Chương 111: Máu mủ tình thâm
Tiêu Dật
18/08/2020
Sương mù mênh mang, lam khói quanh quẩn. Núi non chập chùng, đường mòn uốn lượn.
Tôi nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt mà không nén được day day thái dương. Tôi thấy nực cười đến đau hết cả đầu, không ngờ quay trở lại hiện đại rồi mà vẫn thấy nơi này giống như chốn ẩn cư của tiên nhân cổ đại. Thật chẳng hiểu nổi bây giờ mình là người của thời đại nào nữa.
Nhấc chân tiến về phía trước, tôi chợt phát hiện Tiểu Vũ đã dừng lại bèn quay đầu hỏi:"Sao thế Tiểu Vũ?"
"Không ~" Tiểu Vũ lắc đầu, nhún nhún vai,"Chỉ là lần nào tới đây ngắm cảnh đều có cảm giác chỉ cần bước vào trong thì mọi suy nghĩ, tình cảm, thậm chí là tương lai đều biến mất. Cảm giác này thật đáng sợ."
"Em vốn không tin vào số mệnh mà!" Tôi bật cười nắm tay cô bé đi tới.
"Cười cái gì?" Tiểu Vũ bước nhanh hai bước đến bên cạnh tôi, mím môi,"Chị không tin?"
Tôi suy ngẫm một lát mới đáp:"Mặc dù rất nhiều lần cảm thấy khó tin, nhưng thực sự chị giống em, đều không tin vào số phận."
Đang đi thì bị giật ngược lại, tôi bèn quay sang, nhìn Tiểu Vũ chìm trong làn sương mù mờ ảo. Nước mưa thấm ướt tóc mai cô bé, gương mặt trắng nõn nà mềm mại, cảm giác như chạm vào là thấy nước. Sâu trong đôi mắt đen của cô bé ánh lên tia sáng trong vắt đầy sức sống, long lanh như sóng nước hồ thu.
Thật giống một mặt trời nhỏ. Tôi mỉm cười. Cả tôi và anh trai đều dễ dàng bị những người như thế này thu hút, những người tỏa ra cảm giác ấm áp như vậy.
"Băng Y, em cảm thấy lần này chị trở về thay đổi rất nhiều." Tiểu Vũ nắm tay tôi nhún chân nhảy hai bước tới gần, tia sáng trong mắt lấp lánh, cười giả lả tỏ vẻ ngây thơ,"Ai da cái chị này tốt số ghê. Mấy chuyện tốt ngàn năm khó gặp sau khi xuyên không chị đều gặp hết rồi. Nói mau, xuyên không qua mấy thời đại kia có phải là gặp được một anh chàng đẹp trai hết sảy y như trong tiểu thuyết miêu tả hay gặp mỹ nữ không? Có trải qua một mối tình oanh oanh liệt liệt không? Có được một đống mỹ nam vây quanh không?..."
Tôi ngẩng đầu nhìn trời thở dài. Chờ Tiểu Vũ nói xong, tôi mới quay sang cô bé trêu ghẹo:"Tiểu Vũ, chị e là ngoài việc hoàn thành bá nghiệp thì mấy chuyện kia chị đều trải qua rồi. Thế nào, em cũng muốn thử xuyên không một lần à?"
Tiểu Vũ giật mình, nụ cười rực rỡ thoáng biến mất, giọng xìu đi:"Ở thế giới này em đã có người không buông tay được, làm sao có thể xuyên không mà đi?"
Tôi tiếp tục kéo tay cô bé đi về trước. Mưa đã dần nặng hạt, lại còn bắt đầu hiện màu xanh nhạt. Hít thật sâu làn khí trong trẻo tự nhiên, tôi rủa thầm trong bụng: Thủy Vũ Thiên Trạch này, chỗ nào không ở lại phải ở sâu trong rừng thế này, y như mấy mấy cao nhân ẩn cư, tới taxi cũng không vào được.
"Tiểu Vũ. Mặc dù trước đây em không tiếp xúc nhiều với anh hai chị, nhưng cũng biết anh ấy là người rất lạnh lùng. Nếu không phải người anh ấy quan tâm, thì dù là người chịu khổ đến thế nào đi nữa, dù là chết rất bi thảm trước mặt, anh ấy cũng tuyệt đối không nhíu mày lấy một cái. Nhưng mà anh ấy lại cõng em từ An Đài Sơn vào tận thành phố, chờ đến khi em vào phòng cấp cứu mới bất tỉnh. Anh ấy là Thủy Băng Diệp, là một Thủy Băng Diệp máu lạnh vô tình. Thủy Băng Diệp làm tới mức này cho một cô gái không phải người thân trong gia đình, em còn không hiểu tấm lòng của anh ấy sao?"
Tiểu Vũ mỉm cười, nhưng lại ngoài ý muốn là một nụ cười cay đắng, giọng hơi nghèn nghẹn khiến nghe đến đau lòng:"Băng Y, có việc chị cũng không biết. Sau khi em tỉnh lại, ba cho em biết là chính Băng Diệp một mình cõng em về, thậm chí là suýt vì em mà chết. Lúc đó, em không biết phải miêu tả tâm trạng của mình thế nào nữa, chỉ muốn rút kim truyền nước chạy đến bên cạnh anh ấy."
"Hôm đó, đúng lúc chị không có ở đây." Bước chân của Tiểu Vũ càng ngày càng chậm, tóc bết vào bên má, viền mắt đỏ lên,"Anh ấy lạnh lùng bảo em về đi. Anh ấy bảo không cho phép bất kì ai vào ngôi nhà đó, dù là em cũng không thể."
Tôi tròn mắt, hàng mi dài bị ướt làm mờ đi cảnh tượng phía trước. Nơi nào đó trong lồng ngực chợt thoáng đau.
Hít một hơi thật sâu, nhìn sương mù ngày càng dày lên, tôi nhàn nhạt hỏi:"Tiểu Vũ này, em muốn bỏ cuộc à?"
"Làm sao có thể được?!" Tiểu Vũ lắc lắc tay tôi. Em không biết đôi mắt mình đã ngập nước, không biết gương mặt đã tối lại đến mức nào,"Tiểu Vũ em là loại người thấy khó liền né tránh sao? Ngày nào anh ấy còn không chịu chấp nhận em, ngày đó em còn bám lấy anh ấy; anh ấy không chấp nhận em một năm, thì em sẽ bám lấy anh ấy một năm. Trừ khi chính miệng anh ấy nói không thích em, không thì đừng mong có cửa mà em bỏ cuộc!"
Tôi kinh ngạc nhìn bóng người Tiểu Vũ dưới mưa thật lâu, bỗng bật cười. Đó là nụ cười vui vẻ thật tâm nhất từ lúc trở về khiến Tiểu Vũ sững sờ.
Tôi gạt nước mắt, thành thật bảo:"Tiểu Vũ, trong tình yêu, em còn dũng cảm hơn chị hàng trăm lần."
Đôi mắt đen láy của Tiểu Vũ lóe sáng nhìn tôi:"Băng Y, vấn đề không phải là dũng cảm hay không, mà là chị và Băng Diệp không hiểu tình yêu là gì cả."
"Hai người không hiểu, tình yêu vốn không giống với những thứ tình cảm khác. Nghi ngờ, dục vọng chiếm hữu, lo được lo mất, ngọt ngào khổ sở, trái tim như chú bồ câu nhỏ cứ nhảy loạn, lúc nào cũng sợ nó bay đi mất. Tất cả những tình cảm chị đã trải qua, đan xen vào nhau, đó chính là tình yêu. Vì vậy, trong thế giới của tình yêu, không cho phép có một chút do dự nào, nếu không tổn thương không chỉ mỗi đối phương, mà còn... cả chính bản thân mình."
"Nhưng mà Băng Y và Băng Diệp, hai người có thể vô cùng quyết đoán khi gặp bất cứ chuyện gì, trừ mỗi chuyện tình yêu lại cứ do dự, trốn tránh, mãi cũng không chịu quyết định. Chờ đến khi bản thân và người kia đều chịu tổn thương đầy mình thì hối hận cũng không kịp."
"Băng Y... Này, Băng Y, chị khóc đó hả? Em... Em chỉ nói lung tung thôi."
Tôi lau nước mắt, cười:"Không sao, chúng ta đi nhanh lên, đi tìm Thủy Vũ Thiên Trạch. Dù là không đến kịp, chị cũng muốn cố gắng hết sức mình!"
Thủy Vũ Thiên Trạch. Tôi im lặng quan sát người đàn ông vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt mình. Ông ấy đã qua tứ tuần, đường nét gương mặt sắc sảo, hàng mày tỏa vẻ trí tuệ càng làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách.
Ông ta hoàn toàn không bất ngờ khi thấy chúng tôi, chỉ là ánh mắt sáng bừng lên mời chúng tôi ngôi nhà bằng đá hình bán nguyệt.
Bên trong nhà là một phòng thí nghiệm không thể nào dùng kiến thức đương thời giải thích chứa đầy những thiết bị tinh vi và tài liệu tối mật. Sau khi quan sát khắp nơi xong, tôi mới phát hiện Tiểu Vũ đã thoải mái ngồi xuống một chiếc ghế mềm gần đó.
"Cô bé, đã cân nhắc xong vấn đề bác hỏi lần trước chưa?" Thủy Vũ Thiên Trạch nhìn sang cười hiền hậu.
"Lần trước?" Tiểu Vũ ngẩn người.
Thủy Vũ Thiên Trạch đưa một ly trà sang cho cô bé xong mới điềm nhiên trả lời:"Thì là làm con dâu của bác đó?"
"Phụt - " Tiểu Vũ phun hết nước trà trong miệng ra ngoài. Thấy thế tôi không nhịn được nghĩ, hình như là Thủy Vũ Thiên Trạch này cố ý đưa trà cho Tiểu Vũ trước rồi mới nói câu này thì phải?
"Bác trai này, bác đừng nói giỡn vậy chứ." Tiểu Vũ vuốt vuốt ngực, cười,"Nhìn tính tình bác thế này là biết con trai bác thế nào rồi. Cháu không muốn trả lời, cũng không muốn gặp con trai của người tục tằn như bác đâu!"
"Phụt - " Lần này đến lượt tôi phun nước trà. Sặc đến thế này, biết vậy biết vậy không uống li trà này từ sớm. Quân Sơn Ngân Châm cao cấp, lãng phí quá đi!
Anh hai có lẽ biết thân phận thật của Thủy Vũ. Dù sao khi anh ấy rời khỏi đây thì cũng đã bảy tuổi, tôi lúc đó vẫn chưa ra đời.
Trong phòng vọng lại tiếng thở đều đều. Tôi nhẹ nhàng vén chăn cho Tiểu Vũ. Một tháng nay cũng làm khó con bé rồi. Vết thương của mình còn chưa lành đã phải lo lắng chăm sóc cho anh hai, lại còn an ủi cha mẹ mình.
"Con tên... Thủy Băng Y à?"
Tôi quay đầu nhìn ông ta cười, khẽ gật đầu.
"Con không giống mẹ con, nhưng đôi mắt này thì lại giống như khuôn đúc. Vân Vân, cô ấy Khi cô ấy mất thì con là người ở bên cạnh?"
Tôi lại gật đầu, trái tim nhảy loạn từng nhịp. Những kí ức đứt quãng, những hình ảnh mơ hồ trong đầu từ sau khi không còn huyễn hoặc bản thân nữa dần dần sắp xếp lại trong tâm trí.
Xin lỗi con Băng Nhi. Mẹ đã bỏ rơi con như vậy mà vẫn để con phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Mà những đau đớn này, ngoài chính con ra, lại không có ai có thể giúp con vượt qua được... Mẹ xin lỗi...
Mẹ... Người tôi yêu thương nhất... Người mẹ tôi yêu thương nhất, mẹ không có lỗi gì cả. Đến tận hơi thở cuối cùng, mẹ cũng muốn dùng chút hơi tàn còn lại để soi sáng tôi, cho tôi chút hơi ấm bé nhỏ.
Tình yêu sâu đậm đến vậy, dòng máu nóng quý như châu báu ấy đều vì tôi mà chảy thì mẹ gì phải cầu xin tha thứ?
"Băng Y... xin lỗi con! Xin lỗi con..." Thủy Vũ Thiên Trạch mặt đầy nước mắt đi đến ôm chầm lấy tôi, lẩm bẩm,"Đều là do cha không tốt. Nếu... Nếu không phải cha cứ khăng khăng muốn rời đi lúc đó, Vân Vân sẽ không chết, con và Băng Diệp cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy."
Tôi nấc lên một tiếng rồi cũng òa khóc. Không phải vì được ôm vào lòng, chỉ là nhiều năm tủi hờn, bàng hoàng, nhớ nhung, nhiều nhất là cô đơn, tất cả dồn nén nay bộc phát đến nỗi chính bản thân cũng không thể dừng lại được.
Dần dần, tôi thấm mệt, nước mắt thấm đẫm vạt áo của ông, nhưng vải áo kì lạ lại khô đi trong chốc lát, chỉ còn giữ lại hơi ấm thoang thoảng. Huyết thống Tôi không nén được bật cười. Cuối cùng thì nó quả thật vẫn có chút ảnh hưởng. Là thứ cảm giác an lòng, thoải mái, tựa như đã trở về nhà.
Thủy Vũ Thiên Trạch kéo tôi đến ngồi trên một thứ gì đó từa tựa ghế bành mềm mại, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng không xiết khi đoàn tụ, giọng hào hứng:"Băng Y, sau này để cha chăm sóc con và Băng Diệp được không? Cha tuyệt đối sẽ không để hai con phải chịu oan ức nữa."
"Thủy Vũ... Thiên Trạch" Tôi nhìn ông, gọi khẽ một tiếng khiến vẻ mặt ông cứng lại.
Bên môi tôi là một nụ cười nhẹ nhàng:"Tôi thật sự chưa từng hận ông. Trước kia không hận là vì tôi không biết mình có cha. Làm sao tôi có thể hận một người khi người đó vốn không tồn tại. Còn giờ đây tôi cũng không hận, là vì khi lí trí cứ thôi thúc tôi hận thù, thì... tôi đã không còn muốn hận ông nữa rồi."
Thủy Vũ Thiên Trạch cầm tay tôi, lòng bàn tay ướt đẫm, giọng run rẩy:"Băng Y, cha..."
"Tôi biết ông có lý do của ông. Ai cũng đều có lý do của mình cả." Tôi nhẹ nhàng trở tay nắm lấy bàn tay mềm mịn không chút đồi mồi của người đối diện, rồi lại nhớ tới người đã chịu biết bao ưu phiền lo lắng cho tôi và anh trai kia. Tay ông cũng đã không còn mềm mại từ rất lâu rồi. Tôi ngẩng đầu nói khẽ:"Vì vậy, tôi thật sự không trách ông. Tôi cũng không muốn xem ông như người xa lạ, dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù chối bỏ cũng không được. Chỉ là..."
Tôi nhìn đôi mắt màu hổ phách kia, nơi đó loang loáng phản chiếu lại hình bóng tôi. Tôi đặt tay lên mặt thập tự trên vòng cổ của mình, cười nhẹ:"Chỉ là tôi không cách nào gọi ông là cha được. Bởi vì trong trái tim tôi và anh hai mãi mãi đều chỉ có một... chỉ có một người được gọi là cha mà thôi. Người kia đã giang tay mình đưa tôi trở về với ánh sáng từ bóng đêm vô tận; người kia, đã không mong chờ hồi đáp nào, đã nắm chặt không buông mà trân trọng chúng tôi như báu vật."
Tôi xòe tay ra, nhìn chằm chằm vào những ngón tay trắng nõn nà của mình mà không thể ngừng nghĩ đến một đôi tay già nua khác đã nhăn theo năm tháng:"Hai bàn tay ấm áp đó, tới tận bây giờ tôi vẫn luôn ghi nhớ. Tôi đã thật sự rất vui sướng khi có thể gọi người đó là... cha."
Cửa không hề báo trước mà bật mở. Tôi ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và đôi mắt trong lay láy của anh hai.
"Anh hai, anh sao rồi? Bác sĩ cho phép..." Tôi liếc thấy góc áo xanh bệnh nhân dưới lớp âu phục của anh mà không nhịn được thở dài. Cho phép hay không cho phép thì có gì khác nhau sao? Nhớ tới cái vị sát thủ nào đó cả người bị thương vẫn vội vội vàng vàng đến cứu tôi, lại còn tỏ ra hoảng hốt, tôi ngược lại lại thấy buồn cười. Thật sự mà, hai người này ai cũng tùy hứng như vậy, sát thủ tính tình đều như vậy à?
Anh hai không trả lời, chỉ bế Tiểu Vũ đang ngủ say lên rồi đưa ánh mắt dịu dàng về phía tôi:"Về thôi."
Thủy Vũ Thiên Trạch vội giữ anh lại:"Băng Diệp, cha..."
"Những lời tôi muốn nói," anh hai lạnh nhạt hất tay, giọng trầm trầm, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế để tránh đánh thức người trong lòng,"Băng Nhi đều đã nói hết rồi."
"Đi thôi." Anh hai nhìn tôi ra hiệu.
Tôi lắc đầu, vẽ mặt kiên quyết:"Anh đưa Tiểu Vũ về trước đi. Em vẫn còn chuyện muốn tìm ông ấy."
Lông mày anh nhíu chặt, nhìn tôi một lúc lâu mới trầm giọng hỏi:"Băng Nhi, em quyết định rồi sao?"
"Quyết định rồi." Tôi gật đầu, nghĩ thầm: em đã quyết định từ rất lâu rồi, không chút do dự mà quyết định. Nhìn gương mặt tối đi của anh, tôi bèn nhanh nhảu bổ sung,"Em sẽ không hối hận! Tuyệt đối không hối hận!"
Đôi mắt màu hổ phách của anh thoáng trầm xuống. Anh nhìn tôi một lúc lâu mà không nói lời nào. Dù anh hai không thốt một từ, nhưng tôi biết mình đã để anh phải buồn và thất vọng lắm.
Dù sao nơi này cũng là thế giới tôi đã lớn lên. Dù sao ở đây cũng có gia đình mà tôi yêu nhất trên đời. Anh hai và cha nuôi nấng tôi 17 năm, chiều chuộng tôi 17 năm ròng, tôi bây giờ lại quay lưng bỏ họ mà đi. Nhưng mà...
"Anh hai, hãy để em đi thôi." Tôi mở to mắt, cố gắng nhìn anh qua làn nước mắt mờ ảo, giọng nghẹn ngào,"Ở thế giới kia thật sự có người em không thể buông bỏ được. Em không muốn mình như Thủy Vũ mà hối hận cả đời."
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được âm thanh hơi thở của mọi
người. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng thở dài bất lực của anh hai, giọng anh vẫn đầy yêu chiều:"Trước khi đi nhớ gặp cha đấy."
Nói xong, anh không quay đầu, bế Tiểu Vũ dứt khoát đi mất. Tấm cửa đá như nghe thấy tiếng anh, tự động tách ra hai bên, để lại đằng xa một bóng lưng thẳng tắp chìm trong sương mù dày đặc.
"Băng Y, con thật sự quyết định trở lại sao?"
Tôi giật mình, rồi bình tĩnh gật đầu với Thủy Vũ:"Đúng vậy. Xin ông hãy giúp tôi."
Thủy Vũ Thiên Trạch giấu đi vẻ thất vọng trên mặt, chuyển sang nét nghiêm nghị:"Cầm mặt thập tự lại đây bác xem một chút."
Tôi nghe lời đưa qua, im lặng quan sát ông dùng những thiết bị tinh vi kia kiểm ra rất lâu mà trong tâm trí trống rỗng. Thỉnh thoảng lại nhớ đến gương mặt tuấn tú kia, thỉnh thoảng suy nghĩ lại trống hoác như hố đen không đáy, đây chính là hai trạng thái thường xuyên xuất hiện nhất trong tâm trí tôi gần đây.
Tôi cười khổ lắc lắc đầu. Kì Nhiên...
"Còn may mắn!!" Thủy Vũ Thiên Trạch trả lại mặt vòng thập tự sáng lấp lánh cho tôi, than nhẹ,"May mà nguồn năng lượng chính vẫn còn hơn một carat, thông tin về không gian kia cũng được ghi lại trong bộ nhớ chiếc chìa khóa không gian này. Nhưng mà chìa khóa không gian này vô cùng tinh vi, dù là cha cũng không thể sao lưu thông tin đó ở đây được. Băng Y, nếu như con thật sự muốn quay trở về thì phải nhanh lên. Nếu không... chưa đầy một năm, năng lượng trong chiếc chìa khóa này sẽ dần tiêu hao hết. Đến lúc đó thì không ai có thể tìm lại được chính xác thời gian và không gian của nơi đó nữa."
"Con chỉ có thể mặc bộ quần áo con đã mặc và những thứ con đã mang theo lúc đó, không thể mang thêm thứ gì khác, dù có cũng không đem theo được. Đến lúc đó, cha... bác sẽ đưa con đi."
Tôi đưa tay nắm chặt mặt vòng thập tự, nhìn ông gật đầu.
Có lẽ vì đã đưa ra quyết định, có lẽ vì có thể ngay tức khắc nhìn thấy chàng, giây phút này, trái tim tôi không những cảm thấy trọn vẹn vui mừng, mà còn có một thoáng lo âu.
Một tháng này, buồn rầu không chỉ có mình tôi và Tiểu Vũ, mà còn có cha nữa. Sau khi anh hai nhận máu của tôi và không còn nguy hiểm nào, làm thế nào cha cũng không chịu về nghỉ ngơi. Dù có chợp mắt một chút trong phòng bệnh, chỉ cần có chút động tĩnh, cha liền sẽ giật mình tỉnh giấc. Nếu bác Lưu không nhất quyết ép ông đi, e là tới bây giờ cha vẫn...
Trái tim tôi thoáng đau. Nhớ đến gương mặt gầy gò tái nhợt, gò má hốc hác của cha, không biết, khi nghe quyết định của tôi, cha sẽ chán chường khổ sở đến mức nào nữa?
Đang muốn bước vào phòng thì cửa đột nhiên bật mở. Bác Lưu đang rón rén từ trong phòng đi ra, khi thấy tôi cũng sững sờ, nhưng nhanh chóng làm dấu im lặng rồi ra hiệu tôi đi theo bác.
Tôi đi cạnh bác Lưu, nhìn gương mặt nghiêm nghị suy tư của bác mà thấy từng trận bất an nổi lên trong lòng.
Bác Lưu, Lưu Anh Thạch, là một trong những người anh em vào sinh ra tử với cha. Cha trước khi nhận nuôi chúng tôi, ngoại trừ "Hắc Lộ", đã từng là một trong những lão đại bang Hỏa Diễm lớn nhất thế giới ngầm của Thượng Hải.
Sau này, vì để mẹ gật đầu đồng ý nên cha mới tìm cách rút dần khỏi giới xã hội đen, tay trắng kinh doanh dựng lên sự nghiệp.
Anh em của cha cũng đã kinh qua những ngày liếm máu trên lưỡi dao, vì vậy dần dần tìm cách rửa sạch phần lớn sản nghiệp của giới hắc bang, từng người chọn cho mình những con đường khác nhau. Số còn lại không thể tẩy trắng được thì để lại cho người dưới quyền quản lí.
Sau khi nhận nuôi chúng tôi, cha dứt khoát cắt đứt liên lạc với thế giới ngầm. Đó là những tháng ngày sa sút, ... cũng là những tháng ngày gian nan nhất của ông. Thế nhưng ngoại trừ mang chúng tôi rời khỏi Hắc Lộ, ông cắn răng nhất quyết không nhận một sự giúp đỡ nào từ anh em mình.
Mãi đến... mãi đến... lần tôi bị đánh đến suýt mất mạng. Lần đó lần đầu tiên tôi chứng kiến cha nổi lên ý định giết người, và cũng lần cuối cùng. Vì sau khi quyết định nhận lấy sự giúp đỡ của mọi người, bằng tốc độ nhanh nhất, cha đã leo đến đỉnh cao của giới kinh doanh.
Còn giờ đây, mỗi một quyết định của ông, mỗi một lần nhường nhịn là đều vì tôi và anh hai, không bao giờ là vì bản thân cha cả.
Bác Lưu ngồi trên ghế xoay, một tay cầm tấm phim X-quang, một tay giữ điếu thuốc, thỉnh thoảng lại đưa lên rít một hơi sâu.
Được một lúc, bác gật gù bảo:"Băng Y, vết rạn trên xương sườn con đã khỏi hẳn rồi. Mạch máu ở tâm thất con cũng vậy, bác cũng dùng trị liệu từ tính chữa gần hết rồi. Sao nào, lồng ngực bây giờ còn đau không?"
Tôi lắc đầu, muốn nặn ra một nụ cười nhưng không nổi, im lặng một lát mới khó khăn hỏi:"Bác Lưu, gần đây lúc nào bác cũng lấy lí do tránh làm ồn không để con và anh hai gặp cha. Bác... đang giấu con chuyện gì đúng không?"
Bác Lưu nhìn tôi thở dài, dúi tắt điếu thuốc trong tay, dường như ra quyết định:"Băng Y, bác vốn cũng muốn cho con biết vì bác cần con giúp đỡ."
Tim tôi siết lại, bàn tay cuộn chặt, ngồi thẳng lưng lắng nghe.
"Lăng Mân... mắc phải Leukemia, hay còn gọi là ung thư máu."
Tôi chỉ biết là tâm trí mình như nổ toang, huyệt thái dương giật liên hồi, trái tim trong lồng ngực như muốn ngừng đập.
Miễn cưỡng chống tay đỡ lấy cơ thể, chớp đôi mắt không một giọt lệ, lúc lâu sau tôi mới hỏi được một câu:"Thời kì... cuối...?"
"Không phải! Không phải thời kì cuối!" Viền mắt bác Lưu đỏ hồng, lắc mạnh đầu trả lời,"Bác không phát hiện bệnh của Lăng Mân là đã có lỗi rồi. Nếu như ông ấy quả thật đã ở giai đoạn cuối, bác cũng không sống nổi nữa mất."
Tôi bỗng thở hắt ra, chán chường ngã vào lưng ghế, vẻ mặt lạnh đi. Đến tận lúc này, nước mắt mới bắt đầu lăn xuống.
Nghĩ đến lời bác Lưu vừa nói, trong lòng tôi bỗng dâng lên chút hi vọng, cả người như nhảy cẫng lên, hai tay chống mép bàn run giọng hỏi:"Tủy xương con với cha có hợp nhau không ạ?"
Bác Lưu ngẩn người, nhìn đôi mắt lóng lánh ánh nước của tôi mà cười khổ:"Theo lý thuyết thì đúng. Bất kể là bạch cầu, tiểu cầu hay những cái khác, con đều phù hợp hơn Băng Diệp rất nhiều. Nhưng mà hiến tủy xương không giống với hiến máu, dù phù hợp nhất, cũng khó đảm bảo là sẽ không xảy ra hiện tượng bài trừ. Huống chi... Ôi, Băng Y, con ngồi xuống trước đã. Cái này cũng chính là chuyện bác muốn bàn với con."
Chiếc đồng hồ cũ trong bệnh xá cứ vọng từng tiếng tích tắc gợi lên từng trận lo âu xúc động trong lòng tôi. Giọng của bác Lưu, cứ từ từ vọng vào tai rồi dần rơi vào thinh lặng.
Tôi nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt mà không nén được day day thái dương. Tôi thấy nực cười đến đau hết cả đầu, không ngờ quay trở lại hiện đại rồi mà vẫn thấy nơi này giống như chốn ẩn cư của tiên nhân cổ đại. Thật chẳng hiểu nổi bây giờ mình là người của thời đại nào nữa.
Nhấc chân tiến về phía trước, tôi chợt phát hiện Tiểu Vũ đã dừng lại bèn quay đầu hỏi:"Sao thế Tiểu Vũ?"
"Không ~" Tiểu Vũ lắc đầu, nhún nhún vai,"Chỉ là lần nào tới đây ngắm cảnh đều có cảm giác chỉ cần bước vào trong thì mọi suy nghĩ, tình cảm, thậm chí là tương lai đều biến mất. Cảm giác này thật đáng sợ."
"Em vốn không tin vào số mệnh mà!" Tôi bật cười nắm tay cô bé đi tới.
"Cười cái gì?" Tiểu Vũ bước nhanh hai bước đến bên cạnh tôi, mím môi,"Chị không tin?"
Tôi suy ngẫm một lát mới đáp:"Mặc dù rất nhiều lần cảm thấy khó tin, nhưng thực sự chị giống em, đều không tin vào số phận."
Đang đi thì bị giật ngược lại, tôi bèn quay sang, nhìn Tiểu Vũ chìm trong làn sương mù mờ ảo. Nước mưa thấm ướt tóc mai cô bé, gương mặt trắng nõn nà mềm mại, cảm giác như chạm vào là thấy nước. Sâu trong đôi mắt đen của cô bé ánh lên tia sáng trong vắt đầy sức sống, long lanh như sóng nước hồ thu.
Thật giống một mặt trời nhỏ. Tôi mỉm cười. Cả tôi và anh trai đều dễ dàng bị những người như thế này thu hút, những người tỏa ra cảm giác ấm áp như vậy.
"Băng Y, em cảm thấy lần này chị trở về thay đổi rất nhiều." Tiểu Vũ nắm tay tôi nhún chân nhảy hai bước tới gần, tia sáng trong mắt lấp lánh, cười giả lả tỏ vẻ ngây thơ,"Ai da cái chị này tốt số ghê. Mấy chuyện tốt ngàn năm khó gặp sau khi xuyên không chị đều gặp hết rồi. Nói mau, xuyên không qua mấy thời đại kia có phải là gặp được một anh chàng đẹp trai hết sảy y như trong tiểu thuyết miêu tả hay gặp mỹ nữ không? Có trải qua một mối tình oanh oanh liệt liệt không? Có được một đống mỹ nam vây quanh không?..."
Tôi ngẩng đầu nhìn trời thở dài. Chờ Tiểu Vũ nói xong, tôi mới quay sang cô bé trêu ghẹo:"Tiểu Vũ, chị e là ngoài việc hoàn thành bá nghiệp thì mấy chuyện kia chị đều trải qua rồi. Thế nào, em cũng muốn thử xuyên không một lần à?"
Tiểu Vũ giật mình, nụ cười rực rỡ thoáng biến mất, giọng xìu đi:"Ở thế giới này em đã có người không buông tay được, làm sao có thể xuyên không mà đi?"
Tôi tiếp tục kéo tay cô bé đi về trước. Mưa đã dần nặng hạt, lại còn bắt đầu hiện màu xanh nhạt. Hít thật sâu làn khí trong trẻo tự nhiên, tôi rủa thầm trong bụng: Thủy Vũ Thiên Trạch này, chỗ nào không ở lại phải ở sâu trong rừng thế này, y như mấy mấy cao nhân ẩn cư, tới taxi cũng không vào được.
"Tiểu Vũ. Mặc dù trước đây em không tiếp xúc nhiều với anh hai chị, nhưng cũng biết anh ấy là người rất lạnh lùng. Nếu không phải người anh ấy quan tâm, thì dù là người chịu khổ đến thế nào đi nữa, dù là chết rất bi thảm trước mặt, anh ấy cũng tuyệt đối không nhíu mày lấy một cái. Nhưng mà anh ấy lại cõng em từ An Đài Sơn vào tận thành phố, chờ đến khi em vào phòng cấp cứu mới bất tỉnh. Anh ấy là Thủy Băng Diệp, là một Thủy Băng Diệp máu lạnh vô tình. Thủy Băng Diệp làm tới mức này cho một cô gái không phải người thân trong gia đình, em còn không hiểu tấm lòng của anh ấy sao?"
Tiểu Vũ mỉm cười, nhưng lại ngoài ý muốn là một nụ cười cay đắng, giọng hơi nghèn nghẹn khiến nghe đến đau lòng:"Băng Y, có việc chị cũng không biết. Sau khi em tỉnh lại, ba cho em biết là chính Băng Diệp một mình cõng em về, thậm chí là suýt vì em mà chết. Lúc đó, em không biết phải miêu tả tâm trạng của mình thế nào nữa, chỉ muốn rút kim truyền nước chạy đến bên cạnh anh ấy."
"Hôm đó, đúng lúc chị không có ở đây." Bước chân của Tiểu Vũ càng ngày càng chậm, tóc bết vào bên má, viền mắt đỏ lên,"Anh ấy lạnh lùng bảo em về đi. Anh ấy bảo không cho phép bất kì ai vào ngôi nhà đó, dù là em cũng không thể."
Tôi tròn mắt, hàng mi dài bị ướt làm mờ đi cảnh tượng phía trước. Nơi nào đó trong lồng ngực chợt thoáng đau.
Hít một hơi thật sâu, nhìn sương mù ngày càng dày lên, tôi nhàn nhạt hỏi:"Tiểu Vũ này, em muốn bỏ cuộc à?"
"Làm sao có thể được?!" Tiểu Vũ lắc lắc tay tôi. Em không biết đôi mắt mình đã ngập nước, không biết gương mặt đã tối lại đến mức nào,"Tiểu Vũ em là loại người thấy khó liền né tránh sao? Ngày nào anh ấy còn không chịu chấp nhận em, ngày đó em còn bám lấy anh ấy; anh ấy không chấp nhận em một năm, thì em sẽ bám lấy anh ấy một năm. Trừ khi chính miệng anh ấy nói không thích em, không thì đừng mong có cửa mà em bỏ cuộc!"
Tôi kinh ngạc nhìn bóng người Tiểu Vũ dưới mưa thật lâu, bỗng bật cười. Đó là nụ cười vui vẻ thật tâm nhất từ lúc trở về khiến Tiểu Vũ sững sờ.
Tôi gạt nước mắt, thành thật bảo:"Tiểu Vũ, trong tình yêu, em còn dũng cảm hơn chị hàng trăm lần."
Đôi mắt đen láy của Tiểu Vũ lóe sáng nhìn tôi:"Băng Y, vấn đề không phải là dũng cảm hay không, mà là chị và Băng Diệp không hiểu tình yêu là gì cả."
"Hai người không hiểu, tình yêu vốn không giống với những thứ tình cảm khác. Nghi ngờ, dục vọng chiếm hữu, lo được lo mất, ngọt ngào khổ sở, trái tim như chú bồ câu nhỏ cứ nhảy loạn, lúc nào cũng sợ nó bay đi mất. Tất cả những tình cảm chị đã trải qua, đan xen vào nhau, đó chính là tình yêu. Vì vậy, trong thế giới của tình yêu, không cho phép có một chút do dự nào, nếu không tổn thương không chỉ mỗi đối phương, mà còn... cả chính bản thân mình."
"Nhưng mà Băng Y và Băng Diệp, hai người có thể vô cùng quyết đoán khi gặp bất cứ chuyện gì, trừ mỗi chuyện tình yêu lại cứ do dự, trốn tránh, mãi cũng không chịu quyết định. Chờ đến khi bản thân và người kia đều chịu tổn thương đầy mình thì hối hận cũng không kịp."
"Băng Y... Này, Băng Y, chị khóc đó hả? Em... Em chỉ nói lung tung thôi."
Tôi lau nước mắt, cười:"Không sao, chúng ta đi nhanh lên, đi tìm Thủy Vũ Thiên Trạch. Dù là không đến kịp, chị cũng muốn cố gắng hết sức mình!"
Thủy Vũ Thiên Trạch. Tôi im lặng quan sát người đàn ông vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt mình. Ông ấy đã qua tứ tuần, đường nét gương mặt sắc sảo, hàng mày tỏa vẻ trí tuệ càng làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách.
Ông ta hoàn toàn không bất ngờ khi thấy chúng tôi, chỉ là ánh mắt sáng bừng lên mời chúng tôi ngôi nhà bằng đá hình bán nguyệt.
Bên trong nhà là một phòng thí nghiệm không thể nào dùng kiến thức đương thời giải thích chứa đầy những thiết bị tinh vi và tài liệu tối mật. Sau khi quan sát khắp nơi xong, tôi mới phát hiện Tiểu Vũ đã thoải mái ngồi xuống một chiếc ghế mềm gần đó.
"Cô bé, đã cân nhắc xong vấn đề bác hỏi lần trước chưa?" Thủy Vũ Thiên Trạch nhìn sang cười hiền hậu.
"Lần trước?" Tiểu Vũ ngẩn người.
Thủy Vũ Thiên Trạch đưa một ly trà sang cho cô bé xong mới điềm nhiên trả lời:"Thì là làm con dâu của bác đó?"
"Phụt - " Tiểu Vũ phun hết nước trà trong miệng ra ngoài. Thấy thế tôi không nhịn được nghĩ, hình như là Thủy Vũ Thiên Trạch này cố ý đưa trà cho Tiểu Vũ trước rồi mới nói câu này thì phải?
"Bác trai này, bác đừng nói giỡn vậy chứ." Tiểu Vũ vuốt vuốt ngực, cười,"Nhìn tính tình bác thế này là biết con trai bác thế nào rồi. Cháu không muốn trả lời, cũng không muốn gặp con trai của người tục tằn như bác đâu!"
"Phụt - " Lần này đến lượt tôi phun nước trà. Sặc đến thế này, biết vậy biết vậy không uống li trà này từ sớm. Quân Sơn Ngân Châm cao cấp, lãng phí quá đi!
Anh hai có lẽ biết thân phận thật của Thủy Vũ. Dù sao khi anh ấy rời khỏi đây thì cũng đã bảy tuổi, tôi lúc đó vẫn chưa ra đời.
Trong phòng vọng lại tiếng thở đều đều. Tôi nhẹ nhàng vén chăn cho Tiểu Vũ. Một tháng nay cũng làm khó con bé rồi. Vết thương của mình còn chưa lành đã phải lo lắng chăm sóc cho anh hai, lại còn an ủi cha mẹ mình.
"Con tên... Thủy Băng Y à?"
Tôi quay đầu nhìn ông ta cười, khẽ gật đầu.
"Con không giống mẹ con, nhưng đôi mắt này thì lại giống như khuôn đúc. Vân Vân, cô ấy Khi cô ấy mất thì con là người ở bên cạnh?"
Tôi lại gật đầu, trái tim nhảy loạn từng nhịp. Những kí ức đứt quãng, những hình ảnh mơ hồ trong đầu từ sau khi không còn huyễn hoặc bản thân nữa dần dần sắp xếp lại trong tâm trí.
Xin lỗi con Băng Nhi. Mẹ đã bỏ rơi con như vậy mà vẫn để con phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Mà những đau đớn này, ngoài chính con ra, lại không có ai có thể giúp con vượt qua được... Mẹ xin lỗi...
Mẹ... Người tôi yêu thương nhất... Người mẹ tôi yêu thương nhất, mẹ không có lỗi gì cả. Đến tận hơi thở cuối cùng, mẹ cũng muốn dùng chút hơi tàn còn lại để soi sáng tôi, cho tôi chút hơi ấm bé nhỏ.
Tình yêu sâu đậm đến vậy, dòng máu nóng quý như châu báu ấy đều vì tôi mà chảy thì mẹ gì phải cầu xin tha thứ?
"Băng Y... xin lỗi con! Xin lỗi con..." Thủy Vũ Thiên Trạch mặt đầy nước mắt đi đến ôm chầm lấy tôi, lẩm bẩm,"Đều là do cha không tốt. Nếu... Nếu không phải cha cứ khăng khăng muốn rời đi lúc đó, Vân Vân sẽ không chết, con và Băng Diệp cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy."
Tôi nấc lên một tiếng rồi cũng òa khóc. Không phải vì được ôm vào lòng, chỉ là nhiều năm tủi hờn, bàng hoàng, nhớ nhung, nhiều nhất là cô đơn, tất cả dồn nén nay bộc phát đến nỗi chính bản thân cũng không thể dừng lại được.
Dần dần, tôi thấm mệt, nước mắt thấm đẫm vạt áo của ông, nhưng vải áo kì lạ lại khô đi trong chốc lát, chỉ còn giữ lại hơi ấm thoang thoảng. Huyết thống Tôi không nén được bật cười. Cuối cùng thì nó quả thật vẫn có chút ảnh hưởng. Là thứ cảm giác an lòng, thoải mái, tựa như đã trở về nhà.
Thủy Vũ Thiên Trạch kéo tôi đến ngồi trên một thứ gì đó từa tựa ghế bành mềm mại, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng không xiết khi đoàn tụ, giọng hào hứng:"Băng Y, sau này để cha chăm sóc con và Băng Diệp được không? Cha tuyệt đối sẽ không để hai con phải chịu oan ức nữa."
"Thủy Vũ... Thiên Trạch" Tôi nhìn ông, gọi khẽ một tiếng khiến vẻ mặt ông cứng lại.
Bên môi tôi là một nụ cười nhẹ nhàng:"Tôi thật sự chưa từng hận ông. Trước kia không hận là vì tôi không biết mình có cha. Làm sao tôi có thể hận một người khi người đó vốn không tồn tại. Còn giờ đây tôi cũng không hận, là vì khi lí trí cứ thôi thúc tôi hận thù, thì... tôi đã không còn muốn hận ông nữa rồi."
Thủy Vũ Thiên Trạch cầm tay tôi, lòng bàn tay ướt đẫm, giọng run rẩy:"Băng Y, cha..."
"Tôi biết ông có lý do của ông. Ai cũng đều có lý do của mình cả." Tôi nhẹ nhàng trở tay nắm lấy bàn tay mềm mịn không chút đồi mồi của người đối diện, rồi lại nhớ tới người đã chịu biết bao ưu phiền lo lắng cho tôi và anh trai kia. Tay ông cũng đã không còn mềm mại từ rất lâu rồi. Tôi ngẩng đầu nói khẽ:"Vì vậy, tôi thật sự không trách ông. Tôi cũng không muốn xem ông như người xa lạ, dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù chối bỏ cũng không được. Chỉ là..."
Tôi nhìn đôi mắt màu hổ phách kia, nơi đó loang loáng phản chiếu lại hình bóng tôi. Tôi đặt tay lên mặt thập tự trên vòng cổ của mình, cười nhẹ:"Chỉ là tôi không cách nào gọi ông là cha được. Bởi vì trong trái tim tôi và anh hai mãi mãi đều chỉ có một... chỉ có một người được gọi là cha mà thôi. Người kia đã giang tay mình đưa tôi trở về với ánh sáng từ bóng đêm vô tận; người kia, đã không mong chờ hồi đáp nào, đã nắm chặt không buông mà trân trọng chúng tôi như báu vật."
Tôi xòe tay ra, nhìn chằm chằm vào những ngón tay trắng nõn nà của mình mà không thể ngừng nghĩ đến một đôi tay già nua khác đã nhăn theo năm tháng:"Hai bàn tay ấm áp đó, tới tận bây giờ tôi vẫn luôn ghi nhớ. Tôi đã thật sự rất vui sướng khi có thể gọi người đó là... cha."
Cửa không hề báo trước mà bật mở. Tôi ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và đôi mắt trong lay láy của anh hai.
"Anh hai, anh sao rồi? Bác sĩ cho phép..." Tôi liếc thấy góc áo xanh bệnh nhân dưới lớp âu phục của anh mà không nhịn được thở dài. Cho phép hay không cho phép thì có gì khác nhau sao? Nhớ tới cái vị sát thủ nào đó cả người bị thương vẫn vội vội vàng vàng đến cứu tôi, lại còn tỏ ra hoảng hốt, tôi ngược lại lại thấy buồn cười. Thật sự mà, hai người này ai cũng tùy hứng như vậy, sát thủ tính tình đều như vậy à?
Anh hai không trả lời, chỉ bế Tiểu Vũ đang ngủ say lên rồi đưa ánh mắt dịu dàng về phía tôi:"Về thôi."
Thủy Vũ Thiên Trạch vội giữ anh lại:"Băng Diệp, cha..."
"Những lời tôi muốn nói," anh hai lạnh nhạt hất tay, giọng trầm trầm, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế để tránh đánh thức người trong lòng,"Băng Nhi đều đã nói hết rồi."
"Đi thôi." Anh hai nhìn tôi ra hiệu.
Tôi lắc đầu, vẽ mặt kiên quyết:"Anh đưa Tiểu Vũ về trước đi. Em vẫn còn chuyện muốn tìm ông ấy."
Lông mày anh nhíu chặt, nhìn tôi một lúc lâu mới trầm giọng hỏi:"Băng Nhi, em quyết định rồi sao?"
"Quyết định rồi." Tôi gật đầu, nghĩ thầm: em đã quyết định từ rất lâu rồi, không chút do dự mà quyết định. Nhìn gương mặt tối đi của anh, tôi bèn nhanh nhảu bổ sung,"Em sẽ không hối hận! Tuyệt đối không hối hận!"
Đôi mắt màu hổ phách của anh thoáng trầm xuống. Anh nhìn tôi một lúc lâu mà không nói lời nào. Dù anh hai không thốt một từ, nhưng tôi biết mình đã để anh phải buồn và thất vọng lắm.
Dù sao nơi này cũng là thế giới tôi đã lớn lên. Dù sao ở đây cũng có gia đình mà tôi yêu nhất trên đời. Anh hai và cha nuôi nấng tôi 17 năm, chiều chuộng tôi 17 năm ròng, tôi bây giờ lại quay lưng bỏ họ mà đi. Nhưng mà...
"Anh hai, hãy để em đi thôi." Tôi mở to mắt, cố gắng nhìn anh qua làn nước mắt mờ ảo, giọng nghẹn ngào,"Ở thế giới kia thật sự có người em không thể buông bỏ được. Em không muốn mình như Thủy Vũ mà hối hận cả đời."
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được âm thanh hơi thở của mọi
người. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng thở dài bất lực của anh hai, giọng anh vẫn đầy yêu chiều:"Trước khi đi nhớ gặp cha đấy."
Nói xong, anh không quay đầu, bế Tiểu Vũ dứt khoát đi mất. Tấm cửa đá như nghe thấy tiếng anh, tự động tách ra hai bên, để lại đằng xa một bóng lưng thẳng tắp chìm trong sương mù dày đặc.
"Băng Y, con thật sự quyết định trở lại sao?"
Tôi giật mình, rồi bình tĩnh gật đầu với Thủy Vũ:"Đúng vậy. Xin ông hãy giúp tôi."
Thủy Vũ Thiên Trạch giấu đi vẻ thất vọng trên mặt, chuyển sang nét nghiêm nghị:"Cầm mặt thập tự lại đây bác xem một chút."
Tôi nghe lời đưa qua, im lặng quan sát ông dùng những thiết bị tinh vi kia kiểm ra rất lâu mà trong tâm trí trống rỗng. Thỉnh thoảng lại nhớ đến gương mặt tuấn tú kia, thỉnh thoảng suy nghĩ lại trống hoác như hố đen không đáy, đây chính là hai trạng thái thường xuyên xuất hiện nhất trong tâm trí tôi gần đây.
Tôi cười khổ lắc lắc đầu. Kì Nhiên...
"Còn may mắn!!" Thủy Vũ Thiên Trạch trả lại mặt vòng thập tự sáng lấp lánh cho tôi, than nhẹ,"May mà nguồn năng lượng chính vẫn còn hơn một carat, thông tin về không gian kia cũng được ghi lại trong bộ nhớ chiếc chìa khóa không gian này. Nhưng mà chìa khóa không gian này vô cùng tinh vi, dù là cha cũng không thể sao lưu thông tin đó ở đây được. Băng Y, nếu như con thật sự muốn quay trở về thì phải nhanh lên. Nếu không... chưa đầy một năm, năng lượng trong chiếc chìa khóa này sẽ dần tiêu hao hết. Đến lúc đó thì không ai có thể tìm lại được chính xác thời gian và không gian của nơi đó nữa."
"Con chỉ có thể mặc bộ quần áo con đã mặc và những thứ con đã mang theo lúc đó, không thể mang thêm thứ gì khác, dù có cũng không đem theo được. Đến lúc đó, cha... bác sẽ đưa con đi."
Tôi đưa tay nắm chặt mặt vòng thập tự, nhìn ông gật đầu.
Có lẽ vì đã đưa ra quyết định, có lẽ vì có thể ngay tức khắc nhìn thấy chàng, giây phút này, trái tim tôi không những cảm thấy trọn vẹn vui mừng, mà còn có một thoáng lo âu.
Một tháng này, buồn rầu không chỉ có mình tôi và Tiểu Vũ, mà còn có cha nữa. Sau khi anh hai nhận máu của tôi và không còn nguy hiểm nào, làm thế nào cha cũng không chịu về nghỉ ngơi. Dù có chợp mắt một chút trong phòng bệnh, chỉ cần có chút động tĩnh, cha liền sẽ giật mình tỉnh giấc. Nếu bác Lưu không nhất quyết ép ông đi, e là tới bây giờ cha vẫn...
Trái tim tôi thoáng đau. Nhớ đến gương mặt gầy gò tái nhợt, gò má hốc hác của cha, không biết, khi nghe quyết định của tôi, cha sẽ chán chường khổ sở đến mức nào nữa?
Đang muốn bước vào phòng thì cửa đột nhiên bật mở. Bác Lưu đang rón rén từ trong phòng đi ra, khi thấy tôi cũng sững sờ, nhưng nhanh chóng làm dấu im lặng rồi ra hiệu tôi đi theo bác.
Tôi đi cạnh bác Lưu, nhìn gương mặt nghiêm nghị suy tư của bác mà thấy từng trận bất an nổi lên trong lòng.
Bác Lưu, Lưu Anh Thạch, là một trong những người anh em vào sinh ra tử với cha. Cha trước khi nhận nuôi chúng tôi, ngoại trừ "Hắc Lộ", đã từng là một trong những lão đại bang Hỏa Diễm lớn nhất thế giới ngầm của Thượng Hải.
Sau này, vì để mẹ gật đầu đồng ý nên cha mới tìm cách rút dần khỏi giới xã hội đen, tay trắng kinh doanh dựng lên sự nghiệp.
Anh em của cha cũng đã kinh qua những ngày liếm máu trên lưỡi dao, vì vậy dần dần tìm cách rửa sạch phần lớn sản nghiệp của giới hắc bang, từng người chọn cho mình những con đường khác nhau. Số còn lại không thể tẩy trắng được thì để lại cho người dưới quyền quản lí.
Sau khi nhận nuôi chúng tôi, cha dứt khoát cắt đứt liên lạc với thế giới ngầm. Đó là những tháng ngày sa sút, ... cũng là những tháng ngày gian nan nhất của ông. Thế nhưng ngoại trừ mang chúng tôi rời khỏi Hắc Lộ, ông cắn răng nhất quyết không nhận một sự giúp đỡ nào từ anh em mình.
Mãi đến... mãi đến... lần tôi bị đánh đến suýt mất mạng. Lần đó lần đầu tiên tôi chứng kiến cha nổi lên ý định giết người, và cũng lần cuối cùng. Vì sau khi quyết định nhận lấy sự giúp đỡ của mọi người, bằng tốc độ nhanh nhất, cha đã leo đến đỉnh cao của giới kinh doanh.
Còn giờ đây, mỗi một quyết định của ông, mỗi một lần nhường nhịn là đều vì tôi và anh hai, không bao giờ là vì bản thân cha cả.
Bác Lưu ngồi trên ghế xoay, một tay cầm tấm phim X-quang, một tay giữ điếu thuốc, thỉnh thoảng lại đưa lên rít một hơi sâu.
Được một lúc, bác gật gù bảo:"Băng Y, vết rạn trên xương sườn con đã khỏi hẳn rồi. Mạch máu ở tâm thất con cũng vậy, bác cũng dùng trị liệu từ tính chữa gần hết rồi. Sao nào, lồng ngực bây giờ còn đau không?"
Tôi lắc đầu, muốn nặn ra một nụ cười nhưng không nổi, im lặng một lát mới khó khăn hỏi:"Bác Lưu, gần đây lúc nào bác cũng lấy lí do tránh làm ồn không để con và anh hai gặp cha. Bác... đang giấu con chuyện gì đúng không?"
Bác Lưu nhìn tôi thở dài, dúi tắt điếu thuốc trong tay, dường như ra quyết định:"Băng Y, bác vốn cũng muốn cho con biết vì bác cần con giúp đỡ."
Tim tôi siết lại, bàn tay cuộn chặt, ngồi thẳng lưng lắng nghe.
"Lăng Mân... mắc phải Leukemia, hay còn gọi là ung thư máu."
Tôi chỉ biết là tâm trí mình như nổ toang, huyệt thái dương giật liên hồi, trái tim trong lồng ngực như muốn ngừng đập.
Miễn cưỡng chống tay đỡ lấy cơ thể, chớp đôi mắt không một giọt lệ, lúc lâu sau tôi mới hỏi được một câu:"Thời kì... cuối...?"
"Không phải! Không phải thời kì cuối!" Viền mắt bác Lưu đỏ hồng, lắc mạnh đầu trả lời,"Bác không phát hiện bệnh của Lăng Mân là đã có lỗi rồi. Nếu như ông ấy quả thật đã ở giai đoạn cuối, bác cũng không sống nổi nữa mất."
Tôi bỗng thở hắt ra, chán chường ngã vào lưng ghế, vẻ mặt lạnh đi. Đến tận lúc này, nước mắt mới bắt đầu lăn xuống.
Nghĩ đến lời bác Lưu vừa nói, trong lòng tôi bỗng dâng lên chút hi vọng, cả người như nhảy cẫng lên, hai tay chống mép bàn run giọng hỏi:"Tủy xương con với cha có hợp nhau không ạ?"
Bác Lưu ngẩn người, nhìn đôi mắt lóng lánh ánh nước của tôi mà cười khổ:"Theo lý thuyết thì đúng. Bất kể là bạch cầu, tiểu cầu hay những cái khác, con đều phù hợp hơn Băng Diệp rất nhiều. Nhưng mà hiến tủy xương không giống với hiến máu, dù phù hợp nhất, cũng khó đảm bảo là sẽ không xảy ra hiện tượng bài trừ. Huống chi... Ôi, Băng Y, con ngồi xuống trước đã. Cái này cũng chính là chuyện bác muốn bàn với con."
Chiếc đồng hồ cũ trong bệnh xá cứ vọng từng tiếng tích tắc gợi lên từng trận lo âu xúc động trong lòng tôi. Giọng của bác Lưu, cứ từ từ vọng vào tai rồi dần rơi vào thinh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.