Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 27: Mua Hàng Ở Cung Tiêu Xã 1
Địa Miên Miên
05/11/2021
Trên thực tế, cũng đúng như dự đoán của cô, mọi cử động của cô từ tối hôm qua lúc cô đang làm bánh đậu xanh trong bếp cho đến buổi sáng đi ra ngoài bán bánh tất cả chuyện đó đều nằm trong tầm ngắm của Phương Nghị. Bao gồm luôn cả dáng vẻ lo lắng sợ hãi lúc Dư Điềm Điềm đi đường núi đêm lúc sáng sớm nay, có một con ếch thôi mà cũng có thể khiến cô sợ đến mức nhảy dựng lên, Phương Nghị lập tức không nhịn được mà cười một tiếng, thế mà chuyện này vẫn chưa bị cô phát hiện ra.
Tính cảnh giác của người phụ nữ này quá kém, không nói chuyện được mà lá gan lại còn nhỏ.
Nếu cô đi đến chợ đen thì không phải cô sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống luôn sao.
Anh không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là phải đi theo cô.
Kết quả là anh lại bị hiện thực tát vào mặt chan chát, anh nghĩ sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết, ngược lại thấy Dư Điềm Điềm thành thạo bán hết sạch bánh đậu xanh.
Toàn bộ quá trình đó anh đều nhìn thấy hết một cách rõ ràng.
Trận chiến này dựa vào trí tuệ và sức mạnh hơn hẳn nhiều người đàn ông ở chợ đen.
Nhưng chút tâm tư này, Phương Nghị một chữ cũng không nói.
Anh nhặt lên cái giỏ rơi trên đất lên, trầm mặc mang lên lưng sau đó rời đi. Chân mày Dư Điềm Điềm nhíu lại, bắt được vạt áo của anh.
Động tác hoàn toàn theo bản năng, cô chính là tức giận, nếu cô có thể nói chuyện, giờ phút này nhất định sẽ vặn hỏi rõ ràng một phen.
Cô chưa kịp lấy ra cuốn sổ nhỏ, kéo xé_
Áo vải ngắn của Phương Nghị bị cô kéo rách.
Phương Nghị quay đầu lại, nhìn áo bị Dư Điềm Điềm làm rách áo một mảnh lớn, biểu tình của cô gái nhỏ từ hung dữ liền biến thành ủy khuất.
Phương Nghị: "..."
"Không sao, vốn là sắp rách, trở về vá lại là được."
Dư Điềm Điềm vội vàng viết xuống lời muốn nói.
[Tôi có phiếu vải, tôi đền cho anh!]
"..."
Thật là Đại tiểu thư không biết nỗi khổ của nhân gian.
Chỉ là cái áo, rách thì vá mới, quần áo trên người của anh không biết bị chị cả vá lại bao nhiêu lần, sớm đã thành thói quen.
"Thật sự không cần, đi nhanh đi."
Dư Điềm Điềm không thể làm gì khác hơn là trầm mặt xuống, cũng không so đo chuyện anh đi theo cô, một đường ủy khuất, ngoan ngoãn đi theo Phương Nghị.
Hai người một trước một sau đi một lát liền tới Cung Tiêu xã.
Ánh mắt Dư Điềm Điềm sáng rực lên, hôm nay thật vất vả tới huyện thành một chuyến, dĩ nhiên cô muốn mua vài món đồ.
Cô xem người thanh niên trước mắt, có chút xoắn xuýt, Phương Nghị sẽ chờ cô sao?
Không đợi cô lo lắng xong, Phương Nghị đã dừng lại, rõ ràng anh cũng phải đi Cung Tiêu xã.
Dư Điềm Điềm mừng rỡ, đuổi theo sau.
Thần sắc Phương Nghị nhàn nhạt, anh nhìn thấy Dư Điềm Điềm muốn mua đồ, không đợi Dư Điềm Điềm viết anh liền nói: "Tôi đi mua đồ dùng thường ngày, lát gặp nhau ở cửa."
Cung Tiêu xã nằm ở mảnh đất trung tâm của huyện thành, tự nhiên cửa cũng lớn, Dư Điềm Điềm liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Phương Nghị do dự nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi. Thôi, người buôn bán ở đây cũng biết chữ, không cần anh hỗ trợ.
Phương Nghị một tháng mới có thể tới Cung Tiêu xã một lần, mua đều là nhu phẩm thiết yếu, kem đánh răng, xà bông các loại.
Mà Dư Điềm Điềm lại khác, mục tiêu lần này của cô lại nhiều lắm.
Đầu tiên là đường!
Đường trắng và đường vàng ở niên đại này đều là vật khan hiếm, ngày hôm qua cô cầm một lon nhỏ từ chỗ mẹ nguyên chủ dùng một nữa làm bánh đậu xanh, hôm nay nếu không bổ sung, lần sau lại không thể làm.
Hai tấm phiếu đường có thể đổi được hai cân đường, nhà bình thường hai cân đường có thể dùng trong mấy tháng, cho nên sẽ không mua một lần nhiều như vậy, nhân viên buôn bán thấy cô lấy nhiều như vậy, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Dư Điềm Điềm không để ý, dù sao cũng chính là phiếu phát cho cô, cần gì quản cô mua nhiều hay ít.
Cất đường, Dư Điềm Điềm chuẩn bị đi đổi vải, mặc dù Phương Nghị cự tuyệt cô nhưng cô không muốn cứ vậy cho qua, hơn nữa, thực sự là do cô làm rách, cô muốn bồi hai thước vải, không tính là quá đáng.
Cô mới vừa cất đường xong, quay đầu, ánh mắt lại bị quầy điểm tâm hấp dẫn.
Điểm tâm trong quầy bày mấy loại kẹo nhỏ, kẹo gạo, kẹo sợi, còn có loại bánh trắng như bông tuyết.
Tính khí của nhân viên bán điểm tâm tốt hơn chút, hỏi: "Cô có muốn không? Kẹo gạo và bánh đều là loại mới."
Dư Điềm Điềm muốn mua chút kẹo sợi, phóng túng bản thân một chút, cô chỉ chỉ, nhân viên bán hàng lập tức nói: "Một đồng hai một cân, một tờ phiếu điểm tâm."
Phiếu điểm tâm?
Đột nhiên Dư Điềm Điềm phản ứng kịp, vừa rồi cô vừa mới bán mười cân bánh đậu xanh, lại không chú ý phiếu điểm tâm!
Nhất thời, Dư Điềm Điềm cảm thấy một trận đau tim.
Thật là đầu óc không tỉnh táo, phiếu điểm tâm là phiếu rất quý, không có chút quan hệ thật sự lấy không được.
Tính cảnh giác của người phụ nữ này quá kém, không nói chuyện được mà lá gan lại còn nhỏ.
Nếu cô đi đến chợ đen thì không phải cô sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống luôn sao.
Anh không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là phải đi theo cô.
Kết quả là anh lại bị hiện thực tát vào mặt chan chát, anh nghĩ sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết, ngược lại thấy Dư Điềm Điềm thành thạo bán hết sạch bánh đậu xanh.
Toàn bộ quá trình đó anh đều nhìn thấy hết một cách rõ ràng.
Trận chiến này dựa vào trí tuệ và sức mạnh hơn hẳn nhiều người đàn ông ở chợ đen.
Nhưng chút tâm tư này, Phương Nghị một chữ cũng không nói.
Anh nhặt lên cái giỏ rơi trên đất lên, trầm mặc mang lên lưng sau đó rời đi. Chân mày Dư Điềm Điềm nhíu lại, bắt được vạt áo của anh.
Động tác hoàn toàn theo bản năng, cô chính là tức giận, nếu cô có thể nói chuyện, giờ phút này nhất định sẽ vặn hỏi rõ ràng một phen.
Cô chưa kịp lấy ra cuốn sổ nhỏ, kéo xé_
Áo vải ngắn của Phương Nghị bị cô kéo rách.
Phương Nghị quay đầu lại, nhìn áo bị Dư Điềm Điềm làm rách áo một mảnh lớn, biểu tình của cô gái nhỏ từ hung dữ liền biến thành ủy khuất.
Phương Nghị: "..."
"Không sao, vốn là sắp rách, trở về vá lại là được."
Dư Điềm Điềm vội vàng viết xuống lời muốn nói.
[Tôi có phiếu vải, tôi đền cho anh!]
"..."
Thật là Đại tiểu thư không biết nỗi khổ của nhân gian.
Chỉ là cái áo, rách thì vá mới, quần áo trên người của anh không biết bị chị cả vá lại bao nhiêu lần, sớm đã thành thói quen.
"Thật sự không cần, đi nhanh đi."
Dư Điềm Điềm không thể làm gì khác hơn là trầm mặt xuống, cũng không so đo chuyện anh đi theo cô, một đường ủy khuất, ngoan ngoãn đi theo Phương Nghị.
Hai người một trước một sau đi một lát liền tới Cung Tiêu xã.
Ánh mắt Dư Điềm Điềm sáng rực lên, hôm nay thật vất vả tới huyện thành một chuyến, dĩ nhiên cô muốn mua vài món đồ.
Cô xem người thanh niên trước mắt, có chút xoắn xuýt, Phương Nghị sẽ chờ cô sao?
Không đợi cô lo lắng xong, Phương Nghị đã dừng lại, rõ ràng anh cũng phải đi Cung Tiêu xã.
Dư Điềm Điềm mừng rỡ, đuổi theo sau.
Thần sắc Phương Nghị nhàn nhạt, anh nhìn thấy Dư Điềm Điềm muốn mua đồ, không đợi Dư Điềm Điềm viết anh liền nói: "Tôi đi mua đồ dùng thường ngày, lát gặp nhau ở cửa."
Cung Tiêu xã nằm ở mảnh đất trung tâm của huyện thành, tự nhiên cửa cũng lớn, Dư Điềm Điềm liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Phương Nghị do dự nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi. Thôi, người buôn bán ở đây cũng biết chữ, không cần anh hỗ trợ.
Phương Nghị một tháng mới có thể tới Cung Tiêu xã một lần, mua đều là nhu phẩm thiết yếu, kem đánh răng, xà bông các loại.
Mà Dư Điềm Điềm lại khác, mục tiêu lần này của cô lại nhiều lắm.
Đầu tiên là đường!
Đường trắng và đường vàng ở niên đại này đều là vật khan hiếm, ngày hôm qua cô cầm một lon nhỏ từ chỗ mẹ nguyên chủ dùng một nữa làm bánh đậu xanh, hôm nay nếu không bổ sung, lần sau lại không thể làm.
Hai tấm phiếu đường có thể đổi được hai cân đường, nhà bình thường hai cân đường có thể dùng trong mấy tháng, cho nên sẽ không mua một lần nhiều như vậy, nhân viên buôn bán thấy cô lấy nhiều như vậy, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Dư Điềm Điềm không để ý, dù sao cũng chính là phiếu phát cho cô, cần gì quản cô mua nhiều hay ít.
Cất đường, Dư Điềm Điềm chuẩn bị đi đổi vải, mặc dù Phương Nghị cự tuyệt cô nhưng cô không muốn cứ vậy cho qua, hơn nữa, thực sự là do cô làm rách, cô muốn bồi hai thước vải, không tính là quá đáng.
Cô mới vừa cất đường xong, quay đầu, ánh mắt lại bị quầy điểm tâm hấp dẫn.
Điểm tâm trong quầy bày mấy loại kẹo nhỏ, kẹo gạo, kẹo sợi, còn có loại bánh trắng như bông tuyết.
Tính khí của nhân viên bán điểm tâm tốt hơn chút, hỏi: "Cô có muốn không? Kẹo gạo và bánh đều là loại mới."
Dư Điềm Điềm muốn mua chút kẹo sợi, phóng túng bản thân một chút, cô chỉ chỉ, nhân viên bán hàng lập tức nói: "Một đồng hai một cân, một tờ phiếu điểm tâm."
Phiếu điểm tâm?
Đột nhiên Dư Điềm Điềm phản ứng kịp, vừa rồi cô vừa mới bán mười cân bánh đậu xanh, lại không chú ý phiếu điểm tâm!
Nhất thời, Dư Điềm Điềm cảm thấy một trận đau tim.
Thật là đầu óc không tỉnh táo, phiếu điểm tâm là phiếu rất quý, không có chút quan hệ thật sự lấy không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.