Chương 50: Hồi môn thăm nhà (3)
Bích Loa Xuân
21/01/2021
Nàng ngước nhìn lên, chỉ thấy Lý Phù Tô đang cầm ô giấy, mỉm cười khẽ nói:
"Kiều Kiều muốn ngắm hoa cũng nên chọn một chỗ râm mát, hà tất phải đứng giữa nắng chứ?"
Vệ Trường Lạc hơi ngẩn ra. Trong một thoáng ấy, nàng ngỡ như mình đã trông thấy Thái tử biểu ca trong ký ức thuở nhỏ.
Nhưng rất nhanh, nàng đã trở về thực tại, mỉm cười hỏi:
"Sao chàng không ở trong đánh cờ với phụ thân mà lại ra đây?"
Lý Phù Tô dìu nàng ngồi xuống chiếc ghế bằng cẩm thạch trắng dưới gốc đào, cười nói:
"Nếu vi phu chẳng ra đây, Kiều Kiều định đứng mãi giữa trời nắng sao?"
Như Thúy cũng là nha đầu thông minh. Nàng ta từng trông thấy Thái tử điện hạ xử phạt cung nữ tàn nhẫn, lại biết chàng vô cùng sủng ái Thái tử phi, tất nhiên chẳng dám hầu hạ sơ suất. Vệ Trường Lạc không cho nàng ta đến gần, nàng ta không dám đắc tội Thái tử phi, càng không dám đắc tội với Thái tử, bèn len lén đi báo với chàng. Suy cho cùng, Thái tử mới thật sự là chủ nhân mà nàng ta cần phải trung thành.
Lý Phù Tô sắp xếp mỗi một người ở bên nàng đều suy tính cẩn thận, nhất cử nhất động của nàng đều bị tỉ mỉ bẩm báo cho chàng, đảm bảo không bao giờ lặp lại vết xe đổ của kiếp trước.
Vệ Trường Lạc tỏ vẻ yếu ớt, nhẹ tựa đầu vào vai chàng, thở dài nói:
"Kiều Kiều chỉ là nhớ đến chuyện thuở nhỏ, nhất thời quên mất thời gian thôi."
Lý Phù Tô thấy kiều thê ngoan ngoãn dựa dẫm vào mình, lòng cũng mềm ra, đưa tay vuốt tóc nàng, khẽ hỏi:
"Kiều Kiều nhớ đến nhạc mẫu à?"
Nàng gật gật đầu, ngước mắt nhìn tán hoa đào sắp tàn hết, giọng đầy hoài niệm, nói:
"Còn nhớ thuở nhỏ, mỗi mùa hoa đào, mẫu thân đều hái hoa ủ rượu hoa đào cho phụ thân, làm bánh hoa đào cho tỷ đệ thiếp. Mẫu thân không xinh đẹp như cô mẫu, cũng không giỏi cung kiếm như nữ tử Vệ gia, nhưng bà rất dịu dàng, rất khéo léo, làm món gì cũng ngon. A Ninh thường ngày nghịch ngợm, luôn không chịu nhận mình nhỏ hơn thiếp, nhưng mỗi lần chia phần bánh, hắn đều nhường cho thiếp phần hơn, bảo rằng nam nhi đại trượng phu phải nhường nhịn tiểu nữ tử..."
Thuở ấu thơ, nàng cũng đã từng có một mái nhà đầm ấm hạnh phúc, có phụ thân tuấn mỹ kiêu hùng, có mẫu thân dịu dàng hiền từ, có đệ đệ thân thiết gần gũi.
Vệ Trường Lạc dựa vào lòng nam nhân bên cạnh, đều giọng kể:
"Năm đó, Kiều Kiều lên sáu tuổi, mẫu thân mang thai tiểu đệ đệ. Tuy rằng đã có A Ninh, nhưng hắn vốn bướng bỉnh, chưa từng chịu ngoan ngoãn gọi thiếp một tiếng "tỷ tỷ", thế nên thiếp rất mong chờ tiểu đệ đệ ra đời. Cho đến khi mẫu thân sắp sinh, phụ thân bỗng dưng phải nhận thánh chỉ đến biên thành trấn giữ, sớm nhất cũng phải vài ba năm mới được về kinh. Vì vậy, phụ thân đưa theo mẫu thân cùng thiếp, chỉ để lại A Ninh ở kinh thành. Chẳng ai ngờ, ngày trở về, không có tiểu đệ đệ, cũng không còn mẫu thân, chỉ có hai bài vị lạnh lẽo... A Ninh vẫn luôn cho rằng mẫu thân và tiểu đệ bị quân giặc giết hại, một lòng muốn trở thành đại tướng quân ra trận giết địch báo thù. Thiếp... cũng không nỡ kể cho hắn nghe sự thật năm ấy..."
Bảy tuổi, nàng không còn mẫu thân, phụ thân trở nên xa cách như người lạ, theo cô mẫu vào cung cấm lạnh lẽo. Cách một bức tường cung cao ngất, tình cảm tỷ đệ cũng dần phai nhạt. Sau đó, nàng đã gặp Thái tử biểu ca. Trên người chàng, Tiểu Kiều Kiều năm ấy cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp như mẫu thân ngày trước. Nào ngờ cung cấm thâm sâu, lòng người hiểm ác, hóa ra tất cả dịu dàng ân cần đều chỉ là giả dối, mà nàng chỉ là cô nương ngốc nghếch si khờ tin tưởng.
Lý Phù Tô ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
"Ngoan, đừng đau buồn, tất cả đều đã qua rồi. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng chúng ta còn có tương lai. Vi phu không thể giúp Kiều Kiều tìm lại mẫu thân, nhưng ngày sau chúng ta sẽ có hài tử. Có vi phu, có Kiều Kiều, có hài tử của chúng ta, đó chính là nhà. Vi phu sẽ cho Kiều Kiều một mái nhà hạnh phúc nhất thiên hạ, được không?"
Vệ Trường Lạc gật gật đầu, lại ôm cánh tay chàng, thủ thỉ nói:
"A Ninh từ nhỏ đã bướng bỉnh như thế, nhưng không phải có ý xấu. Phu quân đừng để bụng..."
Lý Phù Tô nhè nhẹ xoa bụng nàng, cười bảo:
"Vi phu không để bụng chuyện Thế tử đối với ta ra sao, hắn là đệ đệ của Kiều Kiều thì cũng như là đệ đệ của ta, vi phu tất nhiên sẽ bao dung che chở. Nhưng mà..."
Nói đến đây, chàng thoáng ngừng lại, đuôi mắt cong cong tràn ngập ý cưng chiều dành cho nàng bỗng ánh lên vẻ sắc lạnh.
"Nhưng mà, vi phu tuyệt không cho phép kẻ nào bắt nạt Kiều Kiều."
Chàng nói rất khẽ, trái tim của Vệ Trường Lạc lại run lên. Nàng níu tay áo chàng, nhỏ giọng nói:
"Phu quân, A Ninh không cố ý..."
Lý Phù Tô không đợi nàng nói hết câu, đã nhấc bổng nàng lên, ôn tồn bảo:
"Bên ngoài nắng nóng, vi phu đưa nàng vào trong nghỉ ngơi. Có gì để sau hãy nói."
.....
Hôm đó, Thái tử cùng Thái tử phi ở lại Quốc công phủ, dùng xong bữa tối mới lên xe quay về cung.
Trước khi rời đi, nhân lúc Thái tử ra ngoài căn dặn thuộc hạ, Vệ quốc công mới nắm tay nữ nhi, chỉ nói một câu:
"Cung cấm thâm sâu khó lường, nhiều người đa sự, nhớ cẩn thận tự giữ mình."
Cha con hai người trước nay vốn không mấy thân thiết, bây giờ từ biệt cũng ngại ngùng chẳng tiện ôm ấp khóc lóc, nhưng cha con rốt cuộc vẫn là cha con, ít nhiều vẫn có chút bùi ngùi thương cảm.
Vệ Trường Lạc cũng nắm chặt tay phụ thân, nói:
"Nữ nhi đã ghi nhớ, phụ thân yên tâm. Phụ thân tuổi đã cao, người cũng phải bảo trọng, sau này đừng uống nhiều rượu nữa."
Vệ quốc công bật cười, bảo:
"Chẳng khác gì mẫu thân của ngươi, lần nào cũng chỉ lải nhải khuyên ta đừng uống nhiều rượu..."
Nhắc đến mẫu thân nàng, cha con hai người lại rơi vào im lặng.
Cuối cùng, Vệ quốc công thở dài, bảo:
"Vi phụ đã quan sát Thái tử kỹ càng. Người này tuy tâm tư khó dò, chẳng phải kẻ chính trực thiện tâm như Tam điện hạ, nhưng đối với ngươi cũng xem như chân tình. Có lẽ, hắn sẽ là một phu quân tốt. Ít nhất là tốt hơn phụ thân của ngươi."
Ông vừa nói dứt lời, Thái tử đã bước vào. Vệ Trường Lạc cũng không tiện nhiều lời thêm, chỉ nhỏ giọng nói:
"Nữ nhi phải đi rồi, phụ thân bảo trọng."
Vệ quốc công khoát tay, bảo:
"Đi thôi, đừng để qua giờ, cửa cung đóng lại mất."
Lý Phù Tô cẩn thận dìu nàng lên xe. Vệ Trường Lạc ngồi trên xe ngựa, vén rèm xe nhìn xuống, chỉ thấy bóng phụ thân đứng trước cổng lớn dõi theo.
Vệ Thường Ninh không ra tiễn nàng.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Quốc công phủ dần khuất xa, bóng của Vệ quốc công cũng nhòe đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Vệ Trường Lạc buông tay, thả rèm xe xuống, lại bỗng thấy tay mình chợt ấm áp.
Nàng ngước lên, chỉ thấy nụ cười ấm như gió xuân của Lý Phù Tô. Chàng nhẹ nắm lấy tay nàng, khẽ nói:
"Vi phu không ngăn cấm nàng về nhà. Nhưng từ nay về sau, chỉ mong Kiều Kiều xem hoàng cung cũng là nhà của nàng, vi phu cũng là người chí thân của nàng, được không?"
Vệ Trường Lạc tựa đầu vào vai chàng, đáy mắt phẳng lặng chẳng gợn sóng, đáp:
"Được."
Màn đêm buông xuống, thành Kim Lăng lập lòe đèn đuốc. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con phố phồn hoa, để lại cát bụi mịt mùng phủ lối hồng trần.
Trần thế vẫn huyên náo, lòng người vẫn đa đoan.
... ...
Sáng hôm sau, đến khi Vệ Trường Lạc thức dậy, mặt trời đã lên ba sào, Thái tử điện hạ cũng đã lên triều từ sớm.
Là một yêu cơ ỷ sủng mà kiêu đúng nghĩa, mỗi sáng Vệ Trường Lạc đều rất thảnh thơi ngủ đến luống trưa, sau đó để cho cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, cuối cùng là nhàn nhã ăn một bát cháo gà.
Có điều, hôm nay, nàng vừa ngồi xuống bàn ăn, ngoài cửa đã có một cục bông trắng phóng về phía nàng.
Tất nhiên, cục bông đó chưa kịp nhảy vào lòng nàng, Như Bích đã nhanh tay bắt nó lại.
"Tiểu Bạch?"
Vệ Trường Lạc định thần lại, nhìn kỹ cục bông trắng kia, nhận ra nó là con hồ ly Tiểu Bạch trước kia nàng từng nuôi, vô cùng mừng rỡ.
Nàng đưa tay vuốt lông Tiểu Bạch, lẩm bẩm:
"Thì ra ngươi còn sống sao? Thật tốt quá, ngày đó loạn lạc, ta cứ tưởng không tìm thấy ngươi nữa..."
"Kiều Kiều còn nhớ Tiểu Bạch ư?"
Bất thình lình, giọng nói trầm ấm vang lên từ ngoài cửa khiến Vệ Trường Lạc giật mình.
Lý Phù Tô tủm tỉm bước vào, trên người vẫn còn mặc triều phục, có thể thấy chỉ mới trở về từ Võ Anh điện.
Bấy giờ, Vệ Trường Lạc mới sực nhớ ra gì đó, lập tức nhíu mày ôm đầu, tỏ ra đau đớn, nói:
"Đầu của Kiều Kiều đau quá..."
Lý Phù Tô vội sải bước đến gần đỡ lấy nàng, khẽ hỏi:
"Kiều Kiều thấy sao rồi? Có cần gọi Thái y..."
Vệ Trường Lạc vội kéo tay chàng, bảo:
"Không cần, không cần đâu... Lúc nãy nhìn thấy con hồ ly này, dường như nhớ ra gì đó, đầu hơi đau thôi..."
Lý Phù Tô mỉm cười, nói:
"Nếu Kiều Kiều không thích Tiểu Bạch, vi phu sẽ đưa nó đi."
Vệ Trường Lạc vội nói:
"Không, không, Kiều Kiều thích nó lắm!"
Nói đoạn, nàng xoa xoa đầu Tiểu Bạch, cười hỏi:
"Con hồ ly này tên Tiểu Bạch sao? Thật đáng yêu, phu quân từ đâu mà có được vậy?"
Tiểu Bạch: "..." Cái tên quê mùa này không phải chủ nhân đặt cho nó sao?
Lý Phù Tô khẽ cười một tiếng, lại ôm Tiểu Bạch lên, cẩn thận đưa đến trước mặt nàng, hỏi:
"Đây là sủng vật Tam hoàng đệ tặng cho nàng, Kiều Kiều không nhớ ư? Lần trước gặp thích khách ở Hàm Dương, nó cũng bị lạc mất, vi phu mới sai người tìm lại được, nghĩ rằng Kiều Kiều sẽ vui mừng khi gặp lại nó."
Vệ Trường Lạc nghe chàng nhắc đến Tam hoàng tử, bàn tay đang vuốt ve lông của Tiểu Bạch cũng khựng lại một chút. Sau đó, nàng cười cười, đáp:
"Kiều Kiều không nhớ rõ lắm, nhưng rất thích nó. Đa tạ phu quân."
Lý Phù Tô mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Bạch, khẽ căn dặn:
"Ngoan, từ nay ngươi ở đây bầu bạn với Kiều Kiều, phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm làm đau nàng, biết không?"
Tiểu Bạch run rẩy dưới bàn tay của chàng, dường như sợ hãi tột độ. Nó nhìn xuống mấy bàn chân đã bị cắt trụi móng vuốt của mình, tủi thân không nói nên lời, lại ngước mắt nhìn chủ nhân, chỉ mong nàng cứu mình thoát khỏi ma trảo của kẻ đáng sợ này.
Vệ Trường Lạc nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Tiểu Bạch, thầm nghĩ, con hồ ly này thật có linh khí, còn biết phân biệt thiện ác.
Xem ra, trước kia, nàng còn không thông minh bằng một con hồ ly.
"Kiều Kiều muốn ngắm hoa cũng nên chọn một chỗ râm mát, hà tất phải đứng giữa nắng chứ?"
Vệ Trường Lạc hơi ngẩn ra. Trong một thoáng ấy, nàng ngỡ như mình đã trông thấy Thái tử biểu ca trong ký ức thuở nhỏ.
Nhưng rất nhanh, nàng đã trở về thực tại, mỉm cười hỏi:
"Sao chàng không ở trong đánh cờ với phụ thân mà lại ra đây?"
Lý Phù Tô dìu nàng ngồi xuống chiếc ghế bằng cẩm thạch trắng dưới gốc đào, cười nói:
"Nếu vi phu chẳng ra đây, Kiều Kiều định đứng mãi giữa trời nắng sao?"
Như Thúy cũng là nha đầu thông minh. Nàng ta từng trông thấy Thái tử điện hạ xử phạt cung nữ tàn nhẫn, lại biết chàng vô cùng sủng ái Thái tử phi, tất nhiên chẳng dám hầu hạ sơ suất. Vệ Trường Lạc không cho nàng ta đến gần, nàng ta không dám đắc tội Thái tử phi, càng không dám đắc tội với Thái tử, bèn len lén đi báo với chàng. Suy cho cùng, Thái tử mới thật sự là chủ nhân mà nàng ta cần phải trung thành.
Lý Phù Tô sắp xếp mỗi một người ở bên nàng đều suy tính cẩn thận, nhất cử nhất động của nàng đều bị tỉ mỉ bẩm báo cho chàng, đảm bảo không bao giờ lặp lại vết xe đổ của kiếp trước.
Vệ Trường Lạc tỏ vẻ yếu ớt, nhẹ tựa đầu vào vai chàng, thở dài nói:
"Kiều Kiều chỉ là nhớ đến chuyện thuở nhỏ, nhất thời quên mất thời gian thôi."
Lý Phù Tô thấy kiều thê ngoan ngoãn dựa dẫm vào mình, lòng cũng mềm ra, đưa tay vuốt tóc nàng, khẽ hỏi:
"Kiều Kiều nhớ đến nhạc mẫu à?"
Nàng gật gật đầu, ngước mắt nhìn tán hoa đào sắp tàn hết, giọng đầy hoài niệm, nói:
"Còn nhớ thuở nhỏ, mỗi mùa hoa đào, mẫu thân đều hái hoa ủ rượu hoa đào cho phụ thân, làm bánh hoa đào cho tỷ đệ thiếp. Mẫu thân không xinh đẹp như cô mẫu, cũng không giỏi cung kiếm như nữ tử Vệ gia, nhưng bà rất dịu dàng, rất khéo léo, làm món gì cũng ngon. A Ninh thường ngày nghịch ngợm, luôn không chịu nhận mình nhỏ hơn thiếp, nhưng mỗi lần chia phần bánh, hắn đều nhường cho thiếp phần hơn, bảo rằng nam nhi đại trượng phu phải nhường nhịn tiểu nữ tử..."
Thuở ấu thơ, nàng cũng đã từng có một mái nhà đầm ấm hạnh phúc, có phụ thân tuấn mỹ kiêu hùng, có mẫu thân dịu dàng hiền từ, có đệ đệ thân thiết gần gũi.
Vệ Trường Lạc dựa vào lòng nam nhân bên cạnh, đều giọng kể:
"Năm đó, Kiều Kiều lên sáu tuổi, mẫu thân mang thai tiểu đệ đệ. Tuy rằng đã có A Ninh, nhưng hắn vốn bướng bỉnh, chưa từng chịu ngoan ngoãn gọi thiếp một tiếng "tỷ tỷ", thế nên thiếp rất mong chờ tiểu đệ đệ ra đời. Cho đến khi mẫu thân sắp sinh, phụ thân bỗng dưng phải nhận thánh chỉ đến biên thành trấn giữ, sớm nhất cũng phải vài ba năm mới được về kinh. Vì vậy, phụ thân đưa theo mẫu thân cùng thiếp, chỉ để lại A Ninh ở kinh thành. Chẳng ai ngờ, ngày trở về, không có tiểu đệ đệ, cũng không còn mẫu thân, chỉ có hai bài vị lạnh lẽo... A Ninh vẫn luôn cho rằng mẫu thân và tiểu đệ bị quân giặc giết hại, một lòng muốn trở thành đại tướng quân ra trận giết địch báo thù. Thiếp... cũng không nỡ kể cho hắn nghe sự thật năm ấy..."
Bảy tuổi, nàng không còn mẫu thân, phụ thân trở nên xa cách như người lạ, theo cô mẫu vào cung cấm lạnh lẽo. Cách một bức tường cung cao ngất, tình cảm tỷ đệ cũng dần phai nhạt. Sau đó, nàng đã gặp Thái tử biểu ca. Trên người chàng, Tiểu Kiều Kiều năm ấy cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp như mẫu thân ngày trước. Nào ngờ cung cấm thâm sâu, lòng người hiểm ác, hóa ra tất cả dịu dàng ân cần đều chỉ là giả dối, mà nàng chỉ là cô nương ngốc nghếch si khờ tin tưởng.
Lý Phù Tô ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
"Ngoan, đừng đau buồn, tất cả đều đã qua rồi. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng chúng ta còn có tương lai. Vi phu không thể giúp Kiều Kiều tìm lại mẫu thân, nhưng ngày sau chúng ta sẽ có hài tử. Có vi phu, có Kiều Kiều, có hài tử của chúng ta, đó chính là nhà. Vi phu sẽ cho Kiều Kiều một mái nhà hạnh phúc nhất thiên hạ, được không?"
Vệ Trường Lạc gật gật đầu, lại ôm cánh tay chàng, thủ thỉ nói:
"A Ninh từ nhỏ đã bướng bỉnh như thế, nhưng không phải có ý xấu. Phu quân đừng để bụng..."
Lý Phù Tô nhè nhẹ xoa bụng nàng, cười bảo:
"Vi phu không để bụng chuyện Thế tử đối với ta ra sao, hắn là đệ đệ của Kiều Kiều thì cũng như là đệ đệ của ta, vi phu tất nhiên sẽ bao dung che chở. Nhưng mà..."
Nói đến đây, chàng thoáng ngừng lại, đuôi mắt cong cong tràn ngập ý cưng chiều dành cho nàng bỗng ánh lên vẻ sắc lạnh.
"Nhưng mà, vi phu tuyệt không cho phép kẻ nào bắt nạt Kiều Kiều."
Chàng nói rất khẽ, trái tim của Vệ Trường Lạc lại run lên. Nàng níu tay áo chàng, nhỏ giọng nói:
"Phu quân, A Ninh không cố ý..."
Lý Phù Tô không đợi nàng nói hết câu, đã nhấc bổng nàng lên, ôn tồn bảo:
"Bên ngoài nắng nóng, vi phu đưa nàng vào trong nghỉ ngơi. Có gì để sau hãy nói."
.....
Hôm đó, Thái tử cùng Thái tử phi ở lại Quốc công phủ, dùng xong bữa tối mới lên xe quay về cung.
Trước khi rời đi, nhân lúc Thái tử ra ngoài căn dặn thuộc hạ, Vệ quốc công mới nắm tay nữ nhi, chỉ nói một câu:
"Cung cấm thâm sâu khó lường, nhiều người đa sự, nhớ cẩn thận tự giữ mình."
Cha con hai người trước nay vốn không mấy thân thiết, bây giờ từ biệt cũng ngại ngùng chẳng tiện ôm ấp khóc lóc, nhưng cha con rốt cuộc vẫn là cha con, ít nhiều vẫn có chút bùi ngùi thương cảm.
Vệ Trường Lạc cũng nắm chặt tay phụ thân, nói:
"Nữ nhi đã ghi nhớ, phụ thân yên tâm. Phụ thân tuổi đã cao, người cũng phải bảo trọng, sau này đừng uống nhiều rượu nữa."
Vệ quốc công bật cười, bảo:
"Chẳng khác gì mẫu thân của ngươi, lần nào cũng chỉ lải nhải khuyên ta đừng uống nhiều rượu..."
Nhắc đến mẫu thân nàng, cha con hai người lại rơi vào im lặng.
Cuối cùng, Vệ quốc công thở dài, bảo:
"Vi phụ đã quan sát Thái tử kỹ càng. Người này tuy tâm tư khó dò, chẳng phải kẻ chính trực thiện tâm như Tam điện hạ, nhưng đối với ngươi cũng xem như chân tình. Có lẽ, hắn sẽ là một phu quân tốt. Ít nhất là tốt hơn phụ thân của ngươi."
Ông vừa nói dứt lời, Thái tử đã bước vào. Vệ Trường Lạc cũng không tiện nhiều lời thêm, chỉ nhỏ giọng nói:
"Nữ nhi phải đi rồi, phụ thân bảo trọng."
Vệ quốc công khoát tay, bảo:
"Đi thôi, đừng để qua giờ, cửa cung đóng lại mất."
Lý Phù Tô cẩn thận dìu nàng lên xe. Vệ Trường Lạc ngồi trên xe ngựa, vén rèm xe nhìn xuống, chỉ thấy bóng phụ thân đứng trước cổng lớn dõi theo.
Vệ Thường Ninh không ra tiễn nàng.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Quốc công phủ dần khuất xa, bóng của Vệ quốc công cũng nhòe đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Vệ Trường Lạc buông tay, thả rèm xe xuống, lại bỗng thấy tay mình chợt ấm áp.
Nàng ngước lên, chỉ thấy nụ cười ấm như gió xuân của Lý Phù Tô. Chàng nhẹ nắm lấy tay nàng, khẽ nói:
"Vi phu không ngăn cấm nàng về nhà. Nhưng từ nay về sau, chỉ mong Kiều Kiều xem hoàng cung cũng là nhà của nàng, vi phu cũng là người chí thân của nàng, được không?"
Vệ Trường Lạc tựa đầu vào vai chàng, đáy mắt phẳng lặng chẳng gợn sóng, đáp:
"Được."
Màn đêm buông xuống, thành Kim Lăng lập lòe đèn đuốc. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con phố phồn hoa, để lại cát bụi mịt mùng phủ lối hồng trần.
Trần thế vẫn huyên náo, lòng người vẫn đa đoan.
... ...
Sáng hôm sau, đến khi Vệ Trường Lạc thức dậy, mặt trời đã lên ba sào, Thái tử điện hạ cũng đã lên triều từ sớm.
Là một yêu cơ ỷ sủng mà kiêu đúng nghĩa, mỗi sáng Vệ Trường Lạc đều rất thảnh thơi ngủ đến luống trưa, sau đó để cho cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, cuối cùng là nhàn nhã ăn một bát cháo gà.
Có điều, hôm nay, nàng vừa ngồi xuống bàn ăn, ngoài cửa đã có một cục bông trắng phóng về phía nàng.
Tất nhiên, cục bông đó chưa kịp nhảy vào lòng nàng, Như Bích đã nhanh tay bắt nó lại.
"Tiểu Bạch?"
Vệ Trường Lạc định thần lại, nhìn kỹ cục bông trắng kia, nhận ra nó là con hồ ly Tiểu Bạch trước kia nàng từng nuôi, vô cùng mừng rỡ.
Nàng đưa tay vuốt lông Tiểu Bạch, lẩm bẩm:
"Thì ra ngươi còn sống sao? Thật tốt quá, ngày đó loạn lạc, ta cứ tưởng không tìm thấy ngươi nữa..."
"Kiều Kiều còn nhớ Tiểu Bạch ư?"
Bất thình lình, giọng nói trầm ấm vang lên từ ngoài cửa khiến Vệ Trường Lạc giật mình.
Lý Phù Tô tủm tỉm bước vào, trên người vẫn còn mặc triều phục, có thể thấy chỉ mới trở về từ Võ Anh điện.
Bấy giờ, Vệ Trường Lạc mới sực nhớ ra gì đó, lập tức nhíu mày ôm đầu, tỏ ra đau đớn, nói:
"Đầu của Kiều Kiều đau quá..."
Lý Phù Tô vội sải bước đến gần đỡ lấy nàng, khẽ hỏi:
"Kiều Kiều thấy sao rồi? Có cần gọi Thái y..."
Vệ Trường Lạc vội kéo tay chàng, bảo:
"Không cần, không cần đâu... Lúc nãy nhìn thấy con hồ ly này, dường như nhớ ra gì đó, đầu hơi đau thôi..."
Lý Phù Tô mỉm cười, nói:
"Nếu Kiều Kiều không thích Tiểu Bạch, vi phu sẽ đưa nó đi."
Vệ Trường Lạc vội nói:
"Không, không, Kiều Kiều thích nó lắm!"
Nói đoạn, nàng xoa xoa đầu Tiểu Bạch, cười hỏi:
"Con hồ ly này tên Tiểu Bạch sao? Thật đáng yêu, phu quân từ đâu mà có được vậy?"
Tiểu Bạch: "..." Cái tên quê mùa này không phải chủ nhân đặt cho nó sao?
Lý Phù Tô khẽ cười một tiếng, lại ôm Tiểu Bạch lên, cẩn thận đưa đến trước mặt nàng, hỏi:
"Đây là sủng vật Tam hoàng đệ tặng cho nàng, Kiều Kiều không nhớ ư? Lần trước gặp thích khách ở Hàm Dương, nó cũng bị lạc mất, vi phu mới sai người tìm lại được, nghĩ rằng Kiều Kiều sẽ vui mừng khi gặp lại nó."
Vệ Trường Lạc nghe chàng nhắc đến Tam hoàng tử, bàn tay đang vuốt ve lông của Tiểu Bạch cũng khựng lại một chút. Sau đó, nàng cười cười, đáp:
"Kiều Kiều không nhớ rõ lắm, nhưng rất thích nó. Đa tạ phu quân."
Lý Phù Tô mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Bạch, khẽ căn dặn:
"Ngoan, từ nay ngươi ở đây bầu bạn với Kiều Kiều, phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm làm đau nàng, biết không?"
Tiểu Bạch run rẩy dưới bàn tay của chàng, dường như sợ hãi tột độ. Nó nhìn xuống mấy bàn chân đã bị cắt trụi móng vuốt của mình, tủi thân không nói nên lời, lại ngước mắt nhìn chủ nhân, chỉ mong nàng cứu mình thoát khỏi ma trảo của kẻ đáng sợ này.
Vệ Trường Lạc nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Tiểu Bạch, thầm nghĩ, con hồ ly này thật có linh khí, còn biết phân biệt thiện ác.
Xem ra, trước kia, nàng còn không thông minh bằng một con hồ ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.