Chương 90: Khởi hành
Tiêu Dật
05/05/2015
"Này, Kì Nhiên, từ nhỏ đến giờ, chàng có... ước mơ nào không?"
"Ước mơ?"
Tôi vui vẻ gật đầu:"Ừ, là điều chàng muốn làm nhất ấy, là gì thế?"
Kì Nhiên buông sách thuốc trong tay, cúi đầu trầm tư rất lâu mới cười dịu dàng:"Cứu chữa cho thiên hạ."
"Hay.. Thật là lợi hại đó." Tôi nhìn Bộ Sát đang trầm mặc ngồi một bên, miệng líu ríu không ngừng,"Quả nhiên không phải chí hướng của kẻ tầm thường. Em cũng muốn ngao du thiên hạ, có điều không phải là để chữa bệnh, mà là để đi thưởng thức ẩm thực. Ha ha."
"Vậy Bộ Sát thì sao?" Tôi nhảy bật một bước đến trước mặt Bộ Sát, nghiêng đầu nhìn huynh ấy hỏi, "Ước mơ của huynh là gì?"
Bộ Sát nhìn tôi, rồi lại nhìn Kì Nhiên mới lạnh lùng đáp:"Tìm kiếm đến đỉnh cao võ học, sau đó"
"Một ngày nào đó sẽ đánh bại Kì Nhiên."
Tôi há hốc. Sợ thật, sợ thật đấy. Tôi nghĩ cỡ nào cũng không ngờ là huynh ấy sẽ trả lời như thế.
Kì Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Bộ Sát:"Thật?"
Trong mắt Bộ Sát ánh lên ý cười không dễ thấy. Huynh ấy đứng dậy, nói rất thản nhiên:"Đùa thôi."
Kì Nhiên nhìn bóng Bộ Sát khuất xa ngoài cửa, chợt cười khẽ:"Xem ra dạo gần đây Bộ cũng rất vui!"
Tìm kiếm đỉnh cao võ học Tôi lau gương mặt lấm lem nước mắt, đẩy cửa vào phòng, cười thật nhẹ:"Bộ Sát, thân thể sao rồi? Có thể đi lại bình thường không?"
Bộ Sát đang ngồi ở mép giường, trông ra ngoài cửa sổ, gật đầu.
Tôi nắm quai cầm của khay đặt lên bàn ngồi xuống đối diện huynh ấy:"Ừm, đây là thức ăn chính tay Kì Nhiên làm đó. Muội cam đoan, trên thế gian này, ngoại trừ muội với huynh ra thì tuyệt đối không có người thứ ba nào may mắn được nếm thử đâu."
Huynh ấy liếc mắt nhìn tôi, với tay qua, chỉ sau mấy hớp đã dùng sạch.
Tôi đen mặt thở dài:"Tội nghiệp cho Kì Nhiên chưa, uổng công chàng dụng tâm nấu như vậy, đúng là ngưu tước mẫu đơn mà!"
Ngưu tước mẫu đơn : con trâu ăn đóa hoa mẫu đơn, có nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn quý giá cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được.
Mắt Bộ Sát hơi thoáng ý cười, vừa toan đáp lời thì bỗng ngẩng đầu nhìn cửa phòng đang đóng kín.
Tôi ngạc nhiên nhìn theo. Một lúc sau, Kì Nhiên nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng của Bộ Sát trân trối, cánh tay run run chỉ huynh ấy:"Huynh Huynh có thật sự là mất hết võ công không đấy? Làm sao mà trông như còn lợi hại hơn trước kia nữa vậy? Quái vật rồi"
Kì Nhiên nhịn không được bật cười, bước lên giữ trán tôi cười khẽ:"Lúc ta nối những huyệt đạo của Bộ Sát, không biết là nhờ đâu giúp đỡ mà truyền phần lớn khả năng cảm nhận của ta cho huynh ấy."
Chết, chết tôi mất! Cái này cũng có thể. truyền lại ư?
"Nói như thế thì khả năng của huynh mất đi hơn phân nửa?"
Kì Nhiên cảnh giác nhìn gương mặt hớn hở của tôi, giọng hơi giận:"Phải! Nhưng thế thì sao?"
"Không có gì, không có gì.." Tôi nhếch môi cười sằng sặc, sau đó bày ra bộ dạng nghiêm trọng," Kì Nhiên, chàng phải biết là làm người thì không được quá hoàn hảo, nếu không thì cả ông trời cũng ghen tị đấy."
Kì Nhiên với Bộ Sát liếc nhau, vừa bực mình mà vừa buồn cười.
"Bộ, thật sự là không nhớ người đả thương là ai à?"
Tôi rùng mình, ngẩng đầu nhíu mày nhìn huynh ấy.
Bộ Sát lắc đầu, giọng nhẹ bẫng:"Trí nhớ như bị xóa sạch. Ta chỉ nhớ là đổi đá Bạch Hổ trong tay với Vệ Linh Phong, những chuyện sau đó rất mơ hồ."
"Kì lạ thật. Sau khi xem lại, Cấp Huyêt của huynh đã bị phá đao rồi." Kì Nhiên ngồi xuống cạnh Bộ Sát, hàng mày kiếm nhíu chặt,"Trên khắp thiên hạ này, kẻ có thể đánh bại Cấp Huyết và đánh huynh trọng thương như thế này, quả thực.. không có bao nhiêu."
"Cấp Huyết bị phá đao là sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Cấp Huyết, theo tên thì có nghĩa là phải hút máu người, buộc phải."
Bộ Sát ngắt ngang lời Kì Nhiên:"Huynh dự định sẽ khởi hành khi nào?"
Kì Nhiên ngẩn ra, hàng mi dài hạ xuống, che đi sóng mắt dao động, tiếng trầm xuống:"Ba ngày sau. Đợi chữa xong gân tay của Tâm Tuệ, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong cung sẽ lên đường."
Trong phòng lặng hẳn đi, thậm chí là có chút gì đó rất nặng nề. Nhưng rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường thôi mà.
Bộ Sát bỗng nhếch môi cười lạnh đến cùng cực:"Hiện giờ xem như ta cũng hiểu được cảm giác của huynh, thật đúng là một.. khả năng đáng ghét..."
Kì Nhiên ngẩng phắt lên, hai tay để bên cạnh siết chặt nổi đầy gân xanh kêu "Rắc rắc", giọng chàng dường như sắp bùng nổ:"Vậy huynh nghĩ ta nên biểu hiện thế nào đây? Kích động? Khiếp sợ? Căng thẳng?"
"Huynh cho là... đối với ta, giữa một người cùng huyết thống nhưng chưa bao giờ thấy mặt và người bằng hữu duy nhất trên đời này của ta thì bên nào quan trọng hơn?!"
Tôi thở dài. Mẹ sao
"Kì Nhiên, đừng quả quyết như vậy." Tôi vươn tay nắm lấy tay chàng, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của chàng,"Người đó dù sao cũng là mẫu thân của chàng!"
Kì Nhiên phẫn nộ ngước lên:"Ngay cả nàng cũng"
"Nhưng cũng có chuyện rất tốt mà?" Tôi lồng tay mình vào tay chàng, giơ cao, tay còn lại thì chìa ra với Bộ Sát,"Ba người chúng ta cuối cùng cũng trở về bên nhau."
Mắt Bộ Sát thấp thoáng ý cười. Huynh ấy nâng tay đập mạnh.
Tôi giấu đi trái tim đau đến tê tái đằng sau nụ cười, thoải mái nói:"Vậy thì ba ngày sau chúng ta xuất phát!"
"Nàng cũng đi?" Kì Nhiên kinh ngạc rút tay về.
"Ta cũng đi nữa?" Sắc mặt hơi lạnh của Bộ Sát cũng tỏ vẻ ngẩn ra.
"Sao? Chứ" Tôi cào cào mái tóc,"Huynh không tính cho mọi người đi cùng sao? Em biết là trên đường chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nhưng hai người em ở đây sẽ an toàn à?Em chỉ" Cực kì sợ hãi khi phải thấy bọn Bạch Thắng Y với Lam Doanh Nhược.
Kì Nhiên cúi đầu trầm tư một lúc mới ngẩng đầu, đôi mắt xanh đã loang loáng sự thích thú thư thái:"Được, vậy thì đi cùng vậy. Ba chúng ta là Vô Du tổ, mãi mãi không rời không xa."
Tôi thẫn thờ lặng đi. Tôn chỉ của Vô Du tổ, giờ đây khi nghe lại tựa như một dòng nước ấm đã bị lãng quên từ lâu rót vào cơ thể.
Nếu tâm tự do, thân này như gió. Vô du thiên hạ, không rời không xa.
Tôi trộm nhìn. Tuy vẫn lạnh lùng như trước, nhưng Bộ Sát rõ là có cảm động. Tôi hớn hở vỗ vỗ vai huynh ấy cười to:"Muội nói này Bộ Sát, huynh tốt nhất nên chịu để hai người muội bảo vệ đi! Bang chủ lên tiếng rồi đấy, đời này huynh đừng mong thoát khỏi Vô Du tổ."
Bộ Sát thoáng nhìn Kì Nhiên, rồi liếc mắt đầy khinh thường với tôi:"Muội? Bảo vệ ta?"
"Ha ha..." Kì Nhiên kéo tôi ôm chầm vào ngực, bật cười sang sảng, giọng thoải mái chưa từng có,"Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ mọi người."
Ánh trăng sáng trong như gương. Một bóng người đàn ông âm thầm xuất hiện trên đường nhỏ trải đá. Cái bóng ấy, thoáng mờ thoáng tỏ, dáng đi cao ngạo, miệng thỉnh thoảng ngâm khẽ một giai điệu.
Bước chân người đó chợt ngừng lại, khóe môi cong lên rồi hạ xuống, chuyển thành nụ cười lạnh yêu mị cực độ, tiếng nói vừa như trai vừa như gái:"Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến đây thế?"
Người thanh niên đứng ở cửa phòng đang mở toang từ từ xoay người lại, khuôn mặt tuyệt thế đắm chìm trong ánh trăng bạc, mờ ảo như tiên. Đó chẳng phải là Kì Nhiên còn gì?
Chàng hơi nhíu hàng mi thanh tú, giọng lạnh nhạt:"Sư huynh."
Cả người Bạch Thắng Y chấn động, đột nhiên đưa tay xoa ngực, sắc mặt trắng bệch.
Kì Nhiên nghiêng mình bước vào trong, ngân châm trong tay đâm vào huyệt Kiên Tỉnh, cơn đau mau chóng dịu đi.
Sau một lúc, Bạch Thắng Y chậm rãi ngẩng lên, tiện tay lau vết máu bên miệng, cười đắng ngắt:"Bao lâu rồi đệ không gọi ta như vậy? Ta đã nghĩ... hình như là từ sau cái chết của Tuyết nhi, phải không?"
"Đệ.. không nhớ rõ." Kì Nhiên không cảm xúc lùi lại, lấy từ trong ngực ra một lệnh bài, "Đệ phải ra ngoài vài ngày. Trong khoảng thời gian này, việc của Y quốc giao cho huynh và Nhược Bân."
Bạch Thắng Y không chút do dự đưa tay nhận lấy cất vào ngực áo.
"Đệ cũng đã dặn Nhược Bân rồi. Hai người phải nhớ, trước khi đệ trở về, khoan mở rộng lãnh thổ nữa, tạm thời đừng gây chú ý cho Băng Lăng với hai nước Duẫn, Thược."
"Nếu thật sự gặp phải nguy cơ gì, khi cần thiết có thể cầu cứu Kì quốc."
Mắt Bạch Thắng Y thoáng lóe sáng, gật đầu.
Sau khi dặn dò kĩ càng, Kì Nhiên rời khỏi đó. Vừa lúc đi ngang qua người, Bạch Thắng Y bỗng lên tiếng:"Nếu... huynh không có giá trị lợi dụng, đệ sẽ giết ta sao?"
Bước chân Kì Nhiên dừng lại, vẫn không quay đầu, gương mặt anh tuấn lạnh giá vô tình. Lát sau, chàng mới xoay lại, nhíu mày:"Phệ tâm thuật của đại ca thật sự không phải do huynh hạ?"
Bạch Thắng Y như bừng tỉnh sau cơn mê, cười lạnh:"Huynh thề, khi biết được chuyện này, huynh còn khiếp sợ hơn cả đệ."
"Đáng lẽ ra, hạ được Phệ tâm thuật trên thế gian này chỉ có huynh và sư phụ, huống chi huynh chỉ được học qua loa. Nhưng ngày đó, sư phụ bảo vì Phệ tâm thuật quá mức tàn nhẫn, không hợp lẽ thường nên đã phong bế kinh mạch của huynh và ngài. Sau lúc đệ bái sư, hẳn nhiên sư phụ cũng sẽ không truyền thụ nó cho đệ."
"Nói cách khác, ngoại trừ đệ nhầm lẫn gì đó đả thông kinh mạch của huynh thì trên khắp thiên hạ này, không có người thứ hai có thể sự dụng Phệ tâm thuật?"
"Không có. Chắc là. không." Hai hàng mày Bạch Thắng Y nhíu chặt, ngữ khí dần trở nên thiếu chắc chắn,"Hay cũng.. cũng không nhất định là vậy. Nhiên, đệ còn nhớ người đó không?"
Bạch Thắng Y chậm rãi ngẩng đầu, cánh môi đỏ sẫm hơi mở, nói ra một cái tên trong im lặng.
Đảo mắt đã qua ba ngày, gân tay Tâm Tuệ cuối cùng cũng được nối lại, còn kết quả thì phải đợi một tháng sau mới biết được. Tôi cùng Kì Nhiên, Bộ Sát, ba người đều đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường.
Thật ra, trừ lúc buồn vì thấy đôi mắt đỏ hồng của Tâm Tuệ và Tâm Lạc thì tâm tình tôi nói chung rất thích thú. Ở Hoàng cung, dù sao thì cũng vừa chán vừa vô vị, lại còn phải đối phó với cả núi người phiền phức.
Khi Tâm Tuệ tiễn tôi, cô bé đã chuẩn bị vô số thứ, chỉ còn kém mang cả Hoàng cung chất lên xe ngựa nữa thôi.
"Ta nói này Tâm Tuệ." Tôi cười lắc lắc đầu, "Cũng đâu phải là ta xuất giá đâu. Mà cho dù là chuẩn bị hồi môn thì thế này cũng có hơi nhiều quá thì phải?"
Tâm Tuệ lườm nguýt tôi một cái, đoán chừng là vẫn còn đang trách tôi không mang cô bé theo. Nhưng vấn đề là với tình trạng cơ thể thế này, tôi sợ dẫn cô bé đi, Văn Nhược Bân sẽ một kiếm đánh tôi chết mất!
"Tiểu thư, em cứ thấy bất an thế nào ấy, muốn nói với người nhưng không biết phải nói sao nữa." Tâm Tuệ sốt ruột lặp lại lần thứ N+1.
"Được rồi được rồi!" Tôi bật cười, "Mấy câu này em nói đi nói lại ba ngày nay rồi đấy. Đừng lo, có bọn Kì Nhiên rồi, ta sẽ không sao đâu."
Đến lúc này thì Tâm Tuệ mới miễn cưỡng cười một chút.
Vốn Vô Dạ cũng muốn đi cùng chúng tôi, nhưng không biết vì sao Kì Nhiên lại không đồng ý, Bộ Sát lạnh mặt không nói nên tôi cũng chỉ đành xụ mặt chấp nhận.
Thật ra Vô Dạ cũng không có vẻ gì là tức giận, nhưng khi chỉ còn lại hai người chúng tôi, anh ta lại nói với tôi với giọng buồn thiu:"Chủ tử, ta ở đây xử lý xong việc sẽ quay lại bên cạnh Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ngài cũng sẽ đến Bồng lai biệt hữu. Vì vậy, đến lúc đó, chúng ta có thể sẽ gặp lại."
Tôi ngẩn ra:"Vệ Linh Phong cũng đi?" Hắn đi làm gì?
Vô Dạ hơi kinh ngạc:"Chủ tử không biết sao? Bộ Sát không nói cho người biết?" Anh ta dừng một chút, "Nói chung, đến lúc ấy thì chủ tử sẽ hiểu thôi."
Tôi thở dài, giọng trầm hẳn xuống:"Xin lỗi, Vô Dạ."
Tôi thật sự không biết bản thân đang xin lỗi vì điều gì, chỉ có điều trong lòng quả thật có chút áy náy nên đến nói một câu thôi cũng thấy rất mệt mỏi.
Đôi mắt Vô Dạ hơi sáng lên, giọng đã thoáng có sự xa cách:"Chủ tử quá lời rồi."
"Ta thật muốn một đấm đấm bay cái miệng cứ hễ là chủ tử của huynh quá." Tôi lườm nguýt anh ta,"Thôi quên đi. Nếu không cẩn thận ngỏm mất thì trước đó nhớ tìm người báo tin cho ta."
"Ta chắc chắn sẽ đến — nhặt xác cho huynh!"
Tiếng cười nặng chịch đột ngột vọng ra từ sau tấm mặt nạ:"Vậy thì người phải tự bảo trọng."
Nhớ đến một năm ấy, những ngày mà năm người chúng tôi vẫn luôn quấn quít bên nhau, tôi chợt thấy một thoáng buồn thương, cố gắng gật gù:"Huynh cũng thế."
"..Chúng ta hãy làm bạn chốn hồng trần
Sống một cách vui vẻ
Giục ngựa phi nhanh
Tận hưởng thế giới phồn hoa
Đối tửu xướng ca
Hát lên niềm vui sướng trong lòng
Oanh oanh liệt liệt bắt giữ lấy tháng năm thanh xuân tươi đẹp..."
Bài "Khi nào" của Động Lực Hỏa Xa - phim Hoàn châu cách cách.
Tôi ngâm khẽ lời ca, giật nhẹ dây cương trong cơn gió mát đến say lòng người mà thấy thứ tuyệt nhất đời người, một cuộc sống tự tại, có lẽ cũng chỉ đến thế này thôi.
Tiếng Kì Nhiên quyện vào cơn gió truyền vào tai đầy êm ái:"Bây giờ cưỡi ngựa sẽ không bị thương đầy mình nữa chứ?"
Tôi cười xấu hổ, nhưng nhanh chóng thấy oan ức vô cùng nên liền phản bác:"Ngày hôm đó là lần đầu tiên em cưỡi ngựa, trong lòng lại đang lo cho vết thương của Bộ Sát nên ngã ngựa là tất nhiên rồi! Em còn sống để nhìn chàng là hai người nên niệm Phật rồi đấy."
"Á —!!" Tôi bỗng kêu lên.
"Sao vậy?" Kì Nhiên căng thẳng quay đầu ngựa lại chạy đến gần tôi, ngay cả Bộ Sát cũng thả chậm tốc độ đi đằng trước xoay về.
"Không.. Không sao." Tôi xìu mặt chán nản, "Em hình như quên trả con ngựa trắng kia cho người ta rồi."
Kì Nhiên thở hắt ra, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:"Mượn gió bẻ măng hở?"
Tôi cười cười trong lòng. Tình huống lúc ấy, không mượn gió bẻ măng thì chẳng lẽ ngoan ngoãn ngồi chờ người ta đến đòi tiền sao? Huống chi tôi cũng đâu phải sổ nợ gì đâu chứ!
"Phía trước là trấn Lâm Việt của biên cảnh Thược quốc. Đêm nay chúng ta nghỉ ở đó, mai lại lên đường."
"Được!" Tôi xoa xoa cái mông tê rần, vui vẻ đáp.
Ba người chúng tôi đưa ngựa cho tiểu nhị dắt rồi cùng vào lầu Lạc An.
Quán rượu chật ních người, đông đến nỗi không chen vào được. Tôi líu lưỡi. Buôn bán tốt thật, ngang ngửa cả lầu Thiên Nhai của Đinh quốc.
Tôi với Bộ Sát được dẫn đến một bàn cạnh cửa sổ ở lầu hai. Còn Kì Nhiên vì Hắc Phong không chịu để người lạ đến gần nên đành phải tự đi dắt ngựa. Nhớ đến tốc độ chạy ghê gớm của Hắc Phong ngày hôm đó.. tôi thấy hơi buồn nôn.
"Hai vị khách quan muốn dùng gì?"
Tôi cầm thực đơn nhìn sơ lượt, và vẫn như mọi khi, nhìn chẳng hiểu gì. Còn về Bộ Sát, thôi, nếu huynh ấy có hứng với thực đơn, tôi sẽ viết ngược ba chữ Thủy Băng Y ngay cho xem.
"Ừm... Cứ mang mấy món ngon nhất của nơi này lên đi."
"Vâng vâng! Khách quan chờ một lát." Tiểu nhị ngay tức khắc kính cẩn đáp, mặt mày hớn hở chạy đi.
Xem ra mấy món ăn sắp bày lên chắc chắn là không rẻ. Hì hì ,đây gọi là tiêu xài cái sự hào phóng của người ta. Dù sao thì có phải Thiếu chủ Băng Lăng hay không tôi không biết, nhưng ngân lượng chắc chắn là không thiếu.
Lúc lượt thức ăn đầu tiên được dọn lên, Kì Nhiên đã trở lại. Chàng vừa ngồi xuống, cả quán rượu đều xôn xao cả lên.
Tôi kinh ngạc nhìn Kì Nhiên, rõ ràng là có mang mặt nạ mà! Không đến mức..
Kì Nhiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn sắc mặt tôi rồi quay lại chặn một người, dùng chất giọng thu hút trời cho hỏi nhỏ:"Xin hỏi một chút, nơi này có chuyện gì vậy?"
"Ngươi mau thả.." Cô gái bị giữ lại vừa muốn nổi nóng sau khi nghe giọng Kì Nhiên thì giật mình, chuyển sang ngữ khí rụt rè xấu hổ ,"Công tử không biết sao? Hôm nay, một trong tứ đại danh kỹ Giang Nam, Mã Oánh Yến, phẩm chất thanh cao, tinh thông cầm kỳ thi họa, người được xưng là một tài nữ đến tửu lầu này hiến khúc."
Kì Nhiên buông tay liếc mắt nhìn tôi, ý ' giờ nàng vừa lòng chưa?', sau đó mới quay lại cười nhẹ với cô gái kia:"Đa tạ cô nương đã giải thích."
Tôi nhìn cô nàng rời đi mà mắt vẫn lưu luyến chỗ này mà không khỏi cúi đầu buồn cười.
"Nàng cười đủ chưa đó?" Kì Nhiên gắp thức ăn vào bát tôi, giọng hơi dỗi.
"Ừ ừ, ha ha" Tôi dùng thức ăn trong bát, nói ậm ờ,"Hôm nay nhiều người như vậy mà chúng ta vẫn có chỗ, thật là may mắn quá. Hì hì."
Kì Nhiên với Bộ Sát đang im ỉm ngồi uống rượu liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía tôi, rõ ràng là đang bảo — đừng nói là muội (nàng) sẽ nghĩ là may mắn có chỗ như thế nhé?
"Lầu Lạc An này vốn là một trong những sản nghiệp của Băng Lăng." Kì Nhiên vuốt tóc tôi, thần sắc như kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tôi trừng mắt nhìn chàng, lập tức ngẩn ra. Phải rồi, Lạc An, đó chẳng phải
Bỗng, đoàn người xôn xao bên dưới chen chúc nhau về phía lầu hai, ngắt lời tôi.
Họ dồn về phía sân khấu hình tròn trước lầu, xung quanh bắt đầu tản ra. Một người con gái vận áo lụa trắng, dáng người uyển chuyển bước lên đài hướng về chúng tôi.
Trên sân khấu đã đặt một chiếc cầm ngọc cổ. Mã Oánh Yến bước đến chiếc đàn, rồi từ từ xoay người ngồi xuống.
Cô ấy mặc một bộ áo bằng vải tơ tằm, những viên ngọc lưu ly được đính trên ngực áo càng tôn thêm dáng vóc mảnh khảnh, những sợi tua rua vàng buông dài hai bên vạt váy trắng muốt, chỉ khẽ xoay người đã ánh lên lấp loáng.
Ánh mắt tôi dừng trên khuôn mặt nõn nà, ngũ quan thanh tú của cô gái mà thầm tán thưởng, quả là một mỹ nhân không kém Lam Yên và Duẫn Thiên Tuyết chút nào.
Bàn tay gắp thức ăn cho tôi của Kì Nhiên thoáng dừng. Chàng nhìn kỹ Mã Oánh Yến, giọng bâng quơ:"Quả đúng là Tranh nhi."
"Ước mơ?"
Tôi vui vẻ gật đầu:"Ừ, là điều chàng muốn làm nhất ấy, là gì thế?"
Kì Nhiên buông sách thuốc trong tay, cúi đầu trầm tư rất lâu mới cười dịu dàng:"Cứu chữa cho thiên hạ."
"Hay.. Thật là lợi hại đó." Tôi nhìn Bộ Sát đang trầm mặc ngồi một bên, miệng líu ríu không ngừng,"Quả nhiên không phải chí hướng của kẻ tầm thường. Em cũng muốn ngao du thiên hạ, có điều không phải là để chữa bệnh, mà là để đi thưởng thức ẩm thực. Ha ha."
"Vậy Bộ Sát thì sao?" Tôi nhảy bật một bước đến trước mặt Bộ Sát, nghiêng đầu nhìn huynh ấy hỏi, "Ước mơ của huynh là gì?"
Bộ Sát nhìn tôi, rồi lại nhìn Kì Nhiên mới lạnh lùng đáp:"Tìm kiếm đến đỉnh cao võ học, sau đó"
"Một ngày nào đó sẽ đánh bại Kì Nhiên."
Tôi há hốc. Sợ thật, sợ thật đấy. Tôi nghĩ cỡ nào cũng không ngờ là huynh ấy sẽ trả lời như thế.
Kì Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Bộ Sát:"Thật?"
Trong mắt Bộ Sát ánh lên ý cười không dễ thấy. Huynh ấy đứng dậy, nói rất thản nhiên:"Đùa thôi."
Kì Nhiên nhìn bóng Bộ Sát khuất xa ngoài cửa, chợt cười khẽ:"Xem ra dạo gần đây Bộ cũng rất vui!"
Tìm kiếm đỉnh cao võ học Tôi lau gương mặt lấm lem nước mắt, đẩy cửa vào phòng, cười thật nhẹ:"Bộ Sát, thân thể sao rồi? Có thể đi lại bình thường không?"
Bộ Sát đang ngồi ở mép giường, trông ra ngoài cửa sổ, gật đầu.
Tôi nắm quai cầm của khay đặt lên bàn ngồi xuống đối diện huynh ấy:"Ừm, đây là thức ăn chính tay Kì Nhiên làm đó. Muội cam đoan, trên thế gian này, ngoại trừ muội với huynh ra thì tuyệt đối không có người thứ ba nào may mắn được nếm thử đâu."
Huynh ấy liếc mắt nhìn tôi, với tay qua, chỉ sau mấy hớp đã dùng sạch.
Tôi đen mặt thở dài:"Tội nghiệp cho Kì Nhiên chưa, uổng công chàng dụng tâm nấu như vậy, đúng là ngưu tước mẫu đơn mà!"
Ngưu tước mẫu đơn : con trâu ăn đóa hoa mẫu đơn, có nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn quý giá cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được.
Mắt Bộ Sát hơi thoáng ý cười, vừa toan đáp lời thì bỗng ngẩng đầu nhìn cửa phòng đang đóng kín.
Tôi ngạc nhiên nhìn theo. Một lúc sau, Kì Nhiên nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng của Bộ Sát trân trối, cánh tay run run chỉ huynh ấy:"Huynh Huynh có thật sự là mất hết võ công không đấy? Làm sao mà trông như còn lợi hại hơn trước kia nữa vậy? Quái vật rồi"
Kì Nhiên nhịn không được bật cười, bước lên giữ trán tôi cười khẽ:"Lúc ta nối những huyệt đạo của Bộ Sát, không biết là nhờ đâu giúp đỡ mà truyền phần lớn khả năng cảm nhận của ta cho huynh ấy."
Chết, chết tôi mất! Cái này cũng có thể. truyền lại ư?
"Nói như thế thì khả năng của huynh mất đi hơn phân nửa?"
Kì Nhiên cảnh giác nhìn gương mặt hớn hở của tôi, giọng hơi giận:"Phải! Nhưng thế thì sao?"
"Không có gì, không có gì.." Tôi nhếch môi cười sằng sặc, sau đó bày ra bộ dạng nghiêm trọng," Kì Nhiên, chàng phải biết là làm người thì không được quá hoàn hảo, nếu không thì cả ông trời cũng ghen tị đấy."
Kì Nhiên với Bộ Sát liếc nhau, vừa bực mình mà vừa buồn cười.
"Bộ, thật sự là không nhớ người đả thương là ai à?"
Tôi rùng mình, ngẩng đầu nhíu mày nhìn huynh ấy.
Bộ Sát lắc đầu, giọng nhẹ bẫng:"Trí nhớ như bị xóa sạch. Ta chỉ nhớ là đổi đá Bạch Hổ trong tay với Vệ Linh Phong, những chuyện sau đó rất mơ hồ."
"Kì lạ thật. Sau khi xem lại, Cấp Huyêt của huynh đã bị phá đao rồi." Kì Nhiên ngồi xuống cạnh Bộ Sát, hàng mày kiếm nhíu chặt,"Trên khắp thiên hạ này, kẻ có thể đánh bại Cấp Huyết và đánh huynh trọng thương như thế này, quả thực.. không có bao nhiêu."
"Cấp Huyết bị phá đao là sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Cấp Huyết, theo tên thì có nghĩa là phải hút máu người, buộc phải."
Bộ Sát ngắt ngang lời Kì Nhiên:"Huynh dự định sẽ khởi hành khi nào?"
Kì Nhiên ngẩn ra, hàng mi dài hạ xuống, che đi sóng mắt dao động, tiếng trầm xuống:"Ba ngày sau. Đợi chữa xong gân tay của Tâm Tuệ, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong cung sẽ lên đường."
Trong phòng lặng hẳn đi, thậm chí là có chút gì đó rất nặng nề. Nhưng rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường thôi mà.
Bộ Sát bỗng nhếch môi cười lạnh đến cùng cực:"Hiện giờ xem như ta cũng hiểu được cảm giác của huynh, thật đúng là một.. khả năng đáng ghét..."
Kì Nhiên ngẩng phắt lên, hai tay để bên cạnh siết chặt nổi đầy gân xanh kêu "Rắc rắc", giọng chàng dường như sắp bùng nổ:"Vậy huynh nghĩ ta nên biểu hiện thế nào đây? Kích động? Khiếp sợ? Căng thẳng?"
"Huynh cho là... đối với ta, giữa một người cùng huyết thống nhưng chưa bao giờ thấy mặt và người bằng hữu duy nhất trên đời này của ta thì bên nào quan trọng hơn?!"
Tôi thở dài. Mẹ sao
"Kì Nhiên, đừng quả quyết như vậy." Tôi vươn tay nắm lấy tay chàng, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của chàng,"Người đó dù sao cũng là mẫu thân của chàng!"
Kì Nhiên phẫn nộ ngước lên:"Ngay cả nàng cũng"
"Nhưng cũng có chuyện rất tốt mà?" Tôi lồng tay mình vào tay chàng, giơ cao, tay còn lại thì chìa ra với Bộ Sát,"Ba người chúng ta cuối cùng cũng trở về bên nhau."
Mắt Bộ Sát thấp thoáng ý cười. Huynh ấy nâng tay đập mạnh.
Tôi giấu đi trái tim đau đến tê tái đằng sau nụ cười, thoải mái nói:"Vậy thì ba ngày sau chúng ta xuất phát!"
"Nàng cũng đi?" Kì Nhiên kinh ngạc rút tay về.
"Ta cũng đi nữa?" Sắc mặt hơi lạnh của Bộ Sát cũng tỏ vẻ ngẩn ra.
"Sao? Chứ" Tôi cào cào mái tóc,"Huynh không tính cho mọi người đi cùng sao? Em biết là trên đường chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nhưng hai người em ở đây sẽ an toàn à?Em chỉ" Cực kì sợ hãi khi phải thấy bọn Bạch Thắng Y với Lam Doanh Nhược.
Kì Nhiên cúi đầu trầm tư một lúc mới ngẩng đầu, đôi mắt xanh đã loang loáng sự thích thú thư thái:"Được, vậy thì đi cùng vậy. Ba chúng ta là Vô Du tổ, mãi mãi không rời không xa."
Tôi thẫn thờ lặng đi. Tôn chỉ của Vô Du tổ, giờ đây khi nghe lại tựa như một dòng nước ấm đã bị lãng quên từ lâu rót vào cơ thể.
Nếu tâm tự do, thân này như gió. Vô du thiên hạ, không rời không xa.
Tôi trộm nhìn. Tuy vẫn lạnh lùng như trước, nhưng Bộ Sát rõ là có cảm động. Tôi hớn hở vỗ vỗ vai huynh ấy cười to:"Muội nói này Bộ Sát, huynh tốt nhất nên chịu để hai người muội bảo vệ đi! Bang chủ lên tiếng rồi đấy, đời này huynh đừng mong thoát khỏi Vô Du tổ."
Bộ Sát thoáng nhìn Kì Nhiên, rồi liếc mắt đầy khinh thường với tôi:"Muội? Bảo vệ ta?"
"Ha ha..." Kì Nhiên kéo tôi ôm chầm vào ngực, bật cười sang sảng, giọng thoải mái chưa từng có,"Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ mọi người."
Ánh trăng sáng trong như gương. Một bóng người đàn ông âm thầm xuất hiện trên đường nhỏ trải đá. Cái bóng ấy, thoáng mờ thoáng tỏ, dáng đi cao ngạo, miệng thỉnh thoảng ngâm khẽ một giai điệu.
Bước chân người đó chợt ngừng lại, khóe môi cong lên rồi hạ xuống, chuyển thành nụ cười lạnh yêu mị cực độ, tiếng nói vừa như trai vừa như gái:"Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến đây thế?"
Người thanh niên đứng ở cửa phòng đang mở toang từ từ xoay người lại, khuôn mặt tuyệt thế đắm chìm trong ánh trăng bạc, mờ ảo như tiên. Đó chẳng phải là Kì Nhiên còn gì?
Chàng hơi nhíu hàng mi thanh tú, giọng lạnh nhạt:"Sư huynh."
Cả người Bạch Thắng Y chấn động, đột nhiên đưa tay xoa ngực, sắc mặt trắng bệch.
Kì Nhiên nghiêng mình bước vào trong, ngân châm trong tay đâm vào huyệt Kiên Tỉnh, cơn đau mau chóng dịu đi.
Sau một lúc, Bạch Thắng Y chậm rãi ngẩng lên, tiện tay lau vết máu bên miệng, cười đắng ngắt:"Bao lâu rồi đệ không gọi ta như vậy? Ta đã nghĩ... hình như là từ sau cái chết của Tuyết nhi, phải không?"
"Đệ.. không nhớ rõ." Kì Nhiên không cảm xúc lùi lại, lấy từ trong ngực ra một lệnh bài, "Đệ phải ra ngoài vài ngày. Trong khoảng thời gian này, việc của Y quốc giao cho huynh và Nhược Bân."
Bạch Thắng Y không chút do dự đưa tay nhận lấy cất vào ngực áo.
"Đệ cũng đã dặn Nhược Bân rồi. Hai người phải nhớ, trước khi đệ trở về, khoan mở rộng lãnh thổ nữa, tạm thời đừng gây chú ý cho Băng Lăng với hai nước Duẫn, Thược."
"Nếu thật sự gặp phải nguy cơ gì, khi cần thiết có thể cầu cứu Kì quốc."
Mắt Bạch Thắng Y thoáng lóe sáng, gật đầu.
Sau khi dặn dò kĩ càng, Kì Nhiên rời khỏi đó. Vừa lúc đi ngang qua người, Bạch Thắng Y bỗng lên tiếng:"Nếu... huynh không có giá trị lợi dụng, đệ sẽ giết ta sao?"
Bước chân Kì Nhiên dừng lại, vẫn không quay đầu, gương mặt anh tuấn lạnh giá vô tình. Lát sau, chàng mới xoay lại, nhíu mày:"Phệ tâm thuật của đại ca thật sự không phải do huynh hạ?"
Bạch Thắng Y như bừng tỉnh sau cơn mê, cười lạnh:"Huynh thề, khi biết được chuyện này, huynh còn khiếp sợ hơn cả đệ."
"Đáng lẽ ra, hạ được Phệ tâm thuật trên thế gian này chỉ có huynh và sư phụ, huống chi huynh chỉ được học qua loa. Nhưng ngày đó, sư phụ bảo vì Phệ tâm thuật quá mức tàn nhẫn, không hợp lẽ thường nên đã phong bế kinh mạch của huynh và ngài. Sau lúc đệ bái sư, hẳn nhiên sư phụ cũng sẽ không truyền thụ nó cho đệ."
"Nói cách khác, ngoại trừ đệ nhầm lẫn gì đó đả thông kinh mạch của huynh thì trên khắp thiên hạ này, không có người thứ hai có thể sự dụng Phệ tâm thuật?"
"Không có. Chắc là. không." Hai hàng mày Bạch Thắng Y nhíu chặt, ngữ khí dần trở nên thiếu chắc chắn,"Hay cũng.. cũng không nhất định là vậy. Nhiên, đệ còn nhớ người đó không?"
Bạch Thắng Y chậm rãi ngẩng đầu, cánh môi đỏ sẫm hơi mở, nói ra một cái tên trong im lặng.
Đảo mắt đã qua ba ngày, gân tay Tâm Tuệ cuối cùng cũng được nối lại, còn kết quả thì phải đợi một tháng sau mới biết được. Tôi cùng Kì Nhiên, Bộ Sát, ba người đều đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường.
Thật ra, trừ lúc buồn vì thấy đôi mắt đỏ hồng của Tâm Tuệ và Tâm Lạc thì tâm tình tôi nói chung rất thích thú. Ở Hoàng cung, dù sao thì cũng vừa chán vừa vô vị, lại còn phải đối phó với cả núi người phiền phức.
Khi Tâm Tuệ tiễn tôi, cô bé đã chuẩn bị vô số thứ, chỉ còn kém mang cả Hoàng cung chất lên xe ngựa nữa thôi.
"Ta nói này Tâm Tuệ." Tôi cười lắc lắc đầu, "Cũng đâu phải là ta xuất giá đâu. Mà cho dù là chuẩn bị hồi môn thì thế này cũng có hơi nhiều quá thì phải?"
Tâm Tuệ lườm nguýt tôi một cái, đoán chừng là vẫn còn đang trách tôi không mang cô bé theo. Nhưng vấn đề là với tình trạng cơ thể thế này, tôi sợ dẫn cô bé đi, Văn Nhược Bân sẽ một kiếm đánh tôi chết mất!
"Tiểu thư, em cứ thấy bất an thế nào ấy, muốn nói với người nhưng không biết phải nói sao nữa." Tâm Tuệ sốt ruột lặp lại lần thứ N+1.
"Được rồi được rồi!" Tôi bật cười, "Mấy câu này em nói đi nói lại ba ngày nay rồi đấy. Đừng lo, có bọn Kì Nhiên rồi, ta sẽ không sao đâu."
Đến lúc này thì Tâm Tuệ mới miễn cưỡng cười một chút.
Vốn Vô Dạ cũng muốn đi cùng chúng tôi, nhưng không biết vì sao Kì Nhiên lại không đồng ý, Bộ Sát lạnh mặt không nói nên tôi cũng chỉ đành xụ mặt chấp nhận.
Thật ra Vô Dạ cũng không có vẻ gì là tức giận, nhưng khi chỉ còn lại hai người chúng tôi, anh ta lại nói với tôi với giọng buồn thiu:"Chủ tử, ta ở đây xử lý xong việc sẽ quay lại bên cạnh Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ngài cũng sẽ đến Bồng lai biệt hữu. Vì vậy, đến lúc đó, chúng ta có thể sẽ gặp lại."
Tôi ngẩn ra:"Vệ Linh Phong cũng đi?" Hắn đi làm gì?
Vô Dạ hơi kinh ngạc:"Chủ tử không biết sao? Bộ Sát không nói cho người biết?" Anh ta dừng một chút, "Nói chung, đến lúc ấy thì chủ tử sẽ hiểu thôi."
Tôi thở dài, giọng trầm hẳn xuống:"Xin lỗi, Vô Dạ."
Tôi thật sự không biết bản thân đang xin lỗi vì điều gì, chỉ có điều trong lòng quả thật có chút áy náy nên đến nói một câu thôi cũng thấy rất mệt mỏi.
Đôi mắt Vô Dạ hơi sáng lên, giọng đã thoáng có sự xa cách:"Chủ tử quá lời rồi."
"Ta thật muốn một đấm đấm bay cái miệng cứ hễ là chủ tử của huynh quá." Tôi lườm nguýt anh ta,"Thôi quên đi. Nếu không cẩn thận ngỏm mất thì trước đó nhớ tìm người báo tin cho ta."
"Ta chắc chắn sẽ đến — nhặt xác cho huynh!"
Tiếng cười nặng chịch đột ngột vọng ra từ sau tấm mặt nạ:"Vậy thì người phải tự bảo trọng."
Nhớ đến một năm ấy, những ngày mà năm người chúng tôi vẫn luôn quấn quít bên nhau, tôi chợt thấy một thoáng buồn thương, cố gắng gật gù:"Huynh cũng thế."
"..Chúng ta hãy làm bạn chốn hồng trần
Sống một cách vui vẻ
Giục ngựa phi nhanh
Tận hưởng thế giới phồn hoa
Đối tửu xướng ca
Hát lên niềm vui sướng trong lòng
Oanh oanh liệt liệt bắt giữ lấy tháng năm thanh xuân tươi đẹp..."
Bài "Khi nào" của Động Lực Hỏa Xa - phim Hoàn châu cách cách.
Tôi ngâm khẽ lời ca, giật nhẹ dây cương trong cơn gió mát đến say lòng người mà thấy thứ tuyệt nhất đời người, một cuộc sống tự tại, có lẽ cũng chỉ đến thế này thôi.
Tiếng Kì Nhiên quyện vào cơn gió truyền vào tai đầy êm ái:"Bây giờ cưỡi ngựa sẽ không bị thương đầy mình nữa chứ?"
Tôi cười xấu hổ, nhưng nhanh chóng thấy oan ức vô cùng nên liền phản bác:"Ngày hôm đó là lần đầu tiên em cưỡi ngựa, trong lòng lại đang lo cho vết thương của Bộ Sát nên ngã ngựa là tất nhiên rồi! Em còn sống để nhìn chàng là hai người nên niệm Phật rồi đấy."
"Á —!!" Tôi bỗng kêu lên.
"Sao vậy?" Kì Nhiên căng thẳng quay đầu ngựa lại chạy đến gần tôi, ngay cả Bộ Sát cũng thả chậm tốc độ đi đằng trước xoay về.
"Không.. Không sao." Tôi xìu mặt chán nản, "Em hình như quên trả con ngựa trắng kia cho người ta rồi."
Kì Nhiên thở hắt ra, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:"Mượn gió bẻ măng hở?"
Tôi cười cười trong lòng. Tình huống lúc ấy, không mượn gió bẻ măng thì chẳng lẽ ngoan ngoãn ngồi chờ người ta đến đòi tiền sao? Huống chi tôi cũng đâu phải sổ nợ gì đâu chứ!
"Phía trước là trấn Lâm Việt của biên cảnh Thược quốc. Đêm nay chúng ta nghỉ ở đó, mai lại lên đường."
"Được!" Tôi xoa xoa cái mông tê rần, vui vẻ đáp.
Ba người chúng tôi đưa ngựa cho tiểu nhị dắt rồi cùng vào lầu Lạc An.
Quán rượu chật ních người, đông đến nỗi không chen vào được. Tôi líu lưỡi. Buôn bán tốt thật, ngang ngửa cả lầu Thiên Nhai của Đinh quốc.
Tôi với Bộ Sát được dẫn đến một bàn cạnh cửa sổ ở lầu hai. Còn Kì Nhiên vì Hắc Phong không chịu để người lạ đến gần nên đành phải tự đi dắt ngựa. Nhớ đến tốc độ chạy ghê gớm của Hắc Phong ngày hôm đó.. tôi thấy hơi buồn nôn.
"Hai vị khách quan muốn dùng gì?"
Tôi cầm thực đơn nhìn sơ lượt, và vẫn như mọi khi, nhìn chẳng hiểu gì. Còn về Bộ Sát, thôi, nếu huynh ấy có hứng với thực đơn, tôi sẽ viết ngược ba chữ Thủy Băng Y ngay cho xem.
"Ừm... Cứ mang mấy món ngon nhất của nơi này lên đi."
"Vâng vâng! Khách quan chờ một lát." Tiểu nhị ngay tức khắc kính cẩn đáp, mặt mày hớn hở chạy đi.
Xem ra mấy món ăn sắp bày lên chắc chắn là không rẻ. Hì hì ,đây gọi là tiêu xài cái sự hào phóng của người ta. Dù sao thì có phải Thiếu chủ Băng Lăng hay không tôi không biết, nhưng ngân lượng chắc chắn là không thiếu.
Lúc lượt thức ăn đầu tiên được dọn lên, Kì Nhiên đã trở lại. Chàng vừa ngồi xuống, cả quán rượu đều xôn xao cả lên.
Tôi kinh ngạc nhìn Kì Nhiên, rõ ràng là có mang mặt nạ mà! Không đến mức..
Kì Nhiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn sắc mặt tôi rồi quay lại chặn một người, dùng chất giọng thu hút trời cho hỏi nhỏ:"Xin hỏi một chút, nơi này có chuyện gì vậy?"
"Ngươi mau thả.." Cô gái bị giữ lại vừa muốn nổi nóng sau khi nghe giọng Kì Nhiên thì giật mình, chuyển sang ngữ khí rụt rè xấu hổ ,"Công tử không biết sao? Hôm nay, một trong tứ đại danh kỹ Giang Nam, Mã Oánh Yến, phẩm chất thanh cao, tinh thông cầm kỳ thi họa, người được xưng là một tài nữ đến tửu lầu này hiến khúc."
Kì Nhiên buông tay liếc mắt nhìn tôi, ý ' giờ nàng vừa lòng chưa?', sau đó mới quay lại cười nhẹ với cô gái kia:"Đa tạ cô nương đã giải thích."
Tôi nhìn cô nàng rời đi mà mắt vẫn lưu luyến chỗ này mà không khỏi cúi đầu buồn cười.
"Nàng cười đủ chưa đó?" Kì Nhiên gắp thức ăn vào bát tôi, giọng hơi dỗi.
"Ừ ừ, ha ha" Tôi dùng thức ăn trong bát, nói ậm ờ,"Hôm nay nhiều người như vậy mà chúng ta vẫn có chỗ, thật là may mắn quá. Hì hì."
Kì Nhiên với Bộ Sát đang im ỉm ngồi uống rượu liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía tôi, rõ ràng là đang bảo — đừng nói là muội (nàng) sẽ nghĩ là may mắn có chỗ như thế nhé?
"Lầu Lạc An này vốn là một trong những sản nghiệp của Băng Lăng." Kì Nhiên vuốt tóc tôi, thần sắc như kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tôi trừng mắt nhìn chàng, lập tức ngẩn ra. Phải rồi, Lạc An, đó chẳng phải
Bỗng, đoàn người xôn xao bên dưới chen chúc nhau về phía lầu hai, ngắt lời tôi.
Họ dồn về phía sân khấu hình tròn trước lầu, xung quanh bắt đầu tản ra. Một người con gái vận áo lụa trắng, dáng người uyển chuyển bước lên đài hướng về chúng tôi.
Trên sân khấu đã đặt một chiếc cầm ngọc cổ. Mã Oánh Yến bước đến chiếc đàn, rồi từ từ xoay người ngồi xuống.
Cô ấy mặc một bộ áo bằng vải tơ tằm, những viên ngọc lưu ly được đính trên ngực áo càng tôn thêm dáng vóc mảnh khảnh, những sợi tua rua vàng buông dài hai bên vạt váy trắng muốt, chỉ khẽ xoay người đã ánh lên lấp loáng.
Ánh mắt tôi dừng trên khuôn mặt nõn nà, ngũ quan thanh tú của cô gái mà thầm tán thưởng, quả là một mỹ nhân không kém Lam Yên và Duẫn Thiên Tuyết chút nào.
Bàn tay gắp thức ăn cho tôi của Kì Nhiên thoáng dừng. Chàng nhìn kỹ Mã Oánh Yến, giọng bâng quơ:"Quả đúng là Tranh nhi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.