Chương 35: Ý đồ xấu
Khương Chi Ngư
11/08/2020
Edit: Simi
Trên sân vận động vẫn còn vang vọng tiếng hò hét của các nữ sinh.
Mãi cho khi âm thanh này vừa phát ra, trong chớp mắt mọi người đều im lặng, nhao nhao nghiêng đầu nhìn qua nơi truyền giọng nói tới.
Ở chỗ khu phát thanh có dựng một cái bàn nhỏ, mọi người đều nhìn thấy Nhạc Nha ngồi đó, còn đang cầm tờ giấy trên tay.
Thì ra là đang đọc giấy nhắn.
Tất cả học sinh đều biết hình thức này, nhưng mấy năm qua cũng không có ai dám ghi rõ ràng như vậy, dù sao họ vẫn đang là học sinh mà.
Năm nay chính là người đầu tiên.
Mấy nam sinh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn lập tức ồn ào bắt đầu huýt sáo, khối mười hai cơ sở chính không rõ Trần Dạng là ai lắm, nên cả đám đều vây quanh chỗ đường chạy.
Tuy không biết ai là người viết tờ giấy đó, nhưng người đọc là nữ sinh, nên giống như cô chính là người viết vậy.
Tưởng rằng đó chỉ là việc nhỏ xen vào giữa chừng thôi, nhưng bọn họ chưa kịp quay đầu lại thì tờ giấy thứ hai đã được đưa tới.
Vẻ mặt Nhạc Nha tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng đã khẩn trương lắm rồi.
Cô đọc nhỏ: “Bạn học Trần Dạng lớp 17 khối mười hai, tờ giấy trước đó tớ nói sai một chỗ rồi, cậu là người đẹp trai nhất trường Nhất Trung này, hôm nay là vậy, sau này cũng thế.”
Sau đó Nhạc Nha còn vụng trộm bổ sung: “Cố lên.”
Giọng nói nhẹ nhàng mà vững chắc phát qua loa phát thanh.
Lần đầu tiên mọi người đã nghe thấy rõ rồi, không ngờ còn nói đến lần thứ hai, dù nói là không phải cố ý cũng chẳng có ai tin.
Nhưng dù sao thì người đọc cũng là Nhạc Nha, có nhiều người còn nghĩ là do cô viết.
Bên cạnh sân vận động tốp năm tốp ba bàn tán với nhau.
“Trời ạ, trước giờ tớ không biết giấy nhắn gửi phát thanh có thể dùng vào việc này đó, tớ thật lãng phí hết cả ba năm trời mà!”
“Xong rồi, xong rồi, tớ có thể tưởng tưởng ra hình ảnh kế tiếp là gì rồi, cậu nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh xem, mọi người bắt đầu ghi giấy hết rồi kìa.”
“Trần Dạng thật hạnh phúc quá đi.”
“Còn một vòng cuối nữa thôi, sắp công bố thành tích rồi, hu hu tớ muốn biết ai đạt hạng nhất ngay bây giờ quá.”
“Trần Dạng mà không được hạng nhất thì không phải đã phụ lòng người thổ lộ rồi sao?”
Khu phát thanh bên này đã bị các nữ sinh chiếm đóng.
Mấy người họ không mang theo giấy bút liền chạy vội về lớp để lấy, bây giờ cả đám nằm rạp trên đất, có người còn kê nhờ lên lưng bạn học của mình, còn lấy tay ra để viết nữa.
Trong chốc lát, mặt bàn tràn ngập đầy giấy.
Nhân tiện đang muốn uống nước, Nhạc Nha đẩy giấy của nam sinh đeo mắt kính ra, từ chối: “Tôi không thể đọc giấy nhắn của cậu nữa.”
Nam sinh đeo mắt kính nói: “Sao vậy, cậu phân biệt đối xử với tôi à?”
Nhạc Nha bị cậu ta hỏi khó, nhưng dù thế nào cũng lắc đầu, “Tôi thật sự không thể đọc được, dù cậu có nói gì đi nữa thì kết quả cũng vậy thôi.”
Cô vội vàng rút tờ giấy khác trong thùng ra.
Thấy vậy, nam sinh đeo mắt kính có chút thất vọng thở dài, nghĩ rằng có lẽ cô thật sự không đọc nữa mới bỏ đi.
Nói thật, cậu ta cũng không đọc nổi.
Ở đại hội thể thao, từng lớp đều có vị trí quan sát của mình, bao gồm hai bàn học, đính tên của lớp, sau đó ở phía sau sẽ bày các ghế theo thứ tự thẳng hàng, kéo dài xuống dưới.
Buổi chiều không có nhiều người nguyện ý ngồi phơi nắng ngoài trời, vì thế họ hoặc là chui vào lớp tự học, hoặc là ngủ lén, hoặc là đi dạo phố.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật ngồi ở bàn phía trước, trên tay cầm chai nước khoáng, cười đến mức không thể ngồi ngay ngắn nổi.
Đọc thật chứ.
Lương Thiên lau nước trên khóe mắt do cười nãy giờ, nói: “Xong rồi, Dạng ca kì này chắc phấn khích chết mất.”
Vòng cuối cùng sẽ có nhiều người chạy nước rút, lúc chạy biểu cảm trên mặt cũng không thể khống chế tốt, nhưng Trần Dạng thì không giống vậy.
Người phía sau gần như không theo kịp anh, dù chạy như thế nào cũng không đuổi kịp, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của đối phương khiến bọn họ tức muốn chết.
Giờ này chẳng còn ai có ý nghĩ muốn lên trời nữa, còn anh sao lại cố sức chạy như thể muốn bay thật cao thật xa vậy.
Mấy nữ sinh bên cạnh kích động đến mức mặt đỏ bừng lan đến cả mang tai.
Khu phát thanh vang lên giọng nữ sinh đang đọc mấy thông báo chúc mừng của các lớp khác, không còn đọc mấy câu tỏ tình kia nữa.
Triệu Minh Nhật thở dài, “Tôi nhớ cậu viết nhiều lắm mà, sao cậu ấy chỉ đọc có hai tờ vậy, mấy tờ còn lại mất hết rồi.”
Lương Thiên nói: “Người ta đâu có ngốc.”
Cậu ta viết xong cũng nghĩ rằng cô sẽ chỉ đọc tờ đầu tiên, cho nên đã viết hết mọi trọng điểm vào tờ thứ nhất, không ngờ ngay sau đó cô còn đọc tiếp tờ thứ hai, đúng là vượt quá sự mong đợi của cậu ta.
Đang nói, nam sinh đeo mắt kính trở về.
Cậu ta đưa tờ giấy cho Lương Thiên, “Cậu ấy từ chối đọc mấy tờ này, dù có làm gì thì cậu ấy cũng không đọc nữa, nên tôi mang về đây, mấy cái cậu ấy đọc trước đó tôi cũng tiện tay cầm về luôn.”
Lương Thiên tủm tỉm nhận lấy, “Cảm ơn nha.”
Tiếng thét chói tai phía trước đột nhiên vang dội hơn, cậu ta không cần nhìn cũng biết chắc cuộc thi đã kết thúc rồi, và Trần Dạng đã giành được hạng nhất.
Cậu ta mở tờ giấy ra, sau đó nhìn thấy hai phần quan trọng nhất vừa được đọc, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hai mắt cậu ta mở to.
Lương Thiên vỗ đùi, “Chết tiệt!”
Đúng là kích thích quá đi mất.
*
Trọng tài ở bên kia đang ghi lại thành tích.
Trần Dạng đi đến chỗ lớp 17, trên đường đi có nhiều nữ sinh đưa nước cho anh nhưng anh đều ngó lơ.
Lúc đến chỗ lớp 17, Lương Thiên ném một chai nước qua.
Trần Dạng ngửa đầu uống hết một nửa chai, yết hầu cử động lên xuống, mặt bên có giọt mồ hôi lăn xuống, khiến người khác muốn hoa cả mắt.
Thật sự là gợi cảm quá mức.
Trần Dạng đóng nắp chai lại, hỏi: “Hồi nãy là mấy cậu làm phải không?”
Lương Thiên hỏi lại anh: “Hồi nãy có chuyện gì à?”
Trần Dạng liếc mắt, “Đừng giả bộ.”
Lương Thiên gãi đầu, nhịn không được cười nói: “Ha ha ha ha ha, đúng vậy đó, thế nào, có phải cậu cảm thấy thú vị lắm không, là Nhạc Nha đọc cơ mà.”
Có trời mới biết để nghĩ ra mấy dòng như vậy cậu ta phải vắt hết cả trí thông minh của mình thế nào, kết quả nghe qua cũng thấy không tệ lắm.
Mấu chốt chính là làm lay động lòng người cơ.
Triệu Minh Nhật cũng góp lời: “Dạng ca, thấy thế nào, có phải cậu cảm nhận được nguồn động lực đặc biệt như muốn bay lên trời đúng không?”
Trần Dạng liếc nhìn cậu ta một cái, “Cậu nghĩ là bay lên trời à?”
Anh ngồi xuống ghế, vuốt vuốt tóc, mái tóc đen vì chạy nhanh mà bây giờ đã không còn theo nếp, càng khiến anh thêm vẻ lưu manh.
Lương Thiên cười hì hì.
Mặc dù biết rõ anh có thể dễ dàng đạt được hạng nhất, nhưng cậu ta thấy tăng thêm động lực cho anh cũng ý nghĩa lắm, khiến mọi thứ trở nên sống động hơn.
Triệu Minh Nhật đập vào ngực cậu ta, “Cười gì giống thằng ngu vậy.”
Trên bãi tập đang thi tiếp sức 4x100m, tiếng hét cổ vũ vang lên không ngừng, kì này lớp bọn họ cũng có bốn nam sinh dự thi.
Lương Thi hô vài câu cố lên với bọn họ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, xoay người lại nói: “Dạng ca, cho cậu một sự kinh hỉ nè.”
Trần Dạng thuận miệng đáp: “Ừ?”
Lương Thiên sờ sờ, lấy tờ giấy vừa nãy nhét vào túi quần ra đưa cho Trần Dạng.
Trần Dạng giương mắt, cầm lấy.
Trên tờ giấy ghi mấy dòng mà vừa nãy anh đã nghe qua, cũng không khác gì…
Có chút khác biệt.
Lương Thiên thấy Trần Dạng chăm chú nhìn liền biết anh nhất định đã phát hiện, “Dạng ca, tiểu khả ái thật đáng yêu quá đi ha ha ha.”
Trần Dạng vân vê tờ giấy thành một gói nhỏ.
Đồng phục của anh đặt ở trên bàn, là áo khoác lần trước Nhạc Nha đã giặt sạch rồi trả lại cho anh, Trần Dạng cầm lấy, vắt ở bên hông.
Trần Dạng cầm chai nước đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
*
Bàn phát thanh vẫn đang tiếp tục tiếp nhận giấy của mọi người.
Vừa thi tiếp sức xong, lúc này đang là thời gian công bố những người về nhất trong cuộc thi, cho nên bọn họ không cần đọc giấy nữa.
Tô Tuệ trở lại, “Nhạc Nha, cảm ơn cậu nha.”
Nhạc Nha đứng một bên, mỉm cười, “Cảm ơn cái gì, tớ chỉ giúp cậu một chút thôi mà, cổ họng cậu sao rồi?”
Tô Tuệ nói: “Nghỉ ngơi một chút nên đỡ hơn rồi.”
Bởi vì không đọc giấy nữa nên mọi người tản đi không ít, cô ấy lén nhìn qua Tô Thành đang xem điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ta không làm khó cậu chứ?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có, sao cậu lại hỏi vậy?”
Tô Tuệ khoát tay, “Không có gì, không có gì.”
Không ngờ đúng lúc đó Tô Thành ngẩng đầu lên nhìn qua, nhàn nhạt hỏi: “Tô Tuệ, trong lòng cậu tôi là người thế nào hả?”
Tô Tuệ phủ nhận: “Tôi không nói cậu nha.”
Tô Thành không nói nữa, móc bình trà lài trong hộc bàn ra, sau đó từ từ rót ra ly nhỏ.
Lần đầu tiên Nhạc Nha nhìn thấy nam sinh khéo léo lại tinh tế như vậy.
Chăm chú nhìn một lát, Tô Tuệ lấy viên kẹo thông họng trong bóp tiền ra, đặt lên bàn đẩy tới.
Sau đó cô ấy nhanh chóng thu tay lại, như không có gì quay sang hỏi: “Nhạc Nha, hồi nãy cậu đọc gì vậy, tớ bị cậu hù dọa giật cả mình luôn nè.”
Nhạc Nha vẫn đang xem động tác giả vờ của Tô Thành, cảm thấy hai người họ ở chung một chỗ có gì đó không được tự nhiên cho lắm, hơn nữa cả hai đều cùng họ Tô.
Bị cô ấy hỏi chuyện này, cô chợt chú ý lại, “Là người khác ghi đó, tớ chỉ đọc thôi, cũng không biết có chuyện gì.”
Tô Tuệ vỗ ngực, gục xuống bàn nói: “Tớ nghe thấy mà hoảng sợ thay cậu luôn đó, còn tưởng là do cậu viết nữa.”
Nhạc Nha nói: “Sao tớ viết vậy được.”
Cô cũng hơi chột dạ, khúc cuối cùng cô chỉ vụng trộm bổ sung thêm hai chữ mà thôi, có lẽ ngoại trừ nam sinh kia cũng chẳng có ai biết.
Tô Tuệ bật cười, “Cũng đúng ha ha ha ha.”
Cô bạn nhu thuận trong trí nhớ của cô ấy sao có thể viết tờ giấy như vậy, ngay cả bản thân mình còn không có khả năng, đoán chừng chỉ có những nữ sinh như Ngu Tửu mới có can đảm viết thế thôi.
Mấy phút sau, cuộc thi kế tiếp bắt đầu.
Tô Thành nhắc nhở: “Đừng đùa nữa.”
Tô Tuệ thu hồi bộ dáng tươi cười của mình, vụng trộm làm mặt quỷ với cậu, hậm hực ngồi thẳng lại, “Nhạc Nha, khi nào kết thúc tớ sẽ tìm cậu chơi.”
Nhạc Nha gật đầu, “Ừ.”
Đúng lúc cô cũng muốn qua bên kia sân vận động để theo dõi cuộc thi, ở bên này ồn ào, cô không biết kết quả cuộc thi thế nào.
Vừa qua khỏi chỗ rẽ, xém chút nữa cô đụng phải người trước mặt.
Nhạc Nha hoảng hồn, vội vàng dừng bước, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Dạng đứng trước mặt, dáng vẻ nhàn nhạt nhìn cô.
Chợt nhìn thấy tờ giấy thổ lộ mà mình đã đọc trước đó trong tay anh, cô hơi chột dạ trong lòng.
Tuy không phải là do mình viết, nhưng cũng do chính miệng mình đọc ra, vì thế cô cũng cảm thấy hơi ngại, với lại lúc nãy cô còn đọc cả hai tờ nữa.
Nhạc Nha né qua bên trái một chút lại bị anh ngăn cản, chuyển hướng qua bên phải cũng bị ngăn cản, nhìn sơ qua là biết ngay anh đang cố tình.
Cô nhìn xung quanh, may mà không có ai chú ý qua bên này, liền hỏi anh: “Cậu cố ý chặn đường tôi à?”
Trần Dạng nói: “Ừ, chặn đường cậu đó.”
Nhạc Nha nhịn không được lên tiếng: “Hôm nay tôi có làm gì cậu đâu.”
Trần Dạng cười cười, mái tóc trước trán khẽ bay trong làn gió thổi, “Chuyện bản thân cậu làm mà quên nhanh vậy rồi?”
Nhạc Nha thoáng nghĩ đến chuyện phát thanh.
Cô chột dạ nói: “Mấy tờ giấy đó là do người khác viết cho cậu, tôi chỉ phụ trách việc đọc thôi, cậu đừng coi là thật.”
Trần Dạng thuận thế tựa vào bức tường bên cạnh.
Nhạc Nha cũng im lặng, muốn đi nhưng lại cảm thấy không hay lắm nên vẫn đứng im tại chỗ chờ anh lên tiếng.
Trần Dạng nhìn cô chằm chằm, tay phải còn đang cầm chai nước khoáng đã uống hết một nửa, thân trên của chai hơi dẹp.
Một nửa thân trên của anh hơi nghiêng, lộ ra đôi chân dài vô cùng.
Nhưng Nhạc Nha lúc này vừa vặn có thể nhìn thẳng vào mắt anh, không đợi anh trả lời, lại hỏi: “Cậu có nghe những gì tôi vừa nói không vậy?”
Có lẽ là do hôm nay trời nắng hơi gắt, cô chỉ kéo khóa kéo áo khoác đến ngang hông, lộ ra lớp áo thun màu hồng nhạt bên trong cùng độ cong nho nhỏ.
Thật đáng yêu.
Ánh mắt Trần Dạng trở nên sâu kín.
Có lẽ là anh quá mức rõ ràng, Nhạc Nha cúi xuống nhìn, vội vàng kéo đồng phục lại, thẹn quá hóa giận kêu một tiếng: “Trần Dạng!”
Trần Dạng khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nghe hai chữ mang theo giọng điệu cố tình này của anh, Nhạc Nha càng cảm thấy anh đúng là kẻ xấu xa đến cực độ.
Cô xấu hổ xen lẫn giận dữ hỏi: “Cậu mới nãy đang nhìn gì vậy?”
Trần Dạng sững sờ, lấy chai nước chống đỡ cầm của mình, hất đầu nhìn cô, “Cậu đoán thử xem?”
Nhạc Nha tức hổn hển, đẩy anh một cái.
Lần này cô lại đẩy được anh, Trần Dạng trượt theo vách tường ngồi xuống đất, anh sờ tay lên ngực, cố ý nói: “Cậu dùng sức mạnh thật đó.”
Nhạc Nha nhíu mày.
Cô cảm thấy mình đâu dùng sức lắm đâu, nhìn bộ dáng của Trần Dạng rõ ràng là đang cố tình, lại lừa gạt cô.
Nhạc Nha đỏ mặt, “Cậu còn giả bộ bị đẩy ngã nữa.”
Trần Dạng lười biếng ngồi dưới đất, đặt chân gần chân cô, ngẩng đầu lên, cong cong mắt lại, “Tôi mệt quá.”
Lần đầu tiên Nhạc Nha phát hiện anh vô lại thế này.
Chỉ là nhìn thấy anh mới vừa chạy xong, cô cũng không thèm so đo với anh, nhưng cũng không muốn cãi cọ với anh, liền xoay người định bỏ đi.
Trong tích tắc, Trần Dạng đưa tay chụp lấy cổ tay của cô, kéo nhẹ một cái, Nhạc Nha cứ như vậy bị trượt chân, ngã sấp lên người anh.
Nhạc Nha kinh hãi thốt lên: “Trần Dạng cậu đúng là đồ bệnh mà!”
Trần Dạng cười cười, “Mắng người khí thế quá nhỉ.”
Lúc anh cười, Nhạc Nha cũng có thể cảm nhận được lồng ngực của anh run run, dán gần bên tai cô, còn có thể nghe thấy cả tiếng nhịp tim đang đập.
Tuy chỗ bên này vắng người, nhưng từ sân vận động đều có thể nhìn thấy rõ bên này, tất cả mọi người đều mang theo ánh mắt kỳ quái.
Nhạc Nha muốn đứng lên, lại bị anh ép lại.
Thử hai lần, rốt cuộc cô cũng nhịn không được nữa, chợt thấy có người nhìn qua, “Trần Dạng, đồ thần kinh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Sợ mình chọc giận anh, Nhạc Nha lại nhỏ giọng năn nỉ: “Cậu không thấy có nhiều người đang nhìn qua đây sao, cậu mau để tôi đứng dậy đi, tôi không làm phiền cậu nữa.”
Cảm giác như có nhiều người đang nhìn mình, mặt Nhạc Nha nóng dần.
Cổ họng Trần Dạng hơi khô, thấp giọng nói: “Vậy cậu nói thử xem ở khu phát thanh cậu đã đọc những gì.”
Những lời này chỉ có hai người họ có thể nghe thấy.
Nhạc Nha nói: “Cậu để tôi đứng lên trước đã.”
Trần Dạng ừ: “Nói đi rồi tôi để cậu đứng lên.”
Lúc đó đọc nhiều như vậy, Nhạc Nha làm sao biết được anh đang hỏi câu nào, chỉ cảm thấy hôm nay hình như anh lại phát bệnh rồi.
Cô cắn môi, đẩy anh ra, nhưng anh lại không động đậy y như lần trước.
Có thể thấy rõ ràng cú đẩy hồi nãy của cô là do anh cố ý, anh chỉ giả bộ té mà thôi.
Bên ngoài có không ít người nhìn qua đây, Trần Dạng thấy cô như bị mình chọc tức sắp khóc, anh túm lấy áo khoác bên hông, phủ lên đầu cô.
Thoáng cái trước mặt tối đen lại, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, Nhạc Nha không khỏi hốt hoảng, đưa tay ra định túm lấy áo khoác, ai ngờ lại bị anh kéo lại.
Sau đó, Trần Dạng vén một bên góc áo.
Dưới lớp áo khoác đồng phục tối như mực, cô gái nhỏ nằm ngay ngắn trong lòng anh, từ hướng của anh có chút ánh sáng chiếu vào, phản chiếu lên đôi mắt long lanh nước của cô.
Trần Dạng sững lại vài giây, ánh mắt lóe lên chút ý xấu đè vai cô lại.
Nhạc Nha đưa tay kéo cổ tay của anh, tách ngón tay của anh ra, mắng: “Trần Dạng, cậu đúng là…”
Được một nửa thì cô nghèo từ.
Cứ như vậy từ đang khí thế liền chuyển sang như đang làm nũng.
Trần Dạng cũng thuận theo hành động của cô, nhưng càng nghe càng muốn bật cười lớn.
Nhạc Nha không muốn nói nữa, cứ vậy kéo lấy tay anh, cuối cùng lại đụng phải đầu ngón tay mang theo chút khí lạnh, cô nhịn không được lại rút tay về.
Lỗ tai của cô sắp bị thiêu cháy đến nơi rồi.
Thấy cô không nói tiếp mà lại bắt đầu cựa quậy, tràn đầy sức sống, Trần Dạng nghĩ nghĩ, cúi xuống gần bên môi cô, thì thầm: “Cậu cứ cựa quậy như vậy, thử đoán xem người bên ngoài sẽ nghĩ chúng ta đang làm gì?”
Trên sân vận động vẫn còn vang vọng tiếng hò hét của các nữ sinh.
Mãi cho khi âm thanh này vừa phát ra, trong chớp mắt mọi người đều im lặng, nhao nhao nghiêng đầu nhìn qua nơi truyền giọng nói tới.
Ở chỗ khu phát thanh có dựng một cái bàn nhỏ, mọi người đều nhìn thấy Nhạc Nha ngồi đó, còn đang cầm tờ giấy trên tay.
Thì ra là đang đọc giấy nhắn.
Tất cả học sinh đều biết hình thức này, nhưng mấy năm qua cũng không có ai dám ghi rõ ràng như vậy, dù sao họ vẫn đang là học sinh mà.
Năm nay chính là người đầu tiên.
Mấy nam sinh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn lập tức ồn ào bắt đầu huýt sáo, khối mười hai cơ sở chính không rõ Trần Dạng là ai lắm, nên cả đám đều vây quanh chỗ đường chạy.
Tuy không biết ai là người viết tờ giấy đó, nhưng người đọc là nữ sinh, nên giống như cô chính là người viết vậy.
Tưởng rằng đó chỉ là việc nhỏ xen vào giữa chừng thôi, nhưng bọn họ chưa kịp quay đầu lại thì tờ giấy thứ hai đã được đưa tới.
Vẻ mặt Nhạc Nha tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng đã khẩn trương lắm rồi.
Cô đọc nhỏ: “Bạn học Trần Dạng lớp 17 khối mười hai, tờ giấy trước đó tớ nói sai một chỗ rồi, cậu là người đẹp trai nhất trường Nhất Trung này, hôm nay là vậy, sau này cũng thế.”
Sau đó Nhạc Nha còn vụng trộm bổ sung: “Cố lên.”
Giọng nói nhẹ nhàng mà vững chắc phát qua loa phát thanh.
Lần đầu tiên mọi người đã nghe thấy rõ rồi, không ngờ còn nói đến lần thứ hai, dù nói là không phải cố ý cũng chẳng có ai tin.
Nhưng dù sao thì người đọc cũng là Nhạc Nha, có nhiều người còn nghĩ là do cô viết.
Bên cạnh sân vận động tốp năm tốp ba bàn tán với nhau.
“Trời ạ, trước giờ tớ không biết giấy nhắn gửi phát thanh có thể dùng vào việc này đó, tớ thật lãng phí hết cả ba năm trời mà!”
“Xong rồi, xong rồi, tớ có thể tưởng tưởng ra hình ảnh kế tiếp là gì rồi, cậu nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh xem, mọi người bắt đầu ghi giấy hết rồi kìa.”
“Trần Dạng thật hạnh phúc quá đi.”
“Còn một vòng cuối nữa thôi, sắp công bố thành tích rồi, hu hu tớ muốn biết ai đạt hạng nhất ngay bây giờ quá.”
“Trần Dạng mà không được hạng nhất thì không phải đã phụ lòng người thổ lộ rồi sao?”
Khu phát thanh bên này đã bị các nữ sinh chiếm đóng.
Mấy người họ không mang theo giấy bút liền chạy vội về lớp để lấy, bây giờ cả đám nằm rạp trên đất, có người còn kê nhờ lên lưng bạn học của mình, còn lấy tay ra để viết nữa.
Trong chốc lát, mặt bàn tràn ngập đầy giấy.
Nhân tiện đang muốn uống nước, Nhạc Nha đẩy giấy của nam sinh đeo mắt kính ra, từ chối: “Tôi không thể đọc giấy nhắn của cậu nữa.”
Nam sinh đeo mắt kính nói: “Sao vậy, cậu phân biệt đối xử với tôi à?”
Nhạc Nha bị cậu ta hỏi khó, nhưng dù thế nào cũng lắc đầu, “Tôi thật sự không thể đọc được, dù cậu có nói gì đi nữa thì kết quả cũng vậy thôi.”
Cô vội vàng rút tờ giấy khác trong thùng ra.
Thấy vậy, nam sinh đeo mắt kính có chút thất vọng thở dài, nghĩ rằng có lẽ cô thật sự không đọc nữa mới bỏ đi.
Nói thật, cậu ta cũng không đọc nổi.
Ở đại hội thể thao, từng lớp đều có vị trí quan sát của mình, bao gồm hai bàn học, đính tên của lớp, sau đó ở phía sau sẽ bày các ghế theo thứ tự thẳng hàng, kéo dài xuống dưới.
Buổi chiều không có nhiều người nguyện ý ngồi phơi nắng ngoài trời, vì thế họ hoặc là chui vào lớp tự học, hoặc là ngủ lén, hoặc là đi dạo phố.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật ngồi ở bàn phía trước, trên tay cầm chai nước khoáng, cười đến mức không thể ngồi ngay ngắn nổi.
Đọc thật chứ.
Lương Thiên lau nước trên khóe mắt do cười nãy giờ, nói: “Xong rồi, Dạng ca kì này chắc phấn khích chết mất.”
Vòng cuối cùng sẽ có nhiều người chạy nước rút, lúc chạy biểu cảm trên mặt cũng không thể khống chế tốt, nhưng Trần Dạng thì không giống vậy.
Người phía sau gần như không theo kịp anh, dù chạy như thế nào cũng không đuổi kịp, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của đối phương khiến bọn họ tức muốn chết.
Giờ này chẳng còn ai có ý nghĩ muốn lên trời nữa, còn anh sao lại cố sức chạy như thể muốn bay thật cao thật xa vậy.
Mấy nữ sinh bên cạnh kích động đến mức mặt đỏ bừng lan đến cả mang tai.
Khu phát thanh vang lên giọng nữ sinh đang đọc mấy thông báo chúc mừng của các lớp khác, không còn đọc mấy câu tỏ tình kia nữa.
Triệu Minh Nhật thở dài, “Tôi nhớ cậu viết nhiều lắm mà, sao cậu ấy chỉ đọc có hai tờ vậy, mấy tờ còn lại mất hết rồi.”
Lương Thiên nói: “Người ta đâu có ngốc.”
Cậu ta viết xong cũng nghĩ rằng cô sẽ chỉ đọc tờ đầu tiên, cho nên đã viết hết mọi trọng điểm vào tờ thứ nhất, không ngờ ngay sau đó cô còn đọc tiếp tờ thứ hai, đúng là vượt quá sự mong đợi của cậu ta.
Đang nói, nam sinh đeo mắt kính trở về.
Cậu ta đưa tờ giấy cho Lương Thiên, “Cậu ấy từ chối đọc mấy tờ này, dù có làm gì thì cậu ấy cũng không đọc nữa, nên tôi mang về đây, mấy cái cậu ấy đọc trước đó tôi cũng tiện tay cầm về luôn.”
Lương Thiên tủm tỉm nhận lấy, “Cảm ơn nha.”
Tiếng thét chói tai phía trước đột nhiên vang dội hơn, cậu ta không cần nhìn cũng biết chắc cuộc thi đã kết thúc rồi, và Trần Dạng đã giành được hạng nhất.
Cậu ta mở tờ giấy ra, sau đó nhìn thấy hai phần quan trọng nhất vừa được đọc, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hai mắt cậu ta mở to.
Lương Thiên vỗ đùi, “Chết tiệt!”
Đúng là kích thích quá đi mất.
*
Trọng tài ở bên kia đang ghi lại thành tích.
Trần Dạng đi đến chỗ lớp 17, trên đường đi có nhiều nữ sinh đưa nước cho anh nhưng anh đều ngó lơ.
Lúc đến chỗ lớp 17, Lương Thiên ném một chai nước qua.
Trần Dạng ngửa đầu uống hết một nửa chai, yết hầu cử động lên xuống, mặt bên có giọt mồ hôi lăn xuống, khiến người khác muốn hoa cả mắt.
Thật sự là gợi cảm quá mức.
Trần Dạng đóng nắp chai lại, hỏi: “Hồi nãy là mấy cậu làm phải không?”
Lương Thiên hỏi lại anh: “Hồi nãy có chuyện gì à?”
Trần Dạng liếc mắt, “Đừng giả bộ.”
Lương Thiên gãi đầu, nhịn không được cười nói: “Ha ha ha ha ha, đúng vậy đó, thế nào, có phải cậu cảm thấy thú vị lắm không, là Nhạc Nha đọc cơ mà.”
Có trời mới biết để nghĩ ra mấy dòng như vậy cậu ta phải vắt hết cả trí thông minh của mình thế nào, kết quả nghe qua cũng thấy không tệ lắm.
Mấu chốt chính là làm lay động lòng người cơ.
Triệu Minh Nhật cũng góp lời: “Dạng ca, thấy thế nào, có phải cậu cảm nhận được nguồn động lực đặc biệt như muốn bay lên trời đúng không?”
Trần Dạng liếc nhìn cậu ta một cái, “Cậu nghĩ là bay lên trời à?”
Anh ngồi xuống ghế, vuốt vuốt tóc, mái tóc đen vì chạy nhanh mà bây giờ đã không còn theo nếp, càng khiến anh thêm vẻ lưu manh.
Lương Thiên cười hì hì.
Mặc dù biết rõ anh có thể dễ dàng đạt được hạng nhất, nhưng cậu ta thấy tăng thêm động lực cho anh cũng ý nghĩa lắm, khiến mọi thứ trở nên sống động hơn.
Triệu Minh Nhật đập vào ngực cậu ta, “Cười gì giống thằng ngu vậy.”
Trên bãi tập đang thi tiếp sức 4x100m, tiếng hét cổ vũ vang lên không ngừng, kì này lớp bọn họ cũng có bốn nam sinh dự thi.
Lương Thi hô vài câu cố lên với bọn họ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, xoay người lại nói: “Dạng ca, cho cậu một sự kinh hỉ nè.”
Trần Dạng thuận miệng đáp: “Ừ?”
Lương Thiên sờ sờ, lấy tờ giấy vừa nãy nhét vào túi quần ra đưa cho Trần Dạng.
Trần Dạng giương mắt, cầm lấy.
Trên tờ giấy ghi mấy dòng mà vừa nãy anh đã nghe qua, cũng không khác gì…
Có chút khác biệt.
Lương Thiên thấy Trần Dạng chăm chú nhìn liền biết anh nhất định đã phát hiện, “Dạng ca, tiểu khả ái thật đáng yêu quá đi ha ha ha.”
Trần Dạng vân vê tờ giấy thành một gói nhỏ.
Đồng phục của anh đặt ở trên bàn, là áo khoác lần trước Nhạc Nha đã giặt sạch rồi trả lại cho anh, Trần Dạng cầm lấy, vắt ở bên hông.
Trần Dạng cầm chai nước đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
*
Bàn phát thanh vẫn đang tiếp tục tiếp nhận giấy của mọi người.
Vừa thi tiếp sức xong, lúc này đang là thời gian công bố những người về nhất trong cuộc thi, cho nên bọn họ không cần đọc giấy nữa.
Tô Tuệ trở lại, “Nhạc Nha, cảm ơn cậu nha.”
Nhạc Nha đứng một bên, mỉm cười, “Cảm ơn cái gì, tớ chỉ giúp cậu một chút thôi mà, cổ họng cậu sao rồi?”
Tô Tuệ nói: “Nghỉ ngơi một chút nên đỡ hơn rồi.”
Bởi vì không đọc giấy nữa nên mọi người tản đi không ít, cô ấy lén nhìn qua Tô Thành đang xem điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ta không làm khó cậu chứ?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có, sao cậu lại hỏi vậy?”
Tô Tuệ khoát tay, “Không có gì, không có gì.”
Không ngờ đúng lúc đó Tô Thành ngẩng đầu lên nhìn qua, nhàn nhạt hỏi: “Tô Tuệ, trong lòng cậu tôi là người thế nào hả?”
Tô Tuệ phủ nhận: “Tôi không nói cậu nha.”
Tô Thành không nói nữa, móc bình trà lài trong hộc bàn ra, sau đó từ từ rót ra ly nhỏ.
Lần đầu tiên Nhạc Nha nhìn thấy nam sinh khéo léo lại tinh tế như vậy.
Chăm chú nhìn một lát, Tô Tuệ lấy viên kẹo thông họng trong bóp tiền ra, đặt lên bàn đẩy tới.
Sau đó cô ấy nhanh chóng thu tay lại, như không có gì quay sang hỏi: “Nhạc Nha, hồi nãy cậu đọc gì vậy, tớ bị cậu hù dọa giật cả mình luôn nè.”
Nhạc Nha vẫn đang xem động tác giả vờ của Tô Thành, cảm thấy hai người họ ở chung một chỗ có gì đó không được tự nhiên cho lắm, hơn nữa cả hai đều cùng họ Tô.
Bị cô ấy hỏi chuyện này, cô chợt chú ý lại, “Là người khác ghi đó, tớ chỉ đọc thôi, cũng không biết có chuyện gì.”
Tô Tuệ vỗ ngực, gục xuống bàn nói: “Tớ nghe thấy mà hoảng sợ thay cậu luôn đó, còn tưởng là do cậu viết nữa.”
Nhạc Nha nói: “Sao tớ viết vậy được.”
Cô cũng hơi chột dạ, khúc cuối cùng cô chỉ vụng trộm bổ sung thêm hai chữ mà thôi, có lẽ ngoại trừ nam sinh kia cũng chẳng có ai biết.
Tô Tuệ bật cười, “Cũng đúng ha ha ha ha.”
Cô bạn nhu thuận trong trí nhớ của cô ấy sao có thể viết tờ giấy như vậy, ngay cả bản thân mình còn không có khả năng, đoán chừng chỉ có những nữ sinh như Ngu Tửu mới có can đảm viết thế thôi.
Mấy phút sau, cuộc thi kế tiếp bắt đầu.
Tô Thành nhắc nhở: “Đừng đùa nữa.”
Tô Tuệ thu hồi bộ dáng tươi cười của mình, vụng trộm làm mặt quỷ với cậu, hậm hực ngồi thẳng lại, “Nhạc Nha, khi nào kết thúc tớ sẽ tìm cậu chơi.”
Nhạc Nha gật đầu, “Ừ.”
Đúng lúc cô cũng muốn qua bên kia sân vận động để theo dõi cuộc thi, ở bên này ồn ào, cô không biết kết quả cuộc thi thế nào.
Vừa qua khỏi chỗ rẽ, xém chút nữa cô đụng phải người trước mặt.
Nhạc Nha hoảng hồn, vội vàng dừng bước, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Dạng đứng trước mặt, dáng vẻ nhàn nhạt nhìn cô.
Chợt nhìn thấy tờ giấy thổ lộ mà mình đã đọc trước đó trong tay anh, cô hơi chột dạ trong lòng.
Tuy không phải là do mình viết, nhưng cũng do chính miệng mình đọc ra, vì thế cô cũng cảm thấy hơi ngại, với lại lúc nãy cô còn đọc cả hai tờ nữa.
Nhạc Nha né qua bên trái một chút lại bị anh ngăn cản, chuyển hướng qua bên phải cũng bị ngăn cản, nhìn sơ qua là biết ngay anh đang cố tình.
Cô nhìn xung quanh, may mà không có ai chú ý qua bên này, liền hỏi anh: “Cậu cố ý chặn đường tôi à?”
Trần Dạng nói: “Ừ, chặn đường cậu đó.”
Nhạc Nha nhịn không được lên tiếng: “Hôm nay tôi có làm gì cậu đâu.”
Trần Dạng cười cười, mái tóc trước trán khẽ bay trong làn gió thổi, “Chuyện bản thân cậu làm mà quên nhanh vậy rồi?”
Nhạc Nha thoáng nghĩ đến chuyện phát thanh.
Cô chột dạ nói: “Mấy tờ giấy đó là do người khác viết cho cậu, tôi chỉ phụ trách việc đọc thôi, cậu đừng coi là thật.”
Trần Dạng thuận thế tựa vào bức tường bên cạnh.
Nhạc Nha cũng im lặng, muốn đi nhưng lại cảm thấy không hay lắm nên vẫn đứng im tại chỗ chờ anh lên tiếng.
Trần Dạng nhìn cô chằm chằm, tay phải còn đang cầm chai nước khoáng đã uống hết một nửa, thân trên của chai hơi dẹp.
Một nửa thân trên của anh hơi nghiêng, lộ ra đôi chân dài vô cùng.
Nhưng Nhạc Nha lúc này vừa vặn có thể nhìn thẳng vào mắt anh, không đợi anh trả lời, lại hỏi: “Cậu có nghe những gì tôi vừa nói không vậy?”
Có lẽ là do hôm nay trời nắng hơi gắt, cô chỉ kéo khóa kéo áo khoác đến ngang hông, lộ ra lớp áo thun màu hồng nhạt bên trong cùng độ cong nho nhỏ.
Thật đáng yêu.
Ánh mắt Trần Dạng trở nên sâu kín.
Có lẽ là anh quá mức rõ ràng, Nhạc Nha cúi xuống nhìn, vội vàng kéo đồng phục lại, thẹn quá hóa giận kêu một tiếng: “Trần Dạng!”
Trần Dạng khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nghe hai chữ mang theo giọng điệu cố tình này của anh, Nhạc Nha càng cảm thấy anh đúng là kẻ xấu xa đến cực độ.
Cô xấu hổ xen lẫn giận dữ hỏi: “Cậu mới nãy đang nhìn gì vậy?”
Trần Dạng sững sờ, lấy chai nước chống đỡ cầm của mình, hất đầu nhìn cô, “Cậu đoán thử xem?”
Nhạc Nha tức hổn hển, đẩy anh một cái.
Lần này cô lại đẩy được anh, Trần Dạng trượt theo vách tường ngồi xuống đất, anh sờ tay lên ngực, cố ý nói: “Cậu dùng sức mạnh thật đó.”
Nhạc Nha nhíu mày.
Cô cảm thấy mình đâu dùng sức lắm đâu, nhìn bộ dáng của Trần Dạng rõ ràng là đang cố tình, lại lừa gạt cô.
Nhạc Nha đỏ mặt, “Cậu còn giả bộ bị đẩy ngã nữa.”
Trần Dạng lười biếng ngồi dưới đất, đặt chân gần chân cô, ngẩng đầu lên, cong cong mắt lại, “Tôi mệt quá.”
Lần đầu tiên Nhạc Nha phát hiện anh vô lại thế này.
Chỉ là nhìn thấy anh mới vừa chạy xong, cô cũng không thèm so đo với anh, nhưng cũng không muốn cãi cọ với anh, liền xoay người định bỏ đi.
Trong tích tắc, Trần Dạng đưa tay chụp lấy cổ tay của cô, kéo nhẹ một cái, Nhạc Nha cứ như vậy bị trượt chân, ngã sấp lên người anh.
Nhạc Nha kinh hãi thốt lên: “Trần Dạng cậu đúng là đồ bệnh mà!”
Trần Dạng cười cười, “Mắng người khí thế quá nhỉ.”
Lúc anh cười, Nhạc Nha cũng có thể cảm nhận được lồng ngực của anh run run, dán gần bên tai cô, còn có thể nghe thấy cả tiếng nhịp tim đang đập.
Tuy chỗ bên này vắng người, nhưng từ sân vận động đều có thể nhìn thấy rõ bên này, tất cả mọi người đều mang theo ánh mắt kỳ quái.
Nhạc Nha muốn đứng lên, lại bị anh ép lại.
Thử hai lần, rốt cuộc cô cũng nhịn không được nữa, chợt thấy có người nhìn qua, “Trần Dạng, đồ thần kinh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Sợ mình chọc giận anh, Nhạc Nha lại nhỏ giọng năn nỉ: “Cậu không thấy có nhiều người đang nhìn qua đây sao, cậu mau để tôi đứng dậy đi, tôi không làm phiền cậu nữa.”
Cảm giác như có nhiều người đang nhìn mình, mặt Nhạc Nha nóng dần.
Cổ họng Trần Dạng hơi khô, thấp giọng nói: “Vậy cậu nói thử xem ở khu phát thanh cậu đã đọc những gì.”
Những lời này chỉ có hai người họ có thể nghe thấy.
Nhạc Nha nói: “Cậu để tôi đứng lên trước đã.”
Trần Dạng ừ: “Nói đi rồi tôi để cậu đứng lên.”
Lúc đó đọc nhiều như vậy, Nhạc Nha làm sao biết được anh đang hỏi câu nào, chỉ cảm thấy hôm nay hình như anh lại phát bệnh rồi.
Cô cắn môi, đẩy anh ra, nhưng anh lại không động đậy y như lần trước.
Có thể thấy rõ ràng cú đẩy hồi nãy của cô là do anh cố ý, anh chỉ giả bộ té mà thôi.
Bên ngoài có không ít người nhìn qua đây, Trần Dạng thấy cô như bị mình chọc tức sắp khóc, anh túm lấy áo khoác bên hông, phủ lên đầu cô.
Thoáng cái trước mặt tối đen lại, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, Nhạc Nha không khỏi hốt hoảng, đưa tay ra định túm lấy áo khoác, ai ngờ lại bị anh kéo lại.
Sau đó, Trần Dạng vén một bên góc áo.
Dưới lớp áo khoác đồng phục tối như mực, cô gái nhỏ nằm ngay ngắn trong lòng anh, từ hướng của anh có chút ánh sáng chiếu vào, phản chiếu lên đôi mắt long lanh nước của cô.
Trần Dạng sững lại vài giây, ánh mắt lóe lên chút ý xấu đè vai cô lại.
Nhạc Nha đưa tay kéo cổ tay của anh, tách ngón tay của anh ra, mắng: “Trần Dạng, cậu đúng là…”
Được một nửa thì cô nghèo từ.
Cứ như vậy từ đang khí thế liền chuyển sang như đang làm nũng.
Trần Dạng cũng thuận theo hành động của cô, nhưng càng nghe càng muốn bật cười lớn.
Nhạc Nha không muốn nói nữa, cứ vậy kéo lấy tay anh, cuối cùng lại đụng phải đầu ngón tay mang theo chút khí lạnh, cô nhịn không được lại rút tay về.
Lỗ tai của cô sắp bị thiêu cháy đến nơi rồi.
Thấy cô không nói tiếp mà lại bắt đầu cựa quậy, tràn đầy sức sống, Trần Dạng nghĩ nghĩ, cúi xuống gần bên môi cô, thì thầm: “Cậu cứ cựa quậy như vậy, thử đoán xem người bên ngoài sẽ nghĩ chúng ta đang làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.