Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 4: Nhà Họ Phương 1
Địa Miên Miên
24/10/2021
Phương Mạn cũng cười, người chị này thật xinh đẹp, trên người cũng rất thơm, cô bé có chút ghen tỵ nhìn cô một cái.
Phòng của Dư Điềm ĐIềm là một phòng xa hoa nhất trong nhà cũ họ Phương, đối với người nhà họ Phương mà nói cô là khách quý, sau khi Phương Nghị tiến vào không bao lâu, từ khe hở cửa phòng bay ra một ít khói mù, rất nhanh người đàn ông cũng mở cửa đi ra.
Quần áo ướt sũng trên người anh vẫn chưa thay, Dư Điềm Điềm có chút ngạc nhiên phát hiện người đàn ông này so với những người trong thôn nhìn qua để ý rất nhiều, quần áo ướt đẫm của anh dính sát vào người, nhưng bên trong còn mặc một cái áo lót, có thể nhìn thấy đường lằn.
Loại chi tiết nhỏ này, vô tình làm Dư Điềm Điềm có chút thiện cảm với anh.
"Vào đi, nếu thiếu gì thì cứ nói."
Phương Nghị chuẩn chị trực tiếp vén lên áo lau mồ hôi, ý thức được đứng trước mặt anh chính là một cô gái, động tác trên tay ngừng một lát, hướng bên cạnh giếng đi tới.
Dư Điềm Điềm không nói ra được lời cảm ơn, không thể làm gì khác hơn là bước vào phòng trước.
Trong phòng rất lớn, mặt tường có chút loang lổ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không thấy có chút thái độ có lệ hay qua loa nào. Đồ dùng trong nhà không nhiều, một cái giường gỗ, một cái bàn, một cái băng ghế, còn có một cái tủ gỗ, chính là căn phòng này có đầy đủ mọi thứ.
Không thể so với nhà trong thành phố nhưng Dư Điềm Điềm lại rất hài lòng.
Cô vốn cho rằng phải ở nhà lá.
Cô bị ý niệm buồn cười của bản thân chọc cười, chậm rãi ngồi trên giường gỗ.
Cái giường này là cái mới, Dư Điềm Điềm kinh ngạc phát hiện.
Tấm ván bị mài bóng loáng rộng lớn, không hề cắt tay chút nào, những chỗ nối dùng mộng và rãnh rộng hợp lại, một cây đinh cũng không có, Dư Điềm Điềm có chút ngạc nhiên nhớ lại kịch bản trong sách, Phương Nghị là một thợ mộc rất giỏi, cái giường này… sẽ không phải là anh làm cho cô đó chứ?
Dư Điềm Điềm lại đi xem bàn gỗ và tủ, đúng là...tất cả đều cái mới.
Cô có chút ngồi không yên.
Theo ước định của Ngô Hồng Hà và nhà họ Phương, tiền thuê phòng của Dư Điềm Điềm ở đây là năm đồng, năm đồng...Những đồ gia dụng này giá trị tiền rất xa xỉ.
Bên ngoài, chị cả Phương gọi ăn cơm.
Bây giờ là mùa hè, nhà nhà đều có thói quen đem bàn cơm bày ở bên ngoài, sân nhà họ Phương rất rộng rãi, tự nhiên cũng bày ở bên ngoài. Phương Nghị bưng bàn cơm ra, Phương Mạn và Phương Hoài liền bận rộn bày băng ghế chén đũa, Phương Thu Lan bưng thức ăn, Dư Điềm Điềm liền đi qua hỗ trợ.
"Em ngồi đi, em là khách."
Dư Điềm Điềm không thể làm gì hơn là ngồi xuống, người nhà họ Phương so với suy nghĩ của cô còn rất khách khí.
Bữa ăn tối của nhà họ Phương rất đơn giản, một tô canh lớn, chẳng qua là hơi nhiều nước, một mâm dưa leo muối và rau muối, mấy cái bánh bột ngô, chính là bữa cơm tối của đại gia đình.
Trừ hai cái bánh bao trắng trước mặt Dư Điềm Điềm ra.
Nguyên chủ mặc dù là một người câm nhưng khi cô kích động vẫn sẽ phát ra âm thâm y a ô, nhưng Dư Điềm Điềm sẽ không như vậy, chẳng qua sắc mặt cô hơi đổi một chút, dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ.
Phương Nghị nhìn ra.
"Phần ăn của cô là dùng riêng." Anh thuận miệng giải thích một câu.
Dư Điềm Điềm đều biết, Ngô Hồng Hà ngoại trừ tiền còn đưa ít phiếu lương thực, những thứ này đều dùng phiếu lương thực đổi.
Phương Thu Lan cười nói cô mau ăn đi nhưng Dư Điềm Điềm ăn không nổi.
Phương Mạn và Phương Hoài không hiểu chuyện, trơ mắt nhìn bánh bao trong tay cô, lương thực tinh, bọn họ đã rất lâu không có được ăn qua.
Dư Điềm Điềm đem một cái bánh bao trong chén chia làm hai, cho hai đứa bé mỗi đứa một nửa, mọi người liền dừng đũa lại.
Phương Mạn và Phương Hoài được nửa cái bánh bao mà lo sợ, nhưng căn bản không dám nhận, bà nội Phương nghiêm mặt nói: "Đứa bé ngoan, đây là lương thực của cháu, chúng ta không thể dùng, cháu ăn đi." Nói xong còn liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ một cái, hai đứa nhỏ lập tức cúi đầu, không dám nhìn bánh bao trắng nữa.
Dư Điềm Điềm lập tức chỉ bánh bao trong chén, vừa cười vừa lắc đầu, ý là hai cái thì nhiều, một mình cô ăn không hết sẽ lãng phí.
"Sáng mai ăn." Phương Nghị mở miệng nói.
Anh là người đàn ông duy nhất trong nhà, nói chuyện tự nhiên có trọng lượng, trên bàn cơm lập tức yên tĩnh lại.
Phương Mạn và Phương Hoài đầu càng thấp hơn, Dư Điềm Điềm không thể làm gì khác hơn là lấy lại bánh bao, cô mím môi một cái, miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Cô loáng thoáng có thể hiểu được tôn nghiêm của người nhà họ Phương, cô cũng không có tâm tư xấu mà.
Phòng của Dư Điềm ĐIềm là một phòng xa hoa nhất trong nhà cũ họ Phương, đối với người nhà họ Phương mà nói cô là khách quý, sau khi Phương Nghị tiến vào không bao lâu, từ khe hở cửa phòng bay ra một ít khói mù, rất nhanh người đàn ông cũng mở cửa đi ra.
Quần áo ướt sũng trên người anh vẫn chưa thay, Dư Điềm Điềm có chút ngạc nhiên phát hiện người đàn ông này so với những người trong thôn nhìn qua để ý rất nhiều, quần áo ướt đẫm của anh dính sát vào người, nhưng bên trong còn mặc một cái áo lót, có thể nhìn thấy đường lằn.
Loại chi tiết nhỏ này, vô tình làm Dư Điềm Điềm có chút thiện cảm với anh.
"Vào đi, nếu thiếu gì thì cứ nói."
Phương Nghị chuẩn chị trực tiếp vén lên áo lau mồ hôi, ý thức được đứng trước mặt anh chính là một cô gái, động tác trên tay ngừng một lát, hướng bên cạnh giếng đi tới.
Dư Điềm Điềm không nói ra được lời cảm ơn, không thể làm gì khác hơn là bước vào phòng trước.
Trong phòng rất lớn, mặt tường có chút loang lổ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không thấy có chút thái độ có lệ hay qua loa nào. Đồ dùng trong nhà không nhiều, một cái giường gỗ, một cái bàn, một cái băng ghế, còn có một cái tủ gỗ, chính là căn phòng này có đầy đủ mọi thứ.
Không thể so với nhà trong thành phố nhưng Dư Điềm Điềm lại rất hài lòng.
Cô vốn cho rằng phải ở nhà lá.
Cô bị ý niệm buồn cười của bản thân chọc cười, chậm rãi ngồi trên giường gỗ.
Cái giường này là cái mới, Dư Điềm Điềm kinh ngạc phát hiện.
Tấm ván bị mài bóng loáng rộng lớn, không hề cắt tay chút nào, những chỗ nối dùng mộng và rãnh rộng hợp lại, một cây đinh cũng không có, Dư Điềm Điềm có chút ngạc nhiên nhớ lại kịch bản trong sách, Phương Nghị là một thợ mộc rất giỏi, cái giường này… sẽ không phải là anh làm cho cô đó chứ?
Dư Điềm Điềm lại đi xem bàn gỗ và tủ, đúng là...tất cả đều cái mới.
Cô có chút ngồi không yên.
Theo ước định của Ngô Hồng Hà và nhà họ Phương, tiền thuê phòng của Dư Điềm Điềm ở đây là năm đồng, năm đồng...Những đồ gia dụng này giá trị tiền rất xa xỉ.
Bên ngoài, chị cả Phương gọi ăn cơm.
Bây giờ là mùa hè, nhà nhà đều có thói quen đem bàn cơm bày ở bên ngoài, sân nhà họ Phương rất rộng rãi, tự nhiên cũng bày ở bên ngoài. Phương Nghị bưng bàn cơm ra, Phương Mạn và Phương Hoài liền bận rộn bày băng ghế chén đũa, Phương Thu Lan bưng thức ăn, Dư Điềm Điềm liền đi qua hỗ trợ.
"Em ngồi đi, em là khách."
Dư Điềm Điềm không thể làm gì hơn là ngồi xuống, người nhà họ Phương so với suy nghĩ của cô còn rất khách khí.
Bữa ăn tối của nhà họ Phương rất đơn giản, một tô canh lớn, chẳng qua là hơi nhiều nước, một mâm dưa leo muối và rau muối, mấy cái bánh bột ngô, chính là bữa cơm tối của đại gia đình.
Trừ hai cái bánh bao trắng trước mặt Dư Điềm Điềm ra.
Nguyên chủ mặc dù là một người câm nhưng khi cô kích động vẫn sẽ phát ra âm thâm y a ô, nhưng Dư Điềm Điềm sẽ không như vậy, chẳng qua sắc mặt cô hơi đổi một chút, dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ.
Phương Nghị nhìn ra.
"Phần ăn của cô là dùng riêng." Anh thuận miệng giải thích một câu.
Dư Điềm Điềm đều biết, Ngô Hồng Hà ngoại trừ tiền còn đưa ít phiếu lương thực, những thứ này đều dùng phiếu lương thực đổi.
Phương Thu Lan cười nói cô mau ăn đi nhưng Dư Điềm Điềm ăn không nổi.
Phương Mạn và Phương Hoài không hiểu chuyện, trơ mắt nhìn bánh bao trong tay cô, lương thực tinh, bọn họ đã rất lâu không có được ăn qua.
Dư Điềm Điềm đem một cái bánh bao trong chén chia làm hai, cho hai đứa bé mỗi đứa một nửa, mọi người liền dừng đũa lại.
Phương Mạn và Phương Hoài được nửa cái bánh bao mà lo sợ, nhưng căn bản không dám nhận, bà nội Phương nghiêm mặt nói: "Đứa bé ngoan, đây là lương thực của cháu, chúng ta không thể dùng, cháu ăn đi." Nói xong còn liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ một cái, hai đứa nhỏ lập tức cúi đầu, không dám nhìn bánh bao trắng nữa.
Dư Điềm Điềm lập tức chỉ bánh bao trong chén, vừa cười vừa lắc đầu, ý là hai cái thì nhiều, một mình cô ăn không hết sẽ lãng phí.
"Sáng mai ăn." Phương Nghị mở miệng nói.
Anh là người đàn ông duy nhất trong nhà, nói chuyện tự nhiên có trọng lượng, trên bàn cơm lập tức yên tĩnh lại.
Phương Mạn và Phương Hoài đầu càng thấp hơn, Dư Điềm Điềm không thể làm gì khác hơn là lấy lại bánh bao, cô mím môi một cái, miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Cô loáng thoáng có thể hiểu được tôn nghiêm của người nhà họ Phương, cô cũng không có tâm tư xấu mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.