Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 38: Ngón Tay Vàng Kỳ Lạ 2
Địa Miên Miên
06/11/2021
Sau mấy lần trao đổi đều không có kết quả, cuối cùng thì Dư Điềm Điềm cũng nhận ra được rằng có điều gì đó không đúng.
Nhất là con chó nhỏ trong lòng ngực của cô vẫn còn đang nói khẽ.
“Thật là đau, đau quá đi thôi!”
Trong đầu óc của Dư Điềm Điềm vang lên một tiếng “rầm”, cô đè cái tai của con chó nhỏ xuống, trong lòng thầm lẩm bẩm một câu: "Đừng ồn ào nữa, sẽ đưa mày đi băng bó."
Quả nhiên, con chó nhỏ đó lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Suy đoán trong lòng cô đã được nghiệm chứng.
Trong cuốn sách, tác giả rất thích thêm ngón tay vàng cho các nhân vật, nữ chính là dịch chuyển tức thời và nữ phụ thì có Linh Tuyền, nhưng mà độc giả thì lại cứ kêu gạt bỏ đi ngón tay vàng của nữ phụ, cuối cùng thì nữ phụ không có ngón tay vàng nữa. Sau khi vào đến trong thành, tác giả cảm thấy đau lòng cho nguyên chủ, lúc nguyên chủ bị bạo hành gia đình thì cuối cùng cũng cho cô một ngón tay vàng, đó chính là khả năng có thể nói chuyện với động vật nhỏ.
Nguyên chủ dựa vào ngón tay vàng này đi ra ngoài tìm người giúp đỡ nên lúc bị bạo hành ở trong nhà mới có thể giữ được một cái mạng, nhưng mà về sau không biết có phải là tác giả quá mệt mỏi với việc xử lý tình tiết nội dung tác phẩm hay không mà con chó nhỏ không quay trở lại nữa. Còn nguyên chủ thì lại nhảy lầu.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Dư Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy không nói nên lời. Cô lại cảm thấy rằng nội dung của tuyến tình cảm trong cuốn sách cũng rất hỗn loạn, e rằng người chiến thắng duy nhất chỉ có thể là nữ chính mà thôi.
Phương Nghị không biết những chuyện này, thấy cô ngơ mặt ra đứng chết lặng tại chỗ, anh lên tiếng nhắc nhở một câu: "Cô muốn cứu nó sao?"
Dư Điềm Điềm phản ứng lại, gật đầu ngay lập tức, tất nhiên là phải cứu rồi.
"Vậy thì trở về thôi, ở trong nhà có thuốc."
Dư Điềm Điềm vội vàng ôm lấy chú chó nhỏ đi về cùng Phương Nghị, suốt dọc đường đi tâm tư của cô suy đi nghĩ lại trăm ngàn lần, nói chuyện với động vật sao? Bây giờ cô cũng có thể chứ?
Chẳng lẽ bởi vì hôm nay là ngày các thanh niên tri thức xuống thôn quê, là cột mốc đánh dấu nội dung cuốn sách bắt đầu cho nên ngón tay vàng này cũng có tác dụng sao? Cô càng nghĩ càng cảm thấy có lý nhưng cũng càng thấy có chút buồn cười.
Cái ngón tay vàng này có tác dụng là gì?
Để tăng cường sự giao lưu thân thiết của cô với thế giới tự nhiên rộng lớn này sao?
Không nói đến ngón tay vàng như Linh Tuyền và dịch chuyển tức thời, cho một cái có thể sử dụng thôi cũng được! Dư Điềm Điềm đột nhiên rất muốn hỏi thăm tác giả của cuốn sách một chút.
Đột nhiên, có một tiếng hét chói tai từ ở đằng xa xa vọng đến.
Phương Nghị và Dư Điềm Điềm lập tức ngẩng đầu lên, cách đó không xa, có một người con gái đang hốt hoảng chạy tới, mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, váy màu đen, hai bím tóc đuôi sam đen nhánh đung đưa theo từng bước chân, Dư Điềm Điềm gần như chỉ trong nháy mắt đã nhận ra cô ta ngay lập tức.
Doãn Mộng Đào.
Nữ chính ra sân.
Nhìn cô ta có vẻ rất hoảng sợ, tóc tai rối bời, trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết có dính rất nhiều bụi gai, còn có cả lá cây nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ kinh sợ nhưng vẫn không thể giấu được vẻ xinh đẹp vốn có.
Doãn Mộng Đào chạy rất nhanh, giống như là bị thứ gì đó đuổi theo, sau khi nhìn thấy Phương Nghị và Dư Điềm Điềm thì cô ta lập tức chạy về phía hai người bọn họ.
"Có, có thứ gì đó đang đuổi theo tôi..." Cô ta thở hổn hển, vì hụt hơi nên nói lấp ba lấp bấp.
Vẻ mặt của Phương Nghị rất bình tĩnh, anh liếc nhìn về phía sau của cô ta một cái, không có bất cứ thứ gì cả.
"Đồng chí... Tôi, tôi là thanh niên tri thức, lần này đến thôn Tỳ Ba. Mới vừa nãy tôi vô tình bị lạc đường ở trên núi. Hình như là gặp phải mấy con chó hoang hay sao đó..."
Dư Điềm Điềm cũng liếc nhìn về phía sau, hai người bọn họ mới vừa đi từ trên núi đó xuống không hề nghe thấy tiếng chó hoang nào cả.
"Bây giờ đang là ban ngày." Phương Nghị nói: "Trên đường có rất nhiều người, không cần phải sợ."
Dư Điềm Điềm đứng ở bên cạnh liếc sang nhìn sắc mặt của anh, lúc nói chuyện với những người bình thường thì anh cũng không có gì khác biệt, vẫn là gương mặt lạnh như băng.
"Quá tốt rồi..." Doãn Mộng Đào vỗ ngực của mình, cặp mắt hoa đào trời sinh của cô ta nhếch lên, sau khi bình tĩnh lại thì cô ta mới để ý tới Dư Điềm Điềm, trong nháy mắt vẻ mặt của cô ta thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh.
"Hai người là người của thôn Tỳ Ba phải không? Tên tôi là Doãn Mộng Đào, làm quen chút không?"
Phương Nghị cầm cái giỏ lên, xoay người nói: "Đi thôi."
Doãn Mộng Đào ngẩn người ngay tại chỗ.
Nhất là con chó nhỏ trong lòng ngực của cô vẫn còn đang nói khẽ.
“Thật là đau, đau quá đi thôi!”
Trong đầu óc của Dư Điềm Điềm vang lên một tiếng “rầm”, cô đè cái tai của con chó nhỏ xuống, trong lòng thầm lẩm bẩm một câu: "Đừng ồn ào nữa, sẽ đưa mày đi băng bó."
Quả nhiên, con chó nhỏ đó lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Suy đoán trong lòng cô đã được nghiệm chứng.
Trong cuốn sách, tác giả rất thích thêm ngón tay vàng cho các nhân vật, nữ chính là dịch chuyển tức thời và nữ phụ thì có Linh Tuyền, nhưng mà độc giả thì lại cứ kêu gạt bỏ đi ngón tay vàng của nữ phụ, cuối cùng thì nữ phụ không có ngón tay vàng nữa. Sau khi vào đến trong thành, tác giả cảm thấy đau lòng cho nguyên chủ, lúc nguyên chủ bị bạo hành gia đình thì cuối cùng cũng cho cô một ngón tay vàng, đó chính là khả năng có thể nói chuyện với động vật nhỏ.
Nguyên chủ dựa vào ngón tay vàng này đi ra ngoài tìm người giúp đỡ nên lúc bị bạo hành ở trong nhà mới có thể giữ được một cái mạng, nhưng mà về sau không biết có phải là tác giả quá mệt mỏi với việc xử lý tình tiết nội dung tác phẩm hay không mà con chó nhỏ không quay trở lại nữa. Còn nguyên chủ thì lại nhảy lầu.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Dư Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy không nói nên lời. Cô lại cảm thấy rằng nội dung của tuyến tình cảm trong cuốn sách cũng rất hỗn loạn, e rằng người chiến thắng duy nhất chỉ có thể là nữ chính mà thôi.
Phương Nghị không biết những chuyện này, thấy cô ngơ mặt ra đứng chết lặng tại chỗ, anh lên tiếng nhắc nhở một câu: "Cô muốn cứu nó sao?"
Dư Điềm Điềm phản ứng lại, gật đầu ngay lập tức, tất nhiên là phải cứu rồi.
"Vậy thì trở về thôi, ở trong nhà có thuốc."
Dư Điềm Điềm vội vàng ôm lấy chú chó nhỏ đi về cùng Phương Nghị, suốt dọc đường đi tâm tư của cô suy đi nghĩ lại trăm ngàn lần, nói chuyện với động vật sao? Bây giờ cô cũng có thể chứ?
Chẳng lẽ bởi vì hôm nay là ngày các thanh niên tri thức xuống thôn quê, là cột mốc đánh dấu nội dung cuốn sách bắt đầu cho nên ngón tay vàng này cũng có tác dụng sao? Cô càng nghĩ càng cảm thấy có lý nhưng cũng càng thấy có chút buồn cười.
Cái ngón tay vàng này có tác dụng là gì?
Để tăng cường sự giao lưu thân thiết của cô với thế giới tự nhiên rộng lớn này sao?
Không nói đến ngón tay vàng như Linh Tuyền và dịch chuyển tức thời, cho một cái có thể sử dụng thôi cũng được! Dư Điềm Điềm đột nhiên rất muốn hỏi thăm tác giả của cuốn sách một chút.
Đột nhiên, có một tiếng hét chói tai từ ở đằng xa xa vọng đến.
Phương Nghị và Dư Điềm Điềm lập tức ngẩng đầu lên, cách đó không xa, có một người con gái đang hốt hoảng chạy tới, mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, váy màu đen, hai bím tóc đuôi sam đen nhánh đung đưa theo từng bước chân, Dư Điềm Điềm gần như chỉ trong nháy mắt đã nhận ra cô ta ngay lập tức.
Doãn Mộng Đào.
Nữ chính ra sân.
Nhìn cô ta có vẻ rất hoảng sợ, tóc tai rối bời, trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết có dính rất nhiều bụi gai, còn có cả lá cây nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ kinh sợ nhưng vẫn không thể giấu được vẻ xinh đẹp vốn có.
Doãn Mộng Đào chạy rất nhanh, giống như là bị thứ gì đó đuổi theo, sau khi nhìn thấy Phương Nghị và Dư Điềm Điềm thì cô ta lập tức chạy về phía hai người bọn họ.
"Có, có thứ gì đó đang đuổi theo tôi..." Cô ta thở hổn hển, vì hụt hơi nên nói lấp ba lấp bấp.
Vẻ mặt của Phương Nghị rất bình tĩnh, anh liếc nhìn về phía sau của cô ta một cái, không có bất cứ thứ gì cả.
"Đồng chí... Tôi, tôi là thanh niên tri thức, lần này đến thôn Tỳ Ba. Mới vừa nãy tôi vô tình bị lạc đường ở trên núi. Hình như là gặp phải mấy con chó hoang hay sao đó..."
Dư Điềm Điềm cũng liếc nhìn về phía sau, hai người bọn họ mới vừa đi từ trên núi đó xuống không hề nghe thấy tiếng chó hoang nào cả.
"Bây giờ đang là ban ngày." Phương Nghị nói: "Trên đường có rất nhiều người, không cần phải sợ."
Dư Điềm Điềm đứng ở bên cạnh liếc sang nhìn sắc mặt của anh, lúc nói chuyện với những người bình thường thì anh cũng không có gì khác biệt, vẫn là gương mặt lạnh như băng.
"Quá tốt rồi..." Doãn Mộng Đào vỗ ngực của mình, cặp mắt hoa đào trời sinh của cô ta nhếch lên, sau khi bình tĩnh lại thì cô ta mới để ý tới Dư Điềm Điềm, trong nháy mắt vẻ mặt của cô ta thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh.
"Hai người là người của thôn Tỳ Ba phải không? Tên tôi là Doãn Mộng Đào, làm quen chút không?"
Phương Nghị cầm cái giỏ lên, xoay người nói: "Đi thôi."
Doãn Mộng Đào ngẩn người ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.