Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 54

Yên Ba Giang Nam

10/12/2016

Vì Thành đế lợi dụng khánh sinh của Thụy vương để triệu Sở Tu Minh hồi kinh nên trước sinh thần Thụy vương một ngày Thụy vương phủ nhận được rất nhiều ban thưởng, tâm trạng Thụy vương bị chuyện của Hứa trắc phi và ba nữ nhi ảnh hưởng, lúc nhận ban thưởng mặt không vui mừng gì, Thụy vương phi lại cùng với người trong phủ bận việc lu bù.

Đến Trầm Kỳ cũng phải trở về hỗ trợ, bái thiếp đã đưa, vị trí đã chuẩn bị, gánh hát cũng đã mời. Trầm Hạo vẫn đòi gặp mẫu thân nên bị Thụy vương phi giao cho Trầm Dung, không biết Trầm Dung dỗ thế nào mà Trầm Hạo chịu dịu đi.

Sau khi nhận ban thưởng Thụy vương phi cho người ghi vào sổ sách, lại bỏ một vài đồ cũ trong phủ thay bằng đồ ngự ban, chờ chuẩn bị xong thì dẫn Trần trắc phi kiểm tra lần cuối cùng, Thụy vương ngồi bên cạnh bỗng nhiên nói, “Ta nhớ Cẩm nha đầu thích ăn đậu phộng chưng đường.”

“Không nhờ Vương gia nhắc thiếu chút nữa ta đã quên.” Thụy vương phi nghe thế cười nói, “Trần muội muội cũng không nhắc một tiếng.”

Trần trắc phi cũng cười, “Sinh thần Vương gia các nàng là tiểu bối, cho dù chỉ ăn một bát mỳ suông cũng đã thỏa mãn, nên chuẩn bị nhiều món Vương gia thích mới phải.”

Thụy vương nghe vậy tinh thần nâng lên được chút, bước đến ngồi cạnh Thụy vương phi, Trần trắc phi vừa muốn đứng dậy đã nghe Thụy vương nói, “Ngồi xuống đi, không cần câu nệ.”

Trần trắc phi liếc Thụy vương phi, thấy bà gật nhẹ mới tiếp tục ngồi, thật ra Thụy vương phi đã chuẩn bị đậu phộng chưng đường từ sớm, giờ dỗ Thụy vương mới nói thế, Thụy vương phi nói, “Rốt cuộc vẫn là Vương gia thương bọn nhỏ.”

Thụy vương cười đắc ý, “Ta còn nhớ Kỳ Nhi thích canh gà hạt sen.”

Thụy vương phi cười cầm giấy viết lại những món Thụy vương nói, mọi người tiếp tục thảo luận cho đến khi Thụy vương nhắc đến món giò hấp đường phèn Thụy vương phi giận liếc hắn một cái, “Món này chẳng phải món Vương gia thích hả? Sao bây giờ lại thành món Hi nhi thích, Thái y nói Vương gia không được ăn nhiều.”

“Lâu lâu ăn một ít không sao mà.” Thụy vương cười nói.

Bấy giờ Thụy vương phi mới chịu viết, “Mấy món này chờ bữa tối mọi người cùng ăn, nếu bọn nhỏ biết Vương gia tự mình lên thực đơn chắc chắn sẽ chấn động.”

“À đúng rồi sinh thần bổn vương, Vương phi với Trắc phi có chuẩn bị lễ vật không?” Thụy vương tựa vào gối mềm cười hỏi.

Thụy vương phi nói, “Đâu có ai như Vương gia, ngày mai mới đưa chứ, phải bất ngờ.”

Thụy vương nói, “Vậy được.”

Trần trắc phi ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, được hỏi mới trả lời một hai câu, Thụy vương cũng đã quen với tính tình Trần trắc phi, trước kia hắn thích Hứa trắc phi, nay lại thấy Vương phi với Trần trắc phi thế này càng khiến con người thư thái.

Nha hoàn hầu hạ trong phòng yên lặng không phát ra tiếng, tránh nhiễu hưng trí của chủ nhân, ba người đang thương lượng mấy món canh thì Thúy Hỉ tiến vào bẩm Trầm Dung dẫn Trầm Hạo tới vấn an bọn họ.

Thụy vương phi cười bảo, “Mau dẫn tỷ đệ bọn họ vào, Thúy Hỉ đến phòng bếp xem có điểm tâm nào không bưng lên đây, trái cây bệ hạ mới thưởng nữa.”

“Vâng.” Thúy Hỉ cung kính đáp lời rồi ra ngoài chuẩn bị.

Vết thương trên mặt Trầm Dung chưa lành nhưng giờ không che dấu nữa, người tiều tụy cũng gầy đi rất nhiều, sau khi vào dẫn Trầm Hạo hành lễ, Trầm Hạo ngoan ngoãn theo phía sau Trầm Dung, cúi đầu không nói gì.

Thụy vương phi bảo Trầm Dung ngồi rồi mới nói, “Phụ vương các con đang cùng ta thương lượng thực đơn cho ngày mai, các con có muốn ăn gì không?”

“Đều thích ạ.” Trầm Dung nhu thuận đáp lời.

Dù sao cũng là con mình, ánh mắt Thụy vương nhìn bọn họ nhu hòa hơn, “Tuyết Liên cao còn không?”

“Còn ạ.” Trầm Dung nhìn Thụy vương tràn đầy ỷ lại.

Thụy vương gật đầu, Thúy Hỉ bưng đồ lên, Trầm Dung nói cảm ơn, lấy trái cây cho Trầm Hạo trước rồi mới tự ăn.

Do có bọn nhỏ ở đây nên Thụy vương không vui đùa như vừa rồi, nhanh chóng định ra thực đơn, Thụy vương nói, “Ngũ nha đầu, chờ ít hôm nữa ta sẽ thỉnh tấu phong quận chúa cho con.” Chuyện này do Thụy vương phi nhắc hắn, bình thường cô nương trong vương phủ đều trước khi xuất giá mới thỉnh tấu nhưng do tình huống đặc biệt của Trầm Dung nên phải định trước.

“Cám ơn Phụ vương.” Trầm Dung kinh hỉ.

Thụy vương nói, “Mẫu phi con nhắc ta đấy.”

“Cám ơn Mẫu phi.” Trầm Dung cảm động nhìn Thụy vương phi.

Thụy vương phi cười nói, “Đều là con của ta sao phải nói cảm ơn.”

Bỗng nhiên Trầm Dung kéo Trầm Hạo quỳ trước mặt Thụy vương với Thụy vương phi, Thụy vương phi ánh mắt chợt lóe, Trần trắc phi yên lặng đứng bên cạnh, cúi đầu không nói, Thụy vương nhíu mày, “Làm cái gì thế?”

“Phụ vương, Mẫu phi.” Trầm Dung dập đầu nói, “Nữ nhi biết mẫu thân làm sai, cũng đã nói cho đệ đệ biết, đệ đệ còn nhỏ mà bên người không có ai chăm nom, nữ nhi muốn mời Trần trắc phi chăm sóc đệ đệ.”

Mặt Trần trắc phi vẫn không đổi, Thụy vương phi bảo nha hoàn đỡ Trầm Dung với Trầm Hạo nhưng bọn họ không chịu đứng dậy, nha hoàn lại không dám dùng sức, Trầm Dung thấy Thụy vương không nói gì vội kéo Trầm Hạo dập đầu với Trần trắc phi, “Trần trắc phi, đệ đệ cũng là con của Phụ vương, chờ đệ đệ lớn…”

“Không được.” Trần trắc phi tránh hai người hành lễ nói.

Trầm Dung cắn chặt răng ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Thụy vương nói, “Phụ vương, đệ đệ còn nhỏ không thể không có mẫu thân chăm nom, Mẫu phi hàng ngày vất vả bận việc vương phủ, còn phải chăm sóc nhị ca ca, nữ nhi mới nghĩ để Trần trắc phi chăm nom đệ đệ, sau khi Tam tỷ tỷ xuất giá, Trần trắc phi không có ai bầu bạn chắc sẽ cô đơn.”

Trầm Hạo nói, “Trần trắc phi, con nhất định sẽ không gây phiền hà cho ngài.”

Thụy vương nghe thế lòng dao động, không phải vì cái gì chỉ là Trần trắc phi dạy dỗ tam nữ nhi vô cùng tốt, hiếu thuận nghe lời, nếu cũng giao Dung nha đầu với Hạo nhi cho Trần trắc phi không phải là không thể, có nam hài dưỡng dưới gối người trong phủ sẽ không dám chây ì.

Trần trắc phi lại không muốn chút nào, Trầm Hạo đã tám tuổi nhớ rõ mọi chuyện, đứa bé như thế này dưỡng không quen, huống chi nếu không phải bà có nữ nhi là Vĩnh Ninh Bá phu nhân thì sao Trầm Dung lại đề nghị thế này, hơn nữa mở miệng ra là đệ đệ chung quy cũng chỉ là tính toán cho bản thân, nếu bị nàng ta thuyết phục thì Vương gia sẽ ghi tạc cả hai người dưới danh nghĩa của bà, còn nhỏ mà đã tâm sâu kế nặng, sau này sợ rằng sẽ gây phiền toái cho Cẩm nha đầu. Tuy Trần trắc phi biết Trầm Dung làm thế cũng là bất đắc dĩ, chỉ vì tương lai sau này của bản thân và Trầm Hạo nhưng mà ai mà chẳng có lòng riêng, tại sao lại vì người khác mà gây phiền hà cho con mình? Trần trắc phi không làm được.

Khó khăn lắm Trầm Cẩm mới được như hiện giờ, nhớ đến tình cảnh ở biên thành Trần trắc phi liền đau như đao cắt, khi xưa chẳng ai giúp đỡ nữ nhi của bà, Trần trắc phi quyết định cho dù có chống đối Thụy vương cũng không nuôi hai hài tử này, cho nên bà cúi đầu không nói câu nào.

Ánh mắt Thụy vương phi lóe lóe, tự có tính toán khác, “Mau mau đứng lên, các con làm thế bảo Trần trắc phi phải làm sao? Cho dù bà ấy đồng ý thì việc này không phải chuyện bà có thể quyết định.”

Vốn Thụy vương hơi bất mãn vì Trần trắc phi không nói gì, nghe Thụy vương phi nói xong hiểu ra chuyện trong phủ Trần trắc phi không thể làm chủ được, hắn với Vương phi còn sống thì một Trắc phi làm sao dám thảo luận chuyện con nối dòng, “Đứng lên.”

Trầm Dung cắn môi kéo Trầm Hạo đứng lên, giọng run run giải thích, “Phụ vương, do con… Hôm qua con đi thăm đệ đệ thấy trà nước trên bàn đệ đệ đều đã lạnh…” Nàng không nói thẳng Trầm Hạo bị hạ nhân ăn hiếp nhưng ẩn ý dễ hiểu.

Thụy vương phi đen mặt nói, “Nhốt tất cả hạ nhân hầu hạ tam thiếu gia lại cho ta, ngày mai là sinh thần Vương gia không tốt thấy máu, chờ qua sinh thần Vương gia mỗi người đánh hai mươi đại bản.”

Thụy vương gật đầu nói, “Vương phi xử trí thỏa đáng.” Có điều vẫn nhìn Trần trắc phi, “Không có mẫu thân chăm sóc thì cũng…”

“Cũng do ta không nói cho Vương gia biết.” Thụy vương phi nói, “Vốn định mai mới nói cho Vương gia bất ngờ, thôi thì hôm nay đành nói trước, mấy hôm trước phát hiện Lý thị có thai, ta mời đại phu xem đã được ba tháng rồi, đại phu nói mạch có vẻ là nam thai.”

“Thật?” Thụy vương kinh hỉ không phải vì hắn thích Lý thị mà ở tuổi của hắn còn có thể làm cho thiếp thất mang thai là chuyện vô cùng vui sướng và thỏa mãn.

Thụy vương phi giận liếc Thụy vương, “Sao ta có thể lấy chuyện này ra đùa, ngày ấy ta với Trần muội muội đi thăm Lý thị, ta nghĩ chờ sinh xong cho dù nam hài hay nữ nhi cũng đều là hỷ sự nhưng mà Lý thị xuất thân quá thấp nên tính cho Trần trắc phi nuôi nấng.” Nói xong thì thầm vào tai Thụy vương, “Đến khi đó Vĩnh Ninh Bá sẽ chiếu cố đúng không?”

Thụy vương động lòng, Vương phi đang mưu tính tiền đồ cho con mình, vô hạn cảm thán, quả nhiên chỉ có Vương phi toàn tâm toàn ý lo lắng cho bản thân.

Thấy Thụy vương hiểu, Thụy vương phi mới ngồi thẳng lưng nói, “Trần muội muội còn tặng dược liệu thuốc bổ Cẩm nha đầu mang về cho Lý thị nữa kìa.”

“Tốt quá.” Thụy vương cười nói.

Ánh mắt Thụy vương phi quét lên người Trầm Dung, nói tiếp, “Là ta với Trần muội muội thương lượng không nói cho Vương gia, ngày mai mới nói để Vương gia kinh hỉ, ai ngờ Trần muội muội lại thành thật đến mức mới rồi cũng không nói, tiểu hài tử mới sinh đều yếu ớt nên chắc Trần muội muội không dư thừa tinh thần làm chuyện khác.”

Thụy vương nói, “Phải.”

Nói đến đây thì nha hoàn vào bẩm Vĩnh Ninh Bá và Vĩnh Ninh Bá phu nhân đến, mắt Trần trắc phi toát lên vẻ vui sướng, Trầm Dung siết nắm nắm tay nhưng do vừa rồi Thụy vương phi liếc nàng ta một cái nên Trầm Dung không dám nói tiếp, dường như tất cả suy nghĩ của nàng đều bị xuyên thấu.

Thụy vương cười hỏi, “Sao hôm nay bọn nó lại tới đây.”

“Bọn nhỏ tới ngài còn ngại.” Thụy vương phi cười nhìn Thụy vương, “Mà cũng có thể là bọn nó tới thăm ta với Trần muội muội mà.”

Thụy vương nói, “Bổn vương nói sai.”



Thụy vương phi không quan tâm Thụy vương, nhìn Trần trắc phi nói, “Trần muội muội còn chưa gặp Vĩnh Ninh Bá phải không, hôm nay có thể trông thấy để yên tâm, nghe người khác nói không bằng tự mình gặp.”

Trần trắc phi mím môi cười trả lời, “Vương gia với Vương phi đều nói tốt sao ta lại không yên tâm chứ.”

Lúc Sở Tu Minh cùng Trầm Cẩm vào nghe tới câu này, hai người hành lễ với Thụy vương và Thụy vương phi, Trầm Dung lại dẫn Trầm Hạo chào phu thê Sở Tu Minh rồi mới ngồi, Trầm Cẩm nghi vấn, “Yên tâm lo lắng gì thế ạ?”

Trần trắc phi nhìn Sở Tu Minh với Trầm Cẩm, thấy mặt mày nữ nhi hồng hào, lúc bước vào Sở Tu Minh còn đi chậm nhìn nữ nhi bước qua bậc cửa, lòng yên ổn, thầm nghĩ nữ nhi đứng với hiền tế trông như một đôi bích nhân.

Thụy vương phi cười nói, “Đang nói mẫu thân con.”

Trầm Cẩm nhìn Thụy vương phi lại nhìn Trần trắc phi, “A.”

Thụy vương phi bật cười, “Con hiểu hả?”

“Không hiểu ạ.” Trầm Cẩm thành thật trả lời.

Đến Thụy vương cũng bị chọc cười, Trầm Cẩm hơi nhíu mày nhìn Sở Tu Minh, Sở Tu Minh vỗ nhẹ tay nàng, chờ mọi người cười đủ mới nói, “Ngày mai là sinh thần nhạc phụ, ta với phu nhân có chuẩn bị một ít lễ, có mấy thứ không tiện đưa công khai.”

“Hả?” Thụy vương nhìn Sở Tu Minh.

An Bình giao hòm đang cầm trong tay cho Trầm Cẩm, Trầm Cẩm tiếp nhận hai tay đứng dậy bước tới bên cạnh Thụy vương nói, “Phụ vương, ta làm cho ngài một cái áo khoác.”

Thụy vương vui sướng nhận lấy mở ra, “Không ngờ sau khi thành thân Cẩm nha đầu đã biết làm quần áo cho ta rồi đấy.”

Thụy vương phi nói, “Mau lấy ra xem thử, không bằng ngày mai Vương gia mặc cái này đi.”

Thụy vương cười ha ha, đặt hòm lên bàn, tự tay lấy quần áo ra, bộ đồ làm từ Nguyệt Hoa cẩm, màu xanh đen, thêu đồ án tường vân, do nhái tay nghề của Trầm Cẩm nên cố ý thêu mọi thứ béo hơn song Trần trắc phi liếc mắt một cái đã nhận ra cái này không phải do nữ nhi bà làm.

Chắc Thụy vương phi cũng nhận ra lại tán thưởng, “Cẩm nha đầu bất công quá, ta với mẫu thân con không có mà.”

Trầm Cẩm đỏ mặt, cái này do Triệu ma ma sai người may gấp, vốn không phải nàng làm, túi hương, mặt quạt nàng hứa làm cho phu quân đến giờ còn chưa làm xong đây này.

“Không được nói con gái ngoan của ta.” Thụy vương rất vừa lòng, đưa quần áo cho nha hoàn cẩn thận thu dọn nói.

Bấy giờ Sở Tu Minh mới lấy hộp gấm từ tay An Ninh, giao hai tay cho Thụy vương, “Đây là lễ tiểu tế kính nhạc phụ, cám ơn nhạc phụ nuôi dưỡng nữ nhi tốt như phu nhân.”

Thụy vương nghe vậy cảm thán trong lòng, nhận lấy mở ra, trong hộp đựng hai cái ly trông hết sức bình thường nhưng thấy Sở Tu Minh trịnh trọng thế nên Thụy vương híp mắt.

Sở Tu Minh không giải thích nhiều chỉ cười nói, “Nhạc phụ đổ chút nước trà thử xem.”

Mắt Thụy vương toát niềm vui, đột nhiên đoán, “Đây là…nhanh đi lấy thanh rượu, liệt rượu, nước trong, nước trà đến đây.”

Thụy vương phi biết là thứ gì nên thấy cặp ly liền cảm thán, “Các con có tâm.” Thứ đồ trân quý này bọn họ không đặt trong danh mục quà tặng là đúng.

Trầm Cẩm cười hì hì, “Phu quân cướp được đó, con thấy liền giữ lại.”

Nha hoàn nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ đồ, Thụy vương liền đuổi mọi người ra ngoài sau đó đóng cửa sổ, không cần người khác ra tay tự ông cẩn thận cầm ly, trước tiên rót liệt rượu vào thì thấy cái ly bình thường vừa rồi dần dần biến thành màu hồng, trên mặt rượu xuất hiện quầng sáng, một bên là bình minh một bên là chiều tà.

“Hay.” Thụy vương nói ngay.

Trầm Dung với Trầm Hạo cũng thấy, Trầm Hạo nói, “Phụ vương con cũng muốn nhìn.”

“Lại đây.” Thụy vương ngoắc Trầm Hạo, “Cẩn thận nghen.”

“Biết ạ.” Trầm Hạo ngạc nhiên nhìn chiếc ly.

Thụy vương thưởng thức một lúc rồi đổ rượu ra dùng nước trong tráng ly, màu sắc trạng thái vừa rồi biến mất, Thụy vương rót thanh rượu vào, chợt thấy trên mặt rượu bắt đầu xuất hiện đàn bướm bay lượn, mỗi con một màu, chúng đập cánh bay lên xuống theo mặt rượu như muốn bay ra khỏi ly vậy.

“Khá quá.” Trầm Hạo thích thú, “Phụ vương cho con đi.”

“Không được.” Thụy vương cự tuyệt một cách không do dự, lại thử dùng nước trà, nước trong với nước ấm rồi mới cẩn thận dùng khăn tay lau sạch, bỏ lại vào hộp, Trầm Hạo đưa tay muốn lấy, Thụy vương vội ôm hộp gấm, “Đã bảo con không được nhúc nhích.”

“Vương gia.” Thụy vương phi có vẻ không đồng ý hô, Thụy vương mới im lặng ôm hộp gấm nhìn Sở Tu Minh nói, “Hiền tế, lễ này rất tốt.”

“Nhạc phụ thích thì tốt quá.” Sở Tu Minh không chú trọng vật ngoài thân nên nghe vậy chỉ cười.

Thụy vương gật đầu, “Có thể so sánh với món đồ trân quý của hoàng huynh đấy.”

Thụy vương phi nói, “Vương gia tự thưởng thức ở nhà một mình thôi đừng đem ra ngoài nhỡ gây phiền toái cho con rể.”

“Yên tâm, ta biết.” Thụy vương cam đoan, “Mọi người ai cũng không được nói ra đâu đấy.” Nhỡ bị Thành đế biết thì phải dâng lên.

Sở Tu Minh với Trầm Cẩm lại ngồi xuống, Thụy vương nhìn Trầm Dung nói, “Con dẫn Hạo nhi về đi.”

Trầm Dung cúi đầu, ánh mắt lóe lóe, nói, “Dạ.” Rồi mới bước tới nắm tay Trầm Hạo dắt ra ngoài.

Tuy Trầm Hạo còn muốn xem hai chiếc ly lạ song cậu vẫn nghe lời Trầm Dung, cũng có thể do cậu biết Trầm Dung là thân nhân duy nhất còn sót lại, hành lễ xong liền cáo từ.

Lúc này Thụy vương phi mới kể chuyện đứa nhỏ, Trầm Cẩm vui sướng nói, “Chúc mừng Phụ vương.”

Thụy vương cười ha ha, vô cùng đắc ý gật đầu nói, “Đến lúc đó để mẫu thân con dưỡng cho có người bầu bạn mẫu thân con.”

Trầm Cẩm cười mắt cong cong khiến người bên cạnh cũng vui vẻ theo, Thụy vương nói, “Tối Tu Minh uống vài chén với ta để chúc mừng.”

“Hôm khác đi ạ.” Sở Tu Minh cười nói, “Hôm nay nhạc phụ nên nghỉ sớm, ngày mai nhạc phụ không muốn uống cũng không được.”

Thụy vương mới giật mình nhận ra, biết Sở Tu Minh lo lắng thân thể hắn liền gật đầu cười, “Con lo lắng chu đáo.”

“Vương gia, mấy hôm trước ngài mới có một bộ đồ chơi từ tiền triều, không bằng dẫn con rể đi xem thử?” Thụy vương phi dịu dàng đề nghị.

Thụy vương gật đầu, “Đúng.” Thụy vương tự cầm hộp gấm, “Tu Minh cùng ta đi thư phòng xem thử.”

Sở Tu Minh cười đồng ý, theo Thụy vương ra ngoài, Thụy vương phi nhìn Trần trắc phi và Trầm Cẩm nói, “Ta còn phải xem xét dụng cụ cho ngày mai, mẹ con hai người tùy ý đi.”

Trần trắc phi nói, “Tạ Vương phi.”

Trầm Cẩm cười nói, “Mẫu phi, thế con về phòng xem thử mẫu thân có thay đổi gì không.”

Thụy vương phi cười nói, “Chỉ biết ba hoa.” Trần trắc phi với Trầm Cẩm tiễn Thụy vương phi ra ngoài rồi Trầm Cẩm mới nắm tay Trần trắc phi về Mặc Vân viện.

Trần trắc phi sờ tay nữ nhi bỗng nhiên nói, “Tay con làm sao thế?”

Trầm Cẩm xòe tay, nhìn thì vẫn trắng noãn xinh đẹp nhưng Trần trắc phi sờ kỹ phát hiện nó không nhẵn nhụi như lúc ở kinh thành, “Là…”

“Lúc Man tộc vây thành con là Vĩnh Ninh Bá phu nhân không thể không làm gì.” Trầm Cẩm vốn không để ý chuyện này, tiếp tục kéo tay Trần trắc phi, vừa đi vừa nói chuyện, “Con giúp giặt đồ.”

Trần trắc phi đau lòng, mùa đông biên thành lại rét lạnh, nghĩ thế nhưng ngoài miệng lại nói, “Con làm đúng.”

“Con biết mà.” Trầm Cẩm cười nói, “Mẫu thân cứ yên tâm.”

An Bình và An Ninh biết Trầm Cẩm có chuyện muốn nói với Trần trắc phi nên hai người với nha hoàn của Trần trắc phi đều cách hơi xa, vừa không quấy rầy hai người nói chuyện lúc có chuyện cũng có thể tới kịp thời.



Trần trắc phi lại nói, “Ta không biết tình huống bên đó ra sao nhưng…con người đều lấy lòng thành đối xử với nhau, nếu con không thật lòng với họ thì sao họ có thể đối xử thiệt tình với con?”

“Con biết.” Trầm Cẩm làm nũng.

Trần trắc phi gật đầu, “Chỉ mình con không cần cố kỵ nhiều thế, càng không cần cố kỵ ta.”

“Mẫu thân.” Trầm Cẩm đổi sắc mặt dừng bước nhìn Trần trắc phi.

Trần trắc phi chỉ cười, sờ mặt Trầm Cẩm như trước đây, phát hiện da mặt Trầm Cẩm mềm mịn hơn xưa mới yên tâm, “Lần này con với con rể không nên về.”

“Là phu quân muốn về.” Trầm Cẩm nhỏ giọng nói, “Không phải con nói.”

Trần trắc phi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục cùng Trầm Cẩm tới sân, “Gặp chuyện không được xúc động, nên nghe lời người bên cạnh, cũng phải nghe lời phu quân con biết chưa?”

“Biết ạ.” Lòng Trầm Cẩm chua sót, hai mắt đỏ lên, mỗi câu Trần trắc phi nói đều lo lắng cho nàng nhưng lại không nói ra, nếu lần này nàng với Sở Tu Minh không về thì Trần trắc phi sẽ ra sao.

Trần trắc phi thấy nữ nhi sống tốt liền thỏa mãn, “Hôm nay con đến đột ngột quá, chờ mai ta sẽ làm mấy món điểm tâm con thích ăn.”

“Vâng.” Trầm Cẩm cười đồng ý, nước mắt lại rơi, không phải nàng không hay khóc mà là bản thân vẫn không khóc mà thôi, nay về với mẫu thân rốt cuộc nhịn không được nữa, lúc mới đến biên thành thấp thỏm lo âu, lúc Man tộc vây thành đau khổ tuyệt vọng, sau này hạnh phúc, nàng biết dù là Sở Tu Minh hay Triệu ma ma ai cũng thấy ban đầu bạc đãi nàng nên hiện tại càng thêm yêu thương chiều chuộng, thành ra nàng chưa bao giờ nói với người khác bản thân thấy tủi, cũng không nói trước kia sống khổ sở, nhưng khi ở cạnh mẫu thân nàng không cần che giấu những thứ này.

Trần trắc phi biết nữ nhi khóc lại làm như không biết dẫn nàng vào phòng, nha hoàn không theo vào còn tri kỷ đóng cửa, Trần trắc phi mới cầm khăn tỉ mỉ lau mặt nữ nhi, “Lớn rồi mà còn khóc nhè.”

“Mẫu thân.” Trầm Cẩm nhào vào lòng Trần trắc phi, đây là lời mẫu thân hay nói khi nàng lén khóc sau khi bị ăn hiếp, “Phu quân đối xử với con tốt lắm, thật.”

Trầm Cẩm không biết nên nói gì để Trần trắc phi yên tâm, lại biết tâm nguyện của mẫu thân chỉ muốn nàng hạnh phúc, “Chờ thời gian nữa con sẽ đón ngài, chúng ta đến biên thành sống.”

“Hài tử ngốc.” Trần trắc phi hít sâu một hơi, mặt cười nhưng lại chảy nước mắt, “Ta nếu đã vào vương phủ thì sẽ không tính ra ngoài.”

Mặc dù bà bị phong Trắc phi nhưng dù sao cũng chỉ là thiếp, cả đời kém hơn người ta một bậc, sao lại còn làm phiền nữ nhi, lúc nào cũng nhắc nhở người khác phu nhân của Vĩnh Ninh Bá chỉ là nữ nhi do thiếp sinh chứ?

“Hiện tại ta sống rất tốt.” Trần trắc phi không nói cho Trầm Cẩm nghe những chuyện này chỉ cười nói, “Vương phi chiếu cố ta nhiều lắm, hạ nhân trong phủ vì thân phận con rể cũng ân cần hơn, hơn nữa Lý thị có thai, chờ đứa bé sinh ra ta sẽ nuôi nên không cần lo lắng cho ta.”

Trầm Cẩm cắn môi im lặng, quyết tâm lúc nào có cơ hội sẽ đón mẫu thân đi, cuộc sống ở vương phủ sao có thể tự tại như mẫu thân nói, Vương phi còn có thể xuất môn xã giao chứ Trần trắc phi không được bước ra khỏi cửa sân, thậm chí không thể vào tiền viện, phong cảnh hậu viện cho dù có đẹp thì ngắm mười mấy năm cũng chán ốm.

Trần trắc phi không nói chuyện mình, ôm Trầm Cẩm ngồi trên nhuyễn tháp hỏi chuyện ở biên thành, Trầm Cẩm trả lời từng câu một, khác với việc đáp cho có lệ với những người như Trầm Tử, nàng kể chỗ nào ở biên thành phong cảnh đẹp, chợ phiên náo nhiệt ra sao còn rất nhiều rất nhiều chuyện khác, muốn miêu tả tất cả phong cảnh cho mẫu thân nghe, “Con còn nuôi một con cún, tên Tiểu Bất Điểm, phu quân nói lúc trưởng thành đứng lên còn cao hơn con ấy.”

“Chỉ biết bướng bỉnh.” Trần trắc phi cười nói, bà biết Trầm Cẩm thích những thứ lông lông đáng yêu từ bé nhưng do trong phủ nhiều đứa nhỏ, Trần trắc phi không dám cho Trầm Cẩm nuôi mèo hay chó, còn da lông hàng năm chỉ theo phân lệ, Trầm Cẩm lại lớn nhanh thành ra không có bao nhiêu, “Sau này con không cần đưa cho ta nhiều thế đâu, phân lệ của ta đủ dùng rồi.”

“Biên thành có nhiều lắm.” Trầm Cẩm hơi đắc ý, “Phu quân nói chờ khi nào trời lạnh sẽ trải đầy trong phòng cho con, thoải mái lại ấm áp.”

Không có chuyện gì khiến Trần trắc phi vui bằng chuyện con rể chịu yêu thương nữ nhi, “Chẳng trách ta thấy sau khi thành thân càng ngày con càng ngu ngốc.”

“Con thông minh lắm nha!” Cho dù mẫu thân cũng không được nói thế, Trầm Cẩm phản bác theo bản năng, “Thật đó.”

Trần trắc phi không đáp, chỉ cảm thấy như thế này là tốt rồi, có người yêu thương chiều chuộng mới có thể bị nuôi thành ngu đần, sống vui vẻ mới có thể càng hồn nhiên, nữ nhi sống mười mấy năm khổ sở ở vương phủ, thế này mới tốt.

Trầm Cẩm liếc nhìn Trần trắc phi, “Thật mà.”

“Ừ, thật.” Trần trắc phi sờ mặt nữ nhi, nhìn cách ăn mặc của nữ nhi không phải của hồi môn đem theo từ Thụy vương phủ, không ngờ mọi thứ đều tinh tế.

Trầm Cẩm lại nói, “Phu quân chuẩn bị cho mẫu thân hai thất Nguyệt Hoa cẩm, một màu trắng một màu đỏ tía.”

“Ta làm sao xài được nhiều thế, đưa cho Vương phi một thất, còn lại con cứ giữ đi.” Trần trắc phi nói.

Trầm Cẩm dựa vào lòng Trần trắc phi thì thầm vào tai bà, “Nguyệt Hoa cẩm làm quần lót mặc êm lắm, mẫu thân mặc ở trong ấy, con cũng đưa cho Mẫu phi.”

“Mảnh màu đỏ tía kia là đủ rồi.” Trần trắc phi nghe vậy chỉ nói, “Dùng không nhiều thế đâu.”

Trầm Cẩm mím môi đồng ý, “Vậy được rồi.”

Trần trắc phi dẫn Trầm Cẩm vào nội thất, mở hộp trang sức, lấy một miếng ngọc bội ra từ góc khuất, bà cẩn thận sờ rồi mới đeo lên cổ cho Trầm Cẩm, nói, “Vật này trước khi chết bệnh ngoại tổ phụ con lén cho ta, nói khi nào ta xuất giá có thể làm đồ cưới, bảo ta đưa đứa nhỏ hay phu quân đều được, lúc ta bị nâng vào Thụy vương phủ đã lén đem theo, hôm nay giao cho con, đồ cưới của con đều do vương phủ chuẩn bị, những thứ ta cho con đều là đồ trong phủ, chỉ có miếng ngọc bội này là của riêng.”

Trầm Cẩm cúi đầu nhìn khối ngọc bội, chỉ là miếng ngọc bình an đơn giản, do thường xuyên bị người thưởng thức thành ra bóng loáng xinh đẹp, “Con sẽ đeo.” Nói xong liền nhét vào trong áo, lại phát hiện nó không lạnh mà lại ấm áp, “Cái này…”

“Ừ, là ấm ngọc.” Trần trắc phi không nói vì chờ Trầm Cẩm phát hiện, “Ngoại tổ phụ con biết nếu khắc tinh tế quá sẽ dễ bị người khác phát hiện nên mới biến thành hình dáng đơn giản thô ráp như hiện giờ, cho dù bị người khác thấy, không nhìn kỹ cũng không biết.”

Trầm Cẩm nói, “Ngoại tổ phụ đúng là đa mưu túc trí.”

Trần trắc phi thở ra một hơi, “Ừ, nếu không thế sao có thể bảo vệ gia nghiệp, có điều…thôi, không nói chuyện này nữa, ngọc bội này con cất hay đưa cho con rể đều được.” Bắt đầu đổi đề tài khác.

Mẹ con hai người cười nói một hồi, bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần trắc phi nói, “Chắc con rể tới đón con.”

Trầm Cẩm không muốn về, Trần trắc phi cười nắm tay nữ nhi ra ngoài, đến trong viện thì thấy Sở Tu Minh đã đứng đó tự bao giờ, sao Trần trắc phi có thể bỏ được nữ nhi, lại biết nữ nhi ở bên cạnh Sở Tu Minh càng vui vẻ hơn.

Hai người tới bên cạnh Sở Tu Minh, hắn nói, “Nhạc mẫu.”

Nghe được hai chữ này Trần trắc phi đỏ mắt, lên tiếng, “Sau này chớ gọi thế nữa.”

Nhạc mẫu của Sở Tu Minh là Thụy vương phi, cũng chỉ có thể là Thụy vương phi, chỉ một câu Sở Tu Minh có thể cảm giác được lòng yêu thương Trầm Cẩm của Trần trắc phi, cung kính hành lễ vãn bối với Trần trắc phi, mặc dù không nói nhưng ý tứ dễ hiểu, Trầm Cẩm nước mắt lưng tròng, hít hít mũi nghĩ hôm nay khóc còn nhiều hơn một năm trước đây.

Trần trắc phi hoàn toàn yên tâm, nhìn Sở Tu Minh, “Hai người các con sau này sống cho tốt.” Nói xong đặt tay Trầm Cẩm vào tay Sở Tu Minh.

Sở Tu Minh vẻ mặt trầm ổn nói, “Con sẽ đối xử tốt với nàng, cả đời.” Đây là lời hứa với một người mẹ yêu nữ nhi.

Trần trắc phi cười đồng ý, bản thân tiễn hai người ra cửa viện, Trầm Cẩm hay ngoảnh đầu nhìn Trần trắc phi cho đến tận lúc lên xe ngựa ngồi vào lòng Sở Tu Minh, nhỏ giọng nức nở, “Ta còn chưa từ biệt Phụ vương Mẫu phi mà.”

“Vương phi nói chúng ta cứ về không cần câu nệ.” Sở Tu Minh ấn nhẹ đầu tiểu nương tử nhà mình vào lòng, “Ngày mai tới sớm là được.”

“Ừ.” Trầm Cẩm đáp.

Sở Tu Minh hòa nhã, “Đến lúc đó chúng ta ở lại vương phủ mấy ngày, chắc Vương gia và Vương phi không để ý đâu.”

“Vừa rồi chàng còn nhạc phụ dài nhạc phụ ngắn mà.” Trầm Cẩm cười rạng rỡ, có phu quân nguyện ý dỗ dành sao nàng có thể nhăn mặt nhíu mày với hắn được, chẳng trách Sở Tu Minh lại hào phóng tặng thứ Thụy vương vẫn cầu mà không thể có, nói đến nói đi cũng chỉ vì nàng.

Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm cười, quả nhiên nương tử nhà mình cười khanh khách đẹp nhất, “Đến vương phủ lại gọi.”

Trầm Cẩm cười chụp ngón tay Sở Tu Minh khẽ cắn, làm nũng, “Hôm nay mẫu thân nói ta ngốc, còn bảo ta phải nghe lời chàng…”

Sở Tu Minh nghe Trầm Cẩm nói chuyện, đều là những chuyện râu ria, có khi đang nói lại nhảy sang chuyện khác, còn đánh giá điểm tâm Trần trắc phi làm, toàn chuyện lông gà vỏ tỏi song Sở Tu Minh lại không thấy phiền chán, ngược lại cảm thấy ấm áp.

Chẳng qua chuyện đời khó nói, cho dù là Sở Tu Minh cũng không có khả năng làm việc không lộ tí sơ hở nào, buổi tối Trầm Cẩm đang ngủ ngon bỗng nhiên bị một trận tiếng chó sủa đánh thức, Sở Tu Minh đã ngồi dậy, sau đó nói, “Ta đi xem thử.”

Trầm Cẩm mặt đỏ hây hây, gật đầu nói, “Có phải Tiểu Bất Điểm đói bụng không?”

Sở Tu Minh lắc đầu, khoát thêm áo đi ra ngoài, Triệu ma ma cũng bị bừng tỉnh, vội chạy tới hầu hạ Trầm Cẩm mặc quần áo, Trầm Cẩm lo cho Tiểu Bất Điểm nói, “Có chuyện gì thế không biết?”

Tiểu Bất Điểm vốn luôn nghe lời giờ chẳng biết tại sao đã chạy tới cửa phòng bọn họ sủa ầm ĩ, hơn nữa lông toàn thân dựng đứng lên trông vô cùng hung ác, nhìn thấy Sở Tu Minh nó ngoảnh đầu về hướng tây tiếp tục sủa to, không giống ngày bình thường làm nũng mà gào rú không ngừng.

Sở Tu Minh nhíu mày nhìn phương tây, tái mặt bước vội vào phòng, la lớn với thủ vệ, “Gọi tất cả mọi người ra ngoài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook