Tiêu Nhiên

Chương 20

Tử Yêu Tuyết

29/12/2016

Edit: Noel

Beta: BTCĐ

“Chỉ là thế nào?” Tiêu Nhiên ngạc nhiên hỏi.

Lúc nãy, nàng cũng chỉ dựa vào mấy quyển tiểu thuyết huyền huyễn đã đọc trước đây để đoán mò một chút, bây giờ xem ra, nàng đã đoán đúng rồi? Như vậy, dựa theo nguyên tắc của tiểu thuyết YY, chắc chắn sẽ có một đại boss phản diện xuất hiện, kết quả cuối cùng là nhân vật chính đánh bại đại ma vương, ôm mỹ nhân về nhà. Nhưng nàng thấy nên là ‘ôm trai đẹp về nhà’ thì tốt hơn.

“Khụ khụ…” Ánh mắt Thiên Triệt nhìn Tiêu Nhiên đột nhiên trở nên quỷ dị: “Tiêu Nhiên, ta nghĩ là, ngươi đã suy nghĩ quá nhiều, thật sự là suy nghĩ quá nhiều rồi…”

“…” Tiêu Nhiên đầy oán hận nhìn Thiên Triệt, sau khi thấy đối phương gật đầu khẳng định, khẳng định, rồi lại khẳng định, Tiêu Nhiên đành tiếc nuối kết luận: phúc lợi được hưởng trai đẹp của nàng vẫn còn xa lắm… Aiz, tuy nàng rất muốn trở thành một giáo viên tốt, nhưng nàng cũng rất muốn tận hưởng trai đẹp mà…

“Tiêu Nhiên, về chuyện ‘ác niệm’ kia, ta sẽ xử lý tốt, ngươi không cần quan tâm quá nhiều… Dù sao, bây giờ ngươi cũng không thể làm được gì.”

Hiếm khi thấy gương mặt nghiêm túc của Thiên Triệt, Tiêu Nhiên nhíu mày: hay thât, nếu không phải nàng đủ nhạy bén để phát hiện ra, thì chắc chắn hắn còn tiếp tục lừa gạt nàng dài dài… Chuyện có thể khiến Phụ Thần nghiêm túc đến vậy, nàng dính vào chắc cũng không có quả ngon gì.

Âm thầm bĩu môi, Tiêu Nhiên bỏ qua: “Thôi được rồi, không nói đến chuyện này nữa, nói từ nãy đến giờ, ta vẫn chưa biết được mục đích hôm nay ngươi đến đây để làm gì? Đừng nói với ta là ngươi đặc biệt đến đây để cùng ta ‘trao đổi’ nha!”

Mặt Thiên Triệt nhất thời xoắn xuýt lại: “Làm sao… có thể…”.



Lần này hắn đến tìm Tiêu Nhiên đúng là có việc muốn nhờ nàng. Chẳng qua, vừa đến đã bị Tiêu Nhiên hành hung, rồi lại lo lắng chuyện Lộ Tây Phỉ một hồi, nếu Tiêu Nhiên không nhắc, xém chút nữa hắn đã quên mất mục đích hắn đến đây rồi.

“Thật ra, lần này ta đến vì Pha Lai Á.” Thiên Triệt nhẹ nhàng nói.

Tiêu Nhiên nhíu mày kinh ngạc: “Không phải chứ? Tiểu thần rắc rối số 2? Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta, nó cũng bị thần lực của mình ảnh hưởng nha? Bây giờ một tên Lộ Tây Phỉ đã khiến ta đau đầu muốn chết, nếu lại thêm một tên nữa… ta không dám khẳng định mình còn có thể tiếp tục công việc này nữa hay không!”

“Aiz, ngươi lại nghĩ quá nhiều rồi! Pha Lai Á thật ra là một đứa trẻ ngoan.” Thiên Triệt thong thả nói tiếp: “Mặc dù có lúc nó cũng đùa dai khiến người ta lo lắng.”

Đứa trẻ ngoan… Ngươi chắc chắn? Khoé miệng Tiêu Nhiên co quắp, thật hết chỗ nói…

“Phụ Thần?” Giọng nói mang ý hỏi, dè chừng vang lên. Thiên Triệt tủm tỉm cười, quay lại đáp: “Đến rồi à, Pha Lai Á? Vào đi!”

Oái, không cần nha! Tiêu Nhiên không nhịn được gào thét trong lòng! Lần trước nàng bị tiểu thần này dùng gió bão hành hạ đến thê thảm, lệ rơi đầy mặt, nên giờ vừa nghe thấy giọng nói đó, cơ thể nàng liền run lên. Nếu lại bị nó hành hạ một lần nữa, nàng chắc chắn sẽ có bóng ma tâm lý!

Tiếc rằng cả Thiên Triệt lẫn Pha Lai Á đều không nghe được tiếng lòng dày đặc oán niệm của Tiêu Nhiên. Pha Lai Á nhẹ nhàng đi đến như một cơn gió, thi lễ với Phụ Thần trước rồi xoay người lại, ngượng ngùng cúi người thi lễ với Tiêu Nhiên: “Thật ngại quá. Tiêu Nhiên lão sư, lúc trước trên lớp con đã vô lễ với người, con xin lỗi người.”

A… Chuyện gì đang xảy ra? Trước mặt Tiêu Nhiên rõ ràng là một dáng người bé nhỏ, ngoan ngoãn, nghe lời, chuyện này hoàn toàn hù doạ nàng rồi!

“Tiêu Nhiên, ngươi… không sao chứ?” Thiên Triệt có phần lo lắng hỏi. Thật khó hiểu mà, hắn đã bắt Pha Lai Á đến giải thích rõ ràng và xin lỗi, tại sao sắc mặt Tiêu Nhiên vẫn khó coi như vậy? Chẳng lẽ vì lúc này Tiêu Nhiên đang vô cùng tức giận, nên không muốn tha lỗi cho Pha Lai Á?



Tiểu thần nào đó tự biết lần trước mình đã gây ra hoạ lớn, ngượng ngùng sờ sờ mũi: thảm rồi, lần này có vẻ to chuyện rồi… Tuy trong chuyện đó có một phần xúi giục của Lộ Tây Phỉ, nhưng nếu nó không được Tiêu Nhiên tha lỗi thì vẫn sẽ bị giam ở Tinh Không Thần Điện một vạn năm… Lần trước chỉ bị giam có một tháng mà đã chán đến phát rồ… Nếu thật sự bị giam một vạn năm, tuyệt đối là sống không bằng chết!

Viễn cảnh đáng sợ đó khiến Pha Lai Á hoàn toàn gạt bỏ hết uy nghiêm của thần, suy nghĩ duy nhất trong đầu nó bây giờ là: lão sư à, ngàn vạn lần cầu xin ngài tha lỗi cho ta nha, ta thật sự không muốn bị nhốt vào phòng tối một vạn năm đâu…

“Tiêu Nhiên lão sư!” Giọng nói nghen ngào vang lên. Pha Lai Á trưng ra bộ dạng tủi thân, nước mắt lưng tròng nói: “Lão sư, con thật sự biết lỗi rồi, xin người tha lỗi cho con… Người nhất định phải tha lỗi cho con… Hu…hu…hu…”

Tiêu Nhiên há hốc mồm không thể tin được! Cảm giác duy nhất của nàng lúc này chính là thế giới này thật huyền ảo! au khi Tiêu Nhiên囧 xong nàng mới nhớ ra một sự thật: thế giới này căn bản chính là huyền ảo…

Sau khi tỉnh táo lại từ nỗi kinh hoàng, Tiêu Nhiên không kiềm chế được khát vọng nơi đáy lòng, nhất thời muốn ôm hôn tiểu chính thái hai mắt đẫm lệ trước mặt! *Gào khóc* Nhìn vẻ mặt đáng thương kia, còn có đôi mắt ngập nước kia nữa…

Tuy Tiêu Nhiên mới thật sự là người chịu uất ức, nhưng bản thân nàng lại không kiềm chế được bản năng làm mẹ. Tất cả những thứ khiến cho tiểu chính thái đáng yêu thế này phải khóc, đều cần phải giết! Vẻ mặt tủi thân đến vậy… Bạn nhỏ thân yêu, lão sư đến an ủi ngươi ngay đây.

Không chờ Tiêu Nhiên dùng nét mặt trìu mến ôm hôn tiểu-chính-thái-đang-hai-mắt-đẫm-lệ nào đó vào lòng tận tình an ủi; cũng không chờ Pha Lai Á âm thầm cảm thấy may mắn vì đã thành công thoát được một kiếp, giọng nói hưng phấn của Thiên Triệt đột ngột chen vào: “Được rồi, ta đã quyết định! Để kéo gần khoảng cảnh giữa hai người, Tiêu Nhiên, Pha Lai Á, hai người hãy sống chung với nhau một thời gian ngắn đi! Pha Lai Á, ta cho con một cơ hội để biểu đạt thành ý của con. Bây giờ đúng lúc cho con có thời gian trở nên gần gũi hơn với Tiêu Nhiên lão sư. Như vậy đi! Ta có việc đi trước!”

Phụ Thần đại nhân cười híp mắt tuyên bố quyết định của mình, sau đó vui vẻ trực tiếp Thuấn di, không biết chạy tới nơi nào, chỉ để lại Tiêu Nhiên và Pha Lai Á mắt to trừng mắt nhỏ.

Pha Lai Á thê lương hét theo hướng Phụ Thần biến mất: “Không cần đâu Phụ Thần, xin người mang con theo với! Cho dù không mang con theo, thì xin người hãy tháo bỏ phong ấn thần lực trên người con!!! ”

Tiêu Nhiên nhìn tiểu chính thái trước mặt, lúc này gần như gục đầu xuống đất, trong lòng có chút cảm giác đồng tình: đây đúng là « trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống » trong truyền thuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Nhiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook