Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 46

Yên Ba Giang Nam

10/12/2016

Trầm Tử làm chuyện ngu xuẩn, tuy bị Thụy vương phi lấy cớ đuổi về viện nhưng mọi người đều thẩm hiểu chuyện gì xảy ra, thành ra không ở Thụy vương phủ dùng cơm chiều, chỉ nói chuyện một lát với Thụy vương rồi đều cáo từ. Trầm Tử cũng bị Thụy vương phi phái người kêu về, nàng ta đã trang điểm lại, trên nền lụa mỏng đỏ tươi thêu đóa hoa mẫu đơn to càng tô điểm cho dung mạo xuất sắc. Không biết thật lòng lo lắng cho tỷ tỷ Trầm Tử hay có tâm tư khác mà Trầm Tĩnh và Trầm Dung cũng ra tiễn.

Trầm Tử tự biết buổi trưa hành vi của bản thân đã làm mất mặt Trịnh Gia Cù nên bây giờ vô cùng săn sóc. Nàng trời sinh mỹ mạo lại vừa thành thân với Trịnh Gia Cù chưa đến một năm nên chỉ cần thế đã khiến cơn tức của Trịnh Gia Cù giảm một nửa, sắc mặt cũng đỡ hơn.

Ngược lại với ba người con gái của Thụy vương còn tức giận nên thể hiện ra mặt, Thụy vương phi vẫn trước sau như một dịu dàng hiền lành, dặn dò vài câu rồi bảo hạ nhân đưa đồ đã chuẩn bị sẵn cho ba nữ tế, “Hôm nay là lần đầu tiên sau khi Cẩm nha đầu xuất giá về nhà nên ta bất công hơn tí, các con đừng ghen tị nhé..”

Trầm Tử còn đang lấy lòng Trịnh Gia Cù, tuy bất mãn nhưng không dám nói, Trầm Kỳ lại cười đáp, “Mẫu thân nói gì thế, cho Tam muội muội nhiều hơn cũng phải mà.”

Trầm Cẩm vẫn đứng bên cạnh Sở Tu Minh cười nói, “Đại tỷ tỷ đừng ghen tị nha.”

“Nha đầu hư này.” Trầm Kỳ cười sang sảng, đáy mắt không cỏn vẻ u sầu, Trầm Cẩm gian nan hơn mình rất nhiều lại vẫn vui tươi yêu đời, nàng làm tỷ tỷ không thể so đo với muội muội, “Ngày mai nhớ dẫn muội phu đến quý phủ ta đấy.”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử ở chuyện lớn không hồ đồ, nghe thế nói ngay, “Ta ở nhà chuẩn bị rượu ngon chờ muội phu đến thưởng thức cùng.”

Sở Tu Minh nhếch khóe môi, giảm bớt sự lạnh lùng cả ngày hôm nay, càng có vẻ quân tử như ngọc, “Được.” Giọng hắn dễ nghe, hơi trầm mang theo cảm giác dụ dỗ, Trầm Tử chỉ cảm thấy có ai đang móc trái tim nàng ra ngoài, không khỏi lén nhìn sang, cắn môi trong lòng mất mát khôn tả.

Trầm Tĩnh lại bất chấp ngượng ngùng, ngón tay xoắn khăn thêu, ánh mắt lóe lóe. Không ngờ Vĩnh Ninh Bá không chỉ có bề ngoài tốt mà giọng nói cũng dụ dỗ người ta, đúng là hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa, vì nước trấn thủ biên cương, nghĩ thế trong lòng càng xúc động, so sánh thì Vĩnh Ninh Bá còn khí thế hơn cả Vĩnh Nhạc hầu thế tử, Trịnh gia đại công tử lại thiếu vài phần phong tư.

Trầm Hi chen vào, “Đại tỷ phu, ta cũng đi.”

“Được.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử đáp ứng, sau đó nhìn Trầm Hiên hỏi, “Thế tử có đi luôn không?”

Trầm Hiên cũng đồng ý, mặc dù Vĩnh Nhạc hầu thế tử hơi chướng mắt Trầm Tử nhưng biết địa vị trung tầng trong giới thanh lưu của Trịnh gia, nhìn Trịnh Gia Cù hỏi, “Còn Nhị muội phu thì sao?”

Mặt mày Trịnh Gia Cù giờ tốt hơn nhiều, “Tỷ phu đã mời sao dám cự tuyệt?”

Mọi người đều cười, Thụy vương thấy thế thoải mái hơn, tuy hôm nay ba đứa con gái làm sai nhưng rốt cuộc vẫn không ảnh hưởng gì, cười nói, “Mấy đứa nhỏ các ngươi nên gần gũi nhau hơn, Vương phi lấy mấy vò hạnh hoa tửu với ngọc hồng đưa cho bọn nhỏ mai uống.”

“Phụ vương ghê thật, còn nữ nhi đâu?” Trầm Kỳ nhìn Thụy vương làm nũng, “Không thể chỉ cho ba con rể được.”

Thụy vương thấy con gái lớn do Vương phi dạy dỗ đoan trang đại khí, con gái thứ ba cũng xinh đẹp hiền lành, còn con gái do Hứa trắc phi dạy dỗ lại hẹp hòi, nghe thế nói, “Tự nhiên cũng có phần, đưa rượu mật cho Kỳ Nhi nhé.”

“Cám ơn Phụ vương.” Trầm Kỳ cười đáp.

Thụy vương phi cười bảo hạ nhân đem hai vò rượu Thụy vương nói ra đưa cho Trầm Kỳ, “Được rồi, để bọn nhỏ về đi, trời tối khó đi.”

“Vương phi nói phải.” Thụy vương cười nói.

Trầm Tĩnh dịu dàng nói, “Phụ vương, Mẫu phi, nữ nhi tiễn tỷ tỷ, tỷ phu.”

Thụy vương thấy Trầm Tĩnh thế tưởng nàng hối hận về hành vi thất lễ ban trưa, giờ bù lại liền gật đầu, “Đi đi.”

Thụy vương phi ánh mắt lóe lóe, cười càng thêm ôn hòa.

Mọi người hành lễ với Thụy vương và Thụy vương phi xong liền tiến về phía xe ngựa, Trầm Tĩnh với Trầm Dung đi sau mọi người, Trầm Cẩm đang nói chuyện với Trầm Kỳ, không chút khách khí nói ngày mai muốn ăn món này món kia, Trầm Kỳ đều đồng ý, Sở Tu Minh lặng lẽ sờ tay Trầm Cẩm, ngừng chân nhìn An Ninh nói, “Áo choàng.”

“Dạ.” An Ninh luôn đứng sau hầu hạ nhanh chóng cầm áo choàng hai tay dâng cho Sở Tu Minh, Sở Tu Minh tiếp nhận tự tay choàng cho Trầm Cẩm, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng và sủng nịch.

Trầm Cẩm cười ha ha, mắt hạnh cong cong ngay cả lúm đồng tiền cũng hiện, “Ta không thấy lạnh.”

Sở Tu Minh không nói, ngón tay trắng nõn thon dài cột chặt áo choàng rồi dừng lại chờ mọi người tới như chưa xảy ra chuyện gì nói, “Ta có mấy lò liệt rượu mang từ biên thành tới, ngày mai sẽ mang sang cho Đại tỷ phu và Nhị tỷ phu nếm thử.”

“Tốt.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử không ngờ Sở Tu Minh lại cưng chiều thê tử đến thế, nhưng không nói gì dù sao cũng là chuyện nhà người khác.

Trịnh Gia Cù lại cảm thán, “Tam muội phu và Tam muội muội thật sự là vợ chồng tình thâm.” Có điều nữ tử thuần khiết đáng yêu như thế đáng được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.

Trầm Tử xiết chặt khăn tay, ánh mắt hiện vẻ ngoan độc và thù hận, cúi đầu lòng tràn đầy hận ý, Sở Tu Minh càng tối với Trầm Cẩm Trầm Tử lại càng không cam lòng, những thứ này rõ ràng phải là của nàng, đều do Trầm Cẩm dùng kế đoạt đi, nàng không chỉ bị Trầm Cẩm tính kế còn có Thụy vương phi…mấy lời đồn như thế, nâng mắt liếc Sở Tu Minh, đúng là đồn đại vớ vẩn…

Ánh mắt Trầm Tĩnh sáng lên, bàn tay nắm tay Trầm Dung dùng sức khiến Trầm Dung thở nhẹ một tiếng kinh ngạc, nhìn sang, thấy Trầm Tĩnh lén nhìn chằm chằm Sở Tu Minh, có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nhưng thấy hết sức hoang đường, có phải…nàng hơi luống cuống nhìn Trầm Tĩnh, nhẹ giọng kêu, “Tứ tỷ tỷ?”



Một tiếng này khiến Trầm Tĩnh tỉnh lại, mặt nàng đỏ rực, ánh mắt trong suốt hơn vài phần ngượng ngùng nói, “Đại tỷ tỷ, không biết ngày mai ta với Ngũ muội muội có thể tới phủ quấy rầy hay không?”

Trầm Kỳ nhìn Trầm Tĩnh cười đáp, “Được mà.”

Trầm Hiên híp mắt mới nói, “Thế ngày mai cùng nhau đi.”

“Cám ơn Đại tỷ tỷ.” Giọng Trầm Tĩnh hết sức mềm mại.

Trầm Kỳ không hề nhìn Trầm Tĩnh và Trầm Dung chỉ nhìn Trầm Cẩm, nói với Sở Tu Minh, “Tam muội phu, sau này đừng cho muội muội ăn đồ ăn ở ngoài.”

Trầm Cẩm trợn tròn mắt không dám tin nhìn Trầm Kỳ, không ngờ Đại tỷ tỷ lại nói thẳng cho Sở Tu Minh biết, thật ra do vừa rồi Trầm Kỳ thấy Sở Tu Minh choàng áo cho Trầm Cẩm mới quyết định nói, nàng phát hiện Sở Tu Minh để ý Trầm Cẩm, lại nhớ việc mẫu thân nói muốn giao hảo với Vĩnh Ninh Bá nên liền theo lối tắt là Trầm Cẩm. Hai má Trầm Cẩm đỏ bừng, “Đại tỷ tỷ, không được nói.”

Rõ ràng muốn tỏ vẻ phẫn nộ lại trông như đang hờn dỗi, không có chút uy hiếp nào, Trầm Kỳ vươn tay điểm nhẹ trán nàng không nói gì thêm, đôi khi phải có chừng có mực, tự nhiên về Sở Tu Minh sẽ hỏi Trầm Cẩm, về phần có hỏi ra không? Trầm Kỳ biết Trầm Cẩm không thể thắng Sở Tu Minh.

“Được.” Sở Tu Minh liếc Trầm Cẩm một cái, cười đồng ý.

Trầm Kỳ cười không đáp, mọi người tạm biệt nhau rồi lên xe ngựa, Trầm Tĩnh lại kéo tay Trầm Dung nhìn Sở Tu Minh, hơi ngượng ngùng và khẩn trương nói, “Tam tỷ phu, không biết muội muội có vinh hạnh tới Vĩnh Ninh Bá phủ làm khách không?”

Trầm Hiên nhướng mày nhìn Trầm Tĩnh, Trầm Dung đã xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, Sở Tu Minh đang giúp Trầm Cẩm lên xe ngựa nghe thế nói,“Chuyện trong nhà đều do phu nhân làm chủ.”

Trầm Kỳ nghe Trầm Tĩnh hỏi khóe miệng lộ nụ cười lạnh, Trầm Tĩnh cúi đầu lộ ra chiếc cổ trơn bóng nhiễm đỏ, nhỏ giọng nói, “Tam tỷ tỷ, ta còn chưa tới Vĩnh Ninh Bá phủ, ngày khác có thể tới chơi không?”

“Không tiện.” Trầm Cẩm khó xử, thành thực trả lời, “Hạ nhân trong phủ đều bị ta đuổi đi, nhiều sân bị khóa lại, các ngươi tới không có chỗ chơi.”

Trầm Tĩnh biến sắc, lúc ngẩng đầu đã muốn lã chã khóc, “Ta biết trước khi xuất giá Tam tỷ tỷ bất hòa với mẫu thân ta, ta chỉ muốn thân với Tam tỷ tỷ hơn thôi, Tam tỷ tỷ…dù sao chúng ta đều là con gái của Phụ vương, Phụ vương cũng muốn thấy chúng ta tương thân tương ái.”

Trầm Cẩm mê mang, chỉ thấy đầu óc mờ mịt chẳng hiểu ra sao, khóe môi giật giật tủi thân nói, “Ta đâu có quen Hứa trắc phi, làm sao lại bất hòa?”

Sở Tu Minh nắm nhẹ tay Trầm Cẩm, giúp nàng xuống dưới miễn tí nữa té, “Cứ từ từ nói, đừng sốt ruột.”

“Vâng.” Trầm Cẩm thấy có Sở Tu Minh ở đây có người để dựa vào, nhìn Trầm Tĩnh nói, “Trước giờ ta do mẫu thân dưỡng, lớn lên lại tới chỗ Mẫu phi, Hứa trắc phi thể nhược không đến viện của Mẫu phi, ta chưa gặp bà ấy lần nào, Tứ muội muội hiểu lầm gì hả?”

Trịnh Gia Cù nghe thế nhìn Trầm Cẩm lại cúi đầu thoáng nhìn Trầm Tử, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Trầm Tĩnh, thấy Trầm Tĩnh nói chuyện quá mức ngông cuồng, có điều Hứa trắc phi cũng thế, lại dám hàng ngày viện lý do thể nhược không đi vấn an chính thất, vốn nghe đồn Hứa trắc phi ỷ Thụy vương sủng ái hết sức kiêu ngạo ương ngạnh, xem ra không phải là tin đồn vô căn cứ.

Trầm Kỳ cũng đẩy cửa kính xe ra nói, “Tứ muội muội, Tam tỷ tỷ ngươi đã nói gì nặng? Khiến ngươi khổ sở như thế?”

Mọi người nghe cũng ngầm đồng ý, chuyện ở Vĩnh Ninh Bá phủ bọn họ đều biết, tuy khi đó thấy Trầm Cẩm làm quá mức, tính tình chắc kiêu căng tùy hứng nhưng nay thấy lại nhận ra trong đó chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Mặc dù vẻ ngoài Trầm Tĩnh cũng được, lại không xinh đẹp bằng Trầm Kỳ, đôi mắt phượng của Trầm gia ngày thường rất được Thụy vương thích, lúc này mắt hạnh của Trầm Cẩm lại được mọi người thích hơn, đôi mắt hạnh của Trầm Cẩm trong sáng linh động, lúc cười rộ lên khiến người khác cũng vui lây, không cười khiến người ta thấy đáng yêu, lúc này mang vẻ tủi thân lại càng điềm đạm đáng yêu.

Trầm Cẩm mấp máy đôi môi đỏ, như khổ sở nói, “Ta mới hồi kinh trong phủ còn chưa dọn dẹp, chờ khi nào dọn dẹp xong sẽ mời tỷ muội tới phủ.” Nói xong liền cúi đầu đứng cạnh Sở Tu Minh.

Trịnh Gia Cù vốn là người thương tiếc những ai nhỏ bé yếu ớt, ngũ quan Trầm Cẩm lúc ở biên cảnh nẩy nở hơn nhiều, mặc dù không diễm lệ bằng Trầm Tử, song cũng xinh đẹp như đóa hoa sen trắng nở trong bồn ngọc, nhu nhược lại cao thượng, “Sao Tứ muội muội lại ép người quá đáng thế?”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử không nói mà nhìn Trầm Kỳ, Trầm Kỳ hơi híp mắt nói, “Chắc Tứ muội muội còn chưa tỉnh rượu.”

Trầm Tử biến sắc, nếu để lời này truyền ra sẽ không tốt cho thanh danh của Trầm Tĩnh, “Tứ muội muội còn nhỏ, lâu ngày không gặp Tam muội muội nên muốn gần gũi hơn thôi, Tam muội muội là tỷ tỷ mà, Tam muội muội nói phải không?”

Nan đề lại giao cho Trầm Cẩm, nếu Trầm Cẩm còn muốn trách tội sẽ thành ra nàng so đo với muội muội, tính tình keo kiệt mang thù, hơn nữa còn đắc tội với những người vừa nói giúp nàng. Không đợi Trầm Cẩm mở miệng Sở Tu Minh đã nói, “Hôm nay tứ muội có thể nói thế chắc vốn có hiềm khích với phu nhân, phu nhân là chị phải nhường thôi.”

Nghe xong Trầm Tĩnh vui vẻ, ánh mắt nhìn Sở Tu Minh càng thêm mấy phần tình nghị không rõ, nàng với Trầm Cẩm mặc dù đều là con gái Thụy vương, song trước mặt Thụy vương luôn được sủng ái hơn, Trầm Cẩm không thể so được, nếu không có Thụy vương phi che chở Trầm Cẩm không biết đã bị Thụy vương quên tới nơi nào rồi, trong đó không thiếu công lao của mẹ con các nàng.

Ánh mắt Trầm Kỳ chợt lóe nhìn Sở Tu Minh, vẻ mặt Sở Tu Minh không thay đổi, Trầm Cẩm luôn tin tưởng phu quân nói, “Tốt.” Không có chút miễn cưỡng nào.

Trịnh Gia Cù thấy lòng nhúc nhích, cô nương hồn nhiên thiện lương thế kia mà, muốn mở miệng thì tay bị Trầm Tử hung hăng véo, lòng ảo não, đến Vĩnh Nhạc hầu thế tử cũng nhận ra Thụy vương phủ lại dưỡng ra một Trầm Cẩm tính tình thiên chân, không biết thế là tốt hay xấu nữa, có điều nhìn Trầm Cẩm hoàn toàn ỷ lại Sở Tu Minh lại thấy hâm mộ.

“Cám ơn tỷ phu.” Trầm Tĩnh nũng nịu nói.

Sở Tu Minh nói tiếp, “Sau này ở ngoài chỗ nào có tứ muội xin thứ cho ta với phu nhân sẽ không giao thiệp, còn trong phủ nhạc phụ…” Nói xong liền nhìn về phía Trầm Hiên, mang theo vài phần xin lỗi, “Cũng xin tứ muội tránh đi hoặc ta với phu nhân tránh đi, tuyệt đối không ở cùng một chỗ.”

Nói xong Trầm Tĩnh trắng bệch, ngay cả Trầm Kỳ cũng nhìn Sở Tu Minh ngạc nhiên, câu này đánh vào mặt Trầm Tĩnh, nói trắng ra cho mọi người biết hắn chán ghét Trầm Tĩnh. Một bên là vợ chồng Vĩnh Ninh Bá nắm giữ binh quyền, một bên là cô nương chưa lấy chồng do Trắc phi sinh, cố gắng lắm thì chỉ là quận chúa, bên nặng bên nhẹ mọi người đều biết, sau này sợ rằng sẽ không ai mời Trầm Tĩnh tới nhà.

Không chỉ thế đến những người không coi trọng Sở Tu Minh cũng tuyệt không mời Trầm Tĩnh, bởi thanh danh của Trầm Cẩm rất tốt…bị Vĩnh Ninh Bá nói thế trước mặt mọi người sao Trầm Tĩnh có thanh danh tốt cho được?



Trầm Cẩm không hề có cảm giác tiếp tục gật đầu nói, “Ta biết rồi, ta nghe phu quân, sau này Tứ muội muội tới nhà nào mong Đại ca và Nhị đệ thông báo cho muội biết.” Sau đó nhìn Trầm Tĩnh thở dài vẻ mặt tiếc hận, “Chúng ta vốn là tỷ muội, ta cũng không ngờ muội lại ghét ta đến thế, ta là tỷ tỷ nên luôn nhường muội mà.” Nói xong hơi mất mát khổ sở, “Phu quân, chúng ta về nhà đi.”

“Ừ.” Sở Tu Minh đỡ tay Trầm Cẩm lên xe, Trầm Cẩm không thèm liếc các nàng một cái, mặt An Ninh và An Bình mặc dù không có biểu tình song ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét, không chỉ Trầm Tĩnh ngay đến Hứa trắc phi chưa gặp mặt kia cũng đáng ghét vô cùng, hóa ra phu nhân ở trong phủ sống thế này đây, càng thêm đau lòng mà.

Trịnh Gia Cù lắc đầu nhìn Trầm Tĩnh, thấy nàng ta quá mức bá đạo, tuy không cùng mẹ nhưng dù sao cũng là chị, chỉ vì một việc nhỏ lại khiến mọi người khó chịu, không biết sau lưng còn lén đối xử thế nào nữa, không thèm cố kỵ Trầm Tử mở miệng khuyên nhủ, “Tứ muội muội, cô nương thì nên trinh tĩnh hiền lành, chớ chú trọng võ mồm.” Nếu không nhờ Trầm Tĩnh và Trầm Tử cùng mẹ sinh ra, ngay cả câu này cũng không thèm nói, thấy đã làm hết chức trách của tỷ phu nên dẫn đầu lên xe.

Trầm Tử thấy đầu choáng váng não phình ra, trước sự thúc giục của phu quân đành đi trước, Trầm Kỳ nói, “Đã thế thì ngày mai quý phủ sẽ không hoan nghênh Tứ muội muội, phải phiền hai đệ giải thích cho Phụ vương và Mẫu thân.”

“Tỷ tỷ yên tâm.” Trầm Hiên và Trầm Hi đáp, không thèm nhìn Trầm Tĩnh đã muốn té xỉu.

Vĩnh Nhạc hầu thế tử đã uống rượu nên không cưỡi ngựa chào xong liền lên xe, thở dài, “Không ngờ mẹ con Hứa trắc phi lại có thể kiêu ngạo như thế.”

Trầm Kỳ thấy Vĩnh Nhạc hầu thế tử không nhận ra lần này người ăn quả đắng là mẹ con Hứa thị, nghe thế thở dài, “Các nàng luôn thế, đến cả mẫu thân ta cũng…” Nói xong lắc đầu.

Ánh mắt Vĩnh Nhạc hầu thế tử trầm trầm hỏi, “Sao ta thấy Nhị muội muội có vẻ hận Tam muội muội thế?” Hắn chú ý tới ánh mắt Trầm Tử.

Trầm Kỳ sửng sốt rồi ra vẻ khó hiểu, “Không phải chứ, trong phủ cho dù cái gì nó cũng muốn chèn ép Tam muội muội, cả Tứ muội muội với Ngũ muội muội cũng…sao phu quân lại cảm nhận thế?”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử nhíu mày, Trầm Kỳ tự biết trước đây Hứa trắc phi không muốn để nữ nhi gả cho Vĩnh Ninh Bá, cuối cùng đẩy Trầm Cẩm ra thay, việc này chẳng thể nào được đồng tình, hôm đính thân cũng qua loa, như suy tư một lát mới nói, “Cũng có thể là…nhưng không đúng, rõ ràng là Nhị muội muội không muốn.”

“Hả?” Vĩnh Nhạc hầu thế tử nhìn thê tử.

Trầm Kỳ do dự rồi đáp, “Trước đây Hoàng bá phụ muốn chỉ hôn cho Vĩnh Ninh Bá mới bảo Phụ vương gả một nữ nhi đi, theo tuổi tác thì phải là Nhị muội muội, chẳng qua Nhị muội muội vì…nhiều lý do nên cuối cùng Nhị muội muội gả vào Trịnh gia, Tam muội muội gả đi biên thành, cho nên ta mới thấy phu quân nói kỳ quái, đúng ra người oán hận phải là Tam muội muội chứ.”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử cười lạnh, giờ thì đã hiểu, ngày xưa thanh danh Vĩnh Nhạc hầu xấu nên chắc Trầm Tử không muốn gả, mà Hứa trắc phi lại được Thụy vương sủng ái nên giữ lại kinh thành gả cho Trịnh gia đại công tử, mà Trầm Cẩm gả đi biên thành, ai ngờ hôm nay gặp mới biết sai, lòng Trầm Tử khó tránh khỏi hối hận lại không hài lòng, “Thật đúng là…” Nhớ lại nàng ta dù sao cũng là muội muội của Trầm Kỳ nên ngừng không nói tiếp, Trầm Cẩm còn nhỏ thế mà đã phải gian nan, sinh lòng thương tiếc, “Tam muội muội quá đáng thương.”

“Ta với Tam muội muội quan hệ trước giờ vẫn rất tốt.” Trầm Kỳ dịu dàng nói, “Nàng coi như âm kém dương sai lần này lấy được phu quân tốt, khổ tận cam lai.”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử gật đầu, quên mất chuyện Trầm Cẩm từng chèn ép biểu muội nói tiếp, “Phu nhân, biểu muội thân thế đáng thương lại còn nhỏ, nàng nhớ chiếu cố nhiều hơn nhé.”

Hận ý của Trầm Kỳ khó tiêu, trên mặt lại mang vẻ tủi thân nói, “Phu quân nói gì thế, trong phủ có thứ gì tốt không phải đều đưa cho biểu muội sao? Đồ mẫu thân ta đưa dưỡng thân cũng đưa hơn nửa cho biểu muội mà.” Nói xong liền nhắm mắt rưng rưng, có đôi khi mềm mại nhu nhược không phải yếu đuối thật, hôm nay nàng đã hiểu, “Thôi, phu quân thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó.” Nói xong liền nghiêng mình sang bên kia, bả vai run nhè nhẹ có vẻ cực kỳ đáng thương.

Vĩnh Nhạc hầu thế tử chưa từng thấy phu nhân nhà mình như thế này, lòng mềm nhũn, nhớ tới đứa nhỏ đã mất của bọn họ liền ôm bả vai Trầm Kỳ nói, “Là lỗi của ta.”

“Phu quân đối xử tốt với biểu muội ta tất nhiên sẽ ghen nhưng sao ta lại chậm trễ nàng?” Trầm Kỳ mắt đẹp mang nước mắt thêm mấy phần hờn dỗi, “Con của ta với phu quân…giờ chỉ cần ta nhắm mắt sẽ thấy cả người nó lạnh như băng, ấy thế mà cả ngày phu quân còn đề cập tới bụng biểu muội trước mặt ta…cho dù ta đau khổ thương tâm thì đã bao giờ khó xử biểu muội phần nào không?”

“Ta sai rồi.” Lòng Vĩnh Nhạc hầu thế tử tê rần, kéo thê tử mặt mày tái nhợt vào lòng, “Do trước giờ ta xem nhẹ.”

Mắt Trầm Kỳ lộ vẻ châm chọc, người lại càng mềm mại tựa vào lòng Vĩnh Nhạc hầu thế tử, trước đây nàng móc tim móc phổi lại không nhận được chút thương xót nào, nay vừa giả vờ giả vịt một tí đã nhận được kết quả, Trầm Kỳ híp mắt sáng tỏ sau này nên làm như thế nào, đặt tay lên bụng thầm nhủ nàng nhất định phải khiến những kẻ đó vì con của nàng nợ máu phải trả bằng máu, đáng tiếc nàng tỉnh ra quá muộn nên không còn manh mối gì.

Trong xe ngựa Trịnh gia Trịnh Gia Cù nhìn Trầm Tử trầm giọng nói, “Sau này ít đi lại với mẫu thân và hai muội muội của ngươi đi.”

“Ngươi có ý gì?” Trầm Tử nhớ tới cảnh Vĩnh Ninh Bá luôn bảo vệ Trầm Cẩm, bây giờ còn nghe Trịnh Gia Cù nói vô cùng chói tai, “Với lại sao lúc nãy ngươi lại nói muội muội ta thế?”

“Tam muội muội không phải là muội muội của ngươi à?” Trịnh Gia Cù cũng tức giận, lại nhớ tới chuyện tập thơ càng cảm thấy khó thở, “Ta nói có gì sai?”

“Mẫu thân ta là nhạc mẫu của ngươi, muội muội ta cũng là muội muội ngươi, thế mà ngươi lại đi bảo vệ người khác?” Trầm Tử cắn răng cả giận, “Trịnh Gia Cù ngươi hồ đồ hả?”

“Nhạc mẫu của ta chỉ có một chính là Thụy vương phi.” Trịnh Gia Cù lạnh giọng đáp trả.

“Tốt, giờ ngươi ghét bỏ ta do Trắc phi sinh ra?” Trầm Tử chỉ ngón tay sơn màu bóng vào mặt Trịnh Gia Cù.

Trịnh Gia Cù sắc mặt xanh tím, “Quy củ của ngươi đâu?”

Trầm Tử cười lạnh, “Xem phu quân nhà người ta rồi nhìn lại ngươi đi, ngươi còn dám nói quy củ với ta? Ta lấy thân phận quận chúa gả đến Trịnh gia vậy mà ngươi dám đối xử với ta như thế hả?”

“Không ai bắt ngươi gả.” Trịnh Gia Cù giận dữ, “Trước đây vì sao ngươi vội vã gả qua đây tự ngươi hiểu, cưới vợ cưới hiền, nếu sớm biết ngươi thế này ta tình nguyện chung thân không cưới.”

Lòng Trầm Tử vừa vội vừa tức vừa thẹn, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ thua kém Trầm Cẩm, lúc này giận xông tận não tự tay đánh Trịnh Gia Cù, Trịnh Gia Cù không ngờ Trầm Tử sẽ động thủ nên không kịp tránh, trên mặt vừa nóng vừa đau, bị tay Trầm Tử cào ra máu, hắn nắm chặt tay cắn răng nhìn Trầm Tử, Trầm Tử lại không thuận theo không buông tha tiếp tục nhào tới, Trịnh Gia Cù cường ngạnh đè nàng ta lại, “Nếu ngươi đã khinh thường Trịnh gia ta thế thì cùng cách, Trịnh gia ta không cần kẻ tàn nhẫn như ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook