Chương 6: Cường bạo không thành
Thương Tố
22/11/2020
“A Đường, đêm nay ngủ ở đây đi.”
“A?” Đường Đa Lệnh chấn kinh, tay nhất trượt, lại trượt đúng vào giữa hai chân Hoa Tương Dung, Hoa Tương Dung nhân cơ hội kẹp chặt lấy.
“Các chủ, thực xin lỗi, ta không phải cố ý.” Đường Đa Lệnh khóc không ra nước mắt, ngón tay y đụng vào mông Hoa Tương Dung, cổ tay thì chạm vào *** của hắn, hại y hoàn toàn không dám nhúc nhích.
“Ha ha, ngươi khẩn trương a.” Hoa Tương Dung mỉm cười, mắt phượng hàm chứa phong tình vô hạn.
Đường Đa Lệnh nuốt nuốt nước miếng, “Các chủ, đêm đã khuya, ngài nên đi nghỉ sớm đi a, ta đây trở về phòng, không quấy rầy ngài.”
“Không cần trở về, ngủ ở đây cũng được.”
“Hắc hắc, chúng ta đâu chỉ có một gian phòng, cần gì chen chúc cùng một chỗ?”
Sắc mặt Hoa Tương Dung trầm xuống, mắt phượng cũng híp lại. “Ngươi khờ thật hay là giả ngu, bản Các chủ muốn ngươi ở lại thị tẩm.”
“Thị tẩm!” Đường Đa Lệnh rốt cục không thể giả bộ được nữa, “Ngươi là đoạn tí?”(đoạn tí=cụt tay – theo qt, đoạn này ta cũng ko hiểu rõ lắm, có lẽ anh hiểu nhầm đoạn tụ thành ‘đoạn tí’ chăng? o.0)
“Ta đoạn tí cái gì? A, ý của ngươi là đoạn tụ đi. Sao, ngươi hiện tại mới nhớ ra bản Các chủ có đoạn tụ chi phích?” Hoa Tương Dung đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ.
Đương lúc Đường Đa Lệnh bị nụ cười đó mê hoặc, Hoa Tương Dung buông lỏng hai chân, thình lình đứng dậy túm lấy cổ áo Đường Đa Lệnh, kéo y xuống, thuận thế đè lên người y.
Đường Đa Lệnh kinh sợ, mặt Hoa Tương Dung kề sát mặt y, hơi thở hắn phả trên má, vừa thơm vừa nồng, giống như hương rượu lâu năm.
“Báo cáo thủ trưởng, ta không phải đoạn tí! Ta không phải đoạn tí!” Thể nghiệm chưa từng có khiến Đường Đa Lệnh thất kinh, còn hoảng loạn hơn cả lần đầu tiên y hôn Quyên Tử.
Hoa Tương Dung cắn nhẹ lỗ tai y: “Ta không cần biết ngươi có phải là đoạn tụ hay không, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mở hai chân để bản Các chủ thượng là được.” Tay của hắn đã không nhịn nổi chui vào trong áo Đường Đa Lệnh.
“A? Ngươi nói ngươi muốn thượng ta, không phải muốn ta thượng ngươi?” Đường Đa Lệnh vẫn nghĩ Hoa Tương Dung thoạt nhìn ôn nhu, chính là tiểu thụ như mấy bà cô trong văn phòng thường kể, cho nên lúc đầu chỉ mới kinh hoảng chứ chưa sợ hãi, nhưng bây giờ nghe nói mình mới là tiểu thụ, chỗ nào đó đã cảm thấy đau đớn.
Hoa Tương Dung vân vê thật mạnh hai điểm nhỏ trước ngực Đường Đa Lệnh, “Lá gan ngươi quả thật không nhỏ, cư nhiên lại muốn thượng ta? Chỉ bằng bộ dáng ngu ngốc này của ngươi có cho liếm chân bản Các chủ cũng không xứng, hôm nay nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng chẳng thèm chạm vào ngươi.”
Đường Đa Lệnh vừa đau vừa tức, kêu lên: “Vậy ngươi đừng có đụng ta! Lão tử cũng không phải nữ nhân!” Kiếp trước cho dù tướng mạo y có thanh tú, cho dù có vài bà cô hủ nữ hay trêu chọc, cũng sẽ không ai thực sự coi y là người đồng tính.
Đường Đa Lệnh chống tay muốn đẩy Hoa Tương Dung ra, Hoa Tương Dung cũng đồng thời đấm mạnh một đấm vào dưới xương sườn y. Tuy rằng nội lực của hắn đã bị mất, nhưng khả năng vận dụng võ công lại hơn Đường Đa Lệnh rất nhiều, một đấm này thẳng vào chỗ yếu hại, Đường Đa Lệnh hét thảm một tiếng, lập tức toàn thân đau nhức vô lực.
Hoa Tương Dung thừa dịp cởi quần áo y, vừa vuốt ve vừa cười nói: “Ngươi cũng đừng sợ hãi, ta biết đây là lần đầu tiên của ngươi, nên nhất định sẽ ôn nhu một chút. Đây chính là phúc khí của ngươi, trước giờ chỉ có người khác hầu hạ ta mà thôi.”
Hoa Tương Dung nói được thì làm được, tuy gần hai tháng cấm dục khiến hắn sớm như củi khô, vừa điểm lửa sẽ bùng cháy, nhưng vẫn nén dục vọng, tinh tế vuốt ve mọi chỗ mẫn cảm trên người Đường Đa Lệnh, để y dần dần có cảm giác.
“Ta không phải nữ nhân, ta là nam nhân….” Đường Đa Lệnh đỏ mắt, không biết là vì vừa mới ăn đau, hay vì nhục nhã lúc này.
“Đứa ngốc, ta đương nhiên biết rõ ngươi không phải nữ nhân, ngươi mà là nữ nhân thì ta còn không muốn ôm đâu.” Hoa Tương Dung cắn nhẹ trên người y. Dung mạo A Đường tuy không đủ nhập mắt, nhưng thân thể lại là loại hình hắn ưa thích, so với tiện nhân kia tốt hơn nhiều, trước đây thật không nên bỏ qua đám ám vệ đó a.
Hoa Tương Dung luồn tay vào giữa hai chân y, một bên vuốt ve một bên kề sát tai y dỗ dành: “Ngươi xem, như vậy không phải rất tuyệt sao? Thử qua một lần sau, ngươi sẽ biết sự tuyệt vời của nó, từ giờ trở đi cũng sẽ không còn muốn nữ nhân nữa.”
Không ngờ những lời hắn nói lại làm Đường Đa Lệnh đang mê mang đột nhiên tỉnh táo lại, y nhớ có một nhà tâm lý học đã từng nói, đại bộ phận nam nhân đều có khuynh hướng đồng tính, chỉ cần trải qua quan hệ đồng tính, sẽ rất có khả năng biến thẳng thành cong, trở thành đồng tính thực sự.
Không, y không muốn biến thành đồng tính, không phải y kỳ thị bọn họ, y chỉ không muốn thay đổi tính hướng của mình mà thôi. Huống chi, y còn là con một, y còn phải kết hôn, sinh con, kế tục hương khói Đường gia a…Huống chi Hoa Tương Dung lại muốn biến y thành tiểu thụ bị người áp!
“Thả ta ra! Ta không muốn làm với tên biến thái như ngươi, ta không muốn làm tiểu thụ!” Đường Đa Lệnh bất chợt nhớ tới bản thân y có võ công, hơn nữa bây giờ còn mạnh hơn đối phương, liền ra sức giãy dụa muốn đứng dậy.
Hoa Tương Dung biến sắc, trong tay nắm mạnh chỗ hiểm của Đường Đa Lệnh, đau đến mức làm Đường Đa Lệnh lại ngã xuống giường, không dám nhúc nhích.
“Tiểu tử ngươi thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ngươi chẳng lẽ đã quên mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ta, còn dám cãi lời nữa thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.” Lúc này Hoa Tương Dung đâu còn ôn nhu vừa nãy.
“Ta không muốn làm tiểu thụ, ngươi bắt ta làm cái gì cũng được….” Đường Đa Lệnh khẩn cầu.
Nhưng mà Hoa Tương Dung căn bản không quan tâm tới, trầm mặt giặt quần y xuống, dùng sức tách hai chân y ra, ý đồ cường bạo.
Mắt thấy trinh tiết sắp không giữ được, cốt khí biến mất nhiều năm của Đường Đa Lệnh lại bất ngờ trở lại, co chân thình lình đạp một cái, đẩy ra Hoa Tương Dung, kéo quần nhảy xuống giường.
“Ngươi đừng ép ta! Ngươi đừng ép ta!” Đường Đa Lệnh loạn kêu, thực sự chưa nghĩ ra nếu như Hoa Tương Dung lại ép buộc y thì y phải làm thế nào.
“Tiểu tử chết tiệt, ngươi không muốn sống nữa sao?!” Hoa Tương Dung ôm bụng đau mắng, tên tiểu tử này thật quá ương ngạnh.
“Sĩ….Khả sát bất khả nhục, nếu ngươi còn bức ta….Ta…Ta thà chết còn hơn!” Y rốt cục nghĩ ra mình có thể làm gì, “Hơn nữa ta sẽ giết ngươi trước rồi mới tự sát!”
Hoa Tương Dung sững sờ: “Ngươi thà chết chứ nhất quyết không chịu? Vi bản Các chủ thị tẩm chẳng lẽ còn khó khăn hơn cả chết?” Những nam nhân trước được hắn gọi thị tẩm người nào không phải dục tiên dục tử, kể cả tiện nhân kia.
“Hừ, chuyện đó ta chỉ làm cùng người mình thích mà thôi.” Y đâu phải loại nam nhân dùng nửa người dưới để nghĩ, “Ngươi chưa được sự đồng ý của ta mà bắt buộc ta, như thế chính là cường bạo.” Y cẩn cẩn thận thận liếc nhìn Hoa Tương Dung, “Chẳng có ai thích bị người ta cường bạo cả.”
Hoa Tương Dung trầm mặc kéo chăn đắp lên người. Đường Đa Lệnh túm quần đứng trước giường, rất muốn rời khỏi phòng, rồi lại không dám chạy trốn ngay trước mặt Hoa Tương Dung.
“Cút đi!” Trầm mặc thật lâu, Hoa Tương Dung rốt cục hộc ra hai chữ.
“Ách, ý của Các chủ là….” Đường Đa Lệnh không dám cút đi, y còn chưa biết chính xác ý tứ của Hoa Tương Dung.
“Ta bảo ngươi cút! Chẳng lẽ còn muốn bản Các chủ ban thưởng đền thờ trinh tiết cho ngươi?”
“Không cần! Không cần!” Đường Đa Lệnh như được đại xá, quay đầu bỏ chạy, lại vì quần không túm chặt, trượt chân ngã lăn ra đất, đầu đập xuống sàn phát ra thanh âm vang dội.
“Hừ, ngu xuẩn.”
Sau lưng truyền đến tiếng hừ lạnh giống như cho Đường Đa Lệnh thêm một liều thuốc cường tâm, không để ý tới đầu óc choáng váng, bò dậy liền vội vàng chạy ra ngoài, lần này không còn vấp ngã nữa.
Trở về phòng, Đường Đa Lệnh mới phát hiện đầu mình sưng to như quả táo, còn có chút tụ huyết, bất quá so với mông nở hoa thì tất nhiên là tốt hơn nhiều. Đường Đa Lệnh thở dài thườn thượt một hơi.
Có điều trong lòng y vẫn còn rất bất an, y xem như hiểu được, Hoa Tương Dung chẳng những ham mê nam sắc, còn không chịu nổi tịch mịch, nếu như có một ngày lại hạ quyết tâm bắt y cường bạo, thì phải làm sao bây giờ a?
Y không muốn làm tiểu thụ, nhưng cũng không muốn chết a.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, Hoa Tương Dung lại khôi phục thành Các chủ Triêu Thiên các cao ngạo, lạnh lùng, khó hầu hạ như trước, phảng phất như chưa từng thượng Đường Đa Lệnh thất bại, cũng không nhắc lại việc này, chỉ liên tục thúc ép Đường Đa Lệnh luyện võ nhiều thêm mà thôi.
Luyện võ là một việc rất vất vả, không chỉ thế còn phải đối mặt với sự châm chọc khiêu khích từ Hoa Tương Dung, nhưng Đường Đa Lệnh lại cảm thấy rất thoải mái. Chỉ cần Hoa Tương Dung coi báo thù rửa hận quan trọng hơn phát tiết dục vọng, thì trinh tiết của y còn có thể tạm thời được bảo vệ.
Đường Đa Lệnh núp sau bụi cỏ, nhìn tòa lâu sừng sững nghiêm mật xa xa, tư thế của y cực kỳ giống bộ đội đặc chủng thế kỷ 21, nhưng trang phục lại trăm phần trăm hàng cổ đại — y phục dạ hành cộng thêm cái khăn che mặt.
“Các chủ, hình như có rất nhiều ám canh nha.” Dưới sự huấn luyện ma quỷ của Hoa Tương Dung, khả năng vận dụng võ công của Đường Đa Lệnh đã tăng lên đáng kể.
“Ngươi chỉ cần đi theo mật đạo ta chỉ, là có thể tránh khỏi những ám canh đó đi thẳng vào Triêu Thiên các. Hắc hắc, đây là tiền nhiệm Các chủ âm thầm cho đào, hôm nay ngoại trừ ta ra chỉ có mình ngươi biết thôi.”
Đường Đa Lệnh rùng mình một cái, biết càng nhiều bí mật của hắn thì lại càng nguy hiểm. Bất quá y vẫn thấy may mắn có thể tránh khỏi ám canh, bởi y tuy được coi như là võ lâm cao thủ, nhưng vẫn không thể nào ra tay giết người.
Hoa Tương Dung tựa hồ nhìn thấu tâm tư của y, cười lạnh nói: “Nếu đụng phải thủ vệ canh gác ngươi cũng đừng hy vọng dùng mấy chiêu lần trước là xong việc, bọn chúng sẽ không đơn giản là phóng phi tiêu vào cái mông của ngươi, mà sẽ dùng kiếm đâm thẳng vào tim ngươi.”
“Hắc hắc, đa tạ Các chủ nhắc nhở.”
“Lập lại lần nữa nhiệm vụ ta giao.” Hoa Tương Dung nói, cái tên này mất trí nhớ sau liền trở nên vừa ngu vừa ngốc, thật sự là khiến người ta khó có thể yên tâm.
“Theo mật đạo tiến vào Triêu Thiên các, tìm đến đảo tọa trong Tây Khóa viện, bắt lấy tiện nhân kia, buộc hắn giao ra giải dược của ‘nhạc trung bi’, sau đó giết hắn.” Đường Đa Lệnh đọc thuộc lầu lầu, có điều đọc đến nhiệm vụ cuối cùng thì hơi run rẩy một chút.
“Ừm, không sai. Tiện nhân kia ngày này mỗi tháng đều ở đó một mình, không cho phép người ngoài tới gần, võ công của hắn xa không bằng ngươi, nhưng nhớ phải cẩn thận độc dược của hắn, đến lúc ấy đừng quên ngậm vào Bách linh đan ta đưa cho ngươi.”
“Ách, hắn vì cái gì mỗi tới ngày này đều phải một mình?” Không lẽ là chứng động kinh đúng giờ phát tác?
“Bởi vì ngày này là ngày giỗ của người nhà hắn. Bất quá nhắc tới cũng kỳ, người khác đều là một năm tế lễ một lần, hắn tại sao phải tháng nào cũng tế nhỉ?” Hoa Tương Dung hiện tại cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái.
“Úc, có lẽ là hắn có hiếu tâm hơn ngài đi. A!”
Hoa Tương Dung cốc mạnh vào đầu y một cái. “Ngươi nếu bị con độc xà kia mê hoặc, ta cũng sẽ không cứu ngươi đâu.”
“Báo cáo Các chủ, ta tuyệt đối sẽ không, ta, ta chỉ thích nữ nhân.” Y đã hiểu, tiện nhân kia là một nam nhân, một nam nhân thích bị nam nhân áp.
Hoa Tương Dung nghe vậy lại hung ác trừng y, “Nếu thế thì tốt. Chỉ cần ngươi lấy được giải dược của ‘Nhạc trung bi’, ta sẽ đem giải dược của ‘Lưỡng đồng tâm’ cho ngươi, sau đó ngươi có thể tự do muốn làm gì thì làm.”
Trong lòng Đường Đa Lệnh lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng. Tự do, y từng quán triệt mạng sống đáng quý hơn tự do, nhưng sinh mệnh có tự do mới chân chính là sinh mệnh đang sống a.
“A?” Đường Đa Lệnh chấn kinh, tay nhất trượt, lại trượt đúng vào giữa hai chân Hoa Tương Dung, Hoa Tương Dung nhân cơ hội kẹp chặt lấy.
“Các chủ, thực xin lỗi, ta không phải cố ý.” Đường Đa Lệnh khóc không ra nước mắt, ngón tay y đụng vào mông Hoa Tương Dung, cổ tay thì chạm vào *** của hắn, hại y hoàn toàn không dám nhúc nhích.
“Ha ha, ngươi khẩn trương a.” Hoa Tương Dung mỉm cười, mắt phượng hàm chứa phong tình vô hạn.
Đường Đa Lệnh nuốt nuốt nước miếng, “Các chủ, đêm đã khuya, ngài nên đi nghỉ sớm đi a, ta đây trở về phòng, không quấy rầy ngài.”
“Không cần trở về, ngủ ở đây cũng được.”
“Hắc hắc, chúng ta đâu chỉ có một gian phòng, cần gì chen chúc cùng một chỗ?”
Sắc mặt Hoa Tương Dung trầm xuống, mắt phượng cũng híp lại. “Ngươi khờ thật hay là giả ngu, bản Các chủ muốn ngươi ở lại thị tẩm.”
“Thị tẩm!” Đường Đa Lệnh rốt cục không thể giả bộ được nữa, “Ngươi là đoạn tí?”(đoạn tí=cụt tay – theo qt, đoạn này ta cũng ko hiểu rõ lắm, có lẽ anh hiểu nhầm đoạn tụ thành ‘đoạn tí’ chăng? o.0)
“Ta đoạn tí cái gì? A, ý của ngươi là đoạn tụ đi. Sao, ngươi hiện tại mới nhớ ra bản Các chủ có đoạn tụ chi phích?” Hoa Tương Dung đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ.
Đương lúc Đường Đa Lệnh bị nụ cười đó mê hoặc, Hoa Tương Dung buông lỏng hai chân, thình lình đứng dậy túm lấy cổ áo Đường Đa Lệnh, kéo y xuống, thuận thế đè lên người y.
Đường Đa Lệnh kinh sợ, mặt Hoa Tương Dung kề sát mặt y, hơi thở hắn phả trên má, vừa thơm vừa nồng, giống như hương rượu lâu năm.
“Báo cáo thủ trưởng, ta không phải đoạn tí! Ta không phải đoạn tí!” Thể nghiệm chưa từng có khiến Đường Đa Lệnh thất kinh, còn hoảng loạn hơn cả lần đầu tiên y hôn Quyên Tử.
Hoa Tương Dung cắn nhẹ lỗ tai y: “Ta không cần biết ngươi có phải là đoạn tụ hay không, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mở hai chân để bản Các chủ thượng là được.” Tay của hắn đã không nhịn nổi chui vào trong áo Đường Đa Lệnh.
“A? Ngươi nói ngươi muốn thượng ta, không phải muốn ta thượng ngươi?” Đường Đa Lệnh vẫn nghĩ Hoa Tương Dung thoạt nhìn ôn nhu, chính là tiểu thụ như mấy bà cô trong văn phòng thường kể, cho nên lúc đầu chỉ mới kinh hoảng chứ chưa sợ hãi, nhưng bây giờ nghe nói mình mới là tiểu thụ, chỗ nào đó đã cảm thấy đau đớn.
Hoa Tương Dung vân vê thật mạnh hai điểm nhỏ trước ngực Đường Đa Lệnh, “Lá gan ngươi quả thật không nhỏ, cư nhiên lại muốn thượng ta? Chỉ bằng bộ dáng ngu ngốc này của ngươi có cho liếm chân bản Các chủ cũng không xứng, hôm nay nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng chẳng thèm chạm vào ngươi.”
Đường Đa Lệnh vừa đau vừa tức, kêu lên: “Vậy ngươi đừng có đụng ta! Lão tử cũng không phải nữ nhân!” Kiếp trước cho dù tướng mạo y có thanh tú, cho dù có vài bà cô hủ nữ hay trêu chọc, cũng sẽ không ai thực sự coi y là người đồng tính.
Đường Đa Lệnh chống tay muốn đẩy Hoa Tương Dung ra, Hoa Tương Dung cũng đồng thời đấm mạnh một đấm vào dưới xương sườn y. Tuy rằng nội lực của hắn đã bị mất, nhưng khả năng vận dụng võ công lại hơn Đường Đa Lệnh rất nhiều, một đấm này thẳng vào chỗ yếu hại, Đường Đa Lệnh hét thảm một tiếng, lập tức toàn thân đau nhức vô lực.
Hoa Tương Dung thừa dịp cởi quần áo y, vừa vuốt ve vừa cười nói: “Ngươi cũng đừng sợ hãi, ta biết đây là lần đầu tiên của ngươi, nên nhất định sẽ ôn nhu một chút. Đây chính là phúc khí của ngươi, trước giờ chỉ có người khác hầu hạ ta mà thôi.”
Hoa Tương Dung nói được thì làm được, tuy gần hai tháng cấm dục khiến hắn sớm như củi khô, vừa điểm lửa sẽ bùng cháy, nhưng vẫn nén dục vọng, tinh tế vuốt ve mọi chỗ mẫn cảm trên người Đường Đa Lệnh, để y dần dần có cảm giác.
“Ta không phải nữ nhân, ta là nam nhân….” Đường Đa Lệnh đỏ mắt, không biết là vì vừa mới ăn đau, hay vì nhục nhã lúc này.
“Đứa ngốc, ta đương nhiên biết rõ ngươi không phải nữ nhân, ngươi mà là nữ nhân thì ta còn không muốn ôm đâu.” Hoa Tương Dung cắn nhẹ trên người y. Dung mạo A Đường tuy không đủ nhập mắt, nhưng thân thể lại là loại hình hắn ưa thích, so với tiện nhân kia tốt hơn nhiều, trước đây thật không nên bỏ qua đám ám vệ đó a.
Hoa Tương Dung luồn tay vào giữa hai chân y, một bên vuốt ve một bên kề sát tai y dỗ dành: “Ngươi xem, như vậy không phải rất tuyệt sao? Thử qua một lần sau, ngươi sẽ biết sự tuyệt vời của nó, từ giờ trở đi cũng sẽ không còn muốn nữ nhân nữa.”
Không ngờ những lời hắn nói lại làm Đường Đa Lệnh đang mê mang đột nhiên tỉnh táo lại, y nhớ có một nhà tâm lý học đã từng nói, đại bộ phận nam nhân đều có khuynh hướng đồng tính, chỉ cần trải qua quan hệ đồng tính, sẽ rất có khả năng biến thẳng thành cong, trở thành đồng tính thực sự.
Không, y không muốn biến thành đồng tính, không phải y kỳ thị bọn họ, y chỉ không muốn thay đổi tính hướng của mình mà thôi. Huống chi, y còn là con một, y còn phải kết hôn, sinh con, kế tục hương khói Đường gia a…Huống chi Hoa Tương Dung lại muốn biến y thành tiểu thụ bị người áp!
“Thả ta ra! Ta không muốn làm với tên biến thái như ngươi, ta không muốn làm tiểu thụ!” Đường Đa Lệnh bất chợt nhớ tới bản thân y có võ công, hơn nữa bây giờ còn mạnh hơn đối phương, liền ra sức giãy dụa muốn đứng dậy.
Hoa Tương Dung biến sắc, trong tay nắm mạnh chỗ hiểm của Đường Đa Lệnh, đau đến mức làm Đường Đa Lệnh lại ngã xuống giường, không dám nhúc nhích.
“Tiểu tử ngươi thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ngươi chẳng lẽ đã quên mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ta, còn dám cãi lời nữa thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.” Lúc này Hoa Tương Dung đâu còn ôn nhu vừa nãy.
“Ta không muốn làm tiểu thụ, ngươi bắt ta làm cái gì cũng được….” Đường Đa Lệnh khẩn cầu.
Nhưng mà Hoa Tương Dung căn bản không quan tâm tới, trầm mặt giặt quần y xuống, dùng sức tách hai chân y ra, ý đồ cường bạo.
Mắt thấy trinh tiết sắp không giữ được, cốt khí biến mất nhiều năm của Đường Đa Lệnh lại bất ngờ trở lại, co chân thình lình đạp một cái, đẩy ra Hoa Tương Dung, kéo quần nhảy xuống giường.
“Ngươi đừng ép ta! Ngươi đừng ép ta!” Đường Đa Lệnh loạn kêu, thực sự chưa nghĩ ra nếu như Hoa Tương Dung lại ép buộc y thì y phải làm thế nào.
“Tiểu tử chết tiệt, ngươi không muốn sống nữa sao?!” Hoa Tương Dung ôm bụng đau mắng, tên tiểu tử này thật quá ương ngạnh.
“Sĩ….Khả sát bất khả nhục, nếu ngươi còn bức ta….Ta…Ta thà chết còn hơn!” Y rốt cục nghĩ ra mình có thể làm gì, “Hơn nữa ta sẽ giết ngươi trước rồi mới tự sát!”
Hoa Tương Dung sững sờ: “Ngươi thà chết chứ nhất quyết không chịu? Vi bản Các chủ thị tẩm chẳng lẽ còn khó khăn hơn cả chết?” Những nam nhân trước được hắn gọi thị tẩm người nào không phải dục tiên dục tử, kể cả tiện nhân kia.
“Hừ, chuyện đó ta chỉ làm cùng người mình thích mà thôi.” Y đâu phải loại nam nhân dùng nửa người dưới để nghĩ, “Ngươi chưa được sự đồng ý của ta mà bắt buộc ta, như thế chính là cường bạo.” Y cẩn cẩn thận thận liếc nhìn Hoa Tương Dung, “Chẳng có ai thích bị người ta cường bạo cả.”
Hoa Tương Dung trầm mặc kéo chăn đắp lên người. Đường Đa Lệnh túm quần đứng trước giường, rất muốn rời khỏi phòng, rồi lại không dám chạy trốn ngay trước mặt Hoa Tương Dung.
“Cút đi!” Trầm mặc thật lâu, Hoa Tương Dung rốt cục hộc ra hai chữ.
“Ách, ý của Các chủ là….” Đường Đa Lệnh không dám cút đi, y còn chưa biết chính xác ý tứ của Hoa Tương Dung.
“Ta bảo ngươi cút! Chẳng lẽ còn muốn bản Các chủ ban thưởng đền thờ trinh tiết cho ngươi?”
“Không cần! Không cần!” Đường Đa Lệnh như được đại xá, quay đầu bỏ chạy, lại vì quần không túm chặt, trượt chân ngã lăn ra đất, đầu đập xuống sàn phát ra thanh âm vang dội.
“Hừ, ngu xuẩn.”
Sau lưng truyền đến tiếng hừ lạnh giống như cho Đường Đa Lệnh thêm một liều thuốc cường tâm, không để ý tới đầu óc choáng váng, bò dậy liền vội vàng chạy ra ngoài, lần này không còn vấp ngã nữa.
Trở về phòng, Đường Đa Lệnh mới phát hiện đầu mình sưng to như quả táo, còn có chút tụ huyết, bất quá so với mông nở hoa thì tất nhiên là tốt hơn nhiều. Đường Đa Lệnh thở dài thườn thượt một hơi.
Có điều trong lòng y vẫn còn rất bất an, y xem như hiểu được, Hoa Tương Dung chẳng những ham mê nam sắc, còn không chịu nổi tịch mịch, nếu như có một ngày lại hạ quyết tâm bắt y cường bạo, thì phải làm sao bây giờ a?
Y không muốn làm tiểu thụ, nhưng cũng không muốn chết a.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, Hoa Tương Dung lại khôi phục thành Các chủ Triêu Thiên các cao ngạo, lạnh lùng, khó hầu hạ như trước, phảng phất như chưa từng thượng Đường Đa Lệnh thất bại, cũng không nhắc lại việc này, chỉ liên tục thúc ép Đường Đa Lệnh luyện võ nhiều thêm mà thôi.
Luyện võ là một việc rất vất vả, không chỉ thế còn phải đối mặt với sự châm chọc khiêu khích từ Hoa Tương Dung, nhưng Đường Đa Lệnh lại cảm thấy rất thoải mái. Chỉ cần Hoa Tương Dung coi báo thù rửa hận quan trọng hơn phát tiết dục vọng, thì trinh tiết của y còn có thể tạm thời được bảo vệ.
Đường Đa Lệnh núp sau bụi cỏ, nhìn tòa lâu sừng sững nghiêm mật xa xa, tư thế của y cực kỳ giống bộ đội đặc chủng thế kỷ 21, nhưng trang phục lại trăm phần trăm hàng cổ đại — y phục dạ hành cộng thêm cái khăn che mặt.
“Các chủ, hình như có rất nhiều ám canh nha.” Dưới sự huấn luyện ma quỷ của Hoa Tương Dung, khả năng vận dụng võ công của Đường Đa Lệnh đã tăng lên đáng kể.
“Ngươi chỉ cần đi theo mật đạo ta chỉ, là có thể tránh khỏi những ám canh đó đi thẳng vào Triêu Thiên các. Hắc hắc, đây là tiền nhiệm Các chủ âm thầm cho đào, hôm nay ngoại trừ ta ra chỉ có mình ngươi biết thôi.”
Đường Đa Lệnh rùng mình một cái, biết càng nhiều bí mật của hắn thì lại càng nguy hiểm. Bất quá y vẫn thấy may mắn có thể tránh khỏi ám canh, bởi y tuy được coi như là võ lâm cao thủ, nhưng vẫn không thể nào ra tay giết người.
Hoa Tương Dung tựa hồ nhìn thấu tâm tư của y, cười lạnh nói: “Nếu đụng phải thủ vệ canh gác ngươi cũng đừng hy vọng dùng mấy chiêu lần trước là xong việc, bọn chúng sẽ không đơn giản là phóng phi tiêu vào cái mông của ngươi, mà sẽ dùng kiếm đâm thẳng vào tim ngươi.”
“Hắc hắc, đa tạ Các chủ nhắc nhở.”
“Lập lại lần nữa nhiệm vụ ta giao.” Hoa Tương Dung nói, cái tên này mất trí nhớ sau liền trở nên vừa ngu vừa ngốc, thật sự là khiến người ta khó có thể yên tâm.
“Theo mật đạo tiến vào Triêu Thiên các, tìm đến đảo tọa trong Tây Khóa viện, bắt lấy tiện nhân kia, buộc hắn giao ra giải dược của ‘nhạc trung bi’, sau đó giết hắn.” Đường Đa Lệnh đọc thuộc lầu lầu, có điều đọc đến nhiệm vụ cuối cùng thì hơi run rẩy một chút.
“Ừm, không sai. Tiện nhân kia ngày này mỗi tháng đều ở đó một mình, không cho phép người ngoài tới gần, võ công của hắn xa không bằng ngươi, nhưng nhớ phải cẩn thận độc dược của hắn, đến lúc ấy đừng quên ngậm vào Bách linh đan ta đưa cho ngươi.”
“Ách, hắn vì cái gì mỗi tới ngày này đều phải một mình?” Không lẽ là chứng động kinh đúng giờ phát tác?
“Bởi vì ngày này là ngày giỗ của người nhà hắn. Bất quá nhắc tới cũng kỳ, người khác đều là một năm tế lễ một lần, hắn tại sao phải tháng nào cũng tế nhỉ?” Hoa Tương Dung hiện tại cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái.
“Úc, có lẽ là hắn có hiếu tâm hơn ngài đi. A!”
Hoa Tương Dung cốc mạnh vào đầu y một cái. “Ngươi nếu bị con độc xà kia mê hoặc, ta cũng sẽ không cứu ngươi đâu.”
“Báo cáo Các chủ, ta tuyệt đối sẽ không, ta, ta chỉ thích nữ nhân.” Y đã hiểu, tiện nhân kia là một nam nhân, một nam nhân thích bị nam nhân áp.
Hoa Tương Dung nghe vậy lại hung ác trừng y, “Nếu thế thì tốt. Chỉ cần ngươi lấy được giải dược của ‘Nhạc trung bi’, ta sẽ đem giải dược của ‘Lưỡng đồng tâm’ cho ngươi, sau đó ngươi có thể tự do muốn làm gì thì làm.”
Trong lòng Đường Đa Lệnh lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng. Tự do, y từng quán triệt mạng sống đáng quý hơn tự do, nhưng sinh mệnh có tự do mới chân chính là sinh mệnh đang sống a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.