Chương 22: Vượt ải
Tiêu Dật
24/01/2014
'Các trận so tài ở Vọng Giang lâu tổng cộng chia thành ba tầng, mỗi tầng sáu đề mục phân biệt là: đấu võ, câu đối, thơ, ca phú, đánh bạc và binh pháp. Mỗi người qua ải sẽ được lên một lầu, chỉ người có tài đủ mới có
thể qua được ba cửa để lên tầng cao nhất ngắm nhìn dòng Vọng Giang.
Nhưng ta xin nhắc các vị một điều là mười mấy năm qua chưa từng có một
khách nhân nào có thể lên được tầng gác mái của nơi này cả.'
Cô gái bĩu môi nói:'Chưởng quầy cũng thật dài dòng quá đấy, có thể bắt đầu được chưa? Đói quá đi..'
Lâm công tử nhìn bọn họ chăm chú rồi mới phất tay lên tiếng:'Khai cuộc!'
'Xin hỏi ba vị lựa chọn đề mục nào?'
'Đấu võ, câu đối, thơ, ca phú' Cô gái xòe mấy ngón tay trắng như ngọc ra đếm.
'Băng nhi..' Nam tử khôi ngô kia ngắt lời cô nương ấy, đau đầu xoa xoa trán mới bảo, 'Nhiều vàng như vậy muội lấy làm gì? Không phải muội đói bụng rồi sao?'
Cô gái sững người rồi vội vàng gật đầu:'Đúng vậy, không thể lãng phí thời gian như thế được. Vậy chọn bốn thôi!'
Mọi người hẳn cũng tưởng tượng được tất cả những người trong đại sảnh lúc ấy sủng sốt đến thế nào, ai ngờ được là lại có người chẳng thèm để ba ải của Vọng Giang lâu vào mắt, xem việc vượt cửa chỉ ít nhiều liên quan đến thời gian là chính.
Trận thứ nhất của cửa đầu tiên: đấu võ.
Vọng Giang lâu phái ra ba người không ngờ được, e là các người cũng chẳng xa lạ gì: Gia Long vương - Nguyên bang chủ Nguyên Cửu Châu, thủ hạ của tam hoàng tử - đứng thứ ba trong tam đại võ sĩ Ấn Nguyệt và Lí trưởng lão bang Nhật Nguyệt, Lí Mộc."
Câu nói dừng lại, tuy rằng mọi người đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị dọa hoảng sợ. Ba người này, dang tiếng mỗi người đều vang vọng khắp giang hồ. Không kể đến kiếm khách Nguyệt Ảnh tay nhuốm máu người như yêu ma của Ấn Nguyệt, chỉ riêng Nguyên Cửu Châu đã giúp bang chủ bang Hải Sa tại vị suốt gần mười năm, xưng bá cả một thế hệ Giang Bắc, bất khả chiến bại thôi cũng phải dè chừng rồi. Lí trưởng lão kia cũng là người đứng thứ hai bang Nhật Nguyệt.
Cao thủ như vậy, một người đã rất khó đối phó, nay lại đến ba người cùng liên thủ tại trận mở màn của cửa đầu tiên, quả thật là đáng sợ.”
Thiếu niên áo gấm kia không nén nổi hỏi:"Ba vị tiền bối như thế mà lại bại trận dưới tay hai thiếu niên cùng một cô gái ư?"
Đôi mắt của người đàn ông kia thẫm lại, chậm rãi lắc đầu nói:"Không, bọn họ thua chỉ dưới tay một người."
Mọi người lại hít vào một hơi, đồng thanh kêu lên:"Kiếm khách lãnh tình!"
"Cảnh tượng luận võ hôm ấy, tuy là ta có mặt tại đó nhưng cũng không rõ ràng. Khi tiếng hô bắt đầu trận đấu vang lên, ta chỉ cảm thấy bóng người màu đen kia thoáng một cái, tựa như ma quỷ mà biến mất ngay trước tầm mắt tất cả. Một lát sau, lúc ta đã định thần lại thì nghe hai tiếng 'leng keng', hắn đã yên lặng rời khỏi cuộc chiến. Ba người đối phương rõ là không hề bị thương, nhưng ngoài Ấn Nguyệt vẫn còn cầm binh khí thì vũ khí của hai người còn lại đã rơi bên cạnh.
Nam tử áo đen kia lạnh lùng liếc bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Ấn Nguyệt tay vẫn đang run rẩy cầm binh khí có chút tán thưởng, nói:'Còn muốn đấu nữa ư?'
Ấn Nguyệt cười cười:'Không cần, kiếm khách lãnh tình quả nhiên là danh bất hư truyền, chúng ta còn kém xa mới có thể làm đối thủ với công tử. Mời ba vị đến nơi thi kế tiếp.'
Đến tận lúc này ta mới biết hóa ra bọn họ chính là Vô Du tổ tiếng tăm lẫy lừng. Tiếng nghị luận trong đại sảnh chốc lát vang lên không ngớt.
Ngay đến cả sắc mặt của Lâm Khiêm cũng thay đổi, vội vàng lên tiếng:'Thì ra là ba người Vô Du tổ, khó trách lại tự tin như vậy. Vừa nãy tại hạ chỉ muốn dò xét một chút, khẩu khí ít nhiều gì cũng có phần sai, mong cô nương thứ lỗi.'
'Không có gì, không thấy thì không biết thôi.' cô gái nói:'Không thể tin được là thanh danh của Vô Du tổ này lan xa như vậy đấy!'
Nói xong cười 'phì' một tiếng lộ ra hàm răng trắng tinh đều như hạt bắp. Chẳng biết là nghĩ đến chuyện gì buồn cười mà khiến vẻ mặt của hai nam nhân kia có chút không tốt, ta ngược lại có chút xấu hổ.
Cô gái ấy phủi phủi đôi tay nhỏ nhắn cất giọng:'Dạ lợi hại thật. Tiếp theo nên đến phiên thiên tài tuyệt thế này phát huy sở trường rồi!'
Thiếu niên thần y kia lại một phen cười khổ đành xoa xoa đầu cô gái đầy nuông chiều.
Trận thứ hai của cửa đầu tiên: đối câu
Lúc này chúng ta đã biết thân phận ba người, dĩ nhiên sẽ không dám nghi ngờ thực lực của bọn họ.
Nhưng mà thanh danh của Vọng Giang lâu vang vọng ngàn đời đâu phải là dễ có, cho nên trận này tuyệt đối là hồi hộp vô cùng.
Theo chân ba người họ vào một căn phòng trên tường có dán một câu đối được viết bằng lối chữ thảo(1) cứng cáp. Trên đó ghi:
Vọng Giang lâu, Vọng Giang lưu, Vọng Giang lâu thượng Vọng Giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.
Thiếu niên ấy mỉm cười, cầm bút lông sói chấm nhẹ trên nghiên mực, một tay phóng khoáng mà lưu loát họa ra nét chữ, vế bên dưới trong chớp mắt hoàn thành.
Ấn Nguyệt tỉnh, ấn nguyệt ảnh, Ấn Nguyệt tỉnh trung ấn nguyệt ảnh, Nguyệt tỉnh vạn niên, nguyệt ảnh vạn niên.
Câu đối vừa viết xong, mọi người xung quanh hào hứng hò reo. Trên gương mặt của thiếu niên ấy ngược lại không hề có chút đắc ý hay khiêm tốn nào, chỉ điềm đạm cười, nụ cười như không quan tâm đến thắng thua, nói:'Lâm công tử có tính là qua cửa chưa.'
'Mời ba vị đến nơi kế tiếp.'
Trận thứ ba của cửa đầu tiên: thơ ca
Thư phòng trang nhã, lịch sự mà mọi người bước vào cũng không có gì xa lạ cả bởi rất nhiều người đều phải qua được cửa này cùng câu đối ngòai kia mới có thể đặt chân đến được Giang lâu. Người chủ trì cửa này quả nhiên là Lâm công tử.
Tất cả chỉ thấy hắn phe phẩy quạt nhìn vọng ra dòng Vọng Giang ngoài cửa sổ nói:'Hai người chúng ta lấy 'mùa xuân' làm đề, ngâm một bài thơ để mọi người tại đây bình luận, công tử nghĩ sao?'
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt bởi cửa thứ nhất của Vọng Giang lâu, từ luận võ, đối câu đến bây giờ là đối thơ đều khó hơn gấp hai lần đề mục ngày thường.
Đặc biệt là ải thơ ca này vốn chỉ cần ứng đáp tùy vào hoàn cảnh là được, nay lại trở thành đối ngâm. Lâm Khiêm công tử là tài tử có tiếng của phố Ngọa Long, tranh vị trí đứng đầu với hắn quả thật là đã khó lại càng thêm khó.
Thiếu niên thần y kia cười khẽ đáp:'Đừng hỏi ta, cửa này là do muội ấy đấu.' nói xong chỉ chỉ vào cô gái đứng bên cạnh.
Cô gái đó đớ người, kinh ngạc hỏi:'Có thiên tài miễn phí ở đây không dùng, tại sao lại là muội chứ?'
Thiếu niên ấy nhún nhún vai tỏ vẻ không quan trọng:'Nếu muội không muốn thì chúng ta đành phải bị đuổi khỏi nơi này thôi.'
Cô gái tức giận thở hổn hển, mặt đầy vẻ nghi ngờ, trừng mắt liếc một cái, giọng hậm hực:'Lâm công tử, xin mời bắt đầu trước!'
Hiển nhiên là Lâm công tử cũng có chút khó tin tròn mắt nhìn rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ thong dong, trầm tĩnh, phe phẩy quạt nhẹ nhàng mỉm cười. Thấy hắn như vậy, ai cũng rõ hắn đã chuẩn bị kỹ càng cả rồi.
Chỉ nghe hắn ngâm lên:
Huề trúc yêu tùng tụ thảo thai,
Phần hương chử tửu đãi xuân hồi.
Đông phong vị đảo mai tiên túy,
Bán yểm đà nhan ngọa tuyết đôi.”
Gió đông say mai dù chưa ghé
Mặt đỏ nép sau làn tuyết rơi)
Bài thơ vừa vang lên, mọi người đều vỗ tay vang dội, lòng ngẫm: lấy lão mai để gọi mùa xuân, Lâm công tử quả là không hổ danh. Chưa kể đến vị thần y kia, một cô nương ít tuổi như vậy thì làm sao có thể sáng tác ra một bài thơ hay để đối chọi lại đây?
Người đàn ông đứng tuổi kia như nghe được tiếng lòng của bọn họ, cười nhẹ:"Cũng không thể trách các người xem thường cô nương ấy được. Ta vốn đã nghĩ cô gái kia cả lời nói và việc làm đều không giống một người có tài học chút nào, trong lòng thầm than không ổn: hẳn là phải thua mất.
Nhưng cô ấy chỉ suy nghĩ thoáng qua nhanh chóng rồi nhoẻn miệng cười. Khi giọng nói trong khe vang lên, ta đã biết mình quá sai lầm rồi.
Thắng nhật tầm phương tứ thủy tân,
Vô biên quang cảnh nhất thì tân.
Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện,
Vạn tử thiên hồng tổng thị xuân.”
Thấy phong cảnh thiên biến đâu đây
Gió đông mơn man từng nét mặt
Trăm hoa đua nở đầy sức xuân)
“Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện, vạn tử thiên hồng tổng thị xuân.” Thiếu niên áo gấm kia thì thào lặp đi lặp lại, chợt đập bàn đứng phắt lên, "Quả là bài thơ độc nhất vô nhị! Không thể tưởng tượng được nàng lại là một kì nữ 'thâm tàng bất lộ' như vậy."
Người đàn ông kia mỉm cười nói:”Nếu không thì sao lại xưng cô gái ấy là xấu nhan kì nữ được? Nhưng ngươi cũng sai rồi. Bài thơ này chưa thể gọi là độc nhất vô nhị, ngươi cứ từ từ đợi ta kể tiếp thì sẽ hiểu ngay thôi."
Mặt thiếu niên kia đỏ lên, toan cãi bướng lại bị mọi người khuyên ngăn.
Tuy vậy nhưng người đàn ông đứng tuổi kia vẫn cười cười, tiếp tục nói:"Đã vào được trận cuối của cửa đầu tiên, không còn ai lại nghi ngờ thêm về thực lực của bọn họ nữa. Ngay cả Lâm công tử mà cũng để lộ gương mặt thất thần đăm chiêu về bài thơ của cô gái.
So tài ca phú lần này với ba trận đọ sức trước có hơi khác biệt. Hắn không hề có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần có thể sử dụng âm nhạc và ca từ làm người trấn giữ cửa đó xúc động thì có thể qua.
Lâm công tử chỉ nói một câu:'Cửa này do thiên hạ đệ nhất danh kĩ Tô Uyển Nhu chủ trì.' "
* Hai câu đối phía trên em không tìm được bản dịch, cũng không dám edit luôn vì sợ hiểu sai ý tứ trong đó nên em để bản hán Việt thôi. Ai có thông tin hay tìm được bản dịch thì báo với em để bổ sung nhé.
Cô gái bĩu môi nói:'Chưởng quầy cũng thật dài dòng quá đấy, có thể bắt đầu được chưa? Đói quá đi..'
Lâm công tử nhìn bọn họ chăm chú rồi mới phất tay lên tiếng:'Khai cuộc!'
'Xin hỏi ba vị lựa chọn đề mục nào?'
'Đấu võ, câu đối, thơ, ca phú' Cô gái xòe mấy ngón tay trắng như ngọc ra đếm.
'Băng nhi..' Nam tử khôi ngô kia ngắt lời cô nương ấy, đau đầu xoa xoa trán mới bảo, 'Nhiều vàng như vậy muội lấy làm gì? Không phải muội đói bụng rồi sao?'
Cô gái sững người rồi vội vàng gật đầu:'Đúng vậy, không thể lãng phí thời gian như thế được. Vậy chọn bốn thôi!'
Mọi người hẳn cũng tưởng tượng được tất cả những người trong đại sảnh lúc ấy sủng sốt đến thế nào, ai ngờ được là lại có người chẳng thèm để ba ải của Vọng Giang lâu vào mắt, xem việc vượt cửa chỉ ít nhiều liên quan đến thời gian là chính.
Trận thứ nhất của cửa đầu tiên: đấu võ.
Vọng Giang lâu phái ra ba người không ngờ được, e là các người cũng chẳng xa lạ gì: Gia Long vương - Nguyên bang chủ Nguyên Cửu Châu, thủ hạ của tam hoàng tử - đứng thứ ba trong tam đại võ sĩ Ấn Nguyệt và Lí trưởng lão bang Nhật Nguyệt, Lí Mộc."
Câu nói dừng lại, tuy rằng mọi người đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị dọa hoảng sợ. Ba người này, dang tiếng mỗi người đều vang vọng khắp giang hồ. Không kể đến kiếm khách Nguyệt Ảnh tay nhuốm máu người như yêu ma của Ấn Nguyệt, chỉ riêng Nguyên Cửu Châu đã giúp bang chủ bang Hải Sa tại vị suốt gần mười năm, xưng bá cả một thế hệ Giang Bắc, bất khả chiến bại thôi cũng phải dè chừng rồi. Lí trưởng lão kia cũng là người đứng thứ hai bang Nhật Nguyệt.
Cao thủ như vậy, một người đã rất khó đối phó, nay lại đến ba người cùng liên thủ tại trận mở màn của cửa đầu tiên, quả thật là đáng sợ.”
Thiếu niên áo gấm kia không nén nổi hỏi:"Ba vị tiền bối như thế mà lại bại trận dưới tay hai thiếu niên cùng một cô gái ư?"
Đôi mắt của người đàn ông kia thẫm lại, chậm rãi lắc đầu nói:"Không, bọn họ thua chỉ dưới tay một người."
Mọi người lại hít vào một hơi, đồng thanh kêu lên:"Kiếm khách lãnh tình!"
"Cảnh tượng luận võ hôm ấy, tuy là ta có mặt tại đó nhưng cũng không rõ ràng. Khi tiếng hô bắt đầu trận đấu vang lên, ta chỉ cảm thấy bóng người màu đen kia thoáng một cái, tựa như ma quỷ mà biến mất ngay trước tầm mắt tất cả. Một lát sau, lúc ta đã định thần lại thì nghe hai tiếng 'leng keng', hắn đã yên lặng rời khỏi cuộc chiến. Ba người đối phương rõ là không hề bị thương, nhưng ngoài Ấn Nguyệt vẫn còn cầm binh khí thì vũ khí của hai người còn lại đã rơi bên cạnh.
Nam tử áo đen kia lạnh lùng liếc bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Ấn Nguyệt tay vẫn đang run rẩy cầm binh khí có chút tán thưởng, nói:'Còn muốn đấu nữa ư?'
Ấn Nguyệt cười cười:'Không cần, kiếm khách lãnh tình quả nhiên là danh bất hư truyền, chúng ta còn kém xa mới có thể làm đối thủ với công tử. Mời ba vị đến nơi thi kế tiếp.'
Đến tận lúc này ta mới biết hóa ra bọn họ chính là Vô Du tổ tiếng tăm lẫy lừng. Tiếng nghị luận trong đại sảnh chốc lát vang lên không ngớt.
Ngay đến cả sắc mặt của Lâm Khiêm cũng thay đổi, vội vàng lên tiếng:'Thì ra là ba người Vô Du tổ, khó trách lại tự tin như vậy. Vừa nãy tại hạ chỉ muốn dò xét một chút, khẩu khí ít nhiều gì cũng có phần sai, mong cô nương thứ lỗi.'
'Không có gì, không thấy thì không biết thôi.' cô gái nói:'Không thể tin được là thanh danh của Vô Du tổ này lan xa như vậy đấy!'
Nói xong cười 'phì' một tiếng lộ ra hàm răng trắng tinh đều như hạt bắp. Chẳng biết là nghĩ đến chuyện gì buồn cười mà khiến vẻ mặt của hai nam nhân kia có chút không tốt, ta ngược lại có chút xấu hổ.
Cô gái ấy phủi phủi đôi tay nhỏ nhắn cất giọng:'Dạ lợi hại thật. Tiếp theo nên đến phiên thiên tài tuyệt thế này phát huy sở trường rồi!'
Thiếu niên thần y kia lại một phen cười khổ đành xoa xoa đầu cô gái đầy nuông chiều.
Trận thứ hai của cửa đầu tiên: đối câu
Lúc này chúng ta đã biết thân phận ba người, dĩ nhiên sẽ không dám nghi ngờ thực lực của bọn họ.
Nhưng mà thanh danh của Vọng Giang lâu vang vọng ngàn đời đâu phải là dễ có, cho nên trận này tuyệt đối là hồi hộp vô cùng.
Theo chân ba người họ vào một căn phòng trên tường có dán một câu đối được viết bằng lối chữ thảo(1) cứng cáp. Trên đó ghi:
Vọng Giang lâu, Vọng Giang lưu, Vọng Giang lâu thượng Vọng Giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.
Thiếu niên ấy mỉm cười, cầm bút lông sói chấm nhẹ trên nghiên mực, một tay phóng khoáng mà lưu loát họa ra nét chữ, vế bên dưới trong chớp mắt hoàn thành.
Ấn Nguyệt tỉnh, ấn nguyệt ảnh, Ấn Nguyệt tỉnh trung ấn nguyệt ảnh, Nguyệt tỉnh vạn niên, nguyệt ảnh vạn niên.
Câu đối vừa viết xong, mọi người xung quanh hào hứng hò reo. Trên gương mặt của thiếu niên ấy ngược lại không hề có chút đắc ý hay khiêm tốn nào, chỉ điềm đạm cười, nụ cười như không quan tâm đến thắng thua, nói:'Lâm công tử có tính là qua cửa chưa.'
'Mời ba vị đến nơi kế tiếp.'
Trận thứ ba của cửa đầu tiên: thơ ca
Thư phòng trang nhã, lịch sự mà mọi người bước vào cũng không có gì xa lạ cả bởi rất nhiều người đều phải qua được cửa này cùng câu đối ngòai kia mới có thể đặt chân đến được Giang lâu. Người chủ trì cửa này quả nhiên là Lâm công tử.
Tất cả chỉ thấy hắn phe phẩy quạt nhìn vọng ra dòng Vọng Giang ngoài cửa sổ nói:'Hai người chúng ta lấy 'mùa xuân' làm đề, ngâm một bài thơ để mọi người tại đây bình luận, công tử nghĩ sao?'
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt bởi cửa thứ nhất của Vọng Giang lâu, từ luận võ, đối câu đến bây giờ là đối thơ đều khó hơn gấp hai lần đề mục ngày thường.
Đặc biệt là ải thơ ca này vốn chỉ cần ứng đáp tùy vào hoàn cảnh là được, nay lại trở thành đối ngâm. Lâm Khiêm công tử là tài tử có tiếng của phố Ngọa Long, tranh vị trí đứng đầu với hắn quả thật là đã khó lại càng thêm khó.
Thiếu niên thần y kia cười khẽ đáp:'Đừng hỏi ta, cửa này là do muội ấy đấu.' nói xong chỉ chỉ vào cô gái đứng bên cạnh.
Cô gái đó đớ người, kinh ngạc hỏi:'Có thiên tài miễn phí ở đây không dùng, tại sao lại là muội chứ?'
Thiếu niên ấy nhún nhún vai tỏ vẻ không quan trọng:'Nếu muội không muốn thì chúng ta đành phải bị đuổi khỏi nơi này thôi.'
Cô gái tức giận thở hổn hển, mặt đầy vẻ nghi ngờ, trừng mắt liếc một cái, giọng hậm hực:'Lâm công tử, xin mời bắt đầu trước!'
Hiển nhiên là Lâm công tử cũng có chút khó tin tròn mắt nhìn rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ thong dong, trầm tĩnh, phe phẩy quạt nhẹ nhàng mỉm cười. Thấy hắn như vậy, ai cũng rõ hắn đã chuẩn bị kỹ càng cả rồi.
Chỉ nghe hắn ngâm lên:
Huề trúc yêu tùng tụ thảo thai,
Phần hương chử tửu đãi xuân hồi.
Đông phong vị đảo mai tiên túy,
Bán yểm đà nhan ngọa tuyết đôi.”
Gió đông say mai dù chưa ghé
Mặt đỏ nép sau làn tuyết rơi)
Bài thơ vừa vang lên, mọi người đều vỗ tay vang dội, lòng ngẫm: lấy lão mai để gọi mùa xuân, Lâm công tử quả là không hổ danh. Chưa kể đến vị thần y kia, một cô nương ít tuổi như vậy thì làm sao có thể sáng tác ra một bài thơ hay để đối chọi lại đây?
Người đàn ông đứng tuổi kia như nghe được tiếng lòng của bọn họ, cười nhẹ:"Cũng không thể trách các người xem thường cô nương ấy được. Ta vốn đã nghĩ cô gái kia cả lời nói và việc làm đều không giống một người có tài học chút nào, trong lòng thầm than không ổn: hẳn là phải thua mất.
Nhưng cô ấy chỉ suy nghĩ thoáng qua nhanh chóng rồi nhoẻn miệng cười. Khi giọng nói trong khe vang lên, ta đã biết mình quá sai lầm rồi.
Thắng nhật tầm phương tứ thủy tân,
Vô biên quang cảnh nhất thì tân.
Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện,
Vạn tử thiên hồng tổng thị xuân.”
Thấy phong cảnh thiên biến đâu đây
Gió đông mơn man từng nét mặt
Trăm hoa đua nở đầy sức xuân)
“Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện, vạn tử thiên hồng tổng thị xuân.” Thiếu niên áo gấm kia thì thào lặp đi lặp lại, chợt đập bàn đứng phắt lên, "Quả là bài thơ độc nhất vô nhị! Không thể tưởng tượng được nàng lại là một kì nữ 'thâm tàng bất lộ' như vậy."
Người đàn ông kia mỉm cười nói:”Nếu không thì sao lại xưng cô gái ấy là xấu nhan kì nữ được? Nhưng ngươi cũng sai rồi. Bài thơ này chưa thể gọi là độc nhất vô nhị, ngươi cứ từ từ đợi ta kể tiếp thì sẽ hiểu ngay thôi."
Mặt thiếu niên kia đỏ lên, toan cãi bướng lại bị mọi người khuyên ngăn.
Tuy vậy nhưng người đàn ông đứng tuổi kia vẫn cười cười, tiếp tục nói:"Đã vào được trận cuối của cửa đầu tiên, không còn ai lại nghi ngờ thêm về thực lực của bọn họ nữa. Ngay cả Lâm công tử mà cũng để lộ gương mặt thất thần đăm chiêu về bài thơ của cô gái.
So tài ca phú lần này với ba trận đọ sức trước có hơi khác biệt. Hắn không hề có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần có thể sử dụng âm nhạc và ca từ làm người trấn giữ cửa đó xúc động thì có thể qua.
Lâm công tử chỉ nói một câu:'Cửa này do thiên hạ đệ nhất danh kĩ Tô Uyển Nhu chủ trì.' "
* Hai câu đối phía trên em không tìm được bản dịch, cũng không dám edit luôn vì sợ hiểu sai ý tứ trong đó nên em để bản hán Việt thôi. Ai có thông tin hay tìm được bản dịch thì báo với em để bổ sung nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.