Chương 12: Tóc xoăn
Xuân Phong Lựu Hỏa
10/12/2018
“Đã có anh trai cô thương yêu, cần gì phải chịu vất vả như này.”
“Bạn biết không?” Phó Thời Hàn tùy ý hỏi Hoắc Yên.
Hoắc Yên không chút do dự trả lời: “Văn phòng đoàn phòng 308 tầng ba tòa nhà hành chính.”
Trước đó khi chuẩn bị thi vòng đầu, cô đã tìm hiểu kỹ về các tòa nhà hành chính trong trường học.
Thẩm Ngộ Nhiên nhíu mày: “Rất tốt, Hàn tổng của chúng tôi đã mở lời, chúc mừng bạn đỗ phỏng vấn.”
Lời vừa nói ra, Tưởng Tuấn Khải lập tức biến sắc: “Hội sinh viên mấy anh tuyển người như vậy à? Năng lực của cậu ta rõ ràng không bằng tôi.”
“Bạn học, không thể nói như vậy được.” Sắc mặt Thẩm Ngộ Nhiên có chút khó xử: “Bạn học Hoắc Yên mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng sau khi vào hội có thể từ từ học thêm, không ai trời sinh cái gì cũng biết.”
“Tôi không phục.” Tưởng Tuấn Khải tức giận nói: “Vì câu hỏi vớ vẩn này mà cho tôi trượt, nhất định là tổn thất lớn đối với hội sinh viên các anh.”
Ánh mắt Phó Thời Hàn hơi lạnh, giọng nói trầm xuống: “Không phục?”
“Đương nhiên không phục, loại câu hỏi này, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có.”
Phó Thời Hàn cười nhạt: “Vậy dùng cách thức của cậu, thử một lần nữa.”
Tưởng Tuấn Khải nắm chặt tay: “Tới đi.”
Trong lòng Hoắc Yên có chút thấp thỏm, nhưng Phó Thời Hàn liếc cô một cái, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo ý tứ trấn an của anh giúp Hoắc Yên thoáng ổn định lại trái tim.
Chỉ thấy anh chậm rãi mở miệng: “Mời nói một chút lý do tôi không nên nhận cậu, tùy ý nói, ít nhất ba lý do trở lên.”
Phó Thời Hàn vừa dứt lời, Tưởng Tuấn Khải lập tức tràn đầy tự tin nói: “Đầu tiên, cấp ba tôi từng là chủ tịch hội học sinh, tôi có kinh nghiệm nhậm chức; thứ hai, đầu óc tôi linh hoạt, năng lực mạnh mẽ, thường xuyên có nhiều idea mới lạ; thứ ba…” Cậu ta dừng một chút, nói: “Ôi chao, dù sao không có tôi là tổn thất của các người đó! Cứ vậy đi.”
Sau khi nói xong còn đắc ý nhìn Hoắc Yên, giống như có thể nắm vững thắng lợi trong tay.
Nhưng Thẩm Ngộ Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Bạn học Tưởng, đừng trách Hàn tổng của chúng tôi không cho cậu cơ hội, lần này là chính cậu không nắm được.”
Tưởng Tuấn Khải ngẩn người: “Anh có ý gì?”
“Câu hỏi của Hàn tổng là, nói một chút lý do tôi không nên nhận câu.” Thẩm Ngộ Nhiên cười nói: “Cậu vừa vặn trả lời ngược lại.”
“Anh cái này… cái này rõ ràng cố ý gây khó dễ!” Tưởng Tuấn Khải gào lên: “Nào có ai đưa ra câu hỏi kiểu này.”
“Tại sao tôi phải gây khó dễ cho cậu, tôi biết cậu à?”
“Tôi…”
Phó Thời Hàn thuận miệng hỏi lại, Tưởng Tuấn Khải không phản bác được.
Phó Thời Hàn không nhanh không chậm, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã nói: “Biết nhận thức được thiếu sót của bản thân mình, mới có thể phát triển, những ban khác thế nào tôi mặc kệ, nhưng Ban Chương trình cần người có khả năng làm việc ở hiện trường, không cần loại “Chủ tịch” nói hay hơn hát coi trời bằng vung.”
Khóe môi anh hơi cong, đáy mắt không mang nửa phần ý cười: “Đương nhiên, trừ khi cậu có bản lĩnh khiến tôi rơi đài.”
“Vậy cậu ta có bản lĩnh gì!” Tưởng Tuấn Khải thở phì phò chỉ vào Hoắc Yên: “Bởi vì cậu ta biết văn phòng đoàn ở đâu? Các anh tuyển người cẩu thả vậy sao?”
Phó Thời Hàn nhíu mày, hỏi Hoắc Yên: “Trừ văn phòng đoàn, bạn còn biết cái gì?”
“Ừm.”
Hoắc Yên nhìn Phó Thời Hàn, chỉ một ánh mắt, cô liền hiểu ý của anh.
Phó Thời Hàn có vẻ rất tin tưởng cô.
Hoắc Yên đương nhiên không để anh thất vọng, nói: “Cơ cấu hành chính của trường, tôi có thể nói một chút.”
Cách nói của cô rất khiêm tối, nhưng Thẩm Ngộ Nhiên có chút không tin: “Bạn đều biết, không phải chứ, bao gồm cả văn phòng làm việc của các khoa khác nhau, hơn mấy chục cái đó.”
Hoắc Yên mím môi, lúc cô chuẩn bị thi, có chuẩn bị qua cái này, cho nên chỉ cần bọn họi hỏi, cô hẳn là có thể trả lời được hơn nửa.
“Bạn biết phòng tài vụ ở đâu không?” Một đàn chị hỏi.
“Ở phòng 508 tòa nhà hành chính A.”
“Phòng hội nghị ở đâu?”
“Phòng 203 và 204 tòa nhà cao tầng Điền Gia Bính.”
Thẩm Ngộ Nhiên không tin: “Phòng thí nghiệm của Khoa hóa học ở đâu?”
Hoắc Yên suy nghĩ: “Tầng 5 tòa nhà dạy học, bao gồm cả tầng năm.”
Thẩm Ngộ Nhiên cùng mấy vị trợ lý trợn mắt há mồm nhìn nhau, lại hỏi liên tục mấy câu hỏi, thậm chí ngay cả những câu bọn họ cũng không biết, thế nhưng Hoắc Yên giống như bản đồ sống, có thể trả lời tất cả các câu hỏi trên.
Tưởng Tuấn Khải kêu lên một tiếng: “Có gì đặc biệt hơn người, không phải là trí nhớ tốt thôi sao, nhớ mấy cái này có tác dụng gì.”
Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Đương nhiên có tác dụng, công việc của hội sinh viên phải thường xuyên đưa tài liệu đến các bộ phận hành chính, hoặc trả lại phòng tài vụ, trường học lớn như vậy, nếu biết những phòng ban đó ở đâu, chẳng phải hiệu suất công việc sẽ cao hơn so với việc đi khắp nơi hỏi đường sao?”
Cuối cùng có một đàn chị không nhịn được nói ra: “Có vài người đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, ngay cả những công việc cơ bản nhất cũng không nhất định làm tốt, ai cho cậu cái tự tin muốn cải cách hội sinh viên chúng tôi?”
Tưởng Tuấn Khải im bặt, không thể cãi lại.
Thẩm Ngộ Nhiên nhìn về phía Phó Thời Hàn, từ đầu đến cuối anh không nói lời nào, ánh mắt không rời khỏi người cô gái đứng trước mặt, bên trong đôi mắt thon dài hiện ra chút kiêu ngạo, giống như tâm trạng của người cha khi nhìn thấy bảo bối của mình được mọi người xung quanh tán thưởng.
Cái này… đây là biểu cảm nên có của Phó Thời Hàn con người luôn lạnh lùng sao?
Thẩm Ngộ Nhiên có chút mờ mịt.
Vòng phỏng vấn kết thúc, Hoắc Yên thuận lợi trúng tuyển Ban Chương trình của hội sinh viên.
Lâm Sơ Ngữ vui vẻ nói với Hoắc Yên, cô cũng được Ban Truyền thông chọn, mà lúc phỏng vấn còn được gặp được nữ thần Hoắc Tư Noãn.
Hoắc Yên biết Hoắc Tư Noãn là trưởng Ban Tuyên truyền, tuyển thành viên mới nhất định sẽ tham gia.
“Nữ thần không hổ là nữ thần, ngồi trước bàn làm việc, đẹp như đóa hoa sen trắng, vừa nhìn thấy chị ấy, tớ suýt nữa quên mất mình đến phỏng vấn.”
Tô Hoàn bật cười: “Hoa sen trắng cái gì, tớ nghi ngờ cậu là cao đoan hắc (*) của Hoắc Tư Noãn.”
(*) Từ ngữ mạng bắt nguồn từ tieba, ý chỉ mặt ngoài tỏ vẻ khen ngợi, thưởng thức còn trên thực tế là châm chọc, chế giễu sự vật nào đó.
Lâm Sơ Ngữ vừa cười vừa nói: “Không có khả năng, chính là nữ thần mở miệng nhận tớ, tớ nói với chị ấy, tớ biết vẽ tranh, còn biết PS, có thể sử dụng thành thạo các phần mềm, chị ấy còn cười với tớ.”
“Nhưng đừng vui mừng quá sớm, cậu biết nhiều như vậy, coi chừng bị người ta sai vặt.”
Lâm Sơ Ngữ đang vui vẻ, lười so đo với Tô Hoàn: “Cái con người này, đầy một bụng đen tối.”
Tô Hoàn chuyển hướng sang Hoắc Yên: “Sao cậu không nói gì?”
Hoắc Yên đang viết bảng biểu cho nhân viên ở ký túc xá, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: “Nói gì?”
“Trước kia tớ mắng Hoắc Tư Noãn, cậu luôn nhịn không được thay chị ta giải thích, bây giờ sao không nói gì?”
“À, tớ không nghe thấy, vừa rồi các cậu mới nói xấu cái gì?”
Tô Hoàn phất tay: “Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi.”
Duy chỉ có Lạc Dĩ Nam, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn Hoắc Yên, khóe miệng hiện lên ý cười.
Chỉ sợ không phải không nghe thấy mà là trong lòng đã có rạn nứt.
**
Sau tháng mười, hoạt động tuyển thành viên mới của các câu lạc bộ cũng kết thúc, trường học bắt đầu bước vào học kỳ mới. Chương trình học của sinh viên năm nhất không nhiều, mọi người tương đối có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Hoắc Yên thấy nhà ăn số ba đang dán thông báo tuyển nhân viên là sinh viên, thế là tới đăng ký.
Kiểu làm thêm này không hạn chế thời gian, mỗi tuần chỉ cần tới bốn ngày là được, tự do sắp xếp, đi làm có thẻ tích thời gian, tính lương theo giờ, không sắp xếp được thời gian thì có thể xin nghỉ.
Có đôi khi cùng Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại thành phố, Hoắc Yên cũng muốn mua váy áo xinh đẹp, chỉ là trong người cô không có tiền, đa số chỉ có thể thử qua cho bớt thèm.
Ba mẹ giới hạn phí sinh hoạt, cho nên Hoắc Yên cũng muốn mình kiếm thêm một chút tiền tiêu vặt. Mà quan trong nhất là, sinh nhật Phó Thời Hàn vào tháng mười một, cô muốn nhân cơ hội này chuẩn bị cho anh món quà sinh nhật thật tốt, cảm ơn anh nhiều lần ra tay giúp đỡ.
Trong nhà ăn số ba, quản lý nhìn dáng người nhỏ nhắn gầy gò của Hoắc Yên, rất nghi ngờ rốt cuộc cô có thể làm được việc hay không.
“Làm việc ở nhà ăn rất vất vả, bình thường chúng tôi chỉ tuyển nam sinh thôi.”
“Cháu không sợ vất vả.”
Quản lý thấy cô kiên trì như vậy, chỉ có thể nói: “Được rồi, trước tiên tôi để cháu làm việc ở cửa mua cơm, làm thử mấy ngày, xem mình có đủ sức làm được không.”
Mấy phút sau, tại cửa mua cơm của nhà ăn, một nam sinh cao kều gầy teo đứng trước mặt Hoắc Yên, anh ta đội mũ và khẩu trang, mặc một bộ quần áo lao động, đôi mắt u tối đánh giá Hoắc Yên.
“Là cô?”
Hoắc Yên cũng nhận ra đầu xoăn tự nhiên, chính là nam sinh đã nhặt được tiền của cô.
Đôi mắt nam sinh bình tĩnh không gợn sóng, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu đi, trước dạy cô đảo thức ăn.”
Giống như không nhớ rõ sự việc lúc trước.
Hoắc Yên thấy anh ta không thích nói chuyện, thế là cũng không tán gẫu, đi theo anh ta chăm chỉ học tập.
Ngày bình thường tới nhà ăn ăn cơm, thấy các dì xới cơm rất dễ dàng, nhưng đến khi tự tay mình làm, Hoắc Yên mới phát hiện thật sự không đơn giản như vậy.
Đầu tiên, muôi làm bằng sắt, rất nặng, Hoắc Yên một tay bê khay cơm, một tay cầm muôi, cần dùng lực cổ tay rất lớn.
Tiếp theo, lúc xới cơm, không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít, cần phải ước lượng chính xác, tốt nhất chỉ xới trong một muôi.
Bởi vì xới quá ít thì cần phải bổ xung, làm chậm trễ thời gian của những người phía sau, xới quá nhiều cũng không thể móc lại cơm từ khay thức ăn của người ta được.
Tóm lại, công việc này tưởng chừng dễ làm thật ra không hề đơn giản.
Hứa Minh Ý ngay từ đầu cũng không dạy Hoắc Yên hẳn hoi, bởi trước kia cũng có không ít nữ sinh tới, nói cái gì muốn trải nghiệm và quan sát cuộc sống gian khổ, đến nhà ăn làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, nhưng chưa tới một ngày tất cả đều đánh trống lui quân.
Nhưng Hoắc Yên lại rất nghiêm túc học học, đến giờ cơm buổi tối, vậy mà có thể tự mình bán cơm cho bạn học.
Cái này khiến Hứa Minh Ý không khỏi lau mắt nhìn cô.
“Tôi là Hứa Minh Ý.” Anh ta chủ động nói tên mình với cô.
“Ừm, tôi là Hoắc Yên.” Hoắc Yên mỉm cười: “Cảm ơn anh hôm nay đã chỉ dạy cho tôi.”
“Thiện tai.”
Hoắc Yên thấy cái vòng đỏ đeo trên cổ anh ta có một mặt Quan Âm bằng ngọc, mới biết anh ta tín Phật.
Hứa Minh Ý một bên múc thức ăn, một bên hờ hững nói: “Cô đến trải nghiệm cuộc sống à?”
Cả ngày hôm nay, vị này không nói một câu, khó có khi anh ta chủ động bắt chuyện với Hoắc Yên.
“Tôi đến kiếm tiền.” Hoắc Yên không giấu diếm trả lời: “Ai lại ăn no rửng mỡ đến đây trải nghiệm cuộc sống, thời gian này chẳng bằng ôm tiếng Anh cấp bốn học từ mới.”
“Cô rất thẳng thắn.”
“Ha ha, cảm ơn.” Hoắc Yên mỉm cười, ánh nắng ngoài cửa số chiếu lên khuôn mặt khiến làn da Hoắc Yên trắng nõn gần như trong suốt, đôi mặt hạnh lấp lánh ánh nước, trong veo ngay thẳng.
“Nhưng có người đó, cô còn cần làm thêm kiếm tiền sao?”
“Ai?”
Hứa Minh Ý nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, thế là lẩm bẩm một câu “Thiện tai.”
Việc lần trước coi như anh ta giúp Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được để Hoắc Yên biết năm trăm tệ kia là móc từ ví của anh.
Hứa Minh Ý đã quen biết Phó Thời Hàn một thời gian dài, chưa từng thấy anh lo lắng vì ai như vậy, có thể thấy anh quan tâm tới cô nhóc này nhiều thế nào.
“Anh muốn nói cái gì?” Hoắc Yên không hiểu hỏi.
Hứa Minh Ý lập tức sửa lời: “Cô không có bạn trai sao? Nếu như anh ta biết, có thể đồng ý cho cô tới nhà ăn làm thêm?”
Hoắc Yên cười một cái: “Tôi không có bạn trai.”
Hứa Minh Ý hơi nhướng lông mày: “Bần tăng chưa hỏi.”
Trong tâm anh ta nghĩ, Phó Thời Hàn cũng đủ gà cay (*), móc nhiều tiền như vậy mà còn chưa cua được em gái này, anh ta cũng thay Phó Thời Hàn đau lòng.
(*) Gà cay (辣鸡 /làjī/) là ngôn ngữ mạng và được sử dụng với nhiều ý nghĩa khác nhau, một trong số đó là nó đồng âm với rác rưởi (垃圾 / lājī/)
辣鸡ở đây biểu thị ý trêu chọc, khinh bỉ.
“Nhưng…”
Hoắc Yên thần thần bí bí nói: “Tôi có một ông anh trai rất hung dữ, bây giờ đang là cấp trên trực tiếp của tôi, nếu như anh ấy biết chắc chắn sẽ không tha cho tôi, tôi có thể đoán được anh ấy sẽ nói cái gì.”
Nhắc tới Phó Thời Hàn, gương mặt Hoắc Yên không tự giác dịu dàng hơn hiều.
Hứa Minh Ý tò mò nhìn Hoắc Yên: “Ồ?”
Hoắc Yên sầm mặt, nhíu mày, đằng hắng cổ họng, học dáng vẻ nghiêm túc của Phó Thời Hàn cất cao giọng: “Có phải bình thường anh giao cho em hơi ít việc không, hay là cảm thấy cuộc sống đại học quá nhàm chán? Vì chút tiền ấy mà tốn thời gian? Lập tức nghỉ việc cho anh, lập tức, lập tức!”
Hứa Minh Ý không nhịn được nhếch miệng cười cười, rất khó tưởng tượng Phó Thời Hàn luôn tỉnh táo cũng có lúc không thèm nói lý lẽ, tức giận thở phì phò.
Nhưng cô nhóc này học được dáng vẻ giống như đúc, người nào đó đúng đúng là rất thích giả vờ nói chuyện nghiêm túc.
Giả dối đến cực điểm, Phật Tổ cũng không cứu được cậu ta.
Hứa Minh Ý nói: “Đã có anh trai cô thương yêu, cần gì phải chịu vất vả như này.”
“Không phải anh trai ruột, mặc dù anh ấy rất quan tâm tôi.” Tay Hoắc Yên cầm muôi xới cơm: “Nhưng tôi không muốn dựa vào bất cứ ai.”
Giống như Tô Hoàn nói, Hoắc Tư Noãn vì muốn xứng đôi với anh, biến bản thân thành người khác, đánh mất khả năng tự lập là bắt đầu đánh mất bản thân mình.
Hoắc Yên không muốn trở thành Hoắc Tư Noãn.
Hứa Minh Ý tỏ ý tán thưởng nhìn cô: “Cô không sợ anh trai hung dữ phát hiện?”
“Bình thường anh ấy đều ăn ở nhà ăn gần ký túc xá nam, rất ít qua bên này.” Hoắc Yên buông tay, bất đắc dĩ nói: “Cho nên tôi mới tới nhà ăn số ba.”
Cô không dám để Phó Thời Hàn biết cô làm thêm ở đây.
Hứa Minh Ý nói: “Vậy cô cũng phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.”
Hứa Minh Ý nói xong, cúi đầu gửi cho Phó Thời Hàn một tin nhắn: “Bần tăng có một tin tình báo muốn bán cho người hữu duyên, chỉ cần 68.88, nhận thanh toán chuyển khoản Bao.”
**
Giờ cơm tối, Phó Thời Hàn sa sầm mặt mày xuất hiện ở cửa bán cơm Hoắc Yên làm việc, ánh mắt nhìn cô sắc lẹm, mang theo cảm giác ớn lạnh.
Hoắc Yên trợn mắt há mồm, muôi cơm trong tay suýt thì rơi xuống.
“Hứa Minh Ý anh giúp tôi để ý chỗ này.”
Hoắc Yên nói xong co cẳng chuồn đi từ lối ra đằng sau dành cho nhân viên.
Phó Thời Hàn phát hiện rồi, khẳng định sẽ ăn tươi nuốt sống cô!
Không ngờ cô vừa chuồn ra cửa nhỏ phía sau, cánh tay liền bị một lực rất mạnh kéo lại, lưng đập vào tường, người con trai trước mặt giống như ngọn núi chặn đường đứng đi của cô.
Cả người Hoắc Yên bị anh ép sát vào tường.
Khoảng cách giữa hai người gần như dán chặt vào nhau, khuôn mặt đẹp trai của Phó Thời Hàn phóng đại, chân mày mang theo tức giận, không bình thản giống ngày thường mà có cảm giác ngang ngược và sắc bén.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng mang theo phẫn nộ của anh, quanh quẩn tai cô…
Tức giận thật rồi!
Editor: Tớ cảm thấy hình tượng Hứa Minh Ý rất giống nhân vật Ryu Eun-ho do Ahn Jae Hyun đóng trong phim “The Beauty Inside”, một chàng trai cao gầy, tóc xoăn, học giỏi, thích tiền, điên cuồng đi làm thêm và có ước mơ trở thành cha xứ.
“Bạn biết không?” Phó Thời Hàn tùy ý hỏi Hoắc Yên.
Hoắc Yên không chút do dự trả lời: “Văn phòng đoàn phòng 308 tầng ba tòa nhà hành chính.”
Trước đó khi chuẩn bị thi vòng đầu, cô đã tìm hiểu kỹ về các tòa nhà hành chính trong trường học.
Thẩm Ngộ Nhiên nhíu mày: “Rất tốt, Hàn tổng của chúng tôi đã mở lời, chúc mừng bạn đỗ phỏng vấn.”
Lời vừa nói ra, Tưởng Tuấn Khải lập tức biến sắc: “Hội sinh viên mấy anh tuyển người như vậy à? Năng lực của cậu ta rõ ràng không bằng tôi.”
“Bạn học, không thể nói như vậy được.” Sắc mặt Thẩm Ngộ Nhiên có chút khó xử: “Bạn học Hoắc Yên mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng sau khi vào hội có thể từ từ học thêm, không ai trời sinh cái gì cũng biết.”
“Tôi không phục.” Tưởng Tuấn Khải tức giận nói: “Vì câu hỏi vớ vẩn này mà cho tôi trượt, nhất định là tổn thất lớn đối với hội sinh viên các anh.”
Ánh mắt Phó Thời Hàn hơi lạnh, giọng nói trầm xuống: “Không phục?”
“Đương nhiên không phục, loại câu hỏi này, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có.”
Phó Thời Hàn cười nhạt: “Vậy dùng cách thức của cậu, thử một lần nữa.”
Tưởng Tuấn Khải nắm chặt tay: “Tới đi.”
Trong lòng Hoắc Yên có chút thấp thỏm, nhưng Phó Thời Hàn liếc cô một cái, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo ý tứ trấn an của anh giúp Hoắc Yên thoáng ổn định lại trái tim.
Chỉ thấy anh chậm rãi mở miệng: “Mời nói một chút lý do tôi không nên nhận cậu, tùy ý nói, ít nhất ba lý do trở lên.”
Phó Thời Hàn vừa dứt lời, Tưởng Tuấn Khải lập tức tràn đầy tự tin nói: “Đầu tiên, cấp ba tôi từng là chủ tịch hội học sinh, tôi có kinh nghiệm nhậm chức; thứ hai, đầu óc tôi linh hoạt, năng lực mạnh mẽ, thường xuyên có nhiều idea mới lạ; thứ ba…” Cậu ta dừng một chút, nói: “Ôi chao, dù sao không có tôi là tổn thất của các người đó! Cứ vậy đi.”
Sau khi nói xong còn đắc ý nhìn Hoắc Yên, giống như có thể nắm vững thắng lợi trong tay.
Nhưng Thẩm Ngộ Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Bạn học Tưởng, đừng trách Hàn tổng của chúng tôi không cho cậu cơ hội, lần này là chính cậu không nắm được.”
Tưởng Tuấn Khải ngẩn người: “Anh có ý gì?”
“Câu hỏi của Hàn tổng là, nói một chút lý do tôi không nên nhận câu.” Thẩm Ngộ Nhiên cười nói: “Cậu vừa vặn trả lời ngược lại.”
“Anh cái này… cái này rõ ràng cố ý gây khó dễ!” Tưởng Tuấn Khải gào lên: “Nào có ai đưa ra câu hỏi kiểu này.”
“Tại sao tôi phải gây khó dễ cho cậu, tôi biết cậu à?”
“Tôi…”
Phó Thời Hàn thuận miệng hỏi lại, Tưởng Tuấn Khải không phản bác được.
Phó Thời Hàn không nhanh không chậm, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã nói: “Biết nhận thức được thiếu sót của bản thân mình, mới có thể phát triển, những ban khác thế nào tôi mặc kệ, nhưng Ban Chương trình cần người có khả năng làm việc ở hiện trường, không cần loại “Chủ tịch” nói hay hơn hát coi trời bằng vung.”
Khóe môi anh hơi cong, đáy mắt không mang nửa phần ý cười: “Đương nhiên, trừ khi cậu có bản lĩnh khiến tôi rơi đài.”
“Vậy cậu ta có bản lĩnh gì!” Tưởng Tuấn Khải thở phì phò chỉ vào Hoắc Yên: “Bởi vì cậu ta biết văn phòng đoàn ở đâu? Các anh tuyển người cẩu thả vậy sao?”
Phó Thời Hàn nhíu mày, hỏi Hoắc Yên: “Trừ văn phòng đoàn, bạn còn biết cái gì?”
“Ừm.”
Hoắc Yên nhìn Phó Thời Hàn, chỉ một ánh mắt, cô liền hiểu ý của anh.
Phó Thời Hàn có vẻ rất tin tưởng cô.
Hoắc Yên đương nhiên không để anh thất vọng, nói: “Cơ cấu hành chính của trường, tôi có thể nói một chút.”
Cách nói của cô rất khiêm tối, nhưng Thẩm Ngộ Nhiên có chút không tin: “Bạn đều biết, không phải chứ, bao gồm cả văn phòng làm việc của các khoa khác nhau, hơn mấy chục cái đó.”
Hoắc Yên mím môi, lúc cô chuẩn bị thi, có chuẩn bị qua cái này, cho nên chỉ cần bọn họi hỏi, cô hẳn là có thể trả lời được hơn nửa.
“Bạn biết phòng tài vụ ở đâu không?” Một đàn chị hỏi.
“Ở phòng 508 tòa nhà hành chính A.”
“Phòng hội nghị ở đâu?”
“Phòng 203 và 204 tòa nhà cao tầng Điền Gia Bính.”
Thẩm Ngộ Nhiên không tin: “Phòng thí nghiệm của Khoa hóa học ở đâu?”
Hoắc Yên suy nghĩ: “Tầng 5 tòa nhà dạy học, bao gồm cả tầng năm.”
Thẩm Ngộ Nhiên cùng mấy vị trợ lý trợn mắt há mồm nhìn nhau, lại hỏi liên tục mấy câu hỏi, thậm chí ngay cả những câu bọn họ cũng không biết, thế nhưng Hoắc Yên giống như bản đồ sống, có thể trả lời tất cả các câu hỏi trên.
Tưởng Tuấn Khải kêu lên một tiếng: “Có gì đặc biệt hơn người, không phải là trí nhớ tốt thôi sao, nhớ mấy cái này có tác dụng gì.”
Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Đương nhiên có tác dụng, công việc của hội sinh viên phải thường xuyên đưa tài liệu đến các bộ phận hành chính, hoặc trả lại phòng tài vụ, trường học lớn như vậy, nếu biết những phòng ban đó ở đâu, chẳng phải hiệu suất công việc sẽ cao hơn so với việc đi khắp nơi hỏi đường sao?”
Cuối cùng có một đàn chị không nhịn được nói ra: “Có vài người đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, ngay cả những công việc cơ bản nhất cũng không nhất định làm tốt, ai cho cậu cái tự tin muốn cải cách hội sinh viên chúng tôi?”
Tưởng Tuấn Khải im bặt, không thể cãi lại.
Thẩm Ngộ Nhiên nhìn về phía Phó Thời Hàn, từ đầu đến cuối anh không nói lời nào, ánh mắt không rời khỏi người cô gái đứng trước mặt, bên trong đôi mắt thon dài hiện ra chút kiêu ngạo, giống như tâm trạng của người cha khi nhìn thấy bảo bối của mình được mọi người xung quanh tán thưởng.
Cái này… đây là biểu cảm nên có của Phó Thời Hàn con người luôn lạnh lùng sao?
Thẩm Ngộ Nhiên có chút mờ mịt.
Vòng phỏng vấn kết thúc, Hoắc Yên thuận lợi trúng tuyển Ban Chương trình của hội sinh viên.
Lâm Sơ Ngữ vui vẻ nói với Hoắc Yên, cô cũng được Ban Truyền thông chọn, mà lúc phỏng vấn còn được gặp được nữ thần Hoắc Tư Noãn.
Hoắc Yên biết Hoắc Tư Noãn là trưởng Ban Tuyên truyền, tuyển thành viên mới nhất định sẽ tham gia.
“Nữ thần không hổ là nữ thần, ngồi trước bàn làm việc, đẹp như đóa hoa sen trắng, vừa nhìn thấy chị ấy, tớ suýt nữa quên mất mình đến phỏng vấn.”
Tô Hoàn bật cười: “Hoa sen trắng cái gì, tớ nghi ngờ cậu là cao đoan hắc (*) của Hoắc Tư Noãn.”
(*) Từ ngữ mạng bắt nguồn từ tieba, ý chỉ mặt ngoài tỏ vẻ khen ngợi, thưởng thức còn trên thực tế là châm chọc, chế giễu sự vật nào đó.
Lâm Sơ Ngữ vừa cười vừa nói: “Không có khả năng, chính là nữ thần mở miệng nhận tớ, tớ nói với chị ấy, tớ biết vẽ tranh, còn biết PS, có thể sử dụng thành thạo các phần mềm, chị ấy còn cười với tớ.”
“Nhưng đừng vui mừng quá sớm, cậu biết nhiều như vậy, coi chừng bị người ta sai vặt.”
Lâm Sơ Ngữ đang vui vẻ, lười so đo với Tô Hoàn: “Cái con người này, đầy một bụng đen tối.”
Tô Hoàn chuyển hướng sang Hoắc Yên: “Sao cậu không nói gì?”
Hoắc Yên đang viết bảng biểu cho nhân viên ở ký túc xá, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: “Nói gì?”
“Trước kia tớ mắng Hoắc Tư Noãn, cậu luôn nhịn không được thay chị ta giải thích, bây giờ sao không nói gì?”
“À, tớ không nghe thấy, vừa rồi các cậu mới nói xấu cái gì?”
Tô Hoàn phất tay: “Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi.”
Duy chỉ có Lạc Dĩ Nam, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn Hoắc Yên, khóe miệng hiện lên ý cười.
Chỉ sợ không phải không nghe thấy mà là trong lòng đã có rạn nứt.
**
Sau tháng mười, hoạt động tuyển thành viên mới của các câu lạc bộ cũng kết thúc, trường học bắt đầu bước vào học kỳ mới. Chương trình học của sinh viên năm nhất không nhiều, mọi người tương đối có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Hoắc Yên thấy nhà ăn số ba đang dán thông báo tuyển nhân viên là sinh viên, thế là tới đăng ký.
Kiểu làm thêm này không hạn chế thời gian, mỗi tuần chỉ cần tới bốn ngày là được, tự do sắp xếp, đi làm có thẻ tích thời gian, tính lương theo giờ, không sắp xếp được thời gian thì có thể xin nghỉ.
Có đôi khi cùng Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại thành phố, Hoắc Yên cũng muốn mua váy áo xinh đẹp, chỉ là trong người cô không có tiền, đa số chỉ có thể thử qua cho bớt thèm.
Ba mẹ giới hạn phí sinh hoạt, cho nên Hoắc Yên cũng muốn mình kiếm thêm một chút tiền tiêu vặt. Mà quan trong nhất là, sinh nhật Phó Thời Hàn vào tháng mười một, cô muốn nhân cơ hội này chuẩn bị cho anh món quà sinh nhật thật tốt, cảm ơn anh nhiều lần ra tay giúp đỡ.
Trong nhà ăn số ba, quản lý nhìn dáng người nhỏ nhắn gầy gò của Hoắc Yên, rất nghi ngờ rốt cuộc cô có thể làm được việc hay không.
“Làm việc ở nhà ăn rất vất vả, bình thường chúng tôi chỉ tuyển nam sinh thôi.”
“Cháu không sợ vất vả.”
Quản lý thấy cô kiên trì như vậy, chỉ có thể nói: “Được rồi, trước tiên tôi để cháu làm việc ở cửa mua cơm, làm thử mấy ngày, xem mình có đủ sức làm được không.”
Mấy phút sau, tại cửa mua cơm của nhà ăn, một nam sinh cao kều gầy teo đứng trước mặt Hoắc Yên, anh ta đội mũ và khẩu trang, mặc một bộ quần áo lao động, đôi mắt u tối đánh giá Hoắc Yên.
“Là cô?”
Hoắc Yên cũng nhận ra đầu xoăn tự nhiên, chính là nam sinh đã nhặt được tiền của cô.
Đôi mắt nam sinh bình tĩnh không gợn sóng, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu đi, trước dạy cô đảo thức ăn.”
Giống như không nhớ rõ sự việc lúc trước.
Hoắc Yên thấy anh ta không thích nói chuyện, thế là cũng không tán gẫu, đi theo anh ta chăm chỉ học tập.
Ngày bình thường tới nhà ăn ăn cơm, thấy các dì xới cơm rất dễ dàng, nhưng đến khi tự tay mình làm, Hoắc Yên mới phát hiện thật sự không đơn giản như vậy.
Đầu tiên, muôi làm bằng sắt, rất nặng, Hoắc Yên một tay bê khay cơm, một tay cầm muôi, cần dùng lực cổ tay rất lớn.
Tiếp theo, lúc xới cơm, không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít, cần phải ước lượng chính xác, tốt nhất chỉ xới trong một muôi.
Bởi vì xới quá ít thì cần phải bổ xung, làm chậm trễ thời gian của những người phía sau, xới quá nhiều cũng không thể móc lại cơm từ khay thức ăn của người ta được.
Tóm lại, công việc này tưởng chừng dễ làm thật ra không hề đơn giản.
Hứa Minh Ý ngay từ đầu cũng không dạy Hoắc Yên hẳn hoi, bởi trước kia cũng có không ít nữ sinh tới, nói cái gì muốn trải nghiệm và quan sát cuộc sống gian khổ, đến nhà ăn làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, nhưng chưa tới một ngày tất cả đều đánh trống lui quân.
Nhưng Hoắc Yên lại rất nghiêm túc học học, đến giờ cơm buổi tối, vậy mà có thể tự mình bán cơm cho bạn học.
Cái này khiến Hứa Minh Ý không khỏi lau mắt nhìn cô.
“Tôi là Hứa Minh Ý.” Anh ta chủ động nói tên mình với cô.
“Ừm, tôi là Hoắc Yên.” Hoắc Yên mỉm cười: “Cảm ơn anh hôm nay đã chỉ dạy cho tôi.”
“Thiện tai.”
Hoắc Yên thấy cái vòng đỏ đeo trên cổ anh ta có một mặt Quan Âm bằng ngọc, mới biết anh ta tín Phật.
Hứa Minh Ý một bên múc thức ăn, một bên hờ hững nói: “Cô đến trải nghiệm cuộc sống à?”
Cả ngày hôm nay, vị này không nói một câu, khó có khi anh ta chủ động bắt chuyện với Hoắc Yên.
“Tôi đến kiếm tiền.” Hoắc Yên không giấu diếm trả lời: “Ai lại ăn no rửng mỡ đến đây trải nghiệm cuộc sống, thời gian này chẳng bằng ôm tiếng Anh cấp bốn học từ mới.”
“Cô rất thẳng thắn.”
“Ha ha, cảm ơn.” Hoắc Yên mỉm cười, ánh nắng ngoài cửa số chiếu lên khuôn mặt khiến làn da Hoắc Yên trắng nõn gần như trong suốt, đôi mặt hạnh lấp lánh ánh nước, trong veo ngay thẳng.
“Nhưng có người đó, cô còn cần làm thêm kiếm tiền sao?”
“Ai?”
Hứa Minh Ý nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, thế là lẩm bẩm một câu “Thiện tai.”
Việc lần trước coi như anh ta giúp Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được để Hoắc Yên biết năm trăm tệ kia là móc từ ví của anh.
Hứa Minh Ý đã quen biết Phó Thời Hàn một thời gian dài, chưa từng thấy anh lo lắng vì ai như vậy, có thể thấy anh quan tâm tới cô nhóc này nhiều thế nào.
“Anh muốn nói cái gì?” Hoắc Yên không hiểu hỏi.
Hứa Minh Ý lập tức sửa lời: “Cô không có bạn trai sao? Nếu như anh ta biết, có thể đồng ý cho cô tới nhà ăn làm thêm?”
Hoắc Yên cười một cái: “Tôi không có bạn trai.”
Hứa Minh Ý hơi nhướng lông mày: “Bần tăng chưa hỏi.”
Trong tâm anh ta nghĩ, Phó Thời Hàn cũng đủ gà cay (*), móc nhiều tiền như vậy mà còn chưa cua được em gái này, anh ta cũng thay Phó Thời Hàn đau lòng.
(*) Gà cay (辣鸡 /làjī/) là ngôn ngữ mạng và được sử dụng với nhiều ý nghĩa khác nhau, một trong số đó là nó đồng âm với rác rưởi (垃圾 / lājī/)
辣鸡ở đây biểu thị ý trêu chọc, khinh bỉ.
“Nhưng…”
Hoắc Yên thần thần bí bí nói: “Tôi có một ông anh trai rất hung dữ, bây giờ đang là cấp trên trực tiếp của tôi, nếu như anh ấy biết chắc chắn sẽ không tha cho tôi, tôi có thể đoán được anh ấy sẽ nói cái gì.”
Nhắc tới Phó Thời Hàn, gương mặt Hoắc Yên không tự giác dịu dàng hơn hiều.
Hứa Minh Ý tò mò nhìn Hoắc Yên: “Ồ?”
Hoắc Yên sầm mặt, nhíu mày, đằng hắng cổ họng, học dáng vẻ nghiêm túc của Phó Thời Hàn cất cao giọng: “Có phải bình thường anh giao cho em hơi ít việc không, hay là cảm thấy cuộc sống đại học quá nhàm chán? Vì chút tiền ấy mà tốn thời gian? Lập tức nghỉ việc cho anh, lập tức, lập tức!”
Hứa Minh Ý không nhịn được nhếch miệng cười cười, rất khó tưởng tượng Phó Thời Hàn luôn tỉnh táo cũng có lúc không thèm nói lý lẽ, tức giận thở phì phò.
Nhưng cô nhóc này học được dáng vẻ giống như đúc, người nào đó đúng đúng là rất thích giả vờ nói chuyện nghiêm túc.
Giả dối đến cực điểm, Phật Tổ cũng không cứu được cậu ta.
Hứa Minh Ý nói: “Đã có anh trai cô thương yêu, cần gì phải chịu vất vả như này.”
“Không phải anh trai ruột, mặc dù anh ấy rất quan tâm tôi.” Tay Hoắc Yên cầm muôi xới cơm: “Nhưng tôi không muốn dựa vào bất cứ ai.”
Giống như Tô Hoàn nói, Hoắc Tư Noãn vì muốn xứng đôi với anh, biến bản thân thành người khác, đánh mất khả năng tự lập là bắt đầu đánh mất bản thân mình.
Hoắc Yên không muốn trở thành Hoắc Tư Noãn.
Hứa Minh Ý tỏ ý tán thưởng nhìn cô: “Cô không sợ anh trai hung dữ phát hiện?”
“Bình thường anh ấy đều ăn ở nhà ăn gần ký túc xá nam, rất ít qua bên này.” Hoắc Yên buông tay, bất đắc dĩ nói: “Cho nên tôi mới tới nhà ăn số ba.”
Cô không dám để Phó Thời Hàn biết cô làm thêm ở đây.
Hứa Minh Ý nói: “Vậy cô cũng phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.”
Hứa Minh Ý nói xong, cúi đầu gửi cho Phó Thời Hàn một tin nhắn: “Bần tăng có một tin tình báo muốn bán cho người hữu duyên, chỉ cần 68.88, nhận thanh toán chuyển khoản Bao.”
**
Giờ cơm tối, Phó Thời Hàn sa sầm mặt mày xuất hiện ở cửa bán cơm Hoắc Yên làm việc, ánh mắt nhìn cô sắc lẹm, mang theo cảm giác ớn lạnh.
Hoắc Yên trợn mắt há mồm, muôi cơm trong tay suýt thì rơi xuống.
“Hứa Minh Ý anh giúp tôi để ý chỗ này.”
Hoắc Yên nói xong co cẳng chuồn đi từ lối ra đằng sau dành cho nhân viên.
Phó Thời Hàn phát hiện rồi, khẳng định sẽ ăn tươi nuốt sống cô!
Không ngờ cô vừa chuồn ra cửa nhỏ phía sau, cánh tay liền bị một lực rất mạnh kéo lại, lưng đập vào tường, người con trai trước mặt giống như ngọn núi chặn đường đứng đi của cô.
Cả người Hoắc Yên bị anh ép sát vào tường.
Khoảng cách giữa hai người gần như dán chặt vào nhau, khuôn mặt đẹp trai của Phó Thời Hàn phóng đại, chân mày mang theo tức giận, không bình thản giống ngày thường mà có cảm giác ngang ngược và sắc bén.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng mang theo phẫn nộ của anh, quanh quẩn tai cô…
Tức giận thật rồi!
Editor: Tớ cảm thấy hình tượng Hứa Minh Ý rất giống nhân vật Ryu Eun-ho do Ahn Jae Hyun đóng trong phim “The Beauty Inside”, một chàng trai cao gầy, tóc xoăn, học giỏi, thích tiền, điên cuồng đi làm thêm và có ước mơ trở thành cha xứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.