Chương 57: Ám sát đêm khuya
Tiêu Dật
18/07/2014
Tuy là nói như thế, nhưng đến tối, tôi cũng phần nào thấy xấu hổ, bối rối và căng thẳng. Nguyên nhân là do nhóm nữ quan mà Thái Hậu phái riêng đến để hầu hạ và chỉ dẫn tôi.
Tạm thời không nói đến chuyện họ giúp tôi tắm rửa. Họ hoàn toàn không quan tâm đến mong muốn của tôi mà cứ đứng một bên hầu hạ, còn tôi mà phát hỏa là bọn họ lại quỳ rạp xuống đất không dậy.
Nhưng chỉ là tắm rửa rồi lau khô người thôi, có cần phải mạnh như thể muốn lột cả một lớp da của tôi không?
Tiếp theo là trang điểm. Cái gì mà không nên quá nồng mà cũng không được quá nhạt, cái gì mà phải nhu mì quyến rũ nhưng không được quá lẳng lơ chứ! Tôi mệt mỏi nhìn bọn họ, nghĩ đã đến từng tuổi này rồi mà còn có thứ kinh nghiệm quyến rũ đó làm gì.
Nếu khuyên không được, thì đơn giản nhất là nhắm mắt để mặc bọn họ phá vậy, tạm thời xem như cái mặt và cái đầu này không phải của mình.
Nhưng chuyện khủng khiếp nhất không phải là điều này. Sau khi trang điểm xong, bọn họ nghiêm mặt xoay tôi một vòng, bắt đầu giảng giải từng quy tắc một khi thị tẩm.
Lúc đầu, tôi nghe còn thấy khó hiểu. Nhưng lúc sau lại đỏ mặt chật vật chạy khỏi phòng, chạy đến trối chết.
Mơ đi nhé!
Ngữ điệu ấy phức tạp đến khó hiểu, ngay cả bản thân hắn cũng có hơi thẫn thờ.
Xoay người, hắn cười đến bất đắc dĩ rồi trở lại trước bàn tiếp tục tìm hiểu những chiến thuyền và chiến thuật hải chiến dường như có thể khiến xoay đảo thế tục đến tận lúc bình minh.
Buổi sáng tỉnh dậy, thấy Vệ Linh Phong một đêm không ngủ, còn mình thì lại đĩnh đạc chiếm cứ cả giường người khác, tôi thấy hơi xấu hổ.
Ngược lại, Vệ Linh Phong lại tỏ ra rất bình thường, chỉ phân phó cung nữ, thái giám vào hầu hạ rửa mặt. Nhìn thần sắc có vẻ vẫn linh hoạt sảng khoái như trước của hắn thì chẳng hề có chút tiều tụy nào của một đêm không ngủ cả.
Nói thật, một đêm ngủ an bình này hoàn toàn trái ngược với khi ngủ ở Lạc Ảnh cung, có thể là do trong điện của hắn có hơi vương mùi Long Tiên hương nên những mệt mỏi về tinh thần và thể xác đều được giải phóng.
Lúc rời khỏi Phong Ngâm điện, vô ý liếc thấy bốn phía xung quanh có rất nhiều loại hoa mạn đà la
Tôi buồn cười kéo một cái gối qua toan nói chuyện.
Chợt, sự cảnh giác trong người trỗi dậy.
Hơi lạnh đến thấu xương đánh úp đến. Thứ cảm giác rất quen thuộc này, tương tự như sự kinh hoàng trước ranh giới sinh tử nơi bờ hồ lúc trước, ùa về cơ thể trong khoảnh khắc.
Việc ám sát ngày đó tôi vẫn không truy cứu, vì tôi nghĩ rằng người muốn giết tôi chỉ đơn giản là muốn kéo tôi khỏi ngôi vị Hoàng Hậu.
Về sau, do tôi đã chú ý cẩn thận, mà Vô Dạ dường như cũng không hề rời tôi nửa tấc và việc vào cung cũng hoàn toàn vô sự nên tôi đã sớm quên mất chuyện này, sự cảnh giác cũng nới lỏng. Tôi cứ nghĩ nơi thâm cung biệt viện sẽ chẳng có ai can đảm đến ám sát cả.
Nhưng cái gọi là sự cảnh giác cũng vừa chỉ nảy lên trong đầu, căn bản không thể giúp giữ mạng được.
Vì cùng thời khắc đó, mũi kiếm sáng loáng như ánh trăng đã lao thẳng đến. Tôi hoảng sợ nhận ra, mục tiêu của hắn vẫn không thay đổi, vẫn nhắm đến ngực phải của tôi.
Theo bản năng, tôi giơ cái gối lên đỡ trước ngực. Ruột bông bay tung tóe theo ánh kiếm, mũi kiếm tựa như không gặp phải bất kì cản trở nào, vẫn lao về trước, nhìn như muốn đâm ngập vào ngực tôi.
Trong chớp nhoáng, tôi thấy gương mặt Vô Dạ và Tâm Tuệ đầy vẻ kinh hoàng thì lòng trầm xuống, thầm nghĩ thay vì kéo thêm được giây nào hay giây đó , chi bằng mạo hiểm đánh cược.
Tôi giơ tay tay phải lên, còn tay trái kéo mạnh. Sợi tơ "Tuyệt" lóe lên ánh sáng như kim loại lại tựa bằng bạc, như tỏ như mờ dưới ánh trăng.
Mắt tôi loại bỏ tất cả những dư quang, không hề chớp nhanh chóng nhìn xoáy vào mũi kiếm. Trong phút chốc, sợi tơ "Tuyệt" căng ngang trước ngực, tôi một lần nữa thoát khỏi tuyệt cảnh.
Sợi Tuyệt mỏng manh như tơ, mềm mại như bông khó khăn lắm mới có thể chịu được mũi kiếm gần trong gang tấc ấy.
Mồ hôi lạnh tuôn như trút, tôi hoảng hốt nhìn Vô Dạ và Tâm Tuệ ứng phó với người đàn ông áo đen đang che mặt. Trong đêm, bóng hình họ lúc sáng lúc tối, hệt như phim chiếu bóng trước mắt tôi.
Bỗng nhiên, tôi nghĩ thông suốt được một sự kiện. Thế công của tên áo đen hai lần trước đều vô cùng sắc bén, không phải vì muốn giết tôi, mà là muốn làm tôi bị thương đến mức không còn khả năng đánh trả. Có thể. là vì muốn bắt cóc!
Nếu không, hai kiếm ấy sẽ không hướng đến ngực phải thay vì trái tim.
Nếu không, hắn sẽ không vì nghe tiếng người đến mà lui lại.
Chỉ là tôi cũng biết, người áo đen kia rất lợi hại. Đúng vậy, ở đây không có ai có thể hiểu rõ sự lợi hại của hắn ngoài tôi, người đã từng tự mình đối mặt với hắn hai lần. Dù là ba người chúng tôi, Vô Dạ và Tâm Tuệ liên thủ thì tuyệt đối cũng không thể đánh bại hắn.
Âm thanh đánh nhau chắc chắn sẽ thu hút binh lính tìm đến, nhưng vạn nhất hắn xuống tay hạ sát Vô Dạ và Tâm Tuệ trước thì sao?
Tôi hít sâu một hơi, rút cây súng lục vẫn mang theo trên người từ khi rời Lam gia ra, nương theo ánh trăng, lên đạn rồi giơ cao, và nhắm.
Hắn và Vô Dạ đấu quấn lấy nhau, bóng người khó có thể tách bạch. Nhưng tôi biết mình sẽ không bắn lệch, mà tôi cũng không cho phép bản thân được bắn lệch.
Bởi vì tôi và anh hai đều là hai kẻ duy nhất bước ra từ "Ám lộ", vượt qua được "Cuộc thử nghiệm địa ngục" — là tay súng thiện xạ.
Vai Vô Dạ bị chém bị thương, nhìn đến ghê người; Tâm Tuệ thì lùi sang một bên, sắc mặt trắng bệch.
Tôi nghiến răng, ngón tay thuần thục đặt lên cò súng với lực thích hợp, khẽ... bóp nhẹ — .
Ánh trăng bỗng rọi xuống người kẻ áo đen như chẳng hề níu giữ, ma mị lạ thường. Hay phải nói là. rọi xuống trên thanh kiếm của hắn.
Thanh kiếm ấy, đen tuyền, dài mảnh, mũi kiếm hơi cong lên về phía trước.
"Pằng — " Tiếng súng vang vọng trong đêm trăng tĩnh lặng, vang vọng trong đại viện Hoàng cung
Tôi lúng túng trong nỗi kinh hoàng, gần như muốn hét lên một cách điên cuồng:"Mau tránh ra — !!!"
Từ thời khắc rơi xuống vách núi đen khi ấy, lòng tôi chưa từng bàng hoàng, sợ hãi như hiện tại. Thanh kiếm đó.. Nếu đó là..
Cuối cùng, người áo đen vẫn nghiêng người tránh trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc. Viên đạn bắn xoáy vào vai phải, cơ thể hắn đột nhiên lùi về sau, để lộ đôi đồng tử hiện vẻ kinh ngạc dưới ánh trăng. Nhưng đồng thời trong chớp mắt, hắn chuyển kiếm sang tay trái.
Song, sự lưỡng lự chỉ trong chớp mắt này cũng đủ để Vô Dạ lao kiếm đến. Mắt thấy mũi kiếm kia sắp đâm vào ngực hắn
Đầu và tai tôi trống rỗng, nội lực trong thời gian ngắn bị đẩy đến mức cao nhất. Gì mà tổn hại đến thân thể, gì mà nguy hiểm, tôi không có cách nào bận tâm nổi.
Giờ phút này, tôi chẳng thể nhớ hay nghĩ đến được điều gì, chỉ biết điên cuồng phóng đến phá vỡ thế kiếm giữa hai người đang ác chiến, nhưng cơ thể lại không thể thu thế mà ngã mạnh vào lòng người áo đen.
Khí huyết trong thân thể bốc lên, binh sĩ vùng phụ cận đã bị âm thanh đánh nhau kinh động chạy đến. Tôi miễn cưỡng đè vị ngọt đang dâng lên trong cổ họng, trầm giọng bảo:"Bắt ta, đi mau!"
Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều, dùng tay trái còn có thể cử động cầm kiếm đặt lên cổ tôi.
Đồng tử hắn lại đen thẫm và buốt giá như trước, khí thế như bễ nghễ thiên hạ đến cùng cực, lạnh lùng ra lệnh:"Tất cả tránh ra!"
Tạm thời không nói đến chuyện họ giúp tôi tắm rửa. Họ hoàn toàn không quan tâm đến mong muốn của tôi mà cứ đứng một bên hầu hạ, còn tôi mà phát hỏa là bọn họ lại quỳ rạp xuống đất không dậy.
Nhưng chỉ là tắm rửa rồi lau khô người thôi, có cần phải mạnh như thể muốn lột cả một lớp da của tôi không?
Tiếp theo là trang điểm. Cái gì mà không nên quá nồng mà cũng không được quá nhạt, cái gì mà phải nhu mì quyến rũ nhưng không được quá lẳng lơ chứ! Tôi mệt mỏi nhìn bọn họ, nghĩ đã đến từng tuổi này rồi mà còn có thứ kinh nghiệm quyến rũ đó làm gì.
Nếu khuyên không được, thì đơn giản nhất là nhắm mắt để mặc bọn họ phá vậy, tạm thời xem như cái mặt và cái đầu này không phải của mình.
Nhưng chuyện khủng khiếp nhất không phải là điều này. Sau khi trang điểm xong, bọn họ nghiêm mặt xoay tôi một vòng, bắt đầu giảng giải từng quy tắc một khi thị tẩm.
Lúc đầu, tôi nghe còn thấy khó hiểu. Nhưng lúc sau lại đỏ mặt chật vật chạy khỏi phòng, chạy đến trối chết.
Mơ đi nhé!
Ngữ điệu ấy phức tạp đến khó hiểu, ngay cả bản thân hắn cũng có hơi thẫn thờ.
Xoay người, hắn cười đến bất đắc dĩ rồi trở lại trước bàn tiếp tục tìm hiểu những chiến thuyền và chiến thuật hải chiến dường như có thể khiến xoay đảo thế tục đến tận lúc bình minh.
Buổi sáng tỉnh dậy, thấy Vệ Linh Phong một đêm không ngủ, còn mình thì lại đĩnh đạc chiếm cứ cả giường người khác, tôi thấy hơi xấu hổ.
Ngược lại, Vệ Linh Phong lại tỏ ra rất bình thường, chỉ phân phó cung nữ, thái giám vào hầu hạ rửa mặt. Nhìn thần sắc có vẻ vẫn linh hoạt sảng khoái như trước của hắn thì chẳng hề có chút tiều tụy nào của một đêm không ngủ cả.
Nói thật, một đêm ngủ an bình này hoàn toàn trái ngược với khi ngủ ở Lạc Ảnh cung, có thể là do trong điện của hắn có hơi vương mùi Long Tiên hương nên những mệt mỏi về tinh thần và thể xác đều được giải phóng.
Lúc rời khỏi Phong Ngâm điện, vô ý liếc thấy bốn phía xung quanh có rất nhiều loại hoa mạn đà la
Tôi buồn cười kéo một cái gối qua toan nói chuyện.
Chợt, sự cảnh giác trong người trỗi dậy.
Hơi lạnh đến thấu xương đánh úp đến. Thứ cảm giác rất quen thuộc này, tương tự như sự kinh hoàng trước ranh giới sinh tử nơi bờ hồ lúc trước, ùa về cơ thể trong khoảnh khắc.
Việc ám sát ngày đó tôi vẫn không truy cứu, vì tôi nghĩ rằng người muốn giết tôi chỉ đơn giản là muốn kéo tôi khỏi ngôi vị Hoàng Hậu.
Về sau, do tôi đã chú ý cẩn thận, mà Vô Dạ dường như cũng không hề rời tôi nửa tấc và việc vào cung cũng hoàn toàn vô sự nên tôi đã sớm quên mất chuyện này, sự cảnh giác cũng nới lỏng. Tôi cứ nghĩ nơi thâm cung biệt viện sẽ chẳng có ai can đảm đến ám sát cả.
Nhưng cái gọi là sự cảnh giác cũng vừa chỉ nảy lên trong đầu, căn bản không thể giúp giữ mạng được.
Vì cùng thời khắc đó, mũi kiếm sáng loáng như ánh trăng đã lao thẳng đến. Tôi hoảng sợ nhận ra, mục tiêu của hắn vẫn không thay đổi, vẫn nhắm đến ngực phải của tôi.
Theo bản năng, tôi giơ cái gối lên đỡ trước ngực. Ruột bông bay tung tóe theo ánh kiếm, mũi kiếm tựa như không gặp phải bất kì cản trở nào, vẫn lao về trước, nhìn như muốn đâm ngập vào ngực tôi.
Trong chớp nhoáng, tôi thấy gương mặt Vô Dạ và Tâm Tuệ đầy vẻ kinh hoàng thì lòng trầm xuống, thầm nghĩ thay vì kéo thêm được giây nào hay giây đó , chi bằng mạo hiểm đánh cược.
Tôi giơ tay tay phải lên, còn tay trái kéo mạnh. Sợi tơ "Tuyệt" lóe lên ánh sáng như kim loại lại tựa bằng bạc, như tỏ như mờ dưới ánh trăng.
Mắt tôi loại bỏ tất cả những dư quang, không hề chớp nhanh chóng nhìn xoáy vào mũi kiếm. Trong phút chốc, sợi tơ "Tuyệt" căng ngang trước ngực, tôi một lần nữa thoát khỏi tuyệt cảnh.
Sợi Tuyệt mỏng manh như tơ, mềm mại như bông khó khăn lắm mới có thể chịu được mũi kiếm gần trong gang tấc ấy.
Mồ hôi lạnh tuôn như trút, tôi hoảng hốt nhìn Vô Dạ và Tâm Tuệ ứng phó với người đàn ông áo đen đang che mặt. Trong đêm, bóng hình họ lúc sáng lúc tối, hệt như phim chiếu bóng trước mắt tôi.
Bỗng nhiên, tôi nghĩ thông suốt được một sự kiện. Thế công của tên áo đen hai lần trước đều vô cùng sắc bén, không phải vì muốn giết tôi, mà là muốn làm tôi bị thương đến mức không còn khả năng đánh trả. Có thể. là vì muốn bắt cóc!
Nếu không, hai kiếm ấy sẽ không hướng đến ngực phải thay vì trái tim.
Nếu không, hắn sẽ không vì nghe tiếng người đến mà lui lại.
Chỉ là tôi cũng biết, người áo đen kia rất lợi hại. Đúng vậy, ở đây không có ai có thể hiểu rõ sự lợi hại của hắn ngoài tôi, người đã từng tự mình đối mặt với hắn hai lần. Dù là ba người chúng tôi, Vô Dạ và Tâm Tuệ liên thủ thì tuyệt đối cũng không thể đánh bại hắn.
Âm thanh đánh nhau chắc chắn sẽ thu hút binh lính tìm đến, nhưng vạn nhất hắn xuống tay hạ sát Vô Dạ và Tâm Tuệ trước thì sao?
Tôi hít sâu một hơi, rút cây súng lục vẫn mang theo trên người từ khi rời Lam gia ra, nương theo ánh trăng, lên đạn rồi giơ cao, và nhắm.
Hắn và Vô Dạ đấu quấn lấy nhau, bóng người khó có thể tách bạch. Nhưng tôi biết mình sẽ không bắn lệch, mà tôi cũng không cho phép bản thân được bắn lệch.
Bởi vì tôi và anh hai đều là hai kẻ duy nhất bước ra từ "Ám lộ", vượt qua được "Cuộc thử nghiệm địa ngục" — là tay súng thiện xạ.
Vai Vô Dạ bị chém bị thương, nhìn đến ghê người; Tâm Tuệ thì lùi sang một bên, sắc mặt trắng bệch.
Tôi nghiến răng, ngón tay thuần thục đặt lên cò súng với lực thích hợp, khẽ... bóp nhẹ — .
Ánh trăng bỗng rọi xuống người kẻ áo đen như chẳng hề níu giữ, ma mị lạ thường. Hay phải nói là. rọi xuống trên thanh kiếm của hắn.
Thanh kiếm ấy, đen tuyền, dài mảnh, mũi kiếm hơi cong lên về phía trước.
"Pằng — " Tiếng súng vang vọng trong đêm trăng tĩnh lặng, vang vọng trong đại viện Hoàng cung
Tôi lúng túng trong nỗi kinh hoàng, gần như muốn hét lên một cách điên cuồng:"Mau tránh ra — !!!"
Từ thời khắc rơi xuống vách núi đen khi ấy, lòng tôi chưa từng bàng hoàng, sợ hãi như hiện tại. Thanh kiếm đó.. Nếu đó là..
Cuối cùng, người áo đen vẫn nghiêng người tránh trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc. Viên đạn bắn xoáy vào vai phải, cơ thể hắn đột nhiên lùi về sau, để lộ đôi đồng tử hiện vẻ kinh ngạc dưới ánh trăng. Nhưng đồng thời trong chớp mắt, hắn chuyển kiếm sang tay trái.
Song, sự lưỡng lự chỉ trong chớp mắt này cũng đủ để Vô Dạ lao kiếm đến. Mắt thấy mũi kiếm kia sắp đâm vào ngực hắn
Đầu và tai tôi trống rỗng, nội lực trong thời gian ngắn bị đẩy đến mức cao nhất. Gì mà tổn hại đến thân thể, gì mà nguy hiểm, tôi không có cách nào bận tâm nổi.
Giờ phút này, tôi chẳng thể nhớ hay nghĩ đến được điều gì, chỉ biết điên cuồng phóng đến phá vỡ thế kiếm giữa hai người đang ác chiến, nhưng cơ thể lại không thể thu thế mà ngã mạnh vào lòng người áo đen.
Khí huyết trong thân thể bốc lên, binh sĩ vùng phụ cận đã bị âm thanh đánh nhau kinh động chạy đến. Tôi miễn cưỡng đè vị ngọt đang dâng lên trong cổ họng, trầm giọng bảo:"Bắt ta, đi mau!"
Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều, dùng tay trái còn có thể cử động cầm kiếm đặt lên cổ tôi.
Đồng tử hắn lại đen thẫm và buốt giá như trước, khí thế như bễ nghễ thiên hạ đến cùng cực, lạnh lùng ra lệnh:"Tất cả tránh ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.