Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 49: Hạt Đậu Vàng 7
Địa Miên Miên
07/11/2021
Dư Điềm Điềm không có nhiều thời gian ngẫm lại, cô còn có chính sự phải làm, cơm sáng nhà ăn công xã là cố định, duy nhất thay đổi cũng chính là rau xanh buổi sáng. Quả nhiên hôm nay có một số thanh niên tri thức lúc ăn liền muốn khóc.
"Ngày hôm qua buổi sáng là bánh ngô, giữa trưa là bánh ngô, buổi chiều vẫn là bánh ngô. Như thế nào sáng nay cũng là bánh ngô vậy..."
"Còn có ngày hôm qua được ba món, hôm nay lại chỉ có một món canh dưa muối."
Mấy người nữ công như Dư Điềm Điềm mắt điếc tai ngơ, mọi người đều bận rộn chuyện trên tay.
"Được rồi, có ăn đã không tồi, ăn nhanh đi, ăn xong làm việc." Người nói lời này là một nam thanh niên tri thức, tên là Hàn Du, Dư Điềm Điềm đối với anh ta có chút ấn tượng, là một trong những ứng cử viên chất lượng tốt nhất trước khi nam chính xuất hiện.
Quả nhiên Doãn Mộng Đào tới, cô ta lập tức đi tới phía đối diện Dư Điềm Điềm, cười gõ gõ cửa sổ, sau đó cười với Dư Điềm Điềm, lấy ra một cái dây buộc tóc.
"Ngày hôm qua tôi nghĩ nghĩ, nói miệng tỏ vẻ biết ơn suông thì khẳng định không được, tôi mang cho cô chút lễ vật, cô nhìn xem có thích hay không?”
Đột nhiên Dư Điềm Điềm có chút buồn cười.
Cô hoài nghi cuốn sách này có phải bị người ta sửa đổi hay không, nữ chính làm sao giống như bị ngốc, cô ta và Phương Nghị chẳng qua chỉ gặp nhau một lần trên đường, còn là cô ta chủ động chạy tới. Hết chạy tới đưa giấy lại tặng đồ, giống như sợ người ta nhìn không ra cô ta cố tình tiếp cận.
Dư Điềm Điềm không nhận, quay đầu đưa mắt nhìn sang Ngô nguyệt, Ngô Nguyệt lập tức hiểu ý, dựa theo những gì Dư Điềm Điềm dặn buổi sáng nói qua một lần.
Doãn Mộng Đào ngẩn người, tuy nhiên thật nhanh liền khôi phục lại: "Không sao, vậy cô nhận lấy là được."
Dư Điềm Điềm vẫn cười lắc đầu với cô ta, sau đó chỉ chỉ đầu tóc của cô và chỗ làm việc, Ngô Nguyệt lập tức nói: “Ý cô ấy là chúng tôi bắt đầu làm việc, không thể mang mấy thứ này."
Dư Điềm Điềm quay đầu, gật đầu với Ngô Nguyệt.
Doãn Mộng Đào có chút tiếc nuối, sau đó lấy về: "Vậy được rồi…”
Bên kia thanh niên tri thức đã ăn xong cơm sáng, kêu cô ta, Doãn Mộng Đào đành phải đi trước.
Đám người đi xa, Ngô Nguyệt mới nhỏ giọng nói: "Chuyện này là sao, đáng giá cô ta làm vậy?"
Dư Điêm Điềm lắc đầu, rất nhanh đem chuyện ngày đó viết xuống, Ngô Nguyệt nhìn xong lại càng thổn thức: "Mẹ ơi, không biết còn tưởng rằng Phương Nghị cứu mạng cô ta, thật là...Còn có dây buộc tóc kia, không phải tôi nói nhưng cô sinh ra đã đẹp, tôi cảm thấy cô nhìn bây giờ rất thoải mái, dây cột tóc kia cột lên đầu ngược lại dư thừa."
Ngô Nguyệt khen thiệt tình lại giản dị, Dư Điềm Điềm nở nụ cười từ nội tâm, mấy ngày nay cô thật sự xem Ngô Nguyệt trở thành bạn tốt.
Mắt thấy mặt trời giữa trưa quá độc, Dư diềm Điềm mới làm xong thu thập đồ vật đi rồi, cô cõng sọt tre nhỏ, chuẩn bị đi từ phía tây thôn Tỳ Ba, chỗ đó cách trấn Dân Thủy gần hơn.
Cô vừa mới đi qua bờ ruộng liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Phương Nghị cũng vừa lúc tan tầm, đang thu dọn đồ vật.
Hai người đều nhìn thấy nhau, Dư Điềm Điềm cũng không xấu hổ, thoải mái đi qua, cô lấy tờ giấy viết suy nghĩ của chính mình.
Phương Nghị trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi cũng phải đi trấn Dân Thủy, đi cùng đi."
Dư Điềm Điềm ngẩn người, anh muốn đi chung?
Lúc này là chính ngọ mặt trời chiếu từ trên cao xuống, Dư Điềm Điềm bị phơi đến mặt hơi đỏ lên, Phương Nghị hơi quét mắt, mọi người đều khom lưng ở ruộng nước cấy mạ, anh lấy một cái mũ rộng trong sọt của anh ra, không nói hai lời liền đội lên đầu Dư Điềm Điềm.
"Đi thôi."
Người đàn ông bá đạo đưa "lễ vật" xong liền đi, cũng không đợi cô tỏ thái độ, liền trực tiếp xoay người.
Dư Điềm Điềm sờ sờ cái mũ đột nhiên đội lên đầu, lúc này mới phát hiện, đây là tối hôm qua Phương Nghị ở trong sân dùng tre làm. Mi mắt cô cong cong, lộ ra hạt gạo nhỏ, chỉnh lại cái mũ mới, liền đi theo bước chân anh.
Một màn này trùng hợp liền dừng trong mắt Doãn Mộng Đào.
Cô ta vừa mới tan tầm, đang cùng Ngô Hiểu Lệ đi đường vòng từ ruộng nước đi qua, không nghĩ tới liền thấy được một màn này. Lập tức, sắc mặt Doãn Mộng Đào liền trầm xuống.
"Đào Đào, sao vậy?" Ngô Hiểu Lệ không rõ nguyên nhân.
"Không có việc gì." Nụ cười của Doãn Mộng Đào cứng đờ, sau đó cô ta xoay người, "Không đi từ ruộng nước nữa, đi từ đường lớn đi."
"Ai, không phải cậu vừa nói đi đường ruộng nước gần hơn sao?"
"Tớ nhớ lầm."
Trong lòng Doãn Mộng Đào có chút loạn, cô ta trọng sinh trở về, vì sao có chút không giống nhau? Cô ta nhớ không lầm thì nhà họ Phương tổng cộng có năm người, Phương Mạn năm nay mới mười tuổi, là em gái duy nhất của Phương Nghị, cô gái nhỏ bị câm kia rốt cuộc từ đâu ra?
"Ngày hôm qua buổi sáng là bánh ngô, giữa trưa là bánh ngô, buổi chiều vẫn là bánh ngô. Như thế nào sáng nay cũng là bánh ngô vậy..."
"Còn có ngày hôm qua được ba món, hôm nay lại chỉ có một món canh dưa muối."
Mấy người nữ công như Dư Điềm Điềm mắt điếc tai ngơ, mọi người đều bận rộn chuyện trên tay.
"Được rồi, có ăn đã không tồi, ăn nhanh đi, ăn xong làm việc." Người nói lời này là một nam thanh niên tri thức, tên là Hàn Du, Dư Điềm Điềm đối với anh ta có chút ấn tượng, là một trong những ứng cử viên chất lượng tốt nhất trước khi nam chính xuất hiện.
Quả nhiên Doãn Mộng Đào tới, cô ta lập tức đi tới phía đối diện Dư Điềm Điềm, cười gõ gõ cửa sổ, sau đó cười với Dư Điềm Điềm, lấy ra một cái dây buộc tóc.
"Ngày hôm qua tôi nghĩ nghĩ, nói miệng tỏ vẻ biết ơn suông thì khẳng định không được, tôi mang cho cô chút lễ vật, cô nhìn xem có thích hay không?”
Đột nhiên Dư Điềm Điềm có chút buồn cười.
Cô hoài nghi cuốn sách này có phải bị người ta sửa đổi hay không, nữ chính làm sao giống như bị ngốc, cô ta và Phương Nghị chẳng qua chỉ gặp nhau một lần trên đường, còn là cô ta chủ động chạy tới. Hết chạy tới đưa giấy lại tặng đồ, giống như sợ người ta nhìn không ra cô ta cố tình tiếp cận.
Dư Điềm Điềm không nhận, quay đầu đưa mắt nhìn sang Ngô nguyệt, Ngô Nguyệt lập tức hiểu ý, dựa theo những gì Dư Điềm Điềm dặn buổi sáng nói qua một lần.
Doãn Mộng Đào ngẩn người, tuy nhiên thật nhanh liền khôi phục lại: "Không sao, vậy cô nhận lấy là được."
Dư Điềm Điềm vẫn cười lắc đầu với cô ta, sau đó chỉ chỉ đầu tóc của cô và chỗ làm việc, Ngô Nguyệt lập tức nói: “Ý cô ấy là chúng tôi bắt đầu làm việc, không thể mang mấy thứ này."
Dư Điềm Điềm quay đầu, gật đầu với Ngô Nguyệt.
Doãn Mộng Đào có chút tiếc nuối, sau đó lấy về: "Vậy được rồi…”
Bên kia thanh niên tri thức đã ăn xong cơm sáng, kêu cô ta, Doãn Mộng Đào đành phải đi trước.
Đám người đi xa, Ngô Nguyệt mới nhỏ giọng nói: "Chuyện này là sao, đáng giá cô ta làm vậy?"
Dư Điêm Điềm lắc đầu, rất nhanh đem chuyện ngày đó viết xuống, Ngô Nguyệt nhìn xong lại càng thổn thức: "Mẹ ơi, không biết còn tưởng rằng Phương Nghị cứu mạng cô ta, thật là...Còn có dây buộc tóc kia, không phải tôi nói nhưng cô sinh ra đã đẹp, tôi cảm thấy cô nhìn bây giờ rất thoải mái, dây cột tóc kia cột lên đầu ngược lại dư thừa."
Ngô Nguyệt khen thiệt tình lại giản dị, Dư Điềm Điềm nở nụ cười từ nội tâm, mấy ngày nay cô thật sự xem Ngô Nguyệt trở thành bạn tốt.
Mắt thấy mặt trời giữa trưa quá độc, Dư diềm Điềm mới làm xong thu thập đồ vật đi rồi, cô cõng sọt tre nhỏ, chuẩn bị đi từ phía tây thôn Tỳ Ba, chỗ đó cách trấn Dân Thủy gần hơn.
Cô vừa mới đi qua bờ ruộng liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Phương Nghị cũng vừa lúc tan tầm, đang thu dọn đồ vật.
Hai người đều nhìn thấy nhau, Dư Điềm Điềm cũng không xấu hổ, thoải mái đi qua, cô lấy tờ giấy viết suy nghĩ của chính mình.
Phương Nghị trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi cũng phải đi trấn Dân Thủy, đi cùng đi."
Dư Điềm Điềm ngẩn người, anh muốn đi chung?
Lúc này là chính ngọ mặt trời chiếu từ trên cao xuống, Dư Điềm Điềm bị phơi đến mặt hơi đỏ lên, Phương Nghị hơi quét mắt, mọi người đều khom lưng ở ruộng nước cấy mạ, anh lấy một cái mũ rộng trong sọt của anh ra, không nói hai lời liền đội lên đầu Dư Điềm Điềm.
"Đi thôi."
Người đàn ông bá đạo đưa "lễ vật" xong liền đi, cũng không đợi cô tỏ thái độ, liền trực tiếp xoay người.
Dư Điềm Điềm sờ sờ cái mũ đột nhiên đội lên đầu, lúc này mới phát hiện, đây là tối hôm qua Phương Nghị ở trong sân dùng tre làm. Mi mắt cô cong cong, lộ ra hạt gạo nhỏ, chỉnh lại cái mũ mới, liền đi theo bước chân anh.
Một màn này trùng hợp liền dừng trong mắt Doãn Mộng Đào.
Cô ta vừa mới tan tầm, đang cùng Ngô Hiểu Lệ đi đường vòng từ ruộng nước đi qua, không nghĩ tới liền thấy được một màn này. Lập tức, sắc mặt Doãn Mộng Đào liền trầm xuống.
"Đào Đào, sao vậy?" Ngô Hiểu Lệ không rõ nguyên nhân.
"Không có việc gì." Nụ cười của Doãn Mộng Đào cứng đờ, sau đó cô ta xoay người, "Không đi từ ruộng nước nữa, đi từ đường lớn đi."
"Ai, không phải cậu vừa nói đi đường ruộng nước gần hơn sao?"
"Tớ nhớ lầm."
Trong lòng Doãn Mộng Đào có chút loạn, cô ta trọng sinh trở về, vì sao có chút không giống nhau? Cô ta nhớ không lầm thì nhà họ Phương tổng cộng có năm người, Phương Mạn năm nay mới mười tuổi, là em gái duy nhất của Phương Nghị, cô gái nhỏ bị câm kia rốt cuộc từ đâu ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.