Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 40: Mì Ruột Già Heo Cay - Hồng Bì 1
Địa Miên Miên
06/11/2021
Ở ký túc xá của thanh niên trí thức.
"Mệt chết đi được! Điều kiện ở trong cái thôn này thật là kém! Còn có đội trưởng đội sản xuất cũng thật là hung dữ nữa!" Ngô Hiểu Lệ vừa trở về một cái là vứt hết tất cả đồ đạc xuống, bắt đầu trề môi rồi khẽ phàn nàn. Sáng hôm nay tất cả các thanh niên trí thức vừa mới tập hợp, buổi chiều thì họ bị bắt ra oai phủ đầu, phải nhổ hết tất cả các cỏ dại xung quanh ký túc xá mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên các thanh niên trí thức tham gia lao động thế này nên họ cứ kêu khổ thấu trời, mỗi người được phát cho một đôi bao tay cũ rách rồi phải khom người xuống dùng tay không để nhổ cỏ. Ngô Hiểu Lệ nhìn đôi găng tay cũ bẩn thỉu này thì hoàn toàn không bằng lòng đeo nó vào.
“Mộng Đào, hôm nay cậu lại để cho tớ được mở mang tầm mắt đó. Vốn dĩ tớ tưởng rằng cậu cũng sẽ không chịu nổi.” Ngô Hiểu Lệ ngồi đối diện với Doãn Mộng Đào nói.
Các thanh niên trí thức đều có chút do dự, nhưng kết quả là Doãn Mộng Đào nhận lấy rồi không nói tiếng nào mà lập tức đeo lên, trong suốt quá trình nhổ cỏ kéo dài hai tiếng đồng hồ đó cũng chỉ dừng lại uống nước hai lần, khiến cho tất cả các thanh niên trí thức ở đó đều được mở mang tầm mắt.
Doãn Mộng Đào chỉ cười cười rồi nói: "Nếu đã đến đây rồi thì dù sao cũng phải nhập gia tùy tục mới đúng chứ, chuyện này thì không thể làm gì khác được."
Ngô Hiểu Lệ không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên cho cô ta: "Đồng chí Doãn Mộng Đào, sự giác ngộ của cậu rất cao, tớ phải cắp sách theo cậu học hỏi thôi!"
Hai người cùng cười rộ lên.
“À đúng rồi, rốt cuộc là tại sao hôm nay cậu lại đi xuống sau núi vậy?” Ngô Hiểu Lệ xối nước một cái, vừa gội đầu vừa hỏi.
Còn Doãn Mộng Đào đã tắm gội xong đang ngồi trên mép giường lau tóc, nghe thấy vậy thì ánh mắt của cô ta có chút né tránh: "Tớ, tớ chỉ là không chịu nổi được những thứ kia. Toàn mấy lời phát biểu nhạt nhẽo khô khan không có gì để nghe được hết, nên muốn đi ra ngoài đi dạo một chút đó mà, cũng để làm quen với môi trường xung quanh của thôn Tỳ Ba."
Ngô Hiểu Lệ không nghi ngờ cô ta, gật đầu một cái nói: "Ừ, lần sau thì cậu nhớ gọi tớ rồi hai đứa mình cùng đi đi, tớ thấy thôn này cũng rất rộng lớn đó."
"Ừ tớ biết rồi."
Doãn Mộng Đào đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như đang bận tâm suy nghĩ điều gì đó.
Trong nhà bếp của nhà họ Phương, Dư Điềm Điềm đang giải quyết những chiếc ruột già heo mà Phương Nghị đã mua về.
Ruột già rất khó làm sạch, nhưng muốn ăn ruột già tươi ngon thì sau khi cô chăm sóc kỹ con chó nhỏ chưa cai sữa xong, cô bắt đầu đấu trí so dũng khí với mấy cái ruột già này.
Ruột già tươi cần phải sơ chế bằng muối, giấm trắng, còn phải xoa xoa rửa tới rửa lui xát qua xát lại với muối, lúc đầu chị cả Phương thấy cô mua ruột già heo về thì cười nhạo cô vì thứ này rất hôi mà ăn cũng không ngon, nên bỏ tiền ra mua để làm gì chứ. Nhưng mà Dư Điềm Điềm chỉ cười, không phải là ruột già ăn không ngon, mà thật ra là nhiều người không làm sạch nó thôi.
Chỉ có một tay cô xử lý hết đống ruột già này, sau khi rửa tới rửa lui ba bốn lần, nước cũng đã thay hết ba cái chậu lớn, cuối cùng mùi hôi này cũng nhạt đi được một ít. Còn mỡ béo bên trong ruột già kia thì Dư Điềm Điềm cũng đã dùng kéo để lấy ra sạch hết, làm sạch không còn một mống.
Chị cả Phương đi tới, ngửi thử một cái, không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên cho cô: "Em hay quá, hết sạch mùi hôi lạ vốn có của nó rồi."
Dư Điềm Điềm mỉm cười một tiếng, bưng cái chậu ruột già đã xử lý xong rồi này vào trong.
Chần qua nước sôi một lần, sau đó rửa sạch lại bằng nước lạnh, cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn. Hành lá, gừng, tỏi, hạt hoa tiêu, ớt xanh và ớt đỏ tươi tất cả đều được rửa sạch và cắt thành từng khúc nhỏ, mấy ngày hôm trước Dư Điềm Điềm phát hiện có sốt đậu đen trong kho của nhà họ Phương, nghe nói đây là do tự tay bà nội Phương làm.
Nước sốt đậu đen chất lượng như vậy mà xào lên chung với ruột già thì chắc chắn là sẽ thơm lắm đây!
"Mệt chết đi được! Điều kiện ở trong cái thôn này thật là kém! Còn có đội trưởng đội sản xuất cũng thật là hung dữ nữa!" Ngô Hiểu Lệ vừa trở về một cái là vứt hết tất cả đồ đạc xuống, bắt đầu trề môi rồi khẽ phàn nàn. Sáng hôm nay tất cả các thanh niên trí thức vừa mới tập hợp, buổi chiều thì họ bị bắt ra oai phủ đầu, phải nhổ hết tất cả các cỏ dại xung quanh ký túc xá mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên các thanh niên trí thức tham gia lao động thế này nên họ cứ kêu khổ thấu trời, mỗi người được phát cho một đôi bao tay cũ rách rồi phải khom người xuống dùng tay không để nhổ cỏ. Ngô Hiểu Lệ nhìn đôi găng tay cũ bẩn thỉu này thì hoàn toàn không bằng lòng đeo nó vào.
“Mộng Đào, hôm nay cậu lại để cho tớ được mở mang tầm mắt đó. Vốn dĩ tớ tưởng rằng cậu cũng sẽ không chịu nổi.” Ngô Hiểu Lệ ngồi đối diện với Doãn Mộng Đào nói.
Các thanh niên trí thức đều có chút do dự, nhưng kết quả là Doãn Mộng Đào nhận lấy rồi không nói tiếng nào mà lập tức đeo lên, trong suốt quá trình nhổ cỏ kéo dài hai tiếng đồng hồ đó cũng chỉ dừng lại uống nước hai lần, khiến cho tất cả các thanh niên trí thức ở đó đều được mở mang tầm mắt.
Doãn Mộng Đào chỉ cười cười rồi nói: "Nếu đã đến đây rồi thì dù sao cũng phải nhập gia tùy tục mới đúng chứ, chuyện này thì không thể làm gì khác được."
Ngô Hiểu Lệ không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên cho cô ta: "Đồng chí Doãn Mộng Đào, sự giác ngộ của cậu rất cao, tớ phải cắp sách theo cậu học hỏi thôi!"
Hai người cùng cười rộ lên.
“À đúng rồi, rốt cuộc là tại sao hôm nay cậu lại đi xuống sau núi vậy?” Ngô Hiểu Lệ xối nước một cái, vừa gội đầu vừa hỏi.
Còn Doãn Mộng Đào đã tắm gội xong đang ngồi trên mép giường lau tóc, nghe thấy vậy thì ánh mắt của cô ta có chút né tránh: "Tớ, tớ chỉ là không chịu nổi được những thứ kia. Toàn mấy lời phát biểu nhạt nhẽo khô khan không có gì để nghe được hết, nên muốn đi ra ngoài đi dạo một chút đó mà, cũng để làm quen với môi trường xung quanh của thôn Tỳ Ba."
Ngô Hiểu Lệ không nghi ngờ cô ta, gật đầu một cái nói: "Ừ, lần sau thì cậu nhớ gọi tớ rồi hai đứa mình cùng đi đi, tớ thấy thôn này cũng rất rộng lớn đó."
"Ừ tớ biết rồi."
Doãn Mộng Đào đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như đang bận tâm suy nghĩ điều gì đó.
Trong nhà bếp của nhà họ Phương, Dư Điềm Điềm đang giải quyết những chiếc ruột già heo mà Phương Nghị đã mua về.
Ruột già rất khó làm sạch, nhưng muốn ăn ruột già tươi ngon thì sau khi cô chăm sóc kỹ con chó nhỏ chưa cai sữa xong, cô bắt đầu đấu trí so dũng khí với mấy cái ruột già này.
Ruột già tươi cần phải sơ chế bằng muối, giấm trắng, còn phải xoa xoa rửa tới rửa lui xát qua xát lại với muối, lúc đầu chị cả Phương thấy cô mua ruột già heo về thì cười nhạo cô vì thứ này rất hôi mà ăn cũng không ngon, nên bỏ tiền ra mua để làm gì chứ. Nhưng mà Dư Điềm Điềm chỉ cười, không phải là ruột già ăn không ngon, mà thật ra là nhiều người không làm sạch nó thôi.
Chỉ có một tay cô xử lý hết đống ruột già này, sau khi rửa tới rửa lui ba bốn lần, nước cũng đã thay hết ba cái chậu lớn, cuối cùng mùi hôi này cũng nhạt đi được một ít. Còn mỡ béo bên trong ruột già kia thì Dư Điềm Điềm cũng đã dùng kéo để lấy ra sạch hết, làm sạch không còn một mống.
Chị cả Phương đi tới, ngửi thử một cái, không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên cho cô: "Em hay quá, hết sạch mùi hôi lạ vốn có của nó rồi."
Dư Điềm Điềm mỉm cười một tiếng, bưng cái chậu ruột già đã xử lý xong rồi này vào trong.
Chần qua nước sôi một lần, sau đó rửa sạch lại bằng nước lạnh, cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn. Hành lá, gừng, tỏi, hạt hoa tiêu, ớt xanh và ớt đỏ tươi tất cả đều được rửa sạch và cắt thành từng khúc nhỏ, mấy ngày hôm trước Dư Điềm Điềm phát hiện có sốt đậu đen trong kho của nhà họ Phương, nghe nói đây là do tự tay bà nội Phương làm.
Nước sốt đậu đen chất lượng như vậy mà xào lên chung với ruột già thì chắc chắn là sẽ thơm lắm đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.