Chương 11: Khiêu Khích
Tử Yêu Tuyết
29/12/2016
Ngay lúc Tiêu Nhiên phát hiện ra nỗi phiền muộn mới của mình, giọng
nói kiêu ngạo của An Đức Lạc đã vang khắp cả Thần Điện: “Bản thần tên là An Đức Lạc, là thần Ánh Sáng, về phần sức mạnh thì… thì…”
Chợt phát hiện ra mình không lời nào để nói, An Đức Lạc có phần ngượng ngùng vân vê góc áo! Khuôn mặt từ từ đỏ ửng lên, âm thầm hối hận muốn chết!
Thảm rồi! Thảm rồi! Tại sao hắn chỉ nghĩ đến việc phải vượt qua Lộ Tây Phỉ, không suy nghĩ gì đã đứng lên?
Sức mạnh… Nếu là sức mạnh thần lực có trong tay, thì bọn Lộ Tây Phỉ cũng có, chẳng qua thuộc tính khác nhau mà thôi! Cái này không có gì để khoe khoang!!!
Tiêu Nhiên dường như không nhìn thấy An Đức Lạc ngượng ngùng, mỉm cười nói: “Không sao, muốn nói cái gì thì nói cái đó. Chẳng hạn như nói trò giỏi gì nhất, thích làm gì nhất, ghét gì nhất… Thậm chí, trò thích ai nhất, ghét ai nhất, cũng có thể nói ra. Ta rất kỳ vọng ở trò!”
Nghe Tiêu Nhiên nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của An Đức Lạc rạng rỡ hẳn lên, vui vẻ nói: “Điều ta giỏi nhất là sử dụng Ánh Sáng! Thần lực của ta rất mạnh… Chuyện ta thích làm nhất là chiếu Ánh Sáng lên thực vật, khiến bọn chúng khỏe mạnh lớn lên! Ta ghét nhất bị Lộ Tây Phỉ tính kế!!! Người ta thích nhất đương nhiên là Phụ Thần … Còn người ta ghét nhất là Tiêu… À không, Lộ Tây Phỉ!!!”
Tuy Tiêu Nhiên vẫn nở nụ cười hở tám răng hoàn mỹ, nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười! An Đức Lạc lỡ lời, nàng không phải không nghe thấy.
Cho nên, lúc này nàng nên cảm thấy may mắn, vị trí “bị ghét nhất” vốn là của nàng đã được đổi thành Lộ Tây Phỉ, đây là hậu sinh khả uý sao?
Sau khi An Đức Lạc nói xong, con ngươi màu vàng nhìn thẳng vào Tiêu Nhiên, khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập mong đợi.
Tiêu Nhiên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nàng còn phải dựa vào cái này để kéo gần khoảng cách giữa mình và các tiểu thần đó!
Cố gắng cười tươi thêm một chút nữa, Tiêu Nhiên khích lệ: “Nói rất hay! Ta thấy trò rất giỏi! Thật là một phần giới thiệu xuất sắc!”
Cảm thấy lời mình còn chưa đủ phân lượng, Tiêu Nhiên liền kéo Phụ Thần Thiên Triệt xuống nước: “Phụ Thần đại nhân, ngài thấy thế nào?”
Thiên Triệt vẫn luôn yên lặng ngồi xem đột nhiên bị Tiêu Nhiên điểm danh, lại thấy một ánh mắt uy hiếp vạn phần bắn đến, hắn không khỏi ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Ta cũng cho rằng không tệ!”
Nghe được câu nói như thế từ Phụ Thần mình yêu thích nhất, trên mặt An Đức Lạc không dấu được sự vui sướng! Nhưng hắn vẫn giả bộ cẩn thận rụt rè ngồi xuống, cũng không quên âm thầm ném cho Lộ Tây Phỉ một ánh mắt khiêu khích!
Nhìn một màn này, Tiêu Nhiên không khỏi càng thêm dở khóc dở cười! An Đức Lạc này… Thật ra cũng là một kẻ kiêu ngạo!
Tuy rằng, nàng cũng rất kiêu ngạo, nhưng, sự kiêu ngạo của trẻ con… Nàng vẫn nên cản thận để tránh bị ngộ thương thì hơn!
Lặng lẽ ghi nhớ tính cách của An Đức Lạc xong, Tiêu Nhiên tiếp tục mỉm cười nói: “Tiếp theo là ai đây?”
Không đợi Tiêu Nhiên nói xong chữ cuối cùng, một bóng người màu xanh lục đã đứng lên, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường và khiêu khích: “Ta, Thần Gió Pha Lai Á. Hiểu về gió nhất! Ta thích bay lượn, không thích bị quản thúc. Người ta thích nhất là Lộ Tây Phỉ, kẻ ta ghét nhất chính là ngươi! Tiêu Nhiên!”
Rất nhanh đã trình bày xong, Pha Lai Á đắc ý dào dạt đứng tại chỗ, dường như đang chờ đợi Tiêu Nhiên xấu hổ!
Kiêu ngạo bất trị! Tiêu Nhiên âm thầm bình luận. Nàng hoàn toàn không cảm nhận được địch ý của Pha Lai Á, thản nhiên mở miệng: “Người tiếp theo.”
“Này!” Pha Lai Á nhíu lông mày, cực kỳ bất mãn nói: “Ngươi chẳng lẽ không thể nói thêm một câu sao?”
Tiêu Nhiên vô cùng bình tĩnh nhìn hắn: “Nếu muốn người khác tôn trọng mình, điều đầu tiên chính là mình cũng phải tôn trọng người khác… Trò cho rằng, ta có gì để nói với trò sao?”
“Ngươi! Ngươi..!!!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Pha Lai Á đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi gầm lên!
Nhận ra không khí trong Thần Điện khác thường, Thiên Triệt nhịn không được lên tiếng: “Pha Lai Á! Tiêu Nhiên là lão sư ta chọn cho các ngươi! Chỉ cần nàng còn là lão sư của các ngươi, dù chỉ là một ngày, các ngươi cũng phải kính trọng nàng!”
Thấy sự tức giận của Pha Lai Á càng ngày nghiêm trọng, Tiêu Nhiên không khỏi thở dài một tiếng. Tiểu thần này thật khó đối phó mà!
Nàng không nhớ mình đã gặp hắn thế nào. Hình như nàng chưa từng tiếp xúc với hắn mà…
À nhớ rồi! Hắn chính là người lần trước đã cùng Lộ Tây Phỉ chỉnh nàng một trận thê thảm. Suy đi nghĩ lại cả nửa ngày, Tiêu Nhiên vẫn không hiểu tại sao mình lại có tên trong sổ đen của hắn!
Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, thấy tiểu tử này và Lộ Tây Phỉ lén lút trao đổi ánh mắt, Tiêu Nhiên bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái Dương. Mọi chuyện sẽ không như nàng nghĩ chứ…
Tên tiểu tử Lộ Tây Phỉ này, cũng thật là một kẻ biết gây chuyện, cần phải dạy dỗ lại ngay lập tức!!!
Sau khi âm thầm ghi nhớ một vài điều về Lộ Tây Phỉ xong, Tiêu Nhiên lên tiếng xóa tan bầu không khí bế tắc: “Phụ Thần đại nhân nói quá rồi! Ta đã nói phải dựa vào sức mình để được các trò tiếp nhận, tất nhiên sẽ tuân thủ lời hứa… Trước đó, bất luận các trò nói gì, ta cũng sẽ không để ý…”
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Thiên Triệt, Tiêu Nhiên thản nhiên đối mặt với sự tức giận và kiêu ngạo của Pha Lai Á: “Pha Lai Á, ta vẫn cho rằng, gió, là một sự tồn tại rất thần kỳ. Chúng có thể tàn phá tất cả, cũng có thể ôm ấp tất cả… Có thể bay vút trên trời cao, cũng có thể khẽ lượn xuống vùng quê. Nhưng ta muốn khẳng định một điều, cơn cuồng phong tàn phá người khác cũng sẽ đồng thời tàn phá chính mình. Cơn gió nhỏ ôn hòa có thể đem đến niềm vui cho người khác cũng như chính mình. Không biết, Thần Gió của ta, trò muốn làm loại gió nào?”
“…” Pha Lai Á ngơ ngác há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói câu gì.
“Ngoài ra…” Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nhìn Lộ Tây Phỉ: “Gió là tự do nhất, không ai có thể khống chế được gió, cũng không có ai có thể chỉ gió phải thổi hướng nào, thổi về đâu, hay giữa gió bên cạnh mình… Vì thế, hãy làm gió thuộc về chính mình đi… Pha Lai Á.”
Chợt phát hiện ra mình không lời nào để nói, An Đức Lạc có phần ngượng ngùng vân vê góc áo! Khuôn mặt từ từ đỏ ửng lên, âm thầm hối hận muốn chết!
Thảm rồi! Thảm rồi! Tại sao hắn chỉ nghĩ đến việc phải vượt qua Lộ Tây Phỉ, không suy nghĩ gì đã đứng lên?
Sức mạnh… Nếu là sức mạnh thần lực có trong tay, thì bọn Lộ Tây Phỉ cũng có, chẳng qua thuộc tính khác nhau mà thôi! Cái này không có gì để khoe khoang!!!
Tiêu Nhiên dường như không nhìn thấy An Đức Lạc ngượng ngùng, mỉm cười nói: “Không sao, muốn nói cái gì thì nói cái đó. Chẳng hạn như nói trò giỏi gì nhất, thích làm gì nhất, ghét gì nhất… Thậm chí, trò thích ai nhất, ghét ai nhất, cũng có thể nói ra. Ta rất kỳ vọng ở trò!”
Nghe Tiêu Nhiên nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của An Đức Lạc rạng rỡ hẳn lên, vui vẻ nói: “Điều ta giỏi nhất là sử dụng Ánh Sáng! Thần lực của ta rất mạnh… Chuyện ta thích làm nhất là chiếu Ánh Sáng lên thực vật, khiến bọn chúng khỏe mạnh lớn lên! Ta ghét nhất bị Lộ Tây Phỉ tính kế!!! Người ta thích nhất đương nhiên là Phụ Thần … Còn người ta ghét nhất là Tiêu… À không, Lộ Tây Phỉ!!!”
Tuy Tiêu Nhiên vẫn nở nụ cười hở tám răng hoàn mỹ, nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười! An Đức Lạc lỡ lời, nàng không phải không nghe thấy.
Cho nên, lúc này nàng nên cảm thấy may mắn, vị trí “bị ghét nhất” vốn là của nàng đã được đổi thành Lộ Tây Phỉ, đây là hậu sinh khả uý sao?
Sau khi An Đức Lạc nói xong, con ngươi màu vàng nhìn thẳng vào Tiêu Nhiên, khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập mong đợi.
Tiêu Nhiên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nàng còn phải dựa vào cái này để kéo gần khoảng cách giữa mình và các tiểu thần đó!
Cố gắng cười tươi thêm một chút nữa, Tiêu Nhiên khích lệ: “Nói rất hay! Ta thấy trò rất giỏi! Thật là một phần giới thiệu xuất sắc!”
Cảm thấy lời mình còn chưa đủ phân lượng, Tiêu Nhiên liền kéo Phụ Thần Thiên Triệt xuống nước: “Phụ Thần đại nhân, ngài thấy thế nào?”
Thiên Triệt vẫn luôn yên lặng ngồi xem đột nhiên bị Tiêu Nhiên điểm danh, lại thấy một ánh mắt uy hiếp vạn phần bắn đến, hắn không khỏi ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Ta cũng cho rằng không tệ!”
Nghe được câu nói như thế từ Phụ Thần mình yêu thích nhất, trên mặt An Đức Lạc không dấu được sự vui sướng! Nhưng hắn vẫn giả bộ cẩn thận rụt rè ngồi xuống, cũng không quên âm thầm ném cho Lộ Tây Phỉ một ánh mắt khiêu khích!
Nhìn một màn này, Tiêu Nhiên không khỏi càng thêm dở khóc dở cười! An Đức Lạc này… Thật ra cũng là một kẻ kiêu ngạo!
Tuy rằng, nàng cũng rất kiêu ngạo, nhưng, sự kiêu ngạo của trẻ con… Nàng vẫn nên cản thận để tránh bị ngộ thương thì hơn!
Lặng lẽ ghi nhớ tính cách của An Đức Lạc xong, Tiêu Nhiên tiếp tục mỉm cười nói: “Tiếp theo là ai đây?”
Không đợi Tiêu Nhiên nói xong chữ cuối cùng, một bóng người màu xanh lục đã đứng lên, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường và khiêu khích: “Ta, Thần Gió Pha Lai Á. Hiểu về gió nhất! Ta thích bay lượn, không thích bị quản thúc. Người ta thích nhất là Lộ Tây Phỉ, kẻ ta ghét nhất chính là ngươi! Tiêu Nhiên!”
Rất nhanh đã trình bày xong, Pha Lai Á đắc ý dào dạt đứng tại chỗ, dường như đang chờ đợi Tiêu Nhiên xấu hổ!
Kiêu ngạo bất trị! Tiêu Nhiên âm thầm bình luận. Nàng hoàn toàn không cảm nhận được địch ý của Pha Lai Á, thản nhiên mở miệng: “Người tiếp theo.”
“Này!” Pha Lai Á nhíu lông mày, cực kỳ bất mãn nói: “Ngươi chẳng lẽ không thể nói thêm một câu sao?”
Tiêu Nhiên vô cùng bình tĩnh nhìn hắn: “Nếu muốn người khác tôn trọng mình, điều đầu tiên chính là mình cũng phải tôn trọng người khác… Trò cho rằng, ta có gì để nói với trò sao?”
“Ngươi! Ngươi..!!!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Pha Lai Á đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi gầm lên!
Nhận ra không khí trong Thần Điện khác thường, Thiên Triệt nhịn không được lên tiếng: “Pha Lai Á! Tiêu Nhiên là lão sư ta chọn cho các ngươi! Chỉ cần nàng còn là lão sư của các ngươi, dù chỉ là một ngày, các ngươi cũng phải kính trọng nàng!”
Thấy sự tức giận của Pha Lai Á càng ngày nghiêm trọng, Tiêu Nhiên không khỏi thở dài một tiếng. Tiểu thần này thật khó đối phó mà!
Nàng không nhớ mình đã gặp hắn thế nào. Hình như nàng chưa từng tiếp xúc với hắn mà…
À nhớ rồi! Hắn chính là người lần trước đã cùng Lộ Tây Phỉ chỉnh nàng một trận thê thảm. Suy đi nghĩ lại cả nửa ngày, Tiêu Nhiên vẫn không hiểu tại sao mình lại có tên trong sổ đen của hắn!
Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, thấy tiểu tử này và Lộ Tây Phỉ lén lút trao đổi ánh mắt, Tiêu Nhiên bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái Dương. Mọi chuyện sẽ không như nàng nghĩ chứ…
Tên tiểu tử Lộ Tây Phỉ này, cũng thật là một kẻ biết gây chuyện, cần phải dạy dỗ lại ngay lập tức!!!
Sau khi âm thầm ghi nhớ một vài điều về Lộ Tây Phỉ xong, Tiêu Nhiên lên tiếng xóa tan bầu không khí bế tắc: “Phụ Thần đại nhân nói quá rồi! Ta đã nói phải dựa vào sức mình để được các trò tiếp nhận, tất nhiên sẽ tuân thủ lời hứa… Trước đó, bất luận các trò nói gì, ta cũng sẽ không để ý…”
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Thiên Triệt, Tiêu Nhiên thản nhiên đối mặt với sự tức giận và kiêu ngạo của Pha Lai Á: “Pha Lai Á, ta vẫn cho rằng, gió, là một sự tồn tại rất thần kỳ. Chúng có thể tàn phá tất cả, cũng có thể ôm ấp tất cả… Có thể bay vút trên trời cao, cũng có thể khẽ lượn xuống vùng quê. Nhưng ta muốn khẳng định một điều, cơn cuồng phong tàn phá người khác cũng sẽ đồng thời tàn phá chính mình. Cơn gió nhỏ ôn hòa có thể đem đến niềm vui cho người khác cũng như chính mình. Không biết, Thần Gió của ta, trò muốn làm loại gió nào?”
“…” Pha Lai Á ngơ ngác há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói câu gì.
“Ngoài ra…” Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nhìn Lộ Tây Phỉ: “Gió là tự do nhất, không ai có thể khống chế được gió, cũng không có ai có thể chỉ gió phải thổi hướng nào, thổi về đâu, hay giữa gió bên cạnh mình… Vì thế, hãy làm gió thuộc về chính mình đi… Pha Lai Á.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.