Chương 48
Yên Ba Giang Nam
10/12/2016
Mất nửa ngày nghe Triệu quản gia nói, lại chỉ cần thời gian một chén trà giải quyết vấn đề, xong chuyện Trầm Cẩm đi chơi với Tiểu Bất Điểm. Không biết vì lý do thời tiết hay đồng bọn thỏ trắng không được mang theo mà Tiểu Bất Điểm không được hoạt bát như lúc ở biên thành, cũng do Vĩnh Ninh Bá phủ ở kinh thành không được thoải mái như tướng quân phủ ở biên thành.
Trầm Cẩm ngồi trên ghế con cầm bàn chải chải lông cho Tiểu Bất Điểm, nó thường nghiêng người để Trầm Cẩm chăm sóc, Trầm Cẩm vuốt lông Tiểu Bất Điểm cảm thán, “Em cũng nhớ nhà phải không?”
Tiểu Bất Điểm dùng đầu cọ cọ chân Trầm Cẩm, le lưỡi thở hồng hộc, Trầm Cẩm nhéo lỗ tai nó, “Chờ ít bữa nữa chúng ta về, hôm nào ta dẫn em đi gặp mẫu thân, mẫu thân ta biết làm tú cầu nhiều màu đẹp lắm, tới chừng đó làm cho em một cái.”
Triệu ma ma ngồi cạnh nghe Trầm Cẩm nói chuyện với Tiểu Bất Điểm mắt đầy ý cười.
“Ta cũng không thích Tứ muội muội.” Trầm Cẩm vừa chải lông cho Tiểu Bất Điểm vừa nói, “Nàng ta luôn tranh đồ của ta, lần nào Phụ vương cũng nói ta là tỷ tỷ phải nhường muội muội, có điều sau lưng Mẫu phi luôn đối xử tốt với ta, ta không để nàng ta thấy.”
Tiểu Bất Điểm liếm ngón tay Trầm Cẩm, nằm ngửa bụng, Trầm Cẩm xoa nhẹ mấy cái vào bụng nó, “Nhưng mà lần này ta sẽ không cho nàng đâu, lần sau ta mang em tới vương phủ nếu nhìn thấy Tứ muội muội em phải dọa nàng ta nhiệt tình vào đấy.”
Triệu ma ma híp mắt cười nói, “Phu nhân, bình thường lão nô ít xuất môn ngài kể cho ta nghe chuyện ở vương phủ đi.”
Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma cười đáp, “Được.”
“Phu nhân quan hệ khá tốt với Đại quận chúa?” Triệu ma ma không hỏi ngay chuyện mấy nữ nhi của Hứa trắc phi mà hỏi chuyện người thân cận với Trầm Cẩm trước.
Trầm Cẩm gật đầu, tiếp tục chải lông cho Tiểu Bất Điểm sau đó cuộn lông của Tiểu Bất Điểm lại, An Ninh ngồi cạnh bên thu dọn lông, lần trước Trầm Cẩm bảo muốn lấy lông của Tiểu Bất Điểm làm cái đệm giường nhỏ nên mỗi lần chải lông cho Tiểu Bất Điểm đều thu thập lông rơi ra.
An Bình cũng ngồi bên cạnh thêu túi hương cho Trầm Cẩm, bộ váy mới màu tím làm từ Nguyệt Hoa cẩm của Trầm Cẩm còn chưa có đồ trang trí phù hợp.
“Ừ, con người Đại tỷ tỷ rất tốt.” Trầm Cẩm cười kể mấy chuyện ở nhà trước khi xuất giá, Triệu ma ma hiểu sơ sơ tính tình Trầm Kỳ.
Triệu ma ma cười nói, “Đúng thế, Đại quận chúa đối xử với phu nhân vô cùng tốt.” Nếu không thương thật sao lại đi quản chuyện ăn uống của Trầm Cẩm, trước khi tới tháng không được dùng băng lạnh, ngày thường cũng không nên dùng nhiều, đây toàn là những chuyện tốt cho thân mình nữ nhân.
Trầm Cẩm gật đầu, “Nhưng…Đại tỷ phu đối xử không tốt với Đại tỷ.”
Triệu ma ma cũng nghĩ mấy thứ này nhíu mày nói, “Lão nô nhớ Đại quận chúa từng sảy thai?”
Trầm Cẩm cắn môi, khó chịu trong lòng, đó là tiểu chất của nàng, kể sơ sơ chuyện hôm nay cho Triệu ma ma nghe, “Biểu ca biểu muội thật đáng ghét.”
Triệu ma ma bỗng nhiên nhớ đến biểu muội kia của Sở Tu Minh, chán ghét này không chỉ chỉ Vĩnh Nhạc hầu thế tử và biểu muội của hắn đâu…
“Thật ra Đại tỷ tỷ rất lợi hại.” Trầm Cẩm chải đuôi cho Tiểu Bất Điểm sau đó vỗ vỗ đầu nó, Tiểu Bất Điểm liền đứng lên lắc mình khiến lông toàn thân càng xoã tung.
Với những lời Trầm Cẩm kể, Triệu ma ma biết Đại quận chúa không thiếu thủ đoạn và ý tưởng không ngờ lại lật thuyền trong mương, bị tính kế ở Vĩnh Nhạc hầu phủ, tóm lại cũng do có quan tâm thôi, vì quan tâm trượng phu nên mới nhường nhịn mọi bề, vì thích trượng phu nên mới cố gắng khiến cha mẹ chồng vui.
Trầm Cẩm ôm Tiểu Bất Điểm cọ cọ, “Bây giờ thì không sao Đại tỷ tỷ đã hết mê muội, bị Mẫu phi nói tỉnh, chỉ tiếc tiểu chất…”
Triệu ma ma híp mắt hiểu ý Trầm Cẩm, nhớ tới Thụy vương phi, bà thấy Vĩnh Nhạc hầu phủ sau này chắc chắn sẽ vui nhộn lắm đây, ngày vui không thích thì sau này đừng mong xoay người, “Ta nghe nói Nhị quận chúa gả cho Trịnh gia đại công tử, Trịnh gia đại công tử văn chương tài hoa khiến không ít cô nương nảy xuân tâm.”
Trầm Cẩm cũng đang chờ đề tài này, nhìn quanh bốn phía thấy không có người ngoài liền cởi giày lộ bàn chân trắng noãn cọ lên người Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm không giận, đổi tư thế tựa vào dưới chân nàng, Triệu ma ma nhìn qua định nói nhưng thấy vẻ mặt thoải mái lại chờ mong của Trầm Cẩm, rốt cuộc không nói mà bảo bọn An Ninh ngồi gần lại che cho Trầm Cẩm, dù có hạ nhân vào cũng đủ thời gian cho bà quát lớn.
“Ma ma tốt nhất.” Trầm Cẩm le lưỡi làm nũng.
Triệu ma ma thở dài, “Nếu phu nhân thích thì khi nào trời lạnh trải thảm lông trong phòng.”
Trầm Cẩm cười híp mắt, nửa khoe khoang nửa ngượng ngùng, “Phu quân cũng nói thế.”
Triệu ma ma nhìn bộ dạng Trầm Cẩm lộ ý cười, quan hệ của tướng quân và phu nhân càng ngày càng gần gũi.
Trầm Cẩm giật đầu ngón chân, cảm giác lông mềm vây quanh thật quá hạnh phúc, có điều hơi nóng…
“Đúng rồi, nghe nói Nhị tỷ phu viết một tuyển tập vịnh hoa gì đó truyền bá rộng rãi lắm.” Trầm Cẩm vốn không thích đọc sách ngâm thơ, nàng chỉ thích đọc du ký nên quên tên tập thơ đó rồi, “Nghe bảo Thái tử còn sai người đến mua bị trong cung biết răn dạy Nhị tỷ phu.”
“Phu nhân, là ‘Vịnh hoa khúc’.” An Bình ngẩng đầu cười nói, “Nô tỳ còn nhớ.”
Trầm Cẩm gật đầu, “Cái đó đó.”
“Sao lão nô nghe như lọt trong sương mù thế?” Triệu ma ma nhìn Trầm Cẩm khó hiểu.
Trầm Cẩm trừng mắt, “Sao?”
“Hay để nô tỳ nói cho ma ma nghe nhé?” An Bình cười hỏi.
Trầm Cẩm gật đầu, “Được á.”
An Bình liền kể lại mọi chuyện, từ lúc Tam quận chúa chưa tới cửa đã cùng với hai muội muội thét chói tai bị Thụy vương đập chén trà đến mặt đỏ tai hồng xấu hổ, cũng nói tới ‘Vịnh hoa khúc’ và diễn xuất lúc về của Trầm Tĩnh, Triệu ma ma mặt không chút thay đổi nghe xong gật đầu nói, “Thật đúng là…. Hừ.”
Trầm Cẩm cũng gật đầu, “Tứ muội muội quá đáng ghét đúng không.”
Triệu ma ma cười lạnh, “Phu nhân hôm nay làm vô cùng tốt.”
Trầm Cẩm cũng thấy mình biểu hiện tốt, tâm sự với Đại tỷ tỷ, giúp Đại tỷ tỷ nói chuyện, lấy lòng Thụy vương phi, khích lệ Nhị tỷ phu, sau này Nhị tỷ phu có trở thành nhân sĩ thanh lưu cũng sẽ không biết xấu hổ nói phu quân nhà mình là mãng phu, Trầm Cẩm trò chuyện với Triệu ma ma vô cùng vui vẻ.
“Không ngờ phu nhân có thể phát hiện vọng tưởng của Tứ cô nương.” Triệu ma ma cười khen, lòng thầm yên tâm, bà nghĩ Trầm Cẩm chắc không hiểu rằng nàng khiến Trầm Tử xấu mặt thì Trịnh Gia Cù kia với Trầm Tử về nhà sẽ náo loạn nhưng chuyện này đâu có quan hệ tới bọn họ.
Trầm Cẩm nhăn mặt, “Đáng ghét!” Một lần nữa cường điệu cảm giác của bản thân, “Đương nhiên ta có thể phát hiện, ta thông minh mà.”
Đồn rằng những loại động vật nhỏ đều có trực giác, thỏ lại càng nhạy bén đặc biệt là ham muốn chiếm giữ lãnh địa, Triệu ma ma liếc Trầm Cẩm, hóa ra không chỉ có Báo vẽ lãnh địa nuôi Thỏ mà Thỏ cũng vẽ lãnh địa nuôi…bị Báo nuôi.
Không biết cố ý hay vô tình mà Trầm Cẩm không nhắc tới chuyện Sở Tu Minh hạ độc thủ với nhóm người Thụy vương, “Phu quân nói sau này không cần gặp Tứ muội muội, ma ma nói xem ta còn có thể dẫn Tiểu Bất Điểm đi dọa nàng không?”
“Cần gì phu nhân ra tay.” Triệu ma ma cười hiền lành, loại chuyện này quả nhiên nên để bà làm, “Cứ giao cho lão nô, lão nô giúp phu nhân hả giận.”
Trầm Cẩm gãi mặt, kéo tay Triệu ma ma làm nũng, “Ma ma tốt nhất.”
Triệu ma ma vỗ vỗ tay Trầm Cẩm, những người đó không biết tự lượng sức mình, hàn quang lóe lên trong mắt, lúc nhìn Trầm Cẩm càng ôn hòa hơn, “Phu nhân chỉ cần tâm tình vui vẻ thôi.”
Trầm Cẩm gật đầu, thấy chuyện đã giải quyết liền chọc đầu Tiểu Bất Điểm, “Xong rồi, giờ em không còn tác dụng nữa, ma ma sẽ giúp ta xả giận.”
Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu dùng đôi mắt đen to tròn nhìn Trầm Cẩm, thè lưỡi liếm ngón tay Trầm Cẩm khiến Trầm Cẩm bật cười.
Đến tối Trầm Cẩm tựa vào lòng Sở Tu Minh, hai mắt hồng hồng, nhìn đã biết mới vừa khóc xong, cả người mất hết sức lực, do có Sở Tu Minh cam đoan nên nay nàng có gan cắn vài cái trên mặt Sở Tu Minh, “Đau…” Giọng có vẻ yếu ớt.
Sở Tu Minh cũng biết vừa rồi hơi quá phận, ai bảo hôm nay Trầm Cẩm lại nhiệt tình thế chứ, tự chủ của hắn luôn vô cùng tốt nhưng khi đối mặt với tiểu nương tử nhà mình thì quân lính tan rã, đôi tay ấn nhẹ trên lưng nàng, “Sợ rằng ngày mai chúng ta không gặp được người nhà Nhị tỷ nàng.”
“Hả?” Trầm Cẩm mơ mơ màng màng, bị ấn thư thái nhắm mắt rầm rì.
Giọng Sở Tu Minh mang theo ý cười, còn có cảm giác thỏa mãn, “Hai người họ khi về nhà bắt đầu đánh nhau.”
“A?” Trầm Cẩm có chút tinh thần, “Không phải bọn họ ngồi xe hả?”
“Đúng thế.” Sở Tu Minh cũng chẳng thể nào hiểu nổi nhưng không ít người biết chuyện, “Nhị tỷ phu nàng mặt đầy máu lăn từ trên xe xuống dưới, may mà xe ngựa chạy chậm nên không bị thương.”
Lăn xuống đất…lăn xuống đất…
“Nhị tỷ thật lợi hại.” Trầm Cẩm cảm thán.
“Sau đó Nhị tỷ nàng đuổi tới.” Sở Tu Minh tiếp tục nói, “Trên mặt không thương thích nhưng có vẻ chật vật lắm, cướp roi của phu xe quất Nhị tỷ phu nàng.”
Đuổi tới…quất roi…
Trầm Cẩm không biết nói gì cho phải, “Đánh nhau trong xe là không đúng, chắc Hứa trắc phi sẽ khóc cho coi.”
Mắt Sở Tu Minh tỏa ra nét cười, hắn hiểu ý Trầm Cẩm, phu thê đánh nhau ở ngoài là không đúng, về nhà đóng cửa tốt hơn, Hứa trắc phi đương nhiên sẽ khóc, bà ta không có bản lĩnh gì, không khóc đi tìm Thụy vương còn có thể làm gì.
“Mẫu phi sẽ tức giận.” Trầm Cẩm nghĩ tới chuyện Thụy vương phi giận cả người liền phát run, may mà nàng đã gả ra ngoài, “Phụ vương sẽ không hay ho.”
Khi Thụy vương phi giận thì không chỉ xử lý Hứa trắc phi còn có thể xử lý Thụy vương, bởi vì bà thấy Thụy vương chính là mầm tai hoạ, đáng tiếc Thụy vương vẫn không phát hiện.
Tay Sở Tu Minh nhẹ vỗ về trên tấm lưng bóng loáng của Trầm Cẩm, “Ngủ đi.”
“Vâng.” Trầm Cẩm ngáp nhỏ, đây đều là chuyện nhà người khác nghe xong thì thôi nếu ảnh hưởng tới giấc ngủ của mình thì không có lời, Trầm Cẩm tuột xuống người Sở Tu Minh rồi tiến vào lòng hắn, ôm thắt lưng trượng phu bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Kế hoạch lại cản không được biến hóa, sáng sớm hôm sau Sở Tu Minh bị người trong cung kêu đi, không biết Thành đế nghĩ gì lại kêu hắn, thành ra Trầm Cẩm chỉ có thể một mình tới Vĩnh Nhạc hầu phủ, may mà lần này Triệu ma ma đi theo, Sở Tu Minh không có bà phải đi theo tránh cho phu nhân bị người ta ăn hiếp.
Lúc Trầm Cẩm đến Trầm Kỳ tự mình ra đón, Trầm Kỳ không thấy Sở Tu Minh có hỏi thăm, biết là Thành đế triệu hắn tiến cung thì không hỏi gì thêm, cười kéo tay Trầm Cẩm vào chính viện, tóm lại phải thỉnh an Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Vĩnh Nhạc hầu đã vào triều không ở trong phủ.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cùng tuổi với Thụy vương phi lại trông lớn tuổi hơn Thụy vương phi, bà không có đích nữ cũng không để trong phủ có thứ nữ.
“Phu nhân.” Trầm Cẩm hành lễ với Vĩnh Nhạc hầu phu nhân.
Tước vị của Sở Tu Minh thấp hơn Vĩnh Nhạc hầu hơn nữa Vĩnh Nhạc hầu phu nhân coi như là trưởng bối, nhận được lễ của Trầm Cẩm.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân đứng dậy nâng Trầm Cẩm lên sau đó nắm tay nàng đánh giá từ trên xuống dưới ngoảnh đầu cười với Trầm Kỳ, “Trông đã biết là đứa trẻ ngoan khiến người ta thương.”
Trầm Kỳ cũng cười, “Bà bà thấy muội muội rồi không thích con.”
“Ha ha.” Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cười vuốt tay Trầm Cẩm, “Thì thế, ta chỉ hận không thể cướp Cẩm nha đầu cướp về phủ làm nữ nhi của ta ấy chứ.”
Trầm Cẩm đỏ mặt hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cười nói, “Ngồi đi, mau bảo phòng bếp bưng điểm tâm tới cho mấy đứa ăn.”
Trầm Kỳ dẫn Trầm Cẩm ngồi cạnh mình, “Phòng bếp nhỏ của bà bà làm điểm tâm ngon lắm, tí nữa muội ăn nhiều nhé.”
“Được ạ.” Trầm Cẩm ánh mắt cong cong đáp, “Cám ơn phu nhân.”
“Gọi phu nhân gì chứ kêu bá mẫu là được.” Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cười nói.
Trầm Cẩm gật đầu, “Bá mẫu.”
“Ừ.” Vĩnh Nhạc hầu phu nhân đáp lại, “Ta có nghe chuyện Man tộc vây thành, con có bị thương không?”
“Không có ạ.” Trầm Cẩm cười thực ngọt ngào, ánh mắt cong cong vô cùng vui vẻ.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân nói, “Thế thì may.”
Vừa rồi Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cho nha hoàn tới phòng bếp lấy điểm tâm ai biết bây giờ có nữ tử dáng vẻ dịu dàng mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt, đầu cắm trâm chim tước, giữa trán treo viên trân châu hồng nhạt, lúc đi nhẹ nhàng đung đưa khiến người ta có cảm giác yếu đuối thương tiếc, hơn nữa bụng của nàng tròn vo trông đã biết là đang mang thai, vẻ mặt tái nhợt chọc người trìu mến.
Ánh mắt Trầm Cẩm chuyển từ bụng nàng ta tới chỗ Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân xấu hổ, nói, “Vân Nương sao con lại ra đây?”
Triệu ma ma đứng sau lưng Trầm Cẩm đã biết thân phận của nữ tử này, càng biết nữ tử này hôm nay đến đây chủ yếu để khoe khoang bản thân được sủng ái, chèn ép mặt mũi Trầm Kỳ trước mặt người nhà, nếu Thụy vương phi đến nàng ta không dám ra mặt còn Trầm Cẩm cũng chỉ là thứ muội của Trầm Kỳ, nàng ta nghĩ thân phận như thế nên Trầm Cẩm sẽ không thân thiết với Trầm Kỳ, nhìn thấy tình huống này không những cao hứng mà còn tuyệt không ra mặt giúp Trầm Kỳ.
Người như vậy do được sủng quá mức mà ra, dĩ vãng Trầm Kỳ lại nhân từ nương tay nên nàng ta ỷ mình là thân thích của Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, biểu muội của Vĩnh Nhạc hầu thế tử hoành hành, Triệu ma ma liếc nhìn Trầm Kỳ, vẻ mặt của Trầm Kỳ vẫn như thường, bưng chén trà uống, Triệu ma ma không biết nên tiếc hận hay nên cao hứng cho Trầm Kỳ, chắc rằng Trầm Kỳ đã nhìn thấu, như lời phu nhân nói Trầm Kỳ đã thanh tỉnh chỉ là hơi kiêu ngạo.
Giọng nói của Vân Nương mang theo cảm giác mềm mại của vùng Giang Nam, hai tay cầm điểm tâm mỉm cười, “Dì, con thấy thân thích của tỷ tỷ đến nên tự tay làm điểm tâm.” Sau đó nhìn về phía Trầm Cẩm, “Vị này chắc là Vĩnh Ninh Bá phu nhân, ta không có tay nghề cao siêu gì nên chỉ làm ít điểm tâm ở phía nam không biết có khẩu vị của ngươi không.”
“Vậy sao cô còn bưng lên?” Trầm Cẩm nhìn nữ tử tỏ vẻ nghi ngờ.
Vân Nương sửng sốt, khóe miệng Trầm Kỳ hơi nhếch.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân không biết nói cái gì cho phải, Vân Nương khách sáo vài câu, bình thường người ta sẽ bảo nếm thử hay gì đó nhưng Trầm Cẩm nói gì sai? Không có, ngươi không biết khẩu vị của ta lại còn bưng điểm tâm lên làm gì?
Vân Nương cắn môi, mắt đỏ hồng như đang cố nén thương tâm, “Là Vân Nương thất lễ.”
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân thở dài trong dài, liếc Trầm Kỳ thấy Trầm Kỳ không có ý giải vây, dù sao cũng là thân thích của mình, nói, “Đứa bé Vân Nương này…đem điểm tâm tới chỗ ta đi.”
Vân Nương đáp lời, đem điểm tâm đến chỗ Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, nha hoàn cũng bưng điểm tâm lên, cúi đầu đem tới chỗ Trầm Kỳ và Trầm Cẩm, Trầm Cẩm vừa thấy liền cười, “Cám ơn bá mẫu, chắc tỷ tỷ nói cho bá mẫu biết con thích mấy thứ này.”
Trầm Kỳ nói, “Mau ăn thử đi.”
Trầm Cẩm cười đồng ý, cầm một miếng điểm tâm dùng khăn tay che miệng bắt đầu ăn, mùi vị là sở thích của nàng trước khi xuất giá, sau này Triệu ma ma dưỡng nàng yếu ớt hơn.
Vân Nương sờ bụng, hơi híp mắt, “Vĩnh Ninh Bá phu nhân với tỷ tỷ đúng là tỷ muội tình thâm.”
Trầm Cẩm vừa nuốt xong mảnh cuối cùng, bưng trà nhấp miệng rồi đặt chén trà lên bàn, nàng thấy nữ nhân này hơi kỳ quái, “Chúng ta là tỷ muội nên tỷ muội tình thâm là đương nhiên, cô là ai? Sao cứ mở miệng ra gọi tỷ tỷ của ta là tỷ tỷ? Ta không nhớ tỷ tỷ còn có muội muội nào khác.”
Không chờ Vân Nương nói chuyện Trầm Cẩm đã nói tiếp, “Vị hôn phu của cô đâu? Sao cô lớn bụng thế kia rồi mà còn làm việc của nha hoàn? Bá mẫu, không phải cô ấy gọi bá mẫu là dì hả?” Tuy không nói rõ nhưng ý của Trầm Cẩm đều viết trên mặt, nếu đã là thân thích vì sao biểu tiểu thư bị bà cho làm việc của nha hoàn trong khi đang có thai, “Như thế…không được tốt cho lắm…” Lời này uyển chuyển thà không nói còn tốt hơn.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân biến sắc, bà không muốn chịu tiếng xấu ngược đãi cháu gái vừa định giải thích đã nghe Vân Nương nói với vẻ mặt sốt ruột, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Phu nhân hiểu lầm rồi, không phải dì bảo ta làm, dì đối xử với ta rất tốt…ta…” Rốt cuộc vẫn không nói đứa bé trong bụng nàng ta là của Vĩnh Nhạc hầu thế tử.
Trầm Cẩm lại thấy người kinh thành quá kỳ quái, như Thái hậu không hưởng phúc lại đi ăn chay niệm phật, biểu tiểu thư không làm lại thích làm chuyện của nha hoàn, kinh ngạc nhìn Vân Nương, tính cách cổ quái thế kia… Trầm Cẩm ngoảnh đầu liếc Triệu ma ma một cái sau đó lại nhìn về hướng Vân Nương bỗng nhiên nói, “À, ta hiểu.”
Ngươi hiểu cái gì?
Không chỉ Vĩnh Nhạc hầu phu nhân và Vân Nương, Trầm Kỳ với Triệu ma ma cũng rất ngạc nhiên.
Trầm Kỳ ánh mắt lóe lóe, cười hỏi, “Muội muội đừng có nói nửa câu, tỷ tỷ còn chưa hiểu.”
Trầm Cẩm cúi đầu nhìn trên bàn lại chọn một miếng điểm tâm làm thành hình hoa mai hỏi, “Đây là mai ạ?”
“Ừ.” Trầm Kỳ kiên nhẫn không thúc giục, “ Mùa này không còn có hoa mai, mà chỉ là hoa mai đã phơi nắng thôi.”
Trầm Cẩm gật đầu bắt đầu ăn, Triệu ma ma đã thành thói quen với hành vi của Trầm Cẩm nên chẳng vội, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân từng trải nên nhịn được, còn Vân Nương thì thiếu chút nữa chạy tới lay người Trầm Cẩm.
Chờ Trầm Cẩm ăn xong lại uống ngụm nước trà mới nói, “Ủa…” Thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng chằm chằm, Trầm Cẩm trừng mắt nhìn rồi ngoảnh đầu liếc Triệu ma ma.
Triệu ma ma kiên cường cười dẻo dai, “Phu nhân, mọi người đang chờ phu nhân giải thích vì sao biểu cô nương lại giành công việc của nha hoàn đấy.”
“À à.” Trầm Cẩm gật đầu nói, “Đơn giản thôi, có người thích thi từ ca phú, có người thích cầm kỳ thư họa, có người thích múa kiếm pha trà, có người thích…thứ không ngờ tới, đó là sở thích cá nhân, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân dù sao cũng chỉ là dì không phải mẹ đẻ sao cản được? Tuy sở thích của biểu cô nương này có hơi…Ừ, ở nhà mình thì thôi không ngại.” Câu cuối cùng nàng nói với Vân Nương, có ý an ủi, dù sao cũng là thân thích của nhà chồng Đại tỷ tỷ, lỡ như người ta giận thì không hay.
Vân Nương biến sắc, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân xấu hổ cùng nan kham, tuy Trầm Cẩm không nói rõ nhưng ý tứ thực dễ hiểu, Vân Nương thích làm việc của nha hoàn, trời sinh mệnh hầu hạ người khác, các nàng không tin Trầm Cẩm không biết thân phận của Vân Nương đều nghĩ nàng tới đây để xả giận cho Trầm Kỳ, có ai ngờ Trầm Kỳ lại có quan hệ tốt với thứ muội cơ chứ, thành ra không chỉ Vân Nương mà Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cũng không để ý, nếu không khi Vân Nương vừa mới vào đã mắng đuổi nàng ta ra ngoài.
Trầm Cẩm vốn không biết suy nghĩ của các nàng, cho dù biết cũng không để ý, đây chẳng phải nhà chồng nàng nghĩ làm gì, Trầm Cẩm vốn định lấy một miếng điểm tâm khác nếm thử nhưng bỗng nhiên nhớ tới nguyên nhân Thụy vương phi bảo nàng tới đây, ánh mắt di chuyển một vòng trên các loại điểm tâm rồi dừng trên bụng Vân Nương, vừa rồi thấy ánh mắt Triệu ma ma nàng cũng đoán được thân phận của Vân Nương, nàng quyết định xả giận cho Đại tỷ tỷ, khó xử nàng ta một phen sau đó hung hăng khó xử Vĩnh Nhạc hầu thế tử, ôi chao, nàng chưa từng khó xử ai hết thế mà bây giờ lại thấy hưng phấn! Chẳng lẽ bản tính của nàng vốn bại hoại! Xứng đôi với phu quân thật.
“Vị hôn phu của cô là ai? Sao lại để cô ra ngoài thế này?” Tuy Trầm Cẩm định khó xử Vân Nương một phen nhưng đúng là không có kinh nghiệm gì cả.
Trầm Kỳ dùng khăn tay xoa xoa khóe miệng mới cười trả lời, “Vị này là biểu muội của phu quân cũng là thiếp của phu quân.”
Trầm Cẩm nhìn Vân Nương vài lần, “À.”
Vân Nương đỏ mặt như vô hạn thẹn thùng hành lễ với Trầm Cẩm, “Muội muội, ngươi gọi ta là Vân Nương được rồi.”
“…” Trầm Cẩm mặt dại ra nhìn Vân Nương, nàng khi nào thì thêm một tỷ tỷ thế.
Triệu ma ma biến sắc, nổi giận nói, “Lớn mật.” Quả nhiên bà theo tới đây là đúng, “Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, bà đang vũ nhục Vĩnh Ninh Bá phủ chúng ta đấy hả?”
Vẻ mặt Trầm Kỳ tối tăm, mắt hướng tới chỗ Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, “Bà bà, con thấy biểu muội bệnh hồ đồ quá nên đưa về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Tuy Thế tử phu nhân là tỷ tỷ của phu nhân chúng ta.” Triệu ma ma ánh mắt lợi hại nhìn về phía Trầm Kỳ, “Nhưng nay đụng đến Vĩnh Ninh Bá phủ quyết không thể bỏ qua thế được.”
Trầm Kỳ quyết đoán im lặng, nhìn Vĩnh Nhạc hầu phu nhân hối lỗi, thầm vừa lòng, sớm bị tiện nhân này kêu tỷ tỷ kêu phiền lòng.
Trầm Cẩm lo Trầm Kỳ giận, sờ tay Trầm Kỳ, Trầm Kỳ nhẹ nhàng véo ngón tay nàng, đây là ám chỉ nhỏ trước khi xuất giác của các nàng, quả nhiên Trầm Cẩm yên tâm, “Ma ma, dù sao đây cũng là nhà chồng của Đại tỷ tỷ, bỏ đi về nhà ta sẽ nói với phu quân.”
Thế càng khủng bố hơn biết không! Nhớ tới mấy lời đồn về Vĩnh Ninh Bá, cho dù biết đồn đại không nhất định là thật nhưng không có lửa làm sao có khói! Vĩnh Nhạc hầu phu nhân bị dọa trắng mặt, hiện tại bà hận không thể quay lại lúc mới rồi…không không phải là quay lại ngày hôm qua lúc biết Trầm Cẩm muốn tới chơi nhất định sẽ cho người nhốt Vân Nương trong viện không cho ra ngoài.
Trầm Cẩm ngồi trên ghế con cầm bàn chải chải lông cho Tiểu Bất Điểm, nó thường nghiêng người để Trầm Cẩm chăm sóc, Trầm Cẩm vuốt lông Tiểu Bất Điểm cảm thán, “Em cũng nhớ nhà phải không?”
Tiểu Bất Điểm dùng đầu cọ cọ chân Trầm Cẩm, le lưỡi thở hồng hộc, Trầm Cẩm nhéo lỗ tai nó, “Chờ ít bữa nữa chúng ta về, hôm nào ta dẫn em đi gặp mẫu thân, mẫu thân ta biết làm tú cầu nhiều màu đẹp lắm, tới chừng đó làm cho em một cái.”
Triệu ma ma ngồi cạnh nghe Trầm Cẩm nói chuyện với Tiểu Bất Điểm mắt đầy ý cười.
“Ta cũng không thích Tứ muội muội.” Trầm Cẩm vừa chải lông cho Tiểu Bất Điểm vừa nói, “Nàng ta luôn tranh đồ của ta, lần nào Phụ vương cũng nói ta là tỷ tỷ phải nhường muội muội, có điều sau lưng Mẫu phi luôn đối xử tốt với ta, ta không để nàng ta thấy.”
Tiểu Bất Điểm liếm ngón tay Trầm Cẩm, nằm ngửa bụng, Trầm Cẩm xoa nhẹ mấy cái vào bụng nó, “Nhưng mà lần này ta sẽ không cho nàng đâu, lần sau ta mang em tới vương phủ nếu nhìn thấy Tứ muội muội em phải dọa nàng ta nhiệt tình vào đấy.”
Triệu ma ma híp mắt cười nói, “Phu nhân, bình thường lão nô ít xuất môn ngài kể cho ta nghe chuyện ở vương phủ đi.”
Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma cười đáp, “Được.”
“Phu nhân quan hệ khá tốt với Đại quận chúa?” Triệu ma ma không hỏi ngay chuyện mấy nữ nhi của Hứa trắc phi mà hỏi chuyện người thân cận với Trầm Cẩm trước.
Trầm Cẩm gật đầu, tiếp tục chải lông cho Tiểu Bất Điểm sau đó cuộn lông của Tiểu Bất Điểm lại, An Ninh ngồi cạnh bên thu dọn lông, lần trước Trầm Cẩm bảo muốn lấy lông của Tiểu Bất Điểm làm cái đệm giường nhỏ nên mỗi lần chải lông cho Tiểu Bất Điểm đều thu thập lông rơi ra.
An Bình cũng ngồi bên cạnh thêu túi hương cho Trầm Cẩm, bộ váy mới màu tím làm từ Nguyệt Hoa cẩm của Trầm Cẩm còn chưa có đồ trang trí phù hợp.
“Ừ, con người Đại tỷ tỷ rất tốt.” Trầm Cẩm cười kể mấy chuyện ở nhà trước khi xuất giá, Triệu ma ma hiểu sơ sơ tính tình Trầm Kỳ.
Triệu ma ma cười nói, “Đúng thế, Đại quận chúa đối xử với phu nhân vô cùng tốt.” Nếu không thương thật sao lại đi quản chuyện ăn uống của Trầm Cẩm, trước khi tới tháng không được dùng băng lạnh, ngày thường cũng không nên dùng nhiều, đây toàn là những chuyện tốt cho thân mình nữ nhân.
Trầm Cẩm gật đầu, “Nhưng…Đại tỷ phu đối xử không tốt với Đại tỷ.”
Triệu ma ma cũng nghĩ mấy thứ này nhíu mày nói, “Lão nô nhớ Đại quận chúa từng sảy thai?”
Trầm Cẩm cắn môi, khó chịu trong lòng, đó là tiểu chất của nàng, kể sơ sơ chuyện hôm nay cho Triệu ma ma nghe, “Biểu ca biểu muội thật đáng ghét.”
Triệu ma ma bỗng nhiên nhớ đến biểu muội kia của Sở Tu Minh, chán ghét này không chỉ chỉ Vĩnh Nhạc hầu thế tử và biểu muội của hắn đâu…
“Thật ra Đại tỷ tỷ rất lợi hại.” Trầm Cẩm chải đuôi cho Tiểu Bất Điểm sau đó vỗ vỗ đầu nó, Tiểu Bất Điểm liền đứng lên lắc mình khiến lông toàn thân càng xoã tung.
Với những lời Trầm Cẩm kể, Triệu ma ma biết Đại quận chúa không thiếu thủ đoạn và ý tưởng không ngờ lại lật thuyền trong mương, bị tính kế ở Vĩnh Nhạc hầu phủ, tóm lại cũng do có quan tâm thôi, vì quan tâm trượng phu nên mới nhường nhịn mọi bề, vì thích trượng phu nên mới cố gắng khiến cha mẹ chồng vui.
Trầm Cẩm ôm Tiểu Bất Điểm cọ cọ, “Bây giờ thì không sao Đại tỷ tỷ đã hết mê muội, bị Mẫu phi nói tỉnh, chỉ tiếc tiểu chất…”
Triệu ma ma híp mắt hiểu ý Trầm Cẩm, nhớ tới Thụy vương phi, bà thấy Vĩnh Nhạc hầu phủ sau này chắc chắn sẽ vui nhộn lắm đây, ngày vui không thích thì sau này đừng mong xoay người, “Ta nghe nói Nhị quận chúa gả cho Trịnh gia đại công tử, Trịnh gia đại công tử văn chương tài hoa khiến không ít cô nương nảy xuân tâm.”
Trầm Cẩm cũng đang chờ đề tài này, nhìn quanh bốn phía thấy không có người ngoài liền cởi giày lộ bàn chân trắng noãn cọ lên người Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm không giận, đổi tư thế tựa vào dưới chân nàng, Triệu ma ma nhìn qua định nói nhưng thấy vẻ mặt thoải mái lại chờ mong của Trầm Cẩm, rốt cuộc không nói mà bảo bọn An Ninh ngồi gần lại che cho Trầm Cẩm, dù có hạ nhân vào cũng đủ thời gian cho bà quát lớn.
“Ma ma tốt nhất.” Trầm Cẩm le lưỡi làm nũng.
Triệu ma ma thở dài, “Nếu phu nhân thích thì khi nào trời lạnh trải thảm lông trong phòng.”
Trầm Cẩm cười híp mắt, nửa khoe khoang nửa ngượng ngùng, “Phu quân cũng nói thế.”
Triệu ma ma nhìn bộ dạng Trầm Cẩm lộ ý cười, quan hệ của tướng quân và phu nhân càng ngày càng gần gũi.
Trầm Cẩm giật đầu ngón chân, cảm giác lông mềm vây quanh thật quá hạnh phúc, có điều hơi nóng…
“Đúng rồi, nghe nói Nhị tỷ phu viết một tuyển tập vịnh hoa gì đó truyền bá rộng rãi lắm.” Trầm Cẩm vốn không thích đọc sách ngâm thơ, nàng chỉ thích đọc du ký nên quên tên tập thơ đó rồi, “Nghe bảo Thái tử còn sai người đến mua bị trong cung biết răn dạy Nhị tỷ phu.”
“Phu nhân, là ‘Vịnh hoa khúc’.” An Bình ngẩng đầu cười nói, “Nô tỳ còn nhớ.”
Trầm Cẩm gật đầu, “Cái đó đó.”
“Sao lão nô nghe như lọt trong sương mù thế?” Triệu ma ma nhìn Trầm Cẩm khó hiểu.
Trầm Cẩm trừng mắt, “Sao?”
“Hay để nô tỳ nói cho ma ma nghe nhé?” An Bình cười hỏi.
Trầm Cẩm gật đầu, “Được á.”
An Bình liền kể lại mọi chuyện, từ lúc Tam quận chúa chưa tới cửa đã cùng với hai muội muội thét chói tai bị Thụy vương đập chén trà đến mặt đỏ tai hồng xấu hổ, cũng nói tới ‘Vịnh hoa khúc’ và diễn xuất lúc về của Trầm Tĩnh, Triệu ma ma mặt không chút thay đổi nghe xong gật đầu nói, “Thật đúng là…. Hừ.”
Trầm Cẩm cũng gật đầu, “Tứ muội muội quá đáng ghét đúng không.”
Triệu ma ma cười lạnh, “Phu nhân hôm nay làm vô cùng tốt.”
Trầm Cẩm cũng thấy mình biểu hiện tốt, tâm sự với Đại tỷ tỷ, giúp Đại tỷ tỷ nói chuyện, lấy lòng Thụy vương phi, khích lệ Nhị tỷ phu, sau này Nhị tỷ phu có trở thành nhân sĩ thanh lưu cũng sẽ không biết xấu hổ nói phu quân nhà mình là mãng phu, Trầm Cẩm trò chuyện với Triệu ma ma vô cùng vui vẻ.
“Không ngờ phu nhân có thể phát hiện vọng tưởng của Tứ cô nương.” Triệu ma ma cười khen, lòng thầm yên tâm, bà nghĩ Trầm Cẩm chắc không hiểu rằng nàng khiến Trầm Tử xấu mặt thì Trịnh Gia Cù kia với Trầm Tử về nhà sẽ náo loạn nhưng chuyện này đâu có quan hệ tới bọn họ.
Trầm Cẩm nhăn mặt, “Đáng ghét!” Một lần nữa cường điệu cảm giác của bản thân, “Đương nhiên ta có thể phát hiện, ta thông minh mà.”
Đồn rằng những loại động vật nhỏ đều có trực giác, thỏ lại càng nhạy bén đặc biệt là ham muốn chiếm giữ lãnh địa, Triệu ma ma liếc Trầm Cẩm, hóa ra không chỉ có Báo vẽ lãnh địa nuôi Thỏ mà Thỏ cũng vẽ lãnh địa nuôi…bị Báo nuôi.
Không biết cố ý hay vô tình mà Trầm Cẩm không nhắc tới chuyện Sở Tu Minh hạ độc thủ với nhóm người Thụy vương, “Phu quân nói sau này không cần gặp Tứ muội muội, ma ma nói xem ta còn có thể dẫn Tiểu Bất Điểm đi dọa nàng không?”
“Cần gì phu nhân ra tay.” Triệu ma ma cười hiền lành, loại chuyện này quả nhiên nên để bà làm, “Cứ giao cho lão nô, lão nô giúp phu nhân hả giận.”
Trầm Cẩm gãi mặt, kéo tay Triệu ma ma làm nũng, “Ma ma tốt nhất.”
Triệu ma ma vỗ vỗ tay Trầm Cẩm, những người đó không biết tự lượng sức mình, hàn quang lóe lên trong mắt, lúc nhìn Trầm Cẩm càng ôn hòa hơn, “Phu nhân chỉ cần tâm tình vui vẻ thôi.”
Trầm Cẩm gật đầu, thấy chuyện đã giải quyết liền chọc đầu Tiểu Bất Điểm, “Xong rồi, giờ em không còn tác dụng nữa, ma ma sẽ giúp ta xả giận.”
Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu dùng đôi mắt đen to tròn nhìn Trầm Cẩm, thè lưỡi liếm ngón tay Trầm Cẩm khiến Trầm Cẩm bật cười.
Đến tối Trầm Cẩm tựa vào lòng Sở Tu Minh, hai mắt hồng hồng, nhìn đã biết mới vừa khóc xong, cả người mất hết sức lực, do có Sở Tu Minh cam đoan nên nay nàng có gan cắn vài cái trên mặt Sở Tu Minh, “Đau…” Giọng có vẻ yếu ớt.
Sở Tu Minh cũng biết vừa rồi hơi quá phận, ai bảo hôm nay Trầm Cẩm lại nhiệt tình thế chứ, tự chủ của hắn luôn vô cùng tốt nhưng khi đối mặt với tiểu nương tử nhà mình thì quân lính tan rã, đôi tay ấn nhẹ trên lưng nàng, “Sợ rằng ngày mai chúng ta không gặp được người nhà Nhị tỷ nàng.”
“Hả?” Trầm Cẩm mơ mơ màng màng, bị ấn thư thái nhắm mắt rầm rì.
Giọng Sở Tu Minh mang theo ý cười, còn có cảm giác thỏa mãn, “Hai người họ khi về nhà bắt đầu đánh nhau.”
“A?” Trầm Cẩm có chút tinh thần, “Không phải bọn họ ngồi xe hả?”
“Đúng thế.” Sở Tu Minh cũng chẳng thể nào hiểu nổi nhưng không ít người biết chuyện, “Nhị tỷ phu nàng mặt đầy máu lăn từ trên xe xuống dưới, may mà xe ngựa chạy chậm nên không bị thương.”
Lăn xuống đất…lăn xuống đất…
“Nhị tỷ thật lợi hại.” Trầm Cẩm cảm thán.
“Sau đó Nhị tỷ nàng đuổi tới.” Sở Tu Minh tiếp tục nói, “Trên mặt không thương thích nhưng có vẻ chật vật lắm, cướp roi của phu xe quất Nhị tỷ phu nàng.”
Đuổi tới…quất roi…
Trầm Cẩm không biết nói gì cho phải, “Đánh nhau trong xe là không đúng, chắc Hứa trắc phi sẽ khóc cho coi.”
Mắt Sở Tu Minh tỏa ra nét cười, hắn hiểu ý Trầm Cẩm, phu thê đánh nhau ở ngoài là không đúng, về nhà đóng cửa tốt hơn, Hứa trắc phi đương nhiên sẽ khóc, bà ta không có bản lĩnh gì, không khóc đi tìm Thụy vương còn có thể làm gì.
“Mẫu phi sẽ tức giận.” Trầm Cẩm nghĩ tới chuyện Thụy vương phi giận cả người liền phát run, may mà nàng đã gả ra ngoài, “Phụ vương sẽ không hay ho.”
Khi Thụy vương phi giận thì không chỉ xử lý Hứa trắc phi còn có thể xử lý Thụy vương, bởi vì bà thấy Thụy vương chính là mầm tai hoạ, đáng tiếc Thụy vương vẫn không phát hiện.
Tay Sở Tu Minh nhẹ vỗ về trên tấm lưng bóng loáng của Trầm Cẩm, “Ngủ đi.”
“Vâng.” Trầm Cẩm ngáp nhỏ, đây đều là chuyện nhà người khác nghe xong thì thôi nếu ảnh hưởng tới giấc ngủ của mình thì không có lời, Trầm Cẩm tuột xuống người Sở Tu Minh rồi tiến vào lòng hắn, ôm thắt lưng trượng phu bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Kế hoạch lại cản không được biến hóa, sáng sớm hôm sau Sở Tu Minh bị người trong cung kêu đi, không biết Thành đế nghĩ gì lại kêu hắn, thành ra Trầm Cẩm chỉ có thể một mình tới Vĩnh Nhạc hầu phủ, may mà lần này Triệu ma ma đi theo, Sở Tu Minh không có bà phải đi theo tránh cho phu nhân bị người ta ăn hiếp.
Lúc Trầm Cẩm đến Trầm Kỳ tự mình ra đón, Trầm Kỳ không thấy Sở Tu Minh có hỏi thăm, biết là Thành đế triệu hắn tiến cung thì không hỏi gì thêm, cười kéo tay Trầm Cẩm vào chính viện, tóm lại phải thỉnh an Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Vĩnh Nhạc hầu đã vào triều không ở trong phủ.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cùng tuổi với Thụy vương phi lại trông lớn tuổi hơn Thụy vương phi, bà không có đích nữ cũng không để trong phủ có thứ nữ.
“Phu nhân.” Trầm Cẩm hành lễ với Vĩnh Nhạc hầu phu nhân.
Tước vị của Sở Tu Minh thấp hơn Vĩnh Nhạc hầu hơn nữa Vĩnh Nhạc hầu phu nhân coi như là trưởng bối, nhận được lễ của Trầm Cẩm.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân đứng dậy nâng Trầm Cẩm lên sau đó nắm tay nàng đánh giá từ trên xuống dưới ngoảnh đầu cười với Trầm Kỳ, “Trông đã biết là đứa trẻ ngoan khiến người ta thương.”
Trầm Kỳ cũng cười, “Bà bà thấy muội muội rồi không thích con.”
“Ha ha.” Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cười vuốt tay Trầm Cẩm, “Thì thế, ta chỉ hận không thể cướp Cẩm nha đầu cướp về phủ làm nữ nhi của ta ấy chứ.”
Trầm Cẩm đỏ mặt hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cười nói, “Ngồi đi, mau bảo phòng bếp bưng điểm tâm tới cho mấy đứa ăn.”
Trầm Kỳ dẫn Trầm Cẩm ngồi cạnh mình, “Phòng bếp nhỏ của bà bà làm điểm tâm ngon lắm, tí nữa muội ăn nhiều nhé.”
“Được ạ.” Trầm Cẩm ánh mắt cong cong đáp, “Cám ơn phu nhân.”
“Gọi phu nhân gì chứ kêu bá mẫu là được.” Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cười nói.
Trầm Cẩm gật đầu, “Bá mẫu.”
“Ừ.” Vĩnh Nhạc hầu phu nhân đáp lại, “Ta có nghe chuyện Man tộc vây thành, con có bị thương không?”
“Không có ạ.” Trầm Cẩm cười thực ngọt ngào, ánh mắt cong cong vô cùng vui vẻ.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân nói, “Thế thì may.”
Vừa rồi Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cho nha hoàn tới phòng bếp lấy điểm tâm ai biết bây giờ có nữ tử dáng vẻ dịu dàng mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt, đầu cắm trâm chim tước, giữa trán treo viên trân châu hồng nhạt, lúc đi nhẹ nhàng đung đưa khiến người ta có cảm giác yếu đuối thương tiếc, hơn nữa bụng của nàng tròn vo trông đã biết là đang mang thai, vẻ mặt tái nhợt chọc người trìu mến.
Ánh mắt Trầm Cẩm chuyển từ bụng nàng ta tới chỗ Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân xấu hổ, nói, “Vân Nương sao con lại ra đây?”
Triệu ma ma đứng sau lưng Trầm Cẩm đã biết thân phận của nữ tử này, càng biết nữ tử này hôm nay đến đây chủ yếu để khoe khoang bản thân được sủng ái, chèn ép mặt mũi Trầm Kỳ trước mặt người nhà, nếu Thụy vương phi đến nàng ta không dám ra mặt còn Trầm Cẩm cũng chỉ là thứ muội của Trầm Kỳ, nàng ta nghĩ thân phận như thế nên Trầm Cẩm sẽ không thân thiết với Trầm Kỳ, nhìn thấy tình huống này không những cao hứng mà còn tuyệt không ra mặt giúp Trầm Kỳ.
Người như vậy do được sủng quá mức mà ra, dĩ vãng Trầm Kỳ lại nhân từ nương tay nên nàng ta ỷ mình là thân thích của Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, biểu muội của Vĩnh Nhạc hầu thế tử hoành hành, Triệu ma ma liếc nhìn Trầm Kỳ, vẻ mặt của Trầm Kỳ vẫn như thường, bưng chén trà uống, Triệu ma ma không biết nên tiếc hận hay nên cao hứng cho Trầm Kỳ, chắc rằng Trầm Kỳ đã nhìn thấu, như lời phu nhân nói Trầm Kỳ đã thanh tỉnh chỉ là hơi kiêu ngạo.
Giọng nói của Vân Nương mang theo cảm giác mềm mại của vùng Giang Nam, hai tay cầm điểm tâm mỉm cười, “Dì, con thấy thân thích của tỷ tỷ đến nên tự tay làm điểm tâm.” Sau đó nhìn về phía Trầm Cẩm, “Vị này chắc là Vĩnh Ninh Bá phu nhân, ta không có tay nghề cao siêu gì nên chỉ làm ít điểm tâm ở phía nam không biết có khẩu vị của ngươi không.”
“Vậy sao cô còn bưng lên?” Trầm Cẩm nhìn nữ tử tỏ vẻ nghi ngờ.
Vân Nương sửng sốt, khóe miệng Trầm Kỳ hơi nhếch.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân không biết nói cái gì cho phải, Vân Nương khách sáo vài câu, bình thường người ta sẽ bảo nếm thử hay gì đó nhưng Trầm Cẩm nói gì sai? Không có, ngươi không biết khẩu vị của ta lại còn bưng điểm tâm lên làm gì?
Vân Nương cắn môi, mắt đỏ hồng như đang cố nén thương tâm, “Là Vân Nương thất lễ.”
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân thở dài trong dài, liếc Trầm Kỳ thấy Trầm Kỳ không có ý giải vây, dù sao cũng là thân thích của mình, nói, “Đứa bé Vân Nương này…đem điểm tâm tới chỗ ta đi.”
Vân Nương đáp lời, đem điểm tâm đến chỗ Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, nha hoàn cũng bưng điểm tâm lên, cúi đầu đem tới chỗ Trầm Kỳ và Trầm Cẩm, Trầm Cẩm vừa thấy liền cười, “Cám ơn bá mẫu, chắc tỷ tỷ nói cho bá mẫu biết con thích mấy thứ này.”
Trầm Kỳ nói, “Mau ăn thử đi.”
Trầm Cẩm cười đồng ý, cầm một miếng điểm tâm dùng khăn tay che miệng bắt đầu ăn, mùi vị là sở thích của nàng trước khi xuất giá, sau này Triệu ma ma dưỡng nàng yếu ớt hơn.
Vân Nương sờ bụng, hơi híp mắt, “Vĩnh Ninh Bá phu nhân với tỷ tỷ đúng là tỷ muội tình thâm.”
Trầm Cẩm vừa nuốt xong mảnh cuối cùng, bưng trà nhấp miệng rồi đặt chén trà lên bàn, nàng thấy nữ nhân này hơi kỳ quái, “Chúng ta là tỷ muội nên tỷ muội tình thâm là đương nhiên, cô là ai? Sao cứ mở miệng ra gọi tỷ tỷ của ta là tỷ tỷ? Ta không nhớ tỷ tỷ còn có muội muội nào khác.”
Không chờ Vân Nương nói chuyện Trầm Cẩm đã nói tiếp, “Vị hôn phu của cô đâu? Sao cô lớn bụng thế kia rồi mà còn làm việc của nha hoàn? Bá mẫu, không phải cô ấy gọi bá mẫu là dì hả?” Tuy không nói rõ nhưng ý của Trầm Cẩm đều viết trên mặt, nếu đã là thân thích vì sao biểu tiểu thư bị bà cho làm việc của nha hoàn trong khi đang có thai, “Như thế…không được tốt cho lắm…” Lời này uyển chuyển thà không nói còn tốt hơn.
Vĩnh Nhạc hầu phu nhân biến sắc, bà không muốn chịu tiếng xấu ngược đãi cháu gái vừa định giải thích đã nghe Vân Nương nói với vẻ mặt sốt ruột, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Phu nhân hiểu lầm rồi, không phải dì bảo ta làm, dì đối xử với ta rất tốt…ta…” Rốt cuộc vẫn không nói đứa bé trong bụng nàng ta là của Vĩnh Nhạc hầu thế tử.
Trầm Cẩm lại thấy người kinh thành quá kỳ quái, như Thái hậu không hưởng phúc lại đi ăn chay niệm phật, biểu tiểu thư không làm lại thích làm chuyện của nha hoàn, kinh ngạc nhìn Vân Nương, tính cách cổ quái thế kia… Trầm Cẩm ngoảnh đầu liếc Triệu ma ma một cái sau đó lại nhìn về hướng Vân Nương bỗng nhiên nói, “À, ta hiểu.”
Ngươi hiểu cái gì?
Không chỉ Vĩnh Nhạc hầu phu nhân và Vân Nương, Trầm Kỳ với Triệu ma ma cũng rất ngạc nhiên.
Trầm Kỳ ánh mắt lóe lóe, cười hỏi, “Muội muội đừng có nói nửa câu, tỷ tỷ còn chưa hiểu.”
Trầm Cẩm cúi đầu nhìn trên bàn lại chọn một miếng điểm tâm làm thành hình hoa mai hỏi, “Đây là mai ạ?”
“Ừ.” Trầm Kỳ kiên nhẫn không thúc giục, “ Mùa này không còn có hoa mai, mà chỉ là hoa mai đã phơi nắng thôi.”
Trầm Cẩm gật đầu bắt đầu ăn, Triệu ma ma đã thành thói quen với hành vi của Trầm Cẩm nên chẳng vội, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân từng trải nên nhịn được, còn Vân Nương thì thiếu chút nữa chạy tới lay người Trầm Cẩm.
Chờ Trầm Cẩm ăn xong lại uống ngụm nước trà mới nói, “Ủa…” Thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng chằm chằm, Trầm Cẩm trừng mắt nhìn rồi ngoảnh đầu liếc Triệu ma ma.
Triệu ma ma kiên cường cười dẻo dai, “Phu nhân, mọi người đang chờ phu nhân giải thích vì sao biểu cô nương lại giành công việc của nha hoàn đấy.”
“À à.” Trầm Cẩm gật đầu nói, “Đơn giản thôi, có người thích thi từ ca phú, có người thích cầm kỳ thư họa, có người thích múa kiếm pha trà, có người thích…thứ không ngờ tới, đó là sở thích cá nhân, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân dù sao cũng chỉ là dì không phải mẹ đẻ sao cản được? Tuy sở thích của biểu cô nương này có hơi…Ừ, ở nhà mình thì thôi không ngại.” Câu cuối cùng nàng nói với Vân Nương, có ý an ủi, dù sao cũng là thân thích của nhà chồng Đại tỷ tỷ, lỡ như người ta giận thì không hay.
Vân Nương biến sắc, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân xấu hổ cùng nan kham, tuy Trầm Cẩm không nói rõ nhưng ý tứ thực dễ hiểu, Vân Nương thích làm việc của nha hoàn, trời sinh mệnh hầu hạ người khác, các nàng không tin Trầm Cẩm không biết thân phận của Vân Nương đều nghĩ nàng tới đây để xả giận cho Trầm Kỳ, có ai ngờ Trầm Kỳ lại có quan hệ tốt với thứ muội cơ chứ, thành ra không chỉ Vân Nương mà Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cũng không để ý, nếu không khi Vân Nương vừa mới vào đã mắng đuổi nàng ta ra ngoài.
Trầm Cẩm vốn không biết suy nghĩ của các nàng, cho dù biết cũng không để ý, đây chẳng phải nhà chồng nàng nghĩ làm gì, Trầm Cẩm vốn định lấy một miếng điểm tâm khác nếm thử nhưng bỗng nhiên nhớ tới nguyên nhân Thụy vương phi bảo nàng tới đây, ánh mắt di chuyển một vòng trên các loại điểm tâm rồi dừng trên bụng Vân Nương, vừa rồi thấy ánh mắt Triệu ma ma nàng cũng đoán được thân phận của Vân Nương, nàng quyết định xả giận cho Đại tỷ tỷ, khó xử nàng ta một phen sau đó hung hăng khó xử Vĩnh Nhạc hầu thế tử, ôi chao, nàng chưa từng khó xử ai hết thế mà bây giờ lại thấy hưng phấn! Chẳng lẽ bản tính của nàng vốn bại hoại! Xứng đôi với phu quân thật.
“Vị hôn phu của cô là ai? Sao lại để cô ra ngoài thế này?” Tuy Trầm Cẩm định khó xử Vân Nương một phen nhưng đúng là không có kinh nghiệm gì cả.
Trầm Kỳ dùng khăn tay xoa xoa khóe miệng mới cười trả lời, “Vị này là biểu muội của phu quân cũng là thiếp của phu quân.”
Trầm Cẩm nhìn Vân Nương vài lần, “À.”
Vân Nương đỏ mặt như vô hạn thẹn thùng hành lễ với Trầm Cẩm, “Muội muội, ngươi gọi ta là Vân Nương được rồi.”
“…” Trầm Cẩm mặt dại ra nhìn Vân Nương, nàng khi nào thì thêm một tỷ tỷ thế.
Triệu ma ma biến sắc, nổi giận nói, “Lớn mật.” Quả nhiên bà theo tới đây là đúng, “Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, bà đang vũ nhục Vĩnh Ninh Bá phủ chúng ta đấy hả?”
Vẻ mặt Trầm Kỳ tối tăm, mắt hướng tới chỗ Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, “Bà bà, con thấy biểu muội bệnh hồ đồ quá nên đưa về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Tuy Thế tử phu nhân là tỷ tỷ của phu nhân chúng ta.” Triệu ma ma ánh mắt lợi hại nhìn về phía Trầm Kỳ, “Nhưng nay đụng đến Vĩnh Ninh Bá phủ quyết không thể bỏ qua thế được.”
Trầm Kỳ quyết đoán im lặng, nhìn Vĩnh Nhạc hầu phu nhân hối lỗi, thầm vừa lòng, sớm bị tiện nhân này kêu tỷ tỷ kêu phiền lòng.
Trầm Cẩm lo Trầm Kỳ giận, sờ tay Trầm Kỳ, Trầm Kỳ nhẹ nhàng véo ngón tay nàng, đây là ám chỉ nhỏ trước khi xuất giác của các nàng, quả nhiên Trầm Cẩm yên tâm, “Ma ma, dù sao đây cũng là nhà chồng của Đại tỷ tỷ, bỏ đi về nhà ta sẽ nói với phu quân.”
Thế càng khủng bố hơn biết không! Nhớ tới mấy lời đồn về Vĩnh Ninh Bá, cho dù biết đồn đại không nhất định là thật nhưng không có lửa làm sao có khói! Vĩnh Nhạc hầu phu nhân bị dọa trắng mặt, hiện tại bà hận không thể quay lại lúc mới rồi…không không phải là quay lại ngày hôm qua lúc biết Trầm Cẩm muốn tới chơi nhất định sẽ cho người nhốt Vân Nương trong viện không cho ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.