Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 17

Yên Ba Giang Nam

10/12/2016

Quà Trầm Cẩm chuẩn bị đưa đến kinh thành không thể đưa đi chung với thư theo trạm dịch nên sau khi chuẩn bị xong thì viết danh mục quà tặng đặt chung với thư, dán thư cẩn thận rồi Trầm Cẩm mới rửa tay ăn táo đỏ.

Táo đỏ này không bỏ hạt, là Trầm Cẩm đặc biệt yêu cầu, nàng thích chậm rãi ăn hết thịt táo rồi sau đó mút hạt trong miệng, ăn sạch thịt táo còn sót lại trên hạt, không biết có phải ảo giác không chứ Trầm Cẩm thấy tầng thịt quả kia còn ngon hơn thịt dày ở ngoài.

Từ sau khi Triệu ma ma đến, Trầm Cẩm không còn được ăn táo đỏ còn hạt nữa, giống như khi còn ở Thụy vương phủ trong kinh thành, ăn hoa quả gì thì phòng bếp đều cắt thành miếng nhỏ chỉ có thể dùng kim bạc cắm lên ăn, chỉ có cam và vải là có thể ăn cả quả, còn phải vô cùng chú ý, cầm tay áo che để phun hạt vào khăn tay, vô cùng phiền toái, hơn nữa hành vi mút hạt quả tuyệt đối không được phép.

Táo đỏ hôm nay lại không bỏ hạt, ban đầu Trầm Cẩm tưởng Triệu ma ma quên, len lén nhìn Triệu ma ma vài lần, thấy Triệu ma ma không chú ý đang dọn dẹp đồ đạc, mắt híp lại mút hạt trong miệng, lại lấy quả táo đỏ khác tiếp tục cắn, sau đó tay trái giấu mấy hạt táo, tay phải cũng giấu mấy hạt, quả không hổ là bàn tay mũm mĩm, giấu đồ mà vẫn nhìn tự nhiên đẹp mắt.

Triệu ma ma thấy cả, lúc dọn ống đựng bút tay hơi ngừng, nếu không phải hôm nay tướng quân dặn dò, chỉ sợ Trầm Cẩm sẽ vẫn không được ăn táo đỏ còn hạt.

Có điều nhìn Trầm Cẩm ăn một quả liền len lén liếc bà một cái, bà vừa động miệng Trầm Cẩm lập tức không động, ngay cả hạt châu nhỏ thêu trên giày cũng không lung lay đồng dạng lo lắng như chủ, Triệu ma ma tuyệt không thừa nhận bà cố ý đi qua đi lại trước mặt Trầm Cẩm.

“Phu nhân, ngậm lâu lắm rồi nhả ra đi.” Triệu ma ma rời thư phòng đi gọi cho An ở tiền viện Bình bỗng nhiên nói, sau đó nhìn thoáng qua bát hụt đi một nửa, “Mấy hạt kia hết ngọt rồi đó.”

Hai mắt Trầm Cẩm trợn tròn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên lại lập tức ngậm chặt, liếm liếm hạt táo theo bản năng, ngơ ngác nhìn Triệu ma ma ra ngoài.

Chờ Triệu ma ma dẫn An Bình vào hai má Trầm Cẩm đỏ rực, hạt táo giấu trong tay đã được bỏ vào bát, đặt song song trên bàn với bát đựng táo đỏ.

“An Bình, bọn họ viết tấu chương xong chưa?” Không đợi Triệu ma ma nói Trầm Cẩm đã chủ động hỏi.

An Bình không biết chuyện vừa rồi ở thư phòng, nói, “Chưa viết xong, nô tỳ bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai vị đại nhân, bây giờ hai vị đại nhân đang ăn cơm.” Phòng bếp còn một ít thịt ngựa muối mặn, không ai chịu ăn, đúng lúc hâm lại cho hai vị sứ giả cùng hạ nhân bọn họ mang theo.

Trầm Cẩm nhíu mày nói, “Sao lâu thế, ta viết sáu bảy phong thư, bọn họ chỉ viết một cái tấu chương mà cũng chưa viết xong nữa.”

An Bình cười nói, “Sợ rằng hai vị đại nhân không biết như thế nào cho tốt, dù sao bọn họ vừa mới tới biên thành, không biết tình hình chỗ chúng ta.”

Trầm Cẩm nghĩ cũng đúng, “Phải rồi, khi quân là tội lớn, nếu viết sai bọn họ phải chịu trách nhiệm, vầy đi, ma ma đi hỏi phu quân, chàng có cấp dưới nào hay văn chữ tốt, viết mẫu cho bọn họ một tờ, hai vị đại nhân chỉ cần sửa lại rồi sao chép thôi.”

Triệu ma ma cung kính đáp lời, hóa ra bà đã xem thường phu nhân, tuy việc nhỏ phu nhân còn mơ hồ nhưng việc lớn lại phân rõ ràng, “Lão nô đi ngay.”

Trầm Cẩm nhanh chóng gật đầu nói, “Ma ma thuận tiện cho người báo cho hai vị đại nhân, sau khi ngủ dậy ta sẽ đi thăm bọn hắn.”

“Dạ.” Triệu ma ma đồng ý, thấy Trầm Cẩm không còn phân phó gì mới lui ra.



Trầm Cẩm nghe thấy tiếng đóng cửa, thở dài nhẹ nhõm, vẫy vẫy tay với An Bình, “Mau tới, táo hôm nay ngọt lắm.”

An Bình cười nói, “Sao phu nhân lại chột dạ thế?”

“Ta không phun hạt táo bị ma ma phát hiện, có điều An Bình ngươi tới đúng lúc, ta lại dặn ma ma ra ngoài, chờ tới tối ma ma sẽ quên chuyện này, không nhắc tới ta nữa.” Trầm Cẩm có chút đắc ý nói.

An Bình không nghĩ Triệu ma ma sẽ quên, mà hạt táo không phải Triệu ma ma cố ý để lại sao?

Triệu ma ma yên lặng rút bàn tay chuẩn bị gõ cửa, bà mới vừa ra khỏi phòng đã sực nhớ quên cầm thư Trầm Cẩm viết gửi theo đường trạm dịch, ai biết lại nghe thấy những lời này, quả nhiên vẫn không nên ôm nhiều hy vọng với phu nhân đúng không? Thở dài, Triệu ma ma nghĩ tí nữa kêu một tiểu nha đầu tới lấy cho rồi.

Vì Triệu ma ma không có ở đây, Trầm Cẩm chia táo đỏ ăn với An Bình, An Bình hầu hạ Trầm Cẩm súc miệng, không nhịn được hỏi, “Ta nghe nói mỗi lần khoa cử xong, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn với Thám Hoa sẽ diễu phố đúng không?”

“Đúng thế.” Trầm Cẩm thay giày ngủ mềm hơn, ôm chăn ngồi trên giường, chăn của nàng là của hồi môn mang từ kinh thành tới, Trần trắc phi tự tay thêu cho nàng, là hai con cá chép thêu trên gấm sống động như thật, Trần trắc phi tú công rất tốt, đáng tiếc Trầm Cẩm không được di truyền.

“Phu nhân kể nghe đi.” An Bình tuy ổn trọng nhưng thực tế tuổi cũng không lớn, lại chưa từng tới kinh thành nên vô cùng tò mò với chuyện này là hẳn nhiên, có điều Trầm Cẩm không hay xuất môn, đường xá kinh thành còn không quen thuộc bằng biên thành, không có gì hay để kể, chuyện hôm nay An Bình hỏi nàng lại biết.

Trầm Cẩm đổi tư thế, An Bình đặt gối mềm sau lưng để nàng dựa thoải mái, Trầm Cẩm vẫn không mở miệng, liếc mắt nhìn gối mềm sau lưng, An Bình bất đắc dĩ nói, “Mai ta sẽ làm cho phu nhân cái đệm dựa lớn hơn, làm theo lời phu nhân vừa mềm vừa nhẹ vừa to để phu nhan dựa thích ý.”

“Được.” Trầm Cẩm lúc này mới chịu nói, “Ta có xem một lần, là Đại tỷ ta dẫn ta đi…”

Sở Tu Minh ở cửa ngăn Triệu ma ma muốn đi thông báo, khoa tay múa chân đặt tay lên môi ý bảo im lặng, bản thân tới bàn đá trong sân ngồi nhìn phòng ngủ Trầm Cẩm, giọng Trầm Cẩm với An Bình không lớn, Triệu ma ma đứng gần chỉ có thể nghe đại khái, Sở Tu Minh tai thính mắt tinh, lại luyện võ nên nghe không sót từ nào.

Khóe mắt Triệu ma ma rút gân, nhìn tướng quân mặt không đỏ tim không đập nhanh đang ngồi nghe lén, bà cảm thấy có lỗi với lão gia và phu nhân sớm thệ.

“Trạng Nguyên là lão già thật à?” An Bình truy vấn.

Trầm Cẩm gật đầu thật mạnh, “Lúc ấy ta cũng giật mình, già thế cho dù đậu Trạng Nguyên có khả năng làm quan bao lâu? Nhưng mà gia điếm kia làm thịt gà ngon lắm, hình như chiên trước sau đó sao lại, vừa lạt vừa ngọt, Đại tỷ không cho ta ăn nhiều, còn nói đồ ăn bên ngoài không sạch, một mâm đồ ăn chỉ ăn mấy đũa, thực lãng phí…” Nhìn biểu tình của An Bình mới bất đắc dĩ nói, “À, được rồi tiếp tục nói về Trạng Nguyên, râu của lão trắng hết cả rồi.”

An Bình tò mò, “Vậy Bảng Nhãn thì sao? Không thể cũng là lão già chứ?” Do dự một lát mới hỏi, “Món gà kia ngon lắm à?”

“Ừ.” Trầm Cẩm không chút do dự đáp, “Ta nghĩ đồ ăn có bỏ mật, ngon vô cùng, đáng tiếc tỷ tỷ không chịu ăn… Bảng nhãn à, ta không có ấn tượng gì, có điều ta nhớ Thám Hoa, nghe nói Thám Hoa năm nào cũng anh tuấn nhất trong ba người.”

“Thật sự anh tuấn?” An Bình lại truy vấn.

Thật ra Trầm Cẩm không nhớ, với lại nàng ngồi ở lầu hai, lại không thể úp sấp ở cửa sổ xem, còn phải thừa dịp Đại tỷ không chú ý ăn thêm mấy miếng thịt gà, “Hình như thế.”



“Vậy so với tướng quân thì sao?” An Bình nghe Trầm Cẩm đáp mới hỏi.

Trầm Cẩm không chút do dự nói, “Đương nhiên là tướng quân.”

Ngoài cửa Sở Tu Minh quang minh chính đại nghe lén ánh mắt lộ mấy phần ý cười.

“Ta không thấy rõ mặt Thám Hoa kia.” Trầm Cẩm cọ lên đệm dựa mềm mềm đằng sau, nói, “Có điều, ta thấy tướng quân không giống với tưởng tượng của ta!”

Sở Tu Minh không tự giác ngồi thẳng người.

“Ta còn nghĩ tướng quân lưng hùm vai gấu, mặt như chuông đồng lại đầy râu, làn da ngăm đen khuôn mặt dữ tợn…” Trầm Cẩm sàng lọc tuyển chọn những đồn đại nàng nghe tổng kết một lần, “Tính tình táo bạo lấy việc giết người làm vui, mỗi ngày phải uống ba bát máu tươi dị tộc, ăn thịt tươi, ngẫu nhiên còn có thể ăn thịt người…”

Triệu ma ma nghe câu được câu không nhưng bà vẫn nhẹ nhàng bước hai bước sang bên, cách Sở Tu Minh hơi xa chút, lần sau bà phải nhắc nhở phu nhân, không nên nói xấu sau lưng ai, một ngày nói hai lần đều bị đương sự nghe được, vận khí gì thế không biết.

Sở Tu Minh nghe xong lại trầm tư, thê tử xinh đẹp của mình hình dung không phải đang miêu tả yêu ma quỷ quái trong dã sử tạp ký hay sao?

“Sao phu nhân lại nghĩ thế?” An Bình kinh ngạc, không thể tin nhìn Trầm Cẩm.

Trầm Cẩm vô tội đối diện với An Bình, nói, “Ta còn nghe nhiều hơn thế kia, cái gì ghế dựa trong phủ Vĩnh Ninh Bá đều là đầu người, Vĩnh Ninh Bá thích nhất ăn nhiều…”

An Bình càng nghe càng bị hấp dẫn, Sở Tu Minh ở cửa phòng nghe Trầm Cẩm bắt đầu nói đến những chuyện dọa trẻ con ở kinh thành về Vĩnh Ninh Bá, thiếu chút nữa đem tranh vẽ hắn dán lên cửa trừ quỷ trấn trạch, không phải không muốn dán mà do chưa thấy người thật nên không có tranh dán.

Trầm Cẩm kể chuyện Sở Tu Minh một mình đang đêm xông vào ổ thổ phỉ, hét lớn một tiếng khiến tất cả thổ phỉ bị dọa đến quỳ xuống đất cầu xin tha kêu khóc không ngừng, hắn một tay cầm đại đao chém rơi bảy trăm tám mươi sáu cái đầu, ngay cả trẻ con mới sinh cũng không tha, hôm đó dông tố cả đêm…

Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên khiến Trầm Cẩm và An Bình giật nảy mình, chỉ thấy cửa phòng ngủ chầm chậm đẩy ra, Sở Tu Minh toàn thân cẩm bảo đứng ở cửa, còn có Triệu ma ma vẻ mặt rối rắm.

Sở Tu Minh bước tới, đầu tiên liếc An Bình một cái, An Bình lập tức đứng lên, hành lễ nói, “Tướng quân.”

Trầm Cẩm chỉ mặc quần lót hồng nhạt dưới chăn, nàng nhìn Sở Tu Minh lại nhìn Triệu ma ma, chân mày giật giật hỏi, “Phu quân, chàng tới khi nào vậy?”

Sở Tu Minh không trả lời mà nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma nói, “Phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, lão nô cáo lui trước, lão nô sẽ đưa thư của phu nhân cho hai vị đại nhân từ kinh thành tới, cam đoan khiến bọn họ đưa đi cùng tấu chương.”

An Bình cũng phản ứng kịp thời, “Nô tỳ cáo lui.” Nói xong liền cùng Triệu ma ma lui ra ngoài, còn rất tri kỷ đóng cửa phòng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook