Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 35

Yên Ba Giang Nam

10/12/2016

Bây giờ Sở Tu Minh đang ở thư phòng với mấy vị quân sư, Sở Tu Viễn ngồi bên cạnh chỉ nghe chứ không nói, cho đến khi nghe hắn nói, “Ta sẽ về kinh với phu nhân.”

“Ca, huynh có biết Thành đế tính làm gì…” Sở Tu Viễn mở miệng.

Sở Tu Minh nhìn Sở Tu Viễn nói, “Biết nên ta mới phải về kinh.”

Vương quản gia nhíu mày nói, “Chuyện này quá mạo hiểm.”

Sở Tu Viễn gật đầu thật mạnh, “Ca, huynh với tẩu tử đừng ai về.”

Sở Tu Minh phất tay cho người trong phòng lui ra, chỉ còn lại huynh đệ hai người, không nói ngay lại đến cửa sổ đẩy cửa sổ ra nói, “Ta phải về, không còn phương pháp nào khác cả.”

“Nhưng mà…” Sở Tu Viễn cắn răng nắm chặt nắm đấm nói, “Thế thì người phải về là đệ mới phải.”

“Đệ về làm gì?” Sở Tu Minh nhướng mày cười nói, “Đệ là ấu tử của Sở gia, đệ đệ của Sở Tu Minh thôi.”

Sở Tu Viễn há miệng muốn nói nhưng dưới ánh mắt của Sở Tu Minh lại nói không ra lời.

“Yên tâm đi.” Sở Tu Minh không nhìn Sở Tu Viễn nữa, tiếp lời, “Nhiều nhất chỉ ba tháng, cho dù ta không nhắc thì Thành đế cũng phải để ta rời kinh thành.”

Sở Tu Viễn quật cường nhìn Sở Tu Minh, chờ Sở Tu Minh giải thích, Sở Tu Minh lại không nói thêm, “Gọi nhóm Vương quản gia vào.”

“Ca, huynh nhất định sẽ về phải không?” Sở Tu Viễn nắm chặt tay hỏi.

Sở Tu Minh tươi cười vô cùng tự tin và ngạo nghễ, không trả lời, Sở Tu Viễn yên lòng sau đó ngoan ngoãn ra ngoài gọi người vô, trả không gian lại cho nhóm Vương quản gia. Nhìn tình cảm của huynh đệ bọn họ, những người này không ai để ý, ngược lại còn an ủi Sở Tu Viễn vài câu.

Mọi người ngồi an ổn, Sở Tu Minh liền dặn dò mọi việc, vài người nghe xong trong lòng chấn động, Sở Tu Viễn cười nói, “Ca, sao huynh có thể biết tin tức này từ mấy tiểu thương kia thế?”

“Lúc ấy đã bảo đệ nghe cho kỹ, giờ ngồi nghĩ lại đi.” Sở Tu Minh không trả lời trực tiếp, chỉ bảo, “Coi như đó là công khóa hôm nay của đệ.”

Khóe mắt Sở Tu Viễn rút gân, hưng phấn vừa rồi biến mất không thấy bóng dáng, bắt đầu ngồi nhớ lại mọi việc.

Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Sở Tu Minh chỉ nói ý chính, mọi người nhanh chóng góp ý bàn luận hoàn thiện kế hoạch, đến tối tiểu tư đưa cơm tới thì bọn họ mới nghỉ ngơi.

Bữa tối do Trầm Cẩm dặn phòng bếp nấu đúng giờ đưa tới, mỗi người đều được một phần giống nhau, sắc hương vị đủ cả, cả nhóm ăn xong lại tiếp tục thắp đèn bàn luận cho đến giờ Sửu mới ổn thỏa, chuyện còn lại mỗi người một việc tùy theo chức trách của bản thân.

Sở Tu Viễn còn tưởng bản thân thoát nạn ai ngờ Sở Tu Minh lại nói, “Trễ rồi, nhanh về ngủ đi, giờ Mùi đến thư phòng.”



“Vâng.” Sở Tu Viễn biết Sở Tu Minh đều muốn tốt cho hắn, yểu xìu đồng ý.

Sở Tu Minh mặc kệ hắn, bảo tiểu tư cầm đèn lồng dẫn đường về chính viện, lúc hắn về Trầm Cẩm đang ngủ, khuôn mặt mượt mà, véo nhẹ mũi Trầm Cẩm mới cười ra gian ngoài rửa mặt, không kêu người hầu hạ, tự cởi quần áo leo lên giường.

Trầm Cẩm mấp máy môi, cảm giác bên cạnh có người nên buông gối mềm trong lòng ra sau đó lăn vào lòng Sở Tu Minh, Sở Tu Minh ôm tiểu kiều thê, thở ra, vì gia đình này hắn phải hồi kinh.

Hơn nữa chuyện hồi kinh không thể tránh, bọn họ không còn đường nào khác, phải liên lạc với người lưu lại lúc trước, không biết còn được bao nhiêu người đáng tin, có thể còn lại bao nhiêu người cũng không biết, quan trọng nhất là…Sở Tu Minh híp mắt, từ từ nhắm lại, nhéo nhéo mũi, mệt thiệt nha.

Không phải không có cách khác nhưng dân chúng thiên hạ vô tội, bên ngoài lại có cường địch như hổ rình mồi, nếu bọn họ loạn trước chịu khổ vẫn là dân chúng vô tội, Sở gia từ lúc Thiên Khải kiến quốc đến nay luôn trấn thủ biên quan, không biết đã trải qua bao nhiêu năm, ngay cả Sở Tu Minh cũng chẳng rõ có bao nhiêu phần mộ tổ tiên Sở gia chỉ chôn quần áo và di vật.

Người Trầm Cẩm vừa mềm vừa ấm, ôm vào ngực vô cùng thoải mái, Sở Tu Minh hít thở chậm lại, còn có tức phụ yếu ớt này nữa, nếu không có hắn che chở nhỡ đến kinh thành bị người ta ăn hiếp thì biết làm sao, mới nghĩ tới đã khiến áp lực trong lòng biến mất, chỉ còn lại hương vị sủng nịnh bất đắc dĩ.

Do hàng ngày Trầm Cẩm đều uống sữa dê nên người luôn thơm mùi sữa, ôm một lát Sở Tu Minh đã thiếp đi.

Sở Tu Minh nghỉ ngơi có quy luật, cho dù ngủ trễ thế nào thì đến giờ vẫn thức dậy luyện võ, còn Trầm Cẩm trừ khi có người gọi còn nếu không nàng sẽ ngủ cho đến lúc đói bụng mới mở mắt.

Triệu ma ma hầu hạ thành thói quen đã sớm chuẩn bị nước ấm, không phải cho Sở Tu Minh dùng, sau khi luyện võ xong Sở Tu Minh sẽ dùng nước giếng tắm rửa, nước này cho Trầm Cẩm, được lau mặt bằng khăn ấm Trầm Cẩm thoải mái hừ hừ hai tiếng, tiếng Tiểu Bất Điểm vọng từ bên ngoài vào, lúc này mới mơ mơ màng màng mở to mắt.

Trầm Cẩm che miệng ngáp, sau đó cọ vài cái vào gối đầu, sau khi thành thân đồ đạc trong phòng Sở Tu Minh thay đổi khá nhiều, ví dụ như ngọc chẩm bị đổi thành gối mềm, cọ lên thoải mái vô cùng.

Triệu ma ma và An Bình hầu hạ Trầm Cẩm rửa mặt xong sẽ bưng sữa dê pha hạnh nhân đến, Trầm Cẩm hai tay bưng bát uống từng ngụm nhỏ, khó tránh khỏi vương ít sữa trên khóe môi, Sở Tu Minh thay cẩm bảo màu tối vào thấy bộ dáng Trầm Cẩm cười nói, “Phu nhân nên xem cảnh Tiểu Bất Điểm uống sữa đi.”

Trầm Cẩm còn chưa tỉnh hẳn, chần chờ nhìn Sở Tu Minh nhưng vẫn không ngừng uống sữa, sau khi uống xong mới tỉnh táo, Triệu ma ma cầm khăn tay lau miệng cho Trầm Cẩm, cười nói, “Phu nhân hôm nay mặc quần lụa mỏng màu vàng nhạt kia nhé?”

“Ừ.” Trầm Cẩm không có ý kiến, thật ra trừ lúc ăn uống thì Trầm Cẩm không cầu kì ở phương diện nào.

Sở Tu Minh nói, “Chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi, ta sẽ hồi kinh chúc thọ nhạc phụ với nàng.”

“A?” Trầm Cẩm trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Sở Tu Minh hỏi, “Phu quân, chàng…” Choáng váng hả?

Ba chữ sau Trầm Cẩm không dám nói, sợ bị Sở Tu Minh ghim thù, buổi tối ra sức xử lý nàng.

Sở Tu Minh không nghĩ nhiều thế, chỉ vuốt ve má Trầm Cẩm nói, “Yên tâm, nhiều nhất chỉ nửa năm, phu quân sẽ dẫn nàng du ngoạn phương nam rồi về.”

Trầm Cẩm vẫn hoài nghi nhìn Sở Tu Minh, nàng không ngốc, thái độ của Thành đế với nơi đây nàng đã rõ, suýt chút nữa mạng cũng không còn! Chủy thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, còn đi hỏi thăm người ta làm cách nào để chết ít đau đớn nữa.

Tuy nói phải trung quân nhưng trong lòng Trầm Cẩm Thành đế chẳng có địa vị gì, nàng cảm thấy bản thân bị Thành đế hại thê thảm, đầu tiên không minh bạch gả nàng lại đây, lại thừa dịp nàng xuất giá an bài nội ứng, cuối cùng còn không cứu nàng!

Biên thành có bao nhiêu trọng yếu không cần người khác nói Trầm Cẩm cũng biết, nếu biên thành phá kinh thành cũng không được an toàn nhưng Thành đế lại không chịu cứu người, hiện tại lại giam lỏng Mẫu phi và mẫu thân nàng trong cung, giống y đúc hành vi của Hứa trắc phi, trước đây muốn ăn hiếp mẫu thân, không ăn hiếp được thì nhốt nàng trong viện bà ta mãi cho tới khi mẫu thân đến đón, bà ta sẽ khoe khoang rồi nhục nhã mẫu thân một hồi mới chịu để hai mẹ con nàng về!



Sau này Hứa trắc phi bị Thụy vương phi thu thập, không dám tiếp tục sử dụng chiêu đó nữa, đổi cách ép buộc khác, còn Thành đế ấy thế mà lại dùng thủ đoạn mà Hứa trắc phi không dùng được nữa.

Sở Tu Minh phát hiện Trầm Cẩm lại bắt đầu ngẩn người, không biết hồn nàng đã bay tới đâu, thở dài, gõ trán nàng, không có hắn trông nom sao được, không cẩn thận lúc trở lại kinh thành bị người ta lừa đi mất thôi, nói, “Lúc nào tới phương nam sẽ dẫn nàng đi ăn tôm cá hải sản tươi.”

Trầm Cẩm đảo tròng mắt, “Phu quân, ta thấy chúng ta ở kinh thành nửa năm thì lâu quá, nên tới phương nam sớm hơn, như thế có thể chơi thêm một thời gian rồi hãy về biên thành.”

Sở Tu Minh cười nói, “Được.”

Trầm Cẩm thỏa mãn, không suy nghĩ nữa, nàng nghĩ chuyện mà Sở Tu Minh đã định sẽ không thành vấn đề, nàng chỉ cần thành thành thật thật nghe lời thôi, “Nhưng nhỡ sau này hắn lại nhốt Mẫu phi và mẫu thân ta trong cung thì biết làm sao?”

“Ta sẽ giải quyết.” Sở Tu Minh nói.

Trầm Cẩm gật đầu, quả nhiên không còn chuyện phiền não, sau đó thay quần áo bắt đầu phân phó Triệu ma ma dọn đồ, hơn nữa lần này hồi kinh còn phải chuẩn bị quà cho mọi người trong nhà, nghĩ thôi đã thấy đau đầu, nàng đau đầu thì liền kéo Triệu ma ma cằn nhằn liên miên nửa ngày, kể sở thích của mọi người trong nhà rồi buông tay mặc kệ.

Tướng quân phủ mới mời được một đầu bếp nữ cho nên gần đây Trầm Cẩm luôn ở phòng bếp, có điều lúc này nàng không ở phòng bếp mà đang kéo Sở Tu Minh hỏi, “Phu quân, bọn thỏ với Tiểu Bất Điểm của ta làm sao đây? Còn con ngựa sắp sinh của chàng nữa?”

Sở Tu Minh đã sớm tính, “Có thể dẫn Tiểu Bất Điểm theo.” Hắn đã dạy dỗ Tiểu Bất Điểm, để nó theo Trầm Cẩm có thể che chở lúc cần thiết, “Bọn thỏ với ngựa không thể mang theo, để ở nhà có người chăm, nàng muốn dẫn ai theo?”

“An Bình với Triệu ma ma có được không?” Trầm Cẩm hỏi.

Sở Tu Minh gật đầu, “Nhị đệ không đi, tới chừng đó để nó chăm bọn thỏ.”

Trầm Cẩm đồng ý, “Đệ ấy sẽ không ăn thỏ của ta chứ?” Sở Tu Viễn ghét mấy con thỏ này nhất nhà.

Sở Tu Minh cười nói, “Nó không dám đâu.”

Chỉ mấy chữ đã khiến Trầm Cẩm yên tâm, lại vào trong viện chơi cùng Tiểu Bất Điểm.

Triệu ma ma nhận thấy lòng tướng quân phu nhân thật sự quá nhỏ, chỉ nói cho bà biết Thụy vương phi thích màu tối, Đại tỷ thích màu đỏ, mẫu thân thích mặc đồ có lông thú còn không nói thêm gì, ít ra lần trước lúc chuẩn bị bà có lưu ý, không biết có phải ảo giác của bà không chứ bà luôn cảm thấy từ sau khi gả cho tướng quân phu nhân càng ngày càng…nhỏ nhen.

“Không phải bị tướng quân nuôi ngu đi đấy chứ…” Sau này sinh con sẽ ngốc thành thế nào nữa đây, Triệu ma ma ngẫm mà đau đầu, có điều bây giờ có đau đầu thế nào bà cũng phải xốc lại tinh thần đi dọn dẹp.

An Bình vờ như không nghe Triệu ma ma hỏi, “Ma ma, quần áo của phu nhân mang đi hết ạ?”

“Không cần mang theo nhiều, đem bộ Nguyệt Hoa cẩm, phù quang cẩm, thu minh quyên…Thôi để ta dọn cho, có thứ ở kinh thành không mua được, hơn nữa không biết hiện tại ở đó thịnh hành hình thức gì, mang vải theo khi nào tới kinh thành tìm tú nương làm.” Triệu ma ma nói.

An Bình vâng dạ, “Ma ma, ta nghĩ phu nhân biến thành như hiện tại không chỉ có công của tướng quân thôi đâu.” Nói xong nhanh chân chạy đi trước khi Triệu ma ma nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook