Tiểu Nhân Ngư Lấy Nhầm Kịch Bản Đoàn Sủng
Chương 4: Chương 3.1 Blue Star World
Lang Không Nhất Sắc
07/02/2024
Hà Chung Ngôn nằm trên mặt đất như một con chó sắp gần đất xa trời, và anh thậm chí không có sức để nhìn lên Văn Mạn.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể làm quen với nhau.” Văn Mạn nở một nụ cười hoàn toàn khác với khí chất của anh, “Đầu tiên, tôi không phản đối việc hai người có người yêu, nhưng hai người nhất định phải báo cáo cho tôi.”
Sơ Cửu ngoan ngoãn trả lời:
"Được."
Văn Mạn rất hài lòng và đưa cho họ thông tin liên lạc của mình.
...............................
Ngày tháng chạy đi chạy lại giữa công ty, bệnh viện và nhà, khóa học diễn xuất và các khóa học khác do công ty sắp xếp cho họ cũng lần lượt kết thúc, Nguyễn Sơ Cửu lại được tự do.
Mặc dù chưa có nguồn lực nhưng công ty sẽ trả cho họ mức lương cơ bản 2.000 một tháng, số tiền này chỉ đủ để cậu chi trả các chi phí y tế của ba nhỏ.
Ngày hôm sau, khi Sơ Cửu rời bệnh viện với hộp súp mà cậu vừa đưa cho ba nhỏ, cậu đã nhận được một cuộc gọi từ Văn Mạn yêu cầu Sơ Cửu và Hà Chung Ngôn đến công ty.
"Anh Văn."
“Ân.” Văn Mạn ngồi trên ghế văn phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra hai văn kiện, “Ở đây tôi có hai nhân vật nhỏ trên web drama, nhân vật rất tốt, các cậu xem đi.”
Văn Mạn đưa riêng hai tài liệu cho Sơ Cửu và Hà Chung Ngôn, ra hiệu cho họ ngồi xuống và xem kỹ.
Nguyễn Sơ Cửu đọc kỹ, sau đó gật đầu: "Tôi có thể."
“Chung Ngôn thì sao?” Văn Mạn hỏi Hà Chung Ngôn.
Hà Chung Ngôn nhìn thấy kịch bản dày đặc mà đau đầu, sau khi Hà Ngôn đọc hết nói: "Tôi cũng làm được."
Văn Mạn đã nắm được phần nào tính khí của Hà Chung Ngôn, biết anh đọc không kỹ nên lườm anh một cái: “Anh nhất định phải đọc kĩ kịch bản với hợp đồng.”
Cuối cùng, cả hai đều đi theo hai vai diễn mà Văn Mạn giao cho, cùng nhau rời khỏi công ty, cầm theo kịch bản.
"Ôi, đau đầu quá." Khuôn mặt của Hà Chung Ngôn đầy đau khổ nói, "Tôi đã không chăm chỉ học khi lão sư dạy. Giờ tôi đến đoàn làm phim thì họ luôn cằn nhằn tôi, giờ nên làm gì đây? Giám đốc sẽ không đánh tôi chứ?"
“Anh Văn không phải nói phim truyền hình trực tuyến không cần kỹ năng diễn xuất sao?” Nguyễn Sơ Cửu an ủi anh, “Hơn nữa, còn nhiều ngày nữa mới bắt đầu, anh có thể nghiên cứu kỹ kịch bản, quay phim sẽ không quá tệ."
Tiến vào thang máy, Sơ Cửu vừa định đóng cửa thang máy lại, liền nhìn thấy mấy người vội vàng đi về hướng bên này.
Hà Chung Ngôn nhìn thấy rõ người đến: "Như thế nào lại là hắn?"
Cửa thang máy lại được mở ra, một chàng trai tóc ngắn màu hạt dẻ bước vào, theo sau là một trợ lý bưng nước khoáng trên tay.
Vu Giai vừa đi vào liền nhìn thấy Nguyễn Sơ Cửu, lập tức làm bộ mặt lạnh lùng, chóp mũi khinh thường hừ một tiếng, quay lưng về phía Nguyễn Sơ Cửu.
Hà Chung Ngôn không khỏi trợn tròn mắt, cùng Sơ Cửu liếc nhau một cái, nhìn ra trong mắt Sơ Cửu có chút bất đắc dĩ.
Thang máy tiếp tục đi xuống, không bao lâu, Vu Giai lại quay người, liếc nhìn đồ vật trong tay Nguyễn Sơ Cửu nói: “Này, ở công ty nhàn rỗi lâu như vậy, cuối cùng cũng có được web drama tuyến mười tám hỗ trợ một cái vai phụ nhỏ."
Hà Chung Ngôn lườm Vu Giai sau khi nghe những lời đó: "Anh đang nói về ai vậy? Không phải anh cũng làm việc trong phòng đào tạo của công ty hơn ba năm sao, thậm chí còn từng tham gia chương trình tạp kỹ tìm kiếm tài năng, nhưng lại bị loại trong vòng thứ hai và cũng chỉ nhận được một vai một vai phụ nhỏ của web drama tuyến mười tám ."
Sơ Cửu không ngờ rằng Hà Chung Ngôn sẽ trực tiếp tát vào mặt Vu Giai, cậu không thể nhịn được mà cười thành tiếng.
“Mày!” Vu Giai tức giận nắm chặt tay.
Vừa vặn thang máy đã đến tầng một, Sơ Cửu không muốn tiếp tục mắt to mắt nhỏ đi cùng Vu Giai trong thang máy nên liền kéo Hà Chung Ngôn ra khỏi thang máy.
“Xuy.” Hà Chung Ngôn bĩu môi, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Sơ Cửu trở về nhà sau khi ăn tối với Chung Ngôn.
Về đến nhà chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Văn Mạn.
"Cửu Cửu, vai diễn của cậu đã bị Vu Giai lấy đi."
Sơ Cửu liếc nhìn kịch bản mà Văn Mạn đặt trên bàn trà.
“Cửu Cửu, cậu…” Văn Mạn có chút lo lắng.
"Tôi không sao." Trước kia Nguyễn Sơ Cửu ở trong giới giải trí, không biết đã bị cướp đi bao nhiêu vai diễn tốt, nhưng cậu sẽ không vì loại người này mà cảm thấy buồn bực.
"Anh Văn, hôm nay tôi và Hà Chung Ngôn ở trong thang máy đυ.ng phải Vu Giai, nhưng hắn không biết tôi lấy kịch bản gì." Sơ Cửu rất bình tĩnh.
Văn Mạn rất nhanh liền hiểu ý của Nguyễn Sơ Cửu: "Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý."
Vì Vu Giai không biết khi đó Sơ Cửu đã lấy đi kịch bản nào, và tại sao hắn có thể ký hợp đồng cho vai diễn này trước một cách nhanh chóng và chính xác như vậy.
Phải biết rằng Tinh Hà đã cho các nhân viên của mình rất nhiều quyền tự do, tài nguyên trong tay mỗi người đại diện đều được giữ bí mật với nhau và chỉ có các nhà lãnh đạo cấp cao biết về nó.
Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của đại diện Vu Giai khoe ra bản hợp đồng đã ký trước mặt mình, Văn Mạn hơi nheo mắt lại.
...............................................
“Tôi nghĩ chúng ta có thể làm quen với nhau.” Văn Mạn nở một nụ cười hoàn toàn khác với khí chất của anh, “Đầu tiên, tôi không phản đối việc hai người có người yêu, nhưng hai người nhất định phải báo cáo cho tôi.”
Sơ Cửu ngoan ngoãn trả lời:
"Được."
Văn Mạn rất hài lòng và đưa cho họ thông tin liên lạc của mình.
...............................
Ngày tháng chạy đi chạy lại giữa công ty, bệnh viện và nhà, khóa học diễn xuất và các khóa học khác do công ty sắp xếp cho họ cũng lần lượt kết thúc, Nguyễn Sơ Cửu lại được tự do.
Mặc dù chưa có nguồn lực nhưng công ty sẽ trả cho họ mức lương cơ bản 2.000 một tháng, số tiền này chỉ đủ để cậu chi trả các chi phí y tế của ba nhỏ.
Ngày hôm sau, khi Sơ Cửu rời bệnh viện với hộp súp mà cậu vừa đưa cho ba nhỏ, cậu đã nhận được một cuộc gọi từ Văn Mạn yêu cầu Sơ Cửu và Hà Chung Ngôn đến công ty.
"Anh Văn."
“Ân.” Văn Mạn ngồi trên ghế văn phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra hai văn kiện, “Ở đây tôi có hai nhân vật nhỏ trên web drama, nhân vật rất tốt, các cậu xem đi.”
Văn Mạn đưa riêng hai tài liệu cho Sơ Cửu và Hà Chung Ngôn, ra hiệu cho họ ngồi xuống và xem kỹ.
Nguyễn Sơ Cửu đọc kỹ, sau đó gật đầu: "Tôi có thể."
“Chung Ngôn thì sao?” Văn Mạn hỏi Hà Chung Ngôn.
Hà Chung Ngôn nhìn thấy kịch bản dày đặc mà đau đầu, sau khi Hà Ngôn đọc hết nói: "Tôi cũng làm được."
Văn Mạn đã nắm được phần nào tính khí của Hà Chung Ngôn, biết anh đọc không kỹ nên lườm anh một cái: “Anh nhất định phải đọc kĩ kịch bản với hợp đồng.”
Cuối cùng, cả hai đều đi theo hai vai diễn mà Văn Mạn giao cho, cùng nhau rời khỏi công ty, cầm theo kịch bản.
"Ôi, đau đầu quá." Khuôn mặt của Hà Chung Ngôn đầy đau khổ nói, "Tôi đã không chăm chỉ học khi lão sư dạy. Giờ tôi đến đoàn làm phim thì họ luôn cằn nhằn tôi, giờ nên làm gì đây? Giám đốc sẽ không đánh tôi chứ?"
“Anh Văn không phải nói phim truyền hình trực tuyến không cần kỹ năng diễn xuất sao?” Nguyễn Sơ Cửu an ủi anh, “Hơn nữa, còn nhiều ngày nữa mới bắt đầu, anh có thể nghiên cứu kỹ kịch bản, quay phim sẽ không quá tệ."
Tiến vào thang máy, Sơ Cửu vừa định đóng cửa thang máy lại, liền nhìn thấy mấy người vội vàng đi về hướng bên này.
Hà Chung Ngôn nhìn thấy rõ người đến: "Như thế nào lại là hắn?"
Cửa thang máy lại được mở ra, một chàng trai tóc ngắn màu hạt dẻ bước vào, theo sau là một trợ lý bưng nước khoáng trên tay.
Vu Giai vừa đi vào liền nhìn thấy Nguyễn Sơ Cửu, lập tức làm bộ mặt lạnh lùng, chóp mũi khinh thường hừ một tiếng, quay lưng về phía Nguyễn Sơ Cửu.
Hà Chung Ngôn không khỏi trợn tròn mắt, cùng Sơ Cửu liếc nhau một cái, nhìn ra trong mắt Sơ Cửu có chút bất đắc dĩ.
Thang máy tiếp tục đi xuống, không bao lâu, Vu Giai lại quay người, liếc nhìn đồ vật trong tay Nguyễn Sơ Cửu nói: “Này, ở công ty nhàn rỗi lâu như vậy, cuối cùng cũng có được web drama tuyến mười tám hỗ trợ một cái vai phụ nhỏ."
Hà Chung Ngôn lườm Vu Giai sau khi nghe những lời đó: "Anh đang nói về ai vậy? Không phải anh cũng làm việc trong phòng đào tạo của công ty hơn ba năm sao, thậm chí còn từng tham gia chương trình tạp kỹ tìm kiếm tài năng, nhưng lại bị loại trong vòng thứ hai và cũng chỉ nhận được một vai một vai phụ nhỏ của web drama tuyến mười tám ."
Sơ Cửu không ngờ rằng Hà Chung Ngôn sẽ trực tiếp tát vào mặt Vu Giai, cậu không thể nhịn được mà cười thành tiếng.
“Mày!” Vu Giai tức giận nắm chặt tay.
Vừa vặn thang máy đã đến tầng một, Sơ Cửu không muốn tiếp tục mắt to mắt nhỏ đi cùng Vu Giai trong thang máy nên liền kéo Hà Chung Ngôn ra khỏi thang máy.
“Xuy.” Hà Chung Ngôn bĩu môi, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Sơ Cửu trở về nhà sau khi ăn tối với Chung Ngôn.
Về đến nhà chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Văn Mạn.
"Cửu Cửu, vai diễn của cậu đã bị Vu Giai lấy đi."
Sơ Cửu liếc nhìn kịch bản mà Văn Mạn đặt trên bàn trà.
“Cửu Cửu, cậu…” Văn Mạn có chút lo lắng.
"Tôi không sao." Trước kia Nguyễn Sơ Cửu ở trong giới giải trí, không biết đã bị cướp đi bao nhiêu vai diễn tốt, nhưng cậu sẽ không vì loại người này mà cảm thấy buồn bực.
"Anh Văn, hôm nay tôi và Hà Chung Ngôn ở trong thang máy đυ.ng phải Vu Giai, nhưng hắn không biết tôi lấy kịch bản gì." Sơ Cửu rất bình tĩnh.
Văn Mạn rất nhanh liền hiểu ý của Nguyễn Sơ Cửu: "Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý."
Vì Vu Giai không biết khi đó Sơ Cửu đã lấy đi kịch bản nào, và tại sao hắn có thể ký hợp đồng cho vai diễn này trước một cách nhanh chóng và chính xác như vậy.
Phải biết rằng Tinh Hà đã cho các nhân viên của mình rất nhiều quyền tự do, tài nguyên trong tay mỗi người đại diện đều được giữ bí mật với nhau và chỉ có các nhà lãnh đạo cấp cao biết về nó.
Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của đại diện Vu Giai khoe ra bản hợp đồng đã ký trước mặt mình, Văn Mạn hơi nheo mắt lại.
...............................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.