Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 30

Yên Ba Giang Nam

10/12/2016

Tướng quân phu nhân thông minh vô cùng – Trầm Cẩm, đang đối diện với gả y trước mắt ngẩn người, Triệu ma ma cười nói, “Phu nhân thử xem?”

“Nguyệt Hoa cẩm?” Không phải lần đầu tiên Trầm Cẩm thấy Nguyệt Hoa cẩm nhưng lại là lần đầu tiên thấy Nguyệt Hoa đẹp nhường này, Nguyệt Hoa cẩm cực kỳ trân quý, đến cả Thụy vương phủ cũng chỉ có Trầm Kỳ mới có một cái váy làm từ Nguyệt Hoa cẩm, màu đỏ tươi chứ không phải sắc hồng thuần.

Trầm Cẩm từng thấy Trầm Kỳ mặc, lúc đi đường lưu lại bóng người mờ ảo như tạo hình từ ánh trăng, bộ gả y màu hồng này treo trên mắc áo khiến người khác đui mù, càng khỏi nói những thứ được thêu ở trên.

“Đúng thế.” Triệu ma ma không ngạc nhiên khi Trầm Cẩm có thể nhận ra, cười nói, “Tướng quân làm riêng cho phu nhân đó, phu nhân thử đi?”

Lúc Trầm Cẩm gả tới đây mặc hai bộ gả y do tú nương trong cung làm, dùng tơ lụa tốt nhất và chỉ vàng tinh tế thêu thành, nhưng so với bộ Nguyệt Hoa cẩm này như món ăn do ngự trù tỉ mỉ chế biến so với món chính do đầu bếp đầu đường nấu vậy, một bên tinh xảo một bên thực dụng, nhớ tới sức nặng của hai bộ gả y trước đây tới giờ Trầm Cẩm còn sợ hãi, mặc bộ ấy xong không thể động đậy, tóc cũng bị kéo muốn đứt từng sợi!

“Phu nhân không vui à?” An Bình không thấy Trầm Cẩm kinh hỉ, hỏi.

Trầm Cẩm mờ mịt nhìn An Bình nói, “Thích.” Không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt Nguyệt Hoa cẩm! Đến cả Thụy vương phi được một tấm Nguyệt Hoa cẩm cũng cất giấu cẩn thận, chờ Trầm Kỳ đến tuổi mới tuyển tú nương tính toán tỉ mỉ may váy cho Trầm Kỳ.

Triệu ma ma ngẫm nghĩ rồi nói, “Phu nhân không vui vì dạo gần đây tướng quân không có nhiều thời gian gặp phu nhân sao?”

Nhắc tới chuyện này Trầm Cẩm lại ủy khuất, nói, “Hắn cầm đồ mẫu thân tự tay làm, cũng đáp ứng bảo phòng bếp làm kẹo táo đỏ cho ta nhưng đến nay mới đổi trà táo đỏ thành canh táo đỏ thôi.”

Triệu ma ma nói, “Vì mấy ngày trước phu nhân ăn nhiều tôm cá hải sản tươi, phu nhân lại sắp tới tháng, phu nhân muốn đau giống lần trước hả?”

Khóe miệng Trầm Cẩm giật giật, hơi chột dạ, “Nhưng rõ ràng đã hứa làm kẹo táo đỏ mà.”

Triệu ma ma không thể bảo đó là giáo huấn tướng quân cho phu nhân, chỉ phải nói, “Chẳng lẽ Phu nhân không tò mò vì sao tướng quân lâu rồi không tới?”

Trầm Cẩm nhìn một cách ghét bỏ chén canh táo đỏ, nói, “Mẫu thân từng nói trước khi thành thân, nam nữ không thể gặp mặt.”

Triệu ma ma nghe vậy cười nói, “Phu nhân không trách tướng quân là tốt rồi.”

“Ta còn tưởng phu quân ra ngoài ấy.” Trầm Cẩm không để ý chuyện Sở Tu Minh không tới, dù sao Sở Tu Minh thần thần bí bí xuất môn làm việc không phải lần một lần hai, nhưng hôm nay thấy gả y… Trong lòng có ấm áp lại thấy có chút chua xót, còn có chút ủy khuất.

Quả nhiên con người không thể cưng chiều, rõ ràng lúc mới gả bên cạnh không có ai tri kỷ, còn bị người trong phủ phòng bị, ngay cả nghi thức vốn có cũng không có nhưng khi đó nàng không thấy thiệt thòi.

Thậm chí sau này sống thoải mái hơn không chỉ thỏa mãn còn có chút đắc ý, rất muốn nói cho Trầm Tử biết nàng sống tốt lắm, tự tại hơn nhiều so với ở kinh thành, trừ chuyện nhớ mẫu thân thì không có chỗ nào không vừa lòng.

Sau đó gặp Sở Tu Minh, Sở Tu Minh đối xử rất tốt với nàng, đối với Trầm Cẩm mà nói giống như kinh hỉ vậy, rõ ràng chỉ mua một cái bánh bao lão bản lại tặng nàng một bàn đồ ăn sáng khiến Trầm Cẩm không chỉ thỏa mãn mà còn rất vui vẻ.

Nhưng hôm nay lúc nhìn thấy bộ gả y làm từ Nguyệt Hoa cẩm Trầm Cẩm lại cảm thấy ủy khuất, cúi đầu hai mắt đỏ lên, không biết vì sao Trầm Cẩm lại nhớ tới lời mẫu thân lúc bé.

Khi đó Trầm Cẩm cảm thấy bất công thay mẫu thân, cũng từng hỏi mẫu thân, Phụ vương đối xử với bà như thế, bà có thấy ủy khuất không?

Mẫu thân chỉ cười cười nói, “Ta chỉ thấy ủy khuất cho con ta.”



Trầm Cẩm khi đó đã dưỡng cạnh Thụy vương phi, cuộc sống cũng tốt hơn, ít nhất không có hạ nhân dám chậm trễ nàng, lại bởi vì hay tặng đồ cho Thụy vương nên lúc Thụy vương thưởng quà cho ba đứa con của Hứa trắc phi ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới nàng, cho nàng một phần.

Trầm Cẩm hỏi tiếp, vậy bản thân mẫu thân thì sao? Có ủy khuất không?

Mẫu thân đã nói thế nào?

“Không ủy khuất, hàng ngày cẩm y ngọc thực, con người phải biết đủ.”

Lúc ấy Trầm Cẩm dựa sát vào lòng Trần trắc phi, truy vấn thế có lúc nào mẫu thân thấy ủy khuất chưa?

Câu trả lời của mẫu thân đến nay Trầm Cẩm vẫn nhớ rõ nhưng vẫn không hiểu, còn hiện tại…hình như nàng đã hiểu cảm giác của mẫu thân.

“Khi còn ở với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của con, chỉ cần hình thức quần áo không hợp ý hoặc món nào không hợp khẩu vị ta đều cảm thấy ủy khuất, sau đó…ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu con không còn, ta vào vương phủ thì không bao giờ cảm thấy ủy khuất nữa.”

Trầm Cẩm biết ý mẫu thân không phải nói mọi việc trong vương phủ đều hợp lòng bà mà là đã không còn người cưng chiều ngươi không còn ai quan tâm ngươi, thế thì ngươi sẽ không ủy khuất nữa bởi vì cho dù có ủy khuất cũng sẽ không có ai hiểu ý thương ngươi.

Nhớ tới mẫu thân, Trầm Cẩm sụt sịt mũi lại không khóc, thật ra hôm trước nàng nói dối Sở Tu Minh, nàng bảo chỉ muốn mẫu thân có mình nàng là nữ nhi là giả, nàng muốn mẫu thân nuôi một đứa con trai dưới danh nghĩa con vợ kế, đợi sau này thế tử kế thừa tước vị Thụy vương thì có thể ở riêng, đến lúc đó thứ xuất đệ đệ có thể đưa mẫu thân ra ngoài, không cần thứ xuất đệ đệ nuôi mẫu thân nàng có thể đưa mẫu thân đi.

Nếu mẫu thân không muốn ở tướng quân phủ, nàng có thể mua cho mẫu thân một cái sân, sau đó mua hạ nhân hầu hạ mẫu thân, để mẫu thân không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống, có thể tự mình làm đương gia.

Ở biên thành không có ai dám ăn hiếp mẫu thân, tuy ở đây không có phồn hoa như kinh thành nhưng Trầm Cẩm nghĩ mẫu thân nhất định sẽ thích.

Yên lặng uống hết chén canh táo đỏ Trầm Cẩm mới nói, “Ta thích lắm.” Cho dù nàng có ủy khuất cũng sẽ không tùy hứng, mà cho dù có tùy hứng với Triệu ma ma hay An Bình cũng không có ích gì, “Cho nên ta quyết định tự nấu canh cho phu quân…Tướng quân.”

An Bình sửng sốt hỏi, “Sao đột nhiên Phu nhân lại xưng tướng quân là tướng quân?”

Câu này mới nghe có vẻ kỳ quái nhưng Trầm Cẩm lại hiểu, “Vì ta còn chưa gả cho hắn mà.” Lấy tay chỉa chỉa gả y, “Ta muốn thử.”

Triệu ma ma biết không đúng nhưng không định sửa, cười nói, “Thế để lão nô hầu hạ phu nhân.”

Trầm Cẩm gật đầu, bộ quần áo này dựa theo dáng người hiện tại của Trầm Cẩm làm nên mặc vừa khít, lúc mang giày Trầm Cẩm mới phát hiện, trên giày gắn đông châu, đông châu trắng như nhiễm sắc đỏ của hồng y, lúc bước đi đông châu mang cảm giác ôn nhuận sáng bóng.

Còn Nguyệt Hoa cẩm lại sáng lạn loá mắt, hơi hơi động sẽ tràn ánh sáng, từ tĩnh đến động là một loại xinh đẹp cực hạn không cách nào hình dung, lại không khiến người khác thấy chói mắt, giống như hái ánh trăng xuống nhuộm thành bộ gả y này vậy.

Trầm Cẩm dạo một vòng, nhìn bản thân trong gương đồng, nếu mẫu thân có thể ở đây thì tốt, thấy bộ gả y này mẫu thân nhất định sẽ vui mừng, “Tối nhất định ta sẽ dụng tâm nấu canh bổ cho tướng quân.”

Khóe mắt Triệu ma ma rút gân, chẳng lẽ bà hiểu sai ý, phu nhân nấu canh bổ quả thực do cảm động?

An Bình lôi một cái hộp ra nói, “Phu nhân còn có cái này nữa.”

Lúc hòm mở ra chỉ thấy bên trong trọn bộ trang sức, khéo léo hơn cả trong cung, lại càng thêm đẹp đẽ quý giá, không biết sao quần áo chỉ thêu hoa với trang sức cũng tránh làm hình phượng, dựa theo phẩm cấp của Trầm Cẩm có thể mang thất vĩ phượng trâm, lúc nàng gả đến cũng cài thất vĩ phượng trâm.



Trầm Cẩm cầm vòng trang sức hình hoa, đóa hoa được chế tác vô cùng tinh xảo, bên trên gắn ngọc ruby, viên lớn viên nhỏ đều cùng một màu, hai bên dài ở giữa ngắn, trâm với vòng đều sử dụng cùng một loại ngọc, vòng tay cũng cùng loại, chỉ riêng hai cái này đã trân quý hơn đầy đầu trang sức lúc Trầm Cẩm gả đến đây.

Sở Tu Minh không chỉ chuẩn bị hai loại, mỗi món đều không kém vòng trang sức kia, hiện tại những thứ này bày trước mặt Trầm Cẩm, trong đầu Trầm Cẩm chỉ có hai chữ, vô giá.

Nàng thoáng thấy Sở Tu Minh tốt, canh chỉ cần nấu nửa bát thôi, không cần đầy bát.

An Bình nhìn mấy thứ này cũng hâm mộ, không nữ nhân nào có thể cự tuyệt mấy thứ này, không phải chúng hiếm có khó tìm mà chúng đại biểu tấm lòng và sự coi trọng của phu gia.

“Phu nhân nghĩ gì thế?” An Bình thấy Trầm Cẩm lại bắt đầu ngẩn người liền cười hỏi.

“Quả nhiên con người dễ bị làm hư mà.” Giọng Trầm Cẩm rất nhỏ, An Bình đứng cạnh nàng cũng không nghe rõ.

An Bình nghi hoặc nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm cười đến mặt mày cong cong, hai lúm đồng tiền hiện ra, “Ta rất thích, chỉ thấy hơi bó sát tí thôi.”

Triệu ma ma chú ý chỗ ngực Trầm Cẩm, bà đề nghị dặn tú nương thả lỏng ra chút, không ngờ giờ mặc vẫn hơi bó, không thể buộc chặt được, có điều vậy càng chứng tỏ thắt lưng nàng nhỏ, ngực nở, vẻ mặt tươi cười, mang cảm giác dụ hoặc không nói nên lời, đừng nói nam nhân ngay Triệu ma ma nhìn cũng cảm thấy lòng ngứa ngáy, muốn ôm vào lòng hảo hảo vuốt ve, bà định bảo tú nương thả lỏng thêm lần nữa nhưng lại đổi chú ý nói, “Thắt lưng hay ở dưới? Lão nô thấy vừa lắm.”

“Không phải.” Trầm Cẩm đỏ mặt ngượng ngùng, không thể nói chỗ ngực được, chỗ này cũng mới lớn thêm không lâu, “Là…”

Không cho Trầm Cẩm nói, Triệu ma ma cười nói, “Lão nô thấy hình như phu nhân cao hơn đấy, để dặn tú nương sửa lại chiều dài váy chút, tránh làm không kịp.”

“Không phải ở đó.” Cổ Trầm Cẩm đỏ như mặt rồi.

Triệu ma ma ngoảnh đầu không nhìn Trầm Cẩm, nhìn An Bình hỏi, “An Bình thấy phu nhân mặc vừa không?”

“Vừa lắm.” An Bình còn chưa trải sự đời không biết biết thứ này, chỉ thấy Trầm Cẩm mặc hợp vô cùng, “Phu nhân thật xinh đẹp.”

“Vậy đi.” Triệu ma ma nói, “Phu nhân cởi ra để ta bảo người sửa độ dài váy là ổn.”

Trầm Cẩm nhìn hai người nghĩ có phải nàng ảo giác thấy chật không, dù sao cũng không chặt lắm, không nói thêm gì nữa để An Bình và Triệu ma ma giúp cởi đồ.

Triệu ma ma treo quần áo xong bảo nha hoàn nâng giá treo đưa ra ngoài sửa chữa.

“Phu nhân mới bảo nấu canh tướng quân mà?” Triệu ma ma không muốn Trầm Cẩm tiếp tục suy nghĩ chuyện quần áo nên cười hỏi.

Trầm Cẩm gật đầu, quả nhiên bị dẫn dắt rời lực chú ý nói, “Vậy bây giờ đi.”

An Bình cười nói, “Để nô tỳ đi cùng phu nhân.”

Triệu ma ma nói, “Vậy lão nô ở lại dọn dẹp.”

“Được.” Trầm Cẩm liền dẫn An Bình tới phòng bếp nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook