Tiêu Nhiên Mộng

Chương 59: Thâm cung tranh đấu

Tiêu Dật

12/08/2014

Trên đường trở về Hoàng cung, tôi gặp phải một chuyện vô cùng xấu hổ. Đó là bị thủ vệ Hoàng cung ngăn lại không cho vào.

Dưới tình thế cấp bách, tôi đã làm một việc rất tối kị, mang "Tử Phượng" ở thắt lưng ra hòng để tiến cung. Kết quả như trong dự liệu. Đường đường một Hoàng hậu Kì quốc như tôi lại được mời đến nhà ngục dùng cơm, còn Tử Phượng thì bị tịch thu mất.

Tôi tuyệt đối ngoan ngoãn không chút chống cự bị áp giải vào ngục, còn nguyên nhân thì do chính tai tôi nghe được một thị vệ kích động nói với vẻ mặt căng thẳng rằng phải mau chóng mang khối ngọc kia trình lên Hoàng Thượng.

Mùi trong phòng giam cực kì khó ngửi, không khí lại khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt. May mắn là tôi đã thừa dịp họ không chú ý thả Tiểu Ngân vào cung trước, dù vô ích nhưng cũng có thể đưa bọn Vô Dạ đến cứu tôi.

Có điều, tôi cũng không phải chờ lâu thì cả đại lao đã rối loạn cả lên.

Tôi có hơi giật mình nhìn gương mặt ẩn chứa nét cười của Vệ Linh Phong, một người có thân phận, địa vị cao cao tại thượng lại hạ mình trước một kẻ thấp kém khác để đến nơi tù ngục tối tăm, dơ bẩn này. Hắn khom lưng, cúi đầu chui qua cửa gỗ, còn mọi người thì sợ đến rùng người.

Tôi cũng ngẩn người, nhưng không phải là do sợ hãi, mà là thấy khó hiểu, vì sao hắn lại có thể khiến một động tác.. bình thường như vậy trở nên vô cùng tao nhã, thanh thoát như khi thượng triều đến thế.

Phòng giam vốn không lớn, hắn vừa bước vào, cả không gian nhỏ hẹp chỉ có hai chúng tôi dường như ngừng lại, trong không khí còn thoang thoảng mùi đàn hương thơm mát.

Vốn đang ngồi dựa tường, lúc này, tôi vội vã chống tay đứng dậy. Tôi tin chắc là chẳng có ai muốn bám rễ ở đây lâu thêm khắc nào đâu.

"A — , ngươi.." Cơ thể còn chưa đứng vững thì đã bị bế lên, mùi đàn hương nhàn nhạt, ấm áp bao phủ quanh tôi. Tôi vội giãy người, phản kháng,"Ta không có bị thương, tự ta có thể.."

Tôi không kịp thốt lên chữ "đi", vì đã bị khuôn mặt Vệ Linh Phong dọa sợ. Thần sắc hắn vẫn lộ ý cười, nhưng nụ cười bên khóe môi lại lạnh lẽo như băng, còn đôi mắt thì híp lại, báo trước một cơn tức giận sắp đến.

Tôi lập tức thức thời ngậm miệng lại bày ra bộ dạng phục tùng, ngoan ngoãn, để hắn bế mình đi từ đại lao vào Hoàng cung, ngay cả đám người đang nơm nớp lo sợ quỳ cầu xin nương nương tha mạng, cầu xin Hoàng Thượng thứ tội cũng không dám liếc nhìn.

Một lúc lâu sau, nhận ra hướng hắn đi là hướng về Lạc Ảnh cung của tôi đang sống chứ không phải Phong Ngâm điện của hắn thì không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Ít ra thì nếu hắn nổi giận muốn đánh người, tôi còn có thể tìm Vô Dạ và Tâm Tuệ giúp đỡ Khụ ~, tôi đang nghĩ vớ vẩn gì vậy nè?

"Tiểu thư! Tiểu thư! — " Tiếng gọi thất thanh của Tâm Tuệ vang lên ngay khi thấy bóng tôi trên đường.

Tôi vội giãy người muốn xuống để đón cô bé, nhưng cơ thể lại bị Vệ Linh Phong ôm cứng không thể động đậy. Cơn giận trào lên, tôi cau mày hỏi:"Vệ Linh Phong, rốt cuộc thì ngươi tức giận cái gì cơ chứ? Ta không bội ước bỏ trốn, cũng không gây tổn thất gì đến đội thuyền chiến của ngươi, ngươi."

Một ý nghĩ kì lạ chợt lướt qua đầu, tôi hỏi lấp lửng:"Ngươi đừng bảo là ngươi lo lắng cho ta đấy?"

Tôi không chắc chắn tia sáng lóe lên rồi biến mất trong mắt Vệ Linh Phong có phải là sự bối rối hay không, vì từ đầu đến cuối hắn chỉ đeo một gương mặt tươi cười ôn hòa. Tay thả ra, hắn đặt tôi nhẹ nhàng trên mặt đất, quay đầu thì vừa vặn trông thấy Tâm Tuệ khóc đỏ hoe cả mắt.

Ba ngày sau.

"Tâm Tuệ, Vô Dạ đâu rồi?"

Tâm Tuệ lia mắt nhìn, xung quanh, cười gian:"Tám phần là ở ngay gần đây thôi."

Tôi buồn bực đá đá mấy bông hoa tươi trong ngự hoa viên, thở dài ảo não:"Sao huynh ấy còn chưa chịu xuất hiện? Một đại nam nhân thì nhỏ nhen như vậy làm gì"

"Tâm Tuệ, em nói thử xem, ta không cho huynh ấy gọi thì huynh ấy cứ luôn miệng kêu 'chủ tử'. Nhưng em nhìn thái độ ấy coi, có điểm nào xem ta là chủ tử đâu chứ?"

Tâm Tuệ cười "hì hì", vuốt vuốt hai bàn tay:"Ai bảo tiểu thư người nhìn thế nào cũng không giống chủ tử làm gì?"

Tôi dựng mày định phản bác thì chợt nghe tiếng kêu kinh ngạc của Tâm Tuệ:"Tiểu thư, người xem."

Tôi ngẩn người trông theo, cảm thấy hơi khó hiểu nhìn một nhóm phi tần đang cười đùa bên ao sen. Bảo khó hiểu là vì tôi thấy có Nhan Tĩnh đứng trong đấy nhưng thần sắc lại có chút lúng túng và thiếu tự nhiên.

Tuy rằng tôi không phải không có ý đi hỏi thăm, nhưng cũng chỉ biết được vài điều. Nhan Tĩnh nhập cung trong một lần tuyển tú hai năm trước, nguyên là con gái thứ ba của Tương Nam Hầu Nhan. Nghe bảo rằng, cầm kì thi họa không gì không giỏi, mười tuổi đã có thể bàn quốc chính binh pháp cùng cha mình, hơn nữa, từ nhỏ có dung mạo dịu dàng đáng yêu nên lại càng trở thành món bảo vật quý trong tay Tương Nam Hầu.

Hai năm trước, khi Vệ Linh Phong lần đầu tiên tuyển phi, nàng ta dễ dàng trúng tuyển như trong dự đoán của mọi người, được phong Dung phi, ân sủng nhất trong Hậu cung.

"Á — " Nhìn mọi người vui cười cạnh bờ ao, trong đầu chợt nhóa lên, thì nghe được một tiếng kêu sợ hãi quen thuộc. Đợi đến khi hoàn hồn nhìn lại, không ngờ lại thấy Nhan Tĩnh đang hẫng giữa không trung chuẩn bị ngã xuống hồ sen.

Ở đây bây giờ đã là cuối thu từ lâu, do thời tiết ở Kì quốc rất kì lạ nên nhiệt độ không khí tuy không quá thấp nhưng nước trong hồ chỉ sợ đã sớm lạnh băng. Cho dù hồ này không sâu đủ để chết đuối nhưng nếu ngã xuống cũng tuyệt đối không tránh được ngã bệnh nặng.

Tôi quýnh quáng, vừa định chạy đến cứu thì có gì đó lạ thường lóe lên trong đầu, bước chân hơi chựng lại. Giọng nói gấp gáp của Tâm Tuệ vang lên bên tai:"Tiểu thư đừng kích động, để Tâm Tuệ đi cứu.."

Lời Tâm Tuệ nói còn chưa dứt, tôi đã thấy một thiếu nữ khoác lục y nhanh chóng lao đến bờ hồ, không chút do dự nhảy vào trong nước.

Tôi gạt Tâm Tuệ sang bên rồi bước về trước mấy bước, giấu mình sau một thân cây nhìn sang hồ nước thì thấy cô gái áo xanh kia chật vật dùng hết sức mình kéo Nhan Tĩnh về phía bờ hồ.

Đám con gái cạnh bờ ao đều nhíu mày nhìn tình hình trước mắt. Nghe những tiếng xì xầm và biểu hiện trên mặt bọn họ đều lộ rõ vẻ khó chịu trước hành động bất ngờ cứu giúp của cô gái kia, tôi đoán là cô ấy đã phá hỏng kế hoạch của họ.

Nhìn phản ứng của họ, xem ra việc hãm hại Nhan Tĩnh đã xảy ra không ít nên cũng chẳng có gì kì lạ nữa. Không bàn đến vì sao Vệ Linh Phong ngày thường không quan tâm đến những chuyện xấu xa này trong Hậu cung, huống chi... việc đó cũng không hợp lí!

"A — " Những tiếng hét chói tai vọng lên. Tôi giật mình, phát hiện thiếu nữ áo xanh kia cuối cùng cũng không còn sức cầm cự, vẫy đạp mấy cái rồi từ từ chìm xuống.

Đám phi tử xem náo nhiệt thấy sắp có tai nạn chết người nên cũng trở nên lúng túng, gọi to "Lí phi nương nương", có người lại kêu "Người đâu". Trong nhất thời, sự hoảng hốt lan tỏa ra xung quanh.

Thời gian không cho phép tôi cân nhắc nhiều. Tôi cởi giày, bỏ qua tiếng kêu của Tâm Tuệ nhảy vào hồ



Quần áo cả người tôi ướt sũng, môi tái lại, ngay cả răng cũng run lập cập, tay lại còn kéo một cô gái áo xanh đang thở dốc. Hai người bì bõm lên bờ.

Thật ra, những chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến nội lực cao hay thấp cả. Con gái thể chất vốn yếu, dù võ công cao đến đâu, ngâm mình trong nước lạnh cóng đến tận xương lâu thì cũng không thể nào chịu được.

"Vô. Vô Dạ, huynh cuối.. cuối cùng cũng biết.. biết phải xuất hiện rồi.. sao?" Tôi run lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mắt, nói từng chữ đứt quãng, "Nước Trong nước còn.. còn có một..."

Vô Dạ lườm nguýt tôi một cái, quay đầu đi nhảy trở lại trong hồ nước.

Tôi vội vận nội lực muốn xua đi khí lạnh trên người, nhưng đáng tiếc nội lực này chung quy vẫn không phải của mình, trong tình huống thân bất do kỷ này thì muốn không chế nó thật tốt cũng không được, chỉ chạy tán loạn trong cơ thể. Kết quả là hàm răng run cả nửa ngày mà quần áo vẫn ướt mèm như trước.

Bỗng, một dòng khí ấm áp từ sau lưng truyền đến. Tôi quay đầy mím môi cười nhẹ với Tâm Tuệ đang truyền nội lực cho mình:"Tâm Tuệ, cảm ơn em. Ta không sao, em đi giúp nàng ta trước đi."

Lúc Vô Dạ vất vả lắm mới có thể đưa được Nhan Tĩnh lên bờ thì đám thị vệ và cung nữ cuối cùng cũng chạy đến. Tôi bảo đám cung nữ đưa Nhan Tĩnh và cô gái áo xanh kia về Lạc Ảnh cung của mình trước, vừa toan nhấc chân đi theo thì một bóng người xuất hiện trước mắt.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu thì một gương mặt kiều diễm như hoa như ngọc, hoa nhường nguyệt thẹn đập vào mắt. Người đó mặc quần áo màu vàng, lại vô cùng quen mắt. Trong đầu chợt sáng rõ, nhớ ra đó là vị mỹ nữ duy nhất có thể gây ấn tượng cho mình trong cung Thái Hậu ngày đó.

"Xin hỏi, có chuyện gì không?" Tôi thấy hơi kì lạ. Thái độ bọn họ đối với tôi trước giờ đều vô cùng kiêu ngạo, ngoại trừ ngày đầu tiên trong cung Thái Hậu thì dường như chẳng có ý xem tôi là Hoàng Hậu gì cả.

Đối phương nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt, nhướng mày trách:"Người đâu!"

"Lí phi nương nương có gì phân phó?"

"Mau bắt tên nam tử phá hoại Hậu cung này cho bản cung!"

"Dạ!"

Tên đàn ông phá hoại Hậu cung? Là ai mà tôi nghĩ không ra nhỉ? Vừa lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì lại thấy đám thị vệ bước lên đè Vô Dạ. Hả, có chuyện gì thế này?

"Từ từ đã!" Tôi vội quát lên, quay đi chất vấn mỹ nữ áo vàng, "Lí Lí phi đúng không? Từ lúc nào mà Vô Dạ... phạm vào tội phá hoại?"

Lí phi nhìn tôi đầy khinh rẻ, hừ giọng:"Nử tử trong cung, đặc biệt là phi tần, đều thuộc về một mình Hoàng Thượng, tuyệt đối không cho phép tiếp xúc thân mật với nam tử khác, càng miễn bàn đến việc cận kề da thịt."

"Kẻ này khi nãy trong nước có chạm qua Dung phi, Trần tiệp dư và muội muội, phá hủy danh tiết các người nên phải chịu tôi phá hoại, phán xử cung hình."

"Cung... Cung hình?" Tôi biến sắc, giữ chặt khuỷu tay Vô Dạ, giận dữ, "Không ai được động vào huynh ấy! Ta mới là Hoàng hậu nương nương, vì sao các ngươi dám chỉ nghe theo lời một phi tử?"

"Ha ha..." Gương mặt lộng lẫy xinh đẹp của Lí phi bật cười, bọn thị vệ và cung nữ vừa nhìn thấy động tác thân thiết của tôi với Vô Dạ thì tái nhợt cả mặt.

Tôi nghe giọng nói lảnh lót của cô ta vang lên gần bên tai:"Sợ là muội muội ngày nào cũng làm Hoàng hậu đến điên rồi nhỉ? Muội mặc dù đã được chọn làm Hoàng hậu nhưng không hề dự đại lễ sắc phong thì cũng chỉ là một tân nương nương không có bất kì phẩm cấp nào. Ngay cả điều ấy mà muội muội cũng không biết sao?"

"Tâm Tuệ, thật sự là như vậy ư?"

Tâm Tuệ thở dài im ắng:"Tiểu thư, em đã bảo là người phải lắng nghe thật kỹ trong giờ học lễ nghi còn gì!"

Tôi cười mỉa hai cái, mặt không biểu cảm. Gió lạnh thổi qua bộ quần áo ướt sũng khiến cả người tôi cứng đờ.

Ngay lập tức, gương mặt tôi trở nên tàn nhẫn nhìn Lí phi:"Nói chung, không ai được động vào Vô Dạ. Đừng nói đến việc huynh ấy vừa mới cứu người, huống chi huynh ấy còn được Hoàng Thượng đặc biệt cho phép, hoàn toàn không phải chịu bất kì ràng buộc nào."

"Đặc biệt cho phép? Cái gì là đặc biệt cho phép? Muội muội có thể nào đưa ra bằng chứng cho tỷ tỷ nhìn được không?"

Lý phi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn tôi một lúc lâu, bỗng nhiên bảo với hai cung nữ đứng đằng sau:"Trái lại, chính muội muội lại ôm ấp một nam tử khác trước bàn dân thiên hạ. Mới chỉ qua mấy ngày tân hôn, lại ngay lúc không được ân huệ nữa chứ không phải do không giành được sự sủng ái của Hoàng Thượng sao, rốt cuộc cũng không chịu nỗi sự tịch mịch rồi?"

Khi cô ta nói chuyện, hai cung nữ đã chạy đến bên người tôi, người thì mạnh bạo giữ chặt tay tôi lại, người thì đứng một bên canh giữ như hổ rình mồi. Câu nói của Lí phi còn chưa dứt:"Thân phận muội muội vốn không đến phiên chúng tỷ quản, nhưng tỷ tỷ không thể nào nhìn Hậu cung trở nên thối nát như vậy, chi bằng mời muội muội theo tỷ đến tẩm cung Thái hậu một chuyến tự mình giải thích xem."

"Giải thích?" Tôi cười lạnh, buông bàn tay giữ Vô Dạ ra, hơi nghiêng người khom xuống.

"Phịch — " một tiếng, cung nữ đến bắt giữ tôi đã bị tôi vật mạnh một cái khá đẹp mắt nhưng không chỉnh chu qua vai xuống đất, khiến cô ta đau đến mức khóc không ngừng.

Bóng người tôi khẽ động, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lí phi, nhìn cô ta bị người khác dọa đến trắng nhợt cả mặt thì đè nén sự lạnh lẽo trong cơ thể, tôi cười băng giá:"Không phải Lí phi muốn cùng muội đến cung Thái Hậu một chuyến sao? Đúng lúc, muội cũng muốn hỏi Lí phi vài câu trước mặt Thái Hậu, vì sao Dung phi đang yên lành lại ngã vào hồ nhỉ? Vì sao lúc những phi tần khác kêu cứu đều luôn miệng gọi tên Lí phi? Lại vì sao Lí phi và những thị vệ đó sớm không đến, muộn không đến mà nhằm ngay lúc vừa cứu người lên mới cuất hiện?"

"Nhiều sự trùng hợp như vậy, muội cũng muốn mời Lí phi theo muội đến cung Thái Hậu, tự mình giải thích xem sao."

"Ngươi. Ngươi..!" Lí phi tức giận, mặt lúc đỏ lúc trắng, đôi mắt phượng xinh đẹp trừng tôi dần từ giận dữ biến thành căm hận, hung hăng giậm chân, quát, "Các ngươi điếc rồi hả? Mau giải tên nam nhân này đến đại lao hình bộ cho bản cung!"

"Dạ!"

Tôi chạy về phía trước Vô Dạ, đưa cánh tay lạnh cóng ra cản lại, lạnh giọng:"Kẻ nào dám động đến huynh ấy xem!"

Rồi tôi lập tức quay đầu lại trừng mắt dữ dằn với tên Vô Dạ vẫn yên lặng không nói câu nào như mọi việc không hề liên quan đến hắn, trầm giọng:"Này! Hiện tại thì kẻ bị giải đi là huynh đấy! Làm ơn phản ứng một chút được không?"

Vô Dạ liếc mắt nhìn tôi, trong mắt lóe lên ý cười rồi nhanh chóng tan đi, vô tâm bảo:"Không phải ngày trước chủ tử bảo, bị bắt đi là người, không liên quan gì đến ta sao? Nếu bây giờ bị bắt thì cũng là ta, có liên quan gì đến chủ tử đâu?"

"Vô Dạ, huynh..." Tôi cố nuốt xuốt câu chửi rủa sắp ra đến miệng, "Một đại nam nhân thì đừng nhỏ mọn thế chứ? Ta chỉ là nhất thời nói sai, huynh giận dỗi ba ngày rồi còn chưa đủ sao?"

Vô Dạ nhìn cơ thể lạnh run của tôi, ánh mắt dần dịu lại, vửa toan đáp lời thì chợt nghe một tiếng hô to từ đằng xa vang lên.



"Hoàng Thượng giá lâm — !"

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Vệ Linh Phong một thân áo gấm vàng rực rỡ, tóc đen búi cao, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng bước về phía chúng tôi. Tôi chán chường nhíu mày. Tên này tám phần là đến xem kịch, tiện đó nhìn đám con gái tranh giành tình cảm với nhau vì mình đây mà.

Bọn thị vệ và cung nữ nhất tề quỳ xuống, nơm nớp lo sợ hô:"Tham kiến Hoàng Thượng."

Lí phi trưng ra khuôn mặt trắng nhợt không còn sắc máu, lại thêm vẻ điềm đạm đáng yêu, tư thái liễu yếu đào tơ đến trước mặt Vệ Linh Phong, nhẹ nhàng dựa vào bên người hắn, giọng dịu dàng mềm mại:"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."

"Đứng dậy đi." Vệ Linh Phong nâng tay khẽ đỡ cô ta, hỏi, "Sao sắc mặt Mai nhi lại tái như vậy?"

Lí phi hơi cắn môi dưới trắng bệch, quay đầu âm thầm liếc tôi rồi mới đáp yếu ớt:"Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, thần thiếp không sao cả." Dứt lời, cơ thể lại tự nhiên dựa vào vòng ôm của Vệ Linh Phong.

Tôi đứng bên nhìn mà ngây người. Không thể không thừa nhận là hành động của Lí phi chắc phải đã dày công luyện tập mới có thể biến thành bộ dạng dịu hiền đến mức khiến người khác phải đau lòng thế này. Cho dù tôi là một người đàn ông đi nữa thì cũng không thể không rung động.

Vệ Linh Phong vô cùng tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, vẻ mặt ôn hòa:"Vẫn nên để Thái y khám qua xem, nếu không thì trẫm không yên lòng."

Hai gò má trắng nõn như bạch ngọc của Lí phi nhiễm sắc hồng, mím môi cười:"Thần thiếp tuân chỉ."

Vệ Linh Phong cười gật đầu, lúc này mới ngẩng lên nhìn về phía tôi:"Nàng lại gây họa gì thế? Sao phải điều động nhiều thị vệ như vậy làm gì?"

Tôi trừng mắt dữ dằn với hắn:"Cái gì mà gọi là 'lại'? Đừng có đem hết chuyện xấu đổ lên người... Ách xì — ta chứ."

Một cơn gió thổi tới, cơn lạnh lan nhanh ra khắp người. Tôi cóng người nhảy mũi một cái, run bần bật.

Sắc mặt vốn đang cười nhạt của Vệ Linh Phong hơi đổi, đẩy Lí phi ra bước vội đến trước mặt tôi, túm lấy cổ tay tôi xem xét. Hắn hạ giọng nặng nề, đôi mắt đẹp híp lại:"Nàng ngã xuống nước?"

Bàn tay hắn rất ấm áp, trong khi cả người tôi trên dưới đều lạnh băng tạo nên sự đối lập rõ ràng, khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi cố gắng giằng ra nhưng không được thì nhíu mày:"Ngươi cũng biết ta rơi xuống nước sao? Vậy mau để ta về thay quần áo, cứ kì kèo thế này, ta không bị cảm mạo cũng khó đấy."

Hàng mày Vệ Linh Phong khẽ cau lại, cánh tay thon dài có lực bỗng nhiên duỗi ra. Giây tiếp theo, người tôi đã bị bế lên trong cái ôm ấm nồng.

"Ngươi — " Tôi khiếp sợ, không thể thốt ra lời nào, giãy người muốn nhảy xuống nhưng không cách nào được.

Tôi liếc mắt, thấy đám cung nữ, thị vệ bên cạnh trợn trừng cả mắt, sự ghen ghét và hoảng hốt hiện ra trên khuôn mặt Lí phi như muốn nuốt sống tôi. Tâm Tuệ cười vô cùng mờ ám, còn ánh mắt Vô Dạ lại hờ hững, lạnh lùng vô cảm.

Tôi đỏ bừng mặt, đối với cơ thể lạnh băng này của tôi mà nói thì cái ôm này thật rất ấm, nên không khỏi cảm kích sự cẩn thận của Vệ Linh Phong. Nhưng mà, hiện tại, kiểu tình huống thế này cũng quái dị quá chứ?

"Hoàng.. Hoàng Thượng..." Lí phi cắn môi đứng giữa đường cản lại, vẻ mặt tủi thân nhìn chúng tôi, đôi môi đỏ thắm khẽ mấp máy.

Vệ Linh Phong vẫn tươi cười như cũ, nhưng giọng lại lạnh lùng:"Người đâu, thân thể Lí phi không khỏe, mau dìu nàng ấy hồi cung."

"Dạ, Hoàng Thượng."

Vệ Linh Phong bế tôi đi ngang qua Lí phi đang trắng nhợt cả mặt rồi lại ung dung bồi thêm một câu:"Mai nhi cũng đừng quên báo cho Thái y."

Tôi được bao trong hơi ấm thì bỗng nhận ra có cái gì đó không đúng. Đây, đây không phải là đường đến Lạc Ảnh cung.

Tôi ngẩng phắt đầu, bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng của Vệ Linh Phong thì ngẩn người, một lúc sau mới hoàn hồn, nhớ rằng mình có việc phải chất vấn nhưng chẳng còn khí thế lúc ban đầu:"Ngươi.. mang ta đi đâu? Vô Dạ Đừng để bọn họ đưa Vô Dạ đi."

"Tẩm cung của trẫm."

"Vì sao?"

Vệ Linh Phong hơi buồn cười thở dài, nghiêng đầu nói với một tiểu thái giám bên cạnh:"Đi lấy ba miếng 'ngọc bài' đến đây."

Trông thấy sắc mặt những người xung quanh biến đổi, tôi nghĩ mấy ngọc bài này có tầm quan trọng không ít nên cũng an lòng. Nhưng thật ra, tôi đã hoàn toàn quên phải truy cứu chuyện của mình. Hắn rất nhẹ nhàng mà tránh được vấn đề của tôi.

Phong Ngâm điện.

Tôi thoải mái ngồi xếp bằng ở mép giường, tay cầm một chén trà nóng khẽ nhấp hết ngụm này đến ngụm khác. Tôi được thay quần áo ướt, rồi lại có thêm một bếp lò nhỏ sưởi ấm trong phòng, hơn nữa, trà nóng trong tay lại tỏa hương thơm ngát dịu nhẹ giúp thư giãn cơ thể. Cuộc sống của Hoàng đế cũng không có gì khác thế này.

Tiếng bước chân vang lên khe khẽ, Vệ Linh Phong khoác một thân trường bào màu tím chậm rãi đi vào, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của tôi thì phì cười:"Chẳng phải vừa mới nãy còn bảo là không muốn đến sao? Bây giờ nhìn nàng thì đúng là chẳng ngờ được."

Tôi cười ha ha, bắt đầu tán gẫu:"Đây là trà gì vậy? Hương trà thanh khiết ngọt miệng, không có lấy một vị đắng, thật sự là không tồi."

"Nàng thật sự không biết?" Vệ Linh Phong cười khẽ, ngồi xuống cạnh tôi, "Đây là ' Quân Sơn Ngân Châm', búp trà được hái vào ngày xuân, sấy khô trong bốn mươi chín ngày, để nguội rồi rang mà thành. Hương vị thơm mát tinh khiết tự nhiên."



XD! Giờ, cuối cùng tôi mới nhận ra, bản thân mình mới chính là người bị chơi khăm!

Tôi nguýt mắt trừng hắn hung dữ, nghĩ thầm: đợi ta nói xong, xem ngươi còn cười được nữa không!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Nhiên Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook