Tiểu Nha Đầu, Tôi Phục Em Rồi!
Chương 18: Khung Cảnh Động Lòng
Lạc Yy
11/03/2024
Anh bế cô lên giường ngủ của mình, đắp chăn kĩ lưỡng rồi nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc. Tử Sâm định bế cô về phòng, nhưng chợt nhớ ra phải mở cửa cả hai lần, khâu này có phần bất tiện nên Hoắc Tử Sâm mới quyết định để cô ngủ ở đây, còn bản thân đành ra ghế ngủ tạm một hôm.
Nhìn đống sách vở chất bừa bộn trên bàn, dọn dẹp sơ qua, anh để ý thấy bìa bao thì đã xong nhưng nhãn dán vẫn chưa dán hết và còn chưa viết xong cả tên. Anh bất lực lắc đầu, nhìn chữ vết nguệch ngoạc không đều kia anh liền phì cười. Con nhóc này vẻ ngoài xinh đẹp như thế mà sao chữ viết nhìn như gà mổ vậy, xấu quá đi mất!
...
Sáng hôm sau.
Tô Chỉ Nhược lim dim đôi mắt từ từ mở ra, cô nhìn lên trần nhà rồi nhìn qua một bên. Phòng của cô có cửa sổ nhìn ra ngoài sân, ánh nắng mặt trời vào buổi sáng sẽ rọi vào. Nhưng hôm nay lại chẳng thấy ánh sáng đó đâu, nhìn qua thì chỉ thấy một bức tường màu xám. Vội giật mình cô liền ngồi bật dậy, quay đầu nhìn xung quanh.
"Phòng... tối qua mình ngủ ở phòng của chú ấy sao?" cô độc thoại nội tâm, môi nở nụ cười thích thú. Nằm ườn lại giường, lăn qua lăn lại cảm nhận.
Ở trên giường có mùi hương của anh, thật dễ chịu. Mùi hương nam tính, cô đang nằm trên gối của anh, đắp chiếc chăn mà Tử Sâm hay dùng, nằm chiếc giường mà anh nằm mỗi đêm. Cảm giác thật tuyệt, cô phấn khích ôm lấy chiếc gối tham lam hít lấy mùi hương còn lưu giữ trên đó. Cô biết hành động của mình hiện tại có phần biến thái nhưng thật không thể kìm lòng được. Sự phấn khích vui vẻ, hớn hở đều hiện rõ trên gương mặt kia.
Hoắc Tử Sâm vừa từ phòng tắm đi ra, anh nhìn loạt hành động ngớ ngẩn của cô liền bật cười nhưng cười không thành tiếng, đầu khẽ lắc nhẹ tỏ vẻ yêu chiều. Ánh mắt của anh gồm có ba phần bất lực và bảy phần cưng chiều. Đứng tựa vào cánh cửa, im lặng xem cô làm gì.
Lúc này Tô Chỉ Nhược cũng đã thấy Hoắc Tử Sâm, cô giật mình ngồi dậy. Hai má đỏ ửng lên, không biết loạt hành động khi nãy của mình anh đã thấy chưa? Thật xấu hổ quá đi, cô ấp úng ngại ngùng mở lời.
"Cảm ơn chú đã cho cháu ngủ ở đây!"
Cô vừa nói vừa leo xuống giường, và cũng không quên mang dép vào. Sau đó lật đi đi tới phía bàn sofa ôm cả chồng sách vở rồi chạy về. Hoắc Tử Sâm từ đầu đến cuối vẫn đứng đó, tiểu nha đầu này thật đáng yêu. Dễ ngại ngùng như thế sao?
Tô Chỉ Nhược về phòng, đặt chồng sách vở lên trên bàn rồi đi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Xong tất cả mọi khâu, cô về lại bàn học định dọn dẹp sách vở ngăn nắp. Lúc này cô mới chợt nhận ra các nhãn dán đều được dán hết vào vở, còn có cả chữ viết trên đấy. Viết tên của cô, nét chữ nhẹ nhàng không kém phần mạnh mẽ. Từng con chữ to tròn rõ nét, các nét thanh nét đậm đều được thực hiện rõ trên từng con chữ. Cô biết người viết những dòng chữ này là ai, đôi môi liền nở nụ cười hạnh phúc, cô ôm lấy mặt mình.
"Aww chết mất thôi, người đàn ông này thật là... sao lại khiến mình rung động đến thế cơ chứ?"
Từ lần gặp lại anh thì cô lúc nào cũng tim đập chân run, mặt thì như quả cà chua, nói chuyện thì không tự nhiên. Những hiện tượng này xảy ra là chỉ vì cô đang thiếu tự tin, không biết tình cảm của anh dành cho mình là gì nên bản thân không bao giờ giám vượt phép.
...
Vừa ra khỏi phòng thì cô đã nghe vài tiếng động ồn ào, nhìn qua phòng kế bên thì thấy có tầm năm đến sáu người đứng ở đó. Tò mò không hiểu chuyện gì liền đi đến xem, lúc này thì nghe tiếng của Hoắc Tử Sâm vọng ra từ đằng sau.
"Nha đầu!"
"Có chuyện gì mà đông người vậy chú?" cô nhìn anh rồi hỏi.
"Vào xem đi." anh mỉm cười xoa nhẹ đầu cô, thuận tiện nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn kia kéo nhẹ đi.
Tô Chỉ Nhược bị hành động của anh mà làm cho ngơ người, vừa xoa đầu vừa nắm tay. Combo sát thương cực cao, tim đập nhanh nữa rồi. Kiểu này mỗi lần gặp anh chắc phải uống thuốc trợ tim mất thôi. Vào đến phòng cô nhìn thì thấy nhân viên dịch vụ đang phụ nhau khiêng cây dương cầm, dường như là đang chỉnh cho ngay ngắn. Cô bất ngờ mở to mắt nhìn, sau đó quay qua chớp chớp mắt nhìn anh.
"Đây là...?"
"Thích không? Chú mua tặng cháu, sau này cháu phải đàn cho chú nghe nhé? Có được không?" anh dùng ánh mắt dịu dàng, sâu thẳm nhìn cô.
Từ lúc ở trung tâm anh đã nghe cô bảo đợi dương cầm từ bên nước ngoài gởi về, anh nhận thấy trong ánh mắt của Tô Chỉ Nhược có chút mong chờ và nhớ nhung dương cầm nên đã viện cớ có điện thoại gọi đến, đi vào một góc để liên lạc cho trợ lý Mạc, bảo cậu ta tìm kiếm một cây dương cầm tốt. Có càng sớm càng tốt, không ngờ hiệu quả làm việc của trợ lý Mạc rất tốt. Đã tìm ngay được cây đàn thích hợp, trong thời gian ngắn ngủi mà đã hoàn thành mọi khâu đặt hàng. Cũng một phần là có kinh phí nên mua gì cũng rất nhanh, chỉ cần gửi tiền thì tất cả sẽ trở nên dễ dàng.
Cây đàn dương cầm màu trắng với thiết kế độc đáo, nhìn qua thôi thì đã thấy đắt đỏ. Cây đàn dương cầm bình thường đã có trị giá lên tới vài trăm triệu, cây đàn này hẳn là rất đắt tiền. Cô đã tiếp xúc với dương cầm từ nhỏ nên kiến thức về dương cầm rất phong phú, nên có thể nhận biết được các loại dương cầm. Nhân viên đều rời đi, cô tiến lại gần đưa tay chạm nhẹ lên những phím đàn, lập tức phát ra âm thanh. Quả nhiên là loại đàn tốt nên âm thanh cũng rất hay, môi nở nụ cười thích thú phấn khởi.
Đôi tay nhẹ nhàng chạm lên, âm thanh vang lên với giai điệu nhẹ nhàng phong phú. Một giai điệu quen thuộc mà anh thường nghe trong các buổi biểu diễn, nhưng lần này nghe cô đàn thì cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Đứng tựa vào cửa nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn kia, đôi tai lắng nghe mồn một từng giai điệu lảnh lót, êm đềm.
Khi tiếp xúc với dương cầm, Tô Chỉ Nhược như trở thành một con người khác. Phong thái, ánh mắt, biểu cảm trên khuôn mặt đều rất nhẹ nhàng, thanh thoát, khí chất hơn người, dường như đây mới chính là thế giới thật sự của cô vậy. Bình thường xôi nổi, nhộn nhịp bao nhiêu thì bây giờ lại trầm tĩnh, yên ắng, nhẹ nhàng bấy nhiêu. Ngồi hướng này, ánh nắng le lói khẽ xuyên vào tấm rèm trắng, rọi đến gương mặt trắng nõn của Chỉ Nhược. Xinh đẹp, thoát tục, trong sáng, đơn thuần đến mức khiến người khác phải đắm chìm, muốn dang tay bảo vệ vật nhỏ này.
Đôi tay uyển chuyển duy chuyển linh hoạt trên từng phím đàn, không lệch một nốt nhạc nào, không hề trật nhịp mà ngược lại còn rất linh hoạt trong từng nốt nhạc. Anh thực sự đã đắm chìm với khung cảnh này rồi!
Nhìn đống sách vở chất bừa bộn trên bàn, dọn dẹp sơ qua, anh để ý thấy bìa bao thì đã xong nhưng nhãn dán vẫn chưa dán hết và còn chưa viết xong cả tên. Anh bất lực lắc đầu, nhìn chữ vết nguệch ngoạc không đều kia anh liền phì cười. Con nhóc này vẻ ngoài xinh đẹp như thế mà sao chữ viết nhìn như gà mổ vậy, xấu quá đi mất!
...
Sáng hôm sau.
Tô Chỉ Nhược lim dim đôi mắt từ từ mở ra, cô nhìn lên trần nhà rồi nhìn qua một bên. Phòng của cô có cửa sổ nhìn ra ngoài sân, ánh nắng mặt trời vào buổi sáng sẽ rọi vào. Nhưng hôm nay lại chẳng thấy ánh sáng đó đâu, nhìn qua thì chỉ thấy một bức tường màu xám. Vội giật mình cô liền ngồi bật dậy, quay đầu nhìn xung quanh.
"Phòng... tối qua mình ngủ ở phòng của chú ấy sao?" cô độc thoại nội tâm, môi nở nụ cười thích thú. Nằm ườn lại giường, lăn qua lăn lại cảm nhận.
Ở trên giường có mùi hương của anh, thật dễ chịu. Mùi hương nam tính, cô đang nằm trên gối của anh, đắp chiếc chăn mà Tử Sâm hay dùng, nằm chiếc giường mà anh nằm mỗi đêm. Cảm giác thật tuyệt, cô phấn khích ôm lấy chiếc gối tham lam hít lấy mùi hương còn lưu giữ trên đó. Cô biết hành động của mình hiện tại có phần biến thái nhưng thật không thể kìm lòng được. Sự phấn khích vui vẻ, hớn hở đều hiện rõ trên gương mặt kia.
Hoắc Tử Sâm vừa từ phòng tắm đi ra, anh nhìn loạt hành động ngớ ngẩn của cô liền bật cười nhưng cười không thành tiếng, đầu khẽ lắc nhẹ tỏ vẻ yêu chiều. Ánh mắt của anh gồm có ba phần bất lực và bảy phần cưng chiều. Đứng tựa vào cánh cửa, im lặng xem cô làm gì.
Lúc này Tô Chỉ Nhược cũng đã thấy Hoắc Tử Sâm, cô giật mình ngồi dậy. Hai má đỏ ửng lên, không biết loạt hành động khi nãy của mình anh đã thấy chưa? Thật xấu hổ quá đi, cô ấp úng ngại ngùng mở lời.
"Cảm ơn chú đã cho cháu ngủ ở đây!"
Cô vừa nói vừa leo xuống giường, và cũng không quên mang dép vào. Sau đó lật đi đi tới phía bàn sofa ôm cả chồng sách vở rồi chạy về. Hoắc Tử Sâm từ đầu đến cuối vẫn đứng đó, tiểu nha đầu này thật đáng yêu. Dễ ngại ngùng như thế sao?
Tô Chỉ Nhược về phòng, đặt chồng sách vở lên trên bàn rồi đi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Xong tất cả mọi khâu, cô về lại bàn học định dọn dẹp sách vở ngăn nắp. Lúc này cô mới chợt nhận ra các nhãn dán đều được dán hết vào vở, còn có cả chữ viết trên đấy. Viết tên của cô, nét chữ nhẹ nhàng không kém phần mạnh mẽ. Từng con chữ to tròn rõ nét, các nét thanh nét đậm đều được thực hiện rõ trên từng con chữ. Cô biết người viết những dòng chữ này là ai, đôi môi liền nở nụ cười hạnh phúc, cô ôm lấy mặt mình.
"Aww chết mất thôi, người đàn ông này thật là... sao lại khiến mình rung động đến thế cơ chứ?"
Từ lần gặp lại anh thì cô lúc nào cũng tim đập chân run, mặt thì như quả cà chua, nói chuyện thì không tự nhiên. Những hiện tượng này xảy ra là chỉ vì cô đang thiếu tự tin, không biết tình cảm của anh dành cho mình là gì nên bản thân không bao giờ giám vượt phép.
...
Vừa ra khỏi phòng thì cô đã nghe vài tiếng động ồn ào, nhìn qua phòng kế bên thì thấy có tầm năm đến sáu người đứng ở đó. Tò mò không hiểu chuyện gì liền đi đến xem, lúc này thì nghe tiếng của Hoắc Tử Sâm vọng ra từ đằng sau.
"Nha đầu!"
"Có chuyện gì mà đông người vậy chú?" cô nhìn anh rồi hỏi.
"Vào xem đi." anh mỉm cười xoa nhẹ đầu cô, thuận tiện nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn kia kéo nhẹ đi.
Tô Chỉ Nhược bị hành động của anh mà làm cho ngơ người, vừa xoa đầu vừa nắm tay. Combo sát thương cực cao, tim đập nhanh nữa rồi. Kiểu này mỗi lần gặp anh chắc phải uống thuốc trợ tim mất thôi. Vào đến phòng cô nhìn thì thấy nhân viên dịch vụ đang phụ nhau khiêng cây dương cầm, dường như là đang chỉnh cho ngay ngắn. Cô bất ngờ mở to mắt nhìn, sau đó quay qua chớp chớp mắt nhìn anh.
"Đây là...?"
"Thích không? Chú mua tặng cháu, sau này cháu phải đàn cho chú nghe nhé? Có được không?" anh dùng ánh mắt dịu dàng, sâu thẳm nhìn cô.
Từ lúc ở trung tâm anh đã nghe cô bảo đợi dương cầm từ bên nước ngoài gởi về, anh nhận thấy trong ánh mắt của Tô Chỉ Nhược có chút mong chờ và nhớ nhung dương cầm nên đã viện cớ có điện thoại gọi đến, đi vào một góc để liên lạc cho trợ lý Mạc, bảo cậu ta tìm kiếm một cây dương cầm tốt. Có càng sớm càng tốt, không ngờ hiệu quả làm việc của trợ lý Mạc rất tốt. Đã tìm ngay được cây đàn thích hợp, trong thời gian ngắn ngủi mà đã hoàn thành mọi khâu đặt hàng. Cũng một phần là có kinh phí nên mua gì cũng rất nhanh, chỉ cần gửi tiền thì tất cả sẽ trở nên dễ dàng.
Cây đàn dương cầm màu trắng với thiết kế độc đáo, nhìn qua thôi thì đã thấy đắt đỏ. Cây đàn dương cầm bình thường đã có trị giá lên tới vài trăm triệu, cây đàn này hẳn là rất đắt tiền. Cô đã tiếp xúc với dương cầm từ nhỏ nên kiến thức về dương cầm rất phong phú, nên có thể nhận biết được các loại dương cầm. Nhân viên đều rời đi, cô tiến lại gần đưa tay chạm nhẹ lên những phím đàn, lập tức phát ra âm thanh. Quả nhiên là loại đàn tốt nên âm thanh cũng rất hay, môi nở nụ cười thích thú phấn khởi.
Đôi tay nhẹ nhàng chạm lên, âm thanh vang lên với giai điệu nhẹ nhàng phong phú. Một giai điệu quen thuộc mà anh thường nghe trong các buổi biểu diễn, nhưng lần này nghe cô đàn thì cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Đứng tựa vào cửa nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn kia, đôi tai lắng nghe mồn một từng giai điệu lảnh lót, êm đềm.
Khi tiếp xúc với dương cầm, Tô Chỉ Nhược như trở thành một con người khác. Phong thái, ánh mắt, biểu cảm trên khuôn mặt đều rất nhẹ nhàng, thanh thoát, khí chất hơn người, dường như đây mới chính là thế giới thật sự của cô vậy. Bình thường xôi nổi, nhộn nhịp bao nhiêu thì bây giờ lại trầm tĩnh, yên ắng, nhẹ nhàng bấy nhiêu. Ngồi hướng này, ánh nắng le lói khẽ xuyên vào tấm rèm trắng, rọi đến gương mặt trắng nõn của Chỉ Nhược. Xinh đẹp, thoát tục, trong sáng, đơn thuần đến mức khiến người khác phải đắm chìm, muốn dang tay bảo vệ vật nhỏ này.
Đôi tay uyển chuyển duy chuyển linh hoạt trên từng phím đàn, không lệch một nốt nhạc nào, không hề trật nhịp mà ngược lại còn rất linh hoạt trong từng nốt nhạc. Anh thực sự đã đắm chìm với khung cảnh này rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.