Chương 28: Công chúa
Tiêu Dật
12/02/2014
Vì được nuông chiều từ nhỏ, dọc đường bôn ba mệt mỏi cộng thêm sợ hãi và nôn mửa, đợi đến khi vào được thôn Lâm Hồ thì nàng không chống đỡ được nữa mà ngã bệnh, Hồng nhi, Thúy nhi theo nàng từ bé không phải chịu cực khổ cũng chẳng ngoại lệ.
Càng thêm nguy chính là nàng đã nhiễm ôn dịch đáng sợ trong truyền thuyết, hôn mê suốt bảy ngày, sốt cao không hạ, thiếu một chút nữa là về chầu ông bà.
Giữa lúc mơ màng, nàng có cảm giác mình được một đôi bàn tay mát lạnh dịu dàng chăm sóc, cẩn thận chở che. Điều đầu tiên khi tỉnh lại, nhìn thấy dung nhan tuyệt thế kia, nàng không nén được mà tự hỏi rằng mình đã chết rồi sao, bởi thế mới gặp được một vị tiên nhân như vậy.
Sau này, khi nàng từ từ tỉnh táo lại mới biết được rằng người thiếu niên kia được xưng thần y tuyệt thế, là một trong ba người Vô Du tổ. Lúc ấy, nhìn chăm chăm gương mặt hắn thoáng ý cười mà nàng chẳng thể thốt nên lời thì câu nói của hoàng huynh lại không ngừng quanh quẩn bên tai:"Mọi người bảo rằng tuyệt thế không phải để chỉ y thuật của hắn, mà là dung mạo, chẳng qua đó há nào phải những lời tán dương hời hợt?"
Người thiếu niên đang chuyên tâm bắt mạch bỗng ngẩng đầu làm người nhìn trộm là Duẫn Thiên Tuyết giật mình thảng thốt, cảm giác nóng như lửa trên mặt dần dần lan rộng xuống cổ. Vừa muốn bắt chuyện thì nàng lại phát hiện hắn không phải nhìn mình mà lại là cửa gỗ khép hờ kia.
Chợt, cánh cổng không hề có báo trước bị đá mở toang, một người nam tử áo đen mắt đen, thần thái lạnh lùng bế một cô gái nhỏ xinh xắn bước vào phòng. Cũng chẳng liếc nhìn nàng lấy một lần mà chỉ chằm chằm vào người thiếu niên tuyệt thế đang cười ôn hòa.
Kì Nhiên đứng dậy đón người thiếu nữ còn say giấc từ trong tay Bộ Sát, bất đắc dĩ mà đau lòng xoa nhẹ hai má gầy gò của nàng, che kín đi những vết sẹo xấu xí, nói nhỏ:"Nha đầu ngốc nghếch này hẳn phải mệt lắm rồi nhỉ? Vì thứ guồng nước kia mà ba ngày chưa chợp mắt rồi."
Nằm gọn trong lòng hắn rồi, cô gái ấy như cảm giác được điều gì, khóe miệng bỗng nở một nụ cười an nhàn, thân hình nhỏ nhắn dụi vào lồng ngực hắn tìm chỗ thoải mái rồi lại say giấc nồng, nhưng mà nét cười ấy vẫn không nhạt đi nữa.
Ánh mắt Kì Nhiên nhìn nàng càng thêm dịu dàng, những hương vị ngọt ngào lại có chút nhoi nhói lăn tăn như muốn lấp đầy lòng hắn. Hắn biết Băng Y khi ngủ vẫn luôn rất yên lặng, rất đạm mạc, lại như luôn phòng bị với cả thế gian này. Duy chỉ ở trong lòng hắn mới có thể ngon giấc bình yên, lộ ra nụ cười ngây ngô, khờ dại của một thiếu nữ.
Bộ Sát nhìn hai người, trong mắt ánh lên một nét dịu dàng khó thấy, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi:"Guồng nước đã thử thành công."
"Vậy ư?" Kì Nhiên ôm chặt cô gái trong lòng, giây phút ấy, ánh mắt hắn ấm áp như khắc vào xương cốt, đủ để đắm chìm biết bao thiếu nữ trong thế gian, "Cũng không ngờ là muội ấy có nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy."
Dứt lời thì cười ý nhị liếc mắt nhìn thanh kiếm của Bộ Sát một cái. Ai có thể nghĩ ra được, xứng đao "Cấp huyết" của thiên hạ đệ nhất sát thủ lại bị một cô gái sửa thành thanh kiếm không lưỡi "Nghịch nhận" chứ.
Bảo là không lưỡi kì thật cũng không đúng, vì thân kiếm so với những thanh gươm bình thường vẫn sắc bén hơn mấy lần. Nhưng mà lưỡi không ở bụng kiếm, mà là ở sống kiếm phía trên nên mới gọi là Nghịch nhận.
Thời điểm kiếm Nghịch nhận được rèn thành công thì chỉ nghe nàng dương dương tự đắc:"Ai kêu huynh võ công cao cường như vậy làm gì? Lúc trên lôi đài đấu võ chẳng may không cẩn thận giết người thì lại rước về thêm nhiều kẻ thù không đáng không?"
"Thanh kiếm này gọi là Nghịch nhận, muội dùng phương pháp xử lí nhiệt làm lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, lại nhờ người thợ cả khảm vào phía sống lưng phía trên, bụng kiếm ngược lại không có lưỡi. Về phần mũi kiếm thì đó là loại mũi kiếm có thể linh hoạt, dùng ốc chế thô cố định, tùy lúc mà gập lại được."
"Nếu có một ngày huynh gặp đối thủ mà Nghịch nhận không thể đánh bại thì kéo nó ra, lập tức trở về thanh Cấp huyết ban đầu của huynh. Thế nào, sáng kiến không tồi chứ hả?"
Bộ Sát đành cười trừ nhưng cũng không thể không thừa nhận, thanh kiếm này quả thật thích hợp với mình vô cùng, ít nhất cũng có thể giúp hắn ít giết người hơn. Khóe môi khẽ nhếch lên, hắn nói:"Cho muội ấy ngủ đi, ta ra ngoài trước."
Kì Nhiên nhẹ nhàng đặt cô gái lên chiếc giường mềm mại, quay đầu đè thấp giọng:"Duẫn cô nương, bệnh của cô đã không còn gì đáng ngại, ngày mai chắc sẽ theo hoàng huynh hồi cung rồi nhỉ?"
Ngay sau ngày Duẫn Thiên Tuyết xuất hiện, tứ điện hạ Doãn Tử Hằng lập tức lo lắng không thôi chạy đến thì đã muộn một bước, Duẫn Thiên Tuyết bất hạnh nhiễm phải bệnh dịch.
Duẫn Tử Hằng nổi giận trách cứ ba người Kì Nhiên một trận, khi sắp mang muội muội bảo bối của mình rời đi thì lại bị Kì Nhiên đến khuyên nhủ.
Nguyên nhân không phải do hắn muốn, mà là do bệnh dịch lần này là "Ngũ nhật nhiệt, người bị nhiễm sẽ sốt cao không hạ, tuyệt đối không thể sống quá năm ngày, đến nay không người nào có thể chữa khỏi, mà Kì Nhiên đã dần tìm được phương pháp điều trị. Nếu đưa công chúa trở về, đường đi xóc nảy, sốt lan toàn thân thì chỉ sợ là thần tiên cũng không cứu được.
(Hồi đó em có đọc một tài liệu ghi là bệnh “thất nhật nhiệt” nên vẫn còn đang phân vân không biết tên nào mới đúng. Nếu hai bệnh là giống nhau thì đây là bệnh thủy đậu.)
Duẫn Tử Hằng cân nhắc lợi hại, biết bản thân phải ở lại đây hoặc mang muội muội đi thì cuối cùng có thể cũng không giữ được mệnh, còn làm mình nhiễm bệnh thì chỉ thêm vô ích. Rốt cuộc cũng nghe theo lời Kì Nhiên để muội muội lại trong thôn nhanh chóng rời đi.
Mãi đến hai ngày trước trở về, nhìn thấy muội muội của mình vui vẻ lại thì hắn phấn khởi không thôi, vội nhận lỗi với Kì Nhiên, việc này thì không cần phải bàn cãi nữa.
Duẫn Thiên Tuyết vẫn bàng quan nhìn người thiếu niên cẩn thận ôm cô gái kia, ánh mắt chăm chú mà nồng nàn chân thành nhìn cô ấy đầy thương yêu, chiều chuộng.
Nàng đột nhiên cảm thấy lòng mình quặn lại từng cơn đau đớn. Trực giác của một nữ nhân nói cho nàng biết, người con gái mà thiếu niên ấy thích chính là cô thiếu nữ kia. Thua dưới tay những kẻ khác, nàng chưa tính tới, nhưng một đứa con gái ti tiện xấu xí lại không biết than thế như vậy lấy cái gì mà dám cùng nàng tranh đoạt người trong mộng?
Chẳng lẽ hoa dung nguyệt mạo của nàng, dáng người uyển chuyển vấn vương lòng người của nàng, thân phận công chúa cao cao tại thương của nàng, và quan trọng hơn nữa là tấm lòng say mê của nàng không là gì trong mắt người thiếu niên ấy ư? Nàng thậm chí còn chẳng biết tên người là gì cơ mà.
Cắn môi dưới một lúc lâu sau, Duẫn Thiên Tuyết dùng một giọng không thể thấp hơn nói:"Ta đi theo huynh được không?"
Kì Nhiên sững cả người, sợ chính mình đã nghe lầm:"Người nói gì?"
"Ta nói là ta muốn đi theo huynh giống cô ấy!" Duẫn Thiên Tuyết ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp cũng không rỗi rãi mà lộ ra sự kiên quyết và tình cảm sâu nặng.
Kì Nhiên bất đắc dĩ mà cười cười, nàng cũng không phải là nữ tử đầu tiên đưa ra yêu cầu này. Hắn vô tình đáp:"Không được."
"Vì sao?" Duẫn Thiên Tuyết không thể tin được hắn lại thoải mái mà cự tuyệt mình đến vậy, "Ta so ra có điểm nào thua kém cô ấy chứ?"
"Ta nói không được thì là không được." Kì Nhiên vẫn đang cười, nhưng lời nói lại nghiêm khắc không cho người khác cự tuyệt.
Duẫn Thiên Tuyết từ bé lớn lên ở hoàng cung tự nhiên sẽ càng rõ hơn cái gì gọi là uy thế trời sinh so với người thường, dù là người phụ hoàng cao cao tại thượng kia nhưng vẫn không thể sánh với một lời quyết định khi cười của thiếu niên ấy.
"Ca ca người cũng đã lo lắng cho công chúa vài ngày rồi, vẫn là nên sớm trở về đi thôi."
Duẫn Thiên Tuyết cố gắng nuốt nước mắt đang chực dâng trào, tuy rằng đường đường là lần đầu công chúa tôn quý nàng bị người khác chẳng chút nể tình mà từ chối nhưng cũng không thể cứ yếu thế như vậy. Nàng liều mạng trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người con trai không giống nam tử nhân gian kia oán hận mà nói:"Ngươi đã biết ta là công chúa thì nên hiểu được hậu quả của việc đắc tội với ta chứ."
Bàn tay đang sửa sang ghi chép của Kì Nhiên thoáng dừng một chút, ngữ khí than nhẹ:"Ta khuyên công chúa tốt hơn là đừng, làm vậy thì chẳng có gì tốt với Duẫn quốc các người cả."
Nghe lời hắn nói xong, Duẫn Thiên Tuyết nhịn không được đắc ý cười:"Sợ ư?"
Sắc mặt Kì Nhiên bình tĩnh đáp:"Cứ xem là vậy đi." Bàn tay đang thu xếp ghi chép cũng không dừng lại.
"Ngươi... Ngươi, ngươi rốt cuộc có biết hậu quả của việc bị một quốc gia truy nã là như thế nào không hả, cho dù là các ngươi có đến Kì quốc, triều đình cũng sẽ không vì các ngươi là ba dân thường mà đắc tội với quốc gia chúng ta!"
"Phải vậy không?" Kì Nhiên thản nhiên đáp. Vì tiếng tranh cãi quá ồn ào mà cô gái trên giường nhíu mày lại, còn vẻ mặt hắn lại có chút u uẩn, nhàn nhạt lên tiếng, "Thất công chúa, uy hiếp ta cũng đã xong rồi, mời người ra ngoài đi."
Lúc này đây, nước mắt của Duẫn Thiên Tuyết cũng không nén được nữa hơi bật khóc, ngón tay ngọc xanh xao khinh thường chỉ vào người con gái trên giường mà nức nở:"Nó là ai hả? Chỉ là một đứa con gái xấu xí ti tiện, ngươi thế nhưng lại vì nó mà đuổi ta đi, ta rốt cuột là thua kém nó chỗ nào?"
Hai mắt Kì Nhiên lạnh đi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên băng giá khác thường, Duẫn Thiên Tuyết nhìn thấy, ngay cả tiếng khóc cũng bất giác mà nuốt ngược trở vào.
Chỉ là tiếng kêu khóc này quá sức chói tai, lại quá thảm thiết đánh thẳng vào màng nhĩ người trên giường, cuối cùng cũng chẳng chịu được mà không cam lòng bị hai người đánh thức.
Tôi khó khăn ngồi dậy, dụi dụi con mắt vẫn còn lèm nhèm chẳng thấy gì, giằng co chật vật với cơn buồn ngủ hồi lâu thì mới nhìn thấy hai người kia bốn mắt nhìn nhau trong phòng. Tôi đành thở dài, nói: "Mời hai vị có tranh cãi thì cũng đến nơi khác tranh cãi, biết quấy rầy người khác lúc ngủ là rất không lễ phép không?"
Kì Nhiên giật mình quay đầu lại, thần sắc vẫn hờ hững nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, bước đến xoa xoa mái tóc lộn xộn của tôi đáp:"Bảo muội đừng khoe tài lại không nghe, giờ hẳn là mệt muốn chết rồi chứ gì?"
Tôi không cho là đúng trở mình, mắt trợn trắng:"Muội nhớ trước đây khi mình trong một cuộc kiểm tra tấn công thâu đêm suốt cả một tuần còn qua được một cách xuất sắc, hiện tại mới chỉ có ba ngày thôi mà, trình độ thấp như thế này thì chẳng đáng để tâm đâu!"
Càng thêm nguy chính là nàng đã nhiễm ôn dịch đáng sợ trong truyền thuyết, hôn mê suốt bảy ngày, sốt cao không hạ, thiếu một chút nữa là về chầu ông bà.
Giữa lúc mơ màng, nàng có cảm giác mình được một đôi bàn tay mát lạnh dịu dàng chăm sóc, cẩn thận chở che. Điều đầu tiên khi tỉnh lại, nhìn thấy dung nhan tuyệt thế kia, nàng không nén được mà tự hỏi rằng mình đã chết rồi sao, bởi thế mới gặp được một vị tiên nhân như vậy.
Sau này, khi nàng từ từ tỉnh táo lại mới biết được rằng người thiếu niên kia được xưng thần y tuyệt thế, là một trong ba người Vô Du tổ. Lúc ấy, nhìn chăm chăm gương mặt hắn thoáng ý cười mà nàng chẳng thể thốt nên lời thì câu nói của hoàng huynh lại không ngừng quanh quẩn bên tai:"Mọi người bảo rằng tuyệt thế không phải để chỉ y thuật của hắn, mà là dung mạo, chẳng qua đó há nào phải những lời tán dương hời hợt?"
Người thiếu niên đang chuyên tâm bắt mạch bỗng ngẩng đầu làm người nhìn trộm là Duẫn Thiên Tuyết giật mình thảng thốt, cảm giác nóng như lửa trên mặt dần dần lan rộng xuống cổ. Vừa muốn bắt chuyện thì nàng lại phát hiện hắn không phải nhìn mình mà lại là cửa gỗ khép hờ kia.
Chợt, cánh cổng không hề có báo trước bị đá mở toang, một người nam tử áo đen mắt đen, thần thái lạnh lùng bế một cô gái nhỏ xinh xắn bước vào phòng. Cũng chẳng liếc nhìn nàng lấy một lần mà chỉ chằm chằm vào người thiếu niên tuyệt thế đang cười ôn hòa.
Kì Nhiên đứng dậy đón người thiếu nữ còn say giấc từ trong tay Bộ Sát, bất đắc dĩ mà đau lòng xoa nhẹ hai má gầy gò của nàng, che kín đi những vết sẹo xấu xí, nói nhỏ:"Nha đầu ngốc nghếch này hẳn phải mệt lắm rồi nhỉ? Vì thứ guồng nước kia mà ba ngày chưa chợp mắt rồi."
Nằm gọn trong lòng hắn rồi, cô gái ấy như cảm giác được điều gì, khóe miệng bỗng nở một nụ cười an nhàn, thân hình nhỏ nhắn dụi vào lồng ngực hắn tìm chỗ thoải mái rồi lại say giấc nồng, nhưng mà nét cười ấy vẫn không nhạt đi nữa.
Ánh mắt Kì Nhiên nhìn nàng càng thêm dịu dàng, những hương vị ngọt ngào lại có chút nhoi nhói lăn tăn như muốn lấp đầy lòng hắn. Hắn biết Băng Y khi ngủ vẫn luôn rất yên lặng, rất đạm mạc, lại như luôn phòng bị với cả thế gian này. Duy chỉ ở trong lòng hắn mới có thể ngon giấc bình yên, lộ ra nụ cười ngây ngô, khờ dại của một thiếu nữ.
Bộ Sát nhìn hai người, trong mắt ánh lên một nét dịu dàng khó thấy, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi:"Guồng nước đã thử thành công."
"Vậy ư?" Kì Nhiên ôm chặt cô gái trong lòng, giây phút ấy, ánh mắt hắn ấm áp như khắc vào xương cốt, đủ để đắm chìm biết bao thiếu nữ trong thế gian, "Cũng không ngờ là muội ấy có nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy."
Dứt lời thì cười ý nhị liếc mắt nhìn thanh kiếm của Bộ Sát một cái. Ai có thể nghĩ ra được, xứng đao "Cấp huyết" của thiên hạ đệ nhất sát thủ lại bị một cô gái sửa thành thanh kiếm không lưỡi "Nghịch nhận" chứ.
Bảo là không lưỡi kì thật cũng không đúng, vì thân kiếm so với những thanh gươm bình thường vẫn sắc bén hơn mấy lần. Nhưng mà lưỡi không ở bụng kiếm, mà là ở sống kiếm phía trên nên mới gọi là Nghịch nhận.
Thời điểm kiếm Nghịch nhận được rèn thành công thì chỉ nghe nàng dương dương tự đắc:"Ai kêu huynh võ công cao cường như vậy làm gì? Lúc trên lôi đài đấu võ chẳng may không cẩn thận giết người thì lại rước về thêm nhiều kẻ thù không đáng không?"
"Thanh kiếm này gọi là Nghịch nhận, muội dùng phương pháp xử lí nhiệt làm lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, lại nhờ người thợ cả khảm vào phía sống lưng phía trên, bụng kiếm ngược lại không có lưỡi. Về phần mũi kiếm thì đó là loại mũi kiếm có thể linh hoạt, dùng ốc chế thô cố định, tùy lúc mà gập lại được."
"Nếu có một ngày huynh gặp đối thủ mà Nghịch nhận không thể đánh bại thì kéo nó ra, lập tức trở về thanh Cấp huyết ban đầu của huynh. Thế nào, sáng kiến không tồi chứ hả?"
Bộ Sát đành cười trừ nhưng cũng không thể không thừa nhận, thanh kiếm này quả thật thích hợp với mình vô cùng, ít nhất cũng có thể giúp hắn ít giết người hơn. Khóe môi khẽ nhếch lên, hắn nói:"Cho muội ấy ngủ đi, ta ra ngoài trước."
Kì Nhiên nhẹ nhàng đặt cô gái lên chiếc giường mềm mại, quay đầu đè thấp giọng:"Duẫn cô nương, bệnh của cô đã không còn gì đáng ngại, ngày mai chắc sẽ theo hoàng huynh hồi cung rồi nhỉ?"
Ngay sau ngày Duẫn Thiên Tuyết xuất hiện, tứ điện hạ Doãn Tử Hằng lập tức lo lắng không thôi chạy đến thì đã muộn một bước, Duẫn Thiên Tuyết bất hạnh nhiễm phải bệnh dịch.
Duẫn Tử Hằng nổi giận trách cứ ba người Kì Nhiên một trận, khi sắp mang muội muội bảo bối của mình rời đi thì lại bị Kì Nhiên đến khuyên nhủ.
Nguyên nhân không phải do hắn muốn, mà là do bệnh dịch lần này là "Ngũ nhật nhiệt, người bị nhiễm sẽ sốt cao không hạ, tuyệt đối không thể sống quá năm ngày, đến nay không người nào có thể chữa khỏi, mà Kì Nhiên đã dần tìm được phương pháp điều trị. Nếu đưa công chúa trở về, đường đi xóc nảy, sốt lan toàn thân thì chỉ sợ là thần tiên cũng không cứu được.
(Hồi đó em có đọc một tài liệu ghi là bệnh “thất nhật nhiệt” nên vẫn còn đang phân vân không biết tên nào mới đúng. Nếu hai bệnh là giống nhau thì đây là bệnh thủy đậu.)
Duẫn Tử Hằng cân nhắc lợi hại, biết bản thân phải ở lại đây hoặc mang muội muội đi thì cuối cùng có thể cũng không giữ được mệnh, còn làm mình nhiễm bệnh thì chỉ thêm vô ích. Rốt cuộc cũng nghe theo lời Kì Nhiên để muội muội lại trong thôn nhanh chóng rời đi.
Mãi đến hai ngày trước trở về, nhìn thấy muội muội của mình vui vẻ lại thì hắn phấn khởi không thôi, vội nhận lỗi với Kì Nhiên, việc này thì không cần phải bàn cãi nữa.
Duẫn Thiên Tuyết vẫn bàng quan nhìn người thiếu niên cẩn thận ôm cô gái kia, ánh mắt chăm chú mà nồng nàn chân thành nhìn cô ấy đầy thương yêu, chiều chuộng.
Nàng đột nhiên cảm thấy lòng mình quặn lại từng cơn đau đớn. Trực giác của một nữ nhân nói cho nàng biết, người con gái mà thiếu niên ấy thích chính là cô thiếu nữ kia. Thua dưới tay những kẻ khác, nàng chưa tính tới, nhưng một đứa con gái ti tiện xấu xí lại không biết than thế như vậy lấy cái gì mà dám cùng nàng tranh đoạt người trong mộng?
Chẳng lẽ hoa dung nguyệt mạo của nàng, dáng người uyển chuyển vấn vương lòng người của nàng, thân phận công chúa cao cao tại thương của nàng, và quan trọng hơn nữa là tấm lòng say mê của nàng không là gì trong mắt người thiếu niên ấy ư? Nàng thậm chí còn chẳng biết tên người là gì cơ mà.
Cắn môi dưới một lúc lâu sau, Duẫn Thiên Tuyết dùng một giọng không thể thấp hơn nói:"Ta đi theo huynh được không?"
Kì Nhiên sững cả người, sợ chính mình đã nghe lầm:"Người nói gì?"
"Ta nói là ta muốn đi theo huynh giống cô ấy!" Duẫn Thiên Tuyết ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp cũng không rỗi rãi mà lộ ra sự kiên quyết và tình cảm sâu nặng.
Kì Nhiên bất đắc dĩ mà cười cười, nàng cũng không phải là nữ tử đầu tiên đưa ra yêu cầu này. Hắn vô tình đáp:"Không được."
"Vì sao?" Duẫn Thiên Tuyết không thể tin được hắn lại thoải mái mà cự tuyệt mình đến vậy, "Ta so ra có điểm nào thua kém cô ấy chứ?"
"Ta nói không được thì là không được." Kì Nhiên vẫn đang cười, nhưng lời nói lại nghiêm khắc không cho người khác cự tuyệt.
Duẫn Thiên Tuyết từ bé lớn lên ở hoàng cung tự nhiên sẽ càng rõ hơn cái gì gọi là uy thế trời sinh so với người thường, dù là người phụ hoàng cao cao tại thượng kia nhưng vẫn không thể sánh với một lời quyết định khi cười của thiếu niên ấy.
"Ca ca người cũng đã lo lắng cho công chúa vài ngày rồi, vẫn là nên sớm trở về đi thôi."
Duẫn Thiên Tuyết cố gắng nuốt nước mắt đang chực dâng trào, tuy rằng đường đường là lần đầu công chúa tôn quý nàng bị người khác chẳng chút nể tình mà từ chối nhưng cũng không thể cứ yếu thế như vậy. Nàng liều mạng trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người con trai không giống nam tử nhân gian kia oán hận mà nói:"Ngươi đã biết ta là công chúa thì nên hiểu được hậu quả của việc đắc tội với ta chứ."
Bàn tay đang sửa sang ghi chép của Kì Nhiên thoáng dừng một chút, ngữ khí than nhẹ:"Ta khuyên công chúa tốt hơn là đừng, làm vậy thì chẳng có gì tốt với Duẫn quốc các người cả."
Nghe lời hắn nói xong, Duẫn Thiên Tuyết nhịn không được đắc ý cười:"Sợ ư?"
Sắc mặt Kì Nhiên bình tĩnh đáp:"Cứ xem là vậy đi." Bàn tay đang thu xếp ghi chép cũng không dừng lại.
"Ngươi... Ngươi, ngươi rốt cuộc có biết hậu quả của việc bị một quốc gia truy nã là như thế nào không hả, cho dù là các ngươi có đến Kì quốc, triều đình cũng sẽ không vì các ngươi là ba dân thường mà đắc tội với quốc gia chúng ta!"
"Phải vậy không?" Kì Nhiên thản nhiên đáp. Vì tiếng tranh cãi quá ồn ào mà cô gái trên giường nhíu mày lại, còn vẻ mặt hắn lại có chút u uẩn, nhàn nhạt lên tiếng, "Thất công chúa, uy hiếp ta cũng đã xong rồi, mời người ra ngoài đi."
Lúc này đây, nước mắt của Duẫn Thiên Tuyết cũng không nén được nữa hơi bật khóc, ngón tay ngọc xanh xao khinh thường chỉ vào người con gái trên giường mà nức nở:"Nó là ai hả? Chỉ là một đứa con gái xấu xí ti tiện, ngươi thế nhưng lại vì nó mà đuổi ta đi, ta rốt cuột là thua kém nó chỗ nào?"
Hai mắt Kì Nhiên lạnh đi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên băng giá khác thường, Duẫn Thiên Tuyết nhìn thấy, ngay cả tiếng khóc cũng bất giác mà nuốt ngược trở vào.
Chỉ là tiếng kêu khóc này quá sức chói tai, lại quá thảm thiết đánh thẳng vào màng nhĩ người trên giường, cuối cùng cũng chẳng chịu được mà không cam lòng bị hai người đánh thức.
Tôi khó khăn ngồi dậy, dụi dụi con mắt vẫn còn lèm nhèm chẳng thấy gì, giằng co chật vật với cơn buồn ngủ hồi lâu thì mới nhìn thấy hai người kia bốn mắt nhìn nhau trong phòng. Tôi đành thở dài, nói: "Mời hai vị có tranh cãi thì cũng đến nơi khác tranh cãi, biết quấy rầy người khác lúc ngủ là rất không lễ phép không?"
Kì Nhiên giật mình quay đầu lại, thần sắc vẫn hờ hững nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, bước đến xoa xoa mái tóc lộn xộn của tôi đáp:"Bảo muội đừng khoe tài lại không nghe, giờ hẳn là mệt muốn chết rồi chứ gì?"
Tôi không cho là đúng trở mình, mắt trợn trắng:"Muội nhớ trước đây khi mình trong một cuộc kiểm tra tấn công thâu đêm suốt cả một tuần còn qua được một cách xuất sắc, hiện tại mới chỉ có ba ngày thôi mà, trình độ thấp như thế này thì chẳng đáng để tâm đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.