Chương 67: Anh
Khương Chi Ngư
13/08/2020
Nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của Lương Thiên, Trần Dạng đã biết rõ cậu ta đang nghĩ đến chuyện này.
Mặt anh không đổi sắc, sau đó giao thêm việc cho hai người họ, xem ra có vẻ cả hai rảnh rỗi quá rồi.
Lương Thiên ra khỏi văn phòng, trong lòng vẫn khó hiểu.
Cậu ta buồn bực hỏi Triệu Minh Nhật: “Cái này không phải là công việc tuần sau à? Sao cậu ấy lại muốn tụi mình hoàn thành trong hôm nay?”
Triệu Minh Nhật tức giận nói: “Sao tôi biết được.”
Hai người họ không hề hay biết Trần Dạng đang gây khó dễ cho mình, thậm chí còn chạy đi tham gia vào nhóm tám chuyện của công ty.
Đến lúc chiều dấu răng trên cằm Trần Dạng mới hoàn toàn biến mất, chuyện dấu răng này anh không hề quan tâm đến, vẫn tỏ ra y như mọi ngày.
Nhưng đám người trong công ty lại tò mò muốn chết.
Thật ra bọn họ đã biết một chút manh mối về chuyện vị hôn thê kia, hàng năm Trần Dạng bay ra nước ngoài không ít lần, đôi khi còn nói chuyện với Lương Thiên và Triệu Minh Nhật.
Dần dà bọn họ cũng nghe ngóng được từng chút một.
Chỉ là người trong cuộc không tự mình nói ra, ai cũng chẳng dám khẳng định chuyện đó là thật, thẳng cho đến khi buổi ra mắt game mới diễn ra.
Chẳng lẽ anh thích chơi kim ốc tàng kiều [1]?
[1] Kim ốc tàng Kiều (nhà vàng cất người đẹp), dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình, có nguồn gốc từ điển tích về Trần A Kiều, là Hoàng hậu thứ nhất của Hán Vũ Đế Lưu Triệt – Hoàng đế thứ 7 của triều đại Tây Hán.
Trần Dạng ở trong văn phòng hít một hơi thật sâu.
Ai ai cũng đều cho rằng anh làm chuyện xấu xa, nhưng thật chất anh chẳng làm gì cả, lần đầu tiên anh mới có cảm giác mình bị oan uổng thế này.
Thư ký gõ cửa tiến vào, “Thưa sếp, đây là thiệp mời tham dự tiệc tối từ thiện thứ sáu tuần sau, anh có đi không ạ?”
Trần Dạng mở ra nhìn, “Đi.”
Thư ký gật đầu, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Lần này có dẫn theo bạn gái không ạ?”
Trần Dạng vừa định trả lời là không nhưng chợt nghĩ đến Nhạc Nha.
Cô đã về nước rồi, hay là tranh thủ mượn bữa tiệc từ thiện này để công khai luôn.
Anh đưa tay vuốt cằm, lại nhớ đến Nhạc Nha hồi tối qua, trong mắt lộ rõ nét vui vẻ.
Cảnh tượng này đều được thư ký thu hết vào mắt.
Lúc ra khỏi văn phòng, anh ta nhanh chóng rút điện thoại ra nhắn tin: “Sếp định tham dự tiệc tối với hôn thê của mình, tôi còn thấy anh ấy mỉm cười nữa.”
“Đây là câu chuyện khủng bố nào vậy?”
“Có chụp lại cảnh lúc đó không?”
“Cô có bản lĩnh thì đi mà chụp, dù sao tụi này cũng không dám đâu.”
“Lúc nào mới có thể gặp mặt vị hôn thê của Trần tổng đây, thật muốn biết người đó là ai mà có thể thu phục được Trần tổng cao ngạo lạnh lùng quá.”
Thư ký nhắn lại hình như anh ta đã thấy ảnh chụp rồi.
Từ khi MOON mới được thành lập thì anh ta đã đến đây làm việc, cho nên cũng biết được đôi chút.
Có một lần không biết đã xảy ra chuyện gì mà đang trong giờ làm việc, Trần Dạng lại gọi anh ta nhanh chóng đặt vé máy bay chuyến một giờ sau đó, vành mắt đỏ bừng.
Dáng vẻ anh lúc đó vô cùng lo lắng, giống như đã xảy ra chuyện vậy.
Sau đó Lương tổng đến, trong lúc sắp đóng cửa lại anh ta mới nghe thấy một câu: “Cô ấy chỉ là bị bệnh thôi, cũng có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, nhìn cậu y như đang muốn giết người vậy…”
Khi đó thư ký còn chưa hiểu lắm, nhưng bây giờ thì đã hiểu rồi.
Trần tổng thật cưng chiều bạn gái quá đi mất.
*
Tiệc tối từ thiện được giới truyền thông đặc biệt quan tâm.
Nhạc Nha không hay chú ý đến mấy tin tức này lắm, chỉ những lúc đang lướt Weibo thì mới vô tình nhìn thấy, nhưng cũng không để trong lòng.
Thứ hai đi làm, cô chạm mặt Trương Thu bên ngoài phòng làm việc.
Trương Thu ấm giọng hỏi: “Tối thứ sáu có một bữa tiệc tối từ thiện, bình thường thì chị sẽ đi với Nhạc tổng, nhưng lần này em có muốn đi không?”
Tiệc tối từ thiện?
Nhạc Nha chưa từng tham gia mấy bữa tiệc từ thiện này, nhưng cũng đọc không ít thông tin liên quan nên có hiểu biết đôi chút.
Cô nhã nhặn từ chối: “Em không đi được đâu ạ.”
Trương Thu mỉm cười, đề xuất: “Đây là cơ hội để em làm quen với mấy thanh niên tinh anh trong giới, có nhiều khách quý đến dự lắm đó.”
Nhớ tới cô con gái của ông chủ vừa mới về nước, chắc không biết gần đây có bao nhiêu thanh niên anh tuấn nổi bật, cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Ví dụ như ba người đàn ông của công ty MOON nè.”
Có lẽ ba người này là đại biểu lắm rồi.
Nhạc Nha mở to mắt, “Ba người họ đã là hoa có chủ rồi mà ta?”
“Chị chỉ ví dụ thôi.” Trương Thu bị giọng điệu của cô chọc cười, “Em không muốn đi tìm con rể cho ba em à?”
Nhạc Nha nghĩ thầm, con rể của ông là ông chủ của MOON đó nha.
Cô nói: “Em sẽ về suy nghĩ lại rồi báo chị sau nhé, nếu như tối đó em không bận gì.”
Trương Thu gật đầu: “Ừ.”
Tiệc tối từ thiện được tổ chức hằng năm, dù sao tham dự chủ yếu cũng là để quyên góp tiền thôi, còn tiệc tối thì chỉ là hình thức, các công ty có uy tín đều sẽ tham dự.
Vương Khả Phỉ trở về chỗ ngồi mà trong lòng vẫn còn kích động.
Cô ấy vừa mới nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Trương Thu và Nhạc Nha, cách ứng xử này hoàn toàn không giống sự đối đãi với nhân viên bình thường, như vậy càng củng cố thêm cho suy đoán của cô ấy.
Còn cả nội dung của cuộc nói chuyện đó nữa.
Vương Khả Phỉ chỉ kịp nghe nửa đoạn sau của cuộc nói chuyện, nhưng cũng có thể suy đoán Nhạc Nha là con gái của Nhạc tổng.
Nếu suy nghĩ theo hướng đó, cô ấy mới kịp nhận ra, Nhạc trong Nhạc Nha không phải cùng âm với “núi cao”, mà là vui mừng [2].
[2] Nhạc (岳) có nghĩa là núi cao, núi lớn. Còn họ Nhạc (乐) của Nhạc Nha có nghĩa là vui mừng.
Bởi vì hồi đầu tuần lúc Nhạc Nha mới đến chỉ giới thiệu bằng lời, nên các cô đều tự hiểu theo nghĩa núi cao, dù sao thì họ Nhạc viết theo nghĩa vui mừng này cũng không phổ biến lắm.
Trong lòng Vương Khả Phỉ đập thình thịch.
Cô ấy nghe được,Tưởng Mỹ cũng nghe thấy giống như cô ấy, nhưng chỉ nghe được phần nội dung lúc sau.
Tưởng Mỹ vô thức nghĩ tới chuyện Nhạc Nha đi cửa sau.
Chỉ mới vào làm thôi mà đã nghĩ đến chuyện dự tiệc tối từ thiện rồi.
Ai ai cũng muốn đến tham dự tiệc tối từ thiện, nhưng trước kia ông chủ chỉ dẫn theo mỗi Trương Thu, dù có không phục cũng vô dụng, cả đám còn lại không có tư cách.
Hơn nữa phần lớn nhân viên nữ trong công ty đều thuộc bộ phận thiết kế.
Tưởng Mỹ cũng muốn đi, đương nhiên trước kia cô ta không có khả năng, nhưng giờ nghe thấy Nhạc Nha rõ ràng có thể đi, trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Nếu so sánh với nhóm tổng giám đốc tham dự tiệc tối từ thiện thì bạn trai của cô ta cứ bận rộn kiếm tiền lương thật chênh lệch biết bao.
Ý nghĩa này vừa xuất hiện liền không cách nào xóa đi được.
*
Giữa trưa, Nhạc Nha xuống căn tin của công ty ăn cơm.
Đãi ngộ ở Nhạc thị rất tốt, căn tin trong công ty dù không thể so với mấy nhà hàng ở bên ngoài nhưng thực đơn mỗi ngày đều được thay đổi rất đa dạng.
Hồi còn nhỏ cô đã được nếm qua một lần, nhưng bây giờ thì đã quên sạch.
Mấy người họ cùng nhau vào thang máy, Vương Khả Phỉ chủ động lên tiếng: “Nhạc Nha, cô cũng đến căn tin ăn à?”
Nhạc Nha nghiêng đầu, “Ừm.”
Cô hơi nghiêng đầu, nhóm Tưởng Mỹ ở trong góc đều có thể nhìn thấy dấu đỏ bên cổ cô, liên tưởng đến hình ảnh chứng kiến hồi chiều tối hôm qua, tâm tư bỗng vượt xa cả ngàn con số.
Hoàng Nhã nói: “Nhạc Nha, tình cảm giữa cô với bạn trai tốt thật đó.”
Nhạc Nha cười cười, đáp lại: “Ừm.”
Tuy nghe vậy trong lòng cũng vui, nhưng cô không biết mấy cô ấy nhìn thấy ở đâu mà tự dưng lại nói như vậy.
Hoàng Nhã đưa tay cẩn thận chỉ lên cổ cô, “Trong túi của tôi có băng cá nhân, cô muốn che lại không?”
Nhạc Nha nghe mà không hiểu gì.
Đợi cô ấy đưa qua một cái gương tròn nhỏ, cô mới biết là có chuyện gì.
Mặt Nhạc Nha đỏ ửng, vội vàng giải thích: “Đây là vết muỗi cắn, không phải như mọi người nghĩ đâu…”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ như chúng tôi hiểu mà.
Nhạc Nha thấy bọn họ không tin thì thở dài, đây quả thật là do muỗi cắn mà, tai5 tối qua trước khi đi ngủ cô quên đóng cửa sổ lại.
Cô mượn miếng băng cá nhân che lại dấu đỏ đó.
Tưởng Mỹ lẳng lặng nhìn cô, trong lòng cười lạnh một tiếng, càng cảm thấy Nhạc Nha chính là tình nhân được Trần Dạng bao nuôi ở bên ngoài.
Bằng không thì tại sao lại không công khai.
Trong phòng ăn đã có một vài người, nhóm Vương Khả Phỉ chọn chỗ có bàn lớn, vừa đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Nhạc Nha bưng khay ăn qua.
Người đến cuối cùng là Tưởng Mỹ, cô ta ngồi ở trong góc, trên bàn ăn đặt đầy các món ăn, hiển nhiên là phần dành cho hai người.
Cô ta còn cầm điện thoại chụp lại.
Vương Khả Phỉ nhìn xuống khay ăn của mình rồi lại nhìn sang Tưởng Mỹ, giọng đầy cảm thán: “Hôm nay cô ăn nhiều đồ mặn quá nha.”
“Tôi đang trực tiếp, đừng có nói chuyện.” Tưởng Mỹ mỉm cười, nhìn bình luận không ngừng tăng cao trong điện thoại, nói với những người đang xem trực tiếp: “Là đồng nghiệp của tôi.”
“Không sao, thức ăn mặn chứa rất nhiều dinh dưỡng, dạ dày của tôi lớn, có thể ăn nhiều. Mọi người đừng lo, nhìn xem tôi có lên cân nào không nè?”
“Gần đầy tôi đang học theo các vua dạ dày trên mạng nhưng công lực không đủ, chỉ có thể ăn chút xíu này thôi ha ha ha.”
Hoàng Nhã không nói nữa, dạo này cô ấy đang giảm cân, chỉ có thể ăn chút ít.
Nhạc Nha ngồi cách Tưởng Mỹ một người, nghe thấy mấy lời này của cô ta đúng lúc cô vừa nuốt một muỗng cơm, xém nữa là bị nghẹn rồi.
Lần trước cô và Tô Tuệ bắt gặp cô ta nôn hết thức ăn trong phòng vệ sinh, vậy mà bây giờ lại có thể nói thế này, dù có muốn giả vờ trở thành vua dạ dày thì cũng liều mạng quá đi mất.
Chẳng lẽ sinh hoạt bình thường của cô ta cũng giả dối như vậy à?
Hơn nữa, tuy thức ăn trong căn tin rất rẻ, nhưng đây cũng là do công ty phụ cấp, chẳng lẽ cứ lãng phí như vậy à?
Có thể lấy ẩm thực để quảng bá mình, nhưng cũng đừng trở thành vua dạ dày nếu không có khả năng chứ.
Nhạc Nha dù suy nghĩ thế nào cũng không thể vui nổi.
Tưởng Mỹ lãng phí như vậy hoàn toàn là tổn thất của công ty nhà mình.
Tưởng Mỹ ăn được một hồi, giải quyết hơn phân nửa thức ăn mặn, sau đó lại vô ý hữu ý chuyển di động sang hướng Nhạc Nha chụp một tấm.
Bình luận bên trong nhanh chóng tăng vọt.
“Xinh quá đi, tôi động lòng mất rồi.”
“Hình như cái mũi không đúng lắm, có phải phẩu thuật thẩm mỹ rồi không?”
“Xinh, xinh, dáng đẹp quá đi mất, quả nhiên là người đẹp, tôi yêu rồi đó nha.”
“Có thể chụp thẳng mặt không?”
Nhạc Nha nhanh chóng cảm giác được gì đó, ngẩng đầu liền nhìn thấy, cô nhíu mày đứng bật đậy, “Tôi không thích bị người khác chụp lén.”
Động tác của Tưởng Mỹ thoáng dừng lại, cô ta hơi mỉm cười, “’Ai chụp cô?”
Nhạc Nha nói: “Tự cô là người biết rõ nhất.”
Cô không còn ôm bất kì hi vọng nào với Tưởng Mỹ nữa rồi.
Nhạc Nha đã ăn xong, lúc chuẩn bị ra khỏi căn tin thì nhìn thấy Nhạc Dịch Kiện ngồi cách đó không xa.
Ông và thư ký ngồi chung với nhau, còn có cả Trương Thu nữa.
Thấy cô, Nhạc Dịch Kiện vội vàng vẫy tay.
Nhạc Nha dứt khoát bỏ khay ăn xuống, đi qua bên kia rồi ngồi xuống kế bên Nhạc Dịch Kiện, “Mọi người ăn ở căn tin à?”
Nhạc Dịch Kiện nói: “Phải ủng hộ căn tin nhà mình chứ.”
“Đúng ha.” Nhạc Nha chống khuỷu tay lên bàn, nghe bọn họ bàn về chuyện công việc một hồi, “Nói đến chuyện này, em cũng mới thiết kế ra một sản phẩm mới.”
Trương Thu là người có hứng thú nhất, “Buổi chiều chị sẽ xem.”
Trong công ty có sản phẩm do Nhạc Nha thiết kế, là tác phẩm cô đã lên kế hoạch từ khi còn đang đi học ở nước ngoài, có cả các tác phẩm dành được giải thưởng nữa.
Nhạc Nha mím môi cười, sau đó kể cho Nhạc Dịch Kiện nghe về Tưởng Mỹ.
Nghe cô kể xong, Trương Thu nói: “Thật ra tôi cũng muốn xem xét đến chuyện đuổi việc cô ta rồi, ba tháng gần đây thiết kế của cô ta hầu như không dùng được, quả thật cũng đã đến lúc phải đổi người, dù cho trước kia thiết kế của cô ta cũng không đến nỗi nào.”
Nhưng hiện giờ lại quá đối lập với các đồng nhiệp vào cùng năm.
Nhạc Dịch Kiện nói: “Nếu đã như vậy thì cứ đuổi việc cô ta, công ty không có sức chứa vị Phật lớn như vậy.”
Ông phiền nhất là những nhân viên không có năng lực.
Trương Thu đáp lời: “Tôi sẽ chú ý ạ.”
Lúc Nhạc Nha đi đến chỗ bàn của Nhạc Dịch Kiện tuy không rõ lắm, nhưng cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của các nhân viên, kể cả bộ phần thiết kế ở bên này.
Vương Khả Phỉ là người đầu tiên chú ý tới, càng chắc chắn hơn với ý nghĩ của mình, nhân viên mới này nhất định là con gái hoặc là người thân của ông chủ.
Nếu cô ấy được làm việc chung với con gái của ông chủ, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Tưởng Mỹ bị Nhạc Nha châm chọc như vậy, mấy cô gái ngồi xung quanh đều quay sang nhìn, chỉ có thể hậm hực tắt trực tiếp trên điện thoại.
Không ngờ là bình luận trên mạng đều khen ngợi Nhạc Nha, trong lòng cô ta bực bội, vừa định di chuyển điện thoại sang hướng sang, nhưng lại vô tình trượt tay, thế là điện thoại cứ thế rơi vào trong chén canh.
Mọi người trên bàn đều kinh ngạc.
Tưởng Mỹ vội vàng lấy điện thoại ra lau khô nhưng vô dụng.
Quay đầu nhìn sang cô ta, Vương Khả Phỉ cũng không nói gì, Tưởng Mỹ đặt di động xuống, nói: “Mấy cô biết tiệc tối từ thiện vào cuối tuần này không?”
“Biết chứ, nhưng dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, sao vậy?”
“Bộ tiệc tối từ thiện có gì quan trọng hả?”
Tưởng Mỹ nhướng mày, hạ giọng nói: “Quan trọng thì không có, nhưng tôi nghe nói lần này ông chủ không đi với quản lý Trương nữa, thay người khác rồi.”
Hoàng Nhã nghi ngờ: “Quản lý Trương bận việc à?”
Nhiều năm qua đều là Trương Thu tham dự cùng ông chủ, trước kia cũng có người tự đề xuất muốn đi, nhưng tất cả đều bị ông chủ từ chối, sao lại đột ngột đổi người như vậy.
“Không phải đâu.” Tưởng Mỹ quơ quơ ngón tay, “Bởi vì chị ta muốn tặng vị trí này lại cho Nhạc Nha, một người mới vào công ty đó.”
Có người thắc mắc: “Thật không vậy?”
Tưởng Mỹ nói: “Tôi cũng không chắc nữa.”
Vương Khả Phỉ nhẹ nhàng nói: “Có khi tin này cũng không đúng đâu.”
Cô ấy nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng nhịn được, cô ấy không biết có nên kể chuyện này cho mọi người hay không, nhưng thôi để Nhạc Nha tự nói thì hơn.
Vương Khả Phỉ thật sự muốn biết vẻ mặt của Tưởng Mỹ lúc phát hiện ra thân phận chân chính của Nhạc Nha ra sao, nhìn bộ dạng hiện tại của cô ta, đến lúc đó chắc sẽ thú vị lắm cho xem.
*
Buổi chiều, Nhạc Nha mang thiết kế của mình vào văn phòng của Trương Thu.
Trương Thu và cô thảo luận với nhau một hồi lâu, chỉnh sửa lại một số chi tiết thật tỉ mỉ, dù sao cũng phải tạo ra thành phẩm hoàn chỉnh nhất mới được.
Đợi Nhạc Nha ra ngoài thì đã đến giờ tan tầm.
Điện thoại di động của cô đặt trên bàn làm việc, lúc cầm lên cô mới phát hiện Trần Dạng có gọi điện cho mình, có lẽ vì cô không nghe máy nên anh nhắn tin qua.
Anh sẽ tới đón cô tan làm.
Vương Khả Phỉ ở đối diện nhìn đôi mắt cô cong lại, trêu chọc nói: “Vui như vậy, có phải gặp chuyện tốt rồi không?”
Nhạc Nha thuận miệng đáp lại: “Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.”
Cái từ bạn trai này lúc nói ra vẫn có chút ảo diệu.
Nhạc Nha cảm giác như mình khoe khoang quá rồi, suy cho cùng thì phần lớn mọi người trong phòng làm việc đều là chó độc thân.
Vương Khả Phỉ ung dung thở dài.
Đến lúc ra ngoài, Nhạc Nha đã nhìn thấy xe Trần Dạng đậu ở đối diện, tâm tình cô đang vui vẻ, đi một mạch tới xe của anh.
Ngồi vào trong xe, cô hỏi: “Tối nay ra ngoài ăn nữa hả?”
Trần Dạng ừ.
Đi chưa được mấy phút, anh chợt nhớ tới tiệc tối từ thiện, quay sang hỏi cô: “Tối thứ sáu tuần này em có bận gì không?”
Nhạc Nha hỏi: “Vẫn chưa biết, có chuyện gì à?”
Trần Dạng xoa lấy bàn tay đang đặt một bên của cô, mềm mại vô cùng, đã vậy còn có chút thịt, lúc nắm trong tay rất thoải mái.
Anh nói: “Ừ, có một bữa tiệc từ thiện.”
Nhạc Nha vừa nghe đã hiểu, nghĩ đến hồi sáng Trương Thu mới hỏi cô, chắc là chung một bữa tiệc rồi.
Cô hỏi lại: “Với tư cách là bạn gái hả?”
Trần Dạng ừ, khẽ bẻ tay lái sang hướng khác.
Nhạc Nha hơi nghiêng đầu như đang cân nhắc: “Xém nữa em quên anh cũng phải đi dự tiệc tối từ thiện, chuyện bạn gái này không được rồi.”
Trần Dạng dừng xe lại, sau đó ghé người qua, lướt tay xuyên qua những lọn tóc đang rơi trên má cô, “Tại sao?”
Đôi mắt thâm thúy dõi theo cô.
Nhạc Nha cong cong khóe môi, nhẫn nhịn cả buổi không nói câu nào, cuối cùng đến lúc anh sắp áp sát lại gần mới lên tiếng: “Tại em phải đi với ba.”
Trần Dạng đang chống người bên cạnh cô, động tác thoáng dừng lại.
Cả trái tim ngay lập tức nguội lạnh.
Khóe mắt anh giật giật, hít sâu một hơi, nhìn cô chằm chằm mà nghiến răng nghiến lợi: “Đi với ba em vẫn quan trọng hơn.”
Ở thời điểm này, Trần Dạng cũng không dám tranh giành với Nhạc Dịch Kiện.
Anh biết rõ Nhạc Dịch Kiện cũng sẽ tham dự, nếu tranh giành cô với ông rồi gặp mặt ở tiệc tối, anh sợ mình sẽ bị ông lột hết mấy lớp da mất.
Nhạc Nha nhịn không được bật cười thành tiếng.
Trần Dạng đưa tay vuốt tóc cô, lại bị cô đẩy ra.
Nhạc Nha dừng cười, trong nháy mắt nói: “Em tính đi với anh rồi, không ngờ anh lại tự mình hỏi trước nên em định chọc anh chút thôi.”
Trần Dạng dứt khoát nắm lấy cằm cô, hung hăn hôn lên môi cô.
Nhạc Nha bị bất ngờ, cả người dựa lên ghế, hơi thở gấp gáp.
Thẳng đến khi được anh thả ra, trong mắt đều lấp lánh ánh nước.
Giọng Trần Dạng hơi khàn: “Còn chọc nữa không?”
Nhạc Nha ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh, kiềm nén sự bực bội trong lòng, giọng nói như lên án: “Không chọc nữa, không chọc nữa.”
Cô nào dám chọc anh chứ.
Trần Dạng không nói gì, đưa tay vuốt ve cằm cô, mang đầy vẻ ám chỉ, đôi mắt đen láy vẫn mang theo tính xâm lược rõ ràng.
Thấy băng cá nhân trên cổ cô, anh hỏi: “Em bị sao vậy?”
Nhắc tới cái này, Nhạc Nha lại thấy hơi xấu hổ, giải thích: “Bị muỗi cắn, đồng nhiệp cho rằng đây là…”
Đang nói nửa chừng cô bỗng im bặt.
Trần Dạng mới đầu vẫn chưa hiểu, sau đó mới kịp nhận ra, y như lúc Triệu Minh Nhật nghĩ anh bị côn trùng cắn.
Chỉ là Nhạc Nha thật sự bị muỗi cắn.
Trong người anh khô nóng, ngón tay thon dài di chuyển từ mặt của cô sang lỗ tai, lướt xuống cổ, rồi lại vân vê vành tai của cô giữa hai ngón tay.
Nhạc Nha mẫn cảm thoáng run người.
Cô không quen người khác chạm vào tai của cô lắm, càng đừng nói là Trần Dạng đang tỏ ra khiêu khích như vậy, cô không thể nào chống đỡ lại nổi.
Thấy anh vẫn chưa buông tay, Nhạc Nha vội vàng nảy ra một biện pháp, giọng mềm nhũn gọi: “Anh…”
Trần Dạng sững người tại chỗ.
Động tác lúc nãy cũng ngừng theo, không khí trong xe bắt đầu loãng dần, hơi thở của cả hai quấn quýt vào nhau.
Trần Dạng khàn giọng dụ dỗ: “Em gọi lại lần nữa.”
Tai Nhạc Nha đỏ bừng, lắc đầu.
Trần Dạng không thể nào buông tha cô dễ dàng như vậy được, anh áp sát môi cô, mỗi câu mỗi từ đều mang theo sự uy hiếp: “Ngoan, gọi một lần nữa.”
Nhạc Nha mở to miệng, thanh âm nho nhỏ.
Trần Dạng có chút chờ mong, ghé sát tai vào.
Sau đó nghe thấy Nhạc Nha xấu hổ nói: “Em đói.”
Trần Dạng: “…”
Mặt anh không đổi sắc, sau đó giao thêm việc cho hai người họ, xem ra có vẻ cả hai rảnh rỗi quá rồi.
Lương Thiên ra khỏi văn phòng, trong lòng vẫn khó hiểu.
Cậu ta buồn bực hỏi Triệu Minh Nhật: “Cái này không phải là công việc tuần sau à? Sao cậu ấy lại muốn tụi mình hoàn thành trong hôm nay?”
Triệu Minh Nhật tức giận nói: “Sao tôi biết được.”
Hai người họ không hề hay biết Trần Dạng đang gây khó dễ cho mình, thậm chí còn chạy đi tham gia vào nhóm tám chuyện của công ty.
Đến lúc chiều dấu răng trên cằm Trần Dạng mới hoàn toàn biến mất, chuyện dấu răng này anh không hề quan tâm đến, vẫn tỏ ra y như mọi ngày.
Nhưng đám người trong công ty lại tò mò muốn chết.
Thật ra bọn họ đã biết một chút manh mối về chuyện vị hôn thê kia, hàng năm Trần Dạng bay ra nước ngoài không ít lần, đôi khi còn nói chuyện với Lương Thiên và Triệu Minh Nhật.
Dần dà bọn họ cũng nghe ngóng được từng chút một.
Chỉ là người trong cuộc không tự mình nói ra, ai cũng chẳng dám khẳng định chuyện đó là thật, thẳng cho đến khi buổi ra mắt game mới diễn ra.
Chẳng lẽ anh thích chơi kim ốc tàng kiều [1]?
[1] Kim ốc tàng Kiều (nhà vàng cất người đẹp), dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình, có nguồn gốc từ điển tích về Trần A Kiều, là Hoàng hậu thứ nhất của Hán Vũ Đế Lưu Triệt – Hoàng đế thứ 7 của triều đại Tây Hán.
Trần Dạng ở trong văn phòng hít một hơi thật sâu.
Ai ai cũng đều cho rằng anh làm chuyện xấu xa, nhưng thật chất anh chẳng làm gì cả, lần đầu tiên anh mới có cảm giác mình bị oan uổng thế này.
Thư ký gõ cửa tiến vào, “Thưa sếp, đây là thiệp mời tham dự tiệc tối từ thiện thứ sáu tuần sau, anh có đi không ạ?”
Trần Dạng mở ra nhìn, “Đi.”
Thư ký gật đầu, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Lần này có dẫn theo bạn gái không ạ?”
Trần Dạng vừa định trả lời là không nhưng chợt nghĩ đến Nhạc Nha.
Cô đã về nước rồi, hay là tranh thủ mượn bữa tiệc từ thiện này để công khai luôn.
Anh đưa tay vuốt cằm, lại nhớ đến Nhạc Nha hồi tối qua, trong mắt lộ rõ nét vui vẻ.
Cảnh tượng này đều được thư ký thu hết vào mắt.
Lúc ra khỏi văn phòng, anh ta nhanh chóng rút điện thoại ra nhắn tin: “Sếp định tham dự tiệc tối với hôn thê của mình, tôi còn thấy anh ấy mỉm cười nữa.”
“Đây là câu chuyện khủng bố nào vậy?”
“Có chụp lại cảnh lúc đó không?”
“Cô có bản lĩnh thì đi mà chụp, dù sao tụi này cũng không dám đâu.”
“Lúc nào mới có thể gặp mặt vị hôn thê của Trần tổng đây, thật muốn biết người đó là ai mà có thể thu phục được Trần tổng cao ngạo lạnh lùng quá.”
Thư ký nhắn lại hình như anh ta đã thấy ảnh chụp rồi.
Từ khi MOON mới được thành lập thì anh ta đã đến đây làm việc, cho nên cũng biết được đôi chút.
Có một lần không biết đã xảy ra chuyện gì mà đang trong giờ làm việc, Trần Dạng lại gọi anh ta nhanh chóng đặt vé máy bay chuyến một giờ sau đó, vành mắt đỏ bừng.
Dáng vẻ anh lúc đó vô cùng lo lắng, giống như đã xảy ra chuyện vậy.
Sau đó Lương tổng đến, trong lúc sắp đóng cửa lại anh ta mới nghe thấy một câu: “Cô ấy chỉ là bị bệnh thôi, cũng có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, nhìn cậu y như đang muốn giết người vậy…”
Khi đó thư ký còn chưa hiểu lắm, nhưng bây giờ thì đã hiểu rồi.
Trần tổng thật cưng chiều bạn gái quá đi mất.
*
Tiệc tối từ thiện được giới truyền thông đặc biệt quan tâm.
Nhạc Nha không hay chú ý đến mấy tin tức này lắm, chỉ những lúc đang lướt Weibo thì mới vô tình nhìn thấy, nhưng cũng không để trong lòng.
Thứ hai đi làm, cô chạm mặt Trương Thu bên ngoài phòng làm việc.
Trương Thu ấm giọng hỏi: “Tối thứ sáu có một bữa tiệc tối từ thiện, bình thường thì chị sẽ đi với Nhạc tổng, nhưng lần này em có muốn đi không?”
Tiệc tối từ thiện?
Nhạc Nha chưa từng tham gia mấy bữa tiệc từ thiện này, nhưng cũng đọc không ít thông tin liên quan nên có hiểu biết đôi chút.
Cô nhã nhặn từ chối: “Em không đi được đâu ạ.”
Trương Thu mỉm cười, đề xuất: “Đây là cơ hội để em làm quen với mấy thanh niên tinh anh trong giới, có nhiều khách quý đến dự lắm đó.”
Nhớ tới cô con gái của ông chủ vừa mới về nước, chắc không biết gần đây có bao nhiêu thanh niên anh tuấn nổi bật, cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Ví dụ như ba người đàn ông của công ty MOON nè.”
Có lẽ ba người này là đại biểu lắm rồi.
Nhạc Nha mở to mắt, “Ba người họ đã là hoa có chủ rồi mà ta?”
“Chị chỉ ví dụ thôi.” Trương Thu bị giọng điệu của cô chọc cười, “Em không muốn đi tìm con rể cho ba em à?”
Nhạc Nha nghĩ thầm, con rể của ông là ông chủ của MOON đó nha.
Cô nói: “Em sẽ về suy nghĩ lại rồi báo chị sau nhé, nếu như tối đó em không bận gì.”
Trương Thu gật đầu: “Ừ.”
Tiệc tối từ thiện được tổ chức hằng năm, dù sao tham dự chủ yếu cũng là để quyên góp tiền thôi, còn tiệc tối thì chỉ là hình thức, các công ty có uy tín đều sẽ tham dự.
Vương Khả Phỉ trở về chỗ ngồi mà trong lòng vẫn còn kích động.
Cô ấy vừa mới nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Trương Thu và Nhạc Nha, cách ứng xử này hoàn toàn không giống sự đối đãi với nhân viên bình thường, như vậy càng củng cố thêm cho suy đoán của cô ấy.
Còn cả nội dung của cuộc nói chuyện đó nữa.
Vương Khả Phỉ chỉ kịp nghe nửa đoạn sau của cuộc nói chuyện, nhưng cũng có thể suy đoán Nhạc Nha là con gái của Nhạc tổng.
Nếu suy nghĩ theo hướng đó, cô ấy mới kịp nhận ra, Nhạc trong Nhạc Nha không phải cùng âm với “núi cao”, mà là vui mừng [2].
[2] Nhạc (岳) có nghĩa là núi cao, núi lớn. Còn họ Nhạc (乐) của Nhạc Nha có nghĩa là vui mừng.
Bởi vì hồi đầu tuần lúc Nhạc Nha mới đến chỉ giới thiệu bằng lời, nên các cô đều tự hiểu theo nghĩa núi cao, dù sao thì họ Nhạc viết theo nghĩa vui mừng này cũng không phổ biến lắm.
Trong lòng Vương Khả Phỉ đập thình thịch.
Cô ấy nghe được,Tưởng Mỹ cũng nghe thấy giống như cô ấy, nhưng chỉ nghe được phần nội dung lúc sau.
Tưởng Mỹ vô thức nghĩ tới chuyện Nhạc Nha đi cửa sau.
Chỉ mới vào làm thôi mà đã nghĩ đến chuyện dự tiệc tối từ thiện rồi.
Ai ai cũng muốn đến tham dự tiệc tối từ thiện, nhưng trước kia ông chủ chỉ dẫn theo mỗi Trương Thu, dù có không phục cũng vô dụng, cả đám còn lại không có tư cách.
Hơn nữa phần lớn nhân viên nữ trong công ty đều thuộc bộ phận thiết kế.
Tưởng Mỹ cũng muốn đi, đương nhiên trước kia cô ta không có khả năng, nhưng giờ nghe thấy Nhạc Nha rõ ràng có thể đi, trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Nếu so sánh với nhóm tổng giám đốc tham dự tiệc tối từ thiện thì bạn trai của cô ta cứ bận rộn kiếm tiền lương thật chênh lệch biết bao.
Ý nghĩa này vừa xuất hiện liền không cách nào xóa đi được.
*
Giữa trưa, Nhạc Nha xuống căn tin của công ty ăn cơm.
Đãi ngộ ở Nhạc thị rất tốt, căn tin trong công ty dù không thể so với mấy nhà hàng ở bên ngoài nhưng thực đơn mỗi ngày đều được thay đổi rất đa dạng.
Hồi còn nhỏ cô đã được nếm qua một lần, nhưng bây giờ thì đã quên sạch.
Mấy người họ cùng nhau vào thang máy, Vương Khả Phỉ chủ động lên tiếng: “Nhạc Nha, cô cũng đến căn tin ăn à?”
Nhạc Nha nghiêng đầu, “Ừm.”
Cô hơi nghiêng đầu, nhóm Tưởng Mỹ ở trong góc đều có thể nhìn thấy dấu đỏ bên cổ cô, liên tưởng đến hình ảnh chứng kiến hồi chiều tối hôm qua, tâm tư bỗng vượt xa cả ngàn con số.
Hoàng Nhã nói: “Nhạc Nha, tình cảm giữa cô với bạn trai tốt thật đó.”
Nhạc Nha cười cười, đáp lại: “Ừm.”
Tuy nghe vậy trong lòng cũng vui, nhưng cô không biết mấy cô ấy nhìn thấy ở đâu mà tự dưng lại nói như vậy.
Hoàng Nhã đưa tay cẩn thận chỉ lên cổ cô, “Trong túi của tôi có băng cá nhân, cô muốn che lại không?”
Nhạc Nha nghe mà không hiểu gì.
Đợi cô ấy đưa qua một cái gương tròn nhỏ, cô mới biết là có chuyện gì.
Mặt Nhạc Nha đỏ ửng, vội vàng giải thích: “Đây là vết muỗi cắn, không phải như mọi người nghĩ đâu…”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ như chúng tôi hiểu mà.
Nhạc Nha thấy bọn họ không tin thì thở dài, đây quả thật là do muỗi cắn mà, tai5 tối qua trước khi đi ngủ cô quên đóng cửa sổ lại.
Cô mượn miếng băng cá nhân che lại dấu đỏ đó.
Tưởng Mỹ lẳng lặng nhìn cô, trong lòng cười lạnh một tiếng, càng cảm thấy Nhạc Nha chính là tình nhân được Trần Dạng bao nuôi ở bên ngoài.
Bằng không thì tại sao lại không công khai.
Trong phòng ăn đã có một vài người, nhóm Vương Khả Phỉ chọn chỗ có bàn lớn, vừa đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Nhạc Nha bưng khay ăn qua.
Người đến cuối cùng là Tưởng Mỹ, cô ta ngồi ở trong góc, trên bàn ăn đặt đầy các món ăn, hiển nhiên là phần dành cho hai người.
Cô ta còn cầm điện thoại chụp lại.
Vương Khả Phỉ nhìn xuống khay ăn của mình rồi lại nhìn sang Tưởng Mỹ, giọng đầy cảm thán: “Hôm nay cô ăn nhiều đồ mặn quá nha.”
“Tôi đang trực tiếp, đừng có nói chuyện.” Tưởng Mỹ mỉm cười, nhìn bình luận không ngừng tăng cao trong điện thoại, nói với những người đang xem trực tiếp: “Là đồng nghiệp của tôi.”
“Không sao, thức ăn mặn chứa rất nhiều dinh dưỡng, dạ dày của tôi lớn, có thể ăn nhiều. Mọi người đừng lo, nhìn xem tôi có lên cân nào không nè?”
“Gần đầy tôi đang học theo các vua dạ dày trên mạng nhưng công lực không đủ, chỉ có thể ăn chút xíu này thôi ha ha ha.”
Hoàng Nhã không nói nữa, dạo này cô ấy đang giảm cân, chỉ có thể ăn chút ít.
Nhạc Nha ngồi cách Tưởng Mỹ một người, nghe thấy mấy lời này của cô ta đúng lúc cô vừa nuốt một muỗng cơm, xém nữa là bị nghẹn rồi.
Lần trước cô và Tô Tuệ bắt gặp cô ta nôn hết thức ăn trong phòng vệ sinh, vậy mà bây giờ lại có thể nói thế này, dù có muốn giả vờ trở thành vua dạ dày thì cũng liều mạng quá đi mất.
Chẳng lẽ sinh hoạt bình thường của cô ta cũng giả dối như vậy à?
Hơn nữa, tuy thức ăn trong căn tin rất rẻ, nhưng đây cũng là do công ty phụ cấp, chẳng lẽ cứ lãng phí như vậy à?
Có thể lấy ẩm thực để quảng bá mình, nhưng cũng đừng trở thành vua dạ dày nếu không có khả năng chứ.
Nhạc Nha dù suy nghĩ thế nào cũng không thể vui nổi.
Tưởng Mỹ lãng phí như vậy hoàn toàn là tổn thất của công ty nhà mình.
Tưởng Mỹ ăn được một hồi, giải quyết hơn phân nửa thức ăn mặn, sau đó lại vô ý hữu ý chuyển di động sang hướng Nhạc Nha chụp một tấm.
Bình luận bên trong nhanh chóng tăng vọt.
“Xinh quá đi, tôi động lòng mất rồi.”
“Hình như cái mũi không đúng lắm, có phải phẩu thuật thẩm mỹ rồi không?”
“Xinh, xinh, dáng đẹp quá đi mất, quả nhiên là người đẹp, tôi yêu rồi đó nha.”
“Có thể chụp thẳng mặt không?”
Nhạc Nha nhanh chóng cảm giác được gì đó, ngẩng đầu liền nhìn thấy, cô nhíu mày đứng bật đậy, “Tôi không thích bị người khác chụp lén.”
Động tác của Tưởng Mỹ thoáng dừng lại, cô ta hơi mỉm cười, “’Ai chụp cô?”
Nhạc Nha nói: “Tự cô là người biết rõ nhất.”
Cô không còn ôm bất kì hi vọng nào với Tưởng Mỹ nữa rồi.
Nhạc Nha đã ăn xong, lúc chuẩn bị ra khỏi căn tin thì nhìn thấy Nhạc Dịch Kiện ngồi cách đó không xa.
Ông và thư ký ngồi chung với nhau, còn có cả Trương Thu nữa.
Thấy cô, Nhạc Dịch Kiện vội vàng vẫy tay.
Nhạc Nha dứt khoát bỏ khay ăn xuống, đi qua bên kia rồi ngồi xuống kế bên Nhạc Dịch Kiện, “Mọi người ăn ở căn tin à?”
Nhạc Dịch Kiện nói: “Phải ủng hộ căn tin nhà mình chứ.”
“Đúng ha.” Nhạc Nha chống khuỷu tay lên bàn, nghe bọn họ bàn về chuyện công việc một hồi, “Nói đến chuyện này, em cũng mới thiết kế ra một sản phẩm mới.”
Trương Thu là người có hứng thú nhất, “Buổi chiều chị sẽ xem.”
Trong công ty có sản phẩm do Nhạc Nha thiết kế, là tác phẩm cô đã lên kế hoạch từ khi còn đang đi học ở nước ngoài, có cả các tác phẩm dành được giải thưởng nữa.
Nhạc Nha mím môi cười, sau đó kể cho Nhạc Dịch Kiện nghe về Tưởng Mỹ.
Nghe cô kể xong, Trương Thu nói: “Thật ra tôi cũng muốn xem xét đến chuyện đuổi việc cô ta rồi, ba tháng gần đây thiết kế của cô ta hầu như không dùng được, quả thật cũng đã đến lúc phải đổi người, dù cho trước kia thiết kế của cô ta cũng không đến nỗi nào.”
Nhưng hiện giờ lại quá đối lập với các đồng nhiệp vào cùng năm.
Nhạc Dịch Kiện nói: “Nếu đã như vậy thì cứ đuổi việc cô ta, công ty không có sức chứa vị Phật lớn như vậy.”
Ông phiền nhất là những nhân viên không có năng lực.
Trương Thu đáp lời: “Tôi sẽ chú ý ạ.”
Lúc Nhạc Nha đi đến chỗ bàn của Nhạc Dịch Kiện tuy không rõ lắm, nhưng cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của các nhân viên, kể cả bộ phần thiết kế ở bên này.
Vương Khả Phỉ là người đầu tiên chú ý tới, càng chắc chắn hơn với ý nghĩ của mình, nhân viên mới này nhất định là con gái hoặc là người thân của ông chủ.
Nếu cô ấy được làm việc chung với con gái của ông chủ, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Tưởng Mỹ bị Nhạc Nha châm chọc như vậy, mấy cô gái ngồi xung quanh đều quay sang nhìn, chỉ có thể hậm hực tắt trực tiếp trên điện thoại.
Không ngờ là bình luận trên mạng đều khen ngợi Nhạc Nha, trong lòng cô ta bực bội, vừa định di chuyển điện thoại sang hướng sang, nhưng lại vô tình trượt tay, thế là điện thoại cứ thế rơi vào trong chén canh.
Mọi người trên bàn đều kinh ngạc.
Tưởng Mỹ vội vàng lấy điện thoại ra lau khô nhưng vô dụng.
Quay đầu nhìn sang cô ta, Vương Khả Phỉ cũng không nói gì, Tưởng Mỹ đặt di động xuống, nói: “Mấy cô biết tiệc tối từ thiện vào cuối tuần này không?”
“Biết chứ, nhưng dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, sao vậy?”
“Bộ tiệc tối từ thiện có gì quan trọng hả?”
Tưởng Mỹ nhướng mày, hạ giọng nói: “Quan trọng thì không có, nhưng tôi nghe nói lần này ông chủ không đi với quản lý Trương nữa, thay người khác rồi.”
Hoàng Nhã nghi ngờ: “Quản lý Trương bận việc à?”
Nhiều năm qua đều là Trương Thu tham dự cùng ông chủ, trước kia cũng có người tự đề xuất muốn đi, nhưng tất cả đều bị ông chủ từ chối, sao lại đột ngột đổi người như vậy.
“Không phải đâu.” Tưởng Mỹ quơ quơ ngón tay, “Bởi vì chị ta muốn tặng vị trí này lại cho Nhạc Nha, một người mới vào công ty đó.”
Có người thắc mắc: “Thật không vậy?”
Tưởng Mỹ nói: “Tôi cũng không chắc nữa.”
Vương Khả Phỉ nhẹ nhàng nói: “Có khi tin này cũng không đúng đâu.”
Cô ấy nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng nhịn được, cô ấy không biết có nên kể chuyện này cho mọi người hay không, nhưng thôi để Nhạc Nha tự nói thì hơn.
Vương Khả Phỉ thật sự muốn biết vẻ mặt của Tưởng Mỹ lúc phát hiện ra thân phận chân chính của Nhạc Nha ra sao, nhìn bộ dạng hiện tại của cô ta, đến lúc đó chắc sẽ thú vị lắm cho xem.
*
Buổi chiều, Nhạc Nha mang thiết kế của mình vào văn phòng của Trương Thu.
Trương Thu và cô thảo luận với nhau một hồi lâu, chỉnh sửa lại một số chi tiết thật tỉ mỉ, dù sao cũng phải tạo ra thành phẩm hoàn chỉnh nhất mới được.
Đợi Nhạc Nha ra ngoài thì đã đến giờ tan tầm.
Điện thoại di động của cô đặt trên bàn làm việc, lúc cầm lên cô mới phát hiện Trần Dạng có gọi điện cho mình, có lẽ vì cô không nghe máy nên anh nhắn tin qua.
Anh sẽ tới đón cô tan làm.
Vương Khả Phỉ ở đối diện nhìn đôi mắt cô cong lại, trêu chọc nói: “Vui như vậy, có phải gặp chuyện tốt rồi không?”
Nhạc Nha thuận miệng đáp lại: “Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.”
Cái từ bạn trai này lúc nói ra vẫn có chút ảo diệu.
Nhạc Nha cảm giác như mình khoe khoang quá rồi, suy cho cùng thì phần lớn mọi người trong phòng làm việc đều là chó độc thân.
Vương Khả Phỉ ung dung thở dài.
Đến lúc ra ngoài, Nhạc Nha đã nhìn thấy xe Trần Dạng đậu ở đối diện, tâm tình cô đang vui vẻ, đi một mạch tới xe của anh.
Ngồi vào trong xe, cô hỏi: “Tối nay ra ngoài ăn nữa hả?”
Trần Dạng ừ.
Đi chưa được mấy phút, anh chợt nhớ tới tiệc tối từ thiện, quay sang hỏi cô: “Tối thứ sáu tuần này em có bận gì không?”
Nhạc Nha hỏi: “Vẫn chưa biết, có chuyện gì à?”
Trần Dạng xoa lấy bàn tay đang đặt một bên của cô, mềm mại vô cùng, đã vậy còn có chút thịt, lúc nắm trong tay rất thoải mái.
Anh nói: “Ừ, có một bữa tiệc từ thiện.”
Nhạc Nha vừa nghe đã hiểu, nghĩ đến hồi sáng Trương Thu mới hỏi cô, chắc là chung một bữa tiệc rồi.
Cô hỏi lại: “Với tư cách là bạn gái hả?”
Trần Dạng ừ, khẽ bẻ tay lái sang hướng khác.
Nhạc Nha hơi nghiêng đầu như đang cân nhắc: “Xém nữa em quên anh cũng phải đi dự tiệc tối từ thiện, chuyện bạn gái này không được rồi.”
Trần Dạng dừng xe lại, sau đó ghé người qua, lướt tay xuyên qua những lọn tóc đang rơi trên má cô, “Tại sao?”
Đôi mắt thâm thúy dõi theo cô.
Nhạc Nha cong cong khóe môi, nhẫn nhịn cả buổi không nói câu nào, cuối cùng đến lúc anh sắp áp sát lại gần mới lên tiếng: “Tại em phải đi với ba.”
Trần Dạng đang chống người bên cạnh cô, động tác thoáng dừng lại.
Cả trái tim ngay lập tức nguội lạnh.
Khóe mắt anh giật giật, hít sâu một hơi, nhìn cô chằm chằm mà nghiến răng nghiến lợi: “Đi với ba em vẫn quan trọng hơn.”
Ở thời điểm này, Trần Dạng cũng không dám tranh giành với Nhạc Dịch Kiện.
Anh biết rõ Nhạc Dịch Kiện cũng sẽ tham dự, nếu tranh giành cô với ông rồi gặp mặt ở tiệc tối, anh sợ mình sẽ bị ông lột hết mấy lớp da mất.
Nhạc Nha nhịn không được bật cười thành tiếng.
Trần Dạng đưa tay vuốt tóc cô, lại bị cô đẩy ra.
Nhạc Nha dừng cười, trong nháy mắt nói: “Em tính đi với anh rồi, không ngờ anh lại tự mình hỏi trước nên em định chọc anh chút thôi.”
Trần Dạng dứt khoát nắm lấy cằm cô, hung hăn hôn lên môi cô.
Nhạc Nha bị bất ngờ, cả người dựa lên ghế, hơi thở gấp gáp.
Thẳng đến khi được anh thả ra, trong mắt đều lấp lánh ánh nước.
Giọng Trần Dạng hơi khàn: “Còn chọc nữa không?”
Nhạc Nha ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh, kiềm nén sự bực bội trong lòng, giọng nói như lên án: “Không chọc nữa, không chọc nữa.”
Cô nào dám chọc anh chứ.
Trần Dạng không nói gì, đưa tay vuốt ve cằm cô, mang đầy vẻ ám chỉ, đôi mắt đen láy vẫn mang theo tính xâm lược rõ ràng.
Thấy băng cá nhân trên cổ cô, anh hỏi: “Em bị sao vậy?”
Nhắc tới cái này, Nhạc Nha lại thấy hơi xấu hổ, giải thích: “Bị muỗi cắn, đồng nhiệp cho rằng đây là…”
Đang nói nửa chừng cô bỗng im bặt.
Trần Dạng mới đầu vẫn chưa hiểu, sau đó mới kịp nhận ra, y như lúc Triệu Minh Nhật nghĩ anh bị côn trùng cắn.
Chỉ là Nhạc Nha thật sự bị muỗi cắn.
Trong người anh khô nóng, ngón tay thon dài di chuyển từ mặt của cô sang lỗ tai, lướt xuống cổ, rồi lại vân vê vành tai của cô giữa hai ngón tay.
Nhạc Nha mẫn cảm thoáng run người.
Cô không quen người khác chạm vào tai của cô lắm, càng đừng nói là Trần Dạng đang tỏ ra khiêu khích như vậy, cô không thể nào chống đỡ lại nổi.
Thấy anh vẫn chưa buông tay, Nhạc Nha vội vàng nảy ra một biện pháp, giọng mềm nhũn gọi: “Anh…”
Trần Dạng sững người tại chỗ.
Động tác lúc nãy cũng ngừng theo, không khí trong xe bắt đầu loãng dần, hơi thở của cả hai quấn quýt vào nhau.
Trần Dạng khàn giọng dụ dỗ: “Em gọi lại lần nữa.”
Tai Nhạc Nha đỏ bừng, lắc đầu.
Trần Dạng không thể nào buông tha cô dễ dàng như vậy được, anh áp sát môi cô, mỗi câu mỗi từ đều mang theo sự uy hiếp: “Ngoan, gọi một lần nữa.”
Nhạc Nha mở to miệng, thanh âm nho nhỏ.
Trần Dạng có chút chờ mong, ghé sát tai vào.
Sau đó nghe thấy Nhạc Nha xấu hổ nói: “Em đói.”
Trần Dạng: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.