Tiêu Nhiên

Chương 16

Tử Yêu Tuyết

29/12/2016

Edit : Ngọc Hương

Beta : BTCĐ

Tâm trạng của Tiêu Nhiên lúc này vô cùng phức tạp, các tiểu thần khác đều nóng lòng muốn được giới thiệu về bản thân mình nhưng đến… đến lượt Lộ Tây Phỉ thì…

Lộ Tây Phỉ luôn tự khoe kkhoang mình là tiểu thần cao quý tao nhã nhất, Tiêu Nhiên lại hoàn toàn không cho rằng một đứa trẻ 10 tuổi lại có thể có gì cao quý tao nhã…

Nhưng nàng không thể không thừa nhận, động tác đứng dậy của Lộ Tây Phỉ nhìn đẹp mắt hơn hẳn so với các tiểu thần khác! Đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi! Vị thần sư nào đó nhấn mạnh.

Lộ Tây Phỉ chậm rãi đứng dậy, vạt áo màu đen theo đó trượt xuống, không khí trong phòng lặng lẽ thay đổi.

Tiêu Nhiên đứng bên cạnh đáy lòng không nhịn được dậy sóng: Trẻ ranh mà, ngươi tỏ ra đẹp trai như vậy để làm gì, sau khi ngươi lớn lên nhất định sẽ xấu đi, lừa một em gái xinh đẹp ngây thơ là điều không thể, cùng lắm là lừa được một bà thím xấu xí béo mập… Cho nên, ngươi đắc ý cái gì?

Lộ Tây Phỉ tao nhã đứng lên, không hề chú ý đến vẻ mặt đang dậy sóng của Tiêu Nhiên lúc này.

Thực tế là, tuy Lộ Tây Phỉ vẫn duy trì nụ cười tao nhã đúng mực trên mặt, nhưng sâu trong lòng hắn không ngừng tuôn trào các loại suy nghĩ đen tối! Bởi vì vừa rồi lo lắng sợ hãi quá độ, nên trong lòng hắn tương đối khó chịu. Bây giờ lại nhìn khuôn mặt đáng ghét của Tiêu Nhiên… Đương nhiên, hắn càng khó chịu hơn! So với sự khó chịu của Thần Bóng Tối mà nói, người nào đó còn khó chịu hơn gấp nhiều lần…..

Trong lòng Tiêu Nhiên còn đang không ngừng dậy sóng thì bỗng nhiên sống lưng nàng lạnh toát. Nàng vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của Lộ Tây Phỉ. Tiêu Nhiên nhất thời sợ run cả người…. Tại sao nàng lại cảm thấy ánh mắt của tiểu gia hoả này không có ý tốt chứ?

Tiếc là…. Tuy Tiêu Nhiên đã nhận ra tình hình không ổn, nhưng nàng lại không thể bảo vệ được chính mình!



Lộ Tây Phỉ đứng đó khẽ nhếch khoé môi, chậm rãi đưa Tiêu Nhiên vào bẫy: «Tên của bản thần, chắc là không cần giới thiệu với thần sư đại nhân nhỉ ? Còn về phần năng lực cá nhân… Không bằng bản thần tự mình biểu diễn một chút cho thần sư đại nhân xem nhé?»

Lộ Tây Phỉ vừa nói xong, Tiêu Nhiên liền âm thầm biểu môi. Nàng xin dùng tiết tháo* của minh để thề! Tên tiểu tử Lộ Tây Phỉ này tuyệt đối là một con thiêu thân! Lúc này hắn cung kính với nàng quá mức cần thiết, cuộc sống sau này của nàng nhất định sẽ vô cùng thê thảm!

*tiết tháo : Chí khí cương trực và trong sạch.

Lúc này Tiêu Nhiên hoàn toàn rối loạn! Một người bình thường như Tiêu Nhiên, có khả năng gì để chống chọi với năng lực của thần đây? Nàng chỉ thấy một chùm tia sáng màu đen đột ngột từ trên trời giáng xuống. Trước mắt Tiêu Nhiên tối sầm, phòng học vốn rộng rãi sáng sủa đột nhiên biến mất, chỉ còn lại chỗ ngồi của một mình Lộ Tây Phỉ.

Tiêu Nhiên vội vàng nhìn trái ngó phải, nhất thời trong lòng trầm xuống: Không phải chứ? Tên tiểu tử Lộ Tây Phỉ này thật sự làm thế sao? Chỉ trong nháy mắt, ngoài hắn ra, các tiểu thần khác đều không nhìn thấy! Thậm chí, ngay cả Phụ Thần Thiên Triệt cũng không thấy bóng dáng! Không có Phụ Thần đại gia làm chỗ dựa vững chắc… Giờ phút này trong lòng Tiêu Nhiên chỉ còn lại bốn chữ: Lần này chết chắc!

« Thế nào, không phải ngươi muốn biết năng lực của ta sao? » Giọng nói lạnh như băng từ đỉnh đầu truyền tới, Tiêu Nhiên theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt Lộ Tây Phỉ khinh thường mà suy nghẫm : « Ha ha… Thần sư đại nhân tận hưởng cho tốt vào, đừng chết sớm quá đấy… »

Trong lòng Tiêu Nhiên ầm ầm sụp đổ… Lộ Tây Phỉ nhìn nàng, giống như đang nhìn một con kiến nhỏ bé, mặc hắn đùa giỡn. Thực tế thì, đối với thần mà nói, nàng đúng là một con kiến mà thôi, nhưng nàng đã đồng ý với Thiên Triệt rồi, trở thành thần sư của bọn họ, nàng đã cố gắng rất nhiều để làm điều đó… Thế nhưng ánh mắt của hắn, khiến cho tất cả những cố gắng của nàng từ lúc đầu cho đến bây giờ đều là trò cười cả…

Nhưng, nếu Lộ Tây Phỉ đã cố ý tạo ra cảnh tượng này, sao hắn có thể để Tiêu Nhiên chỉ đờ người ra trong giây lát? Ngay lúc Tiêu Nhiên hơi phân tâm, Lộ Tây Phỉ lập tức gia tăng phép thuật lên, nhanh chóng biến mất trước mặt Tiêu Nhiên, cũng nhanh chóng kéo thần tọa ra xa, trong nháy mắt hoàn toàn mất tích!

Từng nhánh cây thoạt nhìn không biết là loài cây gì đột ngột từ dưới đất chui lên, theo đó là một mùi tanh không người nào có thể chịu được truyền đến, nhưng tất cả vẫn chưa chấm dứt! Loài thực vật ghê tởm này chậm rãi cố định dáng dấp, đất đai xung quanh bắt đầu nứt ra… Vỡ vụn! Mặt đất đen thùi lùi, phủ đầy chất nhầy, khiến người ta hoàn toàn không nhìn thấy các loại côn trùng to lớn đang bò ra, từng bước một bò về hướng Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên nhất thời hít một ngụm khí lạnh. CMN, súc vật! Đây là một giọng nữ cao kêu to, hoàn toàn không giữ được bình tĩnh!



Ngay lúc Tiêu Nhiên thét chói tai, cảnh tượng đang khiến Tiêu Nhiên kinh hãi khiếp đảm đột nhiên biến mất. Trước mặt Tiêu Nhiên lại là cung điện quen thuộc, các tiểu thần quen thuộc, còn có biểu tình tự tiếu phi tiếu [cười như không cười] của Lộ Tây Phỉ nữa…

Người ngồi ở sau cùng chậm rãi nâng tay phải lên, giọng nói mang theo vài phần nghiêm khắc: “Lộ Tây Phỉ! Ngươi… ”

Lộ Tây Phỉ quay lại, tao nhã cúi người: “Phụ Thần không cần lo lắng, con chỉ muốn Tiêu Nhiên lão sư thấy được năng lực của con mà thôi. Dù sao, đó cũng chỉ là ảo giác bình thường. Hơn nữa, Tiêu Nhiên lão sư cũng không bị thương mà, phải không lão sư?”

Thiên Triệt nhất thời im lặng… Không sai, hiện tại bây giờ Tiêu Nhiên vẫn rất tốt.

Thấy Phụ Thần không lên tiếng, Lộ Tây Phỉ nghiêng đầu, ném cho Tiêu Nhiên một nụ cười khinh miệt!

Trong lòng Tiêu Nhiên biết cãi nhau với hắn cũng vô ích, nên nhất thời bi phẫn trừng mắt lên. Đương nhiên nàng không biết, Lộ Tây Phỉ đang tự mình chuốc lấy khổ, vô tội trúng đạn của Phụ Thần đại nhân.

Tiêu Nhiên nhe răng trừng mắt nhìn Thiên Triệt, ánh mắt thâm sâu âm trầm hỏi hắn một câu: “Ngươi có quản không?”

Thiên Triệt liên tục gật đầu, dùng ánh mắt an ủi nàng: “Quản! Tuyệt đối quản!”

Sau khi kết thúc màn “liếc mắt đưa tình”, Thiên Triệt nhìn Lộ Tây Phỉ, uy nghiêm nói: “Lộ Tây Phỉ, ngươi có thể dùng lời nói để giới thiệu về năng lực của mình, không cần sử dụng pháp lực.”

“Dạ.” Lộ Tây Phỉ lạnh lùng liếc Tiêu Nhiên một cái, thầm nghĩ: Hừ, nếu không phải có Phụ Thần ở đây, có lẽ hắn đã trực tiếp chỉnh chết tên tiện nhân này rồi…. Song, hiện giờ Phụ Thần đã nhúng tay vào rồi, hắn cũng không muốn giỡn nữa. Hắn nghiêm túc trả lời: “Nếu Tiêu Nhiên lão sư đã hiểu được năng lực của bản thần, bản thần sẽ không phô bày nữa. Về phần người bản thần ghét nhất, không cần nói thì Tiêu Nhiên lão sư cũng biết chứ nhỉ?”

Tên tiểu tử thối này! Nếu không phải vì hắn là thần, nàng có đánh thế nào cũng không đánh lại, thì nàng tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả mà cắn chết hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Nhiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook