Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 34: Mứt Anh Đào 1
Địa Miên Miên
06/11/2021
Chị cả Phương còn không đợi Phương Nghị trả lời, nhìn thấy vết máu trên người Dư Điềm Điềm, lần này kinh hãi thất thố: "Em gái, trên người em sao lại thế này?"
Dư Điềm Điềm bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Nghị.
"Trên đường trở về gặp rắn bu vào."
"À...Hù chết chị, may mà hai đứa không sao, mùa xuân rắn hay rời khỏi hang, phải cẩn thận."
Dư Điềm Điềm gật đầu một cái.
Phương Nghị đem đồ trong sọt lớn lấy ra, nói từng cái: "Hai cái túi điểm tâm này là cho hai đứa, nói cảm ơn với chị Điềm Điềm."
Phương Mạn và Phương Hoài hai mắt nhìn nhau một cái, trong mắt lóe lên vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.
"A! Cảm ơn chị Điềm Điềm!"
Dư Điềm Điềm cười híp mắt, tỏ ý bọn họ mau mở ra ăn.
Kẹo sợi vừa giòn vừa ngọt, bánh bông tuyết mềm mại vừa vào miệng liền tan, đây là điểm tâm trước kia hai đứa nhỏ không dám hy vọng xa vời.
Còn có anh đào núi, Phương Thu Lan đổ hết ra, vui vẻ chạy tới bên cạnh giếng rửa sạch.
Phương Nghị nhìn cửa một cái, bà nội Phương chẳng qua là trầm mặt đứng một lát, lại quay trở về phòng.
Dư Điềm Điềm đi tới lặng lẽ viết xuống: [Bà nội có phải không thích hay không?]
Phương Nghị không biết làm sao: "Không có chuyện gì, đừng đoán mò, giỏ của cô tôi cầm giúp để ở trước cửa phòng cô."
Dư Điềm Điềm gật đầu.
Trong cái giỏ còn có bốn thước vải, thật may không bị anh nhìn thấy.
"Em gái, chị nấu cho em nước vỏ bưởi, tắm rất tốt, bỏ vận xui con rắn kia đi." Phương Thu Lan đang thu xếp.
Phương Nghị lại mở miệng trước: "Dùng cây ngải đi, đuổi muỗi."
"Đúng đúng đúng, chị thiếu chút nữa quên rồi, dùng cây ngải tốt nhất."
Dư Điềm Điềm cảm kích nhìn Phương Nghị, hôm nay anh bận rộn giúp cô rất nhiều.
Chị cả Phương kiên quyết không để Dư Điềm Điềm làm cơm tối, ba lần bốn lượt đuổi người đưa ra phòng bếp, còn bắt Phương Hoài và Phương Mạn trông chừng cô, Dư Điềm Điềm không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Buổi trưa cùng ăn tô mì với Phương Nghị, mới vừa nãy lại ăn bánh gạo nếp, cô còn cảm thấy có chút ngán, cơm tối ăn bánh ngô, Dư Điềm Điềm cũng cảm thấy thơm ngát.
Cô còn uống một chén canh nấm.
"Em Điềm Điềm đói bụng đúng không, bình thường chỉ ăn được một cái bánh ngô, hôm nay ăn được hai cái." Chị cả Phương vừa ăn vừa cười nói.
Dư Điềm Điềm gật đầu một cái, đúng vậy, lên núi thật mệt.
"Ăn nhiều một chút, quá gầy." Bà nội Phương hiếm khi mở miệng.
Trong mắt Dư Điềm Điềm lóe lên một tia vui vẻ, hôm nay giọng nói của bà nội Phương rất hiền hòa, có thể...Không đuổi cô đi nữa hay không?
"A Nghị, ăn xong tới phòng bà." Bà nội Phương chỉ để lại một câu liền để đũa xuống đứng dậy.
Dư Điềm Điềm và Phương Thu Lan cúi đầu.
Phương Nghị đi theo bà nội Phương vào phòng.
Bà nội Phương bình tĩnh ngồi xuống giường đất xếp bằng lại, lấy một lá thư từ trong ngực ra.
"Bà nội, đây là?"
"Bà tìm người tìm cho cháu học việc ở xưởng sửa xe, cháu cầm lá thư này đi đưa cho Đại đội trưởng và Bí thư chi bộ, chuyện này không có gì lớn."
Phương Nghị sợ hãi ngẩng đầu: "Bà nội!"
Bà nội Phương không nhìn anh: "Bà nội biết cháu không yên tâm chuyện trong nhà, chuyện này không khó, một tuần đi bốn ngày, sau khi trở về cũng có thể tiếp tục làm việc ở trong ruộng, cũng không phải luôn ở trong xưởng sửa xe đợi, chẳng qua là học tay nghề rồi về, sau này nhìn xem có thể dùng được không."
"Cháu không đi!" Phương Nghị kiên quyết nói.
Bà nội Phương vỗ bàn một cái: "Chị cả cháu đã đủ làm bà bực mình, cháu còn muốn làm bà tức chết có phải hay không?"
"Cháu ở nhà cũng rất tốt, không cần đi huyện thành."
Bà nội Phương hận sắt không thành thép: "Bà mất bao công sức mới nghĩ được biện pháp cháu có biết hay không?"
Phương Nghị cũng nóng nảy: "Bà nội cháu biết...Nhưng mà, nhưng mà trong thôn đến một chiếc máy cày cũng không có, cháu học sửa xe có ích lợi gì? Hơn nữa, điều kiện nhà chúng ta, tình huống như thế nào bà không phải không biết, chờ cháu đi không biết bao nhiêu người ghen tị, em trai em gái còn nhỏ, bà còn lớn tuổi, cháu lại không thể kéo chân chị cả, chuyện này cháu kiên quyết không đồng ý!"
"Cháu!" Bà nội Phương tức giận vỗ lên kháng rầm rầm, động tĩnh cũng truyền tới trong sân.
Dư Điềm Điềm và Phương Thu Lan đều nghe được.
Cô có chút lo lắng nhìn chị cả Phương, mà đối phương giống như lại không nghe thấy, ở bên giếng giặt quần áo.
Đột nhiên Dư Điềm Điềm nghĩ tới, chị cả Phương năm nay đã hai mươi tám, vẫn còn chưa gả chồng. Nguyên trong sách viết, người đàn bà nông thôn chất phác này lúc thanh xuân đang nở rộ lại ngậm đắng nuốt cay nuôi em trai em gái, làm trễ nãi thanh xuân của chị, cho đến khi hết truyện chị cũng không có gả ra ngoài.
Dư Điềm Điềm bỗng nhiên cảm thấy chua xót trong lòng.
Dư Điềm Điềm bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Nghị.
"Trên đường trở về gặp rắn bu vào."
"À...Hù chết chị, may mà hai đứa không sao, mùa xuân rắn hay rời khỏi hang, phải cẩn thận."
Dư Điềm Điềm gật đầu một cái.
Phương Nghị đem đồ trong sọt lớn lấy ra, nói từng cái: "Hai cái túi điểm tâm này là cho hai đứa, nói cảm ơn với chị Điềm Điềm."
Phương Mạn và Phương Hoài hai mắt nhìn nhau một cái, trong mắt lóe lên vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.
"A! Cảm ơn chị Điềm Điềm!"
Dư Điềm Điềm cười híp mắt, tỏ ý bọn họ mau mở ra ăn.
Kẹo sợi vừa giòn vừa ngọt, bánh bông tuyết mềm mại vừa vào miệng liền tan, đây là điểm tâm trước kia hai đứa nhỏ không dám hy vọng xa vời.
Còn có anh đào núi, Phương Thu Lan đổ hết ra, vui vẻ chạy tới bên cạnh giếng rửa sạch.
Phương Nghị nhìn cửa một cái, bà nội Phương chẳng qua là trầm mặt đứng một lát, lại quay trở về phòng.
Dư Điềm Điềm đi tới lặng lẽ viết xuống: [Bà nội có phải không thích hay không?]
Phương Nghị không biết làm sao: "Không có chuyện gì, đừng đoán mò, giỏ của cô tôi cầm giúp để ở trước cửa phòng cô."
Dư Điềm Điềm gật đầu.
Trong cái giỏ còn có bốn thước vải, thật may không bị anh nhìn thấy.
"Em gái, chị nấu cho em nước vỏ bưởi, tắm rất tốt, bỏ vận xui con rắn kia đi." Phương Thu Lan đang thu xếp.
Phương Nghị lại mở miệng trước: "Dùng cây ngải đi, đuổi muỗi."
"Đúng đúng đúng, chị thiếu chút nữa quên rồi, dùng cây ngải tốt nhất."
Dư Điềm Điềm cảm kích nhìn Phương Nghị, hôm nay anh bận rộn giúp cô rất nhiều.
Chị cả Phương kiên quyết không để Dư Điềm Điềm làm cơm tối, ba lần bốn lượt đuổi người đưa ra phòng bếp, còn bắt Phương Hoài và Phương Mạn trông chừng cô, Dư Điềm Điềm không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Buổi trưa cùng ăn tô mì với Phương Nghị, mới vừa nãy lại ăn bánh gạo nếp, cô còn cảm thấy có chút ngán, cơm tối ăn bánh ngô, Dư Điềm Điềm cũng cảm thấy thơm ngát.
Cô còn uống một chén canh nấm.
"Em Điềm Điềm đói bụng đúng không, bình thường chỉ ăn được một cái bánh ngô, hôm nay ăn được hai cái." Chị cả Phương vừa ăn vừa cười nói.
Dư Điềm Điềm gật đầu một cái, đúng vậy, lên núi thật mệt.
"Ăn nhiều một chút, quá gầy." Bà nội Phương hiếm khi mở miệng.
Trong mắt Dư Điềm Điềm lóe lên một tia vui vẻ, hôm nay giọng nói của bà nội Phương rất hiền hòa, có thể...Không đuổi cô đi nữa hay không?
"A Nghị, ăn xong tới phòng bà." Bà nội Phương chỉ để lại một câu liền để đũa xuống đứng dậy.
Dư Điềm Điềm và Phương Thu Lan cúi đầu.
Phương Nghị đi theo bà nội Phương vào phòng.
Bà nội Phương bình tĩnh ngồi xuống giường đất xếp bằng lại, lấy một lá thư từ trong ngực ra.
"Bà nội, đây là?"
"Bà tìm người tìm cho cháu học việc ở xưởng sửa xe, cháu cầm lá thư này đi đưa cho Đại đội trưởng và Bí thư chi bộ, chuyện này không có gì lớn."
Phương Nghị sợ hãi ngẩng đầu: "Bà nội!"
Bà nội Phương không nhìn anh: "Bà nội biết cháu không yên tâm chuyện trong nhà, chuyện này không khó, một tuần đi bốn ngày, sau khi trở về cũng có thể tiếp tục làm việc ở trong ruộng, cũng không phải luôn ở trong xưởng sửa xe đợi, chẳng qua là học tay nghề rồi về, sau này nhìn xem có thể dùng được không."
"Cháu không đi!" Phương Nghị kiên quyết nói.
Bà nội Phương vỗ bàn một cái: "Chị cả cháu đã đủ làm bà bực mình, cháu còn muốn làm bà tức chết có phải hay không?"
"Cháu ở nhà cũng rất tốt, không cần đi huyện thành."
Bà nội Phương hận sắt không thành thép: "Bà mất bao công sức mới nghĩ được biện pháp cháu có biết hay không?"
Phương Nghị cũng nóng nảy: "Bà nội cháu biết...Nhưng mà, nhưng mà trong thôn đến một chiếc máy cày cũng không có, cháu học sửa xe có ích lợi gì? Hơn nữa, điều kiện nhà chúng ta, tình huống như thế nào bà không phải không biết, chờ cháu đi không biết bao nhiêu người ghen tị, em trai em gái còn nhỏ, bà còn lớn tuổi, cháu lại không thể kéo chân chị cả, chuyện này cháu kiên quyết không đồng ý!"
"Cháu!" Bà nội Phương tức giận vỗ lên kháng rầm rầm, động tĩnh cũng truyền tới trong sân.
Dư Điềm Điềm và Phương Thu Lan đều nghe được.
Cô có chút lo lắng nhìn chị cả Phương, mà đối phương giống như lại không nghe thấy, ở bên giếng giặt quần áo.
Đột nhiên Dư Điềm Điềm nghĩ tới, chị cả Phương năm nay đã hai mươi tám, vẫn còn chưa gả chồng. Nguyên trong sách viết, người đàn bà nông thôn chất phác này lúc thanh xuân đang nở rộ lại ngậm đắng nuốt cay nuôi em trai em gái, làm trễ nãi thanh xuân của chị, cho đến khi hết truyện chị cũng không có gả ra ngoài.
Dư Điềm Điềm bỗng nhiên cảm thấy chua xót trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.