Chương 32: Hôn cậu
Khương Chi Ngư
11/08/2020
Edit: Simi
Lần đầu tiên giúp người khác thế này, Trần Dạng vẫn rất thành thạo.
Đừng nói là mấy người ngồi ở bàn bên cạnh bị hành động này làm cho đứng hình, ngay cả Nhạc Nha cũng nhịn không được ngây cả người.
Chờ Trần Dạng thu tay lại, trong phòng bao cũng chỉ còn tiếng hát máy móc.
Nhạc Nha phản ứng lại, cũng bị hành động của anh khiến cô luống cuống tay chân, “Lúc nãy tôi tự lau cũng được, không cần phiền đến cậu.”
Trần Dạng nói: “Giờ cậu nói cũng muộn rồi.”
Nhạc Nha thầm thở dài, vừa rồi cô cũng thật không ngờ tới, vì đột ngột quá, ai mà biết Trần Dạng lại hành động như vậy.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Trần Dạng chậm rãi ngẩng đầu, “Mấy cậu không chơi nữa?”
Triệu Minh Nhật lấy lại tinh thần, “Chơi, chơi, chơi… Dạng ca, hai cậu có định lại đây chơi chung không, cứ ngồi ở đó không thì chán lắm, dù sao cậu cũng là nhân vật chính ở đây mà, không chơi không được đâu, Nhạc Nha, cậu cũng lại đây chơi đi.”
Cậu ta quyết tâm muốn kéo hai người họ xuống nước.
Trần Dạng quay đầu, “Muốn chơi không?”
Nhạc Nha nhìn những người ở bàn bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, cũng không thể mặt dày từ chối được, chỉ có thế lấy cớ: “Tôi không biết chơi board game [1].”
[1]: trò chơi cờ bàn, là một thể loại trò chơi gồm 2 hoặc nhiều người tương tác trực tiếp với nhau thông qua một bàn cờ. Board game thường sử dụng vật dụng đi kèm như các lá bài, xí ngầu, quân cờ,… để hỗ trợ cho cuộc chơi. Mấy trò chơi điển hình của board game là UNO, Ma sói,…
Cô rất ít khi chơi board game, mấy trò cô biết đều do Tạ Khinh Ngữ trong lúc rảnh rỗi dạy cô chơi, cô cũng chưa từng chơi với nhiều người thế này.
Lương Thiên nói: “Không sao, Dạng ca dạy cho cậu.”
Trần Dạng ừ.
Anh vừa nói xong, bàn bên kia liền chừa ra hai chỗ trống.
Nhạc Nha thấy trên bàn bày ra mấy lá bài, còn có vỏ dưa và trái cây, liền hỏi: “Mấy cậu mới chơi trò gì vậy?”
Lương Thiên cười tươi, nói: “Mới nãy chơi trò này lâu qua, nên cả bọn đang chuẩn bị đổi sang trò mới, trò quốc vương.”
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, sau đó lại gật đầu theo, “Đúng vậy, đúng vậy, chơi trò quốc vương, chơi trò quốc vương đi.”
Nhạc Nha hỏi: “Trò này chơi thế nào?”
Thấy cô chưa từng chơi qua, Lương Thiên chủ động giải thích quy tắc trò chơi.
Trò quốc vương rất đơn giản, chính là trò chơi có quyền ép buộc người khác làm theo ý mình, người có được lá bài quốc vương có thể ra lệnh cho bất kì ai thực hiện theo yêu cầu của mình, có thể ra lệnh cho một người, cũng có thể ra lệnh cho hai người, người bị ra lệnh đều phải làm theo ý của quốc vương.
Quy tắc không khó, Nhạc Nha vừa nghe đã hiểu, cảm thấy trò chơi này có vẻ như không hợp với cô lắm, vừa nghe liền cảm thấy hơi kích thích quá.
Nhưng nhìn mọi người có vẻ bừng bừng hào hứng, cô cũng không thể khiến mọi người mất hứng được.
Trần Dạng vẫn không nói gì, thẳng đến khi trò chơi bắt đầu mới đến gần bên này hai chân liền gác lên bên cạnh cô, Nhạc Nha muốn cử động cũng không dám động.
Người đầu tiên làm quốc vương là một nữ sinh tóc ngắn, cô ấy cũng không mập mờ, thẳng thắn ra lệnh một nam sinh hôn một nữ sinh trong nhóm.
Nhạc Nha khiếp sợ nhìn về phía Trần Dạng, há to miệng, nhưng một từ cũng không nói ra được, táo bạo đến mức độ này đã vượt ra khỏi dự kiến của cô rồi.
Trần Dạng giải thích: “Bọn họ là người yêu.”
Nhạc Nha nháy mắt mấy cái, “Thật sao?”
Tuy vẫn hoảng hồn như trước, nhưng quan hệ này lại khiến cô dễ chấp nhận hơn một chút, cô hơi mím môi, trong lòng có chút muốn ngừng chơi trò chơi này.
Chơi thêm mấy lượt nữa, cô may mắn không bị điểm trúng.
Bọn Lương Thiên chơi cũng không cởi mở lắm, vì còn cố kỵ cô ở đây, chỉ dám chơi nhẹ nhàng, dù sao ở đây cũng có một đôi đang quen nhau, rất dễ dọa mọi người bỏ chạy, đến lúc đó người bị trừng phạt lại chính là bọn họ.
Huống chi hôm nay là cậu ta gọi Nhạc Nha tới, nên dù sao cũng phải chiếu cố cô một chút.
Thẳng đến khi Nhạc Nha bắt được lá bài quốc vương, cô mới hơi kích động trong lòng, nhìn qua bên Trần Dạng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu là lá bài gì?”
Trần Dạng liếc mắt nhìn vẻ mặt của cô, cũng đoán được cô bóc trúng lá nào, vẫn như cũ đùa với cô, “Còn cậu là bài gì?”
Nhạc Nha nói: “Không nói cho cậu biết, cậu cho tôi xem trước đi.”
Trần Dạng nhướng mày, mở bài ra cho cô xem.
Nhạc Nha mỉm cười thật tươi, lộ ra một tia giảo hoạt, đưa lá bài quốc vương của mình cho anh xem, “Cậu xem nè.”
Lúc công khai tất cả các lá bài, bọn Lương Thiên lại bắt đầu ồn ào, tối nay là lần đầu tiên Nhạc Nha bắt được lá bài quốc vương.
Một nữ sinh ngoan ngoãn bắt trúng lá bài quốc vương có thể ra lệnh cái gì cho người bắt lá bài khác, ai cũng không biết được câu trả lời, trong lòng mọi người cũng hơi kích thích.
Triệu Minh Nhật hỏi: “Cậu ra lệnh cho ai đây?”
Thấy cô mờ mịt, Lương Thiên nhắc cô: “Nhất định phải nghĩ thật kỹ mới nói ra, cậu không có cơ hội đổi ý đâu.”
Khi được hỏi lần này, Nhạc Nha lại hơi do dự, cô bắt được lá bài quốc vương cảm thấy rất vui, vì như thế sẽ không cần lo lắng đề phòng mình bị người khác ra lệnh, nhưng bây giờ cô lại không muốn ra lệnh cho người khác.
Cô vắt hết óc nghĩ nghĩ, “Nếu vậy… Trần Dạng, cậu phải gọi cho một người, nói… nói…”
Nói mất nửa ngày cô cũng chưa nói xong nửa câu còn lại.
Trần Dạng hỏi: “Nói cái gì?”
Nhạc Nha trộm nhìn anh một cái, “Nói cậu là đồ ngốc.”
Cả phòng bao bỗng chốc im lặng.
Sau đó một trận cười dữ dội nổ ra, tiếng đập bàn, tiếng vỗ tay vang lên, náo nhiệt dị thường.
Lên tiếng ra lệnh cho Trần Dạng như thế, thật là một mệnh lệnh đơn giản.
Lương Thiên dẫn đầu huýt sáo, cảm thấy khẩn trương: “Làm cái này đi, làm cái này đi! Mau, mau, mau, Dạng ca mau gọi điện đi!”
Triệu Nhật Minh nhịn cười: “Là đồ ngốc, đồ ngốc được đó.”
Nhạc Nha đỏ mặt, nghe bọn họ cười cô liền cảm thấy hơi ngại.
Một lát sau, Lương Thiên đột nhiên nhớ tới gì đó, chạy đến vặn nhỏ loa lại, cả phòng bao liền im lặng, chỉ có tiếng nhạc êm dịu vang lên khe khẽ.
Trần Dạng cười cười, “Được thôi.”
Anh lấy di động ra, sau đó lướt ngón tay lên màn hình điện thoại, tất cả mọi người đều ngước ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm như muốn xem thử anh đang gọi cho ai.
Im lặng vài giây.
Một chuỗi nhạc chuông xa lạ vang lên.
Bọn Lương Thiên cũng chưa từng nghe qua tiếng nhạc chuông này, cả bọn hay chơi cùng nhau, nên từng nghe qua nhạc chuông của mọi người.
Chỉ có một người là chưa từng nghe.
Tầm mắt mọi người chuyển hướng sang Nhạc Nha.
Lúc này Nhạc Nha mới phản ứng lại, mặt nóng dần, lấy di động trong túi ra, tiếng nhạc chuông to hơn không ít.
Vừa ngẩng đầu, Trần Dạng đang nhìn cô.
Lương Thiên ồn ào nói: “Mau nghe đi, cậu cũng không nói rõ là phải gọi cho ai, giờ cậu ta gọi qua rồi, cậu phải nghe mới được.”
Nhạc Nha nhấn vào nút nghe, đưa tới bên tai.
Âm thanh ở đầu dây bên kia cũng du dương tiếng nhạc ở trong phòng bao, khiến cô không biết rốt cuộc là mình đã nhấn nghe hay chưa.
Mãi cho đến khi giọng nói của Trần Dạng vang lên: “Nhạc Nha.”
Nhạc Nha theo bản năng trả lời lại: “Ừm?”
“Tôi là đồ ngốc.”
Giọng hơi trầm khàn, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Trần Dạng cầm di động, rũ mắt nhìn cô, hời hợt nói bốn chữ này ra.
Anh nói tùy ý, không hề cố kỵ những người khác.
Tim Nhạc Nha như muốn ngừng đập.
Gần quá, gần quá đi, gần đến mức cô nghe thấy rất rõ ràng, y như giọng hát của tối hôm đó vậy.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó xoay người, nói khẽ: “Ừm, xong rồi.””
Bọn Lương Thiên khó khăn lắm mới hoàn hồn lại.
Họ không ngờ Trần Dạng sẽ đáp ứng mệnh lệnh như vậy, bởi vì trước kia khi bọn họ chơi trò này cũng từng ra mệnh lệnh như vậy nhưng anh không hề đáp ứng.
Chính miệng anh còn nói cái mệnh lệnh này thật khôi hài, bình thường, sao hôm nay lại đồng ý thực hiện…
Quả nhiên giữa người với người luôn có sự khác biệt với nhau.
Mấy lần chơi tiếp theo đều diễn ra bình thường.
Mãi cho đến khi Trần Dạng nhẹ như không bốc trúng lá bài quốc vương.
Tầm mắt mọi người đều chuyển hướng đến chỗ Nhạc Nha, xem thử Dạng ca có dứt khoát đòi lại cả chì lẫn chài không.
Trần Dạng nhếch môi, “Tôi sẽ không làm khó cậu, cậu chỉ cần…”
Anh nói rất chậm, như cố ý gia tăng sự hứng thú của mọi người, trong lòng Nhạc Nha như muốn rộn rạo, sợ nghe phải mệnh lệnh đáng sợ nào đó.
Nhưng đúng lúc này, di động trong túi chợt vang lên.
Nhạc Nha lấy ra thì nhìn thấy trên màn hình hiển thị chữ Ba.
Ngực cô nhảy dựng, cô thật không ngờ bây giờ lại nhận được cuộc gọi này, nhất là bản thân còn đang ở đây.
Nhạc Nha nhìn Trần Dạng, “Tôi ra ngoài nghe điện thoại đã.”
Vẻ mặt Trần Dạng thản nhiên gật đầu một cái.
Bọn Lương Thiên đang vây xem hơi thất vọng, cuộc điện thoại gọi tới chẳng đúng lúc chút nào, sớm không gọi trễ không gọi, lại gọi đúng lúc này.
Nhưng mà họ có thể làm gì bây giờ.
Nhạc Nha đứng dậy, đi dọc theo dãy ghế ra đến cửa ra vào, sau đó mở cửa ra ngoài, cửa vừa khép lại thì tiếng nhạc cũng nhỏ đi.
Cô qua phía phòng vệ sinh bên kia.
Chuông cứ vang mãi, sau đó điện thoại liền bị tắt máy, khoảng mấy giây sau ba cô lại gọi qua, cô nhấn nút nghe: “Dạ, ba?”
Giọng nói của Nhạc Dịch Kiện truyền qua, “”Nguyệt Nha, con đang ở đâu vậy, hình như ba nghe thấy tiếng nhạc.””
Nhạc Nha xiết chặt bàn tay còn lại, tìm cớ nói: “Con đang ở bên ngoài dạo phố, trong trung tâm mua sắm đang phát nhạc.”
Nhạc Dịch Kiện không hề hoài nghi gì câu trả lời này của cô.
Phải nói là, ông không nghi ngờ tất cả những gì con gái mình nói.
Nhạc Dịch Kiện hỏi: “Con quên hôm nay qua nhà bà ngoại rồi phải không? Ba mua quà sinh nhật cho bà rồi, đợi tám giờ ba qua đón con.”
Vừa nghe ông nói vậy, Nhạc Nha mới nhớ ra.
Cô rầu rĩ đáp: “Dạ, con biết rồi.”
Tám giờ ba cô mới đón, hiện tại mới bảy giờ bốn mươi, nếu giờ cô đi bộ đến trung tâm mua sắm thì vừa kịp lúc.
Trùng hợp là quán này không cách xa trung tâm mua sắm lắm.
Trở về phòng bao, Nhạc Nha phát hiện bọn họ vẫn còn đang chờ mình, cô càng không biết xấu hổ, đi đến bên cạnh Trần Dạng, nhỏ giọng nói: “Trần Dạng, tôi phải về rồi.”
Trần Dạng không nói gì.
Lương Thiên bất mãn kêu lên: “Vẫn chưa tàn tiệc mà, sao cậu đi sớm thế, vừa rồi cậu còn chưa thực hiện mệnh lệnh nữa.”
Nhạc Nha giải thích: “Tại nhà tôi có chút chuyện.”
Thời điểm bọn họ còn đang ồn ào lao nhao, Trần Dạng đã đứng dậy, nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài.”
Chính chủ đã lên tiếng, bọn Lương Thiên cũng không nói tiếp nữa.
Nhạc Nha vừa định nói không cần, nhưng nhìn đến ánh mắt như đang nói im miệng trong mắt anh, cô mới lò dò đi theo anh ra khỏi phòng bao.
Kỳ thật cô cũng hơi hối hận, chỉ một cái mệnh lệnh sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng cô sợ Trần Dạng lại ra yêu cầu kì quái nào đó.
Hai cảm xúc như đan xen vào nhau, cuối cùng cô lựa chọn lùi bước.
Bên ngoài phòng bao hơi lạnh.
Khi đi ra ngoài, thang máy đúng lúc đang đi xuống, Trần Dạng không kiên nhẫn chờ đợi, đi thẳng đến chỗ cầu thang, dù sao bọn họ cũng chỉ đang ở tầng ba.
Nhạc Nha đi theo bên cạnh anh, hỏi: “Hôm nay mấy người có mặt ở đây đều là bạn của cậu à?”
Cô chưa từng gặp qua mấy người đó, chỉ mới gặp Lương Thiên với Triệu Minh Nhật thôi.
Trần Dạng nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu muốn biết lắm à?”
Nhạc Nha vội vàng lắc đầu, “Cậu không muốn nói cũng không sao.”
“Cậu muốn biết có thể hỏi thẳng.” Trần Dạng lười biếng cười cười, “Đều là bạn học chung, cậu không biết cũng bình thường.”
Cô chỉ mới chuyển qua đây một tháng thôi.
Anh cũng không có ý giới thiệu, vì có giới thiệu cô cũng không quen.
Nhạc Nha “ồ” một tiếng.
Cầu thang làm bằng gỗ, lúc giẫm lên phát ra âm thanh kẽo kẹt, kẽo kẹt, từ tầng ba xuống tầng hai có một đôi tình nhân đang hôn nhau.
Nhạc Nha nhìn thấy liền đỏ bừng cả mặt.
Đối phương rõ ràng không có ý che giấu, lúc cô đi ngang qua còn nghe thấy tiếng nước tiếng lưỡi đang hòa quyện vào nhau, tự dưng lại mập mờ vô cùng.
Mãi cho đến tầng hai, nét ửng đỏ trên mặt mới tan đi.
Đèn ở cầu thang không phải loại cảm ứng âm thanh, chỉ có một bóng đèn nhỏ ẩn sau lẵng hoa, được trang trí cách điệu.
Đi càng xa, tiếng ca hát gào thét càng nhỏ dần.
Từ tầng hai đi xuống dưới, Trần Dạng móc điếu thuốc trong túi quần ra, vừa nhìn sang Nhạc Nha đang dõi theo anh, anh lại cất vào túi.
Nhạc Nha cúi đầu, “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tuy trước giờ cô chưa từng ngửi thấy mùi thuốc trên người Trần Dạng, nhưng bề ngoài là học sinh ngoan của anh thật sự rất lừa tình.
Trần Dạng dừng lại, “Cậu thật sự không chuẩn bị quà à?”
Nhạc Nha nói: “Tôi không biết phải tặng gì…”
Hơn nữa Lương Thiên cũng nói là không cần, cô cũng sẽ không tặng, bây giờ nghĩ lại đúng là không tốt lắm, đi sinh nhật người khác mà lại không chuẩn bị quà, hình như không được phải phép cho lắm.
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu, do dự lên tiếng: “Cậu thích cái gì, thứ hai tôi tặng cho cậu được không?”
Trần Dạng cười như không cười, “Không được.”
Ngả ngớn mà nhạt nhẽo, mang theo một chút độc đoán và lưu manh.
Nhạc Nha nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”
Đứng khuất trong góc cầu thang, cô vừa nói xong câu đó, đã bị Trần Dạng đè áp vào tường, đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn chằm chằm vào cô.
Nhạc Nha không kịp phản ứng.
Tay anh đưa qua, nhưng không hề chạm vào cô mà chống lại vách tường bên cạnh cô, khoảng thời gian dường như được thu ngắn lại.
Nhạc Nha dựa lưng vào tường, không biết phải làm sao, phía trước đã bị Trần Dạng ngăn cản lại, “Cậu muốn làm gì?”
Thanh âm run run.
Trần Dạng cười nhẹ, “Hôn cậu.”
Nghe vậy, Nhạc Nha trở nên mờ mịt.
Hơi thở của anh ấm áp, phả lên mặt cô, như đan quyện vào hơi thở của cô, không cách nào phân biệt được.
Trần Dạng nói: “Lấy đó làm quà được không?”
Y như quái vật trong đêm khuya đang dụ dỗ cô gái nhỏ vậy.
Nhạc Nha khẩn trương đến mức không dám chớp mắt.
Trần Dạng điểm điểm lông mi của cô, “Mắt cậu không mỏi à?”
Nghe vậy, Nhạc Nha mới thở dài nhẹ nhõm, cân nhắc lại có phải anh vừa nói giỡn hay không, “Cậu nói đi, cậu muốn cái gì.”
Trần Dạng nhếch môi. “Muốn cậu, cậu có cho không?”
Người trước mặt lại không phản ứng, y như một con chim cút.
Nhạc Nha cúi đầu, nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh rồi chạy ra ngoài đây, nhưng không đợi cô nghĩ ra, đã thấy được một màn khác trước mắt.
Phía lan can cầu thang tối đen như mực bên dưới có một cái đầu ma đang nhìn cô.
Cả người bao trùm trong bộ trang phục nhuốm máu, trên mặt lại đen thui.
Nhạc Nha đúng lúc nhìn thẳng qua, liền hoảng sợ.
Hơi thở cô cứng lại, cô nhát gan, chưa bao giờ dám xem phim knh dị, cũng chưa từng đi vào mấy cái nhà ma, huống chi là nhìn thấy người giả ma.
Sau đó Nhạc Nha liền mở to mắt.
Không chỉ có duy nhất một âm hồn, mà sau đó còn kéo dài cả mấy người khác, mỗi người giả dạng khác nhau, còn có cả xương khô lẫn dơi đen, rõ ràng là đã trốn ở chỗ này lâu rồi.
Nhóm âm hồn quỷ quái đi tới gần.
Sau đó lộ ra nụ cười tà ác với cô.
Cả người trang điểm đáng sợ như vậy, lúc cười lên thật sự rất kinh dị, Nhạc Nha kêu lên một tiếng, đẩy Trần Dạng, “Cậu… Cậu mau quay lại xem…”
Trần Dạng cũng không rõ ý cô nên quay đầu lại.
Anh chợt nhớ tới, hôm nay là đêm trước lễ Halloween.
Nhạc Nha lùi ra sau từng bước nhỏ, theo bản năng kéo áo của Trần Dạng, trong tay cũng vô thức giật phải một sợi dây chuyền tinh xảo.
Bậc nghỉ của cầu thang thật sự rất nhỏ hẹp, cô cứ vậy đi lùi xuống dưới lầu.
Trần Dạng cũng không ngờ trong lúc gấp gáp, Nhạc Nha lại nhẹ nhàng giật đứt sợi dây chuyền như vậy.
Âm hồn kia không biết cô lại sợ như vậy, bọn họ chỉ đến đây để chơi Halloween, đúng lúc tối nay có không ít người nên định hù dọa một chút.
Không ngờ lại dọa người ta đến mức này.
Trong cầu thang im lặng một lúc lâu.
Vài giây trôi qua, Trần Dạng đưa tay, “Đưa cho tôi.”
Sau khi đứng vững lại, Nhạc Nha mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đưa món đồ đang cấn trong lòng bàn tay ra cho anh.
Cô nhỏ giọng nói: “Tôi không phải cố ý đâu.”
Nhạc Nha từng nhìn thấy anh đeo sợi dây chuyền này, không ngờ hôm nay lại bị mình giật xuống như vậy, cô hơi sợ mình đã làm hư sợi dây chuyền của anh.
Sau khi thả tay ra, sợi dây chuyền lành lạnh rơi xuống tay anh, chợt lóe lên ánh phản quang màu bạc khiến cô có thể nhìn rõ hình dạng của mặt dây chuyền.
Là mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm vô cùng xinh xắn.
Lần đầu tiên giúp người khác thế này, Trần Dạng vẫn rất thành thạo.
Đừng nói là mấy người ngồi ở bàn bên cạnh bị hành động này làm cho đứng hình, ngay cả Nhạc Nha cũng nhịn không được ngây cả người.
Chờ Trần Dạng thu tay lại, trong phòng bao cũng chỉ còn tiếng hát máy móc.
Nhạc Nha phản ứng lại, cũng bị hành động của anh khiến cô luống cuống tay chân, “Lúc nãy tôi tự lau cũng được, không cần phiền đến cậu.”
Trần Dạng nói: “Giờ cậu nói cũng muộn rồi.”
Nhạc Nha thầm thở dài, vừa rồi cô cũng thật không ngờ tới, vì đột ngột quá, ai mà biết Trần Dạng lại hành động như vậy.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Trần Dạng chậm rãi ngẩng đầu, “Mấy cậu không chơi nữa?”
Triệu Minh Nhật lấy lại tinh thần, “Chơi, chơi, chơi… Dạng ca, hai cậu có định lại đây chơi chung không, cứ ngồi ở đó không thì chán lắm, dù sao cậu cũng là nhân vật chính ở đây mà, không chơi không được đâu, Nhạc Nha, cậu cũng lại đây chơi đi.”
Cậu ta quyết tâm muốn kéo hai người họ xuống nước.
Trần Dạng quay đầu, “Muốn chơi không?”
Nhạc Nha nhìn những người ở bàn bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, cũng không thể mặt dày từ chối được, chỉ có thế lấy cớ: “Tôi không biết chơi board game [1].”
[1]: trò chơi cờ bàn, là một thể loại trò chơi gồm 2 hoặc nhiều người tương tác trực tiếp với nhau thông qua một bàn cờ. Board game thường sử dụng vật dụng đi kèm như các lá bài, xí ngầu, quân cờ,… để hỗ trợ cho cuộc chơi. Mấy trò chơi điển hình của board game là UNO, Ma sói,…
Cô rất ít khi chơi board game, mấy trò cô biết đều do Tạ Khinh Ngữ trong lúc rảnh rỗi dạy cô chơi, cô cũng chưa từng chơi với nhiều người thế này.
Lương Thiên nói: “Không sao, Dạng ca dạy cho cậu.”
Trần Dạng ừ.
Anh vừa nói xong, bàn bên kia liền chừa ra hai chỗ trống.
Nhạc Nha thấy trên bàn bày ra mấy lá bài, còn có vỏ dưa và trái cây, liền hỏi: “Mấy cậu mới chơi trò gì vậy?”
Lương Thiên cười tươi, nói: “Mới nãy chơi trò này lâu qua, nên cả bọn đang chuẩn bị đổi sang trò mới, trò quốc vương.”
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, sau đó lại gật đầu theo, “Đúng vậy, đúng vậy, chơi trò quốc vương, chơi trò quốc vương đi.”
Nhạc Nha hỏi: “Trò này chơi thế nào?”
Thấy cô chưa từng chơi qua, Lương Thiên chủ động giải thích quy tắc trò chơi.
Trò quốc vương rất đơn giản, chính là trò chơi có quyền ép buộc người khác làm theo ý mình, người có được lá bài quốc vương có thể ra lệnh cho bất kì ai thực hiện theo yêu cầu của mình, có thể ra lệnh cho một người, cũng có thể ra lệnh cho hai người, người bị ra lệnh đều phải làm theo ý của quốc vương.
Quy tắc không khó, Nhạc Nha vừa nghe đã hiểu, cảm thấy trò chơi này có vẻ như không hợp với cô lắm, vừa nghe liền cảm thấy hơi kích thích quá.
Nhưng nhìn mọi người có vẻ bừng bừng hào hứng, cô cũng không thể khiến mọi người mất hứng được.
Trần Dạng vẫn không nói gì, thẳng đến khi trò chơi bắt đầu mới đến gần bên này hai chân liền gác lên bên cạnh cô, Nhạc Nha muốn cử động cũng không dám động.
Người đầu tiên làm quốc vương là một nữ sinh tóc ngắn, cô ấy cũng không mập mờ, thẳng thắn ra lệnh một nam sinh hôn một nữ sinh trong nhóm.
Nhạc Nha khiếp sợ nhìn về phía Trần Dạng, há to miệng, nhưng một từ cũng không nói ra được, táo bạo đến mức độ này đã vượt ra khỏi dự kiến của cô rồi.
Trần Dạng giải thích: “Bọn họ là người yêu.”
Nhạc Nha nháy mắt mấy cái, “Thật sao?”
Tuy vẫn hoảng hồn như trước, nhưng quan hệ này lại khiến cô dễ chấp nhận hơn một chút, cô hơi mím môi, trong lòng có chút muốn ngừng chơi trò chơi này.
Chơi thêm mấy lượt nữa, cô may mắn không bị điểm trúng.
Bọn Lương Thiên chơi cũng không cởi mở lắm, vì còn cố kỵ cô ở đây, chỉ dám chơi nhẹ nhàng, dù sao ở đây cũng có một đôi đang quen nhau, rất dễ dọa mọi người bỏ chạy, đến lúc đó người bị trừng phạt lại chính là bọn họ.
Huống chi hôm nay là cậu ta gọi Nhạc Nha tới, nên dù sao cũng phải chiếu cố cô một chút.
Thẳng đến khi Nhạc Nha bắt được lá bài quốc vương, cô mới hơi kích động trong lòng, nhìn qua bên Trần Dạng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu là lá bài gì?”
Trần Dạng liếc mắt nhìn vẻ mặt của cô, cũng đoán được cô bóc trúng lá nào, vẫn như cũ đùa với cô, “Còn cậu là bài gì?”
Nhạc Nha nói: “Không nói cho cậu biết, cậu cho tôi xem trước đi.”
Trần Dạng nhướng mày, mở bài ra cho cô xem.
Nhạc Nha mỉm cười thật tươi, lộ ra một tia giảo hoạt, đưa lá bài quốc vương của mình cho anh xem, “Cậu xem nè.”
Lúc công khai tất cả các lá bài, bọn Lương Thiên lại bắt đầu ồn ào, tối nay là lần đầu tiên Nhạc Nha bắt được lá bài quốc vương.
Một nữ sinh ngoan ngoãn bắt trúng lá bài quốc vương có thể ra lệnh cái gì cho người bắt lá bài khác, ai cũng không biết được câu trả lời, trong lòng mọi người cũng hơi kích thích.
Triệu Minh Nhật hỏi: “Cậu ra lệnh cho ai đây?”
Thấy cô mờ mịt, Lương Thiên nhắc cô: “Nhất định phải nghĩ thật kỹ mới nói ra, cậu không có cơ hội đổi ý đâu.”
Khi được hỏi lần này, Nhạc Nha lại hơi do dự, cô bắt được lá bài quốc vương cảm thấy rất vui, vì như thế sẽ không cần lo lắng đề phòng mình bị người khác ra lệnh, nhưng bây giờ cô lại không muốn ra lệnh cho người khác.
Cô vắt hết óc nghĩ nghĩ, “Nếu vậy… Trần Dạng, cậu phải gọi cho một người, nói… nói…”
Nói mất nửa ngày cô cũng chưa nói xong nửa câu còn lại.
Trần Dạng hỏi: “Nói cái gì?”
Nhạc Nha trộm nhìn anh một cái, “Nói cậu là đồ ngốc.”
Cả phòng bao bỗng chốc im lặng.
Sau đó một trận cười dữ dội nổ ra, tiếng đập bàn, tiếng vỗ tay vang lên, náo nhiệt dị thường.
Lên tiếng ra lệnh cho Trần Dạng như thế, thật là một mệnh lệnh đơn giản.
Lương Thiên dẫn đầu huýt sáo, cảm thấy khẩn trương: “Làm cái này đi, làm cái này đi! Mau, mau, mau, Dạng ca mau gọi điện đi!”
Triệu Nhật Minh nhịn cười: “Là đồ ngốc, đồ ngốc được đó.”
Nhạc Nha đỏ mặt, nghe bọn họ cười cô liền cảm thấy hơi ngại.
Một lát sau, Lương Thiên đột nhiên nhớ tới gì đó, chạy đến vặn nhỏ loa lại, cả phòng bao liền im lặng, chỉ có tiếng nhạc êm dịu vang lên khe khẽ.
Trần Dạng cười cười, “Được thôi.”
Anh lấy di động ra, sau đó lướt ngón tay lên màn hình điện thoại, tất cả mọi người đều ngước ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm như muốn xem thử anh đang gọi cho ai.
Im lặng vài giây.
Một chuỗi nhạc chuông xa lạ vang lên.
Bọn Lương Thiên cũng chưa từng nghe qua tiếng nhạc chuông này, cả bọn hay chơi cùng nhau, nên từng nghe qua nhạc chuông của mọi người.
Chỉ có một người là chưa từng nghe.
Tầm mắt mọi người chuyển hướng sang Nhạc Nha.
Lúc này Nhạc Nha mới phản ứng lại, mặt nóng dần, lấy di động trong túi ra, tiếng nhạc chuông to hơn không ít.
Vừa ngẩng đầu, Trần Dạng đang nhìn cô.
Lương Thiên ồn ào nói: “Mau nghe đi, cậu cũng không nói rõ là phải gọi cho ai, giờ cậu ta gọi qua rồi, cậu phải nghe mới được.”
Nhạc Nha nhấn vào nút nghe, đưa tới bên tai.
Âm thanh ở đầu dây bên kia cũng du dương tiếng nhạc ở trong phòng bao, khiến cô không biết rốt cuộc là mình đã nhấn nghe hay chưa.
Mãi cho đến khi giọng nói của Trần Dạng vang lên: “Nhạc Nha.”
Nhạc Nha theo bản năng trả lời lại: “Ừm?”
“Tôi là đồ ngốc.”
Giọng hơi trầm khàn, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Trần Dạng cầm di động, rũ mắt nhìn cô, hời hợt nói bốn chữ này ra.
Anh nói tùy ý, không hề cố kỵ những người khác.
Tim Nhạc Nha như muốn ngừng đập.
Gần quá, gần quá đi, gần đến mức cô nghe thấy rất rõ ràng, y như giọng hát của tối hôm đó vậy.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó xoay người, nói khẽ: “Ừm, xong rồi.””
Bọn Lương Thiên khó khăn lắm mới hoàn hồn lại.
Họ không ngờ Trần Dạng sẽ đáp ứng mệnh lệnh như vậy, bởi vì trước kia khi bọn họ chơi trò này cũng từng ra mệnh lệnh như vậy nhưng anh không hề đáp ứng.
Chính miệng anh còn nói cái mệnh lệnh này thật khôi hài, bình thường, sao hôm nay lại đồng ý thực hiện…
Quả nhiên giữa người với người luôn có sự khác biệt với nhau.
Mấy lần chơi tiếp theo đều diễn ra bình thường.
Mãi cho đến khi Trần Dạng nhẹ như không bốc trúng lá bài quốc vương.
Tầm mắt mọi người đều chuyển hướng đến chỗ Nhạc Nha, xem thử Dạng ca có dứt khoát đòi lại cả chì lẫn chài không.
Trần Dạng nhếch môi, “Tôi sẽ không làm khó cậu, cậu chỉ cần…”
Anh nói rất chậm, như cố ý gia tăng sự hứng thú của mọi người, trong lòng Nhạc Nha như muốn rộn rạo, sợ nghe phải mệnh lệnh đáng sợ nào đó.
Nhưng đúng lúc này, di động trong túi chợt vang lên.
Nhạc Nha lấy ra thì nhìn thấy trên màn hình hiển thị chữ Ba.
Ngực cô nhảy dựng, cô thật không ngờ bây giờ lại nhận được cuộc gọi này, nhất là bản thân còn đang ở đây.
Nhạc Nha nhìn Trần Dạng, “Tôi ra ngoài nghe điện thoại đã.”
Vẻ mặt Trần Dạng thản nhiên gật đầu một cái.
Bọn Lương Thiên đang vây xem hơi thất vọng, cuộc điện thoại gọi tới chẳng đúng lúc chút nào, sớm không gọi trễ không gọi, lại gọi đúng lúc này.
Nhưng mà họ có thể làm gì bây giờ.
Nhạc Nha đứng dậy, đi dọc theo dãy ghế ra đến cửa ra vào, sau đó mở cửa ra ngoài, cửa vừa khép lại thì tiếng nhạc cũng nhỏ đi.
Cô qua phía phòng vệ sinh bên kia.
Chuông cứ vang mãi, sau đó điện thoại liền bị tắt máy, khoảng mấy giây sau ba cô lại gọi qua, cô nhấn nút nghe: “Dạ, ba?”
Giọng nói của Nhạc Dịch Kiện truyền qua, “”Nguyệt Nha, con đang ở đâu vậy, hình như ba nghe thấy tiếng nhạc.””
Nhạc Nha xiết chặt bàn tay còn lại, tìm cớ nói: “Con đang ở bên ngoài dạo phố, trong trung tâm mua sắm đang phát nhạc.”
Nhạc Dịch Kiện không hề hoài nghi gì câu trả lời này của cô.
Phải nói là, ông không nghi ngờ tất cả những gì con gái mình nói.
Nhạc Dịch Kiện hỏi: “Con quên hôm nay qua nhà bà ngoại rồi phải không? Ba mua quà sinh nhật cho bà rồi, đợi tám giờ ba qua đón con.”
Vừa nghe ông nói vậy, Nhạc Nha mới nhớ ra.
Cô rầu rĩ đáp: “Dạ, con biết rồi.”
Tám giờ ba cô mới đón, hiện tại mới bảy giờ bốn mươi, nếu giờ cô đi bộ đến trung tâm mua sắm thì vừa kịp lúc.
Trùng hợp là quán này không cách xa trung tâm mua sắm lắm.
Trở về phòng bao, Nhạc Nha phát hiện bọn họ vẫn còn đang chờ mình, cô càng không biết xấu hổ, đi đến bên cạnh Trần Dạng, nhỏ giọng nói: “Trần Dạng, tôi phải về rồi.”
Trần Dạng không nói gì.
Lương Thiên bất mãn kêu lên: “Vẫn chưa tàn tiệc mà, sao cậu đi sớm thế, vừa rồi cậu còn chưa thực hiện mệnh lệnh nữa.”
Nhạc Nha giải thích: “Tại nhà tôi có chút chuyện.”
Thời điểm bọn họ còn đang ồn ào lao nhao, Trần Dạng đã đứng dậy, nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài.”
Chính chủ đã lên tiếng, bọn Lương Thiên cũng không nói tiếp nữa.
Nhạc Nha vừa định nói không cần, nhưng nhìn đến ánh mắt như đang nói im miệng trong mắt anh, cô mới lò dò đi theo anh ra khỏi phòng bao.
Kỳ thật cô cũng hơi hối hận, chỉ một cái mệnh lệnh sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng cô sợ Trần Dạng lại ra yêu cầu kì quái nào đó.
Hai cảm xúc như đan xen vào nhau, cuối cùng cô lựa chọn lùi bước.
Bên ngoài phòng bao hơi lạnh.
Khi đi ra ngoài, thang máy đúng lúc đang đi xuống, Trần Dạng không kiên nhẫn chờ đợi, đi thẳng đến chỗ cầu thang, dù sao bọn họ cũng chỉ đang ở tầng ba.
Nhạc Nha đi theo bên cạnh anh, hỏi: “Hôm nay mấy người có mặt ở đây đều là bạn của cậu à?”
Cô chưa từng gặp qua mấy người đó, chỉ mới gặp Lương Thiên với Triệu Minh Nhật thôi.
Trần Dạng nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu muốn biết lắm à?”
Nhạc Nha vội vàng lắc đầu, “Cậu không muốn nói cũng không sao.”
“Cậu muốn biết có thể hỏi thẳng.” Trần Dạng lười biếng cười cười, “Đều là bạn học chung, cậu không biết cũng bình thường.”
Cô chỉ mới chuyển qua đây một tháng thôi.
Anh cũng không có ý giới thiệu, vì có giới thiệu cô cũng không quen.
Nhạc Nha “ồ” một tiếng.
Cầu thang làm bằng gỗ, lúc giẫm lên phát ra âm thanh kẽo kẹt, kẽo kẹt, từ tầng ba xuống tầng hai có một đôi tình nhân đang hôn nhau.
Nhạc Nha nhìn thấy liền đỏ bừng cả mặt.
Đối phương rõ ràng không có ý che giấu, lúc cô đi ngang qua còn nghe thấy tiếng nước tiếng lưỡi đang hòa quyện vào nhau, tự dưng lại mập mờ vô cùng.
Mãi cho đến tầng hai, nét ửng đỏ trên mặt mới tan đi.
Đèn ở cầu thang không phải loại cảm ứng âm thanh, chỉ có một bóng đèn nhỏ ẩn sau lẵng hoa, được trang trí cách điệu.
Đi càng xa, tiếng ca hát gào thét càng nhỏ dần.
Từ tầng hai đi xuống dưới, Trần Dạng móc điếu thuốc trong túi quần ra, vừa nhìn sang Nhạc Nha đang dõi theo anh, anh lại cất vào túi.
Nhạc Nha cúi đầu, “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tuy trước giờ cô chưa từng ngửi thấy mùi thuốc trên người Trần Dạng, nhưng bề ngoài là học sinh ngoan của anh thật sự rất lừa tình.
Trần Dạng dừng lại, “Cậu thật sự không chuẩn bị quà à?”
Nhạc Nha nói: “Tôi không biết phải tặng gì…”
Hơn nữa Lương Thiên cũng nói là không cần, cô cũng sẽ không tặng, bây giờ nghĩ lại đúng là không tốt lắm, đi sinh nhật người khác mà lại không chuẩn bị quà, hình như không được phải phép cho lắm.
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu, do dự lên tiếng: “Cậu thích cái gì, thứ hai tôi tặng cho cậu được không?”
Trần Dạng cười như không cười, “Không được.”
Ngả ngớn mà nhạt nhẽo, mang theo một chút độc đoán và lưu manh.
Nhạc Nha nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”
Đứng khuất trong góc cầu thang, cô vừa nói xong câu đó, đã bị Trần Dạng đè áp vào tường, đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn chằm chằm vào cô.
Nhạc Nha không kịp phản ứng.
Tay anh đưa qua, nhưng không hề chạm vào cô mà chống lại vách tường bên cạnh cô, khoảng thời gian dường như được thu ngắn lại.
Nhạc Nha dựa lưng vào tường, không biết phải làm sao, phía trước đã bị Trần Dạng ngăn cản lại, “Cậu muốn làm gì?”
Thanh âm run run.
Trần Dạng cười nhẹ, “Hôn cậu.”
Nghe vậy, Nhạc Nha trở nên mờ mịt.
Hơi thở của anh ấm áp, phả lên mặt cô, như đan quyện vào hơi thở của cô, không cách nào phân biệt được.
Trần Dạng nói: “Lấy đó làm quà được không?”
Y như quái vật trong đêm khuya đang dụ dỗ cô gái nhỏ vậy.
Nhạc Nha khẩn trương đến mức không dám chớp mắt.
Trần Dạng điểm điểm lông mi của cô, “Mắt cậu không mỏi à?”
Nghe vậy, Nhạc Nha mới thở dài nhẹ nhõm, cân nhắc lại có phải anh vừa nói giỡn hay không, “Cậu nói đi, cậu muốn cái gì.”
Trần Dạng nhếch môi. “Muốn cậu, cậu có cho không?”
Người trước mặt lại không phản ứng, y như một con chim cút.
Nhạc Nha cúi đầu, nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh rồi chạy ra ngoài đây, nhưng không đợi cô nghĩ ra, đã thấy được một màn khác trước mắt.
Phía lan can cầu thang tối đen như mực bên dưới có một cái đầu ma đang nhìn cô.
Cả người bao trùm trong bộ trang phục nhuốm máu, trên mặt lại đen thui.
Nhạc Nha đúng lúc nhìn thẳng qua, liền hoảng sợ.
Hơi thở cô cứng lại, cô nhát gan, chưa bao giờ dám xem phim knh dị, cũng chưa từng đi vào mấy cái nhà ma, huống chi là nhìn thấy người giả ma.
Sau đó Nhạc Nha liền mở to mắt.
Không chỉ có duy nhất một âm hồn, mà sau đó còn kéo dài cả mấy người khác, mỗi người giả dạng khác nhau, còn có cả xương khô lẫn dơi đen, rõ ràng là đã trốn ở chỗ này lâu rồi.
Nhóm âm hồn quỷ quái đi tới gần.
Sau đó lộ ra nụ cười tà ác với cô.
Cả người trang điểm đáng sợ như vậy, lúc cười lên thật sự rất kinh dị, Nhạc Nha kêu lên một tiếng, đẩy Trần Dạng, “Cậu… Cậu mau quay lại xem…”
Trần Dạng cũng không rõ ý cô nên quay đầu lại.
Anh chợt nhớ tới, hôm nay là đêm trước lễ Halloween.
Nhạc Nha lùi ra sau từng bước nhỏ, theo bản năng kéo áo của Trần Dạng, trong tay cũng vô thức giật phải một sợi dây chuyền tinh xảo.
Bậc nghỉ của cầu thang thật sự rất nhỏ hẹp, cô cứ vậy đi lùi xuống dưới lầu.
Trần Dạng cũng không ngờ trong lúc gấp gáp, Nhạc Nha lại nhẹ nhàng giật đứt sợi dây chuyền như vậy.
Âm hồn kia không biết cô lại sợ như vậy, bọn họ chỉ đến đây để chơi Halloween, đúng lúc tối nay có không ít người nên định hù dọa một chút.
Không ngờ lại dọa người ta đến mức này.
Trong cầu thang im lặng một lúc lâu.
Vài giây trôi qua, Trần Dạng đưa tay, “Đưa cho tôi.”
Sau khi đứng vững lại, Nhạc Nha mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đưa món đồ đang cấn trong lòng bàn tay ra cho anh.
Cô nhỏ giọng nói: “Tôi không phải cố ý đâu.”
Nhạc Nha từng nhìn thấy anh đeo sợi dây chuyền này, không ngờ hôm nay lại bị mình giật xuống như vậy, cô hơi sợ mình đã làm hư sợi dây chuyền của anh.
Sau khi thả tay ra, sợi dây chuyền lành lạnh rơi xuống tay anh, chợt lóe lên ánh phản quang màu bạc khiến cô có thể nhìn rõ hình dạng của mặt dây chuyền.
Là mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm vô cùng xinh xắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.