Chương 22
Rin
26/05/2016
-Mẹ kiếp,trong vòng 24 tiếng mà không có tin tức gì thì đừng trách!-hắn hét lên với người ở đầu dây bên kia
Đây là người thứ 100 hắn thuê đi tìm tung tích của nó
-Tổng tài,vẫn chưa có tung tích của tiểu thư!-Amy
-Đi tìm tiếp cho ta!Không thể để lâu được!
-Vâng!-Amy quay người lại định bước ra
-Amy!Đặt cho ta vé về Việt Nam! Trong vòng 20 phút phải có!
-Dạ!-Amy cung kính nói rồi đi ra ngoài
Chỉ còn mình hắn trong phòng,3 năm nay,hắn ngày này qua ngày khác,tháng này qua tháng khác,và,năm này qua năm khác tìm kiếm tung tích của nó.Không có tin gì về nó,hắn giống như ngồi trên đống lửa.3 năm nay,mỗi giờ mỗi phút đều ngồi trên đống lửa.Hắn nhận ra,hắn đã rất rất nhớ nó
Hắn dùng tay xoa 2 bên huyệt thái dương,đứng dậy cầm lấy áo vest mắc trên ghế rồi bước ra ngoài.
~~~~
-A…Tôi không muốn…Đừng…Đừng lại đây…Tôi không sai…là anh…anh làm tôi bị đụng xe…Không sai…chính là anh!-Nó hét lên,giấc mơ này sao lại thật đến vậy
-Làm ơn…Khải…Cứu em…Khải…Khải…A!
Nó bật người dậy,ác mộng sao?Người con trai tên Khải là ai?Làm sao lại mờ ảo như vậy?Vì sao nó lại ở đây?
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra nhưng nó vẫn không thể trả lời được
“Cạch”
-Tiểu nha đầu!Thế nào?Gặp ác mộng?
-Khải là ai?
-Cái gì?
-Em hỏi Khải là ai!
-Khải…Khải,anh không có người quen nào tên Khải
-Em muốn ở một mình,anh ra ngoài trước đi!
-Ừ,nghỉ ngơi đi!
Travis xoa đầu em gái,bước ra khỏi phòng.Căn phòng lại trở về như ban đầu,tĩnh mịch và đen tối.
Khải,người đó là ai?Tại sao lại cảm thấy quen thuộc?Tại sao lại có cảm giác là người thân quen?Có phải trước đó đã từng bên nhau?Có phải…từng yêu nhau?Hay…chỉ là người dưng ngược lối?
~~~~~
– Lạc Vĩ Liên,tôi cảnh cáo cô!Đừng có bám lấy tôi!-hắn hét lên
-Anh…anh à,em xin lỗi,nhưng em là…vợ anh mà…hức-Lạc Vĩ Liên khóc nấc lên
-Vợ tôi?Vĩ Liên ơi Vĩ Liên,cuộc đời tôi chỉ có 2 người phụ nữ duy nhất,chính là mẹ và Hoàng Anh Nhi!-Hắn nhếch môi lên
-Nhưng…anh không coi em là vợ nhưng ít ra anh cũng phải quan tâm đến Mai Mai chứ!
-Mai Mai?Nó là con tôi sao?Vĩ Liên,cô ngây thơ thật!Hôm đó người lên giường với cô không phải là tôi mà là người chú ‘kính yêu’ của tôi.Thế nào?Lên giường với ông ta không phải rất tốt cho cô sao?Ông ta có tiền mà….không có quyền nhỉ,vợ con không lo mà đi quan tâm tiểu tam
-Anh,làm sao mà biết?
Hắn kéo ngắn tủ ra,lấy xấp ảnh,ném vào mặt ả.Ả nhặt từng tấm lên,đều là ảnh ả cùng chú của hắn mây mưa;trên giường có,trong xe có,phòng thay đồ có,còn cả…trong Trung tâm thương mại.
-Anh…Khải…Anh hãy tin em.Làm ơn hãy tin em.Chú ba là quyến rũ em mà.Tin em đi,làm ơn!
-Giam cô ta lại!-hắn phẩy tay ra hiệu với thủ hạ
-Không,Khải,đừng giam em lại!Xin anh!-Lạc Vĩ Liên hét đến lạc cả họng mà vẫn bị lôi đi
(Còn tiếp)
Đây là người thứ 100 hắn thuê đi tìm tung tích của nó
-Tổng tài,vẫn chưa có tung tích của tiểu thư!-Amy
-Đi tìm tiếp cho ta!Không thể để lâu được!
-Vâng!-Amy quay người lại định bước ra
-Amy!Đặt cho ta vé về Việt Nam! Trong vòng 20 phút phải có!
-Dạ!-Amy cung kính nói rồi đi ra ngoài
Chỉ còn mình hắn trong phòng,3 năm nay,hắn ngày này qua ngày khác,tháng này qua tháng khác,và,năm này qua năm khác tìm kiếm tung tích của nó.Không có tin gì về nó,hắn giống như ngồi trên đống lửa.3 năm nay,mỗi giờ mỗi phút đều ngồi trên đống lửa.Hắn nhận ra,hắn đã rất rất nhớ nó
Hắn dùng tay xoa 2 bên huyệt thái dương,đứng dậy cầm lấy áo vest mắc trên ghế rồi bước ra ngoài.
~~~~
-A…Tôi không muốn…Đừng…Đừng lại đây…Tôi không sai…là anh…anh làm tôi bị đụng xe…Không sai…chính là anh!-Nó hét lên,giấc mơ này sao lại thật đến vậy
-Làm ơn…Khải…Cứu em…Khải…Khải…A!
Nó bật người dậy,ác mộng sao?Người con trai tên Khải là ai?Làm sao lại mờ ảo như vậy?Vì sao nó lại ở đây?
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra nhưng nó vẫn không thể trả lời được
“Cạch”
-Tiểu nha đầu!Thế nào?Gặp ác mộng?
-Khải là ai?
-Cái gì?
-Em hỏi Khải là ai!
-Khải…Khải,anh không có người quen nào tên Khải
-Em muốn ở một mình,anh ra ngoài trước đi!
-Ừ,nghỉ ngơi đi!
Travis xoa đầu em gái,bước ra khỏi phòng.Căn phòng lại trở về như ban đầu,tĩnh mịch và đen tối.
Khải,người đó là ai?Tại sao lại cảm thấy quen thuộc?Tại sao lại có cảm giác là người thân quen?Có phải trước đó đã từng bên nhau?Có phải…từng yêu nhau?Hay…chỉ là người dưng ngược lối?
~~~~~
– Lạc Vĩ Liên,tôi cảnh cáo cô!Đừng có bám lấy tôi!-hắn hét lên
-Anh…anh à,em xin lỗi,nhưng em là…vợ anh mà…hức-Lạc Vĩ Liên khóc nấc lên
-Vợ tôi?Vĩ Liên ơi Vĩ Liên,cuộc đời tôi chỉ có 2 người phụ nữ duy nhất,chính là mẹ và Hoàng Anh Nhi!-Hắn nhếch môi lên
-Nhưng…anh không coi em là vợ nhưng ít ra anh cũng phải quan tâm đến Mai Mai chứ!
-Mai Mai?Nó là con tôi sao?Vĩ Liên,cô ngây thơ thật!Hôm đó người lên giường với cô không phải là tôi mà là người chú ‘kính yêu’ của tôi.Thế nào?Lên giường với ông ta không phải rất tốt cho cô sao?Ông ta có tiền mà….không có quyền nhỉ,vợ con không lo mà đi quan tâm tiểu tam
-Anh,làm sao mà biết?
Hắn kéo ngắn tủ ra,lấy xấp ảnh,ném vào mặt ả.Ả nhặt từng tấm lên,đều là ảnh ả cùng chú của hắn mây mưa;trên giường có,trong xe có,phòng thay đồ có,còn cả…trong Trung tâm thương mại.
-Anh…Khải…Anh hãy tin em.Làm ơn hãy tin em.Chú ba là quyến rũ em mà.Tin em đi,làm ơn!
-Giam cô ta lại!-hắn phẩy tay ra hiệu với thủ hạ
-Không,Khải,đừng giam em lại!Xin anh!-Lạc Vĩ Liên hét đến lạc cả họng mà vẫn bị lôi đi
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.