Chương 45: Mộng
Xuân Phong Lựu Hỏa
10/11/2019
“Chỉ cần xem cậu có muốn ở cùng anh ấy không, liền biết.”
Đêm hôm đó, tin tức Hoắc Tư Noãn vào quán bar say khướt suýt chút bị cưỡng hiếp mặc dù được Hoắc Yên bên này giữ kín như bưng, nhưng vẫn có không ít tin đồn từ trong trường truyền ra.
Hứa Minh Ý lấy tiền tài ra thề, không nên nói tuyệt đối không nói, anh ta là người có đạo đức nghề nghiệp.
Về sau mới biết, lời đồn bắt nguồn từ bạn bè của Tô Hoàn, là mấy thanh niên ở trong quán bar gặp được Hoắc Tư Noãn truyền ra ngoài.
Nhưng cũng chính bởi vì bọn họ mật báo nên mới cứu được Hoắc Tư Noãn, cho nên Tô Hoàn không trách bọn họ.
Trên thế giới này, giấy không bọc được lửa, nếu không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm.
Hình tượng ngọc nữ Hoắc Tư Noãn xây dựng trong trường nháy mắt sụp đổ, nhất thời tiếng xấu đồn xa.
Việc này trở thành đả kích vô cùng lớn đối với cô ta, trong mấy cuộc họp định kỳ của hội sinh viên có gặp cô ta, nét mặt tiều tụy, tin thần không tốt, làm xong việc liền rời đi, không cách nào giao lưu cùng người khác, hoàn toàn mất hết hào quang nữ thần ngày trước.
Mấy người chị em ngày thường Hoắc Tư Noãn kết giao không một ai đi an ủi, bọn họ nhìn thấy cô ta như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, tránh không kịp, chỉ sợ những lời đồn đại liên lụy đến bọn họ.
Đương nhiên, Hoắc Tư Noãn cũng không cần ai an ủi, lời nói lúc này là thừa thãi.
Trong Hoắc Yên mặc dù còn khúc mắc, nhưng thấy cô ta chật vật như vậy, cũng không cảm thấy sung sướng chút nào.
Hoắc Tư Noãn vẫn luôn không có động tĩnh, vào một buổi tối muộn nào đó, đột nhiên đăng trong vòng bạn bè.
Con cú đêm Lâm Sơ Ngữ làm mới vòng bạn bè nên phát hiện ra đầu tiên.
“A a a!”
Tiếng hét của cô nàng đánh thức toàn bộ các thành viên khác trong phòng ngủ.
“Làm cái gì vậy.” Tô Hoàn lầu bầu nói: “Mấy giờ rồi!”
Lạc Dĩ Nam: “Có tin bây giờ tớ ném cậu ra ngoài không.”
Hoắc Yên ngáp một tiếng: “Xin lập tức hành động.”
“Không phải…” Lâm Sơ Ngữ vội vàng nói: “Hoắc Tư Noãn vừa mới đăng trong vòng bạn bè.”
Tô Hoàn ôm chăn, miễn cưỡng nói: “Đăng thì đăng thôi, cô ta luôn thích đêm hôm khuya khoắt không ốm mà rên, có lạ quái gì đâu.”
“Các cậu tự nhìn đi…”
Hoắc Yên lấy điện thoại ra, làm mới vòng bạn bè, quả nhiên, trạng thái của Hoắc Tư Noãn được cập nhật hai phút trước.
“Hôm nay, tôi muốn chính thức làm rõ về hôn ước giữa tôi và Phó Thời Hàn, cái gọi là hôn ước, thật ra là người lớn hai nhà sớm đã lập ra định ước với nhau, nhưng nhiều năm như vậy, tôi chỉ coi Phó Thời Hàn như bạn bè bình thường, xã hội hiện đại, tự do yêu đương, hi vọng mọi người đừng nghe lời đồn bậy, cảm ơn.”
Phía dưới đoạn văn còn có một cái biểu cảm đáng yêu để bày tỏ thái độ bình thản và ung dung của cô ta.
Nhưng Hoắc Yên biết, tâm trạng của Hoắc Tư Noãn khi đăng trong vòng bạn bè, tuyệt đối không bình thản.
Cô ta đã từng nói, gả cho Phó Thời Hàn là giấc mơ của cô ta. Cô ta cố chấp học múa, mặc hàng hiệu đeo túi cao cấp, chơi với một nhóm chị em nhà giàu chỉ để tăng thêm giá trị của bản thân… Cô ta làm tất cả, cũng vì muốn thực hiện giấc mơ này, bây giờ nói từ bỏ liền từ bỏ, làm sao có thể bình thản.
“Chị cậu thông báo thế này, đến cùng muốn như nào?” Lâm Sơ Ngữ nhìn Hoắc Yên: “Lại định mưu tính kế hoạch mới sao?”
“Còn có kế hoạch gì mới.” Tô Hoàn ngáp một cái, ung dung nói: “Sau sự việc trong quán bar kia, đoán chừng Hoắc Tư Noãn đã đại thương nguyên khí, chưa kịp hồi máu, sẽ không làm loạn đâu.”
Lâm Sơ Ngữ kinh ngạc nói: “Cậu nói chị ta triệt để từ bỏ rồi?”
Tô Hoàn cười lạnh: “Một năm nay chị ta tác oai tác quái còn ít à, cái này gọi là nghiệp quật, từ hơn nửa năm trước trong cuộc thi múa chị ta bị Nam Nam nhà chúng ta đánh bại, sau đó từng bước xuống dốc.”
“Ai là Nam Nam nhà cậu.” Lạc Dĩ Nam lại nằm xuống, thuận miệng hỏi: “Nếu chị cậu đã chủ động rút lui, Hoắc Yên, cậu và Phó Thời Hàn lúc nào thì lĩnh giấy?”
Hoắc Yên: “???”
Cái này mẹ nó hỏi cũng trực tiếp quá đi.
“Lĩnh giấy gì.” Hoắc Yên sững sờ.
Tô Hoàn lập tức nở nụ cười: “Lĩnh giấy gì, cũng không thể là giấy chứng nhận công tác của hội sinh viên đi.”
Mấy cô gái bắt đầu cười ha hả.
Hoắc Yên đương nhiên cũng nghe ra ý tứ sâu xa sau điệu cười của mấy cô nàng, gương mặt hơi đỏ, nhưng vì trời quá tối nên không ai nhận ra.
“Đêm hôm khuya khoắt đừng làm loạn, mau ngủ đi.”
“Sao lại làm loạn.” Tô Hoàn như mẹ hiền, ra vẻ bà cụ non nói: “Đều năm hai rồi, không nhỏ, là thời điểm để cân nhắc chuyện yêu đương.”
“Cậu muốn yêu, đi tìm hòa thượng đi, kéo theo tớ làm cái gì.”
“Tớ và hòa thượng chưa đâu vào đâu, cậu và Phó Thời Hàn là ván đã đóng thuyền, có thể giống nhau sao?”
“Ai cùng anh ấy ván đã đóng thuyền.” Hoắc Yên vội vàng nói: “Cậu đừng nói lung tung ra ngoài, anh ấy chỉ coi tớ là em gái thôi.”
Lạc Dĩ Nam đột nhiên hỏi: “Vậy cậu coi anh ta là anh trai không?”
“Tớ…” Hoắc Yên đột nhiên im bặt.
Mày có coi anh ấy là anh trai không, nếu như cả đời anh ấy là anh trai mày, mày sẽ vui vẻ chứ?
Hoắc Yên đã từng lặp đi lặp lại câu hỏi này trong lòng mình rất nhiều lần, nhưng vẫn không nhận được đáp án hoàn chỉnh.
“Thật ra thích một người, rất dễ nhận biết.” Tô Hoàn nằm úp sấp trên giường Hoắc Yên, xích lại gần lỗ tai cô nói một cách đầy sâu xa: “Chỉ cần xem cậu có muốn ở cùng anh ấy không, liền biết.”
Nháy mắt mặt Hoắc Yên đỏ bừng, trong đầu xuất hiện nửa người trên trần trụi của Phó Thời Hàn.
Khi còn bé cô từng nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh, trắng trắng, mềm mềm. Sau này lớn lên cũng gặp mấy lần, làn da đen hơn một chút mang màu lúa mạch khỏe khoắn, cơ bụng rõ ràng, là dáng người nhất đẳng.
Cởi quần áo xuống, cảm giác cùng cơ thể như vậy lăn lộn…
Một trận tê dại từ sống lưng vọt lên trên ót, trong đầu có pháo hoa nổ tung, đùng đùng.
“Cậu đang tưởng tượng.” Tô Hoàn bắt lấy cánh tay của Hoắc Yên hô to.
“Tớ không có!” Hoắc Yên phản bác.
“Rõ ràng có! Cậu đang suy nghĩ bậy bạ!”
“Không có không có không có!”
…
Các cô gái ồn ào một trận, nhanh chóng mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ, đêm đó giấc mơ của Hoắc Yên đặc biệt không thành thật, cô có thể khẳng định người đàn ông nằm trên người mình, chính là Phó Thời Hàn.
Loại cảm giác này, trước nay chưa từng có, vui vẻ giống như muốn bay lên trời.
Một giấc mộng dài, cảm giác vẫn luôn lan tràn cho đến khi Hoắc Yên tỉnh lại.
Hơi ngứa, dính dấp.
Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, phát hiện quần nhỏ của mình bị ướt một mảng lớn, đó là cái gì, cô có chút mơ hồ. Đối với chuyện nam nữ, con gái so với con trai càng mẫn cảm tinh tế hơn.
Xế chiều hôm nay trong buổi họp định kỳ của hội sinh viên, lúc Hoắc Yên nhìn thấy Phó Thời Hàn đi vào, không hiểu sao trên mặt đỏ ửng.
Anh cầm tập tài liệu đi tới, ngồi ở vị trí cuối cùng của bàn họp dài, mặc sơ mi trắng thẳng thớm, làn da trắng nõn tinh tế, lúc trầm mặc giống như một bức họa xinh đẹp.
Anh đang yên lặng sửa lại bản thảo phát biểu trong cuộc họp.
Hoắc Yên nhìn anh một cái liền lập tức cúi xuống, giả vờ chơi điện thoại, chỉ chốc lát sau, lại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Không biết vì sao, tim đập nhanh quá.
Trong chốc lát, đợi tất cả các thành viên của các Ban đến đầy đủ, Phó Thời Hàn chỉnh lý xong tài liệu trong tay, chuẩn bị họp.
“Đại hội thể dục thể thao mùa thu sẽ diễn ra sau mấy tuần nữa, hiện tại trong tay từng Ban đã lấy được bản kế hoạch của mình rồi.”
Sự kiện đại hội thể dục thể thao sớm đã được hội sinh viên bận rộn chuẩn bị từ mấy tuần trước, hôm nay chỉ là truyền đạt nhiệm vụ xuống cấp dưới.
“Thật xin lỗi tôi tới muộn.”
Một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa truyền tới.
Hoắc Yên ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác dài đi tới, bên trong là áo phông trắng phối hợp với một cái váy hoa bằng lụa trắng với phần eo được thiết kế cao làm lộ đường cong mượt mà trên cơ thể, mang theo cảm giác thành thục sexy.
Hoắc Yên nhận ra cô ta, cô ta và Phó Thời Hàn giống nhau, đều là thành viên trong đoàn chủ tịch của hội sinh viên, tên là Diêu Vi An.
Diêu Vi An mặc dù là thành viên trong đoàn chủ tịch của hội sinh viên, nhưng có rất nhiều việc tự mình xử lý, từ xa nhìn cô ta sẽ có cảm giác rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng sau khi cùng cô ta tiếp xúc, liền biết tính cô ta cực kỳ gần gũi giản dị. Thành viên mới làm việc không hiểu vấn đề, lại không dám hỏi Phó Thời Hàn đều sẽ đi tìm cô ta, cho nên uy tín của cô ta trong hội sinh viên khá cao.
Ví dụ như lần này để photo tài liệu về đại hội thể dục thể thao mùa thu, bởi vì lo lắng người mới làm sai, cô ta tự mình đi tới tiệm in giúp đỡ sao chép hơn mấy chục bản mang tới, cho nên mới đến muộn.
Sau khi đi vào, cô ta trực tiếp ngồi ở ghế bên cạnh Phó Thời Hàn, để trợ phân phát tài liệu xuống dưới.
“Trong thời gian diễn ra đại hội mùa thu, tại sân vận động thứ nhất thứ hai thứ ba đều sẽ dựng lều trại để phục vụ sinh viên, công việc rất nhiều, mỗi ngày cần phải sắp xếp người trực ban, lịch trực ban tôi đã phát xuống, mọi người xem qua một chút.”
Diêu Vi An tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn qua có vài phần phong phạm của nhà lãnh đạo: “Tôi hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, làm tốt mọi việc của đại hội thể dục thể thao.”
Hoắc Yên cầm bảng trực ban của mình, lông mày hơi nhíu lại, cô phát hiện hạng mục chạy 3000m mình đăng ký với thời gian trực ban vừa khéo trùng nhau.
Cái này…
Hoắc Yên giơ tay hỏi: “Đàn chị, nếu như mình tham gia hạng mục trùng với thời gian trực ban thì phải làm thế nào?”
Diêu Vi An nói: “Vậy cần chính các bạn cân nhắc, là công việc của hội sinh viên quan trọng hơn, hay là tham gia hạng mục vận động quan trọng hơn, bước vào đại học, nhiều khi đều phải tự mình chọn lựa.”
Mọi người khe khẽ bàn luận.
Mặc dù nói phải tự lựa chọn, nhưng vì hạng mục vận động mà trốn việc, thế nào cũng không thể nói ra được, còn nếu muốn làm lâu dài trong hội sinh viên, chỉ sợ nhất định phải hi sinh một thứ.
Diêu Vi An nhìn về phía Hoắc Yên: “Làm phó Ban, hẳn phải nên biết cái gì nặng cái gì nhẹ.”
Năm nay Hoắc Yên đã lên năm hai, đã thăng chức làm phó Ban Chương trình, bắt đầu hướng dẫn tân sinh viên.
Diêu Vi An có chút thâm ý. Nếu như Hoắc Yên không thể làm gương tốt, còn có thể sai bảo người mới làm việc sao.
Thấy cô do dự, Diêu Vi An tiếp tục nói: “Năm nhất mới làm việc, tôi biết có một vài khoa yêu cầu phải tham gia, nhưng năm hai không cần phải làm vậy, cho nên nếu lịch trực ban và tham gia thi đấu trùng nhau, có thể chuyển cho một thành viên không có ca trực, thành viên nào yêu cầu chuyển ca giơ tay.”
Có mấy người năm nhất giơ tay, Diêu Vi An để cho trợ lý nhớ tên bọn họ.
“Các trưởng ban phó ban năm hai, thời gian trực ban và thi đấu có trùng nhau không?” Ánh mắt Diêu Vi An quét qua mấy vị trưởng ban.
Ngoại trừ Hoắc Yên ra, không ai giơ tay, dù có trùng thì cũng ngại mặt mũi của Diêu Vi An, không ai dám giơ.
Lâm Sơ Ngữ nói khẽ với Hoắc Yên: “Câu này đúng là có ý tứ, chính là nói thành viên năm hai không thể đổi cả, chỉ có thể bỏ qua cúp của đại hội thể dục thể thao?”
Hoắc Yên gật đầu, Diêu Vi An hẳn là có ý này.
“Vậy 3000m của cậu làm sao bây giờ?” Lâm Sơ Ngữ hỏi.
“Chờ lúc nữa tớ đi hỏi ủy viên thể dục, xem có thể hủy được hay không.”
Thật ra rất khó nói, bởi vì trong khoa bọn họ gần như không có nữ sinh tình nguyện chạy 3000m, Hoắc Yên thường xuyên vận động, sức chịu đựng cũng rất tốt, ủy viên thể dục mới khóc lóc ôm đùi, quỳ xuống cầu xin cô tham gia chạy 3000m.
Đã đồng ý với người ta, lúc này đổi ý, lời rất khó nói ra miệng.
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Năm hai và năm nhất đều là thành viên của hội sinh viên, không có lý do gì đối xử khác nhau.”
Hoắc Yên ngẩng đầu, nhìn đôi đồng tử thâm thúy của anh quét về phía mình—
“Đã đăng ký thì chạy đi.”
Giọng nói của anh ôn hòa, cũng không phải lấy thân phận của chủ tịch hội sinh viên, mà là lấy thân phận anh trai để nói chuyện với cô.
Diêu Vi An khó tin, không ngờ Phó Thời Hàn lại ngay trước mặt mọi người bác bỏ quyết định của cô ta, trước kia chưa từng xảy ra chuyện tương tự.
Ban trợ lý nghị luận rầm rì, càng khiến Diêu Vi An mất mặt.
Diêu Vi An nói: “Hoắc Yên tham dự đại hội thể dục thể thao, vậy việc trực ban làm sao bây giờ, người mới thì quên đi, phó trưởng Ban dù sao cũng phải làm gương tốt.”
“Cũng không phải không thể sắp xếp được, quy định là vật chết, người mới sống.”
Ánh mắt Phó Thời Hàn lạnh nhạt quét một vòng quanh phòng, nói: “Bây giờ trưởng ban phó ban năm hai đại học, có ai cần hỗ trợ cân đối thời gian không?”
Trước đó Diêu Vi An hỏi, không ai dám giơ tay, nhưng Phó Thời Hàn đã mở miệng, mấy trưởng phó ban bị xung đột thời gian cũng yếu ớt giơ tay lên.
Sắc mặt Diêu Vi An trở lên khó coi nhưng ngại mặt mũi Phó Thời Hàn, chỉ đành nói: “Đã như vậy, mấy người các bạn tự mình sắp xếp đổi ca trực cân bằng thời gian.”
Hoắc Yên cảm kích nhìn Phó Thời Hàn một cái, anh không để ý đến cô, chỉ có điều sau đó cô nhận được một tin nhắn anh gửi tới —
“Tan họp chờ anh, cùng nhau ăn cơm. 【trái tim】”
Đêm hôm đó, tin tức Hoắc Tư Noãn vào quán bar say khướt suýt chút bị cưỡng hiếp mặc dù được Hoắc Yên bên này giữ kín như bưng, nhưng vẫn có không ít tin đồn từ trong trường truyền ra.
Hứa Minh Ý lấy tiền tài ra thề, không nên nói tuyệt đối không nói, anh ta là người có đạo đức nghề nghiệp.
Về sau mới biết, lời đồn bắt nguồn từ bạn bè của Tô Hoàn, là mấy thanh niên ở trong quán bar gặp được Hoắc Tư Noãn truyền ra ngoài.
Nhưng cũng chính bởi vì bọn họ mật báo nên mới cứu được Hoắc Tư Noãn, cho nên Tô Hoàn không trách bọn họ.
Trên thế giới này, giấy không bọc được lửa, nếu không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm.
Hình tượng ngọc nữ Hoắc Tư Noãn xây dựng trong trường nháy mắt sụp đổ, nhất thời tiếng xấu đồn xa.
Việc này trở thành đả kích vô cùng lớn đối với cô ta, trong mấy cuộc họp định kỳ của hội sinh viên có gặp cô ta, nét mặt tiều tụy, tin thần không tốt, làm xong việc liền rời đi, không cách nào giao lưu cùng người khác, hoàn toàn mất hết hào quang nữ thần ngày trước.
Mấy người chị em ngày thường Hoắc Tư Noãn kết giao không một ai đi an ủi, bọn họ nhìn thấy cô ta như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, tránh không kịp, chỉ sợ những lời đồn đại liên lụy đến bọn họ.
Đương nhiên, Hoắc Tư Noãn cũng không cần ai an ủi, lời nói lúc này là thừa thãi.
Trong Hoắc Yên mặc dù còn khúc mắc, nhưng thấy cô ta chật vật như vậy, cũng không cảm thấy sung sướng chút nào.
Hoắc Tư Noãn vẫn luôn không có động tĩnh, vào một buổi tối muộn nào đó, đột nhiên đăng trong vòng bạn bè.
Con cú đêm Lâm Sơ Ngữ làm mới vòng bạn bè nên phát hiện ra đầu tiên.
“A a a!”
Tiếng hét của cô nàng đánh thức toàn bộ các thành viên khác trong phòng ngủ.
“Làm cái gì vậy.” Tô Hoàn lầu bầu nói: “Mấy giờ rồi!”
Lạc Dĩ Nam: “Có tin bây giờ tớ ném cậu ra ngoài không.”
Hoắc Yên ngáp một tiếng: “Xin lập tức hành động.”
“Không phải…” Lâm Sơ Ngữ vội vàng nói: “Hoắc Tư Noãn vừa mới đăng trong vòng bạn bè.”
Tô Hoàn ôm chăn, miễn cưỡng nói: “Đăng thì đăng thôi, cô ta luôn thích đêm hôm khuya khoắt không ốm mà rên, có lạ quái gì đâu.”
“Các cậu tự nhìn đi…”
Hoắc Yên lấy điện thoại ra, làm mới vòng bạn bè, quả nhiên, trạng thái của Hoắc Tư Noãn được cập nhật hai phút trước.
“Hôm nay, tôi muốn chính thức làm rõ về hôn ước giữa tôi và Phó Thời Hàn, cái gọi là hôn ước, thật ra là người lớn hai nhà sớm đã lập ra định ước với nhau, nhưng nhiều năm như vậy, tôi chỉ coi Phó Thời Hàn như bạn bè bình thường, xã hội hiện đại, tự do yêu đương, hi vọng mọi người đừng nghe lời đồn bậy, cảm ơn.”
Phía dưới đoạn văn còn có một cái biểu cảm đáng yêu để bày tỏ thái độ bình thản và ung dung của cô ta.
Nhưng Hoắc Yên biết, tâm trạng của Hoắc Tư Noãn khi đăng trong vòng bạn bè, tuyệt đối không bình thản.
Cô ta đã từng nói, gả cho Phó Thời Hàn là giấc mơ của cô ta. Cô ta cố chấp học múa, mặc hàng hiệu đeo túi cao cấp, chơi với một nhóm chị em nhà giàu chỉ để tăng thêm giá trị của bản thân… Cô ta làm tất cả, cũng vì muốn thực hiện giấc mơ này, bây giờ nói từ bỏ liền từ bỏ, làm sao có thể bình thản.
“Chị cậu thông báo thế này, đến cùng muốn như nào?” Lâm Sơ Ngữ nhìn Hoắc Yên: “Lại định mưu tính kế hoạch mới sao?”
“Còn có kế hoạch gì mới.” Tô Hoàn ngáp một cái, ung dung nói: “Sau sự việc trong quán bar kia, đoán chừng Hoắc Tư Noãn đã đại thương nguyên khí, chưa kịp hồi máu, sẽ không làm loạn đâu.”
Lâm Sơ Ngữ kinh ngạc nói: “Cậu nói chị ta triệt để từ bỏ rồi?”
Tô Hoàn cười lạnh: “Một năm nay chị ta tác oai tác quái còn ít à, cái này gọi là nghiệp quật, từ hơn nửa năm trước trong cuộc thi múa chị ta bị Nam Nam nhà chúng ta đánh bại, sau đó từng bước xuống dốc.”
“Ai là Nam Nam nhà cậu.” Lạc Dĩ Nam lại nằm xuống, thuận miệng hỏi: “Nếu chị cậu đã chủ động rút lui, Hoắc Yên, cậu và Phó Thời Hàn lúc nào thì lĩnh giấy?”
Hoắc Yên: “???”
Cái này mẹ nó hỏi cũng trực tiếp quá đi.
“Lĩnh giấy gì.” Hoắc Yên sững sờ.
Tô Hoàn lập tức nở nụ cười: “Lĩnh giấy gì, cũng không thể là giấy chứng nhận công tác của hội sinh viên đi.”
Mấy cô gái bắt đầu cười ha hả.
Hoắc Yên đương nhiên cũng nghe ra ý tứ sâu xa sau điệu cười của mấy cô nàng, gương mặt hơi đỏ, nhưng vì trời quá tối nên không ai nhận ra.
“Đêm hôm khuya khoắt đừng làm loạn, mau ngủ đi.”
“Sao lại làm loạn.” Tô Hoàn như mẹ hiền, ra vẻ bà cụ non nói: “Đều năm hai rồi, không nhỏ, là thời điểm để cân nhắc chuyện yêu đương.”
“Cậu muốn yêu, đi tìm hòa thượng đi, kéo theo tớ làm cái gì.”
“Tớ và hòa thượng chưa đâu vào đâu, cậu và Phó Thời Hàn là ván đã đóng thuyền, có thể giống nhau sao?”
“Ai cùng anh ấy ván đã đóng thuyền.” Hoắc Yên vội vàng nói: “Cậu đừng nói lung tung ra ngoài, anh ấy chỉ coi tớ là em gái thôi.”
Lạc Dĩ Nam đột nhiên hỏi: “Vậy cậu coi anh ta là anh trai không?”
“Tớ…” Hoắc Yên đột nhiên im bặt.
Mày có coi anh ấy là anh trai không, nếu như cả đời anh ấy là anh trai mày, mày sẽ vui vẻ chứ?
Hoắc Yên đã từng lặp đi lặp lại câu hỏi này trong lòng mình rất nhiều lần, nhưng vẫn không nhận được đáp án hoàn chỉnh.
“Thật ra thích một người, rất dễ nhận biết.” Tô Hoàn nằm úp sấp trên giường Hoắc Yên, xích lại gần lỗ tai cô nói một cách đầy sâu xa: “Chỉ cần xem cậu có muốn ở cùng anh ấy không, liền biết.”
Nháy mắt mặt Hoắc Yên đỏ bừng, trong đầu xuất hiện nửa người trên trần trụi của Phó Thời Hàn.
Khi còn bé cô từng nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh, trắng trắng, mềm mềm. Sau này lớn lên cũng gặp mấy lần, làn da đen hơn một chút mang màu lúa mạch khỏe khoắn, cơ bụng rõ ràng, là dáng người nhất đẳng.
Cởi quần áo xuống, cảm giác cùng cơ thể như vậy lăn lộn…
Một trận tê dại từ sống lưng vọt lên trên ót, trong đầu có pháo hoa nổ tung, đùng đùng.
“Cậu đang tưởng tượng.” Tô Hoàn bắt lấy cánh tay của Hoắc Yên hô to.
“Tớ không có!” Hoắc Yên phản bác.
“Rõ ràng có! Cậu đang suy nghĩ bậy bạ!”
“Không có không có không có!”
…
Các cô gái ồn ào một trận, nhanh chóng mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ, đêm đó giấc mơ của Hoắc Yên đặc biệt không thành thật, cô có thể khẳng định người đàn ông nằm trên người mình, chính là Phó Thời Hàn.
Loại cảm giác này, trước nay chưa từng có, vui vẻ giống như muốn bay lên trời.
Một giấc mộng dài, cảm giác vẫn luôn lan tràn cho đến khi Hoắc Yên tỉnh lại.
Hơi ngứa, dính dấp.
Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, phát hiện quần nhỏ của mình bị ướt một mảng lớn, đó là cái gì, cô có chút mơ hồ. Đối với chuyện nam nữ, con gái so với con trai càng mẫn cảm tinh tế hơn.
Xế chiều hôm nay trong buổi họp định kỳ của hội sinh viên, lúc Hoắc Yên nhìn thấy Phó Thời Hàn đi vào, không hiểu sao trên mặt đỏ ửng.
Anh cầm tập tài liệu đi tới, ngồi ở vị trí cuối cùng của bàn họp dài, mặc sơ mi trắng thẳng thớm, làn da trắng nõn tinh tế, lúc trầm mặc giống như một bức họa xinh đẹp.
Anh đang yên lặng sửa lại bản thảo phát biểu trong cuộc họp.
Hoắc Yên nhìn anh một cái liền lập tức cúi xuống, giả vờ chơi điện thoại, chỉ chốc lát sau, lại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Không biết vì sao, tim đập nhanh quá.
Trong chốc lát, đợi tất cả các thành viên của các Ban đến đầy đủ, Phó Thời Hàn chỉnh lý xong tài liệu trong tay, chuẩn bị họp.
“Đại hội thể dục thể thao mùa thu sẽ diễn ra sau mấy tuần nữa, hiện tại trong tay từng Ban đã lấy được bản kế hoạch của mình rồi.”
Sự kiện đại hội thể dục thể thao sớm đã được hội sinh viên bận rộn chuẩn bị từ mấy tuần trước, hôm nay chỉ là truyền đạt nhiệm vụ xuống cấp dưới.
“Thật xin lỗi tôi tới muộn.”
Một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa truyền tới.
Hoắc Yên ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác dài đi tới, bên trong là áo phông trắng phối hợp với một cái váy hoa bằng lụa trắng với phần eo được thiết kế cao làm lộ đường cong mượt mà trên cơ thể, mang theo cảm giác thành thục sexy.
Hoắc Yên nhận ra cô ta, cô ta và Phó Thời Hàn giống nhau, đều là thành viên trong đoàn chủ tịch của hội sinh viên, tên là Diêu Vi An.
Diêu Vi An mặc dù là thành viên trong đoàn chủ tịch của hội sinh viên, nhưng có rất nhiều việc tự mình xử lý, từ xa nhìn cô ta sẽ có cảm giác rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng sau khi cùng cô ta tiếp xúc, liền biết tính cô ta cực kỳ gần gũi giản dị. Thành viên mới làm việc không hiểu vấn đề, lại không dám hỏi Phó Thời Hàn đều sẽ đi tìm cô ta, cho nên uy tín của cô ta trong hội sinh viên khá cao.
Ví dụ như lần này để photo tài liệu về đại hội thể dục thể thao mùa thu, bởi vì lo lắng người mới làm sai, cô ta tự mình đi tới tiệm in giúp đỡ sao chép hơn mấy chục bản mang tới, cho nên mới đến muộn.
Sau khi đi vào, cô ta trực tiếp ngồi ở ghế bên cạnh Phó Thời Hàn, để trợ phân phát tài liệu xuống dưới.
“Trong thời gian diễn ra đại hội mùa thu, tại sân vận động thứ nhất thứ hai thứ ba đều sẽ dựng lều trại để phục vụ sinh viên, công việc rất nhiều, mỗi ngày cần phải sắp xếp người trực ban, lịch trực ban tôi đã phát xuống, mọi người xem qua một chút.”
Diêu Vi An tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn qua có vài phần phong phạm của nhà lãnh đạo: “Tôi hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, làm tốt mọi việc của đại hội thể dục thể thao.”
Hoắc Yên cầm bảng trực ban của mình, lông mày hơi nhíu lại, cô phát hiện hạng mục chạy 3000m mình đăng ký với thời gian trực ban vừa khéo trùng nhau.
Cái này…
Hoắc Yên giơ tay hỏi: “Đàn chị, nếu như mình tham gia hạng mục trùng với thời gian trực ban thì phải làm thế nào?”
Diêu Vi An nói: “Vậy cần chính các bạn cân nhắc, là công việc của hội sinh viên quan trọng hơn, hay là tham gia hạng mục vận động quan trọng hơn, bước vào đại học, nhiều khi đều phải tự mình chọn lựa.”
Mọi người khe khẽ bàn luận.
Mặc dù nói phải tự lựa chọn, nhưng vì hạng mục vận động mà trốn việc, thế nào cũng không thể nói ra được, còn nếu muốn làm lâu dài trong hội sinh viên, chỉ sợ nhất định phải hi sinh một thứ.
Diêu Vi An nhìn về phía Hoắc Yên: “Làm phó Ban, hẳn phải nên biết cái gì nặng cái gì nhẹ.”
Năm nay Hoắc Yên đã lên năm hai, đã thăng chức làm phó Ban Chương trình, bắt đầu hướng dẫn tân sinh viên.
Diêu Vi An có chút thâm ý. Nếu như Hoắc Yên không thể làm gương tốt, còn có thể sai bảo người mới làm việc sao.
Thấy cô do dự, Diêu Vi An tiếp tục nói: “Năm nhất mới làm việc, tôi biết có một vài khoa yêu cầu phải tham gia, nhưng năm hai không cần phải làm vậy, cho nên nếu lịch trực ban và tham gia thi đấu trùng nhau, có thể chuyển cho một thành viên không có ca trực, thành viên nào yêu cầu chuyển ca giơ tay.”
Có mấy người năm nhất giơ tay, Diêu Vi An để cho trợ lý nhớ tên bọn họ.
“Các trưởng ban phó ban năm hai, thời gian trực ban và thi đấu có trùng nhau không?” Ánh mắt Diêu Vi An quét qua mấy vị trưởng ban.
Ngoại trừ Hoắc Yên ra, không ai giơ tay, dù có trùng thì cũng ngại mặt mũi của Diêu Vi An, không ai dám giơ.
Lâm Sơ Ngữ nói khẽ với Hoắc Yên: “Câu này đúng là có ý tứ, chính là nói thành viên năm hai không thể đổi cả, chỉ có thể bỏ qua cúp của đại hội thể dục thể thao?”
Hoắc Yên gật đầu, Diêu Vi An hẳn là có ý này.
“Vậy 3000m của cậu làm sao bây giờ?” Lâm Sơ Ngữ hỏi.
“Chờ lúc nữa tớ đi hỏi ủy viên thể dục, xem có thể hủy được hay không.”
Thật ra rất khó nói, bởi vì trong khoa bọn họ gần như không có nữ sinh tình nguyện chạy 3000m, Hoắc Yên thường xuyên vận động, sức chịu đựng cũng rất tốt, ủy viên thể dục mới khóc lóc ôm đùi, quỳ xuống cầu xin cô tham gia chạy 3000m.
Đã đồng ý với người ta, lúc này đổi ý, lời rất khó nói ra miệng.
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Năm hai và năm nhất đều là thành viên của hội sinh viên, không có lý do gì đối xử khác nhau.”
Hoắc Yên ngẩng đầu, nhìn đôi đồng tử thâm thúy của anh quét về phía mình—
“Đã đăng ký thì chạy đi.”
Giọng nói của anh ôn hòa, cũng không phải lấy thân phận của chủ tịch hội sinh viên, mà là lấy thân phận anh trai để nói chuyện với cô.
Diêu Vi An khó tin, không ngờ Phó Thời Hàn lại ngay trước mặt mọi người bác bỏ quyết định của cô ta, trước kia chưa từng xảy ra chuyện tương tự.
Ban trợ lý nghị luận rầm rì, càng khiến Diêu Vi An mất mặt.
Diêu Vi An nói: “Hoắc Yên tham dự đại hội thể dục thể thao, vậy việc trực ban làm sao bây giờ, người mới thì quên đi, phó trưởng Ban dù sao cũng phải làm gương tốt.”
“Cũng không phải không thể sắp xếp được, quy định là vật chết, người mới sống.”
Ánh mắt Phó Thời Hàn lạnh nhạt quét một vòng quanh phòng, nói: “Bây giờ trưởng ban phó ban năm hai đại học, có ai cần hỗ trợ cân đối thời gian không?”
Trước đó Diêu Vi An hỏi, không ai dám giơ tay, nhưng Phó Thời Hàn đã mở miệng, mấy trưởng phó ban bị xung đột thời gian cũng yếu ớt giơ tay lên.
Sắc mặt Diêu Vi An trở lên khó coi nhưng ngại mặt mũi Phó Thời Hàn, chỉ đành nói: “Đã như vậy, mấy người các bạn tự mình sắp xếp đổi ca trực cân bằng thời gian.”
Hoắc Yên cảm kích nhìn Phó Thời Hàn một cái, anh không để ý đến cô, chỉ có điều sau đó cô nhận được một tin nhắn anh gửi tới —
“Tan họp chờ anh, cùng nhau ăn cơm. 【trái tim】”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.