Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 52

Yên Ba Giang Nam

10/12/2016

Từ lúc ở Vĩnh Nhạc hầu phủ về, Trầm Cẩm tinh thần luôn không tỉnh táo, đến thịt nướng Sở Tu Minh tự tay nướng cho nàng cũng không ăn bao nhiêu, mới đầu Sở Tu Minh và Triệu ma ma đều nghĩ do trong lòng Trầm Cẩm không thoải mái, nhưng hai ngày sau Trầm Cẩm vẫn thế, Triệu ma ma hơi suy đoán, lén nói với Sở Tu Minh, Sở Tu Minh liền mời đại phu.

Trầm Cẩm biết Sở Tu Minh lo lắng cho mình, hơn nữa nàng cũng tự thấy mấy ngày gần đây không giống bình thường, bản thân chẳng hiểu ra sao, chẳng nhẽ nàng thực sự quan tâm Trầm Tử và Trầm Dung đến mức đó?

Nhưng đâu có đúng đâu, nàng với Trầm Dung chẳng quen thân, ấn tượng với nàng ta chỉ là cái bóng đi theo Trầm Tử và Trầm Tĩnh. Còn Trầm Tử? Nói hai người tỷ muội tình thâm, đến Trầm Cẩm cũng không tin, càng nghĩ Trầm Cẩm càng bực, nàng thấy bản thân không nên…đa sầu đa cảm, nếu không thì lúc ở Thụy vương phủ đã hàng ngày lệ rơi không ngừng rồi!

“Chắc là ta không quen khí hậu đó.” Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh, nhỏ giọng nói, “Ta thấy thịt dê ở kinh thành không ngon, không tươi, cũng chẳng thơm như ở biên thành.”

Sở Tu Minh nắm tay Trầm Cẩm, “Gọi đại phu xem thử, ta cũng an tâm.” Vốn hắn có vẻ ngoài như họa, lúc này biểu hiện lạnh lùng càng toát ra vẻ đường đường chính chính.

Trầm Cẩm vẫn không tình nguyện lắm, nàng sợ uống thuốc chết đi dược, Triệu ma ma bưng một chén đậu phộng táo đỏ cho Trầm Cẩm, khuyên, “Phu nhân, nếu lão nô nhớ không lầm thì ngài sống ở kinh thành mười mấy năm, mới ở biên thành có hơn một năm chứ mấy.”

“Nhưng ta đã hơn một năm không ở đây nên không quen khí hậu.” Trầm Cẩm trả lời vô cùng tự nhiên.

Sở Tu Minh lẳng lặng nhìn Trầm Cẩm, đôi môi hồng hồng của Trầm Cẩm chép chép, cuối cùng chán nản nói, “Ta biết rồi, chờ đại phu tới ta bảo đại phu xem thử.” Sau đó rút tay về cúi đầu ăn đậu phộng táo đỏ.

Triệu ma ma nhìn Sở Tu Minh âm thầm đắc ý, xem ra phu nhân càng ngày càng thích tay nghề của bà mà không phải sắc đẹp của tướng quân, càng nghĩ càng thấy phu nhân tri kỷ, dịu dàng nói, “Phu nhân còn muốn ăn gì không, nói để lão nô đi làm.”

Hai mắt Trầm Cẩm rực sáng hiện lên nhìn Triệu ma ma, vội nuốt đồ ăn trong miệng, “Không bằng làm cá viên*?” Thấy Triệu ma ma tỏ vẻ không đồng ý, khí thế yếu ớt hẳn vẫn cố biện giải, “Là Đại tỷ tỷ thích ăn, lát nữa tỷ ấy sẽ đến chơi mà.”

*Món cá viên này có hèm rượu nên Triệu ma ma không đồng ý cho Trầm Cẩm ăn trong giai đoạn suy đoán á mà

Triệu ma ma thở dài, “Chờ hỏi đại phu, nếu cơ thể phu nhân không có gì đáng ngại thì lão nô sẽ làm canh gà với tôm noãn cho phu nhân được không?”

“Được.” Trầm Cẩm đồng ý ngay, cười một cái với Triệu ma ma sau đó tiếp tục thỏa mãn ăn hết bát đậu phộng táo đỏ.

Triệu ma ma đắc ý liếc Sở Tu Minh, trong đầu Sở Tu Minh chợt nảy lên ý niệm, phải chăng do Triệu ma ma ở chung với tiểu nương tử nhà mình lâu nên cũng biến thành như thế…được rồi, cứ coi như Triệu ma ma càng sống càng trẻ vậy.

Đại phu với Trầm Kỳ chân trước chân sau đến, An Ninh với An Bình nghênh đón phu thê Trầm Kỳ, An Bình cung kính giải thích, “Phu nhân nhà nô tỳ từ mấy ngày trước bắt đầu không khoẻ, điểm tâm hôm nay cũng không ăn bao nhiêu, thiếu gia sai người mời đại phu, lúc này đang ở trong đó bắt mạch cho phu nhân thành ra phu nhân mới không thể tự mình ra đón thế tử phu nhân.”

Trầm Kỳ vốn không để ý chuyện này, nghe giải thích lại nói, “Phu nhân nhà ngươi sao thế? Không phải mấy hôm trước bị dọa đấy chứ?”

“Nô tỳ không biết.” An Bình lo lắng trả lời.

Trầm Kỳ gật đầu nói, “Ta biết rồi, mau dẫn ta đi xem thử.”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử cũng nói, “Người nhà cả không cần khách sáo.”

Chờ phu thê Trầm Kỳ vào, lão đại phu đã bắt mạch xong, đang hỏi chuyện, “Mấy ngày nay phu nhân ăn những gì?”

Triệu ma ma liệt kê những món Trầm Cẩm ăn, sau đó nói, “Mấy hôm nay phu nhân luôn không có khẩu vị, sáng hôm nay mới chỉ ăn một chén cháo với hai cái bánh bao thôi.”

Một chén cháo với hai cái bánh bao còn không nhiều hả? Trầm Kỳ khựng lại, nếu không nhờ người hầu khắp phòng đều bình tĩnh, ánh mắt Vĩnh Ninh Bá toát vẻ lo lắng thì Trầm Kỳ đã nghĩ Trầm Cẩm đang nói giỡn, ngay cả Vĩnh Nhạc hầu thế tử cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Trầm Kỳ theo bản năng, Trầm Kỳ với Trầm Cẩm là tỷ muội, quan hệ rất tốt, nhưng mỗi sáng Trầm Kỳ chỉ ăn hơn nửa bát cháo với mấy miếng điểm tâm, còn Trầm Cẩm lúc không muốn ăn đã ăn hết một chén cháo và hai cái bánh bao thế thì lúc bình thường sẽ ăn bao nhiêu?

Sở Tu Minh đứng lên, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó nhìn đại phu, chờ đại phu nói chuyện.

Lão đại phu không ngạc nhiên như nhóm Trầm Kỳ, phụ nhân ăn nhiều không phải lần đầu thấy, “Thế bình thường buổi sáng ăn bao nhiêu?”

Triệu ma ma đáp, “Bình thường phu nhân đều ăn một chén cháo, ba bốn cái bánh bao, mấy miếng điểm tâm…”

Sao lại nhiều thế? Hôm nay Triệu ma ma không nói thì Trầm Cẩm vẫn không ý thức được điểm ấy.

Trầm Cẩm khiếp sợ nhìn Triệu ma ma, lại nhìn Trầm Kỳ, thấy biểu tình của Trầm Kỳ nàng ngượng ngùng đỏ mặt, vội nói, “Bánh bao là bánh bột mì, bánh bao đều rất nhỏ.”

Triệu ma ma gật đầu nói, “Đúng thế, lão nô luôn trông chừng không cho phu nhân ăn nhiều tránh chướng bụng, sau khi ăn điểm tâm khoảng một hai canh giờ, phu nhân còn có thể ăn một mâm điểm tâm với mấy miếng mứt hoa quả, nhưng hiện tại…”

Trầm Kỳ đã khôi phục bình tĩnh bước đến ngồi cạnh Trầm Cẩm, yếu thế giải thích, “Bình thường ta hoạt động nhiều mới có thể ăn nhiều hơn tí.”

Sở Tu Minh vuốt tóc tiểu nương tử nói, “Không nhiều lắm.”

Trầm Cẩm nghe vậy liền cười, cũng nói, “Ừ!” Dù sao có ăn nhiều thế nào đi chăng nữa phu quân cũng nuôi được mà!

Triệu ma ma đã trao đổi với lão đại phu xong, lão đại phu trầm ngâm một chốc rồi nói, “Không có gì đáng ngại, không cần uống thuốc, với lại thân thể phu nhân vốn khoẻ mạnh, nếu phu nhân muốn nghỉ ngơi thì để nàng nghỉ, muốn ăn gì thì để nàng ăn, ăn bao nhiêu cứ để nàng tự định, nên khuyên nàng ăn nhiều hoa quả, chờ thời gian tới sẽ ổn.”

“Tốt, cám ơn đại phu.” Triệu ma ma hơi thất vọng, “Ta tiễn đại phu.”

Lão đại phu gật gật đầu cáo từ, Triệu ma ma không chỉ chuẩn bị chẩn kim, còn tặng hồng bao, “Sau này quý phủ có chuyện xin làm phiền đại phu.”

“Tất nhiên.” Lão đại phu bảo dược đồng nhận đồ, “Có một số việc không thể vội, quý phủ phu nhân thân thể khỏe mạnh, đây là chuyện sớm hay muộn.”

“Đại phu nói phải.” Triệu ma ma cười nói, “Do mấy hôm nay phu nhân hay mệt mỏi nên chúng ta mới lo lắng.”

“Thật ra…” Lão đại phu thấy thái độ của người Vĩnh Ninh Bá phủ vô cùng tốt, do dự nói, “Cũng có thể do thời gian còn thấp nên mạch không có dấu hiệu.”

Triệu ma ma cũng nghĩ đến điểm ấy, hỏi, “Thế đại phu thấy khi nào có thể đến bắt mạch lại?”

“Ngày mười lăm tới.” Đại phu suy tư một chốc rồi trả lời.

Triệu ma ma cười đồng ý, tự mình tiễn người đến cửa.

So sánh với việc Triệu ma ma thất vọng thì Sở Tu Minh lại thở dài nhẹ nhõm, Trầm Cẩm còn bé, chuyện có con hắn không vội, huống chi tình huống bây giờ không thích hợp có con, nhưng nếu mà có thì tất nhiên hắn sẽ vui mừng, cũng có thể toàn lực che chở mẹ con Trầm Cẩm an toàn, nếu không có…do duyên phận với đứa nhỏ chưa tới thôi.

Trầm Cẩm nghe đại phu nói hơi đắc ý, chờ Triệu ma ma đưa người về rồi, liền cười nhìn Triệu ma ma, “Ma ma, trưa nay chúng ta ăn cá viên, còn có canh gà với tôm noãn nữa nha.” Triệu ma ma chưa kịp nói gì thì đã bị cướp lời, “Đại phu nói ta muốn ăn thì cứ ăn cái đấy.”

Đại phu nói thế cũng lợi dụng thành lý do chính đáng được hả? Triệu ma ma nhìn Sở Tu Minh, Sở Tu Minh gật đầu, nương tử của mình vui vẻ là được.

“Dạ.” Triệu ma ma đồng ý, đi xuống chuẩn bị.

Trầm Kỳ thấy thế liền cười, “Sao thành thân xong lại càng bướng bỉnh thế hả?”

Tâm trạng Trầm Cẩm rất tốt, nàng quyết định sau này bản thân khó chịu sẽ tìm lão đại phu này khám bệnh, ông ấy không giống những đại phu khác bảo nàng uống thuốc, nói, “Ma ma nấu ăn ngon lắm nhưng lại không hay nấu, hôm nay do có tỷ tỷ đến ma ma mới chịu tự mình làm đấy.”

Trầm Kỳ nghe vậy lòng ấm áp hẳn, “Không phải muội bảo có nuôi một con cún hả? Cho chúng ta xem thử?”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử cũng là một người thích nuôi chó, còn xây dựng một nơi chuyên nuôi chó săn, nghe thế nói, “Mấy hôm trước phu nhân nói với ta khiến ta tò mò vô cùng, Tam muội phu dẫn ta đi xem với.”

Sở Tu Minh gật đầu nói, “Để ta cho người thả nó ra, chúng ta ra ngoài viện chờ sẽ thấy.”

Trầm Cẩm đã kéo tay Trầm Kỳ dẫn ra ngoài, “Tiểu Bất Điểm rất ngoan, lúc chạy cực kỳ giống cục bông.”

Trầm Kỳ hỏi, “Nó màu gì?”

“Màu trắng, lông vừa nhiều vừa mềm.” Trầm Cẩm khoe khoang.

Trầm Kỳ gật đầu, lòng cũng có chút mong đợi, Tiểu Bất Điểm… nhất định nó là một nhúm nho nhỏ, lông cả người mềm mềm, chắc ôm vào ngực thích lắm đây, nàng cười theo, “Thế tí nữa cho tỷ ôm nhé.”

“Được ạ.” Trầm Cẩm đồng ý ngay, “Ôm nó thích lắm.”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử lại âm thầm thất vọng, hắn thích đại cẩu chứ không phải kiểu cún con này, nhưng mà lỡ nói rồi không thể bảo Sở Tu Minh dẫn hắn về được.

An Bình theo phía sau Trầm Cẩm vô cùng mong chờ cảnh mọi người nhìn thấy Tiểu Bất Điểm.

Sở Tu Minh sao lại không nhận ra cảm xúc của Vĩnh Nhạc hầu thế tử, chỉ nói, “Hy vọng Đại tỷ phu thấy đừng thèm.”

“Không đâu.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử phát hiện Sở Tu Minh tỏ vẻ tự tin với chó nhà mình liền cười đáp, “Nếu Tam muội muội thích cún thì ta có một con cún con giống sư tử được người tặng, vốn định huấn luyện xong sẽ đưa phu nhân giải sầu, đến lúc đó cũng đưa mấy con cho Tam muội muội.”



Sở Tu Minh nghe thế không trả lời, nói, “Tới kìa.”

“Cái gì tới?” Vĩnh Nhạc hầu thế tử sửng sốt, chưa kịp phản ứng, hắn vừa nói xong đã thấy một con sói trắng chạy tới.

Trầm Kỳ cũng thấy, sợ đến suýt thét lên, lại nghe tiếng Trầm Cẩm hoan hỉ, “Tiểu Bất Điểm!”

Tiểu Bất Điểm?!

Trầm Kỳ và Vĩnh Nhạc hầu thế tử bốn mắt nhìn nhau, tỏ vẻ chẳng thể nào tin được.

Trầm Cẩm đã chạy vài bước ngồi xổm xuống mở rộng hai tay, Tiểu Bất Điểm cách Trầm Cẩm một khoảng đã giảm tốc độ nhưng do béo quá nên không dừng lại ngay mà trượt thêm một đoạn, cuối cùng dừng ngay trước người Trầm Cẩm, sau đó đứng lên, hai cái móng béo khoát lên vai, cọ cọ trên mặt Trầm Cẩm, do nó bị Sở Tu Minh dạy dỗ rồi nên lần này không dám liếm mặt Trầm Cẩm.

Tiểu Bất Điểm còn chưa trưởng thành hết, hiện tại tai nó một dựng thằng một còn cụp xuống, “Hú hú.”

Trầm Cẩm buông Tiểu Bất Điểm ra sau đó đứng lên vỗ vỗ đầu nó nói, “Đây là tỷ tỷ với tỷ phu của ta.”

Tiểu Bất Điểm ngồi dưới đất, ánh mắt đen bóng nhìn hai người xa lạ, không thèm quan tâm chỉ nhìn Sở Tu Minh, “Gâu gâu.”

Trầm Cẩm háo hức nhìn Trầm Kỳ, “Tỷ tỷ xem Tiểu Bất Điểm này.”

“Tiểu Bất Điểm…” Trầm Kỳ bất lực trước cái tên, cún con đáng yêu lông ngắn ngắn mềm mềm có thể ôm vào ngực đâu?

Trầm Cẩm cười nói, “Không phải tỷ tỷ muốn ôm nó hả? Nó ngoan lắm, chẳng cắn người bao giờ.”

Tiểu Bất Điểm há miệng thè lưỡi thở hồng hộc.

Trầm Kỳ không phải người nhát gan, lại có Trầm Cẩm đứng bên cạnh thành ra không sợ chó sẽ làm người bị thương, bước tới chỗ nàng hỏi, “Tỷ có thể sờ hả?”

“Có thể.” Trầm Cẩm kéo tay Trầm Kỳ đặt trên đầu Tiểu Bất Điểm, nó cọ cọ tay Trầm Kỳ.

Hai mắt Trầm Kỳ toát lên vẻ kinh hỉ, vừa rồi còn hơi lo giờ biến mất hẳn, “Ngoan quá.”

“Ừ.” Trầm Cẩm nhỏ giọng nói, “Tiểu Bất Điểm thành thật lắm, lát nữa mình dắt nó về phòng, hai người chúng ta bỏ giày ra dẫm trên người nó, thoải mái cực kỳ.”

“Được hả?” Trầm Kỳ nhìn Trầm Cẩm.

Trầm Cẩm dùng sức gật đầu, đắc ý trả lời, “Muội biết tỷ sẽ thích mà, Tiểu Bất Điểm còn biết bắt tay nữa.” Nói xong liền giơ tay ra trước mặt Tiểu Bất Điểm, “Bắt tay.”

Tiểu Bất Điểm nâng móng heo lên bỏ vào tay Trầm Cẩm, Trầm Cẩm lắt lên lắt xuống một lát mới buông ra.

“Tỷ cũng muốn!” Trầm Kỳ cũng vươn tay nói, “Bắt tay.”

Tiểu Bất Điểm nghiêng đầu nhìn nàng nhưng không động đậy, Trầm Cẩm vỗ vỗ đầu nó, “Bắt tay với tỷ tỷ nào.”

“Gâu gâu.” Tiểu Bất Điểm sủa vài tiếng rồi mới vươn móng heo bắt tay với Trầm Kỳ.

Trầm Kỳ rất thích động vật nhưng hồi ở Thụy vương phủ Thụy vương phi không cho các nàng nuôi, sợ mấy con này cào khiến các nàng bị thương, còn Vĩnh Nhạc hầu thế tử nuôi toàn chó săn, cả một đám hung hãn, hắn coi như bảo bối, Trầm Kỳ chẳng thèm chơi, hôm nay may gặp đúng ý.

Không giống Trầm Kỳ, Vĩnh Nhạc hầu thế tử vừa nhìn đã nhận ra Tiểu Bất Điểm được huấn luyện vô cùng tốt, như vừa rồi nếu không có lệnh của Trầm Cẩm nó sẽ không nghe lời Trầm Kỳ, bây giờ mới nói, “Tam muội phu, con chó này tuấn thật!”

Sở Tu Minh nói, “Giống chó này có máu sói, mua ở chợ phiên.”

“Ta nghe nói chó với sói ở bên đó rất hung hãn.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử nhìn chằm chằm Tiểu Bất Điểm, hận không thể chạy tới ôm đi, chẳng trách vừa rồi hắn bảo muốn tặng cún con giống sư tử Sở Tu Minh không nói gì, có con này ai còn thèm để ý chứ!

Sở Tu Minh lại nói, “Nếu Đại tỷ phu thích, chờ chợ phiên mở ta bảo người đi tìm, thấy con nào tốt sẽ mua tặng…”

“Tốt quá.” Sở Tu Minh chưa nói xong Vĩnh Nhạc hầu thế tử đã kích động chen ngang, “Tiểu Bất Điểm nhà đệ nếu sinh chó con cho ta một con nhé!”

“Tiểu Bất Điểm còn nhỏ.” Sở Tu Minh bị ngắt lời cũng không giận, chỉ nói, “Nhưng mà không dễ tìm, ta ở biên thành lâu thế cũng chỉ có mình Tiểu Bất Điểm nuôi ở nhà thôi, bên kia giống chó nào cũng hung ác thích đánh nhau, hơn nữa…giống như Tiểu Bất Điểm không nhất định có thể tìm được.”

“Ta hiểu!” Vĩnh Nhạc hầu thế tử thích chó, đặc biệt loại chó to như này, “Muội phu hỗ trợ tìm đã tốt lắm rồi, chuyện này cần duyên phận.”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử cảm thấy Sở Tu Minh đúng là tri âm của hắn, nhìn Tiểu Bất Điểm bị Trầm Kỳ và Trầm Cẩm ra sức ôm mà không động được tí, Vĩnh Nhạc hầu thế tử cũng muốn tới sờ, “Muội phu, con chó này ai huấn luyện thế? Nó chưa trưởng thành hẳn đúng không?”

“Ừ.” Sở Tu Minh không tính nói cho Vĩnh Nhạc hầu thế tử biết Tiểu Bất Điểm do hắn tự tay dạy dỗ cho nương tử, huấn luyện chó cho nương tử là hưởng thụ, hắn không tính giúp Vĩnh Nhạc hầu thế tử huấn cẩu.

Vĩnh Nhạc hầu thế tử nói, “Muội phu, cho ta xem kỹ Tiểu Bất Điểm đi.”

Sở Tu Minh biết Vĩnh Nhạc hầu thế tử bảo xem kỹ là ý gì, nói, “Được.”

Tiểu Bất Điểm đã nằm ưỡn bụng lên trời để Trầm Cẩm với Trầm Kỳ vuốt cái bụng nóng hầm hập của nó, thấy Sở Tu Minh và Vĩnh Nhạc hầu thế tử bước tới cũng chẳng thèm động, Vĩnh Nhạc hầu thế tử nói, “Hảo phu nhân, muội muội, để ta xem Tiểu Bất Điểm với.”

Trầm Kỳ vốn đã biết sở thích của Vĩnh Nhạc hầu thế tử nên nghe thế nhướng mày liếc sang, Vĩnh Nhạc hầu thế tử nói, “Coi như vi phu cầu xin phu nhân.”

“Ha ha ha, tỷ phu huynh…” Trầm Cẩm bật cười.

Trầm Kỳ cũng bị chọc cười, “Tính tình thật là.” Mặc dù nói như vậy nhưng vẫn đứng lên tránh ra với Trầm Cẩm.

Sau khi các nàng bỏ đi Tiểu Bất Điểm bật dậy, lắc lắc thân mình, ánh mắt tối như mực nhìn chằm chằm Vĩnh Nhạc hầu thế tử.

“Chó tốt.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử tán thưởng.

Sở Tu Minh nói, “Ngồi xuống.”

Tiểu Bất Điểm lại ngồi xuống, Vĩnh Nhạc hầu thế tử không bước tới ngay mà chờ Sở Tu Minh bước qua vuốt đầu Tiểu Bất Điểm hắn mới ngồi xổm bên cạnh Tiểu Bất Điểm, chẳng để ý đến bộ cẩm bào đang mặc, “Được không?”

“Được.” Tay Sở Tu Minh vẫn không rời đầu Tiểu Bất Điểm.

Bấy giờ Vĩnh Nhạc hầu thế tử mới nhìn kỹ Tiểu Bất Điểm, Sở Tu Minh vỗ nhè nhẹ đầu Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm vươn móng vuốt đặt lên tay Vĩnh Nhạc hầu thế tử, không giống Trầm Kỳ, Vĩnh Nhạc hầu thế tử không bắt tay với Tiểu Bất Điểm mà cẩn thận sờ soạng móng vuốt với độ thô của chân nó, sợ hãi than, “Con chó này trưởng thành đứng lên có thể cao hơn người đấy!”

“Ừ.” Sở Tu Minh phát hiện Vĩnh Nhạc hầu thế tử hiểu khá rõ về chó, hắn sờ toàn thân Tiểu Bất Điểm trong ánh mắt buồn bực của nó, thậm chí ngay cả đuôi cũng không tha, nếu không có Sở Tu Minh nhìn thì Tiểu Bất Điểm đã sớm cắn người rồi.

“Giỏi quá…” Vĩnh Nhạc hầu thế tử lưu luyến mãi mới chịu buông Tiểu Bất Điểm, “Muội phu, con chó tốt như thế sao có thể đặt tên thế được.”

“Tỷ phu, muội đặt đấy.” Trầm Cẩm đang nói chuyện với Trầm Kỳ, Trầm Kỳ hỏi nàng lai lịch của Tiểu Bất Điểm, sau đó chuyển sang nói về tình huống ở chợ phiên, đúng lúc nghe Vĩnh Nhạc hầu thế tử hỏi liền trả lời.

“Sao lại đặt tên đó.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử tiếc hận, “Phải đặt một cái tên thật oách vào chứ.”

Trầm Cẩm cười nói, “Phu quân cũng bảo tên hay mà.”

Vĩnh Nhạc hầu thế tử nhìn Sở Tu Minh, hắn lạnh nhạt gật đầu, lúc Vĩnh Nhạc hầu thế tử sắp khùng lên mới nói tiếp, “Phu nhân đặt tên rất hay.”

Trầm Kỳ bật cười ngay, “Muội muội nuôi, muội muội thấy hay là được rồi, đâu phải chó phu quân nuôi, hơn nữa mấy con chó săn chàng nuôi tên cũng đâu có hay gì.”

“Gọi là gì?” Trầm Cẩm tò mò.

Trầm Kỳ cười nói, “Một con kêu Uy Mãnh Đại tướng quân, một con kêu Dũng Mãnh Phi Thường Đại tướng quân, một con tên Cuồng Ngạo Đại tướng quân…”

“Ha ha ha tên tục quá đi mất.” Trầm Cẩm chẳng khách khí cười khanh khách.

Vĩnh Nhạc hầu thế tử buồn rầu, “Buồn cười chỗ nào, nghe đã thấy uy phong lẫm lẫm mà.” Vốn định tiếp tục chơi với Tiểu Bất Điểm ai ngờ Sở Tu Minh vừa thả tay thì Tiểu Bất Điểm đã bỏ chạy tới chỗ Trầm Cẩm ngồi, thè lưỡi thở hồng hộc, đuôi lúc la lúc lắc, khắc hẳn dáng vẻ lúc ở với hắn càng khiến Vĩnh Nhạc hầu thế tử phiền muộn.

Trầm Kỳ thấy bộ dạng của trượng phu lòng sảng khoái vô cùng, nhớ đến khoản thời gian trước bị con biểu muội kia ăn hiếp hai mắt híp lại đề nghị, “Muội muội, để nam nhân bọn họ đi nói chuyện, chúng ta cũng nói chuyện của chúng ta, tỷ muốn thử cảm giác Tiểu Bất Điểm ấm chân.”



Vĩnh Nhạc hầu thế tử nói, “Ta thấy chúng ta có thể ở thêm lúc nữa cùng chơi với Tiểu Bất Điểm.”

Tiểu Bất Điểm chỉ nghe lời Sở Tu Minh và Trầm Cẩm, Trầm Cẩm khẳng định sẽ nghe tỷ tỷ, còn Sở Tu Minh lại là kẻ sủng thê tử, cho nên tuy Vĩnh Nhạc hầu thế tử cực lực giữ lại vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Trầm Kỳ và Trầm Cẩm dẫn Tiểu Bất Điểm bỏ đi, sau đó hắn cũng bị mời tới khách phòng thay quần áo.

Trong phòng Trầm Kỳ và Trầm Cẩm đã rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, hai người ngồi trên ghế mềm cởi tất nhẹ nhàng dẫm lên người Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm thì ôm một cục xương tự vui vẻ, đuôi không ngừng lắc lư.

Trầm Kỳ cảm thán, “Không ngờ phu quân cũng có hôm nay.”

“Tỷ phu thích chó thật.” Trầm Cẩm cũng cảm thán.

Trầm Kỳ híp mắt nhìn Tiểu Bất Điểm chỉ cảm thấy châm chọc, người cũng không bằng chó, không biết Vĩnh Nhạc hầu thế tử bạc tình hay trọng tình tốt hơn, “Cứ một thời gian hắn sẽ tới thôn trang ở mấy ngày, thôn trang đó ngày thường không cho ai ra vào, ở đó đều tâm phúc của hắn lo liệu, có một lần dẫn tỷ đi xem, tỷ vốn tưởng ở đó dưỡng… Ai biết chỉ nuôi một ít chó.”

“Tiểu Bất Điểm thực đáng yêu.” Trầm Cẩm liếc Trầm Kỳ nói.

Tiểu Bất Điểm nghe thấy có người gọi tên mình liền ngậm xương quay đầu nhìn Trầm Cẩm, “Gâu gâu?” Ai ngờ vừa kêu thì xương đã rơi mất, nó vội cúi đầu gặm rồi mới nhìn Trầm Cẩm.

Trầm Cẩm nói, “Ăn đi.”

Tiểu Bất Điểm lại nằm úp sấp, hai móng vuốt ấn xương đùi tiếp tục cắn.

Trầm Kỳ gật đầu, “Đúng thế, thích chó tốt hơn thích thứ khác nhiều.”

Trầm Cẩm mê mang nhìn Trầm Kỳ, Trầm Kỳ lại bật cười, “Quả nhiên người ngốc có ngốc phúc.”

“Muội thông minh mà!” Những lời này Trầm Cẩm nghe hiểu, phản bác, “Thật đấy.”

Trầm Kỳ chẳng biết nên nói gì thành ra bỏ qua đề tài này, “Sợ rằng mặt của Ngũ muội muội không lành như trước được, sau khi hồi phủ luôn nhốt mình trong phòng, không biết Trầm Tĩnh nghe tin ở đâu nói cho Hứa trắc phi, bà ta lại khóc nháo đòi ra ngoài, cuối cùng mẫu phi thiện tâm thả ra để bà ta thăm Trầm Dung, thấy mặt Trầm Dung Hứa trắc phi khóc om sòm luôn mồm kêu Vương gia làm chủ cho nữ nhi, lại biết tin Trầm Tử đẻ non, cả người điên điên khùng khùng đòi lấy kéo đâm cổ, muốn chết muốn sống.”

Thụy vương phi với Trần trắc phi qua khuyên không được, cuối cùng phải kêu Thụy vương đến.

“Chẳng phải Nhị tỷ tỷ cào bị thương mặt Ngũ muội muội hả?” Trầm Cẩm cau mũi, đôi chân trắng noãn trên người Tiểu Bất Điểm giật giật, “Chuyện này bảo Phụ vương phải làm chủ thế nào?”

Trầm Kỳ cười lạnh, “Để Sương Xảo nói cho muội nghe.”

Sương Xảo là nha hoàn thiếp thân của Trầm Kỳ, từ nhỏ đã bên cạnh nàng ta, lúc này nghe Trầm Kỳ nói liền phúc thân đáp lời, “Ngày ấy đúng lúc phu nhân bảo nô tỳ đưa vài thứ cho Vương phi nên mới biết việc này.”

Trầm Cẩm biết Sương Xảo, cười nói, “Sương Xảo, chuỗi hạt lạc ngươi đưa cho ta lỡ hư mất, bọn An Bình sửa mãi mà chẳng được.”

“Phu nhân nếu thích nô tỳ lại làm cái khác cho phu nhân.” Sương Xảo nghe thế cười, nàng vốn xinh xắn lại cùng học chữ vẽ tranh với Trầm Kỳ nên xuất sắc hơn hẳn cô nương nhà bình thường.

Trầm Kỳ cũng cười, “Tỷ tưởng chuyện gì chứ, nếu muội muội thích Sương Xảo thế thì mấy ngày tới ngươi dành thời gian đánh nhiều túi lưới cho muội ấy.”

“Vâng.” Sương Xảo cười vâng lời.

Trầm Cẩm chẳng khách khí, “Tốt quá.”

Trầm Kỳ rất thích ở chung với Trầm Cẩm, dường như chuyện gì trong mắt Trầm Cẩm cũng đều không phải đại sự.

Sương Xảo thấy chủ tử không phân phó gì khác mới bắt đầu kể lại, nàng có trí nhớ tốt thành ra không quên chữ nào lại còn bắt chước giọng của Hứa trắc phi, có đều giọng nói quá bình tĩnh thành ra có vẻ quái dị.

“Vương gia, đại quận chúa là nữ nhi của ngài chẳng lẽ Tử nhi với Dung nhi của ta không phải?”

“Thế tử gia uy phong lớn thật, nay Vương gia còn tại thế mà mấy bạt tai của thế tử gia liền đánh rớt đứa nhỏ trong bụng Tử nhi, chớ không phải do đại quận chúa không sinh được nên không cho người khác sinh?”

“Dung nhi chỉ nói có mấy câu đã bị đại quận chúa cho người đánh mặt, nếu Vương gia thật sự chán ghét mẹ con chúng ta như thế thì cứ nói, ta dẫn mấy đứa nhỏ treo cổ chết quách cho rồi sẽ không ngại mắt người khác.”

“Vĩnh Ninh Bá quyền thế tận trời, tam quận chúa nay làm Vĩnh Ninh Bá phu nhân liền không thèm nhìn chúng ta, ngay cả thế tử với đại quận chúa cũng phải nịnh bợ, không phải chỉ nói mấy câu hả? Chẳng nhẽ tỷ muội với nhau không được cãi vã? Đúng là lòng dạ ngoan độc, ta biết tam quận chúa luôn hận ta, ta là người ti tiện, cho dù bọn nhỏ không phải thì bọn nó cũng là con của Vương gia, là người thân của tam quận chúa…Trần trắc phi, coi như ta cầu ngươi, dĩ vãng ta đắc tội ngươi, có oán cừu gì với nữ nhi của ngươi thì cứ nói với ta chứ!”

Trầm Cẩm nghe trợn mắt há hốc mồm, “Bọn họ không hay ho thì liên quan gì đến muội? Mẫu thân muội không sao chứ?”

Sương Xảo vội nói, “Phu nhân đừng lo, Trần trắc phi không sao.”

Trầm Cẩm nhìn chằm chằm Sương Xảo, Sương Xảo thấy thế lòng mềm nhũn, so với đại quận chúa Trầm Kỳ thì Trầm Cẩm trông nhu thuận lại đáng yêu.

Trần trắc phi biến sắc, giận sôi, “Hứa tỷ tỷ đừng có thất tâm điên, hồ ngôn loạn ngữ!”

Vì mẫu tắc cường, ngày thường luôn trầm mặc ít lời, cho dù bị ăn hiếp bị cắt xén cũng không nói gì, nữ nhân yếu đuối trong mắt mọi người lần đầu tiên vùng lên, “Nếu Cẩm nhi không phải là nữ nhi của Vương gia sao có thể gả cho Vĩnh Ninh Bá, lúc trước sao cuộc hôn nhân này có thể rơi vào người Cẩm nhi lòng mọi người đều rõ, tình cảnh ở biên thành của Cẩm nhi ra sao chẳng nhẽ ngươi không biết? Không, ngươi biết, chẳng qua hiện tại Cẩm nhi an lành cho nên các ngươi đỏ mắt, chỗ nào cũng muốn khiến Cẩm nhi khổ sở, những thứ này đều do nữ nhi của ta dùng mạng đổi lấy!”

“Sống trong vương phủ, Cẩm nhi lúc nào cũng phải chịu tỷ tỷ như Nhị nha đầu trèo lên đầu, còn phải chiều ý hai muội Tứ nha đầu, Ngũ nha đầu, cho dù thành thân thành Vĩnh Ninh Bá phu nhân thì nó đã bao giờ bất kính với ai trong phủ? Biên thành lạnh khủng khiếp, Cẩm nhi vất vả có ít da ấy thế mà còn gửi về chia sẻ cho mấy tỷ muội, các ngươi chẳng lẽ không có? Lấy miếng thịt cho chó ăn nó còn biết lắc đuôi, nhiều thứ như thế mà các ngươi chẳng có được một lời hay.” Trần trắc phi cố nén nước mắt nổi giận nói.

Sau đó nhìn Thụy vương đang khiếp sợ, quỳ xuống đất, vươn hai ngón tay phải lên trời nói, “Vương gia, ta dám thề, nếu trong lòng Cẩm nha đầu có chút bất kính với Vương gia thì ta sẽ bị thiên lôi đánh không được chết tử tế.”

“Muội muội nói gì thế.” Thụy vương phi quát lớn, vội túm lấy Trần trắc phi.

Trần trắc phi khóc ngã vào lòng Thụy vương phi, “Vương phi, bà luôn đối xử tốt với mẹ con ta, nếu không có Vương phi chắc ta với Cẩm nhi đã bị người ta giết chết lâu rồi, cho dù Cẩm nhi gả đến biên thành, tâm tâm niệm niệm lúc nào cũng là Thụy vương phủ, đều là Phụ vương với Mẫu phi nó, nếu không có vương phủ, không có phụ thân là Vương gia duy trì với Vương phi chiếu cố thì sao Cẩm nhi có thể sống yên ở biên thành, sao có thể sống yên ở Vĩnh Ninh Bá phủ, nay Hứa trắc phi nói Cẩm nhi như thế sẽ găm một cây kim vào lòng Vương gia, nếu Cẩm nhi thật sự có khoảng cách với Phụ vương nó thì nó biết làm sao… Thế tử là ca ca của Cẩm nhi, đại quận chúa là tỷ tỷ của Cẩm nhi, Cẩm nhi chỉ có kính yêu sao có thể…”

Còn lại rốt cuộc nói không nên lời, bà không khóc thét như Hứa trắc phi mà chỉ cả người tuyệt vọng.

Thụy vương phi cũng đỏ hồng mắt, đơn giản ngồi dưới đất ôm Trần trắc phi cả người phát run, ngoảnh đầu nhìn Thụy vương, “Vương gia, ta gả cho Vương gia hơn hai mươi năm, tự hỏi bản thân chưa bao giờ bạc đãi bất cứ ai, do Hứa trắc phi sinh cho Vương gia tam nữ nhất tử, lại tử tế, mặc dù ta không đối xử bình đẳng tất cả tử nữ nhưng chỉ cần Kỳ Nhi, Hiên nhi có, đứa nhỏ khác ai cũng có, các nàng cùng một lão sư dạy, ma ma dạy quy củ cùng từ trong cung thỉnh ra, nhưng nay… Trầm Tử cào mặt Trầm Dung lại tự đẻ non, sao từ miệng Hứa trắc phi ra lại thành do chọc Cẩm nha đầu bị Kỳ Nhi cho người đánh mặt, bị Hiên nhi đánh đến sanh non!”

“Vương gia, nếu lời của Hứa trắc phi truyền ra ngoài bảo Kỳ Nhi, Hiên nhi, Hi nhi với Cẩm nha làm người thế nào!” Thụy vương phi lớn tiếng chất vấn.

Trầm Cẩm đỏ mắt, cúi đầu, đầu ngón chân thịt vù vù giật giật, nghĩ đến mẫu thân nàng liền đau lòng.

Trầm Kỳ nắm tay Trầm Cẩm nói, “Nghe tiếp đã.”

“Ừ.” Trầm Cẩm hơi buồn bã.

Sương Xảo nói tiếp.

Thụy vương cũng ý thức tính nghiêm trọng, biến sắc chỉ Hứa trắc phi mắng, “Tiện phụ nhà ngươi, người đâu kéo bà ta ra ngoài đánh chết.”

“Vương gia…” Hứa trắc phi nhìn Thụy vương không thể tin được.

Đột nhiên con của Hứa trắc phi Trầm Hạo không biết sao lại khóc chạy vào, “Phụ vương, mẫu thân…”

Hứa trắc phi kéo Trầm Hạo khóc lớn, “Hạo nhi, vương phủ không có chỗ cho mẹ con chúng ta sống nữa, đây là muốn giết chết chúng ta…”

Trầm Hạo đang tuổi thiên chân khả ái, ngày thường Thụy vương rất thích, thấy Trầm Hạo vẻ mặt còn tối tăm song không bảo đánh chết Hứa trắc phi linh tinh gì đó nữa, chỉ chất vấn, “Ai cho thả tam thiếu gia ra!”

Trần trắc phi cắn môi, biết lần này đã xé mặt với Hứa trắc phi, nhẹ nhéo tay Thụy vương phi, liền nhào ra khỏi lòng Thụy vương phi, “Hứa trắc phi, đúng là kế ngoan độc, Vương gia, nếu đại thiếu gia với nhị thiếu gia bị đồn đãi hủy đi thì chẳng phải Vương gia chỉ còn lại tam thiếu gia thôi sao!”

Thụy vương nghe xong chấn động, nhìn Trầm Hạo với Hứa trắc phi mẫu tử tình thâm, lảo đảo lùi về phía sau, giận dữ hét, “Dẫn Hạo nhi về cho ta! Nếu để nó chạy ra ngoài lần nữa thì ta sẽ đánh gãy chân các ngươi.”

Hạ nhân hầu hạ Trầm Hạo bị dọa mặt trắng bệch vội tiến lên, bất chấp Hứa trắc phi, đoạt Trầm Hạo ra khỏi lòng Hứa trắc phi, thậm chí quên hành lễ với Thụy vương, ôm Trầm Hạo chạy ra ngoài, Hứa trắc phi kêu thảm thiết nhào qua, ai biết bị Thụy vương đá một cước vào ngực, “Độc phụ, hóa ra nhà ngươi ôm tư tư đó.”

Thụy vương phi khiếp sợ, cả người lại bình tĩnh, kéo Trần trắc phi đứng lên, “Hứa thị, dĩ vãng ta nhiều lần tha thứ cho dù ngươi bất kính với Vương phi, nhờ chuyện ngươi hầu hạ Vương gia có thể khiến Vương gia vui vẻ ta không khó xử ngươi lần nào, nhưng ngươi…Vương gia, ta chỉ có hai đứa con là Hiên nhi và Hi nhi, ta tuyệt đối không cho phép ai làm hại bọn nó!”

“Vương phi, bọn Hiên nhi cũng là con ta.” Thụy vương lại càng áy náy với Thụy vương phi, “Lần này nhất định không thể lưu độc phụ này nữa.”

Trầm Tĩnh trốn bên cạnh sợ suýt vỡ mật, nàng không ngờ sẽ nháo thành thế này, nàng hận Trầm Cẩm, tình cờ nghe nha hoàn của Trầm Dung nói chuyện với một bà tử nên mới thu mua bà tử trông coi Hứa trắc phi, đem chuyện nghe lén được nói với bà, rõ ràng là Trầm Cẩm hại Nhị tỷ tỷ đẻ non, hại Ngũ muội muội hủy dung nhưng sao bây giờ lại thành thế này?

Vừa rồi Trầm Tĩnh bảo nha hoàn dẫn đệ đệ vào, bây giờ cắn chặt răng xoay người chạy vào nội thất, Trầm Dung ở bên trong song đến bây giờ vẫn không ra mặt, Phụ vương nhất định đã bị che mắt, chỉ cần Trầm Dung nói ra chân tướng thì mẫu thân sẽ không sao, người gặp họa sẽ là tiện nhân Trầm Cẩm kia.

Trầm Dung thấy người xông vào là Trầm Tĩnh theo bản năng ôm vết thương trên mặt, đến giờ nàng vẫn không ra mặt nguyên nhân một phần do có nha hoàn ngăn cản, một phần do khuôn mặt nên nàng không muốn gặp người khác, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook