Tiểu Nguyệt Nha

Chương 91: Ngoại truyện 11 - Tiểu Nguyệt Nha – Bị ăn

Khương Chi Ngư

13/08/2020

Nước biển ở vùng này âm ấm, lúc vừa bước xuống biển thì mát lạnh,

nhưng chỉ cần ngâm một khoảng thời gian ngắn thôi thì sẽ thích ứng dần

với độ ấm, thoải mái vô cùng.

Nhạc Nha có thể ngửi được vị biển vây quanh mình, khác hẳn với mùi

hương mà gió biển thổi tới, thậm chí còn có thể cảm nhận được vị mặn

trong không khí nữa.

Trần Dạng đặt tay lên hông cô.

Vì ngâm mình dưới nước nên Nhạc Nha rất dễ nổi, giống như cả người

cô không có trọng lực vậy, mỗi khi cô sắp nổi lên đều sẽ bị Trần Dạng kéo

xuống lại.

Tay anh đặt lên lưng của cô, da thịt cả hai chạm vào nhau.

Có thể là vì hôm nay anh vẫn chưa kịp cạo râu nên khi tay cô vô tình

sượt qua cằm của anh có thể cảm nhận được những sợi râu nhỏ mạnh

đâm vào tay mình, không đau nhưng lại hơi kỳ lạ.

Nhạc Nha giơ tay lên sờ thử, bị Trần Dạng giữ tay lại, thấp giọng nói:

“Không có ai nói với em là không được tùy tiện động tay động chân à?”

Cô thu tay lại: “Em không sờ nữa là được chứ gì?”

Trần Dạng kéo cô vào lòng, “Muộn rồi.”

Nhạc Nha nhạy cảm phát giác ra trên người anh có biến hóa, nhỏ giọng

mắng anh biến thái, hai tai đỏ bừng như sắp rỉ máu.

Cô lại định né ra, Trần Dạng siết nhẹ eo cô, “Đừng có lộn xộn.”

Giọng anh hơi khàn, lại kề sát tai của Nhạc Nha nên dọa cô cả buổi

không dám động đậy, cứ thế bám lên người anh mà ngẩn cả người.

Qua mấy phút dài thật dài, Trần Dạng mới thở hắt ra một hơi, nắm chặt

tay cô, “Anh dẫn em đi.”

Nhạc Nha nói: “Có phải anh vẫn còn khó chịu trong người không?”

Trần Dạng chỉnh sửa lại kính bảo hộ của cô, “Khó chịu thì sao, em có

thể giúp anh à? Trên biển thì làm được gì, đừng có suy nghĩ lung tung

nữa.”

Anh chuyển sang chủ đề về mấy hạng mục cần chú ý trong công việc.

Nhạc Nha vừa nghe anh nói vừa nhìn xuống nước, đúng lúc nhìn thấy

một đàn cá nhỏ bơi qua trước mặt cô, gần sát chỗ hai người.

Phía bên dưới là san hô và đá ngầm, đủ mọi loại cá đầy màu sắc tung

tăng bơi lội, thậm chí còn có cả sao biển lớn bằng gang tay nép mình trên

tảng đá gần đó nữa.

Mãi gần nửa tiếng sau, cô mới cảm thấy lạnh.

Trần Dạng nhanh chóng ôm lấy cô, Nhạc Nha tháo trang bị xuống, bởi

vì không thở được bằng mũi nên chỉ có thể há miệng thở dốc.

Xuyên qua kính bảo hộ, cô chợt thấy Trần Dạng đang nhìn mình.

Tim Nhạc Nha đập thình thịch, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn em.”

Kính bảo hộ này che kín hết cả mặt cô, cô có cảm giác khi đeo kính này

vào mình sẽ rất xấu, nhưng ánh mắt Trần Dạng nóng rực, không thể làm

lơ nổi.

Nhạc Nha ngại ngùng đưa tay che mắt anh lại.

Trần Dạng nói: “Sợ gì chứ.”

Anh nói thêm gì đó nhưng Nhạc Nha không nghe thấy, bên tai chỉ có

tiếng động cơ vang vọng, cô quay đầu lại nhìn, là một chiếc thuyền.

Tạ khinh Ngữ đứng trên thuyền gọi cô: “Nhạc Nha! Thấy tớ không?”

Ngoại trừ bọn cô thì hầu như tất cả mọi người đều đã lên thuyền, Tô

Tuệ còn ngồi ăn táo rất thảnh thơi, chắc là mang từ trên đảo theo.

Trần Dạng nói: “Lên đi.”

Anh đỡ Nhạc Nha đến cạnh thuyền, dáng người cô nhỏ nhắn nên cũng

nhẹ cân, anh dễ dàng nâng cô lên, sau đó leo lên theo sau cô.

Nhạc Nha hỏi: “Mấy cậu kiếm đâu ra chiếc thuyền này vậy?”

Tạ Khinh Ngữ ló mặt từ bên kia thuyền, “Tụi tớ thuê trên đảo đó, mấy

ngày này tụi mình cứ dùng thuyền này, chỉ là không được đi quá xa thôi,

đi gần gần quanh đây thì được, tớ định mai tụi mình sẽ ra biển câu cá.”

Thuyền này cũng không lớn lắm, mấy người họ ngồi trên thuyền thì

vừa đủ.

Tạ Khinh Ngữ ghé người lại gần cô hỏi nhỏ: “Mấy cậu ở dưới nước làm

gì mà lâu vậy? Tụi tớ lên bờ lâu lắm rồi mà chẳng thấy mấy cậu đâu.”

Nhạc Nha phản bác: “Ở dưới nước thì làm được gì chứ.”

“Tớ chưa hề nói là làm gì nha.” Tạ Khinh Ngữ nháy mắt, “Cậu đừng có

kích động vậy chứ, mau lau tóc đi, ha ha ha ha ha.”

Nhạc Nha bị cô ấy cười mà chột dạ trong lòng.

Tạ Khinh Ngữ đưa khăn cho cô rồi chạy qua tám chuyện với Tô Tuệ,

bởi vì trên biển không có tín hiệu nên chỉ có thể chờ lên đảo mới bắt sóng

dùng điện thoại được.

Trần Dạng ngồi ở mũi thuyền, bóng lưng của anh khiến người ta phải

chú ý đến.

Ngẫu nhiên trên bờ biển có vài ba người đi ngang qua, ánh mắt đều sẽ

tự động chuyển hướng sang đây.

Mọi người lênh đênh trên biển cả buổi, ánh trời chiều buông xuống,

những tia nắng màu đỏ cam rọi xuống mặt biển tạo ra các dải lấp lánh, vô

cùng diễm lệ.

Nhạc Nha phủi phủi mấy hạt cát còn dính trên người xuống.

Tạ Khinh Ngữ thúc giục: “Đi ăn tối thôi.”

Người lái tàu tất nhiên không phải là bọn họ, dù sao cũng toàn là người

không có giấy chứng nhận, lúc bọn họ thuê thuyền sẽ có người đi theo.

Trở về bờ cát, mặt trời đã biến mất, chỉ để lại một vạt nắng chiều kéo

dài.

Các món chính của buổi tối vẫn là hải sản, hải sản ở đây không hề giống

trên đất liền, đều là hàng tươi ngon vừa được bắt dưới biển lên.

Lương Thiên đến giờ phát huy khả năng của mình, lột tôm, lột cua cho

Tạ Khinh Ngữ, động tác vô cùng thuần thục tự nhiên.

Tô Tuệ nhướng mày: “Cậu dạy cậu ta làm vậy hả?”



Tạ Khinh Ngữ liếc mắt sang Lương Thiên, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh

ấy đang phấn đấu vì phúc lợi tối nay đó.”

Tô Tuệ vừa nghe đã hiểu, cười cười đầy đen tối: “Đã hiểu.”

Dạo gần đây mấy cô ấy rất thoải mái khi bàn về chủ đề này, thậm chí

còn thảo luận về mấy thứ liên quan nữa, đôi khi sẽ bí mật chia sẻ với

nhau một vài đoạn clip mà chẳng ai biết.

Nhạc Nha ngồi kế bên nghe thấy, đỏ cả hai tai.

Tạ Khinh Ngữ nhéo mặt cô, “Không thể ảnh hưởng xấu đến tiểu khả ái

của chúng ta được, cứ xem như vừa rồi cậu không có nghe thấy gì hết

nha.”

Nhạc Nha lắc đầu: “Nhưng tớ nghe thấy rõ mồn một mà.”

“Vậy thì cứ xem như cậu đang tích lũy kinh nghiệm đi.” Tạ Khinh Ngữ

nói: “Tối nay là thời điểm để nghiệm chứng rồi nè, à mà đúng rồi, cậu có

mang theo bao không?”

Nhạc Nha không có ý định trả lời cô ấy.

Tô Tuệ nói: “Đừng lo, tớ có, tí nữa tớ cho cậu một hộp.”

“Sao cậu mang theo nhiều vậy, cậu tính một mình mình dùng hết đống

đó hả?” Tạ Khinh Ngữ nghi ngờ hỏi: “Lợi hại vậy à?”

Tô Tuệ trợn mắt nhìn cô ấy, “Nói mò gì thế, tớ chuẩn bị cho Nguyệt Nha

mà, hôm nay cậu ấy muốn gì tớ đều có.”

Tạ Khinh Ngữ bán tín bán nghi.

Ăn xong bữa tối cũng đã hơn nửa tiếng sau.

Mọi người chuẩn bị ra ngoài đi dạo tản bộ, nhưng lúc ra khỏi nhà hàng

thì có đứa bé đuổi theo, trên tay cầm một bó hoa.

Nhạc Nha vừa xoay người lại, bó hoa đó được nhét vào lòng.

Cô hỏi: “Cho chị à?”

Cô bé không trả lời, chỉ nói một tràng tiếng bản ngữ mà cô không thể

hiểu một chữ.

Nhạc Nha nhận lấy bó hoa kia, dù sao thì đồ của trẻ con đưa cũng

không có gì, chắc là Trần Dạng lại bày trò gì thôi, có suy nghĩ nhiều cũng

vô dụng.

Bó hoa này phần lớn đều là những đóa hoa dại mà cô chưa từng thấy

qua, hơn nữa trên đất liền mọc nhiều loại hoa khác nhau, có thể là vì sinh

trưởng trên hải đảo nên rất um tùm.

Nhạc Nha cúi người, hỏi tên cô bé bằng tiếng anh.

Cô bé chỉ cười, sau đó lắc đầu.

Tô Tuệ lên tiếng: “Bọn họ nghe không hiểu đâu, mấy đứa nhỏ thổ dân

trên đảo này hầu như đều không được học qua sách vở, chỉ có thể nghe

hiểu một vài từ tiếng anh đơn giản thôi, chứ bình thường đều dùng tiếng

mẹ đẻ của mình ấy.”

Cô ấy với Tạ Khinh Ngữ cùng quyết định chọn nơi này để du lịch nhóm,

tất nhiên là đã tìm hiểu qua trước đó rồi.

Tạ Khinh Ngữ đứng bên cạnh bật cười, “Tụi này còn chẳng được tặng

bông nào, chắc trong mắt mấy đứa nhỏ chỉ có cậu là người đẹp thôi, hừ,

cậu đừng có đi gần tớ nữa.”

Nhạc Nha nói: “Lại nói nhảm gì đó.”

Tô Tuệ xen vào, “Tuy tớ không hiểu cô bé nói gì, nhưng chắc chắn là

đang khen cậu đó.”

Hai má Nhạc Nha ửng hồng vì phơi nắng, cảm ơn cô bé.

Cô bé đó nghe hiểu câu này, nhoẻn miệng cười tươi, đôi mắt sáng trong

nổi bật trên làn da ngâm, để lộ hàm răng trắng đều dễ thu hút sự chú ý

của người khác.

Trần Dạng đi đến chỗ cô, xoa đầu cô bé kia.

Cô bé nhìn anh rồi co giò bỏ chạy thật xa.

Nhạc Nha hừ khẽ: “Anh xem, anh dọa cô bé sợ rồi kìa.”

Trần Dạng nhướng mày, “Anh có làm gì đâu.”

Nhạc Nha cũng không biết vì sao, chỉ hừ hừ trong lòng, không nói

chuyện, tay cầm hoa đi tới chỗ nhóm Tô Tuệ.

Cảnh đêm bên bờ biển lộng lẫy vô cùng, cả nhóm dạo quanh mãi cho

đến mấy tiếng sau mới kết thúc cuộc vui trở về phòng của mỗi người.

Trước khi đi, Tạ Khinh Ngữ kéo tay Nhạc Nha lại, lén lút đưa cho cô

một thứ, nhỏ giọng dặn dò: “Nhất định phải dùng đó.”

Nhạc Nha đỏ mặt, “Biết rồi.”

Tô Tuệ còn định nói gì đó nhưng đã bị Tô Thành lôi đi, “Có thời gian

quan tâm đến người khác không bằng chú tâm vào chuyện của mình đi,

hửm?”

Nhưng cô ấy đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ rồi mà, hơn nữa phòng khách

sạn này là do cô ấy và Tạ Khinh Ngữ đặt đó, bản thân phải nắm chắt

chuyện của mình trước chứ.

Tô Thành: “...”

*

Buổi tối, không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng

biển dịu êm vỗ vào bờ.

Tuy căn phòng làm bằng gỗ thoạt nhìn rất đẹp, nhưng lúc đi qua đi lại

rất hay phát ra tiếng lẹp kẹp, vì dưới sàn chỉ được đóng bằng mấy thanh

gỗ mỏng.

May mà các căn phòng thủy cách nhau rất xa, cho nên cũng không cần

lo lắng gì, bởi vì khoảng cách giữa các phòng kéo dài hơn mười mét lận.

Nhạc Nha ra khỏi phòng tắm, xoa xoa tóc.

Lúc chiều đi lặn biển tóc đã ướt nhẹp, nước biển lại không giống nước

ngọt, nếu không gội đầu thì tóc sẽ bết lại, dễ bị rối nữa.

Gần đây cô chăm sóc tóc rất kỹ, mấy cô bạn cùng trang lứa đều lo lắng

sẽ bị rụng tóc đến mức trọc đầu, còn cô lại không hề có loại phiền não

này.

Trần Dạng cũng rất thích sờ lên đầu cô.

Cô ngồi trên giường ở trước gương lau tóc một hồi, cửa phòng tắm kẽo



kẹt mở ra.

Trần Dạng không mặc áo, chỉ quấn khăn tắm quanh hông, cơ bắp cùng

đường tuyến yên cứ thế quang minh chính đại lộ ra ngoài.

Anh đi tới sau lưng cô: “Lau khô tóc chưa?”

Nhạc Nha đang định trả lời thì nhìn thấy hình ảnh của anh phản chiếu

qua gương, hai tai lập tức đỏ lên, “Anh mau mặc đồ vào đi.”

Trần Dạng ngồi xuống giường bên cạnh cô, “Nóng vậy mặc đồ làm gì.”

Anh không hề nói chơi, buổi tối trên hải đảo không lạnh chút nào, hơn

nữa anh còn là đàn ông, không sợ nhiệt độ lưng lửng thế này.

Quan trọng nhất là, trong lòng anh đang nóng rực từng hồi.

Ánh mắt Trần Dạng chuyển hướng lên người Nhạc Nha, cô đang lau tóc,

khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn như ẩn như hiện sau những lọn tóc đen

óng, khiến người ta muốn mê dại.

Anh vòng tay quanh eo cô, “Hôm nay em chơi vui không?”

Nhạc Nha không biết đặt tay đi đâu, lần mò từ ngực anh rồi vòng qua cổ

anh, nhỏ giọng nói: “Vui lắm.”

Mới đầu cô còn hơi sợ, nhưng quen rồi thì thật sự rất vui.

Cả hai bơi ra khá xa nên còn có thể nhìn thấy cả rùa biển, cô chưa bao

giờ được trải nghiệm quan sát các sinh vật dưới đáy biển thế này, khác

hẳn với mấy lần tham quan viện hải dương học.

Trần Dạng đặt tay lên lưng cô, đầu gối lên vai cô, giọng ồm ồm nói: “Vậy

thì tốt.”

Nhạc Nha mềm lòng, an ủi anh: “Hồi chiều là em nói mò nói mẫm thôi,

anh đừng có để tâm, em vui lắm.”

Trần Dạng thấp giọng bật cười một tiếng.

Anh không nói gì nữa, cả hai lẳng lặng ôm nhau ngồi ở trên giường,

cùng hưởng thụ không gian yên tĩnh này.

Nhạc Nha hơi buồn ngủ, nằm gọn trong lòng anh một hồi lại muốn

nhắm mắt, lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì chợt vạt áo ngủ bị vén lên.

Cô tắm xong chỉ mặc mỗi quần lót, bên trên không hề mặc gì khác, đầu

ngón tay có vết chai mỏng dò xét từ chân cô lên trên, mang theo cảm giác

ma sát thô ráp.

Nhạc Nha lập tức thanh tỉnh.

Từ sau lần cầu hôn đó, cả hai không tiếp xúc thân mật thế này lần nào

nữa, cô cũng sắp quên mất cảm giác khi đó rồi.

Thật ra Nhạc Nha biết Tô Tuệ và Tạ Khinh Ngữ chọn địa điểm này để

du lịch là có chủ đích riêng của mình, nhất định hôm nay sẽ xảy ra chuyện

này, nhưng đến lúc chính thức diễn ra, cô vẫn rất căng thẳng.

Động tác Trần Dạng chậm rãi, tựa hồ như đang thăm dò.

Nhạc Nha khẽ lay người, nhỏ giọng thủ thỉ: “Trần Dạng...”

Trần Dạng hửm, âm cuối thoáng giương cao, cúi đầu nhìn vào mắt cô,

con ngươi sáng bừng dưới bầu trời đêm đầy sao.

Anh khàn giọng hỏi: “Không thoải mái à?”

Nhạc Nha cảm giác được động tác của anh dừng lại, cô ngừng thở theo

anh, ánh mắt dán chặt lên mặt của Trần Dạng, trong lòng xoắn xuýt.

Sau mấy giây, cô nói khẽ: “...Không phải.”

Giống như là tín hiệu đồng ý, trong lòng Trần Dạng lập tức như bị đốt

lửa, ngón tay anh đè xuống, vuốt ve da thịt trơn mềm của cô.

Anh nói nhỏ bên tai cô: “Không thoải mái thì nói với anh.”

Nhạc Nha nhỏ giọng đáp: “Ừm.”

Vừa ngoan ngoãn lại khéo léo, khác hẳn với những lúc bình thường,

nhưng trong giọng nói của cô lại hàm chứa nhiều ý tứ hàm xúc khác,

quyến rũ kì lạ.

Trần Dạng nhếch môi, người đang nằm trong lòng không giống anh

chút nào, cô không hề hằn dấu vết khổ cực của thời gian, mỗi làn da mỗi

tấc thịt đều mềm mại, đáng yêu như trẻ con.

Hơi thở của anh nặng nề dần, chút kiên nhẫn cuối cùng nhanh chóng bị

đốt cháy, kể từ lần đầu tiên được nếm thử trái cấm, lúc nào anh cũng

trong trạng thái hoang dại, không thứ gì có thể ngăn cản được.

Nhạc Nha cảm nhận từng động tác của anh, ngón tay anh dừng lại bên

hông, siết nhẹ lấy eo của cô, tựa hồ như anh đang định dùng lực bẻ gẫy

vậy.

Nhưng mà một phút sau, anh liền chuyển động.

Bàn tay dài rộng ma sát với lớp vải mềm mại, cô thậm chí còn nhìn thấy

khăn tắm quanh hông của anh dần trượt xuống rồi biến mất sau thành

giường.

Hơn mười giây sau, Trần Dạng thở hổn hển ghé sát tai cô: “Em cố ý

phải không?”

Nhạc Nha đỏ mặt, “Không có!”

Trần Dạng hừ khẽ, trong giọng nói còn mang theo dục vọng, không

thèm tranh chấp vấn đề cô có cố ý hay không nữa, dù sao chỉ cần anh có

thể thỏa mãn cả hai là được.

Anh hôn lên môi Nhạc Nha.

Nhạc Nha mở to mắt, hơi thẹn thùng, nhưng rồi vẫn toàn tâm toàn ý

hòa thành một cùng anh, hai cánh tay vòng qua cổ anh ôm thật chặt, cuốn

mình vào những nụ hôn ngấu nghiến cùng những cái liếm láp nóng bỏng

của anh.

Cô bấu víu trên người anh, cả người mềm nhũn như nước.

Trần Dạng thả cô ra, hôn nhẹ lên cằm cô, sau đó lại ngậm chặt, cằm

Nhạc Nha nhỏ xinh, anh dễ dàng phủ kín.

Nhạc Nha hoàn toàn bị cuốn theo anh, càng về sau càng mơ hồ, chỉ biết là cô luôn miệng kêu không được, cứ mỗi một câu Trần Dạng đều ừ, ừ rồi nhưng lại chẳng thèm làm theo.

Cô bị anh lừa cả một đêm dài.

Sau khi kết thúc, Trần Dạng bế cô vào phòng vệ sinh để tắm rửa sạch sẽ, trong phòng có một bồn tắm lớn cực kỳ nổi bật, cả hai vốn định chuyên tâm tắm rửa nghiêm túc, không ngờ anh như bị kích thích lại quần cô tới lui thêm một hồi nữa mới thôi.

Cuối cùng Nhạc Nha cũng chìm vào giấc ngủ say, khóe mắt vẫn đượm nét ửng hồng, trong lúc ngủ mơ cô còn không quên lên án Trần dạng nổi điên rồi, giọng nỉ non đứt quãng rất đáng thương.

Trần Dạng mỉm cười, hôn lên khóe môi của cô.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nguyệt Nha

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook