Chương 12
Rin
29/01/2016
Nó trở về nhà thì thấy hắn đang bất tỉnh nhân sự trên sofa,người thì
nồng nặc mùi rượu,quần áo xộc xệch,dưới chân thì toàn vỏ rượu.Nó khổ lắm mới kéo được hắn lên phòng.Méo,người gì đâu mà nặng!
Nó đặt hắn lên giường,lấy khăn ướt đắp lên trán hắn,còn nó thay đồ xong liền xuống pha nước chanh giải rượu cho hắn.Hắn vừa uống được vài ngụm liền mở mắt,phun hết nước ra,hét lên:
-Đứa nào cho ta uống nước muối hả?
-Đứa này!-nó đặt cốc xuống bàn
Giọng này quen nè!Hình như là giọng nó thì phải.Nhưng nó đang bị bắt cơ mà,sao lại về đây được.Là ảo giác,thần linh ơi ảo giác.
-Ảo giác,biến đi,đừng đến gần ta!
-Ảo giác nè con!
Nó lấy cái dép phang vào đầu hắn
-Ôi Thần Linh Ơi!Ảo giác đánh người!
-Được,tôi đi!
Nó thu dọn dọn quần áo vất vào valy rồi tức giận bỏ ra ngoài.Nó nhìn thế thôi nhưng lại thù dai.Hắn lúc tỉnh dậy thì biết nó về rồi nên chọc nó một chút,ai ngờ nó lại giận.
Nó thì đi trước,kéo valy,hắn theo sau xin lỗi như con cờ hó
-Xin lỗi mà!-hắn
-….
-Này!
-….
Này,ko quay lại phải ko?Được,ko quay lại thì hắn cũng có cách cho nó quay lại.Hắn mạnh tay kéo nó vào,hôn lên môi nó.Nó kinh ngạc,cố vùng vẫy thoát khỏi hắn nhưng nó càng vùng vẫy hắn càng giữ chặt.Và đây chính là kết quả cho câu hát:Giữ em đi và nói yêu em!
Nó đành ngậm ngũi xin lỗi hắn vậy.Hắn đã bá đạo như vậy nó sẽ đời con cháu chắt chít nhà hắn liệt tổ liệt tông luôn.Nó giơ chân,đá 1 phát vào ngã ba.Hắn đau lắm luôn í nhưng kéo nó về thì ko thể buông,thế là nạnh nùng hôn tiếp
Ôi Thần Linh Ơi,nó sắp ngạt thở rồi!Hắn ko buông ra là nó chết à nha!Dùng sức lực,nó đá 1 phát nữa vào ngã ba.Hắn lên này đau ơi là đau ấy nên đành buông ra.Thôi kiểu này là hắn cái gì cũng vô(sinh,…) rồi.Nó đúng thở dốc,mặt đỏ ửng.Hắn nhìn mặt nó mà tim đập nhanh.Thôi,kiểu này là mai đi khám tim luôn đấy.Hắn lôi nó về nhà.
Sáng hôm sau…..
Nó đi học 1 mình,thấy thế thì cả nhỏ lẫn Travis thi nhau hỏi hắn đâu,làm nó đập bàn,cầm cái giầy đập từng đứa 1
Còn hắn đang đến bệnh viện,ngồi xuống ghế khám,bác sĩ nghe thử nhịp tim của hắn,…Cuối cùng ông kết luận rằng:Hắn ko bị bệnh gì cả
Thế là hắn đứng lên đập bàn,đập ghế,đập phòng,đập bác sĩ,đập luôn cả bệnh viện chỉ vì 1 lí do:Ko tìm được bệnh cho hắn(Rin:Anh à,bệnh của anh đến 10 năm nữa bác sĩ cũng chưa tìm được)
Nó đặt hắn lên giường,lấy khăn ướt đắp lên trán hắn,còn nó thay đồ xong liền xuống pha nước chanh giải rượu cho hắn.Hắn vừa uống được vài ngụm liền mở mắt,phun hết nước ra,hét lên:
-Đứa nào cho ta uống nước muối hả?
-Đứa này!-nó đặt cốc xuống bàn
Giọng này quen nè!Hình như là giọng nó thì phải.Nhưng nó đang bị bắt cơ mà,sao lại về đây được.Là ảo giác,thần linh ơi ảo giác.
-Ảo giác,biến đi,đừng đến gần ta!
-Ảo giác nè con!
Nó lấy cái dép phang vào đầu hắn
-Ôi Thần Linh Ơi!Ảo giác đánh người!
-Được,tôi đi!
Nó thu dọn dọn quần áo vất vào valy rồi tức giận bỏ ra ngoài.Nó nhìn thế thôi nhưng lại thù dai.Hắn lúc tỉnh dậy thì biết nó về rồi nên chọc nó một chút,ai ngờ nó lại giận.
Nó thì đi trước,kéo valy,hắn theo sau xin lỗi như con cờ hó
-Xin lỗi mà!-hắn
-….
-Này!
-….
Này,ko quay lại phải ko?Được,ko quay lại thì hắn cũng có cách cho nó quay lại.Hắn mạnh tay kéo nó vào,hôn lên môi nó.Nó kinh ngạc,cố vùng vẫy thoát khỏi hắn nhưng nó càng vùng vẫy hắn càng giữ chặt.Và đây chính là kết quả cho câu hát:Giữ em đi và nói yêu em!
Nó đành ngậm ngũi xin lỗi hắn vậy.Hắn đã bá đạo như vậy nó sẽ đời con cháu chắt chít nhà hắn liệt tổ liệt tông luôn.Nó giơ chân,đá 1 phát vào ngã ba.Hắn đau lắm luôn í nhưng kéo nó về thì ko thể buông,thế là nạnh nùng hôn tiếp
Ôi Thần Linh Ơi,nó sắp ngạt thở rồi!Hắn ko buông ra là nó chết à nha!Dùng sức lực,nó đá 1 phát nữa vào ngã ba.Hắn lên này đau ơi là đau ấy nên đành buông ra.Thôi kiểu này là hắn cái gì cũng vô(sinh,…) rồi.Nó đúng thở dốc,mặt đỏ ửng.Hắn nhìn mặt nó mà tim đập nhanh.Thôi,kiểu này là mai đi khám tim luôn đấy.Hắn lôi nó về nhà.
Sáng hôm sau…..
Nó đi học 1 mình,thấy thế thì cả nhỏ lẫn Travis thi nhau hỏi hắn đâu,làm nó đập bàn,cầm cái giầy đập từng đứa 1
Còn hắn đang đến bệnh viện,ngồi xuống ghế khám,bác sĩ nghe thử nhịp tim của hắn,…Cuối cùng ông kết luận rằng:Hắn ko bị bệnh gì cả
Thế là hắn đứng lên đập bàn,đập ghế,đập phòng,đập bác sĩ,đập luôn cả bệnh viện chỉ vì 1 lí do:Ko tìm được bệnh cho hắn(Rin:Anh à,bệnh của anh đến 10 năm nữa bác sĩ cũng chưa tìm được)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.