau đến mức không thể kiềm chế chính mình.
-“Dục nhi!” Nhâm Thiên Tường gấp đến độ hoảng cả lên, nhưng vẫn cố gọi điện cho Phó Cự “Giáo thụ, mau tới đây a! Dục nhi sắp sinh! Gọi cả Kì Hoằng nữa…”
Còn chưa nói xong, Phó Cự đã cúp máy…
Phó Cự cùng Lạc Kì Hoằng phóng xe đến nơi, Văn Dục gần như bất tỉnh. Nhâm Thiên Tường gấp đến độ sắp khóc, ôm lấy Văn Dục gọi tên hắn.
-“Thiên Tường, ngươi đi nấu nước ấm, chuẩn bị một vài cái khăn thật sạch, còn lại hãy giao cho ta và Kì Hoằng.” Phó Cự đeo khẩu trang, quay đầu nhìn Lạc Kì Hoằng “Chuẩn bị mổ! Chú ý theo dõi máy đo nhịp tim!”
-“Vâng!” Lạc Kì Hoằng vẻ mặt khẩn trương, hai tay truyền dịch cho Văn Dục cũng run run.
-“Phải mổ sao?!” Nhâm Thiên Tường căng thẳng.
-“Không có cách nào khác, cơ thể nam nhân không thể tự sinh được đứa nhỏ. Ngươi đừng hoảng, tiểu Dục sẽ không có việc gì!” Lạc Kì Hoằng lần đầu tiên trấn an Nhâm Thiên Tường.
Nhâm Thiên Tường tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn cố bình tĩnh, cuống quít chạy tới phòng tắm chuẩn bị nước ấm…
Thời gian dần trôi qua, Văn Dục sớm đã hôn mê. Nhâm Thiên Tường quỳ gối ở bên cạnh, cầm tay Văn Dục, gọi tên Văn Dục. Phó Cự cẩn thận mổ, Lạc Kì Hoằng ở một bên phụ trợ, thường xuyên nhìn nhịp tim yếu ớt của Văn Dục trên máy đo nhịp tim…
Không biết qua bao lâu, lúc bình minh đến, trong căn phòng kia rốt cục nghe được tiếng trẻ con khóc, lại còn là hai tiếng khóc. Trên tay Phó Cự máu chảy đầm đìa, đang ôm hai đứa trẻ toàn thân ướt đẫm.
-“Dục nhi! Đứa nhỏ…hai hài tử a!” Thiên Tường nắm chặt lấy tay Văn Dục, kinh hỉ kêu lên, nhưng Văn Dục vẫn còn hôn mê.
-“Giáo thụ! Nhịp tim của tiểu Dục đang yếu dần a!” Lạc Kì Hoằng không quên nhìn máy đo nhịp tim, hoảng sợ kêu lên.
-“Thiên Tường, ngươi mau dùng khăn bao hai đứa nhỏ lại, việc còn lại giao cho chúng ta!” Phó Cự quyết đoán giao hai đứa trẻ cho Thiên Tường, sau đó nhanh chóng khâu lại vết mổ. Lạc Kì Hoằng ở một bên dùng sức ấn huyệt nhân trung của Văn Dục, trên trán đầy mồ hôi.
-“Dục nhi…” Nhâm Thiên Tường ôm hai đứa trẻ đang khóc lớn, cắn chặt môi, trong lòng bối rối. Đừng xảy ra việc gì…Dục nhi…Đừng xảy ra việc gì a!!
Phó Cự đã từng nói, Thượng Đế thích những người dũng cảm. Cho nên, Thượng Đế sẽ không mang Văn Dục đi. Bởi vì hắn rất dũng cảm…
Ánh mặt trời chiếu sáng cả căn phòng, Văn Dục rốt cục cũng thở lại được bình thường. Mọi người đều nhẹ nhàng mà thở ra…
Hoàn hảo…Phụ tử…bình an…
Nhâm Thiên Tường nở nụ cười. Hắn vẫn quỳ gối bên cạnh Văn Dục, trong lòng ôm hai đứa trẻ khóc lợi hại, mặt cọ xát vào mặt Văn Dục, rơi lệ. Hắn không nhịn được khẽ hôn lên mặt Văn Dục: “Thân ái…ngươi thực dũng cảm…ta và bọn nhỏ thực vinh hạnh vì có ngươi…”
Phó Cự tháo khẩu trang xuống, cảm thấy hơi mất nước, quần áo ướt đẫm. Hắn nhìn Văn Dục vẫn mê man nằm trên giường, khẽ nở nụ cười. Học trò cưng của hắn đã thắng a!
Lạc Kì Hoằng truyền dịch cho Văn Dục xong, nhẹ nhàng thở ra, ngồi phịch xuống. Hắn nhìn Phó Cự cười, lại nhìn Thiên Tường vừa cười vừa khóc, nhìn mặt Văn Dục vẫn còn tái nhơt, còn có hai đứa trẻ…Không biết vì sao, mắt hắn lại ươn ướt…
Tiểu Ngư Nhi a…Tiểu Ngư Nhi dũng cảm của ta…
-“Tường…Tường…” Văn Dục cố hết sức kéo áo Thiên Tường. Bụng truyền đến từng trận đau nhức, đau đến đầy người đều là mồ hôi lạnh.
-“Dục nhi…” Nhâm Thiên Tường ngủ mơ màng. Hắn vươn tay mở đèn lên liền thấy sắc mặt Văn Dục trắng bệch. Lập tức thanh tỉnh lại, hắn vội vàng nắm chặt tay Văn Dục “Sao lại thế này? Dục nhi, có chỗ nào không thoải mái sao?”
-“Tường…vù vù…” Văn Dục cố hết sức thở “…Đứa nhỏ…đứa nhỏ muốn đi ra…Kêu…kêu phó giáo thụ…mau…”
-“Dục nhi, ta lập tức đưa ngươi đi bệnh viện!” Nhâm Thiên Tường nóng vội.
-“Không…không được…Tường…nghe lời ta…Không thể đi bệnh viện… Mau gọi cho Phó giáo thụ…còn có Kì Hoằng…A…” Văn Đục đau đến mức không thể kiềm chế chính mình.
-“Dục nhi!” Nhâm Thiên Tường gấp đến độ hoảng cả lên, nhưng vẫn cố gọi điện cho Phó Cự “Giáo thụ, mau tới đây a! Dục nhi sắp sinh! Gọi cả Kì Hoằng nữa…”
Còn chưa nói xong, Phó Cự đã cúp máy…
Phó Cự cùng Lạc Kì Hoằng phóng xe đến nơi, Văn Dục gần như bất tỉnh. Nhâm Thiên Tường gấp đến độ sắp khóc, ôm lấy Văn Dục gọi tên hắn.
-“Thiên Tường, ngươi đi nấu nước ấm, chuẩn bị một vài cái khăn thật sạch, còn lại hãy giao cho ta và Kì Hoằng.” Phó Cự đeo khẩu trang, quay đầu nhìn Lạc Kì Hoằng “Chuẩn bị mổ! Chú ý theo dõi máy đo nhịp tim!”
-“Vâng!” Lạc Kì Hoằng vẻ mặt khẩn trương, hai tay truyền dịch cho Văn Dục cũng run run.
-“Phải mổ sao?!” Nhâm Thiên Tường căng thẳng.
-“Không có cách nào khác, cơ thể nam nhân không thể tự sinh được đứa nhỏ. Ngươi đừng hoảng, tiểu Dục sẽ không có việc gì!” Lạc Kì Hoằng lần đầu tiên trấn an Nhâm Thiên Tường.
Nhâm Thiên Tường tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn cố bình tĩnh, cuống quít chạy tới phòng tắm chuẩn bị nước ấm…
Thời gian dần trôi qua, Văn Dục sớm đã hôn mê. Nhâm Thiên Tường quỳ gối ở bên cạnh, cầm tay Văn Dục, gọi tên Văn Dục. Phó Cự cẩn thận mổ, Lạc Kì Hoằng ở một bên phụ trợ, thường xuyên nhìn nhịp tim yếu ớt của Văn Dục trên máy đo nhịp tim…
Không biết qua bao lâu, lúc bình minh đến, trong căn phòng kia rốt cục nghe được tiếng trẻ con khóc, lại còn là hai tiếng khóc. Trên tay Phó Cự máu chảy đầm đìa, đang ôm hai đứa trẻ toàn thân ướt đẫm.
-“Dục nhi! Đứa nhỏ…hai hài tử a!” Thiên Tường nắm chặt lấy tay Văn Dục, kinh hỉ kêu lên, nhưng Văn Dục vẫn còn hôn mê.
-“Giáo thụ! Nhịp tim của tiểu Dục đang yếu dần a!” Lạc Kì Hoằng không quên nhìn máy đo nhịp tim, hoảng sợ kêu lên.
-“Thiên Tường, ngươi mau dùng khăn bao hai đứa nhỏ lại, việc còn lại giao cho chúng ta!” Phó Cự quyết đoán giao hai đứa trẻ cho Thiên Tường, sau đó nhanh chóng khâu lại vết mổ. Lạc Kì Hoằng ở một bên dùng sức ấn huyệt nhân trung của Văn Dục, trên trán đầy mồ hôi.
-“Dục nhi…” Nhâm Thiên Tường ôm hai đứa trẻ đang khóc lớn, cắn chặt môi, trong lòng bối rối. Đừng xảy ra việc gì…Dục nhi…Đừng xảy ra việc gì a!!
Phó Cự đã từng nói, Thượng Đế thích những người dũng cảm. Cho nên, Thượng Đế sẽ không mang Văn Dục đi. Bởi vì hắn rất dũng cảm…
Ánh mặt trời chiếu sáng cả căn phòng, Văn Dục rốt cục cũng thở lại được bình thường. Mọi người đều nhẹ nhàng mà thở ra…
Hoàn hảo…Phụ tử…bình an…
Nhâm Thiên Tường nở nụ cười. Hắn vẫn quỳ gối bên cạnh Văn Dục, trong lòng ôm hai đứa trẻ khóc lợi hại, mặt cọ xát vào mặt Văn Dục, rơi lệ. Hắn không nhịn được khẽ hôn lên mặt Văn Dục: “Thân ái…ngươi thực dũng cảm…ta và bọn nhỏ thực vinh hạnh vì có ngươi…”
Phó Cự tháo khẩu trang xuống, cảm thấy hơi mất nước, quần áo ướt đẫm. Hắn nhìn Văn Dục vẫn mê man nằm trên giường, khẽ nở nụ cười. Học trò cưng của hắn đã thắng a!
Lạc Kì Hoằng truyền dịch cho Văn Dục xong, nhẹ nhàng thở ra, ngồi phịch xuống. Hắn nhìn Phó Cự cười, lại nhìn Thiên Tường vừa cười vừa khóc, nhìn mặt Văn Dục vẫn còn tái nhơt, còn có hai đứa trẻ…Không biết vì sao, mắt hắn lại ươn ướt…
Tiểu Ngư Nhi a…Tiểu Ngư Nhi dũng cảm của ta…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.