Tiểu Nha Đầu, Tôi Phục Em Rồi!
Chương 58: Hụt
Lạc Yy
11/03/2024
Chiếc váy ngủ của cô bây giờ cũng xộc xệch đi, hai sợi dây áo cũng đã tuột xuống làm lộ ra khuôn ngực trắng nõn đầy đặn. Làn da trắng, gương mặt thanh thoát xinh đẹp như một thiên sứ, thêm một chút cồn trong người làm cho gương mặt cô thêm phần quyến rũ, kích thích người nhìn. Anh lưu luyến rời khỏi môi cô sau đó trượt xuống hôn ngay cổ, một cái hôn sâu liền làm cho chiếc cổ trắng nõn kia để lại dấu vết đỏ hồng.
Nơi ở cổ có lẽ là nơi đọng lại nhiều mùi hương nhất của cô nên Hoắc Tử Sâm anh đặc biệt thích hôn nơi đó, rất thơm, rất thích.
Anh bây giờ chẳng còn muốn suy nghĩ gì thêm, lúc này đây Tử Sâm chỉ muốn làm theo con tim của mình mà thôi. Nụ hôn ướt át duy chuyển khắp nơi triền miên một hồi lâu, sắp đến giai đoạn cao trào thì đột nhiên Hoắc Tử Sâm lại nghe tiếng thở đều, tiếng thở nhẹ nhàng, anh lúc này liền đinh ninh, đang mong rằng những gì mình nghĩ không phải sự thật.
Khi nhìn lại Tô Chỉ Nhược anh cũng bất lực mà đỡ trán, đang làm chuyện hệ trọng mà cũng còn tâm trạng ngủ được sao?
Thở dài một hơi, nhìn vật ở dưới của mình đang ***** **** lên mà thầm khóc khổ sở. Con nha đầu này đúng là có bản lĩnh, ghẹo cho lên rồi lại ngủ mất. Chẳng biết làm gì nên anh đành đỡ cô lại nằm ngay ngắn sau đó đắp chăn rồi bản thân cũng rời đi. Tự về phòng tắm của mình mà xả nước sau đó cũng tự thân vận động.
Anh thừa nhận rằng bản thân rất cầm thú, lại đi ham muốn chiếm hữu cơ thể kia. Nếu tính ra thì cả hai đã hụt làm chuyện yêu tới hai lần, vì vậy nên càng làm anh khó chịu hơn. Tự nằm tự suy nghĩ, anh muốn bịa ra một lý do khác để che giấu đi tình cảm phức tạp của mình.
Chỉ là sinh lý bình thường của nam giới, mình là một người đàn ông bình thường nên khi đối diện với nhan sắc tuyệt đẹp như thế đương nhiên không thể kìm lòng.
_______
Sáng hôm sau.
Tô Chỉ Nhược thức dậy, cô lờ đờ mệt mỏi chống hai tay lên giường rồi gượng người ngồi dậy. Nhìn xung quanh thì biết đây là phòng ngủ của mình. Cô thầm than thở, biết thế sẽ không uống quá nhiều rượu để bây giờ cơ thể phải mệt mỏi thế này. Đầu cứ nhứt, còn thân thể thì cũng rã rời sau chuyến đi chơi, cộng thêm việc uống nhiều rượu nên cô càng mất sức hơn... và cả cuộc vận động nhẹ tối qua cũng tác động không kém.
Cô ngồi thẩn thờ một chút liền nhớ lại giấc mơ tối qua, sao mà nó chân thực đến thế, rất kích thích, rất cuốn hút, rất mê người... nhưng tại sao lại không tiếp tục?
“Thật tiếc quá đi!” Cô lẩm bẩm.
Cô nàng này đâu hề biết đó không phải giấc mơ mà là sự thật, bản thân là người chủ động và cũng là người rút lui, làm cho ai đó giữa đêm phải vào phòng tắm mà tự xử mấy lần.
Vào nhà vệ sinh cô tắm rửa rồi làm vệ sinh cá nhân, lúc soi gương cô có thấy vết đỏ ngay cổ mình nhưng bản thân cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cô đoán chắc là bị trúng gió hoặc mũi đốt chẳn hạn.
Sau ngày hôm đó thì chẳng còn gì xảy ra nữa, Hoắc Tử Sâm nhìn thái độ ung dung của Chỉ Nhược thì anh biết chắc rằng tiểu nha đầu này đã quên mất chuyện đêm đó rồi. Anh cũng không nhắc lại làm gì, xem như bình thường và tự nhủ bản thân cũng quên chuyện đó đi, nhưng càng tự nhủ thì kí ức về đêm đó càng quay quần trong trí óc nhiều hơn.
__________
Ngày nhập học cuối cùng cũng đến, Tô Chỉ Nhược được Tử Sâm đưa đến tận trường. Cả hai cho nhau vài lời chúc cho đầu tuần sau đó cũng tạm biệt.
“Hôm nay trời đẹp thật đấy!” Tô Chỉ Nhược nhìn cổng trường đang dựng thẳng đứng một cách trang nghiêm kia liền có chút hồi hợp, nhìn bầu trời hôm nay cũng không tệ. Mong mọi thứ vào ngày đầu tuần sẽ thật thuận lợi.
“Chỉ Nhược!” Dương Hy lúc này từ xa gọi to tên của Chỉ Nhược rồi cùng Vĩ Thành chạy nhanh đến.
“Đi học sớm thế?” Chỉ Nhược nhìn Dương Hy mà ghẹo, bình thường Dương Hy đi học rất muộn.
Buổi tối thì đi tập nhảy đến khuya mới về nên hầu như lúc nào cũng đi học muộn, có khi phải muộn tới một tiết thì cô mới có mặt ở lớp.
“Đầu năm mà, tớ lại không muốn bị bà la sát lôi đến phòng hội đồng nghe tụng kinh đâu!” bà la sát mà Dương Hy nhắc ở đây chính là biệt danh cô đặt cho cô giám thị ác ma ở trường này.
“Chỉ Nhược, anh Đình Xuyên của cậu dạo này có liên lạc không?” Vĩ Thành lúc này lên tiếng.
“Gì mà Đình Xuyên của tớ? Cậu đừng có mà ghẹo tớ, tớ với học trưởng cũng vẫn bình thường. Anh ấy thường xuyên vẫn liên lạc hỏi thăm tớ, gần đây có rủ tớ đi xem phim nhưng vì sắp vô năm học cần nhiều thứ chuẩn bị nên tớ đã từ chối.”
“Hả? Đình Xuyên vẫn còn ở đây sao? Chẳng phải lúc trước tớ nghe nói anh ấy giành được học bổng đi du học sao? Bây giờ lại còn trong nước?” Dương Hy tỏ vẻ bất ngờ không hiểu chuyện gì.
Cả ba người vừa tám chuyện vừa đi vào trường. Tô Chỉ Nhược vào trường với một diện mạo khá mới mẻ, màu tóc bạch kim trên tóc cô chính là điểm nhấn.
Năm trước vì mới nhập học nên cô đã nhuộm nhiều lần để màu tóc đen, nhưng vì chất tóc khá tốt nên chân tóc mới ra khá nhanh nên cô cũng đã nhiều lần nhuộm thuốc, vì vậy mà ảnh hưởng tóc khá nhiều, tóc thường xuyên rụng.
Vì lo cho Chỉ Nhược nên Hoắc Tử Sâm đã cấm không cho cô nhuộm đen nữa, còn anh thì cho người lên đàm phán với hiệu trưởng. Không biết thực hư, không rõ bằng cách nào đó thì Chỉ Nhược đã được quyền dùng màu tóc bạch kim này để đi học.
Nói thẳng ra thì màu tóc bạch kim của cô vốn dĩ là màu tóc gốc, sinh ra cô được lai từ nhiều dòng máu nên mới may mắn sở hữu được màu tóc hiếm đó. Nhưng nhà trường có luật rất nghiêm khắc nên cô buộc phải nhuộm màu tóc tây, vì quốc tịch của cô là người Trung Quốc và vẻ ngoài của cô lại không giống người nước ngoài hoàn toàn nên mới không được dùng tóc màu như thế.
Bây giờ vì được sự cho phép nên cô đã quang minh chính đại mang màu tóc này đi học mà không cần lo lắng. Lúc trước màu tóc đen kia đã làm cô trông rất xinh đẹp rồi, nhưng từ khi trở về màu tóc cũ thì dường như nhan sắc lại thăng hoa lên một bậc cao nữa.
Vào trường ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt say mê. Con trai thì chìm đắm, mê mẫn, còn con gái thì ghen tị với nhan sắc xinh đẹp đó.
Từ lâu danh xưng hoa khôi đã thuộc về tay của Tô Chỉ Nhược, rất nhiều chàng trai để ý đến nhưng vì trước kia có học trưởng Đình Xuyên theo đuổi Chỉ Nhược nên họ đều âm thầm lùi lại, nhưng bây giờ Đình Xuyên đã không còn học ở đây thì bây giờ cũng chính là cơ hội tốt để họ có được cơ hội làm quen với nữ thần.
Nơi ở cổ có lẽ là nơi đọng lại nhiều mùi hương nhất của cô nên Hoắc Tử Sâm anh đặc biệt thích hôn nơi đó, rất thơm, rất thích.
Anh bây giờ chẳng còn muốn suy nghĩ gì thêm, lúc này đây Tử Sâm chỉ muốn làm theo con tim của mình mà thôi. Nụ hôn ướt át duy chuyển khắp nơi triền miên một hồi lâu, sắp đến giai đoạn cao trào thì đột nhiên Hoắc Tử Sâm lại nghe tiếng thở đều, tiếng thở nhẹ nhàng, anh lúc này liền đinh ninh, đang mong rằng những gì mình nghĩ không phải sự thật.
Khi nhìn lại Tô Chỉ Nhược anh cũng bất lực mà đỡ trán, đang làm chuyện hệ trọng mà cũng còn tâm trạng ngủ được sao?
Thở dài một hơi, nhìn vật ở dưới của mình đang ***** **** lên mà thầm khóc khổ sở. Con nha đầu này đúng là có bản lĩnh, ghẹo cho lên rồi lại ngủ mất. Chẳng biết làm gì nên anh đành đỡ cô lại nằm ngay ngắn sau đó đắp chăn rồi bản thân cũng rời đi. Tự về phòng tắm của mình mà xả nước sau đó cũng tự thân vận động.
Anh thừa nhận rằng bản thân rất cầm thú, lại đi ham muốn chiếm hữu cơ thể kia. Nếu tính ra thì cả hai đã hụt làm chuyện yêu tới hai lần, vì vậy nên càng làm anh khó chịu hơn. Tự nằm tự suy nghĩ, anh muốn bịa ra một lý do khác để che giấu đi tình cảm phức tạp của mình.
Chỉ là sinh lý bình thường của nam giới, mình là một người đàn ông bình thường nên khi đối diện với nhan sắc tuyệt đẹp như thế đương nhiên không thể kìm lòng.
_______
Sáng hôm sau.
Tô Chỉ Nhược thức dậy, cô lờ đờ mệt mỏi chống hai tay lên giường rồi gượng người ngồi dậy. Nhìn xung quanh thì biết đây là phòng ngủ của mình. Cô thầm than thở, biết thế sẽ không uống quá nhiều rượu để bây giờ cơ thể phải mệt mỏi thế này. Đầu cứ nhứt, còn thân thể thì cũng rã rời sau chuyến đi chơi, cộng thêm việc uống nhiều rượu nên cô càng mất sức hơn... và cả cuộc vận động nhẹ tối qua cũng tác động không kém.
Cô ngồi thẩn thờ một chút liền nhớ lại giấc mơ tối qua, sao mà nó chân thực đến thế, rất kích thích, rất cuốn hút, rất mê người... nhưng tại sao lại không tiếp tục?
“Thật tiếc quá đi!” Cô lẩm bẩm.
Cô nàng này đâu hề biết đó không phải giấc mơ mà là sự thật, bản thân là người chủ động và cũng là người rút lui, làm cho ai đó giữa đêm phải vào phòng tắm mà tự xử mấy lần.
Vào nhà vệ sinh cô tắm rửa rồi làm vệ sinh cá nhân, lúc soi gương cô có thấy vết đỏ ngay cổ mình nhưng bản thân cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cô đoán chắc là bị trúng gió hoặc mũi đốt chẳn hạn.
Sau ngày hôm đó thì chẳng còn gì xảy ra nữa, Hoắc Tử Sâm nhìn thái độ ung dung của Chỉ Nhược thì anh biết chắc rằng tiểu nha đầu này đã quên mất chuyện đêm đó rồi. Anh cũng không nhắc lại làm gì, xem như bình thường và tự nhủ bản thân cũng quên chuyện đó đi, nhưng càng tự nhủ thì kí ức về đêm đó càng quay quần trong trí óc nhiều hơn.
__________
Ngày nhập học cuối cùng cũng đến, Tô Chỉ Nhược được Tử Sâm đưa đến tận trường. Cả hai cho nhau vài lời chúc cho đầu tuần sau đó cũng tạm biệt.
“Hôm nay trời đẹp thật đấy!” Tô Chỉ Nhược nhìn cổng trường đang dựng thẳng đứng một cách trang nghiêm kia liền có chút hồi hợp, nhìn bầu trời hôm nay cũng không tệ. Mong mọi thứ vào ngày đầu tuần sẽ thật thuận lợi.
“Chỉ Nhược!” Dương Hy lúc này từ xa gọi to tên của Chỉ Nhược rồi cùng Vĩ Thành chạy nhanh đến.
“Đi học sớm thế?” Chỉ Nhược nhìn Dương Hy mà ghẹo, bình thường Dương Hy đi học rất muộn.
Buổi tối thì đi tập nhảy đến khuya mới về nên hầu như lúc nào cũng đi học muộn, có khi phải muộn tới một tiết thì cô mới có mặt ở lớp.
“Đầu năm mà, tớ lại không muốn bị bà la sát lôi đến phòng hội đồng nghe tụng kinh đâu!” bà la sát mà Dương Hy nhắc ở đây chính là biệt danh cô đặt cho cô giám thị ác ma ở trường này.
“Chỉ Nhược, anh Đình Xuyên của cậu dạo này có liên lạc không?” Vĩ Thành lúc này lên tiếng.
“Gì mà Đình Xuyên của tớ? Cậu đừng có mà ghẹo tớ, tớ với học trưởng cũng vẫn bình thường. Anh ấy thường xuyên vẫn liên lạc hỏi thăm tớ, gần đây có rủ tớ đi xem phim nhưng vì sắp vô năm học cần nhiều thứ chuẩn bị nên tớ đã từ chối.”
“Hả? Đình Xuyên vẫn còn ở đây sao? Chẳng phải lúc trước tớ nghe nói anh ấy giành được học bổng đi du học sao? Bây giờ lại còn trong nước?” Dương Hy tỏ vẻ bất ngờ không hiểu chuyện gì.
Cả ba người vừa tám chuyện vừa đi vào trường. Tô Chỉ Nhược vào trường với một diện mạo khá mới mẻ, màu tóc bạch kim trên tóc cô chính là điểm nhấn.
Năm trước vì mới nhập học nên cô đã nhuộm nhiều lần để màu tóc đen, nhưng vì chất tóc khá tốt nên chân tóc mới ra khá nhanh nên cô cũng đã nhiều lần nhuộm thuốc, vì vậy mà ảnh hưởng tóc khá nhiều, tóc thường xuyên rụng.
Vì lo cho Chỉ Nhược nên Hoắc Tử Sâm đã cấm không cho cô nhuộm đen nữa, còn anh thì cho người lên đàm phán với hiệu trưởng. Không biết thực hư, không rõ bằng cách nào đó thì Chỉ Nhược đã được quyền dùng màu tóc bạch kim này để đi học.
Nói thẳng ra thì màu tóc bạch kim của cô vốn dĩ là màu tóc gốc, sinh ra cô được lai từ nhiều dòng máu nên mới may mắn sở hữu được màu tóc hiếm đó. Nhưng nhà trường có luật rất nghiêm khắc nên cô buộc phải nhuộm màu tóc tây, vì quốc tịch của cô là người Trung Quốc và vẻ ngoài của cô lại không giống người nước ngoài hoàn toàn nên mới không được dùng tóc màu như thế.
Bây giờ vì được sự cho phép nên cô đã quang minh chính đại mang màu tóc này đi học mà không cần lo lắng. Lúc trước màu tóc đen kia đã làm cô trông rất xinh đẹp rồi, nhưng từ khi trở về màu tóc cũ thì dường như nhan sắc lại thăng hoa lên một bậc cao nữa.
Vào trường ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt say mê. Con trai thì chìm đắm, mê mẫn, còn con gái thì ghen tị với nhan sắc xinh đẹp đó.
Từ lâu danh xưng hoa khôi đã thuộc về tay của Tô Chỉ Nhược, rất nhiều chàng trai để ý đến nhưng vì trước kia có học trưởng Đình Xuyên theo đuổi Chỉ Nhược nên họ đều âm thầm lùi lại, nhưng bây giờ Đình Xuyên đã không còn học ở đây thì bây giờ cũng chính là cơ hội tốt để họ có được cơ hội làm quen với nữ thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.