Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 15:
Địa Miên Miên
21/11/2024
Lăng Mặc cảm thấy sau khi quay về phòng, Mộc Khinh Khinh bỗng dưng nhanh nhẹn hơn hẳn, nụ cười nhẹ nhàng luôn hiện diện trên gương mặt nàng, thu dọn bàn ăn sạch sẽ xong.
Lăng Mặc lên tiếng an ủi nàng: "Những lời của Lý gia gia lúc nãy, nàng đừng để trong lòng, tiền không đủ, ta sẽ nghĩ cách."
Mộc Khinh Khinh ham ăn như vậy, những món ngon nhất nàng đều để lại cho bọn họ, bản thân chỉ ăn vài miếng bánh nướng, khiến trong lòng Lăng Mặc có chút áy náy.
Tay đang bưng bát đũa của Mộc Khinh Khinh hơi khựng lại, không nghĩ tới nam nhân ít nói trầm lặng như Lăng Mặc, lại có thể dịu dàng mà an ủi nàng như vậy.
Chẳng qua bây giờ bụng nàng đã đói cồn cào, cái bánh nướng kia nàng nào có ăn, ném trên kệ hàng trong không gian, chỉ chờ mọi người rời đi để nàng tận hưởng cua lớn tươi ngon kia.
Cho nên Mộc Khinh Khinh không để tâm pha trò hùa theo: "Ha ha, ta không để trong biết, ta biết Lý gia gia là lo lắng cho ta, chàng nghỉ ngơi trước đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa."
Mộc Khinh Khinh một hơi nói xong, thấy Lăng Mặc đã nằm xuống nhắm mắt mới yên tâm đi vào bếp. Nàng cẩn thận đóng cánh cửa gỗ đã hư hỏng, lấy một chiếc chậu sắt từ không gian ra, bên trong ngâm vài con cua lớn và hàu với nước pha rượu trắng.
Buổi chiều trở về việc đầu tiên nàng làm chính là sơ chế chỗ cua lớn béo ngậy này, nhịn từ chiều đến giờ chỉ để đợi khoảnh khắc này.
Nàng nhanh chóng nhóm lửa, lấy một chiếc xửng hấp từ không gian ra, đặt lên nồi lớn vừa hay vừa khớp, bỏ bốn con cua lớn và hai con hàu lên xửng, thế mà lại tràn đầy, Mộc Khinh Khinh lại lần nữa cảm thán con cua này quá to,
Nàng lại bỏ vài lát gừng tươi hành lá lên trên, đậy nắp lại.
Rất nhanh đã qua mấy phút, Mộc Khinh Khinh mở nắp nồi, những con cua béo mẫm kia đã biến thành màu đỏ au, cầm lấy một con đặt lên đĩa, thổi nguội rồi bẻ đôi, lớp gạch vàng óng ánh và thịt cua trắng tinh ở bên trong lộ ra, cắn một miếng, thơm ngon tràn đầy khoang miệng.
Hàu cũng không kém phần hấp dẫn, cắn một miếng mà nước ngọt như chảy vào tận tâm can. Mộc Khinh Khinh không nhịn được mà than lên đầy thỏa mãn, ánh mắt rực sáng niềm vui.
Đúng lúc này Lăng Mặc vì nhịn tiểu mà bất đắc dĩ lê chân ra ngoài, đau đớn chống tường từng bước, chật vật mãi mới tới cửa, hắn bỗng nghe tiếng động trong bếp, quay đầu nhìn thì thấy Mộc Khinh Khinh đang con sâu lớn ở trong biến, ăn ngon lành.
Hắn không khống chế được mà hoảng hốt hét lớn: "Khinh Khinh! Nàng sao lại ăn sâu biển như vậy?"
Tiếng hét làm Mộc Khinh Khinh giật nảy mình, nửa con cua trong tay cũng rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn. Nàng nhanh chóng nhặt lên, vừa thổi vừa lẩm bẩm: "Không sao, không sao, quy tắc ba giây, nhặt lên vẫn ăn được."
Nàng quay đầu lại ánh mắt có vài phần oán thán, nhưng khóe miệng vẫn dính đầy gạch cua vàng, nàng nhất thời á khẩu không biết phải giải thích ra sao với Lăng Mặc, đang ăn vụng bị phát hiện, thở dài đặt con cua lên xửng hấp, nhìn ra cửa khẽ nói: "Cua này trước đây ta thường ăn, không có chuyện gì."
"Cua? Còn thường ăn?" Sắc mặt Lăng Mặc thoáng lo lắng, thứ này ăn vào sẽ mất mạng, Khinh Khinh nhẹ nhàng nói một câu thường ăn, khiến hắn ngây người.
"Sao chàng lại xuống dưới rồi? Là muốn đi tiểu sao? Cứ gọi ta là được, để ta lấy một cái thùng hỏng cho chàng."
Mộc Khinh Khinh vội vàng đổi chủ đề, tiến đến đỡ lấy cánh tay của Lăng Mặc, nhìn chiều cao của Lăng Mặc hẳn phải trên một mét tám.
"À... ta... cái đó… ta tự làm được." Lăng Mặc bị câu hỏi thẳng thừng của Mộc Khinh Khinh làm chi đỏ mặt, lúng túng đáp.
Mộc Khinh Khinh hiểu ý mỉm cười, không ngờ tới người này còn rất muốn thế diện, nhìn hắn đã quên chuyện con cua vừa rồ, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đi rất lâu mới đến ngoài viện, cái nhà xí xiêu vẹo đã cũ, nhưng bốn góc đều được quây lại, ngồi xổm không nhìn thấy, nhưng nếu là người trưởng thành đứng ở chỗ này, nửa người trên sẽ hoàn toàn lộ ra ngoài.
Lăng Mặc lên tiếng an ủi nàng: "Những lời của Lý gia gia lúc nãy, nàng đừng để trong lòng, tiền không đủ, ta sẽ nghĩ cách."
Mộc Khinh Khinh ham ăn như vậy, những món ngon nhất nàng đều để lại cho bọn họ, bản thân chỉ ăn vài miếng bánh nướng, khiến trong lòng Lăng Mặc có chút áy náy.
Tay đang bưng bát đũa của Mộc Khinh Khinh hơi khựng lại, không nghĩ tới nam nhân ít nói trầm lặng như Lăng Mặc, lại có thể dịu dàng mà an ủi nàng như vậy.
Chẳng qua bây giờ bụng nàng đã đói cồn cào, cái bánh nướng kia nàng nào có ăn, ném trên kệ hàng trong không gian, chỉ chờ mọi người rời đi để nàng tận hưởng cua lớn tươi ngon kia.
Cho nên Mộc Khinh Khinh không để tâm pha trò hùa theo: "Ha ha, ta không để trong biết, ta biết Lý gia gia là lo lắng cho ta, chàng nghỉ ngơi trước đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa."
Mộc Khinh Khinh một hơi nói xong, thấy Lăng Mặc đã nằm xuống nhắm mắt mới yên tâm đi vào bếp. Nàng cẩn thận đóng cánh cửa gỗ đã hư hỏng, lấy một chiếc chậu sắt từ không gian ra, bên trong ngâm vài con cua lớn và hàu với nước pha rượu trắng.
Buổi chiều trở về việc đầu tiên nàng làm chính là sơ chế chỗ cua lớn béo ngậy này, nhịn từ chiều đến giờ chỉ để đợi khoảnh khắc này.
Nàng nhanh chóng nhóm lửa, lấy một chiếc xửng hấp từ không gian ra, đặt lên nồi lớn vừa hay vừa khớp, bỏ bốn con cua lớn và hai con hàu lên xửng, thế mà lại tràn đầy, Mộc Khinh Khinh lại lần nữa cảm thán con cua này quá to,
Nàng lại bỏ vài lát gừng tươi hành lá lên trên, đậy nắp lại.
Rất nhanh đã qua mấy phút, Mộc Khinh Khinh mở nắp nồi, những con cua béo mẫm kia đã biến thành màu đỏ au, cầm lấy một con đặt lên đĩa, thổi nguội rồi bẻ đôi, lớp gạch vàng óng ánh và thịt cua trắng tinh ở bên trong lộ ra, cắn một miếng, thơm ngon tràn đầy khoang miệng.
Hàu cũng không kém phần hấp dẫn, cắn một miếng mà nước ngọt như chảy vào tận tâm can. Mộc Khinh Khinh không nhịn được mà than lên đầy thỏa mãn, ánh mắt rực sáng niềm vui.
Đúng lúc này Lăng Mặc vì nhịn tiểu mà bất đắc dĩ lê chân ra ngoài, đau đớn chống tường từng bước, chật vật mãi mới tới cửa, hắn bỗng nghe tiếng động trong bếp, quay đầu nhìn thì thấy Mộc Khinh Khinh đang con sâu lớn ở trong biến, ăn ngon lành.
Hắn không khống chế được mà hoảng hốt hét lớn: "Khinh Khinh! Nàng sao lại ăn sâu biển như vậy?"
Tiếng hét làm Mộc Khinh Khinh giật nảy mình, nửa con cua trong tay cũng rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn. Nàng nhanh chóng nhặt lên, vừa thổi vừa lẩm bẩm: "Không sao, không sao, quy tắc ba giây, nhặt lên vẫn ăn được."
Nàng quay đầu lại ánh mắt có vài phần oán thán, nhưng khóe miệng vẫn dính đầy gạch cua vàng, nàng nhất thời á khẩu không biết phải giải thích ra sao với Lăng Mặc, đang ăn vụng bị phát hiện, thở dài đặt con cua lên xửng hấp, nhìn ra cửa khẽ nói: "Cua này trước đây ta thường ăn, không có chuyện gì."
"Cua? Còn thường ăn?" Sắc mặt Lăng Mặc thoáng lo lắng, thứ này ăn vào sẽ mất mạng, Khinh Khinh nhẹ nhàng nói một câu thường ăn, khiến hắn ngây người.
"Sao chàng lại xuống dưới rồi? Là muốn đi tiểu sao? Cứ gọi ta là được, để ta lấy một cái thùng hỏng cho chàng."
Mộc Khinh Khinh vội vàng đổi chủ đề, tiến đến đỡ lấy cánh tay của Lăng Mặc, nhìn chiều cao của Lăng Mặc hẳn phải trên một mét tám.
"À... ta... cái đó… ta tự làm được." Lăng Mặc bị câu hỏi thẳng thừng của Mộc Khinh Khinh làm chi đỏ mặt, lúng túng đáp.
Mộc Khinh Khinh hiểu ý mỉm cười, không ngờ tới người này còn rất muốn thế diện, nhìn hắn đã quên chuyện con cua vừa rồ, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đi rất lâu mới đến ngoài viện, cái nhà xí xiêu vẹo đã cũ, nhưng bốn góc đều được quây lại, ngồi xổm không nhìn thấy, nhưng nếu là người trưởng thành đứng ở chỗ này, nửa người trên sẽ hoàn toàn lộ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.