Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 22: Khoai Môn Hầm Thịt 2
Địa Miên Miên
05/11/2021
Bà nội Phương nói mấy câu, cũng không có biện pháp, tức giận trực tiếp xoay người trở về phòng, lúc này Dư Điềm Điềm mới đứng lên đi tới chỗ Phương Nghị.
[Bà nội cũng vì tốt cho anh, lần sau có thể tìm lý do khác.]
Phương Nghị không có thói quen nói dối, liền trầm mặc không nói, Dư Điềm Điềm cũng bắt đầu bội phục tính khí ương ngạnh cứng rắn của anh.
"Đồ ở trong phòng bếp." Phương Nghị nhỏ giọng nói.
Dư Điềm Điềm dĩ nhiên biết, đậu xanh cũng sẽ không chạy. Cô rất nhanh liền viết: [Anh vào phòng cùng với tôi, vết thương trên vai anh cần xử lý một chút.]
Phương Nghị nghiêng người nhìn xem một cái, có chút ửng hồng, căn bản cũng chỉ được xem là vết thương nhẹ, lại vẫn muốn xử lý? Anh theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng Dư Điềm Điềm đã đi về phía phòng bên này.
Phương Nghị không biết làm sao, không làm gì khác hơn là đi theo phía sau.
Chẳng qua tới trước cửa phòng cô gái nhà người ta, anh đột nhiên nhớ tới lời chất vấn ngày hôm qua của bà nội Phương, chân anh lập tức dừng lại.
"Thôi không cần, chút thương tích này ngày mai liền tốt."
Dư Điềm Điềm vừa mới đẩy cửa ra, liền nghe thấy anh nói như vậy, thân hình cao lớn của người thanh niên đứng ở cửa giống như một bức tường, anh xoay người lại tránh hiềm nghi.
Cô không biết làm sao, không thể làm khác hơn là chính cô đi vào lấy chút dầu thuốc đi ra.
Vết thương nhìn không có gì nghiêm trọng nhưng hai ngày sau làm việc, phơi nắng ra mồ hôi có khi sẽ bị nhiễm trùng.
Dư Điềm Điềm lấy dầu thuốc liền đi ra cửa phòng, không nói lời nào nhét đồ vào trong tay Phương Nghị.
Viết: [Tắm xong thì xoa, nếu không vết thương dễ bị nhiễm trùng.]
Sau khi đem tờ giấy cho Phương Nghị, Dư Điềm Điềm cũng không muốn nghe anh cự tuyệt liền xoay người đi phòng bếp.
Phương Nghị ngây ngô sững sờ nhìn bình dầu thuốc trong lòng bàn tay, mùi thuốc nhàn nhạt bay tới, con ngươi của anh co rụt một cái, nhét vào trong túi...
Dư Điềm Điềm ở trong bếp cắt khoai tây, khoai môn rửa sạch muốn bào thành sợi, may mắn dụng cụ trong phòng bếp rất đầy đủ, còn giúp cô tiết kiệm không ít sức.
Phương Nghị đi vào.
"Đậu xanh cô xem một chú có đủ không?" Anh đột nhiên điên khùng nói một câu.
Dư Điềm Điềm nhìn anh với vẻ kỳ quái, cô lại không nói cô không tin tưởng anh, hai mươi cân đậu xanh cô dùng tay không có thể cân được sao?
Sau khi Phương Nghị nói xong, cũng cảm thấy có chút không ổn, liền lúng túng dời tầm mắt, chú ý tới giỏ khoai môn cô mang về.
"Khoai môn ở đâu vậy?"
Dư Điềm Điềm bận rộn nấu cơm, không rảnh viết chữ, theo ngón tay chỉ tấm thớt, Phương Nghị nhìn lập tức hiểu ý. Ánh mắt anh nhìn một chút liền biết nhiều khoai môn như vậy nhất định không nhẹ, rất khó tưởng tượng được thân thể nhỏ nhắn của Dư Điềm Điềm làm sao có thể vác những thứ này về.
Phòng bếp cũng không rộng rãi, vóc dáng của Phương Nghị lại cao, anh đứng ở chỗ này làm Dư Điềm Điềm có chút không được tự nhiên, cô liền ngừng công việc trên tay nhìn anh.
Phương Nghị ho khan một tiếng: "Số thịt kia, nếu không làm một nửa ướp một nửa đi, để lâu cũng không tốt."
Nhắc tới thịt, ánh mắt Dư Điềm Điềm liền sáng lên, rất nhanh Phương Nghị liền bắt được sự biến hóa trong mắt cô, anh lập tức xoay người đi ra ngoài, đem thịt mang vào bếp.
"Cô xem mà làm, ăn hết cũng được."
Dư Điềm Điềm cảm thấy hôm nay Phương Nghị là lạ, nhưng cô cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, một lát liền phải ăn cơm tối, cô phải mau chóng xử lý thịt.
Miếng thịt ba chỉ mỡ nạt đều nhau, còn tươi roi rói, vừa nhìn liền biết tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy lượng thịt mà các thím Uông Mai cướp được ở phòng ăn công xã.
Trong lòng Dư Điềm Điềm vô cùng vui vẻ, cô bắt đầu suy nghĩ nên làm gì.
Ăn hết một lần thì cô không nỡ, cô cắt gần một nửa, chuẩn bị làm món canh khoai môn hầm thịt, dùng ba chỉ và khoai môn nấu chung, béo mà không ngán, vào miệng liền tan, tuyệt đối là món ăn ngon mỹ vị.
Còn lại bộ phận dư nhiều thịt mỡ có thể rán thành mỡ heo, phần thịt vụn dư lại có thể thêm vào ít bột mì làm thành bánh nướng ăn. Nửa miếng thịt còn lại ướp muối và hạt tiêu, qua một hai tháng là có thịt muối để ăn.
Không tới vài phút, trong lòng Dư Điềm Điềm đã tính toán rõ ràng.
Phương Nghị thấy cô nhìn chằm chằm miếng thịt giống như nhìn thấy bảo bối vậy, đôi mắt tròn trịa sáng long lanh lên, giống như một tên gian thương, đáy mắt anh cũng hiếm khi hiện lên nụ cười.
Trong nồi đổ dầu vào xào, thêm từng lát gừng và hạt tiêu tăng mùi hương, lại thêm thịt ba chỉ đã cắt miếng và ướp xong, sau khi xào sơ cho thịt săn lại thì thêm gia vị bí truyền vào, nói tới gia vị này, lúc trước khi xuyên nó là một gia vị vô cùng đặc biệt, bây giờ nguyên liệu không đủ, Dư Điềm Điềm tìm tòi đã mấy ngày cũng chỉ mới làm được tám phần, tuy nhiên cũng đủ rồi.
[Bà nội cũng vì tốt cho anh, lần sau có thể tìm lý do khác.]
Phương Nghị không có thói quen nói dối, liền trầm mặc không nói, Dư Điềm Điềm cũng bắt đầu bội phục tính khí ương ngạnh cứng rắn của anh.
"Đồ ở trong phòng bếp." Phương Nghị nhỏ giọng nói.
Dư Điềm Điềm dĩ nhiên biết, đậu xanh cũng sẽ không chạy. Cô rất nhanh liền viết: [Anh vào phòng cùng với tôi, vết thương trên vai anh cần xử lý một chút.]
Phương Nghị nghiêng người nhìn xem một cái, có chút ửng hồng, căn bản cũng chỉ được xem là vết thương nhẹ, lại vẫn muốn xử lý? Anh theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng Dư Điềm Điềm đã đi về phía phòng bên này.
Phương Nghị không biết làm sao, không làm gì khác hơn là đi theo phía sau.
Chẳng qua tới trước cửa phòng cô gái nhà người ta, anh đột nhiên nhớ tới lời chất vấn ngày hôm qua của bà nội Phương, chân anh lập tức dừng lại.
"Thôi không cần, chút thương tích này ngày mai liền tốt."
Dư Điềm Điềm vừa mới đẩy cửa ra, liền nghe thấy anh nói như vậy, thân hình cao lớn của người thanh niên đứng ở cửa giống như một bức tường, anh xoay người lại tránh hiềm nghi.
Cô không biết làm sao, không thể làm khác hơn là chính cô đi vào lấy chút dầu thuốc đi ra.
Vết thương nhìn không có gì nghiêm trọng nhưng hai ngày sau làm việc, phơi nắng ra mồ hôi có khi sẽ bị nhiễm trùng.
Dư Điềm Điềm lấy dầu thuốc liền đi ra cửa phòng, không nói lời nào nhét đồ vào trong tay Phương Nghị.
Viết: [Tắm xong thì xoa, nếu không vết thương dễ bị nhiễm trùng.]
Sau khi đem tờ giấy cho Phương Nghị, Dư Điềm Điềm cũng không muốn nghe anh cự tuyệt liền xoay người đi phòng bếp.
Phương Nghị ngây ngô sững sờ nhìn bình dầu thuốc trong lòng bàn tay, mùi thuốc nhàn nhạt bay tới, con ngươi của anh co rụt một cái, nhét vào trong túi...
Dư Điềm Điềm ở trong bếp cắt khoai tây, khoai môn rửa sạch muốn bào thành sợi, may mắn dụng cụ trong phòng bếp rất đầy đủ, còn giúp cô tiết kiệm không ít sức.
Phương Nghị đi vào.
"Đậu xanh cô xem một chú có đủ không?" Anh đột nhiên điên khùng nói một câu.
Dư Điềm Điềm nhìn anh với vẻ kỳ quái, cô lại không nói cô không tin tưởng anh, hai mươi cân đậu xanh cô dùng tay không có thể cân được sao?
Sau khi Phương Nghị nói xong, cũng cảm thấy có chút không ổn, liền lúng túng dời tầm mắt, chú ý tới giỏ khoai môn cô mang về.
"Khoai môn ở đâu vậy?"
Dư Điềm Điềm bận rộn nấu cơm, không rảnh viết chữ, theo ngón tay chỉ tấm thớt, Phương Nghị nhìn lập tức hiểu ý. Ánh mắt anh nhìn một chút liền biết nhiều khoai môn như vậy nhất định không nhẹ, rất khó tưởng tượng được thân thể nhỏ nhắn của Dư Điềm Điềm làm sao có thể vác những thứ này về.
Phòng bếp cũng không rộng rãi, vóc dáng của Phương Nghị lại cao, anh đứng ở chỗ này làm Dư Điềm Điềm có chút không được tự nhiên, cô liền ngừng công việc trên tay nhìn anh.
Phương Nghị ho khan một tiếng: "Số thịt kia, nếu không làm một nửa ướp một nửa đi, để lâu cũng không tốt."
Nhắc tới thịt, ánh mắt Dư Điềm Điềm liền sáng lên, rất nhanh Phương Nghị liền bắt được sự biến hóa trong mắt cô, anh lập tức xoay người đi ra ngoài, đem thịt mang vào bếp.
"Cô xem mà làm, ăn hết cũng được."
Dư Điềm Điềm cảm thấy hôm nay Phương Nghị là lạ, nhưng cô cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, một lát liền phải ăn cơm tối, cô phải mau chóng xử lý thịt.
Miếng thịt ba chỉ mỡ nạt đều nhau, còn tươi roi rói, vừa nhìn liền biết tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy lượng thịt mà các thím Uông Mai cướp được ở phòng ăn công xã.
Trong lòng Dư Điềm Điềm vô cùng vui vẻ, cô bắt đầu suy nghĩ nên làm gì.
Ăn hết một lần thì cô không nỡ, cô cắt gần một nửa, chuẩn bị làm món canh khoai môn hầm thịt, dùng ba chỉ và khoai môn nấu chung, béo mà không ngán, vào miệng liền tan, tuyệt đối là món ăn ngon mỹ vị.
Còn lại bộ phận dư nhiều thịt mỡ có thể rán thành mỡ heo, phần thịt vụn dư lại có thể thêm vào ít bột mì làm thành bánh nướng ăn. Nửa miếng thịt còn lại ướp muối và hạt tiêu, qua một hai tháng là có thịt muối để ăn.
Không tới vài phút, trong lòng Dư Điềm Điềm đã tính toán rõ ràng.
Phương Nghị thấy cô nhìn chằm chằm miếng thịt giống như nhìn thấy bảo bối vậy, đôi mắt tròn trịa sáng long lanh lên, giống như một tên gian thương, đáy mắt anh cũng hiếm khi hiện lên nụ cười.
Trong nồi đổ dầu vào xào, thêm từng lát gừng và hạt tiêu tăng mùi hương, lại thêm thịt ba chỉ đã cắt miếng và ướp xong, sau khi xào sơ cho thịt săn lại thì thêm gia vị bí truyền vào, nói tới gia vị này, lúc trước khi xuyên nó là một gia vị vô cùng đặc biệt, bây giờ nguyên liệu không đủ, Dư Điềm Điềm tìm tòi đã mấy ngày cũng chỉ mới làm được tám phần, tuy nhiên cũng đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.