Chương 8
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
11/08/2022
Ngọc Trúc không biết rốt cuộc ban ngày đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến nhị tỷ nảy ra ý tưởng tự bán mình, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để việc này xảy ra.
Làm nô tài cho người ta đồng nghĩa với việc dẫm đạp lên tôn nghiêm của chính mình, sống hay chết cũng không đến lượt bản thân quyết định.
Đừng nói tới khế ước bán thân, một khi đã bước chân vào thủ phủ của người ta, lăn lộn như thế nào còn không phải là do gia chủ định đoạt hay sao.
Hơn nữa, bản thân nhị tỷ là nữ nhi, lại lấy thân phận nam nhi để bán vào phủ, chưa nói đến chuyện nếu bị phát hiện thì sẽ phải gánh hậu quả như thế nào, mà điều chắc chắn là sau khi vào phủ sẽ phải sống chung với một đám nam nhân, chỉ nghĩ thôi nàng cũng thấy da đầu mình tê dại.
Ngọc Trúc suýt chút nữa không kiềm chế được mà gào lên cho đại tỷ tỉnh dậy, nhưng ngẫm nghĩ lại thì nàng vẫn nhịn xuống.
Mọi ngày đại tỷ ngủ rất ít, bây giờ có cơ hội thì vẫn nên để tỷ ấy ngủ nhiều thêm một chút.
Dù sao thì khi trời sáng nhị tỷ mới có thể rời đi, đến lúc đó lại nghĩ cách giữ tỷ ấy lại là được.
Vì chuyện này mà suốt nửa đêm về sáng, dù buồn ngủ nàng cũng không dám ngủ, sợ rằng khi tỉnh dậy thì nhị tỷ đã đi mất rồi.
Mà cũng có lẽ là do ngày hôm qua đã ngủ quá nhiều, nên đêm nay nàng mới có thể tỉnh như sáo.
Trời vừa hửng sáng Ngọc Linh đã bắt đầu tiến về phía cửa thành để thăm dò, Ngọc Dung còn tưởng nàng ấy đang đợi người có thể đảm bảo cho họ vào trong thành, nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Mãi cho đến khi Ngọc Linh muốn cầm tiền đi ‘giao dịch’, tiểu muội đột nhiên lại ôm chặt nhị đệ khóc lóc không chịu buông tay, nàng định đi thay nhưng Ngọc Linh lại không cho, lúc này Ngọc Dung mới nhận ra điểm không đúng.
“Không phải đệ nói là tìm được người tốt sao? Ta đi hay đệ đi không phải đều giống nhau sao? Tiểu muội vừa mới khoẻ lại, không hiểu sao tự nhiên lại khóc như thế, Ngọc Trúc muốn theo đệ thì đệ ở lại với muội ấy đi. Nếu không thì cả hai chúng ta cùng đi cũng được.”
Ngọc Linh lộ ra vẻ mặt khó xử, nàng muốn đi trước để ký kết khế ước đổi lấy tiền rồi đưa trưởng tỷ và tiểu muội vào thành.
Nếu để trưởng tỷ đi thay thì chuyện nàng bán mình nhất định sẽ bị bại lộ. Trưởng tỷ chắc chắn sẽ không tự bán chính mình. Vậy thì tiền để tìm người đảm bảo cho họ sẽ không đủ……
“Ô ô ô ô…… Ca ca……”
Ngọc Trúc vẫn còn đang ra sức kêu gào, bởi vì không chảy nước mắt nên tiếng khóc nghe có chút nghẹn ngào.
Hai tỷ muội đều vô cùng đau lòng, Ngọc Linh đành phải thỏa hiệp bế tiểu muội lên cẩn thận ôm vào trong lòng.
“Tiểu phôi đản, chỉ biết làm khổ hai tỷ!”
“Nhị đệ, đệ nói gì vậy?”
Ngọc Linh liên tục lắc đầu.
“Không có gì, trưởng tỷ, chúng ta cùng tới phía trước xem tình hình thế nào đi.”
Chờ đến khi dỗ dành được tiểu muội, nàng sẽ đưa muội ấy cho trưởng tỷ bế, còn mình thì bịa ra một cái cớ để đi tìm phú ma ma kia.
Đương nhiên, Ngọc Trúc không để cho nàng ấy bắt được cơ hội này. Chỉ cần Ngọc Linh có ý định giao nàng cho trưởng tỷ, nàng liền nắm chặt lấy tay nhị tỷ rồi gào lên khóc.
Tiểu muội muội ngoan ngoãn đáng yêu hàng ngày hôm nay lại biến thành một tiểu yêu tinh, khiến Ngọc Linh phải đổ mồ hôi đầy đầu.
Là tỷ muội đã nhiều năm nay, dĩ nhiên Ngọc Dung hiểu rất rõ về muội muội của mình.
“Hôm nay đệ sao thế? Rốt cuộc là có chuyện gì gạt ta?!”
Ngọc Dung xụ mặt, lấy ra khí thế của trưởng tỷ.
Ngọc Linh chột dạ không dám đối diện với nàng ấy, quay mặt đi ngượng ngùng nói: “Ta đâu dám lừa gạt tỷ tỷ. Đệ chỉ nghĩ đến việc sau khi chúng ta vào thành rồi thì sẽ không còn một xu dính túi, nên có chút lo lắng.”
Ngọc Dung bán tín bán nghi, đột nhiên nghe thấy tiểu muội lên tiếng.
“Trưởng tỷ, ca ca lừa ngươi đấy!”
Ngọc Linh: “!!!”
Làm nô tài cho người ta đồng nghĩa với việc dẫm đạp lên tôn nghiêm của chính mình, sống hay chết cũng không đến lượt bản thân quyết định.
Đừng nói tới khế ước bán thân, một khi đã bước chân vào thủ phủ của người ta, lăn lộn như thế nào còn không phải là do gia chủ định đoạt hay sao.
Hơn nữa, bản thân nhị tỷ là nữ nhi, lại lấy thân phận nam nhi để bán vào phủ, chưa nói đến chuyện nếu bị phát hiện thì sẽ phải gánh hậu quả như thế nào, mà điều chắc chắn là sau khi vào phủ sẽ phải sống chung với một đám nam nhân, chỉ nghĩ thôi nàng cũng thấy da đầu mình tê dại.
Ngọc Trúc suýt chút nữa không kiềm chế được mà gào lên cho đại tỷ tỉnh dậy, nhưng ngẫm nghĩ lại thì nàng vẫn nhịn xuống.
Mọi ngày đại tỷ ngủ rất ít, bây giờ có cơ hội thì vẫn nên để tỷ ấy ngủ nhiều thêm một chút.
Dù sao thì khi trời sáng nhị tỷ mới có thể rời đi, đến lúc đó lại nghĩ cách giữ tỷ ấy lại là được.
Vì chuyện này mà suốt nửa đêm về sáng, dù buồn ngủ nàng cũng không dám ngủ, sợ rằng khi tỉnh dậy thì nhị tỷ đã đi mất rồi.
Mà cũng có lẽ là do ngày hôm qua đã ngủ quá nhiều, nên đêm nay nàng mới có thể tỉnh như sáo.
Trời vừa hửng sáng Ngọc Linh đã bắt đầu tiến về phía cửa thành để thăm dò, Ngọc Dung còn tưởng nàng ấy đang đợi người có thể đảm bảo cho họ vào trong thành, nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Mãi cho đến khi Ngọc Linh muốn cầm tiền đi ‘giao dịch’, tiểu muội đột nhiên lại ôm chặt nhị đệ khóc lóc không chịu buông tay, nàng định đi thay nhưng Ngọc Linh lại không cho, lúc này Ngọc Dung mới nhận ra điểm không đúng.
“Không phải đệ nói là tìm được người tốt sao? Ta đi hay đệ đi không phải đều giống nhau sao? Tiểu muội vừa mới khoẻ lại, không hiểu sao tự nhiên lại khóc như thế, Ngọc Trúc muốn theo đệ thì đệ ở lại với muội ấy đi. Nếu không thì cả hai chúng ta cùng đi cũng được.”
Ngọc Linh lộ ra vẻ mặt khó xử, nàng muốn đi trước để ký kết khế ước đổi lấy tiền rồi đưa trưởng tỷ và tiểu muội vào thành.
Nếu để trưởng tỷ đi thay thì chuyện nàng bán mình nhất định sẽ bị bại lộ. Trưởng tỷ chắc chắn sẽ không tự bán chính mình. Vậy thì tiền để tìm người đảm bảo cho họ sẽ không đủ……
“Ô ô ô ô…… Ca ca……”
Ngọc Trúc vẫn còn đang ra sức kêu gào, bởi vì không chảy nước mắt nên tiếng khóc nghe có chút nghẹn ngào.
Hai tỷ muội đều vô cùng đau lòng, Ngọc Linh đành phải thỏa hiệp bế tiểu muội lên cẩn thận ôm vào trong lòng.
“Tiểu phôi đản, chỉ biết làm khổ hai tỷ!”
“Nhị đệ, đệ nói gì vậy?”
Ngọc Linh liên tục lắc đầu.
“Không có gì, trưởng tỷ, chúng ta cùng tới phía trước xem tình hình thế nào đi.”
Chờ đến khi dỗ dành được tiểu muội, nàng sẽ đưa muội ấy cho trưởng tỷ bế, còn mình thì bịa ra một cái cớ để đi tìm phú ma ma kia.
Đương nhiên, Ngọc Trúc không để cho nàng ấy bắt được cơ hội này. Chỉ cần Ngọc Linh có ý định giao nàng cho trưởng tỷ, nàng liền nắm chặt lấy tay nhị tỷ rồi gào lên khóc.
Tiểu muội muội ngoan ngoãn đáng yêu hàng ngày hôm nay lại biến thành một tiểu yêu tinh, khiến Ngọc Linh phải đổ mồ hôi đầy đầu.
Là tỷ muội đã nhiều năm nay, dĩ nhiên Ngọc Dung hiểu rất rõ về muội muội của mình.
“Hôm nay đệ sao thế? Rốt cuộc là có chuyện gì gạt ta?!”
Ngọc Dung xụ mặt, lấy ra khí thế của trưởng tỷ.
Ngọc Linh chột dạ không dám đối diện với nàng ấy, quay mặt đi ngượng ngùng nói: “Ta đâu dám lừa gạt tỷ tỷ. Đệ chỉ nghĩ đến việc sau khi chúng ta vào thành rồi thì sẽ không còn một xu dính túi, nên có chút lo lắng.”
Ngọc Dung bán tín bán nghi, đột nhiên nghe thấy tiểu muội lên tiếng.
“Trưởng tỷ, ca ca lừa ngươi đấy!”
Ngọc Linh: “!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.